Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nam-an-thai-phi-truyen-ky-127
Quyển 4 - Chương 127: Che giấu ‘tiểu tam’, Triệu Trinh bị đánh
Lúc Triệu Tráng mời hai vị đại phu Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh chẩn bệnh cho Hà tiểu thư, đặc biệt thần bí dặn dò một phen. Hắn rất nghiêm túc yêu cầu hai vị đại phu này, chuyện hôm nay nhất định phải giữ bí mật, nhất định chớ nói ra ngoài.
Lúc này Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh liền nghĩ đến nữ nhân giống Chu Vương phi đó, không khỏi nhìn nhau, ánh mắt cũng có chút lóe lên.
Nói thật ra, bọn họ vẫn không dám tin tưởng Vương Gia thương yêu Chu Vương phi như vậy sẽ len lén ‘hắc hạnh vượt tường’, cái này và hình tượng Vương Gia vẫn luôn giữ gìn trinh tiết quá không phù hợp!
Hai vị đại phu bị Triệu Tráng đưa đến Thiên viện phía đông.
Thiên viện phía đông thiên về khéo léo độc đáo, lưng dựa vào chân núi Ngọc phía tây, phía nam là ruộng đất quanh co, lúc thiết kế Triệu Trinh lấy khung cảnh yêu thích "Bình lâm mạc mạc yên như chức, Hàn san nhất đới thương tâm bích. Minh sắc nhập cao lâu, Hữu nhân lâu thượng sầu. (Mịt mờ khói dệt rừng sâu, Hàn san một dải biếc màu chia phôi. Lầu cao nhuốm sắc chiều rồi, Trên lầu có kẻ chơi vơi dạ sầu – bản dịch của vinhattieu – thivien.net – LPH:hình như tác giả truyện lấy tên từ bài thơ này ^^)" trong bài thơ 《 Bồ Tát man 》 của Lý Bạch, chỉ xây một tòa lầu nhỏ bốn tầng tinh xảo độc đáo ở thiên viện phía đông. Nếu lên lầu ba lầu bốn, vừa có thể nhìn thấy Hàn Sơn mơ hồ, vừa có thể ngắm ruộng cổ đầy cỏ dại, còn có thể thưởng thức mặt trời chiều, đúng là có chút thú vị.
Thanh Châu đi xa xa ở phía trước, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh xách theo hòm thuốc đi ở phía sau. Đúng lúc này mặt trời chiều ngã về tây, nắng chiều màu vàng chiếu vào lầu nhỏ ở Thiên viện phía đông, khiến cho tòa tiểu lâu đắm chìm trong ánh trời chiều, có một nét đẹp tiêu điều vắng lặng.
Khi hai vị đại phu vào Tiểu Lâu, tiểu thư Hà Khiết Hoa đã chờ trong phòng tiếp khách ở lầu một, Ngân Linh và Thanh Thủy – một đứng xa xa phía sau giường La Hán trông chừng, một đứng đứng yên bên cửa —— đây cũng là quy củ của phủ Nam An vương, lúc chủ tử chẩn mạch, người làm không thể đến quá gần, tránh tiết lộ bí mật gì ra ngoài.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh tiếp xúc gần gũi vị Hà tiểu thư quá giống Chu Vương phi này, thực không ưa gì —— bọn họ là gia thần của Nam An vương, phục vụ Chu Vương phi đã lâu, sớm xem Chu Vương phi là chủ nhân của mình rồi, lúc này nhìn Hà tiểu thư có bộ dạng rất giống vương phi nhưng lại có vẻ quyến rũ hơn, tự nhiên liền sinh ra một loại cảm xúc muốn bao che cho chủ.
Mới vừa đụng vào cổ tay Hà tiểu thư, Hứa Văn Cử liền ngửi được mùi Hoàng kim thủy, hắn còn chưa dám tin, liền ngửi lại một lần, xác định vị tiểu thư Hà Khiết Hoa này tuyệt đối đã dùng Hoàng kim thủy.
Hắn nhìn Hầu Lâm Sinh bên cạnh một cái, Hầu Lâm Sinh đã ngửi thấy, đang hít hít mũi ngửi!
Thấy Hứa Văn Cử nhìn mình, Hầu Lâm Sinh và hắn ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, tất nhiên tâm ý tương thông, ngay lập tức nhìn Hứa Văn Cử gật đầu một cái.
Hai vị đại phu liền hiểu được, Vương Gia đưa Hoàng kim thủy mà bọn hắn dâng lên lừa Vương Gia một ngàn lượng bạc cho nữ nhân trước mắt này!
Quao, trị giá một ngàn lượng bạc trắng đó! Năm lượng bạc cũng có thể mua nha hoàn rồi, Vương Gia đây là đưa 200 nha hoàn của chính mình cho vị tiểu tình nhân này!
