Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nam-an-thai-phi-truyen-ky-103
Quyển 4 - Chương 103: Học cách nghiêm trị người dưới, Chu Tử hài lòng
Tim Chu Tử lập tức đập nhanh hơn, vội hô: "Mau mau đi tìm!" Ngân Linh nhanh chóng xông ra ngoài.
Thanh Châu cũng vội chạy ra ngoài.
Chỉ còn lại Thanh Ba vội nằm rạp xuống đất, nhìn xem tiểu thế tử có trốn dưới giường nhỏ hay không, rồi lại đi xem dưới giường lớn.
Chu Tử vịn bàn đứng lên, nàng biết hộ vệ của phủ Nam An vương rất tận tụy, sẽ không để xảy ra nhiễu loạn lớn, vì vậy mặc dù lòng như lửa đốt, lại vẫn cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cất cao giọng gọi: "Triệu Tử ——"
Bên ngoài truyền đến tiếng Ngân Linh vui mừng: "Trắc phi, tiểu thế tử ở bên ngoài!"
Thanh Ba đỡ Chu Tử ra ngoài.
Vừa vào chánh đường, Chu Tử liền nhìn thấy Triệu Tử đang đứng yên trước bàn nhai điểm tâm cầm trong tay.
Nàng vui mừng, vội hỏi: "Sao tiểu thế tử đến đây được?"
Thanh Thủy và Thanh Tuyền vốn đang đứng bên cạnh hầu hạ tiểu thế tử, nghe Chu trắc phi hỏi, Thanh Thủy lập tức cúi người một cái, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Bẩm trắc phi, tiểu thế tử tự mình đi ra!"
"Thật sao?" Chu Tử vừa mừng vừa sợ, giang hai tay ra gọi tiểu thế tử, "Triệu Tử, đi tới chỗ mẫu thân này!"
Tiểu thế tử nghe mẫu thân gọi, lập tức cười hì hì hoạt động hai bàn chân nhỏ, lảo đảo đi về phía Chu Tử.
Thanh Thủy và Thanh Tuyền ở bên cạnh sợ bé ngã xuống, theo sát bé.
Tiểu thế tử càng chạy càng nhanh, lúc sắp đến bên cạnh Chu Tử, lập tức chạy tới, nhào vào trong ngực Chu Tử.
Chu Tử ôm Triệu Tử vào trong ngực, hôn lên trán, hôn lên gương mặt, siết lấy cánh tay mập như củ sen, bóp xong lại nhìn toàn thân cao thấp của Triệu Tử, xem xong rồi lại hôn, hôn xong lại xem, xem xong lại hôn, lặp lại không ngừng.
Ban đầu Tiểu thế tử còn nỗ lực tiếp nhận kiểu âu yếm buồn nôn của mẫu thân, nào ngờ mẫu thân hoài vẫn chưa xong, khiến tiểu thế tử thấy phiền, bé nghiêm mặt dùng sức chui từ trong ngực mẫu thân ra ngoài, di chuyển bàn chân nhỏ đi tới bên bàn, một tay cầm Ngọc Như Ý, một tay nắm lấy điểm tâm, sau đó lung la lung lay đi về phòng ngủ.
Mặc dù Chu Tử bị đẩy ra, nhưng vẫn vui vẻ, cảm thấy có đôi khi con trai giống hệt người cha Triệu Trinh của bé, nhất là cái bộ dạng rắm thối đó.
Nàng đang vui vẻ nhìn con trai, nào ngờ vui quá hóa buồn, chợt nghe một tiếng giòn tan, Ngọc Như Ý trong tay Triệu Tử rơi lên mặt đất, gãy thành hai đoạn.
Triệu Tử quay đầu lại tìm kiếm mẫu thân, òa một tiếng khóc nức nở.
Chu Tử âm thầm cảm thán: aizzz, đứa bé đúng là đứa bé, chỉ chút chuyện như vậy cũng khóc!
