-
Chương 93
Mùa hạ năm ấy, mỗi ngày đều thấy mây lửa lẩn quẩn ở cuối trời.
Trợ lí của Khâu Hàng tiện đường lái xe van của cậu ấy sang đón tôi, sau đó đưa bọn tôi lên thẳng sân bay. Chẳng ngờ xe vừa xịch tới sân bay, thả bọn tôi xuống là bị Khâu công tử cho về, tôi cự nự: "Tí mình còn phải ngồi xe vòng lại thành phố cơ mà!"
Khâu công tử mới chụp xong ảnh bìa tạp chí, đầu gội cho trôi bớt gel xợp xuống mềm mềm, áo thun màu sáng, quần jeans, mặt mày sáng sủa nhẹ nhàng.
Đại minh tinh vừa bạo hồng cực kì bình thản cho một câu: "Lấy cái xe này tới đón, Trang Viễn chưa chừng lại nghĩ là tớ ra uy với cậu ấy, tớ chả làm. Tí tớ cũng gọi xe đi chung với mọi người."
Tôi trợn trắng mắt, đầu óc của cái tên này càng lúc càng loằng ngoà loằng ngoằng, có khi là bị Phương Minh Vũ làm cho phát điên rồi cũng nên.
Sau đợt thi đại học, hai người chia hai nơi, nhưng chả ngăn được các vị ấy làm lành cãi nhau làm lành cãi nhau vặn xoắn hết nguyên một năm. Khâu Hàng mà không ở trong đoàn hay không có lịch học thì đều chạy tới Thượng Hải, tiếc là đến giờ cả cái danh bạn trai còn chưa có, nói chung cũng khá là tội nghiệp.
Tôi chậc chậc hai tiếng: "Có mà Trang Viễn thèm để ý cái xe hơi của cậu." Đại minh tinh cười híp mắt: "Tự tớ để ý."
Lúc bọn tôi nói chuyện, chung quanh hình như có người nhận ra Khâu Hàng, tôi kì thị-ing: "Tránh xa tớ ra, không tớ lại chễm chệ trên báo thành bạn gái cậu nữa bây giờ."
Năm qua Khâu Hàng bạo hồng, fan cứ gọi là đông và nhiệt tình đến phát hãi. Mỗi lần xuất hiện công khai người ta đều xúm đông xúm đỏ vào xem. Bực nhất ấy là vì tôi cũng cùng ở Bắc Kinh, hay tụ họp chung, thế là số lần tôi ló mặt dưới ống kính của fan nhiều đáng báo động, bị báo chí gán cho cái danh "bạn gái ngoài ngành", ở trường bao nhiêu lần bị các chị em trợn trừng mắt "thăm hỏi", còn cô bạn gái hàng thật Phương Minh Vũ thì chẳng mất cọng tóc nào.
Thấy người trong sân bay càng lúc càng túm tụm lại, tâm bão là Khâu Hàng đè sụp cái nón xuống, đứng ngay tại chỗ diễn sâu một màn "Tớ chẳng phải minh tinh đâu, tớ chỉ bị cái đẹp trai thôi, các cậu mắt kém quá nhận sai người rồi."
Siêu vào vai, cũng siêu đần.
Đợi lúc Trang Viễn từ ga đến đi ra thì dòng người đã bắt đầu đông đặc. Fanclub của Khâu Hàng hình như nắm được thông tin, trên mạng đã bắt đầu lan truyền ảnh chụp của cậu ấy tại sân bay.
Lúc Trang Viễn đẩy hành lý ra, trong đám đông có người tự dưng hô lên nho nhỏ. Cậu ấy nhìn thấy bọn tôi, cười bảo: "Các cậu mới chờ chưa lâu đúng không?"
Trang Viễn trưởng thành có khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa, môi đỏ tươi, đôi tròng mắt đen sâu hai mí, tóc có hơi chút xoăn tự nhiên, như mà lúc còn đang ướt thì giống y vai sứ giả địa ngục môi bôi sắc máu Lee Dong Wook đóng trong Goblin. Bấy giờ cậu ấy bận trên mình chiếc sơ mi tông lạnh đơn giản, quần jeans, đứng cạnh Khâu Hàng bận một cây màu sáng trên người, cứ như là Lucifer với Gabriel, chả trách thiên hạ săm soi dòm ngó.
