-
Chương 40
Đội bóng rổ của các lớp dần bắt đầu đi vào quá trình tập luyện. Tuy Tưởng Dực không tham gia giải, nhưng vẫn góp mặt lúc đấu banh trong tiết thể dục. Chẳng ngờ được là, cậu ấy chỉ vào sân có tí, lại như con bướm đập cánh trong hiệu ứng cánh bướm dẫn đến bao nhiêu là chấn động.
Từ đội cổ vũ của lớp số 12 đang luyện tập ở bên kia sân, dè đâu có tới ba bốn bạn nữ chạy qua khu lớp tôi hỏi thăm tên của Tưởng Dực. Hồ Băng Tinh tính nhiệt tình, ngoái lại chỉ vào tôi: "Hoàng Doanh Tử thân với cậu ấy nhất ấy." "A ha." Bong bóng cao su của tôi bụp một phát, lại vỡ rồi.
Một bạn gái đầy hào hứng hỏi: "Các cậu có thấy cậu ấy giống Won Bin không?" Cục kẹo cao su của tôi suýt nữa lọt luôn vào họng, mấy cậu này mắt có vấn đề gì không đấy?
"A đúng đúng đúng đúng đúng! Tớ vẫn nói thấy cậu ấy giông giống ai đó mà." Hồ Băng Tinh xúm lại buôn chung: "Nhất là đôi mắt ấy, mắt sâu ơi là sâu, giống Won Bin như đúc!"
Rõ ràng là quầng thâm mắt do gần đây thức khuya...
"Kiểu tóc cũng siêu ngầu, lúc cậu ấy nhảy lên ném vào rổ, tóc mái hất lên làm tim tớ cũng muốn nhảy ra ngoài luôn." Là tại bận luyện thi hai tháng không có thời gian cắt tóc...
"Còn có sống mũi nữa, quá cao luôn, như Tây ấy!"
Mũi của Tưởng đại gia rõ là bị vẹo biết không hả?! Là di chứng hồi nhỏ đập nhau với Quan Siêu đó! "Cậu ấy có khi nào là con lai không?"
Các bạn nữ này hết cứu rồi!
"Doanh Tử, có phải không thế? Cậu ấy mắt hai mí lại còn sâu, nhìn hơi giống có máu nước ngoài ấy..." Băng Tinh lấy khuỷu tay huých tôi.
"Chắc là không có đâu." Tôi vừa nhai kẹo vừa nhớ lại, "Ông cậu ấy đúng là hồi đó có đi du học, nhưng mà ông là người miền Bắc chính cống, bà cậu ấy là người Giang Nam, nhưng đúng là bà rất đẹp..."
"Oa oa oa chẳng trách cậu ấy được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi, đã đẹp trai còn học giỏi hoá ra là con nhà dòng dõi thư hương!" "... Cậu ấy giáo dục công dân chẳng năm nào đủ đạt điểm, lịch sử cũng đứng bét lớp tớ."
Bốn năm bạn nữ cùng đồng thanh xuýt xoa: "Vậy mà vẫn đạt được top 10 cả khối?! Thế thì điểm Toán Lý phải cao cỡ nào cơ á?"
Tôi bị doạ đến đần cả mặt.
Một cô bạn dáng dong dỏng cao của lớp số 12 hỏi: "Doanh Tử, thứ bảy tuần sau nữa là sinh nhật tớ, cậu tới không, gọi Tưởng Dực đi chung cho vui?
"À tớ đi được, nhưng mà cuối tuần chắc cậu ấy phải luyện thi ấy? Để tớ hỏi, ai!" Tôi hươ tay gọi Tưởng Dực đang vừa lau đầu vừa đi vào khu vực nghỉ, "Thứ bảy tuần sau nữa cậu đi ăn mừng sinh nhật Giai Dao không?" Tưởng Dực bỏ khăn xuống, ngước đầu ngó tôi một cái: "Hôm đó không phải sinh nhật cậu à?"
A ha?
