-
Chương 31
Rắc rối ở lại trường của Phương Minh Vũ chưa được hai ngày đã bùng nổ.
Sáng thứ năm tôi vừa đến trường, thì thấy cậu ấy đang nằm rạp lên bàn ngủ bù, chọc cậu ấy cả buổi, ngước đầu dậy cái là thấy đôi quầng mắt đen thui: "Ai da, cậu sao thế cậu?"
"Không sao..."
"Không phải cậu vừa khóc chứ?"
Mới một câu đó Minh Vũ đã kềm không nổi, chạy vụt ra khỏi lớp, tôi luống cuống chạy theo, làm Niệm Từ đến đưa tôi trái cây để quên bị hù giật cả mình.
"Ai, các cậu chạy đâu thế?"
Ba bạn nữ cứ như thế chạy ra khỏi dãy nhà học, trong ánh nắng sớm dưới vành bóng rổ, sân bóng rộng mênh mông vẫn chưa ồn ào như ban ngày.
Minh Vũ cắn môi hết nửa buổi, mới nói với bọn tôi, bạn nữ cùng phòng với Minh Vũ kia đánh bể phích giữ nhiệt của cậu ấy, làm cậu ấy suýt bỏng mà một câu xin lỗi cũng không có, Minh Vũ mới cãi lộn mấy câu, tức đến cả đêm không ngủ.
"Còn nói lý nữa không? Là lớp nào ấy, không thể cho qua thế được!" Tôi giận xắn tay áo lên, Niệm Từ kéo tôi lại, hỏi Minh Vũ: "Sao bạn ấy lại không chịu xin lỗi?"
"Nói tớ coi thường các cậu ấy, không ra cái lý lẽ gì, tớ còn chả biết các cậu ấy thì lấy đâu mà coi thường." Minh Vũ vòng tay ôm đùi, "Còn luyện đội tuyển gì nữa, tớ oải quá..."
"Để tớ tìm cậu ta."
"Đừng làm rối nữa." Niệm Từ dùng sức kéo tôi ngồi xuống, "Ban ngày cậu tìm cậu ta, tối cậu cũng ở lại trường à?"
"Ồ... vậy phải làm sao... Không ấy mình nói với cô Tân, không để cậu ở lại trường nữa, mỗi tối bắt xe về nhà." Tôi nghĩ ra một phương án chẳng có chút tính xây dựng nào.
Minh Vũ cúi đầu: "Mẹ tớ chẳng đồng ý đâu."
Cũng đúng, con gái của giáo viên làm chủ nhiệm lại càng không thể muốn thế nào làm thế đó.
Ba bạn đang im lặng, thì thấy Diệc Phi giữa đám đông bu đen bu đỏ vây quanh từ xa bước lại. Diệc Phi thấy bọn tôi bèn chào hỏi: "Hoàng Doanh Tử sao cậu lại ở đây? Sắp tới giờ vào lớp rồi."
Minh Vũ tức tốc lau mắt.
Tôi đáp lại một câu: "Ừa ừa bọn tớ về ngay ấy mà."
Diệc Phi nhìn chúng tôi, hết một chốc mới lại hỏi: "Doanh Tử, tớ có thể mượn phần làm văn đợt kiểm tra sàng lọc của cậu không? Lần trước cô Sử có đọc cho lớp tớ nghe một lần, tớ còn muốn xem lại ấy."
"Ồ ồ được, tí về tớ đưa cậu."
Về tới lớp học, Niệm Từ đưa bịch trái cây cho tôi, dặn một câu: "Không được đi cãi lộn nhé."
"... Ừa." Tôi đi vào lớp, ngồi xuống nói với Minh Vũ: "Ngày mai là thứ 6, cậu có thể về nhà rồi." Minh Vũ ỉu xìu: "Hôm nay biết làm sao."