Chúng tôi đều ý thức được cứ thế này sợ là sẽ có hỗn loạn xô đẩy, mỗi đứa rụt cổ nghĩ cách đánh bài chuồn cho nhanh. Khâu Hàng giúp Trang Viễn đẩy vali, toan đi về phía bãi đỗ xe, Trang Viễn ngăn cậu ấy lại, nói: "Mình đi lên tầng ga đi, Diệc Phi lái xe qua đón mình."
Đó là một trong rất ít lần sau khi lên Đại học tôi gặp được Diệc Phi.
Nửa đầu đại học năm nhất, chúng tôi vẫn kéo nhóm đi chung tới lui hai đầu Bắc Kinh và nhà, nhất là chuyến tàu đầu tiên. Trang Viễn hồi lúc đó đã về nhà mình ở Bắc Kinh trước, thế nên đón bọn tôi ở ga xong cậu ấy bèn đưa cả bọn tới trường. Nhưng cậu ấy lại không xuống chỗ trường của Diệc Phi.
Diệc Phi không cho, nói: "Cậu cứ đưa Doanh Tử đi đi đã, tớ tự lo là được." Tôi cực kì nghe theo sắp xếp, để Trang Viễn đưa tới tận phòng ngủ trên ký túc xá.
Cậu ấy giúp tôi mua đủ thứ đồ sinh hoạt, lót ra giường, giăng mùng, còn bị các bạn mới hiểu lầm thành "anh ấy" của tôi, xong hết mới xuống nhà ăn tầng dưới quẹt thẻ cơm tôi vừa làm ních một bữa no, tổng cộng hai đứa tiêu hết 9 tệ 7 xu.
Hồi ấy Trang Viễn còn đồng ý là sau đó mỗi tuần sẽ đến trường tôi đãi tôi ăn cơm, cả học kỳ đều rất tử tế không cho tôi de hôm nào. Kết quả, vừa qua năm, vào học kỳ kế, hắn được chọn vào chương trình trao đổi, thế là chạy tới bờ Đông nước Mỹ mất đất.
Sau đó trở đi tôi càng hiếm gặp được Diệc Phi hơn. Có lúc tình cờ thấy, cậu ấy khác biệt đến mức tôi khó nhận ra, thế nhưng nghiền ngẫm kĩ lại thì lại thấy cũng chẳng khác biệt mấy.
Thiếu nữ trẻ trung duyên dáng, mặc chiếc váy dài ôm màu xanh biển, đi đôi cao gót mũi nhọn, mái tóc xoăn dài, bông tai chuỗi to cộ bằng vàng, mặt trang điểm nhẹ.
Khác biệt ấy là càng xinh đẹp hút hồn hơn, chẳng khác biệt mấy ấy là Diệc Phi chưa bao giờ ngừng xinh đẹp hơn.
So với cậu ấy, thì tôi đang tròng trên mình chiếc áo hoodie mỏng oversize màu vàng chanh có nón, mặc quần jeans rách, giày thể thao lem luốc, tóc bob mới cắt chưa lâu bị chiếc nón bóng chày đội sùm sụp đè xuố.ng. Đôi mắt thâm quầng vì thức khuya lên bài trông chả có xíu xiu tinh thần, đôi cánh tay gầy nhom bị tay áo dài thụng che đến tận đầu ngón tay trắng bệch. Thân hình điện nước đã không đầy đủ sẵn còn bị che kín bưng lại, nếu không phải nhờ chiều cao 1m65 thì trông chẳng khác một đứa nhỏ còn chưa dậy thì. Tôi cũng chẳng nói được là mình có gì khác biệt không.
Vào tới tiệm lẩu, cùng nhét trong căn phòng máy lạnh chạy phà phà, Diệc Phi mới bắt chuyện với tôi: "Doanh Tử sao cậu gầy hẳn đi thế?"
Tôi thở dài: "Bài thì siêu nhiều, sách đọc mãi không hết. Hai tháng trước đàn chị dắt tớ vào đài truyền hình chạy hạng mục, hầu như chẳng ngủ nghê được gì, vừa thoát ra thì lại đụng ngay deadline bài phỏng vấn, mà trời còn nóng chứ, nghĩ gì cũng chả muốn ăn, qua tới đầu thu chắc sẽ đỡ hơn..."
Khâu Hàng nói: "Còn ai nữa cũng chịu không nổi mùa hè ấy nhỉ?" Tôi nín thinh.
"Thêm mỗi người một bát thạch." Trang Viễn gọi món xong nói: "Doanh Tử cậu không nuốt nổi thịt dê thì ăn rau vào, đợi hôm tới dẫn cậu đi ăn cái gì mát mát giải nhiệt nhé." Tôi "Ừ" một tiếng.