"Đúng rồi." Tôi hồ hởi nói với Giai Dao, "Hôm đó là sinh nhật tớ, hai đứa mình cùng ngày sinh ấy ta." Thái Giai Dao cũng rất hồ hởi: "Cậu cũng sinh 1 tháng 12 à?"
"Không phải, tớ sinh 28 tháng 11." Tôi lại hô gọi Tưởng Dực, "Hôm đó có phải sinh nhật tớ đâu."
Tưởng Dực trợn trắng mắt: "Cậu có bao giờ ăn sinh nhật ngày dương à?"
"À à à đúng ha." Tôi nói với Thái Giai Dao, "Hôm đó là sinh nhật âm của tớ, tớ mừng sinh nhật ở nhà, Tưởng Dực cũng sẽ ở tại nhà tớ, nếu cậu có thời gian cứ tới chơi nha."
"Được, được thôi..."
Tôi không để ý nhóm bạn mới nữa, tung tăng chạy đến dưới đài, chen vào giữa nhóm của Tưởng Dực đương đi bộ về lớp: "Cậu mua quà sinh nhật gì cho tớ thế?"
"Còn cả hai tuần, gấp cái gì?" Tưởng Dực thắng trận banh, mặt mày giãn hẳn ra.
"Tối mình đi mua đi."
"Không rảnh."
"Lỡ mấy ngày nữa cậu quên mua thì sao?"
"Cậu ấy đã năm nào quên? Cậu quên cậu ấy còn nhớ." Quách Tĩnh không chịu nổi nói một câu. "Cứ mua sớm đi thì lúc đó khỏi phải đi mua ấy." Hôm nay tôi đặc biệt nhất quyết, nằng nặc đòi cho được.
"Cuối tuần đi." Tưởng Dực thoả hiệp.
"Cũng được." Tôi hài lòng, kiễng chân xoa xoa tóc cậu ấy, "Vừa hay đi cắt tóc cho cậu luôn, tóc dài quá che hết cả mắt rồi, xấu lắm."
"Cũng được." Tưởng Dực vẫn câu ấy, đưa lon Cola cho tôi, "Đi thôi, về nhà. Nãy thấy tớ chơi siêu chưa?"
"Quá siêu! Cậu mà tham gia giải thì Quan Siêu chết chắc!"
Giải bóng rổ đã hừng hực bắt đầu vào giai đoạn chuẩn bị như thế. Quay sang phần tiết mục cho lễ kỉ niệm trường, thì bên Băng Tinh hầu như vẫn tay trắng, đành miễn cưỡng gom một nhóm lại tập đọc diễn cảm thơ. Thế nhưng ngay lần dợt đầu tiên, mấy ông con trai lại bắt đầu bật băng tiếng Đông Bắc cấp 6.
Băng Tinh giậm chân bưng mặt, khóc lóc than với tôi: "Đổi thành tiết mục hài tướng thanh luôn cho xong."
So với Băng Tinh lớp tôi đi từ thất bại này đến thất bại khác, thì Diệc Phi lớp bên cạnh lại đạt đủ thành tựu. Cậu ấy đang có trên tay tận 6 tiết mục, vẫn đang trù trừ trong số 4 cái chưa biết chọn cái nào. Việc tuyển người cho đội cổ vũ lớp số 6 cũng nhanh gọn lẹ, các bạn gái đều cực kỳ hào hứng.
Băng Tinh vì chuyện này buồn man mác cả buổi...
Đời sống cấp 3 sôi động cứ như vậy bước vào mùa đông đầu tiên.
Lúc lễ giáng sinh sắp đến, Tưởng Dực để chuẩn bị cho vòng trong của kỳ thi học sinh giỏi vùi đầu học đến không biết trời đất là gì, lại thêm có một hôm tiết thể dục bị đụng lại vết thương cũ ở gót chân, người ốm nhom hẳn đi.
Cuối tuần, tôi làm ầm lên đòi ba mẹ mua một nồi xương bò cậu ấy thích nhất về hầm thành canh, tự mình uống một chén xong, bèn múc đầy ụ tô kèm theo cả cái bát để cục xương còn dính thịt với gân đem qua.