Tiểu thế tử chơi nửa ngày, đã sớm mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ mất. Sau khi bé ngủ, Chu Tử triệu tập đám người Ngân Linh và Thanh Thủy tới, bắt đầu cất giọng dạy bảo: "Năm người các ngươi, vẫn luôn tận tâm hầu hạ ta cùng tiểu thế tử, đương nhiên trong lòng ta vẫn ghi nhớ, tương lai cũng sẽ không bạc đãi ai. Hôm nay, ta rất muốn nói rõ ràng một lần, tiểu thế tử là tim là thịt của ta, nếu bé có chuyện gì, ta cũng sẽ không sống nổi!"
Chu Tử cố gắng làm cho ánh mắt của mình trở nên nghiêm túc, mang theo chút khí thế vương giả, sau đó chậm rãi quét qua mặt năm người Ngân Linh bọn họ, trầm giọng nói: "Ta hi vọng chuyện như tối nay, sẽ không xảy ra lần thứ hai!"
Ngân Linh vừa xấu hổ vừa hối hận, nói trước tiên: "Nô tỳ biết sai rồi!"
Đám người Thanh Thủy cũng vội nói: "Về sau nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận hơn!"
"Các ngươi lui ra đi!" Chu Tử cố sức nghiêm mặt, làm ra dáng vẻ bình tĩnh, "Ngân Linh ở lại."
Sau khi đám người Thanh Thủy rời đi, Chu Tử đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía Ngân Linh, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngân Linh thấy thế, trong lòng sợ hãi, lập tức quỳ xuống trước Chu Tử, một lần nữa xin tội.
Chu Tử thấy mục đích của mình đã đạt được, lúc này mới xoay người đỡ Ngân Linh lên, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, bản thân cũng ngồi xuống, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Nếu như tối nay Vương Gia ở trong phủ, chàng sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây?"
Ngân Linh suy nghĩ hình ảnh đó một chút, không nhịn được mà run rẩy cả người.
Lúc này Chu Tử mới chậm rãi nói: "Ta luôn luôn tử tế với người bên cạnh, ngươi lại ở cùng ta lâu nhất, là người thân cận nhất của ta, không khỏi quá mức buông thả, về sau chăm nom tiểu thế tử, nhất định phải để ý cẩn thận! Tiểu thế tử tốt, chỉ cần ta đủ khả năng, ta đều giúp đỡ; nếu tiểu thế tử không tốt, ta cũng theo đó mà có thể làm mọi chuyện."
Ngân Linh vội nói: "Ngân Linh biết, sẽ không bao giờ tái phạm!"
Chu Tử quyết định nói cho hết lời: "Ngày mai phân rõ chức trách cho bốn người Thanh Châu bọn họ, không nên rối loạn gây ra sai lầm nữa!"
"Dạ!" Ngân Linh thành tâm trả lời.
Sau khi nói đề tài nặng nề xong, mục đích cũng đã đạt được, Chu Tử liền chuyển đề tài sang phương diện tương đối thoải mái hơn, hỏi: "Ngươi và Triệu Tráng thế nào rồi?"
Mặt Ngân Linh đỏ lên, không nói gì, chỉ cúi đầu.
Chu Tử cười nói: "Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, cái này thì có gì mà xấu hổ? Nếu như ngươi ưa thích Triệu Tráng, Triệu Tráng cũng yêu thích ngươi, chờ khi Vương Gia trở về, ta liền bẩm báo Vương Gia, thành toàn cho các ngươi! Đến lúc đó ta lại tặng cho ngươi một rương của hồi môn!"
Ngân Linh ngẩng đầu lên, nhìn lén Chu Tử một cái, lại cúi đầu, sau đó dùng âm thanh như muỗi kêu nói: "Chúng nô tỳ rất tốt."
Trong lòng Chu Tử có tính toán, gật đầu một cái nói: "Ta biết rồi, chờ Triệu Tráng trở về ta liền bắt tay làm chuyện này!"
Đêm đã khuya.
Tiểu thế tử ngủ rất ngon bên cạnh, tay chân mở lớn ngủ rất tùy tiện.
Tiếng thở của Ngân Linh ngủ trên giường êm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Chu Tử lại mất ngủ.
Hôm nay Triệu Tử có thể tự bước đi, nàng vừa hài lòng vừa kiêu ngạo, vô cùng vui mừng.
