-
Chương 143
"Tớ..." Tôi vừa toan mở miệng nói, thì chuông cửa bỗng réo vang, liền sau đó là tiếng chìa khoá lạch cạch. Nhóm Niệm Từ đi cả rồi, tầm này là ai qua nhỉ.
Dè đâu từ cửa đi vào đầu tiên là Quan Siêu cùng vợ cậu ấy Tiểu Phàm, bám sát theo sau là Quách Tĩnh với Niệm Từ. Bọn họ đang gọi video call, vừa nhìn thấy bọn tôi, bèn cùng hai người là Khâu Hàng với Minh Vũ trên call đồng thanh cười ầm lên: "Sinh nhật vui vẻ."
Tôi đâm luống cuống, vội đẩy Tưởng Dực ra.
Không đẩy còn đỡ, giờ thì chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này, cả nhóm đứng đó mắt ai cũng loé lên vẻ xem trò vui. Tưởng Dực bị xô, miễn cưỡng đứng vững lại, ngoái đầu nhìn, mặt tôi vẫn còn hâm hấp nóng, lập tức trốn sau lưng cậu ấy.
Căn hộ im re mất một chốc.
Mấy cái người này đứng chỗ cửa, vẻ mặt từ hớn hở chuyển sang soi mói. Quan Siêu cười hehe: "Có phải bọn tớ đến không đúng lúc không thế? Hay bọn tớ đi vậy?" Tôi túm cái muôi định chọi hắn, bị Tưởng Dực nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay: "Làm dơ rồi mất công rửa."
Minh Vũ trong video call hỏi: "Sao thế? Sao không ai nhúc nhích gì vậy?"
Niệm Từ cầm điện thoại lên lại: "Không có gì, Doanh Tử trăm năm mới có lần xuống bếp, bọn tớ hoảng vía tí ấy mà." Quan Siêu tự nhiên như ở nhà, đổi giày thành dép xong bèn muốn đi vào bếp, bị Tưởng Dực đẩy ra.
"Sao còn không cho vào nữa thế này?" Quan Siêu cười gian, "Làm gì xấu mà không cho người ta xem?"
Tưởng Dực lạnh te đẩy hắn ra ngoài: "Rửa tay chưa mà vào bếp? Nghĩ nhà bọn tớ không có Phương Minh Vũ không sợ bị cắn à?" "Tưởng Dực! Khâu Hàng anh nghe đi Tưởng Dực lại xách mé em!" Minh Vũ cách màn hình điện thoại hận không thể vác Khâu Hàng ném qua đúm nhau với Tưởng Dực.
Khâu Hàng ở bên kia Thái Bình Dương vừa mạnh miệng khoác loác vừa hầu hạ lệnh bà dùng bữa: "Đợi lúc về anh đập cho hắn một trận, nào mình uống hết chén sữa này đi, đúng rồi ngoan quá." Tôi vội vội định đi ra khỏi bếp, bị Tưởng Dực đưa tay chắn ngang.
Quan Siêu rửa tay về lại muốn chọc ghẹo, tôi cuống đến giậm chân, chìa răng ra hươ nắm đấm với Tưởng Dực: "Làm gì!" Tưởng Dực vốn định nói gì đó, tự dưng bật cười, thả thõng tay: "Không có gì, canh sôi rồi." "Aaaaa!" Tôi la quáng lên quay lại, mở nắp thố, giảm lửa, cho gia vị vào khuấy liền hồi.
Tưởng Dực đứng sau lưng tôi một lúc, chừng muốn nói gì đó. Cả người tôi cứng ngắc, chuẩn bị lắng nghe, môi mím mím lại, đột ngột lại nhớ tới cái hôn vừa nãy, tức thì lấy tay bưng mặt.
"Cậu..." May sao vừa khi đó, điện thoại của Tưởng Dực reng lên. Cậu ấy chần chừ một thoáng, nói: "Tớ nghe điện thoại chút." Sau đó xoay người đi ra.
Còn mỗi mình mình đứng trong bếp, tôi ném cái muôi canh đi, ngoái đầu nhìn trộm, còn chưa nói xong gì hết ấy thấy mà ghét! "Cậu đun canh nóng quá à mặt đỏ thế kia?" Niệm Từ không biết vào bếp từ lúc nào.
Trong phòng khách, Quách Tĩnh và Quan Siêu bật máy game chơi, còn lôi cả bia ra uống, Tiểu Phàm hiền dịu giúp Quan Siêu lột vỏ trái cây đưa tới miệng, Quan Siêu chỉ việc mở miệng ra ăn. Số hưởng thế mà nhóc cún lại còn quấy, cố ý nhay đầu ngón tay của Tiểu Phàm, bị đánh thì toét miệng cười trộm cứ như một cậu học sinh cấp 3.
Tôi lười ngó bọn họ tiếp, ngoảnh về khuấy canh, miệng hỏi Niệm Từ: "Sao các cậu lại quành lại thế? Không phải nói là đi chơi à?"