Ai ngờ đâu người mở cửa là mẹ của Tưởng Dực.
"Dì Phùng, dì về bao giờ thế ạ? Ấy da, chú cũng về nè."
Dì xoa đầu tôi nói: "Khuya hôm qua về tới, vừa gọi điện cho ba mẹ con xong, chút nữa qua nhà con." "Sao tự nhiên về giữa chừng thế ạ?"
"Giáng sinh năm nay chú với dì ở lại nước lâu hơn, xin nghỉ phép một tháng, đúng rồi Doanh Tử, dì có mua sô cô la cho con, còn mua váy nữa, con mở ra coi thích không?"
"Oa thật ạ!" Tôi lập tức quên phắt chuyện mình đến làm gì, đưa hộp đồ ăn chú Tưởng, nhận lấy chiếc váy mở ra ướm thử mấy lần, sau đó chạy ào tới phòng của Tưởng Dực.
Tưởng đại gia còn đang ngủ nướng, tôi hí ha hí hớn xông vào, bỏ chiếc váy qua bên cạnh xong bèn leo lên mé giường nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tưởng đại gia.
Cái tên này lông mi dài ơi là dài, hồi còn nhỏ có vậy không ta? Trông hơi giống lông tơ xù ra của chim non, vậy nếu như mà có gió thổi qua, lông mi của cậu ấy có bay lên không ta?
"Phù." Hoàng Doanh Tử xưa nay đều là phái hành động, nghĩ là làm, phùng má nhắm lông mi của Tưởng Dực thổi một hơi, nhưng mà chẳng kịp nhìn xem lông mi có bay lên không, trước mắt tôi đã là đôi mắt tuy còn vẻ ngái ngủ nhưng sáng ơi là sáng.
Tưởng Dực đã tỉnh, đương nhìn chăm chắm vào tôi.
Quậy phá thất bại, Hoàng Doanh Tử ngượng trân, lí nhí chào: "Hi~"
Ai ngờ đâu Tưởng đại gia bỗng nhíu mày, tôi tưởng cậu ấy bị quấy giấc ngủ nổi sùng, còn định bỏ chạy, thì nghe hắn tự nhiên kêu lên một tiếng, giống như đau đớn lại như nóng nảy. Liền sau đó trước mắt tôi tối đen, hít thở không thông, nghĩ mấy giây mới phát hiện mình bị cái chăn Tưởng Dực bốc lên trùm kín rồi!
"A a a Tưởng Dực cậu làm cái gì thế!" Tôi ré lên, bị cái tên này quấn vào chăn lôi lên giường. Cách một lớp chăn vẫn nghe được tiếng gầm giận dữ của Tưởng đại gia: "Không được mở ra!"
"A a a a a a a cậu làm gì! Cậu bị thần kinh à!" Tôi quẫy cật lực. "Cậu mới bị thần kinh! Ai cho cậu vào đây?"
"Dựa vào đâu không cho tớ vào?" Đúng là phản rồi! Phòng của cậu ấy tôi còn không được vào cơ á! "Cậu buông ra cho tớ!!" Tưởng Dực thở hồng hộc: "Tớ không mặc đồ, cậu muốn mở ra thì mở." "Có phải chưa thấy đâu!"
"Cái gì cũng không mặc!"
Tôi lập tức im bặt, rụt vào chăn như con giun: "Cậu, cậu, cậu! Vậy cậu mau mặc đồ vào!"
Tưởng Dực nhón mũi chân xuống giường, chắc là vì vừa dậy lại đang đau chân, nên cứ vấp qua vấp lại, áng chừng vội vã tìm quần áo nhưng vẫn chưa thôi lửa giận: "Mới sáng sớm cậu chạy sang làm gì?" "Sáng sớm sao tớ không được sang? Cậu cậu cậu sao lại không mặc gì hết!?"
