-
Chương 12
Tôi và học trưởng dò nội dung xong, tới lúc "tịch dương Tây há", mặt trời lặn xuống núi, mới một mình khoác ba lô đi về.
Mọi ngày vào khoảng này, tôi đang làm bài tập ở nhà Niệm Từ. Nhưng hôm nay chưa thấy ai về, tôi cũng không muốn ở trường xem các bạn ấy tập múa, tự nhiên phát sinh cảm giác hơi lẻ loi.
Ai ngờ tôi không chỉ có một mình.
"Hoàng Doanh Tử." Trên lầu có người đứng khuất trong góc tối.
Tôi ngước đầu, Trang Viễn đang đứng trước cửa. Áo sơ mi trắng tinh và đôi mắt vẫn đen láy.
"Sao cậu về rồi? Các cậu không tập múa nữa à?" Tôi hiếu kỳ chạy lên lầu.
"Chưa đâu, tớ về lấy chìa khoá, tí nữa lại lên trường lại."
"Sao phải lấy chìa khoá?" Tôi khó hiểu.
"Mẹ tớ phải đi vắng một thời gian, buổi sáng tớ không đem chìa khoá theo, mẹ gửi lại cho tớ."
"Dì đi đâu ấy?"
"Bắc Kinh." Trang Viễn chầm chậm đáp.
"Đi chỗ ba cậu hả?"
"Ừ."
Ba của Trang Viễn tôi chỉ mới gặp hai lần. Là người vào thời ấy đã có xe mui đen đón rước, làm các bạn nhỏ đều thấy rất là bí ẩn. Nhưng hầu như không bao giờ nghe Trang Viễn chủ động nhắc đến.
"Cậu không đi chung à?" Tôi hỏi.
"Không."
"Ồ đúng rồi, cậu còn phải tập múa, với thi cuối kỳ nữa, đâu có đi được ha." Tôi cũng không vào nhà, ngồi xuống chỗ cầu thang mở cặp ra. "Để tớ ngồi đợi dì cùng cậu nhé. Cậu từng đi Bắc Kinh chưa ta?"
"Đi rồi." Trang Viễn cũng ngồi xuống.
"Ở đó chơi vui không?"
"Không biết."
"Dì không đợi cậu nghỉ học rồi đưa cậu đi chung ha?" "Không đợi."
"Nếu hai người cùng đi thì cậu có thể đi chơi rồi."
Trang Viễn hỏi: "Hôm nay thi thử cậu có làm được hết bài không?"
"Tớ làm được hết nha, phần viết phát âm tớ nhớ ra nhanh lắm. Cậu có đọc Slam Dunk không?"
"Đọc rồi."
"Cậu đọc tới đâu rồi? Tớ có hai mươi cuốn đầu, nghe nói về sau còn tranh giải toàn quốc nữa, nhưng tớ chưa được coi. Đúng rồi tớ siêu siêu thích Rukawa! Cậu thích ai?"
"Mitsui." Trang Viễn hiếm sao lần này không qua loa trả lời câu hỏi của tôi, tôi hết sức vui, đang muốn tám nổ trời với cậu ấy. Đúng lúc đó, từ dưới lầu vọng lên tiếng giày cao gót, không nhanh không chậm, ưu nhã, nhưng cũng xa cách.
Trang Viễn đột ngột đứng dậy.
Ngay sau đó, người phụ nữ người cao dong dỏng rất đẹp, tóc dài xoã qua vai đã lên tới lầu. Cô nhìn thấy hai chúng tôi, hơi hơi mỉm cười nói: "Doanh Tử cũng về rồi à?" Tôi vội đứng lên theo, diếm truyện tranh ra sau lưng, "Cháu chào dì Trang."
Trang Viễn lấy theo họ mẹ. Mẹ của Trang Viễn là người đẹp nổi tiếng khắp cả thành phố Hàng Thiên. Người đẹp ơi là đẹp như vậy, mỗi lần tôi gặp đều thấy rất run.