"Đúng rồi hôm nay làm sao đây ta." Hoàng Doanh Tử cũng đương sầu não, Tưởng Dực ngồi sau đá ghế tôi, "Có mang pin theo không?"
"Có mang ấy, ai da cậu đừng có đá ghế tớ hoài." Sạc pin cho máy nghe nhạc của Tưởng Dực bị hư, cậu ấy bảo tôi mang pin sơ cua ở nhà tới, ai dè tôi lục cặp cả nửa buổi cũng chẳng thấy.
"Tiêu rồi! Cũng ở bên chỗ Niệm Từ, hồi sáng mẹ tớ sắp ba bịch trái cây đều trong cái túi kia. Hồi nãy Niệm Từ mang trái cây của cậu với tớ qua, nhưng túi vẫn ở chỗ cậu ấy. Chút nữa tan học tớ đi lấy cho, cậu đang nghe gì thế, có gấp không..." Nghe tôi cứ lách cha lách chách, Tưởng Dực nhét tai nghe vào lỗ tai lại.
"Hết pin rồi cậu còn nghe gì nữa! Để tớ mượn pin cho cậu." Tôi xoay qua cũng y bài đá chân ghế của Khâu Hàng, máy nghe nhạc của hai người là cùng đời, "Lấy pin máy nghe nhạc ra coi."
Khâu Hàng quăng cho tôi cả cái máy nghe nhạc, vừa định xoay lại, thì lại nhìn sang Minh Vũ đang ngồi bên cạnh viết bài như bay, cẩn thận hỏi: "Cậu sao thế?" Minh Vũ chẳng ngẩng đầu lên, chỉ buông một câu: "Tránh xa ra."
Tôi hù cậu ấy, "Không cắn cho bây giờ."
"Ê!" Phương Minh Vũ tức cành hông kêu.
Tôi và Khâu Hàng lập tức thu mình về chỗ, vai rung lên, đều cười ngặt nghẽo.
Phương Minh Vũ là con hổ giấy, không biết cắn người, chỉ là một cô nhỏ đang sầu não vì tối phải về phòng trú.
Tôi nghĩ không ra cách nào, cũng ảo não theo cậu ấy, ngoái lại định để Tưởng Dực giúp nghĩ biện pháp, lại thấy hai tên ngốc đằng sau tự dưng đeo tai nghe bùng ra cười như dở.
”Nghe cái gì thế?" Tôi giành lấy tai nghe, từ đó vọng ra một giọng phát thanh viên nam tiêu chuẩn: "Từ đây là bắt đầu bài giảng số hai tiếng Đông Bắc cấp 6: Bạn làm gì vậy? Mi làm chi rứa." Ngay sau đó một giọng nữ cũng đọc theo "Mi làm chi rứa".
Tôi:...
Tai nghe vẫn tiếp tục vọng ra: "Bên này - Bên ni, bên ni" "Bên kia - Bên nớ, bên nớ" "Bạn đi đâu vậy - Mi đi mô rứa", "Ai đâu về đấy - Ai mô về nấy".
Trông cảnh Quách Tĩnh anh đại cũng cười lăn bò càng theo Tưởng Dực, tôi đầy vẻ xem thường: "Còn tưởng cậu cần nghe bài giảng gì quan trọng lắm." Tưởng đại gia đắc ý: "Đây là bài giảng quan trọng đấy, trả tai nghe cho tớ, ai mô về nấy!"
Suốt cả ngày vắt não chẳng ra được tí đối sách nào, chuông tan trường thì đã réo vang. Xe đưa rước đỗ xịch trước cổng trường chờ đợi, tôi cứ không yên lòng, nói với Tưởng Dực: "Cậu hết giờ đưa Minh Vũ về phòng nha."
Minh Vũ dẩu môi: "Đưa về cậu ấy cũng chẳng lên lầu được."