Tưởng Dực càng sùng lên: "Tớ ngủ một mình muốn mặc sao cũng không được?"
"A a a a a tớ không nghe tớ không nghe! Cậu cậu cậu đã mặc đồ xong chưa?"
"Chưa xong! Cấm thò đầu ra!" Tưởng Dực ở bên ngoài lụp chụp một hồi, xông thẳng vào nhà tắm "cạch" một tiếng khoá cửa lại. "Ê?" Tôi thẽ thọt hỏi, "Tớ, tớ ra nha?"
Từ nhà tắm lập tức truyền lại tiếng nước xối xả.
Tôi giống như con giun nhú ra từng chút từng chút, bên mũi là mùi bạch dược lẫn với mùi của Tưởng Dực, trong sự thân thuộc lại có thêm chút gì đó khang khác. Tôi nhảy tưng lên, ôm chăn ngã vào giường lại, trong bụng nghĩ Tưởng đại gia hôm nay thật kỳ lạ, lại không nói rõ được là lạ chỗ nào.
Thôi kệ, ai quan tâm chi!
Nếu mà nghĩ rõ được mấy chuyện này thì tôi đã chẳng phải Hoàng Doanh Tử rồi.
Tôi vui vẻ nhảy xuống giường, kéo màn cửa màu be ra, giữa căn phòng đầy nắng xé mở hộp sô cô la, ăn một viên, xong bèn chạy tới giá vẽ lật giở mấy bức Tưởng Dực vẽ phác gần đây...
Cái tên này sao mà lâu thế không biết.
Lúc tôi hết kiên nhẫn định cất tiếng gọi, thì Tưởng Dực người đầy hơi nước đầu ụp khăn tắm bước ra, mặc đồ bộ thể thao màu trắng kín mít từ trên xuống dưới. Gần đây hình như cậu ấy lại cao thêm, cổ chân lộ ra một khúc, trông càng ốm hơn.
"Làm gì mới sáng đã tắm rồi? Tối không tắm à?" Tôi thấy kỳ cục. "Ai mướn cậu quản?"
Thế thôi tôi chả thèm. Tôi chỉ vào hình một vị thần tiên có cánh mà cậu ấy vẽ: "Cậu vẽ này là ai ấy?" Tưởng Dực lau đầu, mắt liếc qua: "Lôi Chấn Tử."
"Oa Lôi Chấn Tử ngầu quá vậy?" Tôi lại chỉ vào trong mớ vẽ phác một hình bàn tay được vẽ phóng to, nói: "Cái tay này trông quen quen, là tay ai ấy?"
"... Chẳng phải tay ai cả." Tưởng Dực vừa liếc thấy bèn giành bức vẽ qua, lầm bầm quăng lại một câu.
"Tưởng Dực." Chú Tưởng gõ cửa đi vào, "Ba với mẹ qua nhà Doanh Tử, chú Hoàng hầm canh xương bò cho con, ở nhà ăn đi cho nóng. Chút nữa hai đứa cũng qua, trưa nay ăn cơm ở nhà Doanh Tử."
Đây là nếp bình thường của hai nhà chúng tôi, có ngờ đâu Tưởng Dực vất cái khăn, mặt lạnh te bảo: "Đều sang cả đi." "Hả?" "Bốn người mình cùng đi."
"A?" Chú Tưởng lạ lùng nhìn cậu ấy, "Ba mẹ qua làm cơm, hai đứa ở đây học yên tĩnh hơn..." "Không cần."
"Vậy con không ăn canh à? Nôn đi liền vậy làm gì..." "Con..." Tưởng Dực hiếm thấy tắc tị không nói được.
Chú Tưởng cười: "Ăn canh xong chút nữa để Doanh Tử theo con đi qua không phải được rồi à?" "Không cần!"
Cái tên này hôm nay quá bất bình thường.
Tôi và chú Tưởng ngó nhau, Tưởng Dực ho một tiếng, nói như súng liên thanh: "Chân con đau, cậu ấy dìu không nổi." "Ồ, cũng đúng." Chú Tưởng bật cười: "Vậy canh làm sao đây?"