"Ai lại đi chơi đúng sinh nhật cậu, bọn tớ bàn nhau muốn làm cậu bất ngờ thôi." Niệm Từ đứng sau lưng, nom tôi cười bảo: "Chẳng qua hình như lại thành ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa?"
Tôi nói nhỏ rí trong miệng: "Sao cậu phiền y chang bọn họ thế chứ." Niệm Từ làm bộ bỏ đi: "Không muốn nói thì thôi."
"Ai ai ai đừng đi." Tôi luống cuống quay lại kéo tay áo cậu ấy, thấy cậu ấy đang cười mủm mỉm, tôi giậm chân.
Niệm Từ đi qua ôm tôi: "Được rồi được rồi, có điều hai người cậu còn định không rõ ràng đến bao giờ?" Tôi rì rầm: "Hồi nãy hình như có rõ hơn một chút."
"Chuyện gì mau kể tớ nghe?" Sự thực chứng minh, cao tầng cấp khu vực của tập đoàn đa quốc gia cũng hóng chuyện chả khác người thường, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ấy?"
"Cũng không có gì mà, thì là, vừa nãy bọn tớ hôn nhau..." Niệm Từ cười rung cả vai.
Hoàng đại hiệp ngượng đến bốc hoả: "Cậu làm sao thế chứ? Cậu không tử tế hơn được à?"
"Khụ khụ, bọn tớ tới đúng là không đúng lúc." Niệm Từ miễn cưỡng nghiêm túc lại: "Hay giờ bọn tớ đi nhé, các cậu muốn làm gì thì tiếp tục?"...
Tôi tức khí muốn đẩy cậu ấy ra, thì nhìn thấy Tưởng Dực đang đứng trước cửa. Trên tay cậu ấy còn cầm điện thoại, có vẻ tính đi vào, ánh mắt chớp nhá. "Sao thế?" Tôi hỏi.
"Ông ngoại tớ về tới Bắc Kinh rồi."
"A?"
"Ông vừa xuống máy bay, định tới nhà xem tình hình."
"A? Xuống máy bay là tới ngay à? Nhà mình thế này có bừa quá không? Giờ tớ đi dọn." "... Ừ, chắc là sợ tớ chạy mất."
"Gì cơ?" Tôi có nghe nhầm không.
Tưởng Dực vuốt mặt: "Không sao..." Niệm Từ hỏi: "Vậy bọn tớ đi trước nhé." "Không kịp đâu."
"A?" Tiếng chuông cửa bắt đầu réo vang.
Tưởng Dực nhăn tít mày, xoay người ra mở cửa.
======
Dè đâu từ cửa đi vào đầu tiên là Quan Siêu cùng vợ cậu ấy Tiểu Phàm, bám sát theo sau là Quách Tĩnh với Niệm Từ. Bọn họ đang gọi video call, vừa nhìn thấy bọn tôi, bèn cùng hai người là Khâu Hàng với Minh Vũ trên call đồng thanh cười ầm lên: "Sinh nhật vui vẻ."
Tôi đâm luống cuống, vội đẩy Tưởng Dực ra.
Không đẩy còn đỡ, giờ thì chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này, cả nhóm đứng đó mắt ai cũng loé lên vẻ xem trò vui. Tưởng Dực bị xô, miễn cưỡng đứng vững lại, ngoái đầu nhìn, mặt tôi vẫn còn hâm hấp nóng, lập tức trốn sau lưng cậu ấy.
Căn hộ im re mất một chốc.
Mấy cái người này đứng chỗ cửa, vẻ mặt từ hớn hở chuyển sang soi mói. Quan Siêu cười hehe: "Có phải bọn tớ đến không đúng lúc không thế? Hay bọn tớ đi vậy?" Tôi túm cái muôi định chọi hắn, bị Tưởng Dực nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay: "Làm dơ rồi mất công rửa."
Minh Vũ trong video call hỏi: "Sao thế? Sao không ai nhúc nhích gì vậy?"
Niệm Từ cầm điện thoại lên lại: "Không có gì, Doanh Tử trăm năm mới có lần xuống bếp, bọn tớ hoảng vía tí ấy mà." Quan Siêu tự nhiên như ở nhà, đổi giày thành dép xong bèn muốn đi vào bếp, bị Tưởng Dực đẩy ra.
"Sao còn không cho vào nữa thế này?" Quan Siêu cười gian, "Làm gì xấu mà không cho người ta xem?"
Tưởng Dực lạnh te đẩy hắn ra ngoài: "Rửa tay chưa mà vào bếp? Nghĩ nhà bọn tớ không có Phương Minh Vũ không sợ bị cắn à?" "Tưởng Dực! Khâu Hàng anh nghe đi Tưởng Dực lại xách mé em!" Minh Vũ cách màn hình điện thoại hận không thể vác Khâu Hàng ném qua đúm nhau với Tưởng Dực.