Cũng không phải con nít ít có thấy người đẹp, mẹ tôi cũng rất đẹp đó, nhưng là kiểu đẹp mà các bạn nhỏ đều muốn được mẹ ôm ôm hôn hôn. Nhưng mẹ của Trang Viễn lại đẹp theo kiểu khiến người ta không dám tới gần.
Dì ấy nằm trong số ít người có bằng Đại học trong xí nghiệp, biết ba thứ tiếng, chuyên dịch và hiệu đính sách cùng với tham dự các buổi đàm phán đối ngoại. Nhưng từ nhỏ tôi đã nghe nói, mẹ Trang Viễn bị bệnh khó ngủ, lại thường khi phải đi nước ngoài, có lúc quay lại bị đảo ngược múi giờ, thì vẫn hay thấy Trang Viễn một mình đến trường tự học.
Mẹ Trang Viễn lấy chìa khoá ra mở cửa, hỏi: "Doanh Tử vào nhà dì ngồi chơi nhé."
"Thôi ạ thôi ạ. Cháu về nhà làm bài." Tôi vội vàng lắc đầu, vỗ mông phủi bụi rồi định lấy chìa khoá đeo từ cổ ra. Trang Viễn đột nhiên nói: "Tớ có Slam Dunk phần giải đấu toàn quốc đấy."
"Thật hả?" Mắt tôi sáng loè, "Vậy, có thể cho tớ mượn không?"
"Được, tớ lấy ra cho cậu."
"Tốt quá rồi."
Trang Viễn đi ra rất nhanh, xách trên tay mười cuốn truyện. Cậu ấy ngoái lại thưa với mẹ: "Mẹ, con đi đây.", nghe bà "Ừ." một tiếng, sau đó đi giày vào đóng lại cửa nhà bước ra.
"Cậu không tiễn mẹ cậu hả?" Tôi nhận lấy mớ truyện, thích không rời tay.
"Không." Trang Viễn khựng lại, hiếm thấy chịu khó giải thích thêm: "Tớ phải lên lại trường tập múa."
"Ồ đúng..." Tôi mượn được bộ truyện tranh yêu thích, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy cô đơn, "Vậy cậu đi đi."
Trang Viễn gật đầu, nhìn tôi nói: "Lúc về tớ sẽ mang vở toán về cho cậu."
"Ừa..." Tôi càng xìu hơn, nhìn bóng Trang Viễn đi dần xa mất, mới chậm rì rì rút chìa khoá ra, đi về nhà.
Nhưng vẫn còn có truyện tranh mà! Học sinh nhỏ Hoàng Doanh Tử xưa nay chẳng bao giờ buồn quá một phút, chui lên sofa đọc truyện hết nguyên buổi tối, đem một chút xíu lẻ loi nọ quên sạch sẽ!
Trong tiết mục múa tập thể ngày 7/1 sau đó, lớp chúng tôi đoạt giải nhất của khối. Diệc Phi và Tưởng Dực, Minh Vũ và Trang Viễn, còn có mấy cặp nữa lúc sau còn được tuyển vào tham gia hoạt động múa tập thể quy mô lớn của học sinh tiểu học thành phố. Cực kì có thể diện.
Minh Vũ đến giờ vẫn còn giữ hình và phim quay ngày hôm đó. Về sau có một lần, cũng không nhớ là vì chuyện gì, Minh Vũ cảm thán: "Đó là chuyện vui nhất hồi tiểu học của mình, còn vui hơn cả thi toán Olympics đạt hạng nhất vượt qua Tưởng Dực nữa. Hồi đó niềm vui thật là đơn giản."
Nghe cậu ấy nói như vậy, tôi hiếm lúc có chút ngẩn ngơ.
Năm đó, có một số minh tinh cùng hát một bài hát, cực kì thịnh hành. Năm đó, có một chú chim quay trở về tổ. Có một vị vương phi xinh đẹp đã nhắn mắt rời khỏi thế giới. Lại có một cơn bão tài chính trước nay chưa từng thấy.
Thế nhưng, tôi vẫn nhớ nhất là tôi đã dùng cả một buổi tối đọc hết bộ Slam Dunk. Trước cái kết đượm buồn của truyện, một người chỉ thích kết HE như Hoàng Doanh Tử, một người rõ ràng thích nhất Rukawa như Hoàng Doanh Tử, nhìn thấy bóng dáng bị thương ngồi một mình bên bờ biển của Hanamichi, không biết làm sao đã oà ra khóc.