"Nhà con còn ấy!" Tôi tung tăng bật dậy, "Đi thôi đi thôi, qua nhà con ăn!"
=======
Từ đội cổ vũ của lớp số 12 đang luyện tập ở bên kia sân, dè đâu có tới ba bốn bạn nữ chạy qua khu lớp tôi hỏi thăm tên của Tưởng Dực. Hồ Băng Tinh tính nhiệt tình, ngoái lại chỉ vào tôi: "Hoàng Doanh Tử thân với cậu ấy nhất ấy." "A ha." Bong bóng cao su của tôi bụp một phát, lại vỡ rồi.
Một bạn gái đầy hào hứng hỏi: "Các cậu có thấy cậu ấy giống Won Bin không?" Cục kẹo cao su của tôi suýt nữa lọt luôn vào họng, mấy cậu này mắt có vấn đề gì không đấy?
"A đúng đúng đúng đúng đúng! Tớ vẫn nói thấy cậu ấy giông giống ai đó mà." Hồ Băng Tinh xúm lại buôn chung: "Nhất là đôi mắt ấy, mắt sâu ơi là sâu, giống Won Bin như đúc!"
Rõ ràng là quầng thâm mắt do gần đây thức khuya...
"Kiểu tóc cũng siêu ngầu, lúc cậu ấy nhảy lên ném vào rổ, tóc mái hất lên làm tim tớ cũng muốn nhảy ra ngoài luôn." Là tại bận luyện thi hai tháng không có thời gian cắt tóc...
"Còn có sống mũi nữa, quá cao luôn, như Tây ấy!"
Mũi của Tưởng đại gia rõ là bị vẹo biết không hả?! Là di chứng hồi nhỏ đập nhau với Quan Siêu đó! "Cậu ấy có khi nào là con lai không?"
Các bạn nữ này hết cứu rồi!
"Doanh Tử, có phải không thế? Cậu ấy mắt hai mí lại còn sâu, nhìn hơi giống có máu nước ngoài ấy..." Băng Tinh lấy khuỷu tay huých tôi.
"Chắc là không có đâu." Tôi vừa nhai kẹo vừa nhớ lại, "Ông cậu ấy đúng là hồi đó có đi du học, nhưng mà ông là người miền Bắc chính cống, bà cậu ấy là người Giang Nam, nhưng đúng là bà rất đẹp..."
"Oa oa oa chẳng trách cậu ấy được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi, đã đẹp trai còn học giỏi hoá ra là con nhà dòng dõi thư hương!" "... Cậu ấy giáo dục công dân chẳng năm nào đủ đạt điểm, lịch sử cũng đứng bét lớp tớ."
Bốn năm bạn nữ cùng đồng thanh xuýt xoa: "Vậy mà vẫn đạt được top 10 cả khối?! Thế thì điểm Toán Lý phải cao cỡ nào cơ á?"
Tôi bị doạ đến đần cả mặt.
Một cô bạn dáng dong dỏng cao của lớp số 12 hỏi: "Doanh Tử, thứ bảy tuần sau nữa là sinh nhật tớ, cậu tới không, gọi Tưởng Dực đi chung cho vui?
"À tớ đi được, nhưng mà cuối tuần chắc cậu ấy phải luyện thi ấy? Để tớ hỏi, ai!" Tôi hươ tay gọi Tưởng Dực đang vừa lau đầu vừa đi vào khu vực nghỉ, "Thứ bảy tuần sau nữa cậu đi ăn mừng sinh nhật Giai Dao không?" Tưởng Dực bỏ khăn xuống, ngước đầu ngó tôi một cái: "Hôm đó không phải sinh nhật cậu à?"
A ha?
"Đúng rồi." Tôi hồ hởi nói với Giai Dao, "Hôm đó là sinh nhật tớ, hai đứa mình cùng ngày sinh ấy ta." Thái Giai Dao cũng rất hồ hởi: "Cậu cũng sinh 1 tháng 12 à?"
