Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-52
Chương 51: THỎA THUẬN KÝ SẴN
Cô không còn sức để đôi co với anh ta nữa, chỉ lãnh đạm nói: “Vài ngày nữa tôi sẽ đi tìm luật sư để ký thỏa thuận ly hôn nữa chúng ta, tôi sẽ ký tên đóng dấu sẵn vào đó, rất hoan nghênh anh thay đổi ý định bất cứ lúc nào.” Trái tim con người đều từ máu thịt mà ra. Khi trước anh ta năm lần bảy lượt chà đạp, giày vò trái tim cô không chút xót thương nào, giờ nó đã tan nát rồi, cô cũng không còn bất cứ lý do gì để lưu luyến nữa. Trước đây cô chịu đủ mọi hành hạ chà đạp, níu kéo đến cùng, không chịu ly hôn, giờ đây lại tìm mọi cách nhường quyền ly hôn cho anh, mới được bao lâu chứ? Cảnh Nam Kiêu nào chịu cam tâm như vậy, mặt anh ta sa sầm, gằn lên từng chữ: “Cô đừng có mơ! Cố Thiên Tầm, cô muốn ly hôn, tôi quyết không để cho cô được toại nguyện!” Phong thủy luân lưu, câu nói này thật không hề sai. “Được, vậy chúng ta cứ tiếp tục đốt thời gian của cả hai như vậy đi!” Cố Thiên Tầm nhìn anh ta thách thức, “Đã đốt hai năm rồi, tôi cũng không quan tâm đốt thêm vài năm nữa, chỉ là tôi không rõ cô tiểu thư Tần Tư kia của anh có đủ kiên nhẫn mà đốt tiếp với tôi hay không!” …………… Ngày đầu tiên đi làm, cần làm quen với công việc trước, có Mộc Tây giúp đỡ cô cũng không vất vả lắm. Đến giờ tan làm, cô và Mộc Tây khoác tay nhau đi ra khỏi công ty. “Tối nay mình muốn ăn uống một bữa cho ra trò! Bọn mình đi “Thịnh Thế” đi, mình đã đặt chỗ trước rồi.” Có thể quay lại làm đồng nghiệp với Cố Thiên Tầm, cùng đi làm, đi về, Dương Mộc Tây vui hết nấc. “Thôi xin cậu, mình còn chưa được lĩnh lương cậu dã muốn ăn hết lương của mình rồi.” Thịnh Thế là nơi như thế nào cơ chứ? Dân công sở như các cô sao đi nổi? Cô còn nhớ như in cái chai rượu 15 vạn tệ! (gần 500 triệu VNĐ) “Mình ăn hết lương của cậu? Mình đâu có lòng dạ nào làm thế chứ!” Dương Mộc Tây xua xua tay, “Mình nói cho cậu biết, Thiên Tầm, tối nay mà cậu tiêu vào cái số tiền cậu khổ sở tích cóp đó, mình coi thường cậu!” “Thế mình tiêu tiền nào chứ?” “Tiêu tiền của chồng cậu! Cậu không nỡ tiêu tiền của anh ta, anh ta sẽ tiêu hết cho cái con yêu tinh kia. Hơn nữa chính cậu cũng nói rồi, hai người có thể sẽ ly hôn bất kỳ lúc nào còn gì? Trước khi ly hôn cậu không tiêu tốn của anh ta vài khoản lớn, lẽ nào cậu không cảm thấy có lỗi với bản thân mình hai năm qua sao? ” Cố Thiên Tầm thấy Dương Mộc Tây nói quá đúng, có tiền mà không tiêu thật là có lỗi với bản thân, nhưng hiện nay cô không muốn có thêm nhiều dây mơ rễ má lằng nhằng với Cảnh Nam Kiêu nữa, bao gồm cả chuyện tiền bạc. Nợ nần càng nhiều thì gánh nặng trút xuống người cô càng lớn. Cô không muốn nợ nần nhà họ Cảnh thêm bất cứ thứ gì nữa, bao gồm tình cảm và tiền bạc. Rất nhanh họ đã đến Thịnh Thế. Hai người vừa ngồi vào bàn, Cố