Hứa đại phu cùng Hầu đại phu cảm thấy rất tức giận —— Vương Gia, đền thờ trinh tiết ngài xây vì vương phi đâu rồi? Mới mấy năm, ngài liền tự tay kéo sập rồi sao? Ngài còn tìm tình nhân giống vương phi, ngài chán ghét Chu Vương phi sao. . . . . . Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh nghĩ ngợi vẫn vơ, chẩn mạch qua loa xong, ngay cả phương thuốc cũng không kê —— lý do của bọn hắn là: lúc nguyệt tín tới nữ tử đau bụng không phải rất bình thường sao, không đau mới không bình thường —— thật sự là lý do rất lừa bịp!
Trời chiều sớm đã phủ xuống thôn trang nơi xa xa, trời đất biến thành một màu lam nhàn nhạt, khói bếp nơi thôn trang dần dần bay lên —— ban đêm, từ từ lại tới.
Hai vị đại phu Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh bị tinh thần trọng nghĩa và nhiệt tình bảo vệ chủ thúc giục, cả Vương Gia cũng không thèm gặp, cưỡi ngựa chạy cả đêm.
Đến ngoài cửa thành, lúc này hai người mới phát hiện, cửa thành đã đóng, mà bọn họ lại không mang lệnh bài của vương phủ trên người.
Hai vị Hứa Hầu không thể làm gì khác hơn là ở trạm dịch ngoài thành cả đêm, thuận tiện thương lượng kỹ càng nên cảnh báo với Chu Vương phi thế nào, tránh cho Chu Vương phi hào phóng như vậy thiện lương như vậy đáng yêu như vậy bị Vương Gia vừa phúc hắc vừa thay lòng khi dễ.
Vào lúc ăn sáng, Chu Tử ngồi trên giường La Hán ở phòng khách của Thái phi, đang cầm một chén cháo trứng muối thịt nạc đút cho Bánh Bao nhỏ.
Hôm trước Vương Gia ở trong phủ, tiến hành cuộc nói chuyện giữa hai nam nhân với Bánh Bao nhỏ, buộc Bánh Bao nhỏ ở chính đường nghe hắn giảng dạy đạo lý lớn.
Cụ thể nói điều gì, Chu Tử không biết, dù sao sau khi Triệu Tử bước ra, lập tức liền yên lặng, từ trạng thái bị chính mình cưng chìu đến vô pháp vô thiên lập tức biến thành một vị Thế tử thật ngoan và là người thừa kế ưu tú của vương vị, khiến Chu Tử thật đau lòng.
Triệu Trinh vừa rời đi, Chu Tử liền bắt đầu an ủi Triệu Tử mọi bề.
Sau khi Triệu Tử bị phụ thân giảng đạo lý, đã tổng kết một kinh nghiệm đối địch —— cha ở đây, cách xa mẹ; cha không ở đây, quấn lấy mẹ.
Cho nên, vốn dĩ bé đã bắt đầu biết tự mình dùng muỗng múc thức ăn, nhưng phụ thân vừa đi, bé liền rùm beng muốn mẫu thân đút ăn.
Chu Tử cảm thấy bé vẫn chưa tới hai tuổi, đương nhiên cần có mẫu thân thương yêu, cho nên liền đồng ý.
Mới vừa cho Triệu Tử ăn xong, hai vị Hứa Hầu đại phu đã tới chánh viện xin gặp rồi.
Chu Tử bảo Thanh Thủy dẫn hai vị đại phu tới nhà kề phía đông.
Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh giở đủ trò bỉ ổi, hèn hạ và nhàm chán trước mặt Vương Gia, nhưng vừa đến trước mặt phái nữ, nhất là trước mặt Chu Vương phi, lập tức liền thay đổi thành phong cách hào hoa lịch sự tao nhã, ặc, cầm thú.
Chu Tử lo ổn thỏa cho bánh bao nhỏ xong, lúc này mới đến nhà kề phía đông.
Hai vị đại phu đã ngồi trên ghế trong phòng ngoài của nhà kề phía đông, đang uống trà Bát Bảo mà Thanh Thủy đưa tới, vừa thấy vương phi đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Chu Tử nhìn hai vị đại phu này một chút.
Nàng biết hai vị đại phu này, thật ra còn biết rõ hơn Triệu Trinh!
Hai vị này chẳng những giúp chăm sóc nàng trước sau, còn đã cứu mạng nàng, thật sự là ân nhân cứu mạng của nàng, cho nên nàng vẫn rất ưu ái bọn họ, ngay cả ăn, mặc, ở, đi lại của Hứa đại phu và Hầu đại phu, nàng cũng quan tâm đến, cũng vì thế khiến Triệu Trinh ghen tỵ không ít.
Hứa Văn Cử ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặt thanh tú trắng trẻo nõn nà, mang phong độ của người trí thức; Hầu Lâm Sinh cũng khoảng từ hai mươi cho đến dưới ba mươi, mắt to mày rậm mặt chữ quốc, rất có chính khí.
Hai người đều mặc một thân áo ngoài lam sẫm mộc mạc, thoạt nhìn rất chững chạc.