Khâu Hàng ở bên kia Thái Bình Dương vừa mạnh miệng khoác loác vừa hầu hạ lệnh bà dùng bữa: "Đợi lúc về anh đập cho hắn một trận, nào mình uống hết chén sữa này đi, đúng rồi ngoan quá." Tôi vội vội định đi ra khỏi bếp, bị Tưởng Dực đưa tay chắn ngang.
Quan Siêu rửa tay về lại muốn chọc ghẹo, tôi cuống đến giậm chân, chìa răng ra hươ nắm đấm với Tưởng Dực: "Làm gì!" Tưởng Dực vốn định nói gì đó, tự dưng bật cười, thả thõng tay: "Không có gì, canh sôi rồi." "Aaaaa!" Tôi la quáng lên quay lại, mở nắp thố, giảm lửa, cho gia vị vào khuấy liền hồi.
Tưởng Dực đứng sau lưng tôi một lúc, chừng muốn nói gì đó. Cả người tôi cứng ngắc, chuẩn bị lắng nghe, môi mím mím lại, đột ngột lại nhớ tới cái hôn vừa nãy, tức thì lấy tay bưng mặt.
"Cậu..." May sao vừa khi đó, điện thoại của Tưởng Dực reng lên. Cậu ấy chần chừ một thoáng, nói: "Tớ nghe điện thoại chút." Sau đó xoay người đi ra.
Còn mỗi mình mình đứng trong bếp, tôi ném cái muôi canh đi, ngoái đầu nhìn trộm, còn chưa nói xong gì hết ấy thấy mà ghét! "Cậu đun canh nóng quá à mặt đỏ thế kia?" Niệm Từ không biết vào bếp từ lúc nào.
Trong phòng khách, Quách Tĩnh và Quan Siêu bật máy game chơi, còn lôi cả bia ra uống, Tiểu Phàm hiền dịu giúp Quan Siêu lột vỏ trái cây đưa tới miệng, Quan Siêu chỉ việc mở miệng ra ăn. Số hưởng thế mà nhóc cún lại còn quấy, cố ý nhay đầu ngón tay của Tiểu Phàm, bị đánh thì toét miệng cười trộm cứ như một cậu học sinh cấp 3.
Tôi lười ngó bọn họ tiếp, ngoảnh về khuấy canh, miệng hỏi Niệm Từ: "Sao các cậu lại quành lại thế? Không phải nói là đi chơi à?"
"Ai lại đi chơi đúng sinh nhật cậu, bọn tớ bàn nhau muốn làm cậu bất ngờ thôi." Niệm Từ đứng sau lưng, nom tôi cười bảo: "Chẳng qua hình như lại thành ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa?"
Tôi nói nhỏ rí trong miệng: "Sao cậu phiền y chang bọn họ thế chứ." Niệm Từ làm bộ bỏ đi: "Không muốn nói thì thôi."
"Ai ai ai đừng đi." Tôi luống cuống quay lại kéo tay áo cậu ấy, thấy cậu ấy đang cười mủm mỉm, tôi giậm chân.
Niệm Từ đi qua ôm tôi: "Được rồi được rồi, có điều hai người cậu còn định không rõ ràng đến bao giờ?" Tôi rì rầm: "Hồi nãy hình như có rõ hơn một chút."
"Chuyện gì mau kể tớ nghe?" Sự thực chứng minh, cao tầng cấp khu vực của tập đoàn đa quốc gia cũng hóng chuyện chả khác người thường, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ấy?"
"Cũng không có gì mà, thì là, vừa nãy bọn tớ hôn nhau..." Niệm Từ cười rung cả vai.
Hoàng đại hiệp ngượng đến bốc hoả: "Cậu làm sao thế chứ? Cậu không tử tế hơn được à?"
"Khụ khụ, bọn tớ tới đúng là không đúng lúc." Niệm Từ miễn cưỡng nghiêm túc lại: "Hay giờ bọn tớ đi nhé, các cậu muốn làm gì thì tiếp tục?"...
Tôi tức khí muốn đẩy cậu ấy ra, thì nhìn thấy Tưởng Dực đang đứng trước cửa. Trên tay cậu ấy còn cầm điện thoại, có vẻ tính đi vào, ánh mắt chớp nhá. "Sao thế?" Tôi hỏi.
"Ông ngoại tớ về tới Bắc Kinh rồi."
"A?"
"Ông vừa xuống máy bay, định tới nhà xem tình hình."
"A? Xuống máy bay là tới ngay à? Nhà mình thế này có bừa quá không? Giờ tớ đi dọn." "... Ừ, chắc là sợ tớ chạy mất."
"Gì cơ?" Tôi có nghe nhầm không.
Tưởng Dực vuốt mặt: "Không sao..." Niệm Từ hỏi: "Vậy bọn tớ đi trước nhé." "Không kịp đâu."
"A?" Tiếng chuông cửa bắt đầu réo vang.
Tưởng Dực nhăn tít mày, xoay người ra mở cửa.
======