Thiên Tầm đang định gọi món, Dương Mộc Tây liền giật giật tay cô: “Thiên Tầm! Là anh ta! Là anh ta!” “Ai cơ?” Cố Thiên Tầm đang cắm cúi vào menu nghe cô gọi liền ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng tay cô, liền thấy ngay anh ta – Mộ Dạ Bạch. Anh ta ngồi cạnh cửa sổ, có vẻ như đang đợi người khác, gương mặt thần thái không biểu lộ cảm xúc gì, người anh toát lên một vẻ quý tộc thoát rời thời thế. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn mình, anh khẽ hướng mi mắt lên, nhìn thẳng về phía cô. Bốn mắt nhìn nhau, Cố Thiên Tầm hơi lặng người đi, mắt anh như có chút xao động thoáng qua. Dương Mộc Tây lấy tay huých nhẹ vào tay cô: “Còn ngây ra đó làm gì/ mau qua đó chào hỏi đi chứ, cậu đừng có quên cái dự án của chúng ta đấy.” Cố Thiên Tầm quay sang nguýt cô một cái: “Bắt đầu từ lúc nào mà cậu trở nên thực dụng vậy hả? Mình không quen anh ta.” “Cậu có đi không? Cậu không đi mình đi đấy. Mình qua đó gửi lời chào hỏi anh ta giúp cậu!” Để nhận được dự án về tay, cạy cục chút quan hệ đã nhằm nhò gì? Dương Mộc Tây cô là người không từ thủ đoạn.
Chương 52: ĐÂY LÀ CHỊ DÂU TÔI
“Mình thua cậu rồi, cậu đừng có làm bậy!” Cố Thiên Tầm ấn chặt Mộc Tây xuống ghế, trừng mắt nhìn cô: “Cậu ngồi im đấy, mình đi!” Cô không hề vì cái dự án kia, chỉ là dù sao người ta cũng từng giúp mình, vô tình gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, ít nhiều cũng nên chào hỏi cảm ơn một tiếng mới phải. Nghĩ vậy, cô liền đứng lên, đi về phía anh. Ánh mắt anh cũng chăm chú nhìn cô không rời. Nhìn cô tiến lại gần, ánh mắt anh càng sâu hơn, đến mức khiến Cố Thiên Tầm kinh ngạc, tim đập nhanh hơn, cả người cảm giác không tự nhiên. “Tiền bối!” Đột nhiên sau lưng có một tiếng gọi mềm mại ngọt ngào vang lên. Vẫn chưa đến gần cô đã khựng lại. Cái giọng nói này… rất quen thuộc! Chỉ là bình thường đâu có mềm mại ngọt xớt như vậy? Cô hồ nghi quay đầu lại, đập vào mắt cô là một dáng người mặc đầm đỏ rực rỡ kiêu sa – Không ai khác chính là em chồng cô, Cảnh Dao. Hôm nay cô ta trang điểm rất kỹ càng. Bận bộ váy ngắn bằng lụa màu đỏ rực vừa quyến rũ lại không mất đi vẻ đáng yêu. Mái tóc ngang vai xõa xuống sau lưng, lộ ra đôi hoa tai trân châu nhỏ, xinh đẹp lạ thường. Trong mắt cô ta chỉ có người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ kia thôi. Không đợi Cố Thiên Tầm kịp định thần lại, cô ta đã bước đến trước mặt Mộ Dạ Bạch. Mộ Dạ Bạch đưa mắt nhìn Cố Thiên Tầm đang đứng trước mặt mình một cái mới khoan thai đứng dậy. “Tiền bối có phải đã đợi rất lâu rồi không ạ? Xin lỗi nhé, tắc đường hơi lâu ạ.” Cảnh Dao xin lỗi với giọng mềm mại có chút nũng nịu, trong mắt cô ta hiện lên rõ mồn một vẻ sùng bái ngưỡng mộ nhìn anh ta. “Không sao.” Anh điềm đạm đáp lại. “Ngồi xuống đi.” Hai người ngồi xuống, hạ thấp giọng nói chuyện, có vẻ rất vui vẻ. Với trí thông minh của anh ta, sự mến mộ mà Cảnh Dao giành cho mình, có lẽ anh cũng hiển nhiên cảm nhận được. Chỉ là anh ta rõ ràng là không hề có ý định từ chối…. Trong giây phút đó, hai người họ dường như không hề chú ý đến sự tồn tại của Cố Thiên Tầm. Cô đột nhiên nhận thấy mình đứng lặng ở đây rất vô duyên. Hóa ra, anh ta và Cảnh Dao… Không muốn nghĩ thêm về cái sự khó chịu vừa dậy lên trong lòng mình nữa, cô thở hắt ra một cái, quay người đi về chỗ của mình. “Chị dâu?” Lúc này Cảnh Dao lại như đột nhiên nhìn thấy cô, “Sao chị lại ỏ đây?” Cố Thiên Tầm từ từ quay người lại, cho dù không nhìn về phía Mộ Dạ Bạch thì cô cũng cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn vào người mình. “Trùng hợp thật, tôi đến ăn cơm cùng đồng nghiệp.” “Hóa ra chị đi làm rồi à?” Giọng Cảnh Dao ngọt xớt, ra sức giữ gìn hình tượng ngọt ngào trước mặt Mộ Dạ Bạch. Cô ta tươi cười giới thiệu: “Tiền bối, đây là chị dâu em, Cố Thiên Tầm. Chị dâu à, đây là tiền bối học khóa trên em hồi còn đi du học, hiện nay là tổng giám đốc của khách sạn Hoàn Vũ đó.” Lúc giới thiệu đến Mộ Dạ Bạch, vẻ mặt cô ta không che giấu được vẻ đắc ý và kiêu ngạo, như thể đang khoe bạn trai của mình vậy. Cố Thiên Tầm không diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc này, cũng không bóc mẽ cô ta, chỉ là hướng về phía Mộ Dạ Bạch khách sáo nói: “Chào anh.” Không biểu lộ một chút động thái gì là quen biết trước đó, anh cũng điềm tĩnh nhìn cô: “Chào cô, tôi là Mộ Dạ Bạch.” Tình huống lúc này, chỉ có thể vờ như không quen biết mới là cách tốt nhất để không gượng gạo cho cả hai. Cố Thiên Tầm hiểu rất rõ điều đó, thế nhưng… cảm giác thất vọng trong lòng như giọt mực rơi vào mặt nước, cứ lan dần lan dần từng vòng ra.
Cô không còn sức để đôi co với anh ta nữa, chỉ lãnh đạm nói: “Vài ngày nữa tôi sẽ đi tìm luật sư để ký thỏa thuận ly hôn nữa chúng ta, tôi sẽ ký tên đóng dấu sẵn vào đó, rất hoan nghênh anh thay đổi ý định bất cứ lúc nào.” Trái tim con người đều từ máu thịt mà ra. Khi trước anh ta năm lần bảy lượt chà đạp, giày vò trái tim cô không chút xót thương nào, giờ nó đã tan nát rồi, cô cũng không còn bất cứ lý do gì để lưu luyến nữa. Trước đây cô chịu đủ mọi hành hạ chà đạp, níu kéo đến cùng, không chịu ly hôn, giờ đây lại tìm mọi cách nhường quyền ly hôn cho anh, mới được bao lâu chứ? Cảnh Nam Kiêu nào chịu cam tâm như vậy, mặt anh ta sa sầm, gằn lên từng chữ: “Cô đừng có mơ! Cố Thiên Tầm, cô muốn ly hôn, tôi quyết không để cho cô được toại nguyện!” Phong thủy luân lưu, câu nói này thật không hề sai. “Được, vậy chúng ta cứ tiếp tục đốt thời gian của cả hai như vậy đi!” Cố Thiên Tầm nhìn anh ta thách thức, “Đã đốt hai năm rồi, tôi cũng không quan tâm đốt thêm vài năm nữa, chỉ là tôi