Đương nhiên, còn có một chuyện nữa tôi cũng rất khó quên, hay có thể nói là, hối hận. Đó là tôi đã không tham dự lần múa tập thể đó.
Một người xưa nay tay chân quơ quào như Hoàng Doanh Tử, thật ra đã thầm tiếc nuối mình không tham dự lần múa tập thể đó.
Trên gương mặt hạnh phúc của Minh Vũ, tôi mang máng cảm nhận được người không tham dự lần hoạt động đó là mình đã bỏ lỡ một số chuyện.
Là những chuyện gì, tôi cũng không nói rõ được. Có thể có tiếc nuối, buồn bã, không cam lòng, một chút một chút. Dường như vì không trải qua khoảng thời gian ấy, tôi và các bạn đã mất đi một số mối nối, thiếu đi một ít kỉ niệm chung, hoặc còn có, một cơ hội cho rung động đầu đời.
Mỗi lần nghĩ lại, đến khiến một kẻ vô tư vô lo như tôi cũng có một chút xíu buồn bã.
Về sau tôi cũng biết, những bạn nhỏ đã tham gia múa tập thể lần đó, sau này lớn lên, mỗi người cũng đều có nuối tiếc đang đợi chờ.
Năm tốt nghiệp cấp ba ấy, ở ga xe lửa, Lý San San đến tiễn Quan Siêu đi miền Nam đã nói: "Mình thích cậu, là từ năm bọn mình cùng múa tập thể đó. Có lẽ cậu cũng sớm biết rồi, mình là con người ba hoa nổi tiếng mà, mình không giữ nổi bí mật."
Quan Siêu không cười, chỉ mệt mỏi nói: "Xin lỗi cậu."
San San rớt nước mắt, nói: "Không có gì. Với lại ngày mai ăn sinh nhật xong là mình đã mười tám tuổi. Từ ngày mai, mình sẽ không thích cậu nữa."
Mười bảy tuổi bạn thích ai?
Có một câu hỏi đã có đáp án rồi. Lý San San thích Quan Siêu. Từ lần múa tập thể đó bắt đầu, kết thúc vào năm 17 tuổi.
Còn có những rung động và đau buồn mà tôi không ý thức được, thực ra cũng khởi nguồn từ lần ấy. Chỉ là mỗi người đều có một thời không của riêng mình, người không tham dự vào như tôi mãi chẳng thể biết rõ.
Năm 1997, học trưởng hỏi: "Nếu em tham gia, em muốn múa cặp với ai?"
Nếu có thể trả lời thay cho mình lúc nhỏ, tôi sẽ trả lời thế nào. Có lẽ cả tôi đã trưởng thành bây giờ cũng không nói rõ được. Dẫu sao, Hoàng Doanh Tử vẫn luôn ngây thơ mơ hồ, không biết mình muốn gì.
Nhưng bạn nhỏ khác thì không thế.
Năm đó, sau khi hoạt động múa tập thể kết thúc, tôi và Niệm Từ cùng về nhà. Lúc đi lên lầu, Niệm Từ vẫn như bình thường giúp tôi nâng cặp cho nhẹ, tôi tung tăng nhảy hết hai tầng lầu, bỗng dưng đứng lại, quay đầu ôm nguyên câu hỏi của Phương Minh Vũ hôm trước ra hỏi Niệm Từ:
"Niệm Từ, con trai lớp mình cậu thích ai thế?"
Niệm Từ cười tươi nhìn tôi, không chút ngạc nhiên, cũng chẳng cần chần chừ, bạn nói: "Ai tớ cũng không thích." A? Ai cũng không thích? Còn có thể trả lời như vậy hả?
Học sinh nhỏ Hoàng Doanh Tử đứng trân ra tại chỗ, giống như thấy được một thế giới mới. Niệm Từ lại nói: "Nhưng tớ biết Minh Vũ thích Trang Viễn."