Nhưng mà thông qua chuyện hôm nay, cũng cho thấy khiếm khuyết khi trị gia của nàng —— nàng quá rộng lượng, đám người Ngân Linh đi theo nàng đã lâu, từ từ cũng có chút buông thả. Rộng lượng một chút là tốt, nhưng quá rộng lượng, vấn đề sẽ phát sinh, rơi vào trong tay Triệu Trinh, sợ là ngay cả mạng sống cũng không còn, rộng lượng của mình sẽ hại họ!
Chu Tử lặng lẽ suy tư: về sau nên làm thế nào đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại bắt đầu nhớ nhung Triệu Trinh.
Nàng đã lấy được một chút tin tức từ Triệu Hùng, Triệu Trinh dẫn quân bao vây hai mặt quân đội Đông Khu quốc, thắng lớn ở Đạo Dương, hiện tại đã vội về kinh chịu tang.
Nếu Triệu Trinh ở nhà, thật là tốt biết bao, mình chỉ cần hầu hạ chàng cho tốt là được, căn bản không cần quan tâm nhiều việc như vậy; còn nữa, hôm nay dạy dỗ đám người Ngân Linh, hình như bản thân mình đã tiến bộ rất nhiều, phải kể công với Triệu Trinh một chút, để chàng khen ngợi mình, không biết Triệu Trinh sẽ khen mình, hay giễu cợt mình. . . . . .
Cuối cùng, nàng lại nghĩ tới Chu Bích còn trẻ tuổi đã lên làm Thái hậu, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, nghĩ đến cháu ngoại Triệu Đồng ruột thịt thân thiết vừa sinh ra đã là Hoàng đế Đại Kim triều, nàng có chút kiêu ngạo, lại có chút lo âu và đau lòng.
Trong tâm tư phức tạp như vậy, Chu Tử tiến vào mộng đẹp.
Những thứ âu lo nhỏ nhặt của Chu Tử, Chu Thái hậu trẻ tuổi của triều Đại Kim phải đối mặt lại không đơn giản như vậy.
Nàng còn chưa qua thời gian ở cữ, đã phải ôm tiểu Triệu Đồng ngồi lên cái vị trí cao nhất kia ở đại chánh điện.
Nàng xuất thân nhà nghèo, rời nhà liền là tiện tỳ, nhưng hôm nay lại thành Thái hậu trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của triều Đại Kim.
Ngoại trừ Nam An vương nàng không thể dựa vào ai, trừ người của Nam An vương nàng không thể dùng ai khác, lại gặp phải đấu tranh chính trị và cung đình vô cùng hiểm ác.
Ban đêm, Thanh Vân Điện, đèn dầu trong điện ngoài điện sáng rỡ.
Canh giữ ở ngoài điện là đại cung nữ trước kia, nay là nữ quan cao nhất hậu cung -Ngọc Hương.
Trên giường trong nội điện, màn che buông xuống, tiểu hoàng đế Triệu Đồng đang ngủ say.
Chu Bích ngồi trên giường bên cửa sổ, Lục Hà ngồi cạnh nàng.
"Mấy vị trong Ngoạn Nguyệt các kia. . . . . ."
Chu Bích chưa nói xong, Lục Hà đã hiểu được, nhỏ giọng nói: "Đại Thái giám Tiền Liễu Đức ngày đó đã chết, hôm nay là ám vệ Từ Liên Ba của Nam An vương giả trang thành hắn. Kể từ sau hôm đó, Ngoạn Nguyệt các liền bị phong tỏa, Cao Tiệp dư và Đại Tiểu Trác mỹ nhân nơi đó cũng không nhìn thấy, không biết Từ Liên Ba này có ích lợi gì."
Bởi vì tin tưởng tỷ tỷ, nên Chu Bích cũng rất tin tưởng tỷ phu Triệu Trinh: "Tất cả mọi thứ của chúng ta bây giờ đầu do tỷ phu ban cho, mặc kệ người dưới tay hắn được sắp xếp thế nào, đều có đạo lý của bọn hắn."
