-
Chương 139
Hồi còn nhỏ tôi từng mơ một giấc mơ, trong mơ cái túi màu tím ngó sen bà Chung thêu cho Niệm Từ bị gió thổi một hơi, phình ra to bằng cả quả núi. Bọn tôi nhảy vào lòng túi, bà Chung thắt miệng túi lại, bưng cái túi chứa cả lũ nhóc bọn tôi trên tay, lướt gió cưỡi mây. Chúng tôi ở trong túi vui vẻ nảy tưng tưng giống y trên nệm lò xo, cảm giác mình sẽ không bao giờ phải lớn lên.
Thế nhưng, rồi cũng tới một ngày cơn mơ kết thúc.
Sau khi về đến nhà, Niệm Từ gần như câm lặng, đôi mắt thức đêm đỏ ngầu, suốt ba ngày không thiết ăn gì, vậy mà nhìn cậu ấy đi lại thu xếp vẫn thấy như bình thường.
Cả đám bọn tôi đi cùng Niệm Từ lên núi tiễn bà, chiếc khăn trắng cậu ấy quàng là do bà dệt cho hồi mùa hè, đợt ấy bà còn may cho Niệm Từ một bộ váy trắng, rồi đem chìa khoá chiếc hòm nhỏ đựng kim chỉ thêu đưa cho cậu ấy, nói: "Cần tìm gì, từ nay cháu có thể tự mở ra tìm."
Giây phút hố đất được lấp lại, nước mắt của Niệm Từ không kềm được nữa, rơi lộp bộp trên nền đất mới lạnh lẽo, ẩm thấp.
Cậu ấy cúi người, vu.ốt ve tấm ảnh bà mỉm cười, nghẹn ngào nói: "Bà ơi, bà đi thong thả, cháu đều tốt cả, bà đừng phải lo lắng." Hết thảy bọn tôi đều không ngăn nổi nước mắt.
Vì đi lại khó khăn, nên bà vẫn hay nói: "Bà đi chậm, các cháu cứ về trước."
Nhưng bà không đi chậm mãi được, lần này, vẫn là bọn tôi về trước, nhưng bà không còn đi theo chúng tôi nữa.
Người bà đầy ân cần, yêu thương, người bà bỏ mỗi đứa bọn tôi vào túi, nâng niu che chở trên lòng bàn tay, cuối cùng cũng tới lúc bà vẫy tay từ biệt chúng tôi, nói: "Bà đi rồi, mấy đứa lo công tác, sống đàng hoàng, không cần lo nhớ."
Tiễn bà chặng cuối, dường như đã rút hết sức lực trong người của Niệm Từ.
Cậu ấy về tới Bắc Kinh thì đổ bệnh nặng, đem hết số ngày phép bốn năm cộng lại nghỉ hết trong lần này.
Tại căn chung cư vừa sửa sang xong của cậu ấy ở Đông Tứ Hoàn, tôi cùng Quách Tĩnh thay nhau thức đêm thức hôm chăm sóc cậu ấy suốt một tuần. Vào ngày cuối tuần thứ hai đếm ngược của tháng mười một, lúc tà dương từ từ lặn xuống chân trời, mây lửa bảng lảng chiếu rọi căn phòng chung cư ở tầng 21 trông sáng sủa hệt như lúc bình minh lên.
Niệm Từ cuối cùng cũng đỡ bệnh, cậu ấy dậy tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc váy ngủ mềm mại màu trắng từ phòng ngủ đi ra. Phòng được sưởi ấm, cậu ấy đi chân trần, mái tóc mềm mại để xoã sau lưng, nhìn Quách Tĩnh đương đun cháo trong bếp, tựa cửa cười nói: "Tớ nghe mùi thơm là biết không phải Doanh Tử đứng bếp rồi."
Giữa sàn nhà ngập trong ánh trời chiều, tôi ngồi lọt thỏm chỗ phòng khách say sưa xếp bộ Lego trường Hogwarts. Ấy là quà sinh nhật mà Niệm Từ mua cho tôi nhưng chưa tới ngày nên chưa tặng, bị tôi lục thấy bày ra chơi trước.
Tôi nhảy cẫng lên khoe công: "Quần áo là tớ giặt đấy, sáng hôm kia ăn cháo trắng không phải cậu bảo nấu cũng ổn à?"