"Không phải, tớ sinh 28 tháng 11." Tôi lại hô gọi Tưởng Dực, "Hôm đó có phải sinh nhật tớ đâu."
Tưởng Dực trợn trắng mắt: "Cậu có bao giờ ăn sinh nhật ngày dương à?"
"À à à đúng ha." Tôi nói với Thái Giai Dao, "Hôm đó là sinh nhật âm của tớ, tớ mừng sinh nhật ở nhà, Tưởng Dực cũng sẽ ở tại nhà tớ, nếu cậu có thời gian cứ tới chơi nha."
"Được, được thôi..."
Tôi không để ý nhóm bạn mới nữa, tung tăng chạy đến dưới đài, chen vào giữa nhóm của Tưởng Dực đương đi bộ về lớp: "Cậu mua quà sinh nhật gì cho tớ thế?"
"Còn cả hai tuần, gấp cái gì?" Tưởng Dực thắng trận banh, mặt mày giãn hẳn ra.
"Tối mình đi mua đi."
"Không rảnh."
"Lỡ mấy ngày nữa cậu quên mua thì sao?"
"Cậu ấy đã năm nào quên? Cậu quên cậu ấy còn nhớ." Quách Tĩnh không chịu nổi nói một câu. "Cứ mua sớm đi thì lúc đó khỏi phải đi mua ấy." Hôm nay tôi đặc biệt nhất quyết, nằng nặc đòi cho được.
"Cuối tuần đi." Tưởng Dực thoả hiệp.
"Cũng được." Tôi hài lòng, kiễng chân xoa xoa tóc cậu ấy, "Vừa hay đi cắt tóc cho cậu luôn, tóc dài quá che hết cả mắt rồi, xấu lắm."
"Cũng được." Tưởng Dực vẫn câu ấy, đưa lon Cola cho tôi, "Đi thôi, về nhà. Nãy thấy tớ chơi siêu chưa?"
"Quá siêu! Cậu mà tham gia giải thì Quan Siêu chết chắc!"
Giải bóng rổ đã hừng hực bắt đầu vào giai đoạn chuẩn bị như thế. Quay sang phần tiết mục cho lễ kỉ niệm trường, thì bên Băng Tinh hầu như vẫn tay trắng, đành miễn cưỡng gom một nhóm lại tập đọc diễn cảm thơ. Thế nhưng ngay lần dợt đầu tiên, mấy ông con trai lại bắt đầu bật băng tiếng Đông Bắc cấp 6.
Băng Tinh giậm chân bưng mặt, khóc lóc than với tôi: "Đổi thành tiết mục hài tướng thanh luôn cho xong."
So với Băng Tinh lớp tôi đi từ thất bại này đến thất bại khác, thì Diệc Phi lớp bên cạnh lại đạt đủ thành tựu. Cậu ấy đang có trên tay tận 6 tiết mục, vẫn đang trù trừ trong số 4 cái chưa biết chọn cái nào. Việc tuyển người cho đội cổ vũ lớp số 6 cũng nhanh gọn lẹ, các bạn gái đều cực kỳ hào hứng.
Băng Tinh vì chuyện này buồn man mác cả buổi...
Đời sống cấp 3 sôi động cứ như vậy bước vào mùa đông đầu tiên.
Lúc lễ giáng sinh sắp đến, Tưởng Dực để chuẩn bị cho vòng trong của kỳ thi học sinh giỏi vùi đầu học đến không biết trời đất là gì, lại thêm có một hôm tiết thể dục bị đụng lại vết thương cũ ở gót chân, người ốm nhom hẳn đi.
Cuối tuần, tôi làm ầm lên đòi ba mẹ mua một nồi xương bò cậu ấy thích nhất về hầm thành canh, tự mình uống một chén xong, bèn múc đầy ụ tô kèm theo cả cái bát để cục xương còn dính thịt với gân đem qua.
Ai ngờ đâu người mở cửa là mẹ của Tưởng Dực.