"Dù có lên lầu thì hai người tính kêu cậu ấy làm gì?" Quách Tĩnh đã trở lại vẻ ngầu ngầu, hỏi: "Kêu cậu ấy hù doạ con gái người ta hay xua cậu ấy cắn người?" "Cậu nói gì kì cục! Quân tử động khẩu không động thủ!"
Tưởng Dực gỡ tai nghe xuống, nói với tôi: "Hay hôm nay cậu cũng ở lại trường đi? Ở với cậu ấy một đêm?"
"Ai?" Mắt tôi sáng lên, "Cũng được á!" Minh Vũ cũng lên tinh thần: "Quá được!"
"Được cái gì mà được!" Quách Tĩnh thu dọn xong cặp, túm lấy cổ tôi, "Về ngay, đừng gây chuyện."
"Ai ai ai ai ai ai cậu bỏ tớ ra." Tôi liều chết chống cự, "Cậu cứ lên xe nói với Niệm Từ là tối nay tớ không về." "Vớ vẩn! Bị giám thị phát hiện thì làm sao?"
"Giám thị chỉ kiểm tra mỗi thứ hai thôi." Minh Vũ cũng vội nói, "Bọn tớ cẩn thận chút là được mà? Có ngốc đâu mà để bị sờ gáy?" Quách Tĩnh chẳng suy suyển chút nào: "Hai người các cậu họp lại cẩn thận kiểu gì? Hoàng Doanh Tử quậy tưng lên rồi cậu quản nổi không?"
Minh Vũ nghiến răng: "Tớ quản được!" Tôi cũng phản đối: "Tớ quậy tưng bao giờ!"
"Yên tâm, còn tớ nữa." Tưởng Dực đứng dậy túm cổ tay tôi.
Hai người cao ngang hàng dòm nhau, Tưởng Dực hơi hơi dùng sức: "Tớ coi các cậu ấy."
Quách Tĩnh nhìn cậu ấy, cuối cùng thả tay tôi ra. Tưởng Dực cười cười bảo: "Cậu nói Niệm Từ khỏi lo ra, tối nay tớ gọi điện báo cho chú Hoàng dì Đàm."
======
Sáng thứ năm tôi vừa đến trường, thì thấy cậu ấy đang nằm rạp lên bàn ngủ bù, chọc cậu ấy cả buổi, ngước đầu dậy cái là thấy đôi quầng mắt đen thui: "Ai da, cậu sao thế cậu?"
"Không sao..."
"Không phải cậu vừa khóc chứ?"
Mới một câu đó Minh Vũ đã kềm không nổi, chạy vụt ra khỏi lớp, tôi luống cuống chạy theo, làm Niệm Từ đến đưa tôi trái cây để quên bị hù giật cả mình.
"Ai, các cậu chạy đâu thế?"
Ba bạn nữ cứ như thế chạy ra khỏi dãy nhà học, trong ánh nắng sớm dưới vành bóng rổ, sân bóng rộng mênh mông vẫn chưa ồn ào như ban ngày.
Minh Vũ cắn môi hết nửa buổi, mới nói với bọn tôi, bạn nữ cùng phòng với Minh Vũ kia đánh bể phích giữ nhiệt của cậu ấy, làm cậu ấy suýt bỏng mà một câu xin lỗi cũng không có, Minh Vũ mới cãi lộn mấy câu, tức đến cả đêm không ngủ.
"Còn nói lý nữa không? Là lớp nào ấy, không thể cho qua thế được!" Tôi giận xắn tay áo lên, Niệm Từ kéo tôi lại, hỏi Minh Vũ: "Sao bạn ấy lại không chịu xin lỗi?"
"Nói tớ coi thường các cậu ấy, không ra cái lý lẽ gì, tớ còn chả biết các cậu ấy thì lấy đâu mà coi thường." Minh Vũ vòng tay ôm đùi, "Còn luyện đội tuyển gì nữa, tớ oải quá..."
"Để tớ tìm cậu ta."