"Ổn, ổn!" Niệm Từ giúp Quách Tĩnh bày bát đũa, bảo: "Tớ nhớ lần trước cậu đem lạp xưởng tới vẫn còn, ở ngăn trên cùng tủ đông ấy."
"Cậu ngồi đi, tớ lấy cho." Quách Tĩnh chỉ mở ra là tìm được. Một bữa bốn món thêm một canh một cháo chẳng mấy chốc đã chễm chệ trên bàn.
Ba đứa bọn tôi ngồi vòng quanh, im lặng ăn cơm.
Chính vào lúc này, điện thoại của Niệm Từ reng lên.
Tôi chạy vào phòng ngủ lấy điện thoại cho cậu ấy, là đầu số mười mấy ngày nay hôm nào cũng phải réo vang ít nhất một lần.
Niệm Từ cũng không né tránh, bắt máy trước mặt bọn tôi, giọng nam thanh niên đầu bên kia như trút được gánh nặng: "Cuối cùng cũng là em bắt máy rồi, có phải đỡ hơn rồi không?"
Tôi nhìn sắc mặt Quách Tĩnh vẫn bình tĩnh, thầm thở dài trong lòng.
Niệm Từ trả lời như bình thường: "Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh quan tâm."
"Vậy hôm nay anh có thể tới gặp em chưa?" Người kia từng bước dấn thêm. Niệm Từ nghĩ ngợi chốc lát, cười nói: "Không cần đâu, em vẫn chưa khoẻ hẳn, tuần sau đi làm lại rồi gặp vậy."
Người kia không nói thêm, Niệm Từ trước khi cúp máy sực nghĩ ra, mới dặn: "Đúng rồi, Hạng tiên sinh, cái túi thêu của em trước đây anh lấy có thể trả lại cho em không? Đó là đồ bà để lại cho em, rất quý."
Đầu bên kia chựng lại mất một lúc, cười bảo: "Cái đó giờ cũng không còn bên chỗ anh nữa." Niệm Từ làm thinh.
Bên kia đầu hàng: "Anh nói thật đấy, thế này đi, anh đi tìm Diệp đại luật sư đòi về cho em, đợi mình gặp nhau anh sẽ đưa." "Được."
Tôi với Quách Tĩnh không ai hỏi bên kia là ai, ăn cơm xong, Quách Tĩnh lái xe đưa tôi về.
Mấy năm nay việc kinh doanh của cậu ấy càng lúc càng mở rộng, hầu như đều đóng đô tại Bắc Kinh, năm kia cậu ấy với Niệm Từ mỗi người mua một căn chung cư ở gần khu nhà của Tưởng Dực, làm hàng xóm với bọn tôi và cả nhà Minh Vũ. Hồi mới mua thì cũng chỉ là một căn hộ bình thường, mua xong được khen là có mắt nhìn. Chung cư nằm khu gần trường học, mấy năm sau giá cứ gọi là tăng vọt.
Chẳng qua chỗ Niệm Từ làm việc quá xa, hầu như chẳng mấy khi ở bên này mà để đó cho thuê. Năm nay cậu ấy mua thêm một căn hộ chung cư nữa bên phía Đông, càng ít qua lại khu cũ, mỗi lần bọn tôi họp mặt đều phải đi xéo qua hết nguyên cái Bắc Kinh.
Tôi ngồi trong xe vặn vẹo thân mình, Quách Tĩnh ngó tôi, hỏi: "Cậu khó chịu chỗ nào à?" Tôi nhìn cậu ấy: "Lòng thấy khó chịu."
Quách Tĩnh hiểu ra, bật cười: "Tớ còn chưa khó chịu, cậu khó chịu cái gì?" Cái người này cuối cùng cũng chịu thừa nhận những tâm tình của mình với tôi.
Tôi không nín nhịn nổi nữa, hỏi: "Quách Tĩnh rốt cuộc cậu muốn cậu với Niệm Từ như thế nào?"
Quách Tĩnh không lôi chuyện khác ra nói lòng vòng, như: "Không phải tớ muốn như thế nào, mà phải xem Niệm Từ muốn như thế nào."
Cậu ấy trả lời thẳng câu hỏi của tôi: "Tớ không muốn tớ với Niệm Từ thế nào cả, tớ chỉ mong cậu ấy được vui vẻ, hạnh phúc." Tôi sững người.