Lần này, Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh không chẩn mạch, do tài ăn nói tốt hơn, Hầu Lâm Sinh đứng ra, khuyên giải Chu Vương phi.
Trên khuôn mặt chữ quốc của Hầu Lâm Sinh lộ ra vẻ cực kỳ thành khẩn, dò hỏi: "Vương phi, gần đây Vương Gia có thường về vương phủ không?"
Chu Tử rất tín nhiệm bọn họ, đàng hoàng đáp: "Tiết Trung thu mười lăm tháng tám có trở về một ngày."
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh lộ vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu một cái, Hầu Lâm Sinh hỏi tiếp: "Gần đây có phải Vương phi ngài dành rất nhiều thời gian ở cùng tiểu thế tử và Nhị công tử hay không?" (LPH:giống bác sĩ tâm lý quá)
Chu Tử gật đầu một cái. Chỉ cần Triệu Trinh không ở nhà, nàng tuyệt đối luôn ở cùng hai tâm can tiểu bảo bối Triệu Tử và Triệu Sam.
Hứa Văn Cử nói tiếp: "Hiện tại, thời gian ngài ở cạnh Vương Gia có nhiều không?"
Chu Tử tính toán một chút, lắc đầu một cái.
Hầu Lâm Sinh lại chậm rãi hỏi: "Vương phi, hôm qua lúc ngài ở cùng Vương Gia, đã nói những gì?"
Chu Tử rất u mê: "Đều là chuyện y phục của con rồi đồ trang sức. . . . . ."
Nói xong, Chu Tử hiểu ra, mắt đảo quanh giữa Hứa Văn Cử và Hầu Lâm sinh vài vòng. Lúc đầu trong lòng nàng có chút trống rỗng, rồi có chút lo lắng, sau đó có chút sinh nghi, cuối cùng trong ánh mắt tha thiết và bộ mặt ưu tư của Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đã hoàn toàn biến thành không thể tin được.
Chu Tử nhìn chằm chằm hai vị Hứa Hầu, giọng có chút run rẩy: "Vương Gia, Vương Gia ở bên ngoài. . . . . ."
Hai vị Hứa Hầu gật đầu một cái, trong ánh mắt mang theo trung thành và đồng tình không thể nghi ngờ: "Vương phi, nữ nhân kia đang ở biệt viện ngoài thành!"
Thì ra là ở biệt viện, chả trách gần đây Triệu Trinh luôn chạy đến biệt viện, lại còn ở luôn chỗ đó không chịu trở về vương phủ!
Chu Tử liên hệ với biểu hiện gần đây của Triệu Trinh, trong lòng càng sinh nghi ngờ.
Hầu Lâm Sinh nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ thắm của vương phi trở nên tái nhợt, trong lòng cũng rất khổ sở, lại nói: "Nữ tử này họ Hà, là nữ nhi của Thượng Thư bộ Lễ - Hà Nguyên, dáng vẻ rất giống vương phi!"
Những lời này cuối cùng đánh tan hy vọng mong manh.
Nàng còn nhớ rõ bộ dáng Hà Khiết Hoa có nét giống mình kia, còn kể với Triệu Trinh!
Ai ngờ, lúc ấy Triệu Trinh làm như không nghe thấy không nói lời nào, kết quả quay người lại liền kim ốc tàng kiều Hà tiểu thư đó!
Lồng ngực Chu Tử tức giận tràn đầy, hận không được lập tức chạy đến biệt viện ngoài thành, hung hăng dạy dỗ Triệu Trinh một trận.
Đến lúc này, Chu Tử cũng không tức giận gì Hà Khiết Hoa.
Nàng luôn cho là, nam nhân có nữ nhân bên ngoài, có lẽ nữ nhân kia có lỗi, nhưng căn nguyên nhất định vẫn nằm trên người nam nhân của mình —— nếu nam nhân vững vàng kín kẽ, sao Tiểu Tam có thể chui vào?
Dưới sự phẫn nộ cực độ, Chu Tử liền bình tĩnh lại, đầu tiên là cảm tạ hai vị Hứa Hầu đại phu, tiếp đó gọi Thanh Thủy đến, dặn dò Thanh Thủy: "Thay ta bẩm một chút với Thái phi nương nương, nói ta đến biệt viện đưa chút đồ cho Vương Gia."
Lại lệnh cho Thanh Ba dặn dò Triệu Hùng chuẩn bị ngựa xe chờ lên đường.
Hai khắc sau, Chu Tử mang theo Thanh Thủy Thanh Tuyền Thanh Ba cùng hai vị Hứa Hầu xung phong nhận làm nhân chứng, trùng trùng điệp điệp rời khỏi phủ Nam An vương.
Sau khi Triệu Hùng ngăn cản không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là phái đại đội vệ binh của vương phủ vây quanh xe ngựa của vương phi, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Nhóm người Chu Tử đến biệt viện ngoài thành, vệ sĩ giữ cửa nhìn thấy nhiều người tới như vậy, đang muốn bẩm báo Vương Gia, chỉ thấy Chu Vương phi vô cùng uy nghi từ xe thêu loan phượng bước xuống đi vào trong, quát lên: "Ta tự đi gặp Vương Gia, các ngươi không cần bẩm báo!"