Khâu Hàng nhìn tôi: "Cậu có ngốt không thế? Ngồi trong phòng mà còn đội nón chút nữa ra khỏi phòng máy lạnh rồi làm sao?" "Tóc tớ mới cắt trông ngố lắm." Tôi ôm lon Bắc Băng Dương lạnh ngắt nhăn nhăn mũi, nhưng cũng đành bỏ nón xuống. Khâu Hàng tự nhiên lại phát hiện bên trong nón hình như có chữ ký, mới sán lại hỏi: "Đây là chữ gì? Ai kí đấy hả?" "Không phải hoa văn à?" Tôi cũng cúi đầu săm soi.
Khâu Hàng đọc ra mấy chữ cái: "Hình như là chữ ký thật, nhưng cũng chả biết được, đâu ra đấy?"
Tôi bỏ một viên mochi vào miệng: "Hồi sinh nhật tớ 16 tuổi Liêu Tinh tặng quà cho tớ. Mấy hôm trước về nhà tớ không có nón, thế là mẹ tớ lục ra."
Trang Viễn nhìn quét qua cái nón, ánh mắt có hơi đổi. Ngay sau đó lại bình thản như thường, lấy từ trong ba lô ra quà cho bọn tôi: "Lần này tớ về gấp, cũng chẳng kịp mua quà gì cho các cậu."
Vẫn như cũ, Diệc Phi là đồ cài tóc, còn tôi là sách.
Quà lần này là tuyển tập truyện của Edgar Allan Poe, ngày xuất bản đề là 1838. "Không đắt lè lưỡi đấy chứ hả?" Tôi hết sức cẩn thận mở ra trang đầu.
"Lúc ba qua thăm tớ đi coi tiệm đồ cổ thấy nên là mua, ông ấy trả tiền."
Thế thì cũng được. Dù gì nhỏ lớn nhận quà của cậu ấy món đắt hơn cũng không phải không có...
Tôi lật giở vài trang, từ trong sách tự nhiên có một tấm ảnh rơi ra. Trang Viễn định nhặt lên nhưng không nhanh tay bằng tôi. Trên tấm ảnh là Tưởng Dực.
=======
Trợ lí của Khâu Hàng tiện đường lái xe van của cậu ấy sang đón tôi, sau đó đưa bọn tôi lên thẳng sân bay. Chẳng ngờ xe vừa xịch tới sân bay, thả bọn tôi xuống là bị Khâu công tử cho về, tôi cự nự: "Tí mình còn phải ngồi xe vòng lại thành phố cơ mà!"
Khâu công tử mới chụp xong ảnh bìa tạp chí, đầu gội cho trôi bớt gel xợp xuống mềm mềm, áo thun màu sáng, quần jeans, mặt mày sáng sủa nhẹ nhàng.
Đại minh tinh vừa bạo hồng cực kì bình thản cho một câu: "Lấy cái xe này tới đón, Trang Viễn chưa chừng lại nghĩ là tớ ra uy với cậu ấy, tớ chả làm. Tí tớ cũng gọi xe đi chung với mọi người."
Tôi trợn trắng mắt, đầu óc của cái tên này càng lúc càng loằng ngoà loằng ngoằng, có khi là bị Phương Minh Vũ làm cho phát điên rồi cũng nên.
Sau đợt thi đại học, hai người chia hai nơi, nhưng chả ngăn được các vị ấy làm lành cãi nhau làm lành cãi nhau vặn xoắn hết nguyên một năm. Khâu Hàng mà không ở trong đoàn hay không có lịch học thì đều chạy tới Thượng Hải, tiếc là đến giờ cả cái danh bạn trai còn chưa có, nói chung cũng khá là tội nghiệp.
Tôi chậc chậc hai tiếng: "Có mà Trang Viễn thèm để ý cái xe hơi của cậu." Đại minh tinh cười híp mắt: "Tự tớ để ý."
Lúc bọn tôi nói chuyện, chung quanh hình như có người nhận ra Khâu Hàng, tôi kì thị-ing: "Tránh xa tớ ra, không tớ lại chễm chệ trên báo thành bạn gái cậu nữa bây giờ."
Năm qua Khâu Hàng bạo hồng, fan cứ gọi là đông và nhiệt tình đến phát hãi. Mỗi lần xuất hiện công khai người ta đều xúm đông xúm đỏ vào xem. Bực nhất ấy là vì tôi cũng cùng ở Bắc Kinh, hay tụ họp chung, thế là số lần tôi ló mặt dưới ống kính của fan nhiều đáng báo động, bị báo chí gán cho cái danh "bạn gái ngoài ngành", ở trường bao nhiêu lần bị các chị em trợn trừng mắt "thăm hỏi", còn cô bạn gái hàng thật Phương Minh Vũ thì chẳng mất cọng tóc nào.
Thấy người trong sân bay càng lúc càng túm tụm lại, tâm bão là Khâu Hàng đè sụp cái nón xuống, đứng ngay tại chỗ diễn sâu một màn "Tớ chẳng phải minh tinh đâu, tớ chỉ bị cái đẹp trai thôi, các cậu mắt kém quá nhận sai người rồi."
Siêu vào vai, cũng siêu đần.
Đợi lúc Trang Viễn từ ga đến đi ra thì dòng người đã bắt đầu đông đặc. Fanclub của Khâu Hàng hình như nắm được thông tin, trên mạng đã bắt đầu lan truyền ảnh chụp của cậu ấy tại sân bay.
Lúc Trang Viễn đẩy hành lý ra, trong đám đông có người tự dưng hô lên nho nhỏ. Cậu ấy nhìn thấy bọn tôi, cười bảo: "Các cậu mới chờ chưa lâu đúng không?"
Trang Viễn trưởng thành có khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa, môi đỏ tươi, đôi tròng mắt đen sâu hai mí, tóc có hơi chút xoăn tự nhiên, như mà lúc còn đang ướt thì giống y vai sứ giả địa ngục môi bôi sắc máu Lee Dong Wook đóng trong Goblin. Bấy giờ cậu ấy bận trên mình chiếc sơ mi tông lạnh đơn giản, quần jeans, đứng cạnh Khâu Hàng bận một cây màu sáng trên người, cứ như là Lucifer với Gabriel, chả trách thiên hạ săm soi dòm ngó.
Chúng tôi đều ý thức được cứ thế này sợ là sẽ có hỗn loạn xô đẩy, mỗi đứa rụt cổ nghĩ cách đánh bài chuồn cho nhanh. Khâu Hàng giúp Trang Viễn đẩy vali, toan đi về phía bãi đỗ xe, Trang Viễn ngăn cậu ấy lại, nói: "Mình đi lên tầng ga đi, Diệc Phi lái xe qua đón mình."
Đó là một trong rất ít lần sau khi lên Đại học tôi gặp được Diệc Phi.
Nửa đầu đại học năm nhất, chúng tôi vẫn kéo nhóm đi chung tới lui hai đầu Bắc Kinh và nhà, nhất là chuyến tàu đầu tiên. Trang Viễn hồi lúc đó đã về nhà mình ở Bắc Kinh trước, thế nên đón bọn tôi ở ga xong cậu ấy bèn đưa cả bọn tới trường. Nhưng cậu ấy lại không xuống chỗ trường của Diệc Phi.
Diệc Phi không cho, nói: "Cậu cứ đưa Doanh Tử đi đi đã, tớ tự lo là được." Tôi cực kì nghe theo sắp xếp, để Trang Viễn đưa tới tận phòng ngủ trên ký túc xá.
Cậu ấy giúp tôi mua đủ thứ đồ sinh hoạt, lót ra giường, giăng mùng, còn bị các bạn mới hiểu lầm thành "anh ấy" của tôi, xong hết mới xuống nhà ăn tầng dưới quẹt thẻ cơm tôi vừa làm ních một bữa no, tổng cộng hai đứa tiêu hết 9 tệ 7 xu.
Hồi ấy Trang Viễn còn đồng ý là sau đó mỗi tuần sẽ đến trường tôi đãi tôi ăn cơm, cả học kỳ đều rất tử tế không cho tôi de hôm nào. Kết quả, vừa qua năm, vào học kỳ kế, hắn được chọn vào chương trình trao đổi, thế là chạy tới bờ Đông nước Mỹ mất đất.
Sau đó trở đi tôi càng hiếm gặp được Diệc Phi hơn. Có lúc tình cờ thấy, cậu ấy khác biệt đến mức tôi khó nhận ra, thế nhưng nghiền ngẫm kĩ lại thì lại thấy cũng chẳng khác biệt mấy.