Giữa buổi đêm Bắc Kinh, đại lộ Trường An lấp lánh sáng, lòng của Quách Tĩnh cũng hệt như con đường nọ, thẳng băng, bằng phẳng, dài mãi.
"Doanh Tử, tớ thích Niệm Từ, đã nhiều năm lắm rồi. Có thể tớ sẽ thích cậu ấy cả đời, nhưng tớ chưa từng nghĩ chuyện muốn cậu ấy cũng thích tớ lại như thế. Tớ thích cậu ấy, tớ chỉ mong cậu ấy vui vẻ."
"Nhưng mà thích một người thì chắc chắn sẽ muốn ở bên người đó mà!" Tôi nôn nóng nói, "Không thì sẽ buồn lắm."
"Đúng là có hơi buồn, nhưng mà tình yêu mến với một người là điều chỉ có thể gặp không thể cầu mong trên đời, nhất là càng không tài nào cưỡng cầu." Quách Tĩnh bình tĩnh nói: "Tớ và anh Nhan Quân hoàn toàn là hai kiểu người khác hẳn, lúc tớ mười bảy tuổi, biết cậu ấy thích anh Nhan Quân, tớ đã hiểu mình bị loại rồi."
"Nhưng mà chuyện trên đời đâu phải cứ không đen thì trắng, tình yêu càng không phải như thế!"
Một cái đĩa CD có thể bạn thích bài hát chính ở mặt A, nhưng biết đâu mặt B cũng sẽ có một bài mang tên "Tình yêu trọn đời".
Tôi chưa bao giờ nghĩ, Quách Tĩnh của tuổi 17 trông ngoài dũng cảm, quyết đoán nhất trong bọn, đứng trước Niệm Từ cùng tình yêu cũng từng tự ti, nản lòng như thế.
Lòng tôi nhức nhối, mũi cũng đâm cay cay, hấp tấp muốn cậu ấy hiểu được, để cậu ấy đừng lui bước, để cậu ấy tiến lên trước.
Nhưng Quách Tĩnh vẫn luôn vững vàng như thế.
Cậu ấy cười cười: "Đúng vậy, không phải cứ không đen thì trắng, nhưng mà khổ nỗi, dầu có không đen không trắng, thì vẫn không phải là cái người "vừa khéo" đó." Vừa khéo à?
Tôi chựng lại, mấy chữ ấy Nhan Quân cũng từng nói.
"Năm tốt nghiệp cấp ba, tớ đã quyết định từ bỏ rồi." Sớm đến thế sao?
Cậu đã quyết định từ bỏ Niệm Từ sớm đến thế ư?
Nhưng tại sao bao nhiêu năm nay cậu vẫn luôn ở bên cạnh Niệm Từ? Vẫn luôn tốt với cậu ấy?
"Tuy bọn tớ không nói rõ, nhưng thật ra đều đã từng thử tiếp nhận nhau theo kiểu người yêu, chỉ là lại thấy ngay là không ổn. Niệm Từ là người không thể làm trái lòng mình, còn tớ thì không thể làm trái tình yêu của mình." Quách Tĩnh nhìn thẳng tới trước, "Năm thứ tư tốt nghiệp đại học, tuy Niệm Từ muốn ở lại làm bạn với bà, nhưng đến cuối cậu ấy vẫn quyết định đến Bắc Kinh, lúc đó thì bọn tớ đã biết đấy là khoảng cách ngắn nhất có thể giữa hai đứa."
Tiếng nhạc phát trên xe là những cảm xúc dâng đầy, miên man trong "Tình yêu trọn đời": Thân gần lại chẳng thể kề bên, có lẽ đành tin rằng không có mối duyên...
Quách Tĩnh đưa tôi về tới dưới lầu, nói: "Doanh Tử, người mình thích vừa khéo cũng thích mình, là điều chỉ có thể gặp không thể mong cầu nhất trên đời, nhớ phải quý trọng."
Tôi ngẩn ra, mũi sụt sịt, xe của Quách Tĩnh thì đã đi xa rồi.
Cánh cửa căn hộ trên tầng sáu để mở, ùa đến trước mặt là không khí ấm áp cùng mùi y hệt quả hạnh xanh trên người Tưởng Dực.
