Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Ngôn Đỉnh bỗng túm tay của Thẩm Thượng: “Cậu không giận sao?”
Ánh mắt của Thẩm Thượng nhìn chằm chằm lồng ngực của Ngôn Đỉnh, không nói một lời.
“Cậu nói chuyện!” Ngôn Đỉnh có hơi nóng nảy, có điều mấy giây, cơn giận đột nhiên lại yếu đi rất nhiều, tiếp tục hỏi: “Yêu tôi sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Ngôn Đỉnh đã sững ra.
Yêu?
“Cậu không yêu cậu ấy, dựa vào đâu muốn cậu ấy yêu cậu?” Giọng nói châm chọc của Hứa Hạo từ đằng sau truyền tới: “Cậu còn biết xấu hổ không?”
Ngôn Đỉnh bỗng trợn mắt, sao ở đâu cũng có kẻ đáng ghét này chứ.Hứa Hạo tự động phớt lờ, mở miệng muốn dặn dò Thẩm Thượng vài câu, nhưng nghĩ lại, dựa theo cá tính của Thẩm Thượng chắc chắn vẫn làm bừa theo tính cách của Ngôn Đỉnh, chỉ đành xoay người nói với Ngôn Đỉnh: “Omega rất nhỏ bé yếu ớt, trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận hai ký hiệu của alpha, Ngôn Đỉnh, cậu nếu như có lòng, gần đây tốt nhất đừng chạm vào cậu ấy.”
Ngôn Đỉnh ngẩng đầu, nói là nghe lọt rồi, đáng tiếc ai kia lại cứ mở miệng nói kháy: “Hai ký hiệu không phải là có cân bằng pheromone hay sao? Tôi không chạm vào cậu ta thì nuôi cậu ta làm cái gì?”
“Cậu!” Thật sự khó câu thông, Hứa Hạo mặt mày tối sầm nhìn sang Thẩm Thượng, hy vọng có thể dùng ánh mắt nhắc nhở cậu, cơ thể là của mình, dày vò hỏng rồi không có ai có thể chịu khổ thay cậu, mà người yêu thương cậu nhất đó cũng sớm bước vào luân hồi rồi.
Thẩm Thượng lại mỉm cười lắc đầu nói: “Tôi uống thuốc.”
Hứa Hạo day trán, thầm mắng câu điên hết cả rồi thì rời đi.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua.
Ngôn Đỉnh vẫn là Ngôn Đỉnh, ăn chơi đàn đùm, vung tiền như rác, đúng như những gì anh nói, anh trẻ tuổi có tiền bạc, anh chưa chơi đủ, người có thể khiến anh ta thu tâm còn ở nước ngoài, Thẩm Thượng đối với anh mà nói, chạm tay là tới, gọi là tới, ăn thì cũng được, từ thì lại tiếc, bạn giường cổ định, sau khi về nhà có đồ ăn nóng hợp khẩu vị, có một người làm ấm chăn gối, đời người thật không có gì may mắn bằng.
Từ sau khi Ngôn Đỉnh đơn phương giải trừ hiểu lầm đối với Hứa Hạo, quan hệ giữa anh và Hứa Hạo đã hòa hoãn hơn trước, chỉ cần Hứa Hạo đừng quan tâm Thẩm Thượng thái quá là được, dù sao anh mới là kim chủ của Thẩm Thượng.
Có điều trên thực tế, anh ngay cả Thẩm Thượng có đau đầu sốt cảm gì cũng không quan tâm, ngược lại bởi vì người tình nhỏ mới sủng bị trẹo chân, anh đưa người ta tới bệnh viện, mới thấy Thẩm Thượng suýt chết ở bãi đỗ xe của bệnh viện.
Bãi đỗ xe rộng lớn, ẩm lạnh tối tăm, gió lạnh trong mùa đông xuyên qua khe hở của cửa sổ lọt vào trong xe, Thẩm Thượng đau đầu tới mức siết chặt quần áo, dạ dày một ngày chưa có hạt gạo lại bắt đầu quặn đau, loại cảm giác dòng điện khoan tim đó, xộc thẳng lên não.
Xe bị khóa, không gian trong xe chật hẹp, không đủ để một người đàn ông thành niên nằm xuống, Thẩm Thượng cầm điện thoại muốn gọi điện cho Ngôn Đỉnh, nhưng vào lúc chưa kịp kết nối đã quả quyết tắt đi.
Hà tất gì chứ? Ngôn Đỉnh gần đây đã có tân sủng, sợ là không có thời gian quản cậu.