"Đừng làm rối nữa." Niệm Từ dùng sức kéo tôi ngồi xuống, "Ban ngày cậu tìm cậu ta, tối cậu cũng ở lại trường à?"
"Ồ... vậy phải làm sao... Không ấy mình nói với cô Tân, không để cậu ở lại trường nữa, mỗi tối bắt xe về nhà." Tôi nghĩ ra một phương án chẳng có chút tính xây dựng nào.
Minh Vũ cúi đầu: "Mẹ tớ chẳng đồng ý đâu."
Cũng đúng, con gái của giáo viên làm chủ nhiệm lại càng không thể muốn thế nào làm thế đó.
Ba bạn đang im lặng, thì thấy Diệc Phi giữa đám đông bu đen bu đỏ vây quanh từ xa bước lại. Diệc Phi thấy bọn tôi bèn chào hỏi: "Hoàng Doanh Tử sao cậu lại ở đây? Sắp tới giờ vào lớp rồi."
Minh Vũ tức tốc lau mắt.
Tôi đáp lại một câu: "Ừa ừa bọn tớ về ngay ấy mà."
Diệc Phi nhìn chúng tôi, hết một chốc mới lại hỏi: "Doanh Tử, tớ có thể mượn phần làm văn đợt kiểm tra sàng lọc của cậu không? Lần trước cô Sử có đọc cho lớp tớ nghe một lần, tớ còn muốn xem lại ấy."
"Ồ ồ được, tí về tớ đưa cậu."
Về tới lớp học, Niệm Từ đưa bịch trái cây cho tôi, dặn một câu: "Không được đi cãi lộn nhé."
"... Ừa." Tôi đi vào lớp, ngồi xuống nói với Minh Vũ: "Ngày mai là thứ 6, cậu có thể về nhà rồi." Minh Vũ ỉu xìu: "Hôm nay biết làm sao."
"Đúng rồi hôm nay làm sao đây ta." Hoàng Doanh Tử cũng đương sầu não, Tưởng Dực ngồi sau đá ghế tôi, "Có mang pin theo không?"
"Có mang ấy, ai da cậu đừng có đá ghế tớ hoài." Sạc pin cho máy nghe nhạc của Tưởng Dực bị hư, cậu ấy bảo tôi mang pin sơ cua ở nhà tới, ai dè tôi lục cặp cả nửa buổi cũng chẳng thấy.
"Tiêu rồi! Cũng ở bên chỗ Niệm Từ, hồi sáng mẹ tớ sắp ba bịch trái cây đều trong cái túi kia. Hồi nãy Niệm Từ mang trái cây của cậu với tớ qua, nhưng túi vẫn ở chỗ cậu ấy. Chút nữa tan học tớ đi lấy cho, cậu đang nghe gì thế, có gấp không..." Nghe tôi cứ lách cha lách chách, Tưởng Dực nhét tai nghe vào lỗ tai lại.
"Hết pin rồi cậu còn nghe gì nữa! Để tớ mượn pin cho cậu." Tôi xoay qua cũng y bài đá chân ghế của Khâu Hàng, máy nghe nhạc của hai người là cùng đời, "Lấy pin máy nghe nhạc ra coi."
Khâu Hàng quăng cho tôi cả cái máy nghe nhạc, vừa định xoay lại, thì lại nhìn sang Minh Vũ đang ngồi bên cạnh viết bài như bay, cẩn thận hỏi: "Cậu sao thế?" Minh Vũ chẳng ngẩng đầu lên, chỉ buông một câu: "Tránh xa ra."
Tôi hù cậu ấy, "Không cắn cho bây giờ."
"Ê!" Phương Minh Vũ tức cành hông kêu.
Tôi và Khâu Hàng lập tức thu mình về chỗ, vai rung lên, đều cười ngặt nghẽo.
Phương Minh Vũ là con hổ giấy, không biết cắn người, chỉ là một cô nhỏ đang sầu não vì tối phải về phòng trú.