Ánh đèn khuya dịu dàng như trăng soi, Tưởng Dực ngồi trước cửa sổ phòng khách ngẩng đầu.
Quãng thời gian gần đây cậu ấy bận è cổ, người còn ốm hơn trước, trên gương mặt đang nhìn máy tính ngước lên nhìn tôi, mắt mày gãy gọn vương chút mỏi mệt cùng là ấm áp: "Niệm Từ đỡ rồi à?"
Trong lòng tôi cảm thấy yên tâm khó diễn tả, đi sang ngồi đối diện với cậu ấy, rạp mình xuống bàn, không nói.
Cậu ấy buồn cười: "Sao thế? Quách Tĩnh vừa gọi điện bảo Niệm Từ đỡ nhiều rồi, sao cậu lại không vui?"
Má tôi cảm nhận mặt gỗ ấm áp, mắt nhìn ra cửa sổ, tôi nhỏ giọng hỏi một câu: "Tưởng Dực, cậu có phải là người vừa khéo của tớ không?" "Gì cơ?" "... Không có gì?" Tôi sựng lại, nhổm dậy nhìn cậu ấy: "Tưởng Dực, lúc tốt nghiệp cấp ba, cậu muốn đi Mỹ, tại sao không nói trước cho tớ biết?" Bọn tôi nhìn nhau, cả gian phòng bỗng im lìm.
Tưởng Dực bỏ bút vẽ xuống, lặng lẽ làm thinh một chốc, mới nói: "Có chuyện tớ sợ hãi." Cậu sợ gì chứ?
Cậu thông minh như thế, làm chuyện gì cũng dễ dàng, thứ muốn đạt được chưa bao giờ vuột khỏi tay, cậu sợ hãi gì chứ? Tôi vừa toan hỏi, thì điện thoại của Tưởng Dực réo ầm ĩ.
Cậu ấy liếc nhìn đồng hồ bên cạnh, chần chừ một thoáng, vội bắt máy.
Ở đầu kia là giọng cố làm vẻ trấn tĩnh của anh chàng đối tác Hầu Thịnh: "Tưởng Dực, một phần bản vẽ gốc với bối cảnh của mình bị leak trên mạng rồi, hai bên công ty lúc trước bảo sẽ góp vốn vừa gọi điện lại vẻ gấp lắm, nghe ý họ không muốn đầu tư nữa hay sao ấy."
=======
Thế nhưng, rồi cũng tới một ngày cơn mơ kết thúc.
Sau khi về đến nhà, Niệm Từ gần như câm lặng, đôi mắt thức đêm đỏ ngầu, suốt ba ngày không thiết ăn gì, vậy mà nhìn cậu ấy đi lại thu xếp vẫn thấy như bình thường.
Cả đám bọn tôi đi cùng Niệm Từ lên núi tiễn bà, chiếc khăn trắng cậu ấy quàng là do bà dệt cho hồi mùa hè, đợt ấy bà còn may cho Niệm Từ một bộ váy trắng, rồi đem chìa khoá chiếc hòm nhỏ đựng kim chỉ thêu đưa cho cậu ấy, nói: "Cần tìm gì, từ nay cháu có thể tự mở ra tìm."
Giây phút hố đất được lấp lại, nước mắt của Niệm Từ không kềm được nữa, rơi lộp bộp trên nền đất mới lạnh lẽo, ẩm thấp.
Cậu ấy cúi người, vu.ốt ve tấm ảnh bà mỉm cười, nghẹn ngào nói: "Bà ơi, bà đi thong thả, cháu đều tốt cả, bà đừng phải lo lắng." Hết thảy bọn tôi đều không ngăn nổi nước mắt.
Vì đi lại khó khăn, nên bà vẫn hay nói: "Bà đi chậm, các cháu cứ về trước."
Nhưng bà không đi chậm mãi được, lần này, vẫn là bọn tôi về trước, nhưng bà không còn đi theo chúng tôi nữa.
Người bà đầy ân cần, yêu thương, người bà bỏ mỗi đứa bọn tôi vào túi, nâng niu che chở trên lòng bàn tay, cuối cùng cũng tới lúc bà vẫy tay từ biệt chúng tôi, nói: "Bà đi rồi, mấy đứa lo công tác, sống đàng hoàng, không cần lo nhớ."