Phàm là thủ hạ của Nam An vương, có ai không biết Vương Gia cưng chìu Chu Vương phi không giới hạn, còn tưởng rằng Chu Vương phi muốn cho Vương Gia một niềm vui bất ngờ, cho nên liền thu giáo cho đi, chào vương phi một cái, nhân tiện bảo mấy người theo bên cạnh vương phi cũng vào biệt viện, về phần quản gia Triệu Hùng dẫn theo vệ binh vương phủ, cũng sắp xếp ở tây Thiên viện.
Tức giận cực độ mang cho Chu Tử sức mạnh khổng lồ, nàng nâng váy sải bước đi nhanh phía trước, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh theo sát nàng, chỉ đường: "Vương phi, nữ nhân kia ở trong Tiểu Lâu của Thiên viện phía đông!"
Ngân Linh và Thanh Châu mới vừa hóa trang cho Hà Khiết Hoa, đeo trang sức của vương phi, đang dẫn nàng ta bắt chước vương phi tản bộ trong hoa viên, chỉ nghe "rầm" một tiếng, cửa viện bị người một cước đạp văng.
Thấy vương phi tức giận bừng bừng, Ngân Linh, Thanh Châu và Hà Khiết Hoa lập tức ngây ngẩn cả người.
Cuối cùng, vẫn là Ngân Linh phản ứng nhanh, lôi kéo Thanh Châu và Hà Khiết Hoa cùng nghênh đón.
Chu Tử nhìn Thanh Châu và Ngân Linh vây quanh Hà Khiết Hoa đang mang đồ trang sức mặc lễ phục của mình, hơn nữa bộ dạng còn rất giống của mình bước lên trước, khí huyết công tâm, phun một ngụm máu, Ngân Linh và Thanh Châu hoảng sợ vội đẩy Hà Khiết Hoa ra bổ nhào lên phía trước: "Vương phi, ngài sao vậy?"
Chu Tử đẩy họ ra, lấy khăn lau miệng, lạnh lùng nói: " Vương Gia các ngươi đâu? Bảo chàng đến gặp ta!"
Nàng từng tưởng tượng tình cảnh Triệu Trinh thay lòng đổi dạ, nhưng thế nào cũng không nghĩ có thể nhanh đến vậy, hơn nữa, cảnh tượng lại cẩu huyết như vậy!
Kể từ khi nhìn thấy vị Hà tiểu thư này, lòng của Chu Tử liền trở nên trống trải, trừ tức giận cùng thống hận Triệu Trinh, cái gì khác cũng không còn!
Triệu Trinh vốn đang cùng Triệu Anh Triệu Dũng gặp thống lĩnh võ sĩ của biệt viện Vân Trạch - Liễu Liên mang theo kỵ binh dũng mãnh tới, chợt nghe có người đến báo, nói vương phi tới, đến Thiên viện phía đông.
Trong lòng hắn trầm xuống, thầm hô không tốt, lập tức đứng dậy đến Thiên viện phía đông.
Lúc này đang là buổi trưa, dưới ánh mặt trời sáng loáng, Triệu Trinh toàn thân áo đen vội vã mà đến.
Chu Tử uất hận nhìn hắn, trong lòng càng thêm tức giận —— tới gặp người tình, còn dám mặc áo ngoài mà lão nương tự tay may cho chàng!
Triệu Trinh vội vã đi ở phía trước, phía sau là Triệu Anh Triệu Dũng cùng thuộc hạ hàng đầu Liễu Liên cảm thấy có việc lớn không tốt cũng đi theo tới.
Chu Tử trợn to hai mắt, nhìn kẻ phụ tình, đợi Triệu Trinh đến gần, nàng đưa một tay tát tới, "bốp" một tiếng đánh lên mặt Triệu Trinh.
Triệu Trinh ngây dại.
Tất cả mọi người trong viện ngây dại.
Trừ Chu Tử.
Nàng vẫn tức giận nói: "Triệu Trinh, chàng giỏi lắm!"
Tác giả có lời muốn nói: trước kia, Mạc Mạc đọc truyện thấy tác giả bị giục truyện, luôn là cảm thấy rất vui vẻ —— thì ra còn có người khốn khổ hơn ta! Hiện tại, Mạc Mạc cũng trở thành người bi thống —— ngày mai còn phải tăng ca một ngày, trong lòng thật vô cùng thê lương! Các độc giả thân yêu, mọi người có vui không?! Về phần công việc của Mạc Mạc, chỉ có thể nói là còn lao tâm hơn bán thuốc phiện, áp lực giống như chịu trách nhiệm chế tạo phi thuyền không gian, tiền lương lại thấp hơn bán rau củ. . . . . . Mọi người đoán xem, Mạc Mạc làm nghề gì? Hãy đọc lại 《 nguyệt quý khai hoa 》~
Lúc Triệu Tráng mời hai vị đại phu Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh chẩn bệnh cho Hà tiểu thư, đặc biệt thần bí dặn dò một phen. Hắn rất nghiêm túc yêu cầu hai vị đại phu này, chuyện hôm nay nhất định phải giữ bí mật, nhất định chớ nói ra ngoài.