"Dì Phùng, dì về bao giờ thế ạ? Ấy da, chú cũng về nè."
Dì xoa đầu tôi nói: "Khuya hôm qua về tới, vừa gọi điện cho ba mẹ con xong, chút nữa qua nhà con." "Sao tự nhiên về giữa chừng thế ạ?"
"Giáng sinh năm nay chú với dì ở lại nước lâu hơn, xin nghỉ phép một tháng, đúng rồi Doanh Tử, dì có mua sô cô la cho con, còn mua váy nữa, con mở ra coi thích không?"
"Oa thật ạ!" Tôi lập tức quên phắt chuyện mình đến làm gì, đưa hộp đồ ăn chú Tưởng, nhận lấy chiếc váy mở ra ướm thử mấy lần, sau đó chạy ào tới phòng của Tưởng Dực.
Tưởng đại gia còn đang ngủ nướng, tôi hí ha hí hớn xông vào, bỏ chiếc váy qua bên cạnh xong bèn leo lên mé giường nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tưởng đại gia.
Cái tên này lông mi dài ơi là dài, hồi còn nhỏ có vậy không ta? Trông hơi giống lông tơ xù ra của chim non, vậy nếu như mà có gió thổi qua, lông mi của cậu ấy có bay lên không ta?
"Phù." Hoàng Doanh Tử xưa nay đều là phái hành động, nghĩ là làm, phùng má nhắm lông mi của Tưởng Dực thổi một hơi, nhưng mà chẳng kịp nhìn xem lông mi có bay lên không, trước mắt tôi đã là đôi mắt tuy còn vẻ ngái ngủ nhưng sáng ơi là sáng.
Tưởng Dực đã tỉnh, đương nhìn chăm chắm vào tôi.
Quậy phá thất bại, Hoàng Doanh Tử ngượng trân, lí nhí chào: "Hi~"
Ai ngờ đâu Tưởng đại gia bỗng nhíu mày, tôi tưởng cậu ấy bị quấy giấc ngủ nổi sùng, còn định bỏ chạy, thì nghe hắn tự nhiên kêu lên một tiếng, giống như đau đớn lại như nóng nảy. Liền sau đó trước mắt tôi tối đen, hít thở không thông, nghĩ mấy giây mới phát hiện mình bị cái chăn Tưởng Dực bốc lên trùm kín rồi!
"A a a Tưởng Dực cậu làm cái gì thế!" Tôi ré lên, bị cái tên này quấn vào chăn lôi lên giường. Cách một lớp chăn vẫn nghe được tiếng gầm giận dữ của Tưởng đại gia: "Không được mở ra!"
"A a a a a a a cậu làm gì! Cậu bị thần kinh à!" Tôi quẫy cật lực. "Cậu mới bị thần kinh! Ai cho cậu vào đây?"
"Dựa vào đâu không cho tớ vào?" Đúng là phản rồi! Phòng của cậu ấy tôi còn không được vào cơ á! "Cậu buông ra cho tớ!!" Tưởng Dực thở hồng hộc: "Tớ không mặc đồ, cậu muốn mở ra thì mở." "Có phải chưa thấy đâu!"
"Cái gì cũng không mặc!"
Tôi lập tức im bặt, rụt vào chăn như con giun: "Cậu, cậu, cậu! Vậy cậu mau mặc đồ vào!"
Tưởng Dực nhón mũi chân xuống giường, chắc là vì vừa dậy lại đang đau chân, nên cứ vấp qua vấp lại, áng chừng vội vã tìm quần áo nhưng vẫn chưa thôi lửa giận: "Mới sáng sớm cậu chạy sang làm gì?" "Sáng sớm sao tớ không được sang? Cậu cậu cậu sao lại không mặc gì hết!?"
Tưởng Dực càng sùng lên: "Tớ ngủ một mình muốn mặc sao cũng không được?"
"A a a a a tớ không nghe tớ không nghe! Cậu cậu cậu đã mặc đồ xong chưa?"