Tiễn bà chặng cuối, dường như đã rút hết sức lực trong người của Niệm Từ.
Cậu ấy về tới Bắc Kinh thì đổ bệnh nặng, đem hết số ngày phép bốn năm cộng lại nghỉ hết trong lần này.
Tại căn chung cư vừa sửa sang xong của cậu ấy ở Đông Tứ Hoàn, tôi cùng Quách Tĩnh thay nhau thức đêm thức hôm chăm sóc cậu ấy suốt một tuần. Vào ngày cuối tuần thứ hai đếm ngược của tháng mười một, lúc tà dương từ từ lặn xuống chân trời, mây lửa bảng lảng chiếu rọi căn phòng chung cư ở tầng 21 trông sáng sủa hệt như lúc bình minh lên.
Niệm Từ cuối cùng cũng đỡ bệnh, cậu ấy dậy tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc váy ngủ mềm mại màu trắng từ phòng ngủ đi ra. Phòng được sưởi ấm, cậu ấy đi chân trần, mái tóc mềm mại để xoã sau lưng, nhìn Quách Tĩnh đương đun cháo trong bếp, tựa cửa cười nói: "Tớ nghe mùi thơm là biết không phải Doanh Tử đứng bếp rồi."
Giữa sàn nhà ngập trong ánh trời chiều, tôi ngồi lọt thỏm chỗ phòng khách say sưa xếp bộ Lego trường Hogwarts. Ấy là quà sinh nhật mà Niệm Từ mua cho tôi nhưng chưa tới ngày nên chưa tặng, bị tôi lục thấy bày ra chơi trước.
Tôi nhảy cẫng lên khoe công: "Quần áo là tớ giặt đấy, sáng hôm kia ăn cháo trắng không phải cậu bảo nấu cũng ổn à?"
"Ổn, ổn!" Niệm Từ giúp Quách Tĩnh bày bát đũa, bảo: "Tớ nhớ lần trước cậu đem lạp xưởng tới vẫn còn, ở ngăn trên cùng tủ đông ấy."
"Cậu ngồi đi, tớ lấy cho." Quách Tĩnh chỉ mở ra là tìm được. Một bữa bốn món thêm một canh một cháo chẳng mấy chốc đã chễm chệ trên bàn.
Ba đứa bọn tôi ngồi vòng quanh, im lặng ăn cơm.
Chính vào lúc này, điện thoại của Niệm Từ reng lên.
Tôi chạy vào phòng ngủ lấy điện thoại cho cậu ấy, là đầu số mười mấy ngày nay hôm nào cũng phải réo vang ít nhất một lần.
Niệm Từ cũng không né tránh, bắt máy trước mặt bọn tôi, giọng nam thanh niên đầu bên kia như trút được gánh nặng: "Cuối cùng cũng là em bắt máy rồi, có phải đỡ hơn rồi không?"
Tôi nhìn sắc mặt Quách Tĩnh vẫn bình tĩnh, thầm thở dài trong lòng.
Niệm Từ trả lời như bình thường: "Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh quan tâm."
"Vậy hôm nay anh có thể tới gặp em chưa?" Người kia từng bước dấn thêm. Niệm Từ nghĩ ngợi chốc lát, cười nói: "Không cần đâu, em vẫn chưa khoẻ hẳn, tuần sau đi làm lại rồi gặp vậy."
Người kia không nói thêm, Niệm Từ trước khi cúp máy sực nghĩ ra, mới dặn: "Đúng rồi, Hạng tiên sinh, cái túi thêu của em trước đây anh lấy có thể trả lại cho em không? Đó là đồ bà để lại cho em, rất quý."
Đầu bên kia chựng lại mất một lúc, cười bảo: "Cái đó giờ cũng không còn bên chỗ anh nữa." Niệm Từ làm thinh.
Bên kia đầu hàng: "Anh nói thật đấy, thế này đi, anh đi tìm Diệp đại luật sư đòi về cho em, đợi mình gặp nhau anh sẽ đưa." "Được."
Tôi với Quách Tĩnh không ai hỏi bên kia là ai, ăn cơm xong, Quách Tĩnh lái xe đưa tôi về.