Lúc này Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh liền nghĩ đến nữ nhân giống Chu Vương phi đó, không khỏi nhìn nhau, ánh mắt cũng có chút lóe lên.
Nói thật ra, bọn họ vẫn không dám tin tưởng Vương Gia thương yêu Chu Vương phi như vậy sẽ len lén ‘hắc hạnh vượt tường’, cái này và hình tượng Vương Gia vẫn luôn giữ gìn trinh tiết quá không phù hợp!
Hai vị đại phu bị Triệu Tráng đưa đến Thiên viện phía đông.
Thiên viện phía đông thiên về khéo léo độc đáo, lưng dựa vào chân núi Ngọc phía tây, phía nam là ruộng đất quanh co, lúc thiết kế Triệu Trinh lấy khung cảnh yêu thích "Bình lâm mạc mạc yên như chức, Hàn san nhất đới thương tâm bích. Minh sắc nhập cao lâu, Hữu nhân lâu thượng sầu. (Mịt mờ khói dệt rừng sâu, Hàn san một dải biếc màu chia phôi. Lầu cao nhuốm sắc chiều rồi, Trên lầu có kẻ chơi vơi dạ sầu – bản dịch của vinhattieu – thivien.net – LPH:hình như tác giả truyện lấy tên từ bài thơ này ^^)" trong bài thơ 《 Bồ Tát man 》 của Lý Bạch, chỉ xây một tòa lầu nhỏ bốn tầng tinh xảo độc đáo ở thiên viện phía đông. Nếu lên lầu ba lầu bốn, vừa có thể nhìn thấy Hàn Sơn mơ hồ, vừa có thể ngắm ruộng cổ đầy cỏ dại, còn có thể thưởng thức mặt trời chiều, đúng là có chút thú vị.
Thanh Châu đi xa xa ở phía trước, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh xách theo hòm thuốc đi ở phía sau. Đúng lúc này mặt trời chiều ngã về tây, nắng chiều màu vàng chiếu vào lầu nhỏ ở Thiên viện phía đông, khiến cho tòa tiểu lâu đắm chìm trong ánh trời chiều, có một nét đẹp tiêu điều vắng lặng.
Khi hai vị đại phu vào Tiểu Lâu, tiểu thư Hà Khiết Hoa đã chờ trong phòng tiếp khách ở lầu một, Ngân Linh và Thanh Thủy – một đứng xa xa phía sau giường La Hán trông chừng, một đứng đứng yên bên cửa —— đây cũng là quy củ của phủ Nam An vương, lúc chủ tử chẩn mạch, người làm không thể đến quá gần, tránh tiết lộ bí mật gì ra ngoài.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh tiếp xúc gần gũi vị Hà tiểu thư quá giống Chu Vương phi này, thực không ưa gì —— bọn họ là gia thần của Nam An vương, phục vụ Chu Vương phi đã lâu, sớm xem Chu Vương phi là chủ nhân của mình rồi, lúc này nhìn Hà tiểu thư có bộ dạng rất giống vương phi nhưng lại có vẻ quyến rũ hơn, tự nhiên liền sinh ra một loại cảm xúc muốn bao che cho chủ.
Mới vừa đụng vào cổ tay Hà tiểu thư, Hứa Văn Cử liền ngửi được mùi Hoàng kim thủy, hắn còn chưa dám tin, liền ngửi lại một lần, xác định vị tiểu thư Hà Khiết Hoa này tuyệt đối đã dùng Hoàng kim thủy.
Hắn nhìn Hầu Lâm Sinh bên cạnh một cái, Hầu Lâm Sinh đã ngửi thấy, đang hít hít mũi ngửi!
Thấy Hứa Văn Cử nhìn mình, Hầu Lâm Sinh và hắn ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, tất nhiên tâm ý tương thông, ngay lập tức nhìn Hứa Văn Cử gật đầu một cái.
Hai vị đại phu liền hiểu được, Vương Gia đưa Hoàng kim thủy mà bọn hắn dâng lên lừa Vương Gia một ngàn lượng bạc cho nữ nhân trước mắt này!
Quao, trị giá một ngàn lượng bạc trắng đó! Năm lượng bạc cũng có thể mua nha hoàn rồi, Vương Gia đây là đưa 200 nha hoàn của chính mình cho vị tiểu tình nhân này!