không rõ cô tiểu thư Tần Tư kia của anh có đủ kiên nhẫn mà đốt tiếp với tôi hay không!” …………… Ngày đầu tiên đi làm, cần làm quen với công việc trước, có Mộc Tây giúp đỡ cô cũng không vất vả lắm. Đến giờ tan làm, cô và Mộc Tây khoác tay nhau đi ra khỏi công ty. “Tối nay mình muốn ăn uống một bữa cho ra trò! Bọn mình đi “Thịnh Thế” đi, mình đã đặt chỗ trước rồi.” Có thể quay lại làm đồng nghiệp với Cố Thiên Tầm, cùng đi làm, đi về, Dương Mộc Tây vui hết nấc. “Thôi xin cậu, mình còn chưa được lĩnh lương cậu dã muốn ăn hết lương của mình rồi.” Thịnh Thế là nơi như thế nào cơ chứ? Dân công sở như các cô sao đi nổi? Cô còn nhớ như in cái chai rượu 15 vạn tệ! (gần 500 triệu VNĐ) “Mình ăn hết lương của cậu? Mình đâu có lòng dạ nào làm thế chứ!” Dương Mộc Tây xua xua tay, “Mình nói cho cậu biết, Thiên Tầm, tối nay mà cậu tiêu vào cái số tiền cậu khổ sở tích cóp đó, mình coi thường cậu!” “Thế mình tiêu tiền nào chứ?” “Tiêu tiền của chồng cậu! Cậu không nỡ tiêu tiền của anh ta, anh ta sẽ tiêu hết cho cái con yêu tinh kia. Hơn nữa chính cậu cũng nói rồi, hai người có thể sẽ ly hôn bất kỳ lúc nào còn gì? Trước khi ly hôn cậu không tiêu tốn của anh ta vài khoản lớn, lẽ nào cậu không cảm thấy có lỗi với bản thân mình hai năm qua sao? ” Cố Thiên Tầm thấy Dương Mộc Tây nói quá đúng, có tiền mà không tiêu thật là có lỗi với bản thân, nhưng hiện nay cô không muốn có thêm nhiều dây mơ rễ má lằng nhằng với Cảnh Nam Kiêu nữa, bao gồm cả chuyện tiền bạc. Nợ nần càng nhiều thì gánh nặng trút xuống người cô càng lớn. Cô không muốn nợ nần nhà họ Cảnh thêm bất cứ thứ gì nữa, bao gồm tình cảm và tiền bạc. Rất nhanh họ đã đến Thịnh Thế. Hai người vừa ngồi vào bàn, Cố Thiên Tầm đang định gọi món, Dương Mộc Tây liền giật giật tay cô: “Thiên Tầm! Là anh ta! Là anh ta!” “Ai cơ?” Cố Thiên Tầm đang cắm cúi vào menu nghe cô gọi liền ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng tay cô, liền thấy ngay anh ta – Mộ Dạ Bạch. Anh ta ngồi cạnh cửa sổ, có vẻ như đang đợi người khác, gương mặt thần thái không biểu lộ cảm xúc gì, người anh toát lên một vẻ quý tộc thoát rời thời thế. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn mình, anh khẽ hướng mi mắt lên, nhìn thẳng về phía cô. Bốn mắt nhìn nhau, Cố Thiên Tầm hơi lặng người đi, mắt anh như có chút xao động thoáng qua. Dương Mộc Tây lấy tay huých nhẹ vào tay cô: “Còn ngây ra đó làm gì/ mau qua đó chào hỏi đi chứ, cậu đừng có quên cái dự án của chúng ta đấy.” Cố Thiên Tầm quay sang nguýt cô một cái: “Bắt đầu từ lúc nào mà cậu trở nên thực dụng vậy hả? Mình không quen anh ta.” “Cậu có đi không? Cậu không đi mình đi đấy. Mình qua đó gửi lời chào hỏi anh ta giúp cậu!” Để nhận được dự án về tay, cạy cục chút quan hệ đã nhằm nhò gì? Dương Mộc Tây cô là người không từ thủ đoạn.