Lục Hà lại nói: "Hứa Nghi phi cùng Tống Thục phi họ ——"
"Phàm là phi tử không có con, toàn bộ đều phải đưa vào Cảnh lăng, thủ tiết cho Tiên hoàng." Chu Bích nhàn nhạt nói.
Lục Hà sửng sốt, trừng to mắt mà nhìn Chu Bích: "Vậy ta thì sao?"
"Ngươi phải ở cùng ta và con trai!" Chu Bích liếc nàng một cái, nói như chuyện đương nhiên.
Lục Hà cười, vỗ nhẹ một cái lên người Chu Bích: "Ta rất sợ ngươi. . . . . ."
Chu Bích lườm nàng một cái, nói: "Từ lúc khốn khó ta và ngươi đã cùng vượt qua, thật vất vả mới có hôm nay, với ta ngươi còn có ngờ vực vô căn cứ gì hay sao?"
Nghe lời Chu Bích nói, trong lòng Lục Hà ấm áp, cầm tay Chu Bích sờ sờ.
Chu Bích thấy nàng vui thành bộ dáng này, cũng có chút buông lỏng, cứ mặc cho nàng vuốt ve.
Một lát sau, Lục Hà lại nói: "Ngươi không sợ Nam An vương. . . . . ."
Chu Bích nhất thời nghiêm túc, ánh mắt nàng nhìn sang Lục Hà, nghiêm túc nói: "Ta tin tưởng tỷ tỷ của ta. Tỷ tỷ nói tỷ phu sẽ giúp bảo vệ mẹ con ta, vậy thì nhất định là thật. Hơn nữa, nếu tỷ phu muốn vị trí này, vị trí này cũng không tới phiên vị hoàng thượng ma quỷ kia của chúng ta!"
"Đúng là vậy, " Lục Hà gật đầu một cái, nói, "Ngươi thật càng ngày càng lợi hại!"
Chu Bích gian trá cười một tiếng: "Mấy quyển sách tỷ tỷ bảo ta học rất hữu dụng!"
Mùng mười tháng năm, sau đoạn đường liên tục bôn ba, rốt cuộc Nam An vương cũng đến Kim kinh.
Tim Chu Tử lập tức đập nhanh hơn, vội hô: "Mau mau đi tìm!" Ngân Linh nhanh chóng xông ra ngoài.
Thanh Châu cũng vội chạy ra ngoài.
Chỉ còn lại Thanh Ba vội nằm rạp xuống đất, nhìn xem tiểu thế tử có trốn dưới giường nhỏ hay không, rồi lại đi xem dưới giường lớn.
Chu Tử vịn bàn đứng lên, nàng biết hộ vệ của phủ Nam An vương rất tận tụy, sẽ không để xảy ra nhiễu loạn lớn, vì vậy mặc dù lòng như lửa đốt, lại vẫn cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cất cao giọng gọi: "Triệu Tử ——"
Bên ngoài truyền đến tiếng Ngân Linh vui mừng: "Trắc phi, tiểu thế tử ở bên ngoài!"
Thanh Ba đỡ Chu Tử ra ngoài.
Vừa vào chánh đường, Chu Tử liền nhìn thấy Triệu Tử đang đứng yên trước bàn nhai điểm tâm cầm trong tay.
Nàng vui mừng, vội hỏi: "Sao tiểu thế tử đến đây được?"
Thanh Thủy và Thanh Tuyền vốn đang đứng bên cạnh hầu hạ tiểu thế tử, nghe Chu trắc phi hỏi, Thanh Thủy lập tức cúi người một cái, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Bẩm trắc phi, tiểu thế tử tự mình đi ra!"
"Thật sao?" Chu Tử vừa mừng vừa sợ, giang hai tay ra gọi tiểu thế tử, "Triệu Tử, đi tới chỗ mẫu thân này!"
Tiểu thế tử nghe mẫu thân gọi, lập tức cười hì hì hoạt động hai bàn chân nhỏ, lảo đảo đi về phía Chu Tử.
Thanh Thủy và Thanh Tuyền ở bên cạnh sợ bé ngã xuống, theo sát bé.
