Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 70
"Còn nữa, Đoàn Đoàn vẫn phải có một người mẹ, anh không thích Diệp Lâm thì......"
"Ông Ngoại," Sở Hà cắt ngang lời ông ngoại, tay anh thì đang tập trung xào nồi rau cải bắp nhưng vẫn thờ ờ nói:"Ngày mai con sẽ về."
"Nếu anh muốn chọc điên tôi thì cứ dẫn con bé An Nại về đi!" Ông ngoại Hà tức giận thở phì phò mà cúp điện thoại, Sở Hà đang xào bắp cải cũng vừa lúc có thể đổ rau ra đĩa rồi. An Nại cũng coi như không nghe thấy lời ông ngoại Hà vừa nói, cô đặt di động lên đầu tủ, rồi cúi người tìm một cái đĩa đưa cho anh múc đồ ăn.
"Nại Nại," Sở Hà rửa tay, ngón tay ướt nhẹp nhéo lên mặt cô một cái,"Ngày mai......"
"Sở Hà," An Nại cắt ngang lời anh nói:"Em không muốn tới nhà họ Hà."
Cô không muốn tới đó khi mà biết người ta sẽ chẳng cho mình chút ánh mắt thiện cảm nào.
"Được." Sở Hà gật gật đầu.
An Nại cũng không để chuyện đó trong lòng nữa, lúc ăn tối, Sở Hà gắp một miếng rau cải lớn cho vào bát Đoàn Đoàn, bé con chau mày nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn.
Sắp đến giờ ngủ, Sở Hà bí mật ôm Đoàn Đoàn ra ngoài ban công nói chuyện một lúc lâu, lúc đi vào thì cu cậu đã lon ton chạy vào phòng ngủ, nhảy lên giường ôm chăn gối của mình rồi chạy ù ra ngoài.
"Đoàn Đoàn, con đi về phòng à?" An Nại bị vứt bỏ nhanh chóng chạy ra cửa gọi Đoàn Tử.
"Ừm!" Đoàn Đoàn oai phong lẫm liệt gật gật đầu,"Con tự ngủ được."
An Nại dụi dụi mắt:"Ma ma buồn đấy."
Đoàn Đoàn ngẫm nghĩ rồi an ủi cô:"Ma ma ngoan......"
Nói xong cu cậu liền nhanh chóng chạy đi, An Nại quay đầu nhìn thoáng qua Sở Hà đang cười hớn hở, lần tẩy não này quả nhiên đã thành công rực rỡ. Thấy cô nhìn mình, anh dương dương tự đắc nhướn mắt. An Nại thấy anh nhìn mình như vậy thì đột nhiên liền cảm thấy khẩn trương. Đêm qua cô còn có chút say, hơn nữa toàn bộ quá trình đó cũng không bật đèn, giờ lại nằm ngủ với Sở Hà trên giường lớn, cô cũng không biết mình phải làm gì.
Cũng may Sở Hà cởi chiếc áo T-shirt vứt lên giường rồi đi vào phòng tắm:"Anh tắm trước đây, trên người toàn mùi mắm muối thôi." Anh đi vào phòng tắm, còn tiện tay đóng cửa lại.
An Nại thở phảo nhẹ nhõm, ngồi lên giường cầm sách lên đọc, tiếng nước từ phòng tắm vang lên như tiếng đá rơi lộp bộp trong lòng cô, khiến cô không thể đọc sách được. Khó khăn lắm mới chờ được Sở Hà đi ra thì cô liền nhanh chóng chạy vào phòng wc tắm rửa một trận, tiện tay lau thật khô tóc rồi mới ra ngoài.
Vừa bước ra liền thấy Sở Hà đang duỗi đôi chân dài lười biếng tựa người vào đầu giường, ngước mắt nhìn cô, nói:"Ngủ thôi em."
"Ừm," An Nại gật gật đầu, leo lên giường đắp chăn lên, Sở Hà nhanh chóng duỗi bàn tay ấm áp đặt lên eo cô. An Nại nhắm mắt lại một lúc lâu cũng không ngủ được, liền mở miệng nhẹ giọng hỏi anh:"Sao anh dụ được Đoàn Đoàn hay vậy?"
Sở Hà ở bên tai cô cười nhẹ một tiếng, An Nại xoa xoa lỗ tai, chợt nghe thấy anh thủ thỉ:"Anh nói anh phải dỗ đại bảo bối ngủ nên thằng bé phải tự ngủ một mình thôi." Dụ Đoàn Đoàn là một chuyện rất dễ dàng, dù sao anh cũng có ưu thế áp đảo hơn cu cậu về IQ, chỉ cần hỏi Đoàn Đoàn một câu, con có muốn ba ba ma ma kết hôn không, Đoàn Đoàn đã gật đầu như giã tỏi. Sở Hà hôn nhẹ lên gương mặt phúng phính của con trai, nói, con ngủ giữa ba ba và ma ma, chúng ta sẽ không kết hôn được.
Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, lại bị anh dọa đến ngây ngẩn cả người.
Sở Hà thừa thắng xông lên, anh nói, chờ ba ba và ma ma kết hôn thì có thể cho cậu ngủ giữa.
Hai chữ "Có thể" đó đã làm nổi bật quyền lợi của bé. Do đó Đoàn Đoàn vội vàng thể hiện cu cậu sẽ tự ngủ một mình được, vì bé muốn ba ba ma ma mau chóng kết hôn, nên đã ôm gối vác chăn bỏ chạy về phòng của mình.
"Ờ......" An Nại im lặng nghe Sở Hà đắc ý thao thao bất tuyệt, một lúc sau cô mới đáp lại.
Anh bắt nạt con trai cô ngang nhiên như vậy chẳng lẽ còn muốn cô vỗ tay khen hay sao?
Cô lăn lộn một vòng trên giường nhưng vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Nghe tiếng hơi thở đều đều của Sở Hà xem ra anh đã ngủ say rồi, An Nại trở mình, đối mặt với anh. Nương nhờ ánh sáng từ ánh trăng ngoài cửa, cô vươn tay tới nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai anh, ngón trỏ gãi gãi lên miệng vết thương một cái. Cô còn nhớ khi cô bình hoa lên tai anh thì máu chảy rất nhiều. Đương lúc cô định thu tay về, thì ngón tay đã bị anh nắm lấy.
Anh xoay người áp đảo cô, đầu gối đè xuống thật mạnh mẽ......
Sao cô có thể ngoan và đáng yêu như thế chứ?
Sở Hà hoàn toàn không nghĩ trò đùa dai sáng hôm ấy lại khiến An Nại tưởng là thật.
Cô cũng không có ý từ chối anh, khi anh nhào dậy đè lên người cô, An Nại ngoan ngoãn nằm, hơn nữa cô còn dướn người hôn chụt một cái lên tai phải anh, làn môi mềm mại của cô khẽ cọ vào miệng vết thương còn đang đóng vảy kia, khiến anh ngứa tê cả người......
Một cơn sóng nóng hổi lập tức dội tới, giống như cơn thủy triều dâng trào mãnh liệt trong cơ thể anh.
Tếng An Nại cố nhịn và tiếng thở dốc của anh đan xen hòa cùng tiếng lay động của giường, đã hoàn toàn phá vỡ màn đêm yên tĩnh ấy.
Sở Hà đột nhiên cảm thấy, tai phải của anh bị thế này quả thực là điềm may mà.
An Nại đã vào giấc ngủ, trước khi ngủ Sở Hà liền đứng dậy qua phòng của Đoàn Đoàn. Bé con đang nằm trong giường nhi đồng miệng ngậm chiếc kèn saxsophone ngủ say như bi như một cục thịt tròn, trên gương mặt trẵng mịn áp xuống gối đã có một vết in màu hồng hạt, Sở Hà xoa xoa gương mặt cho con trai, kéo chiếc chăn cu cậu đá rơi lên xong rồi mới tắt đèn quay về phòng ngủ.
***
Hơn bảy giờ sáng, Sở Hà đã chuẩn bị đưa Đoàn Đoàn tới nhà họ Hà.
Đoàn Đoàn còn đang mơ mơ màng màng, đã bị anh túm hai tay dựng dây, cậu ngơ ngác ngồi trên giường xoa xoa mắt một lúc lâu rồi mới đứng dậy mặc quần áo. Bé không thích cụ ngoại, nhưng lại rất nhớ bà ngoại, cậu ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn quyết định cùng ba ba tới thăm bà ngoại.
Bọn họ đến đó rất sớm, vừa vào cửa Đoàn Đoàn đã vui vẻ theo Hà Nhan đi chơi, ông ngoại Hà thấy anh không dẫn An Nại trở về mới hài lòng rung rung bộ râu bạc,"Coi như anh biết điều!" Ông nói xong liền gọi điện thoại cho Lưu tiểu thư.
"Ông ngoại," Sở Hà đi tới,"Chờ chút đã, con có thứ muốn để ông đọc."
Hà Vinh Quang đặt di động xuống, nhìn Sở Hà đưa một tập hồ sơ tới cho ông, ông mở tập hồ sơ ra nhìn lướt qua, rồi đặt tờ giấy kia xuống bàn,"Cho dù như vậy......" Hà Vinh Quang rất hiểu thằng cháu ngoại này của mình, cho dù Sở Hà từ nhỏ đã nghịch ngợm không nghe lời nhưng anh tuyệt đối sẽ không lừa ông, ông nhìn tờ giấy kia mà im lặng một lúc.