Hứa đại phu cùng Hầu đại phu cảm thấy rất tức giận —— Vương Gia, đền thờ trinh tiết ngài xây vì vương phi đâu rồi? Mới mấy năm, ngài liền tự tay kéo sập rồi sao? Ngài còn tìm tình nhân giống vương phi, ngài chán ghét Chu Vương phi sao. . . . . . Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh nghĩ ngợi vẫn vơ, chẩn mạch qua loa xong, ngay cả phương thuốc cũng không kê —— lý do của bọn hắn là: lúc nguyệt tín tới nữ tử đau bụng không phải rất bình thường sao, không đau mới không bình thường —— thật sự là lý do rất lừa bịp!
Trời chiều sớm đã phủ xuống thôn trang nơi xa xa, trời đất biến thành một màu lam nhàn nhạt, khói bếp nơi thôn trang dần dần bay lên —— ban đêm, từ từ lại tới.
Hai vị đại phu Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh bị tinh thần trọng nghĩa và nhiệt tình bảo vệ chủ thúc giục, cả Vương Gia cũng không thèm gặp, cưỡi ngựa chạy cả đêm.
Đến ngoài cửa thành, lúc này hai người mới phát hiện, cửa thành đã đóng, mà bọn họ lại không mang lệnh bài của vương phủ trên người.
Hai vị Hứa Hầu không thể làm gì khác hơn là ở trạm dịch ngoài thành cả đêm, thuận tiện thương lượng kỹ càng nên cảnh báo với Chu Vương phi thế nào, tránh cho Chu Vương phi hào phóng như vậy thiện lương như vậy đáng yêu như vậy bị Vương Gia vừa phúc hắc vừa thay lòng khi dễ.
Vào lúc ăn sáng, Chu Tử ngồi trên giường La Hán ở phòng khách của Thái phi, đang cầm một chén cháo trứng muối thịt nạc đút cho Bánh Bao nhỏ.
Hôm trước Vương Gia ở trong phủ, tiến hành cuộc nói chuyện giữa hai nam nhân với Bánh Bao nhỏ, buộc Bánh Bao nhỏ ở chính đường nghe hắn giảng dạy đạo lý lớn.
Cụ thể nói điều gì, Chu Tử không biết, dù sao sau khi Triệu Tử bước ra, lập tức liền yên lặng, từ trạng thái bị chính mình cưng chìu đến vô pháp vô thiên lập tức biến thành một vị Thế tử thật ngoan và là người thừa kế ưu tú của vương vị, khiến Chu Tử thật đau lòng.
Triệu Trinh vừa rời đi, Chu Tử liền bắt đầu an ủi Triệu Tử mọi bề.
Sau khi Triệu Tử bị phụ thân giảng đạo lý, đã tổng kết một kinh nghiệm đối địch —— cha ở đây, cách xa mẹ; cha không ở đây, quấn lấy mẹ.
Cho nên, vốn dĩ bé đã bắt đầu biết tự mình dùng muỗng múc thức ăn, nhưng phụ thân vừa đi, bé liền rùm beng muốn mẫu thân đút ăn.
Chu Tử cảm thấy bé vẫn chưa tới hai tuổi, đương nhiên cần có mẫu thân thương yêu, cho nên liền đồng ý.
Mới vừa cho Triệu Tử ăn xong, hai vị Hứa Hầu đại phu đã tới chánh viện xin gặp rồi.
Chu Tử bảo Thanh Thủy dẫn hai vị đại phu tới nhà kề phía đông.
Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh giở đủ trò bỉ ổi, hèn hạ và nhàm chán trước mặt Vương Gia, nhưng vừa đến trước mặt phái nữ, nhất là trước mặt Chu Vương phi, lập tức liền thay đổi thành phong cách hào hoa lịch sự tao nhã, ặc, cầm thú.
Chu Tử lo ổn thỏa cho bánh bao nhỏ xong, lúc này mới đến nhà kề phía đông.
Hai vị đại phu đã ngồi trên ghế trong phòng ngoài của nhà kề phía đông, đang uống trà Bát Bảo mà Thanh Thủy đưa tới, vừa thấy vương phi đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Chu Tử nhìn hai vị đại phu này một chút.
Nàng biết hai vị đại phu này, thật ra còn biết rõ hơn Triệu Trinh!
Hai vị này chẳng những giúp chăm sóc nàng trước sau, còn đã cứu mạng nàng, thật sự là ân nhân cứu mạng của nàng, cho nên nàng vẫn rất ưu ái bọn họ, ngay cả ăn, mặc, ở, đi lại của Hứa đại phu và Hầu đại phu, nàng cũng quan tâm đến, cũng vì thế khiến Triệu Trinh ghen tỵ không ít.
Hứa Văn Cử ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặt thanh tú trắng trẻo nõn nà, mang phong độ của người trí thức; Hầu Lâm Sinh cũng khoảng từ hai mươi cho đến dưới ba mươi, mắt to mày rậm mặt chữ quốc, rất có chính khí.
Hai người đều mặc một thân áo ngoài lam sẫm mộc mạc, thoạt nhìn rất chững chạc.
Lần này, Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh không chẩn mạch, do tài ăn nói tốt hơn, Hầu Lâm Sinh đứng ra, khuyên giải Chu Vương phi.