Tiểu thế tử càng chạy càng nhanh, lúc sắp đến bên cạnh Chu Tử, lập tức chạy tới, nhào vào trong ngực Chu Tử.
Chu Tử ôm Triệu Tử vào trong ngực, hôn lên trán, hôn lên gương mặt, siết lấy cánh tay mập như củ sen, bóp xong lại nhìn toàn thân cao thấp của Triệu Tử, xem xong rồi lại hôn, hôn xong lại xem, xem xong lại hôn, lặp lại không ngừng.
Ban đầu Tiểu thế tử còn nỗ lực tiếp nhận kiểu âu yếm buồn nôn của mẫu thân, nào ngờ mẫu thân hoài vẫn chưa xong, khiến tiểu thế tử thấy phiền, bé nghiêm mặt dùng sức chui từ trong ngực mẫu thân ra ngoài, di chuyển bàn chân nhỏ đi tới bên bàn, một tay cầm Ngọc Như Ý, một tay nắm lấy điểm tâm, sau đó lung la lung lay đi về phòng ngủ.
Mặc dù Chu Tử bị đẩy ra, nhưng vẫn vui vẻ, cảm thấy có đôi khi con trai giống hệt người cha Triệu Trinh của bé, nhất là cái bộ dạng rắm thối đó.
Nàng đang vui vẻ nhìn con trai, nào ngờ vui quá hóa buồn, chợt nghe một tiếng giòn tan, Ngọc Như Ý trong tay Triệu Tử rơi lên mặt đất, gãy thành hai đoạn.
Triệu Tử quay đầu lại tìm kiếm mẫu thân, òa một tiếng khóc nức nở.
Chu Tử âm thầm cảm thán: aizzz, đứa bé đúng là đứa bé, chỉ chút chuyện như vậy cũng khóc!
Tiểu thế tử chơi nửa ngày, đã sớm mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ mất. Sau khi bé ngủ, Chu Tử triệu tập đám người Ngân Linh và Thanh Thủy tới, bắt đầu cất giọng dạy bảo: "Năm người các ngươi, vẫn luôn tận tâm hầu hạ ta cùng tiểu thế tử, đương nhiên trong lòng ta vẫn ghi nhớ, tương lai cũng sẽ không bạc đãi ai. Hôm nay, ta rất muốn nói rõ ràng một lần, tiểu thế tử là tim là thịt của ta, nếu bé có chuyện gì, ta cũng sẽ không sống nổi!"
Chu Tử cố gắng làm cho ánh mắt của mình trở nên nghiêm túc, mang theo chút khí thế vương giả, sau đó chậm rãi quét qua mặt năm người Ngân Linh bọn họ, trầm giọng nói: "Ta hi vọng chuyện như tối nay, sẽ không xảy ra lần thứ hai!"
Ngân Linh vừa xấu hổ vừa hối hận, nói trước tiên: "Nô tỳ biết sai rồi!"
Đám người Thanh Thủy cũng vội nói: "Về sau nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận hơn!"
"Các ngươi lui ra đi!" Chu Tử cố sức nghiêm mặt, làm ra dáng vẻ bình tĩnh, "Ngân Linh ở lại."
Sau khi đám người Thanh Thủy rời đi, Chu Tử đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía Ngân Linh, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngân Linh thấy thế, trong lòng sợ hãi, lập tức quỳ xuống trước Chu Tử, một lần nữa xin tội.
Chu Tử thấy mục đích của mình đã đạt được, lúc này mới xoay người đỡ Ngân Linh lên, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, bản thân cũng ngồi xuống, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Nếu như tối nay Vương Gia ở trong phủ, chàng sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây?"
Ngân Linh suy nghĩ hình ảnh đó một chút, không nhịn được mà run rẩy cả người.
Lúc này Chu Tử mới chậm rãi nói: "Ta luôn luôn tử tế với người bên cạnh, ngươi lại ở cùng ta lâu nhất, là người thân cận nhất của ta, không khỏi quá mức buông thả, về sau chăm nom tiểu thế tử, nhất định phải để ý cẩn thận! Tiểu thế tử tốt, chỉ cần ta đủ khả năng, ta đều giúp đỡ; nếu tiểu thế tử không tốt, ta cũng theo đó mà có thể làm mọi chuyện."