"Ông ngoại," Sở Hà thản nhiên nhắc nhở ông:"Hôm đó ông có nói, nếu An Nại không phải con ruột của Từ Tư Khởi thì sẽ chấp nhận cô ấy." Anh nhớ rất rõ ràng nên vừa nhận được kết quả xét nghiệm anh đã mau chóng muốn mang tới cho ông ngoại xem.
"Nói bậy!" Hà Vinh Quang phẫn nộ gõ rầm chiếc trượng xuống sàn phát ra tiếng vang lanh lảnh, ông chộp lấy tờ giấy kia ném xuống đất:"Không được! Đây là An Nại đưa cho anh phải không? Bảo nó tới đây gặp tôi! Tôi quyết không cho phép......"
"Cô ấy sẽ không tới," Sở Hà đứng thẳng người, kiên định nói: "Trước khi ông chịu chấp nhận cô ấy, cháu sẽ không dẫn cô ấy về đây để chịu khổ." Đây vốn chỉ là chuyện của gia đình anh, ngày nào nhà họ Hà chưa chấp nhận An Nại, thì ngày đó anh sẽ không dẫn cô trở về. Bất luận là cuối cùng ông ngoại Hà có chấp nhận cô hay không, anh tuyệt đối sẽ không để An Nại phải cúi đầu ở nhà họ Hà.
"Nếu nó không đến đây thì cũng đừng kết hôn với anh nữa!" Hà Vinh Quang hiển nhiên bị thái độ của Sở Hà chọc giận, ông nói rất kiên quyết:"Tôi không chấp nhận! Nhà họ Hà chúng tôi không gánh nổi cô ta!"
Nếu người già đã có thành kiến với ai thì họ rất bảo thủ, đã nhiều năm qua ông không hề thích cô nên căn bản không thể dùng một tờ giấy kết quả xét nghiệm là có thể lau sạch những khó chịu đó.
"Con nhất định sẽ kết hôn với cô ấy." Không dẫn An Nại về nhà họ Hà cũng không có nghĩa là bọn họ không kết hôn.
Cuối cùng ông ngoại Hà bị thằng cháu chọc giận đến mức bỏ về phòng, ông đi qua đi lại trong thư phòng, một lúc lâu vẫn cảm thấy tức giận, nên liền gọi điện thoại cho con cháu gái bạn của ông, mời con bé tới nhà ăn cơm một bữa. Cô bé kia hẳn cũng có hảo cảm với Sở Hà, dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn đồng ý tới đây.
Trên bàn cơm, cô bé kia thường xuyên nhìn lén Sở Hà, ông ngoại Hà cứ cười tủm tỉm nói chuyện với cô nàng, thỉnh thoảng còn nhắc tới chuyện bọn họ gặp nhau vài lần không đáng kể. Tiểu Đoàn Đoàn nhìn cụ ngoại ngơ ngác, rồi quay sang nhìn ba ba mình và dì kia
Ông ngoại Hà nhìn đôi mắt trong veo kia của Đoàn Đoàn, ông ho khan một tiếng rồi nhẹ nhàng nói:"Đoàn Đoàn, con là chắt ngoại đầu tiên của gia đình ta, cụ đang nghĩ tên cho con, không thể cứ gọi Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn được......" Ông nói xong liền nhìn về phía Lưu Hi:"Tiểu Hi, cháu tốt nghiệp chuyên ngành Hán ngữ đũng không, cháu cho chúng ta ý tưởng về tên của Đoàn Đoàn đi."
"Con!" Đoàn Đoàn sốt ruột giơ tay lên:"Con có tên rồi, tên con ma ma con mới đặt hôm qua đó......" Cu cậu gấp đến mức cơm cũng không ăn nữa, đang định nói tiếp thì đột nhiên bị bà ngoại cậu duỗi tay tới che kín miệng cậu. Đoàn Đoàn xua xua tay, cậu còn muốn nói nữa mà!
Đoàn Đoàn phát hiện khi bé vừa nhắc tới mẹ mình thì trông mặt dì ngồi đối diện có vẻ khó coi hơn hẳn.
"Đoàn Đoàn giờ đang ở cùng ma ma hả con?" Hà Nhan đút cho cháu trai một miếng nước, dường như không chút để ý mà dịu dàng hỏi bé.
"Dạ," Đoàn Đoàn bạnh má gật gật đầu, sau khi uống xong ngụm nước liền mặt mày hớn hở khoe khoang:"Con thích mẹ của con lắm, ma ma và ba ba con sẽ kết hôn đó."