Trên khuôn mặt chữ quốc của Hầu Lâm Sinh lộ ra vẻ cực kỳ thành khẩn, dò hỏi: "Vương phi, gần đây Vương Gia có thường về vương phủ không?"
Chu Tử rất tín nhiệm bọn họ, đàng hoàng đáp: "Tiết Trung thu mười lăm tháng tám có trở về một ngày."
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh lộ vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu một cái, Hầu Lâm Sinh hỏi tiếp: "Gần đây có phải Vương phi ngài dành rất nhiều thời gian ở cùng tiểu thế tử và Nhị công tử hay không?" (LPH:giống bác sĩ tâm lý quá)
Chu Tử gật đầu một cái. Chỉ cần Triệu Trinh không ở nhà, nàng tuyệt đối luôn ở cùng hai tâm can tiểu bảo bối Triệu Tử và Triệu Sam.
Hứa Văn Cử nói tiếp: "Hiện tại, thời gian ngài ở cạnh Vương Gia có nhiều không?"
Chu Tử tính toán một chút, lắc đầu một cái.
Hầu Lâm Sinh lại chậm rãi hỏi: "Vương phi, hôm qua lúc ngài ở cùng Vương Gia, đã nói những gì?"
Chu Tử rất u mê: "Đều là chuyện y phục của con rồi đồ trang sức. . . . . ."
Nói xong, Chu Tử hiểu ra, mắt đảo quanh giữa Hứa Văn Cử và Hầu Lâm sinh vài vòng. Lúc đầu trong lòng nàng có chút trống rỗng, rồi có chút lo lắng, sau đó có chút sinh nghi, cuối cùng trong ánh mắt tha thiết và bộ mặt ưu tư của Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đã hoàn toàn biến thành không thể tin được.
Chu Tử nhìn chằm chằm hai vị Hứa Hầu, giọng có chút run rẩy: "Vương Gia, Vương Gia ở bên ngoài. . . . . ."
Hai vị Hứa Hầu gật đầu một cái, trong ánh mắt mang theo trung thành và đồng tình không thể nghi ngờ: "Vương phi, nữ nhân kia đang ở biệt viện ngoài thành!"
Thì ra là ở biệt viện, chả trách gần đây Triệu Trinh luôn chạy đến biệt viện, lại còn ở luôn chỗ đó không chịu trở về vương phủ!
Chu Tử liên hệ với biểu hiện gần đây của Triệu Trinh, trong lòng càng sinh nghi ngờ.
Hầu Lâm Sinh nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ thắm của vương phi trở nên tái nhợt, trong lòng cũng rất khổ sở, lại nói: "Nữ tử này họ Hà, là nữ nhi của Thượng Thư bộ Lễ - Hà Nguyên, dáng vẻ rất giống vương phi!"
Những lời này cuối cùng đánh tan hy vọng mong manh.
Nàng còn nhớ rõ bộ dáng Hà Khiết Hoa có nét giống mình kia, còn kể với Triệu Trinh!
Ai ngờ, lúc ấy Triệu Trinh làm như không nghe thấy không nói lời nào, kết quả quay người lại liền kim ốc tàng kiều Hà tiểu thư đó!
Lồng ngực Chu Tử tức giận tràn đầy, hận không được lập tức chạy đến biệt viện ngoài thành, hung hăng dạy dỗ Triệu Trinh một trận.
Đến lúc này, Chu Tử cũng không tức giận gì Hà Khiết Hoa.
Nàng luôn cho là, nam nhân có nữ nhân bên ngoài, có lẽ nữ nhân kia có lỗi, nhưng căn nguyên nhất định vẫn nằm trên người nam nhân của mình —— nếu nam nhân vững vàng kín kẽ, sao Tiểu Tam có thể chui vào?
Dưới sự phẫn nộ cực độ, Chu Tử liền bình tĩnh lại, đầu tiên là cảm tạ hai vị Hứa Hầu đại phu, tiếp đó gọi Thanh Thủy đến, dặn dò Thanh Thủy: "Thay ta bẩm một chút với Thái phi nương nương, nói ta đến biệt viện đưa chút đồ cho Vương Gia."
Lại lệnh cho Thanh Ba dặn dò Triệu Hùng chuẩn bị ngựa xe chờ lên đường.
Hai khắc sau, Chu Tử mang theo Thanh Thủy Thanh Tuyền Thanh Ba cùng hai vị Hứa Hầu xung phong nhận làm nhân chứng, trùng trùng điệp điệp rời khỏi phủ Nam An vương.
Sau khi Triệu Hùng ngăn cản không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là phái đại đội vệ binh của vương phủ vây quanh xe ngựa của vương phi, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Nhóm người Chu Tử đến biệt viện ngoài thành, vệ sĩ giữ cửa nhìn thấy nhiều người tới như vậy, đang muốn bẩm báo Vương Gia, chỉ thấy Chu Vương phi vô cùng uy nghi từ xe thêu loan phượng bước xuống đi vào trong, quát lên: "Ta tự đi gặp Vương Gia, các ngươi không cần bẩm báo!"