Ngân Linh vội nói: "Ngân Linh biết, sẽ không bao giờ tái phạm!"
Chu Tử quyết định nói cho hết lời: "Ngày mai phân rõ chức trách cho bốn người Thanh Châu bọn họ, không nên rối loạn gây ra sai lầm nữa!"
"Dạ!" Ngân Linh thành tâm trả lời.
Sau khi nói đề tài nặng nề xong, mục đích cũng đã đạt được, Chu Tử liền chuyển đề tài sang phương diện tương đối thoải mái hơn, hỏi: "Ngươi và Triệu Tráng thế nào rồi?"
Mặt Ngân Linh đỏ lên, không nói gì, chỉ cúi đầu.
Chu Tử cười nói: "Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, cái này thì có gì mà xấu hổ? Nếu như ngươi ưa thích Triệu Tráng, Triệu Tráng cũng yêu thích ngươi, chờ khi Vương Gia trở về, ta liền bẩm báo Vương Gia, thành toàn cho các ngươi! Đến lúc đó ta lại tặng cho ngươi một rương của hồi môn!"
Ngân Linh ngẩng đầu lên, nhìn lén Chu Tử một cái, lại cúi đầu, sau đó dùng âm thanh như muỗi kêu nói: "Chúng nô tỳ rất tốt."
Trong lòng Chu Tử có tính toán, gật đầu một cái nói: "Ta biết rồi, chờ Triệu Tráng trở về ta liền bắt tay làm chuyện này!"
Đêm đã khuya.
Tiểu thế tử ngủ rất ngon bên cạnh, tay chân mở lớn ngủ rất tùy tiện.
Tiếng thở của Ngân Linh ngủ trên giường êm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Chu Tử lại mất ngủ.
Hôm nay Triệu Tử có thể tự bước đi, nàng vừa hài lòng vừa kiêu ngạo, vô cùng vui mừng.
Nhưng mà thông qua chuyện hôm nay, cũng cho thấy khiếm khuyết khi trị gia của nàng —— nàng quá rộng lượng, đám người Ngân Linh đi theo nàng đã lâu, từ từ cũng có chút buông thả. Rộng lượng một chút là tốt, nhưng quá rộng lượng, vấn đề sẽ phát sinh, rơi vào trong tay Triệu Trinh, sợ là ngay cả mạng sống cũng không còn, rộng lượng của mình sẽ hại họ!
Chu Tử lặng lẽ suy tư: về sau nên làm thế nào đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại bắt đầu nhớ nhung Triệu Trinh.
Nàng đã lấy được một chút tin tức từ Triệu Hùng, Triệu Trinh dẫn quân bao vây hai mặt quân đội Đông Khu quốc, thắng lớn ở Đạo Dương, hiện tại đã vội về kinh chịu tang.
Nếu Triệu Trinh ở nhà, thật là tốt biết bao, mình chỉ cần hầu hạ chàng cho tốt là được, căn bản không cần quan tâm nhiều việc như vậy; còn nữa, hôm nay dạy dỗ đám người Ngân Linh, hình như bản thân mình đã tiến bộ rất nhiều, phải kể công với Triệu Trinh một chút, để chàng khen ngợi mình, không biết Triệu Trinh sẽ khen mình, hay giễu cợt mình. . . . . .
Cuối cùng, nàng lại nghĩ tới Chu Bích còn trẻ tuổi đã lên làm Thái hậu, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, nghĩ đến cháu ngoại Triệu Đồng ruột thịt thân thiết vừa sinh ra đã là Hoàng đế Đại Kim triều, nàng có chút kiêu ngạo, lại có chút lo âu và đau lòng.
Trong tâm tư phức tạp như vậy, Chu Tử tiến vào mộng đẹp.
Những thứ âu lo nhỏ nhặt của Chu Tử, Chu Thái hậu trẻ tuổi của triều Đại Kim phải đối mặt lại không đơn giản như vậy.