"A?" Tôi đần ra, "Sao, sao cậu biết được?" "Ai? Cái này hả, tớ có một chứng cứ nhỏ."
=========
Mọi ngày vào khoảng này, tôi đang làm bài tập ở nhà Niệm Từ. Nhưng hôm nay chưa thấy ai về, tôi cũng không muốn ở trường xem các bạn ấy tập múa, tự nhiên phát sinh cảm giác hơi lẻ loi.
Ai ngờ tôi không chỉ có một mình.
"Hoàng Doanh Tử." Trên lầu có người đứng khuất trong góc tối.
Tôi ngước đầu, Trang Viễn đang đứng trước cửa. Áo sơ mi trắng tinh và đôi mắt vẫn đen láy.
"Sao cậu về rồi? Các cậu không tập múa nữa à?" Tôi hiếu kỳ chạy lên lầu.
"Chưa đâu, tớ về lấy chìa khoá, tí nữa lại lên trường lại."
"Sao phải lấy chìa khoá?" Tôi khó hiểu.
"Mẹ tớ phải đi vắng một thời gian, buổi sáng tớ không đem chìa khoá theo, mẹ gửi lại cho tớ."
"Dì đi đâu ấy?"
"Bắc Kinh." Trang Viễn chầm chậm đáp.
"Đi chỗ ba cậu hả?"
"Ừ."
Ba của Trang Viễn tôi chỉ mới gặp hai lần. Là người vào thời ấy đã có xe mui đen đón rước, làm các bạn nhỏ đều thấy rất là bí ẩn. Nhưng hầu như không bao giờ nghe Trang Viễn chủ động nhắc đến.
"Cậu không đi chung à?" Tôi hỏi.
"Không."
"Ồ đúng rồi, cậu còn phải tập múa, với thi cuối kỳ nữa, đâu có đi được ha." Tôi cũng không vào nhà, ngồi xuống chỗ cầu thang mở cặp ra. "Để tớ ngồi đợi dì cùng cậu nhé. Cậu từng đi Bắc Kinh chưa ta?"
"Đi rồi." Trang Viễn cũng ngồi xuống.
"Ở đó chơi vui không?"
"Không biết."
"Dì không đợi cậu nghỉ học rồi đưa cậu đi chung ha?" "Không đợi."
"Nếu hai người cùng đi thì cậu có thể đi chơi rồi."
Trang Viễn hỏi: "Hôm nay thi thử cậu có làm được hết bài không?"
"Tớ làm được hết nha, phần viết phát âm tớ nhớ ra nhanh lắm. Cậu có đọc Slam Dunk không?"
"Đọc rồi."
"Cậu đọc tới đâu rồi? Tớ có hai mươi cuốn đầu, nghe nói về sau còn tranh giải toàn quốc nữa, nhưng tớ chưa được coi. Đúng rồi tớ siêu siêu thích Rukawa! Cậu thích ai?"
"Mitsui." Trang Viễn hiếm sao lần này không qua loa trả lời câu hỏi của tôi, tôi hết sức vui, đang muốn tám nổ trời với cậu ấy. Đúng lúc đó, từ dưới lầu vọng lên tiếng giày cao gót, không nhanh không chậm, ưu nhã, nhưng cũng xa cách.
Trang Viễn đột ngột đứng dậy.
Ngay sau đó, người phụ nữ người cao dong dỏng rất đẹp, tóc dài xoã qua vai đã lên tới lầu. Cô nhìn thấy hai chúng tôi, hơi hơi mỉm cười nói: "Doanh Tử cũng về rồi à?" Tôi vội đứng lên theo, diếm truyện tranh ra sau lưng, "Cháu chào dì Trang."
Trang Viễn lấy theo họ mẹ. Mẹ của Trang Viễn là người đẹp nổi tiếng khắp cả thành phố Hàng Thiên. Người đẹp ơi là đẹp như vậy, mỗi lần tôi gặp đều thấy rất run.
Cũng không phải con nít ít có thấy người đẹp, mẹ tôi cũng rất đẹp đó, nhưng là kiểu đẹp mà các bạn nhỏ đều muốn được mẹ ôm ôm hôn hôn. Nhưng mẹ của Trang Viễn lại đẹp theo kiểu khiến người ta không dám tới gần.