Phàm là thủ hạ của Nam An vương, có ai không biết Vương Gia cưng chìu Chu Vương phi không giới hạn, còn tưởng rằng Chu Vương phi muốn cho Vương Gia một niềm vui bất ngờ, cho nên liền thu giáo cho đi, chào vương phi một cái, nhân tiện bảo mấy người theo bên cạnh vương phi cũng vào biệt viện, về phần quản gia Triệu Hùng dẫn theo vệ binh vương phủ, cũng sắp xếp ở tây Thiên viện.
Tức giận cực độ mang cho Chu Tử sức mạnh khổng lồ, nàng nâng váy sải bước đi nhanh phía trước, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh theo sát nàng, chỉ đường: "Vương phi, nữ nhân kia ở trong Tiểu Lâu của Thiên viện phía đông!"
Ngân Linh và Thanh Châu mới vừa hóa trang cho Hà Khiết Hoa, đeo trang sức của vương phi, đang dẫn nàng ta bắt chước vương phi tản bộ trong hoa viên, chỉ nghe "rầm" một tiếng, cửa viện bị người một cước đạp văng.
Thấy vương phi tức giận bừng bừng, Ngân Linh, Thanh Châu và Hà Khiết Hoa lập tức ngây ngẩn cả người.
Cuối cùng, vẫn là Ngân Linh phản ứng nhanh, lôi kéo Thanh Châu và Hà Khiết Hoa cùng nghênh đón.
Chu Tử nhìn Thanh Châu và Ngân Linh vây quanh Hà Khiết Hoa đang mang đồ trang sức mặc lễ phục của mình, hơn nữa bộ dạng còn rất giống của mình bước lên trước, khí huyết công tâm, phun một ngụm máu, Ngân Linh và Thanh Châu hoảng sợ vội đẩy Hà Khiết Hoa ra bổ nhào lên phía trước: "Vương phi, ngài sao vậy?"
Chu Tử đẩy họ ra, lấy khăn lau miệng, lạnh lùng nói: " Vương Gia các ngươi đâu? Bảo chàng đến gặp ta!"
Nàng từng tưởng tượng tình cảnh Triệu Trinh thay lòng đổi dạ, nhưng thế nào cũng không nghĩ có thể nhanh đến vậy, hơn nữa, cảnh tượng lại cẩu huyết như vậy!
Kể từ khi nhìn thấy vị Hà tiểu thư này, lòng của Chu Tử liền trở nên trống trải, trừ tức giận cùng thống hận Triệu Trinh, cái gì khác cũng không còn!
Triệu Trinh vốn đang cùng Triệu Anh Triệu Dũng gặp thống lĩnh võ sĩ của biệt viện Vân Trạch - Liễu Liên mang theo kỵ binh dũng mãnh tới, chợt nghe có người đến báo, nói vương phi tới, đến Thiên viện phía đông.
Trong lòng hắn trầm xuống, thầm hô không tốt, lập tức đứng dậy đến Thiên viện phía đông.
Lúc này đang là buổi trưa, dưới ánh mặt trời sáng loáng, Triệu Trinh toàn thân áo đen vội vã mà đến.
Chu Tử uất hận nhìn hắn, trong lòng càng thêm tức giận —— tới gặp người tình, còn dám mặc áo ngoài mà lão nương tự tay may cho chàng!
Triệu Trinh vội vã đi ở phía trước, phía sau là Triệu Anh Triệu Dũng cùng thuộc hạ hàng đầu Liễu Liên cảm thấy có việc lớn không tốt cũng đi theo tới.
Chu Tử trợn to hai mắt, nhìn kẻ phụ tình, đợi Triệu Trinh đến gần, nàng đưa một tay tát tới, "bốp" một tiếng đánh lên mặt Triệu Trinh.
Triệu Trinh ngây dại.
Tất cả mọi người trong viện ngây dại.
Trừ Chu Tử.
Nàng vẫn tức giận nói: "Triệu Trinh, chàng giỏi lắm!"
Tác giả có lời muốn nói: trước kia, Mạc Mạc đọc truyện thấy tác giả bị giục truyện, luôn là cảm thấy rất vui vẻ —— thì ra còn có người khốn khổ hơn ta! Hiện tại, Mạc Mạc cũng trở thành người bi thống —— ngày mai còn phải tăng ca một ngày, trong lòng thật vô cùng thê lương! Các độc giả thân yêu, mọi người có vui không?! Về phần công việc của Mạc Mạc, chỉ có thể nói là còn lao tâm hơn bán thuốc phiện, áp lực giống như chịu trách nhiệm chế tạo phi thuyền không gian, tiền lương lại thấp hơn bán rau củ. . . . . . Mọi người đoán xem, Mạc Mạc làm nghề gì? Hãy đọc lại 《 nguyệt quý khai hoa 》~