Tôi nghĩ không ra cách nào, cũng ảo não theo cậu ấy, ngoái lại định để Tưởng Dực giúp nghĩ biện pháp, lại thấy hai tên ngốc đằng sau tự dưng đeo tai nghe bùng ra cười như dở.
”Nghe cái gì thế?" Tôi giành lấy tai nghe, từ đó vọng ra một giọng phát thanh viên nam tiêu chuẩn: "Từ đây là bắt đầu bài giảng số hai tiếng Đông Bắc cấp 6: Bạn làm gì vậy? Mi làm chi rứa." Ngay sau đó một giọng nữ cũng đọc theo "Mi làm chi rứa".
Tôi:...
Tai nghe vẫn tiếp tục vọng ra: "Bên này - Bên ni, bên ni" "Bên kia - Bên nớ, bên nớ" "Bạn đi đâu vậy - Mi đi mô rứa", "Ai đâu về đấy - Ai mô về nấy".
Trông cảnh Quách Tĩnh anh đại cũng cười lăn bò càng theo Tưởng Dực, tôi đầy vẻ xem thường: "Còn tưởng cậu cần nghe bài giảng gì quan trọng lắm." Tưởng đại gia đắc ý: "Đây là bài giảng quan trọng đấy, trả tai nghe cho tớ, ai mô về nấy!"
Suốt cả ngày vắt não chẳng ra được tí đối sách nào, chuông tan trường thì đã réo vang. Xe đưa rước đỗ xịch trước cổng trường chờ đợi, tôi cứ không yên lòng, nói với Tưởng Dực: "Cậu hết giờ đưa Minh Vũ về phòng nha."
Minh Vũ dẩu môi: "Đưa về cậu ấy cũng chẳng lên lầu được."
"Dù có lên lầu thì hai người tính kêu cậu ấy làm gì?" Quách Tĩnh đã trở lại vẻ ngầu ngầu, hỏi: "Kêu cậu ấy hù doạ con gái người ta hay xua cậu ấy cắn người?" "Cậu nói gì kì cục! Quân tử động khẩu không động thủ!"
Tưởng Dực gỡ tai nghe xuống, nói với tôi: "Hay hôm nay cậu cũng ở lại trường đi? Ở với cậu ấy một đêm?"
"Ai?" Mắt tôi sáng lên, "Cũng được á!" Minh Vũ cũng lên tinh thần: "Quá được!"
"Được cái gì mà được!" Quách Tĩnh thu dọn xong cặp, túm lấy cổ tôi, "Về ngay, đừng gây chuyện."
"Ai ai ai ai ai ai cậu bỏ tớ ra." Tôi liều chết chống cự, "Cậu cứ lên xe nói với Niệm Từ là tối nay tớ không về." "Vớ vẩn! Bị giám thị phát hiện thì làm sao?"
"Giám thị chỉ kiểm tra mỗi thứ hai thôi." Minh Vũ cũng vội nói, "Bọn tớ cẩn thận chút là được mà? Có ngốc đâu mà để bị sờ gáy?" Quách Tĩnh chẳng suy suyển chút nào: "Hai người các cậu họp lại cẩn thận kiểu gì? Hoàng Doanh Tử quậy tưng lên rồi cậu quản nổi không?"
Minh Vũ nghiến răng: "Tớ quản được!" Tôi cũng phản đối: "Tớ quậy tưng bao giờ!"
"Yên tâm, còn tớ nữa." Tưởng Dực đứng dậy túm cổ tay tôi.
Hai người cao ngang hàng dòm nhau, Tưởng Dực hơi hơi dùng sức: "Tớ coi các cậu ấy."
Quách Tĩnh nhìn cậu ấy, cuối cùng thả tay tôi ra. Tưởng Dực cười cười bảo: "Cậu nói Niệm Từ khỏi lo ra, tối nay tớ gọi điện báo cho chú Hoàng dì Đàm."
======