Dì ấy nằm trong số ít người có bằng Đại học trong xí nghiệp, biết ba thứ tiếng, chuyên dịch và hiệu đính sách cùng với tham dự các buổi đàm phán đối ngoại. Nhưng từ nhỏ tôi đã nghe nói, mẹ Trang Viễn bị bệnh khó ngủ, lại thường khi phải đi nước ngoài, có lúc quay lại bị đảo ngược múi giờ, thì vẫn hay thấy Trang Viễn một mình đến trường tự học.
Mẹ Trang Viễn lấy chìa khoá ra mở cửa, hỏi: "Doanh Tử vào nhà dì ngồi chơi nhé."
"Thôi ạ thôi ạ. Cháu về nhà làm bài." Tôi vội vàng lắc đầu, vỗ mông phủi bụi rồi định lấy chìa khoá đeo từ cổ ra. Trang Viễn đột nhiên nói: "Tớ có Slam Dunk phần giải đấu toàn quốc đấy."
"Thật hả?" Mắt tôi sáng loè, "Vậy, có thể cho tớ mượn không?"
"Được, tớ lấy ra cho cậu."
"Tốt quá rồi."
Trang Viễn đi ra rất nhanh, xách trên tay mười cuốn truyện. Cậu ấy ngoái lại thưa với mẹ: "Mẹ, con đi đây.", nghe bà "Ừ." một tiếng, sau đó đi giày vào đóng lại cửa nhà bước ra.
"Cậu không tiễn mẹ cậu hả?" Tôi nhận lấy mớ truyện, thích không rời tay.
"Không." Trang Viễn khựng lại, hiếm thấy chịu khó giải thích thêm: "Tớ phải lên lại trường tập múa."
"Ồ đúng..." Tôi mượn được bộ truyện tranh yêu thích, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy cô đơn, "Vậy cậu đi đi."
Trang Viễn gật đầu, nhìn tôi nói: "Lúc về tớ sẽ mang vở toán về cho cậu."
"Ừa..." Tôi càng xìu hơn, nhìn bóng Trang Viễn đi dần xa mất, mới chậm rì rì rút chìa khoá ra, đi về nhà.
Nhưng vẫn còn có truyện tranh mà! Học sinh nhỏ Hoàng Doanh Tử xưa nay chẳng bao giờ buồn quá một phút, chui lên sofa đọc truyện hết nguyên buổi tối, đem một chút xíu lẻ loi nọ quên sạch sẽ!
Trong tiết mục múa tập thể ngày 7/1 sau đó, lớp chúng tôi đoạt giải nhất của khối. Diệc Phi và Tưởng Dực, Minh Vũ và Trang Viễn, còn có mấy cặp nữa lúc sau còn được tuyển vào tham gia hoạt động múa tập thể quy mô lớn của học sinh tiểu học thành phố. Cực kì có thể diện.
Minh Vũ đến giờ vẫn còn giữ hình và phim quay ngày hôm đó. Về sau có một lần, cũng không nhớ là vì chuyện gì, Minh Vũ cảm thán: "Đó là chuyện vui nhất hồi tiểu học của mình, còn vui hơn cả thi toán Olympics đạt hạng nhất vượt qua Tưởng Dực nữa. Hồi đó niềm vui thật là đơn giản."
Nghe cậu ấy nói như vậy, tôi hiếm lúc có chút ngẩn ngơ.
Năm đó, có một số minh tinh cùng hát một bài hát, cực kì thịnh hành. Năm đó, có một chú chim quay trở về tổ. Có một vị vương phi xinh đẹp đã nhắn mắt rời khỏi thế giới. Lại có một cơn bão tài chính trước nay chưa từng thấy.
Thế nhưng, tôi vẫn nhớ nhất là tôi đã dùng cả một buổi tối đọc hết bộ Slam Dunk. Trước cái kết đượm buồn của truyện, một người chỉ thích kết HE như Hoàng Doanh Tử, một người rõ ràng thích nhất Rukawa như Hoàng Doanh Tử, nhìn thấy bóng dáng bị thương ngồi một mình bên bờ biển của Hanamichi, không biết làm sao đã oà ra khóc.