"Chưa xong! Cấm thò đầu ra!" Tưởng Dực ở bên ngoài lụp chụp một hồi, xông thẳng vào nhà tắm "cạch" một tiếng khoá cửa lại. "Ê?" Tôi thẽ thọt hỏi, "Tớ, tớ ra nha?"
Từ nhà tắm lập tức truyền lại tiếng nước xối xả.
Tôi giống như con giun nhú ra từng chút từng chút, bên mũi là mùi bạch dược lẫn với mùi của Tưởng Dực, trong sự thân thuộc lại có thêm chút gì đó khang khác. Tôi nhảy tưng lên, ôm chăn ngã vào giường lại, trong bụng nghĩ Tưởng đại gia hôm nay thật kỳ lạ, lại không nói rõ được là lạ chỗ nào.
Thôi kệ, ai quan tâm chi!
Nếu mà nghĩ rõ được mấy chuyện này thì tôi đã chẳng phải Hoàng Doanh Tử rồi.
Tôi vui vẻ nhảy xuống giường, kéo màn cửa màu be ra, giữa căn phòng đầy nắng xé mở hộp sô cô la, ăn một viên, xong bèn chạy tới giá vẽ lật giở mấy bức Tưởng Dực vẽ phác gần đây...
Cái tên này sao mà lâu thế không biết.
Lúc tôi hết kiên nhẫn định cất tiếng gọi, thì Tưởng Dực người đầy hơi nước đầu ụp khăn tắm bước ra, mặc đồ bộ thể thao màu trắng kín mít từ trên xuống dưới. Gần đây hình như cậu ấy lại cao thêm, cổ chân lộ ra một khúc, trông càng ốm hơn.
"Làm gì mới sáng đã tắm rồi? Tối không tắm à?" Tôi thấy kỳ cục. "Ai mướn cậu quản?"
Thế thôi tôi chả thèm. Tôi chỉ vào hình một vị thần tiên có cánh mà cậu ấy vẽ: "Cậu vẽ này là ai ấy?" Tưởng Dực lau đầu, mắt liếc qua: "Lôi Chấn Tử."
"Oa Lôi Chấn Tử ngầu quá vậy?" Tôi lại chỉ vào trong mớ vẽ phác một hình bàn tay được vẽ phóng to, nói: "Cái tay này trông quen quen, là tay ai ấy?"
"... Chẳng phải tay ai cả." Tưởng Dực vừa liếc thấy bèn giành bức vẽ qua, lầm bầm quăng lại một câu.
"Tưởng Dực." Chú Tưởng gõ cửa đi vào, "Ba với mẹ qua nhà Doanh Tử, chú Hoàng hầm canh xương bò cho con, ở nhà ăn đi cho nóng. Chút nữa hai đứa cũng qua, trưa nay ăn cơm ở nhà Doanh Tử."
Đây là nếp bình thường của hai nhà chúng tôi, có ngờ đâu Tưởng Dực vất cái khăn, mặt lạnh te bảo: "Đều sang cả đi." "Hả?" "Bốn người mình cùng đi."
"A?" Chú Tưởng lạ lùng nhìn cậu ấy, "Ba mẹ qua làm cơm, hai đứa ở đây học yên tĩnh hơn..." "Không cần."
"Vậy con không ăn canh à? Nôn đi liền vậy làm gì..." "Con..." Tưởng Dực hiếm thấy tắc tị không nói được.
Chú Tưởng cười: "Ăn canh xong chút nữa để Doanh Tử theo con đi qua không phải được rồi à?" "Không cần!"
Cái tên này hôm nay quá bất bình thường.
Tôi và chú Tưởng ngó nhau, Tưởng Dực ho một tiếng, nói như súng liên thanh: "Chân con đau, cậu ấy dìu không nổi." "Ồ, cũng đúng." Chú Tưởng bật cười: "Vậy canh làm sao đây?"
"Nhà con còn ấy!" Tôi tung tăng bật dậy, "Đi thôi đi thôi, qua nhà con ăn!"
=======