Nàng còn chưa qua thời gian ở cữ, đã phải ôm tiểu Triệu Đồng ngồi lên cái vị trí cao nhất kia ở đại chánh điện.
Nàng xuất thân nhà nghèo, rời nhà liền là tiện tỳ, nhưng hôm nay lại thành Thái hậu trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của triều Đại Kim.
Ngoại trừ Nam An vương nàng không thể dựa vào ai, trừ người của Nam An vương nàng không thể dùng ai khác, lại gặp phải đấu tranh chính trị và cung đình vô cùng hiểm ác.
Ban đêm, Thanh Vân Điện, đèn dầu trong điện ngoài điện sáng rỡ.
Canh giữ ở ngoài điện là đại cung nữ trước kia, nay là nữ quan cao nhất hậu cung -Ngọc Hương.
Trên giường trong nội điện, màn che buông xuống, tiểu hoàng đế Triệu Đồng đang ngủ say.
Chu Bích ngồi trên giường bên cửa sổ, Lục Hà ngồi cạnh nàng.
"Mấy vị trong Ngoạn Nguyệt các kia. . . . . ."
Chu Bích chưa nói xong, Lục Hà đã hiểu được, nhỏ giọng nói: "Đại Thái giám Tiền Liễu Đức ngày đó đã chết, hôm nay là ám vệ Từ Liên Ba của Nam An vương giả trang thành hắn. Kể từ sau hôm đó, Ngoạn Nguyệt các liền bị phong tỏa, Cao Tiệp dư và Đại Tiểu Trác mỹ nhân nơi đó cũng không nhìn thấy, không biết Từ Liên Ba này có ích lợi gì."
Bởi vì tin tưởng tỷ tỷ, nên Chu Bích cũng rất tin tưởng tỷ phu Triệu Trinh: "Tất cả mọi thứ của chúng ta bây giờ đầu do tỷ phu ban cho, mặc kệ người dưới tay hắn được sắp xếp thế nào, đều có đạo lý của bọn hắn."
Lục Hà lại nói: "Hứa Nghi phi cùng Tống Thục phi họ ——"
"Phàm là phi tử không có con, toàn bộ đều phải đưa vào Cảnh lăng, thủ tiết cho Tiên hoàng." Chu Bích nhàn nhạt nói.
Lục Hà sửng sốt, trừng to mắt mà nhìn Chu Bích: "Vậy ta thì sao?"
"Ngươi phải ở cùng ta và con trai!" Chu Bích liếc nàng một cái, nói như chuyện đương nhiên.
Lục Hà cười, vỗ nhẹ một cái lên người Chu Bích: "Ta rất sợ ngươi. . . . . ."
Chu Bích lườm nàng một cái, nói: "Từ lúc khốn khó ta và ngươi đã cùng vượt qua, thật vất vả mới có hôm nay, với ta ngươi còn có ngờ vực vô căn cứ gì hay sao?"
Nghe lời Chu Bích nói, trong lòng Lục Hà ấm áp, cầm tay Chu Bích sờ sờ.
Chu Bích thấy nàng vui thành bộ dáng này, cũng có chút buông lỏng, cứ mặc cho nàng vuốt ve.
Một lát sau, Lục Hà lại nói: "Ngươi không sợ Nam An vương. . . . . ."
Chu Bích nhất thời nghiêm túc, ánh mắt nàng nhìn sang Lục Hà, nghiêm túc nói: "Ta tin tưởng tỷ tỷ của ta. Tỷ tỷ nói tỷ phu sẽ giúp bảo vệ mẹ con ta, vậy thì nhất định là thật. Hơn nữa, nếu tỷ phu muốn vị trí này, vị trí này cũng không tới phiên vị hoàng thượng ma quỷ kia của chúng ta!"
"Đúng là vậy, " Lục Hà gật đầu một cái, nói, "Ngươi thật càng ngày càng lợi hại!"
Chu Bích gian trá cười một tiếng: "Mấy quyển sách tỷ tỷ bảo ta học rất hữu dụng!"
Mùng mười tháng năm, sau đoạn đường liên tục bôn ba, rốt cuộc Nam An vương cũng đến Kim kinh.