Đương nhiên, còn có một chuyện nữa tôi cũng rất khó quên, hay có thể nói là, hối hận. Đó là tôi đã không tham dự lần múa tập thể đó.
Một người xưa nay tay chân quơ quào như Hoàng Doanh Tử, thật ra đã thầm tiếc nuối mình không tham dự lần múa tập thể đó.
Trên gương mặt hạnh phúc của Minh Vũ, tôi mang máng cảm nhận được người không tham dự lần hoạt động đó là mình đã bỏ lỡ một số chuyện.
Là những chuyện gì, tôi cũng không nói rõ được. Có thể có tiếc nuối, buồn bã, không cam lòng, một chút một chút. Dường như vì không trải qua khoảng thời gian ấy, tôi và các bạn đã mất đi một số mối nối, thiếu đi một ít kỉ niệm chung, hoặc còn có, một cơ hội cho rung động đầu đời.
Mỗi lần nghĩ lại, đến khiến một kẻ vô tư vô lo như tôi cũng có một chút xíu buồn bã.
Về sau tôi cũng biết, những bạn nhỏ đã tham gia múa tập thể lần đó, sau này lớn lên, mỗi người cũng đều có nuối tiếc đang đợi chờ.
Năm tốt nghiệp cấp ba ấy, ở ga xe lửa, Lý San San đến tiễn Quan Siêu đi miền Nam đã nói: "Mình thích cậu, là từ năm bọn mình cùng múa tập thể đó. Có lẽ cậu cũng sớm biết rồi, mình là con người ba hoa nổi tiếng mà, mình không giữ nổi bí mật."
Quan Siêu không cười, chỉ mệt mỏi nói: "Xin lỗi cậu."
San San rớt nước mắt, nói: "Không có gì. Với lại ngày mai ăn sinh nhật xong là mình đã mười tám tuổi. Từ ngày mai, mình sẽ không thích cậu nữa."
Mười bảy tuổi bạn thích ai?
Có một câu hỏi đã có đáp án rồi. Lý San San thích Quan Siêu. Từ lần múa tập thể đó bắt đầu, kết thúc vào năm 17 tuổi.
Còn có những rung động và đau buồn mà tôi không ý thức được, thực ra cũng khởi nguồn từ lần ấy. Chỉ là mỗi người đều có một thời không của riêng mình, người không tham dự vào như tôi mãi chẳng thể biết rõ.
Năm 1997, học trưởng hỏi: "Nếu em tham gia, em muốn múa cặp với ai?"
Nếu có thể trả lời thay cho mình lúc nhỏ, tôi sẽ trả lời thế nào. Có lẽ cả tôi đã trưởng thành bây giờ cũng không nói rõ được. Dẫu sao, Hoàng Doanh Tử vẫn luôn ngây thơ mơ hồ, không biết mình muốn gì.
Nhưng bạn nhỏ khác thì không thế.
Năm đó, sau khi hoạt động múa tập thể kết thúc, tôi và Niệm Từ cùng về nhà. Lúc đi lên lầu, Niệm Từ vẫn như bình thường giúp tôi nâng cặp cho nhẹ, tôi tung tăng nhảy hết hai tầng lầu, bỗng dưng đứng lại, quay đầu ôm nguyên câu hỏi của Phương Minh Vũ hôm trước ra hỏi Niệm Từ:
"Niệm Từ, con trai lớp mình cậu thích ai thế?"
Niệm Từ cười tươi nhìn tôi, không chút ngạc nhiên, cũng chẳng cần chần chừ, bạn nói: "Ai tớ cũng không thích." A? Ai cũng không thích? Còn có thể trả lời như vậy hả?
Học sinh nhỏ Hoàng Doanh Tử đứng trân ra tại chỗ, giống như thấy được một thế giới mới. Niệm Từ lại nói: "Nhưng tớ biết Minh Vũ thích Trang Viễn."
"A?" Tôi đần ra, "Sao, sao cậu biết được?" "Ai? Cái này hả, tớ có một chứng cứ nhỏ."
=========