Mấy năm nay việc kinh doanh của cậu ấy càng lúc càng mở rộng, hầu như đều đóng đô tại Bắc Kinh, năm kia cậu ấy với Niệm Từ mỗi người mua một căn chung cư ở gần khu nhà của Tưởng Dực, làm hàng xóm với bọn tôi và cả nhà Minh Vũ. Hồi mới mua thì cũng chỉ là một căn hộ bình thường, mua xong được khen là có mắt nhìn. Chung cư nằm khu gần trường học, mấy năm sau giá cứ gọi là tăng vọt.
Chẳng qua chỗ Niệm Từ làm việc quá xa, hầu như chẳng mấy khi ở bên này mà để đó cho thuê. Năm nay cậu ấy mua thêm một căn hộ chung cư nữa bên phía Đông, càng ít qua lại khu cũ, mỗi lần bọn tôi họp mặt đều phải đi xéo qua hết nguyên cái Bắc Kinh.
Tôi ngồi trong xe vặn vẹo thân mình, Quách Tĩnh ngó tôi, hỏi: "Cậu khó chịu chỗ nào à?" Tôi nhìn cậu ấy: "Lòng thấy khó chịu."
Quách Tĩnh hiểu ra, bật cười: "Tớ còn chưa khó chịu, cậu khó chịu cái gì?" Cái người này cuối cùng cũng chịu thừa nhận những tâm tình của mình với tôi.
Tôi không nín nhịn nổi nữa, hỏi: "Quách Tĩnh rốt cuộc cậu muốn cậu với Niệm Từ như thế nào?"
Quách Tĩnh không lôi chuyện khác ra nói lòng vòng, như: "Không phải tớ muốn như thế nào, mà phải xem Niệm Từ muốn như thế nào."
Cậu ấy trả lời thẳng câu hỏi của tôi: "Tớ không muốn tớ với Niệm Từ thế nào cả, tớ chỉ mong cậu ấy được vui vẻ, hạnh phúc." Tôi sững người.
Giữa buổi đêm Bắc Kinh, đại lộ Trường An lấp lánh sáng, lòng của Quách Tĩnh cũng hệt như con đường nọ, thẳng băng, bằng phẳng, dài mãi.
"Doanh Tử, tớ thích Niệm Từ, đã nhiều năm lắm rồi. Có thể tớ sẽ thích cậu ấy cả đời, nhưng tớ chưa từng nghĩ chuyện muốn cậu ấy cũng thích tớ lại như thế. Tớ thích cậu ấy, tớ chỉ mong cậu ấy vui vẻ."
"Nhưng mà thích một người thì chắc chắn sẽ muốn ở bên người đó mà!" Tôi nôn nóng nói, "Không thì sẽ buồn lắm."
"Đúng là có hơi buồn, nhưng mà tình yêu mến với một người là điều chỉ có thể gặp không thể cầu mong trên đời, nhất là càng không tài nào cưỡng cầu." Quách Tĩnh bình tĩnh nói: "Tớ và anh Nhan Quân hoàn toàn là hai kiểu người khác hẳn, lúc tớ mười bảy tuổi, biết cậu ấy thích anh Nhan Quân, tớ đã hiểu mình bị loại rồi."
"Nhưng mà chuyện trên đời đâu phải cứ không đen thì trắng, tình yêu càng không phải như thế!"
Một cái đĩa CD có thể bạn thích bài hát chính ở mặt A, nhưng biết đâu mặt B cũng sẽ có một bài mang tên "Tình yêu trọn đời".
Tôi chưa bao giờ nghĩ, Quách Tĩnh của tuổi 17 trông ngoài dũng cảm, quyết đoán nhất trong bọn, đứng trước Niệm Từ cùng tình yêu cũng từng tự ti, nản lòng như thế.
Lòng tôi nhức nhối, mũi cũng đâm cay cay, hấp tấp muốn cậu ấy hiểu được, để cậu ấy đừng lui bước, để cậu ấy tiến lên trước.
Nhưng Quách Tĩnh vẫn luôn vững vàng như thế.
Cậu ấy cười cười: "Đúng vậy, không phải cứ không đen thì trắng, nhưng mà khổ nỗi, dầu có không đen không trắng, thì vẫn không phải là cái người "vừa khéo" đó." Vừa khéo à?