Bé vừa nói, sắc mặt cô gái kia liền thay đổi, cô nàng có chút xấu hổ mà đứng dậy chào ông ngoại Hà rồi xin về.
Sau đó, ông ngoại Hà quăng đũa xuống bàn rồi bỏ đi.
Buổi tối trước khi Sở Hà về, Hà Nhan đi ra tiễn anh, một tay bà bế Đoàn Đoàn hôn bé một cái, rồi đặt Đoàn Đoàn vào ghế nhi đồng ở ghế sau rồi đứng thẳng người nói với anh:"Con trai, cố lên!"
Đã nhiều năm trôi qua rồi, giờ bà chỉ hy vọng Sở Hà được hạnh phúc, chuyện của bà bà Sở Dập đã kết thúc lâu rồi, không nên để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của Sở Hà và An Nại. Mà bắt đầu từ ngày bà ly hôn thì bà đã không còn để ý đến những chuyện đó nữa.
"Mẹ vẫn ở lại đây, chờ tham gia hôn lễ của hai đứa nhé."
Sở Hà ôm Hà Nhan một cái, với người nhà, anh chỉ để ý duy nhất tâm trạng của Hà Nhan, và...... còn cả Sở Dập nữa.
Dù sao dẫu có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ kết hôn cùng An Nại, nhưng nếu có người nhà chúc phúc sẽ vẫn hạnh phúc hơn.
Lên xe, Sở Hà gõ nhẹ tay lên vô lăng, hôn lễ...... anh thật sự đã chờ lâu lắm rồi.
Nhưng phải chuẩn bị thế nào đây?
Sở Hà đưa mắt nhìn cậu hoa đồng mũm mĩm có sẵn ngồi ở hàng ghế sau,"Ba ba –" Hoa đồng béo liếm liếm nước dâu tây dính bên khóe miệng, vỗ tay nói:"Về nhà thôi!"
***
Bữa trưa An Nại tự làm cho mình là một phần mì ý sốt cà chua, ăn được vài miếng cô đã thè lưỡi, quạt quạt gió, trước kia cũng không cảm thấy khó ăn thế này, chắc là cho hơi nhiều hạt tiêu, đầu lưỡi cũng phỏng rộp lên rồi.
Có lẽ cô đã bị đồ ăn của Sở Hà làm hư rồi.
An Nại uống một ngụm nước lớn mới có cảm giác đỡ hơn, cô đang định ra tủ lạnh rót một cốc nước đá, di động đặt trên bàn lại đột nhiên rung lên.
An Nại đặt cốc xuống, nhìn thoáng qua thông báo trên màn hình, là một số máy lạ, cô cứ nghĩ đồng nghiệp gọi tới nên nhận điện, bên kia dường như không nghĩ cô sẽ nhận cuộc gọi nhanh như vậy, còn đang sững sờ không kịp nói gì, vài giây sau mới do dự nói:"An Nại, em...... em là Từ Y Y, chị đừng cúp điện thoại, khó lắm người ta mới cho em gọi điện......"
An Nại không cúp điện thoại.
"Luật sư nói, em phạm tội cố ý gây thương tích, em sẽ phải ngồi tù......" Giọng Từ Y Y cũng không vênh váo tự đắc như xưa nữa, An Nại nghe thấy cô ta sụt sịt mũi, trong giọng nói còn có tiếng khóc nức nở:"Em không dám xin chị cứu em."
An Nại không nói gì, cho dù Từ Y Y xin cô, cô cũng không cứu được cô ta.
"Bọn họ nói, em có thể xin hoãn thực hiện hình phạt nửa năm để sinh đứa trẻ này." Từ Y Y có chút vội vàng:"Mẹ nói chờ em sinh đứa trẻ này bà ấy sẽ đem nó tới cô nhi viện, em biết bà ấy tuyệt đối sẽ không nuôi con em. Ngay từ đầu bà ấy còn muốn em bỏ đứa bé này, nên đã ký hợp đồng với nhà Lê Lãng, bên đó sẽ cho bà ấy tiền, còn bà ấy sẽ khuyên em phá thai. Bọn họ không yêu đứa bé này, cũng không có ai chịu nuôi con em....An Nại, em xin chị, xin chị nhận nuôi con em, em biết chúng ta không có quan hệ chị em, nhưng em chỉ biết nhờ vả mỗi chị thôi......"
"Sau này em sẽ không đi tìm nó, cũng không nói cho nó biết thân thế của nó, An Nại, xin chị đấy. Coi như Đoàn Đoàn có thêm một đứa em thôi, xin chị." Từ Y Y nói xong cuối cùng thì khóc òa lên.