Thẩm Thượng mở một chai nước ở trong xe, uống bừa thuốc, cậu dùng hết sức cuộn người lại, giống như con nhím bị thương, dùng tư thế phòng bị ôm chặt bản thân.
Cậu nghĩ tới có một ngày đông năm nọ, bão tuyết rất lớn, trên cao tốc từ thủ đô tới Cát Lâm tuyết rơi rất dày, tắc đường tới mơ hồ, lúc đó, Hà Hiên rời khỏi ghế phụ, ôm Thẩm Thượng ra ghế sau, anh cởi áo khoác của mình, lại dùng khăn choàng bọc chặt Thẩm Thượng, hai người ôm chặt lấy nhau, chuyền qua nhau hơi ấm, Thẩm Thượng đã quậy, một miếng cắn rách mu bàn tay của Hà Hiên, còn không quên dương dương tự đắc uy hiếp: “Em cảnh cáo anh, lần sau còn chọc em không vui nữa thì anh đi chết.”
Hà Hiên vô cùng cưng chiều mà gật đầu: “Được được được, hôm khác ra ngoài nhất định xem lịch, không có lần sau.”
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Một người sẽ có lúc nghĩ tới quá khứ, cho dù là những kỷ niệm ngọt ngào, cũng ở trong những thăng trầm của năm tháng trở thành ký ức nhuốm máu, Thẩm Thượng rấm rứt khóc, trách bản thân, dạ dày bắt đầu co thắt, trong cổ họng trèo lên nước chua, Thẩm Thượng không nhịn được mà nôn mấy lần, vô cùng đau đớn mà ôm chặt đầu của mình: “Nhất định là miệng mình quá độc rồi, tại sao người gặp báo ứng không phải là mình? Tại sao người chết không phải là mình?”
Hà Hiên, em sai rồi... anh trở về đi...
“Bụp bụp bụp---” Đột nhiên, cửa xe bị gõ.
“Mở cửa!” Ngôn Đỉnh nóng nảy gõ bên ngoài xe, anh vừa cùng người tình mới sủng đi khám chân thì phát hiện xe của Thẩm Thượng dừng ở bên cạnh xe của mình.
Lá gan không nhỏ! Bây giờ vậy mà dám theo dõi anh!
Ánh mắt của Thẩm Thượng nhìn chằm chằm lồng ngực của Ngôn Đỉnh, không nói một lời.
“Cậu nói chuyện!” Ngôn Đỉnh có hơi nóng nảy, có điều mấy giây, cơn giận đột nhiên lại yếu đi rất nhiều, tiếp tục hỏi: “Yêu tôi sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Ngôn Đỉnh đã sững ra.
Yêu?
“Cậu không yêu cậu ấy, dựa vào đâu muốn cậu ấy yêu cậu?” Giọng nói châm chọc của Hứa Hạo từ đằng sau truyền tới: “Cậu còn biết xấu hổ không?”
Ngôn Đỉnh bỗng trợn mắt, sao ở đâu cũng có kẻ đáng ghét này chứ.Hứa Hạo tự động phớt lờ, mở miệng muốn dặn dò Thẩm Thượng vài câu, nhưng nghĩ lại, dựa theo cá tính của Thẩm Thượng chắc chắn vẫn làm bừa theo tính cách của Ngôn Đỉnh, chỉ đành xoay người nói với Ngôn Đỉnh: “Omega rất nhỏ bé yếu ớt, trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận hai ký hiệu của alpha, Ngôn Đỉnh, cậu nếu như có lòng, gần đây tốt nhất đừng chạm vào cậu ấy.”
Ngôn Đỉnh ngẩng đầu, nói là nghe lọt rồi, đáng tiếc ai kia lại cứ mở miệng nói kháy: “Hai ký hiệu không phải là có cân bằng pheromone hay sao? Tôi không chạm vào cậu ta thì nuôi cậu ta làm cái gì?”
“Cậu!” Thật sự khó câu thông, Hứa Hạo mặt mày tối sầm nhìn sang Thẩm Thượng, hy vọng có thể dùng ánh mắt nhắc nhở cậu, cơ thể là của mình, dày vò hỏng rồi không có ai có thể chịu khổ thay cậu, mà người yêu thương cậu nhất đó cũng sớm bước vào luân hồi rồi.
Thẩm Thượng lại mỉm cười lắc đầu nói: “Tôi uống thuốc.”