Tôi chựng lại, mấy chữ ấy Nhan Quân cũng từng nói.
"Năm tốt nghiệp cấp ba, tớ đã quyết định từ bỏ rồi." Sớm đến thế sao?
Cậu đã quyết định từ bỏ Niệm Từ sớm đến thế ư?
Nhưng tại sao bao nhiêu năm nay cậu vẫn luôn ở bên cạnh Niệm Từ? Vẫn luôn tốt với cậu ấy?
"Tuy bọn tớ không nói rõ, nhưng thật ra đều đã từng thử tiếp nhận nhau theo kiểu người yêu, chỉ là lại thấy ngay là không ổn. Niệm Từ là người không thể làm trái lòng mình, còn tớ thì không thể làm trái tình yêu của mình." Quách Tĩnh nhìn thẳng tới trước, "Năm thứ tư tốt nghiệp đại học, tuy Niệm Từ muốn ở lại làm bạn với bà, nhưng đến cuối cậu ấy vẫn quyết định đến Bắc Kinh, lúc đó thì bọn tớ đã biết đấy là khoảng cách ngắn nhất có thể giữa hai đứa."
Tiếng nhạc phát trên xe là những cảm xúc dâng đầy, miên man trong "Tình yêu trọn đời": Thân gần lại chẳng thể kề bên, có lẽ đành tin rằng không có mối duyên...
Quách Tĩnh đưa tôi về tới dưới lầu, nói: "Doanh Tử, người mình thích vừa khéo cũng thích mình, là điều chỉ có thể gặp không thể mong cầu nhất trên đời, nhớ phải quý trọng."
Tôi ngẩn ra, mũi sụt sịt, xe của Quách Tĩnh thì đã đi xa rồi.
Cánh cửa căn hộ trên tầng sáu để mở, ùa đến trước mặt là không khí ấm áp cùng mùi y hệt quả hạnh xanh trên người Tưởng Dực.
Ánh đèn khuya dịu dàng như trăng soi, Tưởng Dực ngồi trước cửa sổ phòng khách ngẩng đầu.
Quãng thời gian gần đây cậu ấy bận è cổ, người còn ốm hơn trước, trên gương mặt đang nhìn máy tính ngước lên nhìn tôi, mắt mày gãy gọn vương chút mỏi mệt cùng là ấm áp: "Niệm Từ đỡ rồi à?"
Trong lòng tôi cảm thấy yên tâm khó diễn tả, đi sang ngồi đối diện với cậu ấy, rạp mình xuống bàn, không nói.
Cậu ấy buồn cười: "Sao thế? Quách Tĩnh vừa gọi điện bảo Niệm Từ đỡ nhiều rồi, sao cậu lại không vui?"
Má tôi cảm nhận mặt gỗ ấm áp, mắt nhìn ra cửa sổ, tôi nhỏ giọng hỏi một câu: "Tưởng Dực, cậu có phải là người vừa khéo của tớ không?" "Gì cơ?" "... Không có gì?" Tôi sựng lại, nhổm dậy nhìn cậu ấy: "Tưởng Dực, lúc tốt nghiệp cấp ba, cậu muốn đi Mỹ, tại sao không nói trước cho tớ biết?" Bọn tôi nhìn nhau, cả gian phòng bỗng im lìm.
Tưởng Dực bỏ bút vẽ xuống, lặng lẽ làm thinh một chốc, mới nói: "Có chuyện tớ sợ hãi." Cậu sợ gì chứ?
Cậu thông minh như thế, làm chuyện gì cũng dễ dàng, thứ muốn đạt được chưa bao giờ vuột khỏi tay, cậu sợ hãi gì chứ? Tôi vừa toan hỏi, thì điện thoại của Tưởng Dực réo ầm ĩ.
Cậu ấy liếc nhìn đồng hồ bên cạnh, chần chừ một thoáng, vội bắt máy.
Ở đầu kia là giọng cố làm vẻ trấn tĩnh của anh chàng đối tác Hầu Thịnh: "Tưởng Dực, một phần bản vẽ gốc với bối cảnh của mình bị leak trên mạng rồi, hai bên công ty lúc trước bảo sẽ góp vốn vừa gọi điện lại vẻ gấp lắm, nghe ý họ không muốn đầu tư nữa hay sao ấy."
=======