Thiếu nữ trẻ trung duyên dáng, mặc chiếc váy dài ôm màu xanh biển, đi đôi cao gót mũi nhọn, mái tóc xoăn dài, bông tai chuỗi to cộ bằng vàng, mặt trang điểm nhẹ.
Khác biệt ấy là càng xinh đẹp hút hồn hơn, chẳng khác biệt mấy ấy là Diệc Phi chưa bao giờ ngừng xinh đẹp hơn.
So với cậu ấy, thì tôi đang tròng trên mình chiếc áo hoodie mỏng oversize màu vàng chanh có nón, mặc quần jeans rách, giày thể thao lem luốc, tóc bob mới cắt chưa lâu bị chiếc nón bóng chày đội sùm sụp đè xuố.ng. Đôi mắt thâm quầng vì thức khuya lên bài trông chả có xíu xiu tinh thần, đôi cánh tay gầy nhom bị tay áo dài thụng che đến tận đầu ngón tay trắng bệch. Thân hình điện nước đã không đầy đủ sẵn còn bị che kín bưng lại, nếu không phải nhờ chiều cao 1m65 thì trông chẳng khác một đứa nhỏ còn chưa dậy thì. Tôi cũng chẳng nói được là mình có gì khác biệt không.
Vào tới tiệm lẩu, cùng nhét trong căn phòng máy lạnh chạy phà phà, Diệc Phi mới bắt chuyện với tôi: "Doanh Tử sao cậu gầy hẳn đi thế?"
Tôi thở dài: "Bài thì siêu nhiều, sách đọc mãi không hết. Hai tháng trước đàn chị dắt tớ vào đài truyền hình chạy hạng mục, hầu như chẳng ngủ nghê được gì, vừa thoát ra thì lại đụng ngay deadline bài phỏng vấn, mà trời còn nóng chứ, nghĩ gì cũng chả muốn ăn, qua tới đầu thu chắc sẽ đỡ hơn..."
Khâu Hàng nói: "Còn ai nữa cũng chịu không nổi mùa hè ấy nhỉ?" Tôi nín thinh.
"Thêm mỗi người một bát thạch." Trang Viễn gọi món xong nói: "Doanh Tử cậu không nuốt nổi thịt dê thì ăn rau vào, đợi hôm tới dẫn cậu đi ăn cái gì mát mát giải nhiệt nhé." Tôi "Ừ" một tiếng.
Khâu Hàng nhìn tôi: "Cậu có ngốt không thế? Ngồi trong phòng mà còn đội nón chút nữa ra khỏi phòng máy lạnh rồi làm sao?" "Tóc tớ mới cắt trông ngố lắm." Tôi ôm lon Bắc Băng Dương lạnh ngắt nhăn nhăn mũi, nhưng cũng đành bỏ nón xuống. Khâu Hàng tự nhiên lại phát hiện bên trong nón hình như có chữ ký, mới sán lại hỏi: "Đây là chữ gì? Ai kí đấy hả?" "Không phải hoa văn à?" Tôi cũng cúi đầu săm soi.
Khâu Hàng đọc ra mấy chữ cái: "Hình như là chữ ký thật, nhưng cũng chả biết được, đâu ra đấy?"
Tôi bỏ một viên mochi vào miệng: "Hồi sinh nhật tớ 16 tuổi Liêu Tinh tặng quà cho tớ. Mấy hôm trước về nhà tớ không có nón, thế là mẹ tớ lục ra."
Trang Viễn nhìn quét qua cái nón, ánh mắt có hơi đổi. Ngay sau đó lại bình thản như thường, lấy từ trong ba lô ra quà cho bọn tôi: "Lần này tớ về gấp, cũng chẳng kịp mua quà gì cho các cậu."
Vẫn như cũ, Diệc Phi là đồ cài tóc, còn tôi là sách.
Quà lần này là tuyển tập truyện của Edgar Allan Poe, ngày xuất bản đề là 1838. "Không đắt lè lưỡi đấy chứ hả?" Tôi hết sức cẩn thận mở ra trang đầu.
"Lúc ba qua thăm tớ đi coi tiệm đồ cổ thấy nên là mua, ông ấy trả tiền."
Thế thì cũng được. Dù gì nhỏ lớn nhận quà của cậu ấy món đắt hơn cũng không phải không có...
Tôi lật giở vài trang, từ trong sách tự nhiên có một tấm ảnh rơi ra. Trang Viễn định nhặt lên nhưng không nhanh tay bằng tôi. Trên tấm ảnh là Tưởng Dực.
=======