Hứa Hạo day trán, thầm mắng câu điên hết cả rồi thì rời đi.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua.
Ngôn Đỉnh vẫn là Ngôn Đỉnh, ăn chơi đàn đùm, vung tiền như rác, đúng như những gì anh nói, anh trẻ tuổi có tiền bạc, anh chưa chơi đủ, người có thể khiến anh ta thu tâm còn ở nước ngoài, Thẩm Thượng đối với anh mà nói, chạm tay là tới, gọi là tới, ăn thì cũng được, từ thì lại tiếc, bạn giường cổ định, sau khi về nhà có đồ ăn nóng hợp khẩu vị, có một người làm ấm chăn gối, đời người thật không có gì may mắn bằng.
Từ sau khi Ngôn Đỉnh đơn phương giải trừ hiểu lầm đối với Hứa Hạo, quan hệ giữa anh và Hứa Hạo đã hòa hoãn hơn trước, chỉ cần Hứa Hạo đừng quan tâm Thẩm Thượng thái quá là được, dù sao anh mới là kim chủ của Thẩm Thượng.
Có điều trên thực tế, anh ngay cả Thẩm Thượng có đau đầu sốt cảm gì cũng không quan tâm, ngược lại bởi vì người tình nhỏ mới sủng bị trẹo chân, anh đưa người ta tới bệnh viện, mới thấy Thẩm Thượng suýt chết ở bãi đỗ xe của bệnh viện.
Bãi đỗ xe rộng lớn, ẩm lạnh tối tăm, gió lạnh trong mùa đông xuyên qua khe hở của cửa sổ lọt vào trong xe, Thẩm Thượng đau đầu tới mức siết chặt quần áo, dạ dày một ngày chưa có hạt gạo lại bắt đầu quặn đau, loại cảm giác dòng điện khoan tim đó, xộc thẳng lên não.
Xe bị khóa, không gian trong xe chật hẹp, không đủ để một người đàn ông thành niên nằm xuống, Thẩm Thượng cầm điện thoại muốn gọi điện cho Ngôn Đỉnh, nhưng vào lúc chưa kịp kết nối đã quả quyết tắt đi.
Hà tất gì chứ? Ngôn Đỉnh gần đây đã có tân sủng, sợ là không có thời gian quản cậu.
Thẩm Thượng mở một chai nước ở trong xe, uống bừa thuốc, cậu dùng hết sức cuộn người lại, giống như con nhím bị thương, dùng tư thế phòng bị ôm chặt bản thân.
Cậu nghĩ tới có một ngày đông năm nọ, bão tuyết rất lớn, trên cao tốc từ thủ đô tới Cát Lâm tuyết rơi rất dày, tắc đường tới mơ hồ, lúc đó, Hà Hiên rời khỏi ghế phụ, ôm Thẩm Thượng ra ghế sau, anh cởi áo khoác của mình, lại dùng khăn choàng bọc chặt Thẩm Thượng, hai người ôm chặt lấy nhau, chuyền qua nhau hơi ấm, Thẩm Thượng đã quậy, một miếng cắn rách mu bàn tay của Hà Hiên, còn không quên dương dương tự đắc uy hiếp: “Em cảnh cáo anh, lần sau còn chọc em không vui nữa thì anh đi chết.”
Hà Hiên vô cùng cưng chiều mà gật đầu: “Được được được, hôm khác ra ngoài nhất định xem lịch, không có lần sau.”
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Một người sẽ có lúc nghĩ tới quá khứ, cho dù là những kỷ niệm ngọt ngào, cũng ở trong những thăng trầm của năm tháng trở thành ký ức nhuốm máu, Thẩm Thượng rấm rứt khóc, trách bản thân, dạ dày bắt đầu co thắt, trong cổ họng trèo lên nước chua, Thẩm Thượng không nhịn được mà nôn mấy lần, vô cùng đau đớn mà ôm chặt đầu của mình: “Nhất định là miệng mình quá độc rồi, tại sao người gặp báo ứng không phải là mình? Tại sao người chết không phải là mình?”
Hà Hiên, em sai rồi... anh trở về đi...
“Bụp bụp bụp---” Đột nhiên, cửa xe bị gõ.
“Mở cửa!” Ngôn Đỉnh nóng nảy gõ bên ngoài xe, anh vừa cùng người tình mới sủng đi khám chân thì phát hiện xe của Thẩm Thượng dừng ở bên cạnh xe của mình.
Lá gan không nhỏ! Bây giờ vậy mà dám theo dõi anh!