Chương 52: ĐÂY LÀ CHỊ DÂU TÔI
“Mình thua cậu rồi, cậu đừng có làm bậy!” Cố Thiên Tầm ấn chặt Mộc Tây xuống ghế, trừng mắt nhìn cô: “Cậu ngồi im đấy, mình đi!” Cô không hề vì cái dự án kia, chỉ là dù sao người ta cũng từng giúp mình, vô tình gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, ít nhiều cũng nên chào hỏi cảm ơn một tiếng mới phải. Nghĩ vậy, cô liền đứng lên, đi về phía anh. Ánh mắt anh cũng chăm chú nhìn cô không rời. Nhìn cô tiến lại gần, ánh mắt anh càng sâu hơn, đến mức khiến Cố Thiên Tầm kinh ngạc, tim đập nhanh hơn, cả người cảm giác không tự nhiên. “Tiền bối!” Đột nhiên sau lưng có một tiếng gọi mềm mại ngọt ngào vang lên. Vẫn chưa đến gần cô đã khựng lại. Cái giọng nói này… rất quen thuộc! Chỉ là bình thường đâu có mềm mại ngọt xớt như vậy? Cô hồ nghi quay đầu lại, đập vào mắt cô là một dáng người mặc đầm đỏ rực rỡ kiêu sa – Không ai khác chính là em chồng cô, Cảnh Dao. Hôm nay cô ta trang điểm rất kỹ càng. Bận bộ váy ngắn bằng lụa màu đỏ rực vừa quyến rũ lại không mất đi vẻ đáng yêu. Mái tóc ngang vai xõa xuống sau lưng, lộ ra đôi hoa tai trân châu nhỏ, xinh đẹp lạ thường. Trong mắt cô ta chỉ có người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ kia thôi. Không đợi Cố Thiên Tầm kịp định thần lại, cô ta đã bước đến trước mặt Mộ Dạ Bạch. Mộ Dạ Bạch đưa mắt nhìn Cố Thiên Tầm đang đứng trước mặt mình một cái mới khoan thai đứng dậy. “Tiền bối có phải đã đợi rất lâu rồi không ạ? Xin lỗi nhé, tắc đường hơi lâu ạ.” Cảnh Dao xin lỗi với giọng mềm mại có chút nũng nịu, trong mắt cô ta hiện lên rõ mồn một vẻ sùng bái ngưỡng mộ nhìn anh ta. “Không sao.” Anh điềm đạm đáp lại. “Ngồi xuống đi.” Hai người ngồi xuống, hạ thấp giọng nói chuyện, có vẻ rất vui vẻ. Với trí thông minh của anh ta, sự mến mộ mà Cảnh Dao giành cho mình, có lẽ anh cũng hiển nhiên cảm nhận được. Chỉ là anh ta rõ ràng là không hề có ý định từ chối…. Trong giây phút đó, hai người họ dường như không hề chú ý đến sự tồn tại của Cố Thiên Tầm. Cô đột nhiên nhận thấy mình đứng lặng ở đây rất vô duyên. Hóa ra, anh ta và Cảnh Dao… Không muốn nghĩ thêm về cái sự khó chịu vừa dậy lên trong lòng mình nữa, cô thở hắt ra một cái, quay người đi về chỗ của mình. “Chị dâu?” Lúc này Cảnh Dao lại như đột nhiên nhìn thấy cô, “Sao chị lại ỏ đây?” Cố Thiên Tầm từ từ quay người lại, cho dù không nhìn về phía Mộ Dạ Bạch thì cô cũng cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn vào người mình. “Trùng hợp thật, tôi đến ăn cơm cùng đồng nghiệp.” “Hóa ra chị đi làm rồi à?” Giọng Cảnh Dao ngọt xớt, ra sức giữ gìn hình tượng ngọt ngào trước mặt Mộ Dạ Bạch. Cô ta tươi cười giới thiệu: “Tiền bối, đây là chị dâu em, Cố Thiên Tầm. Chị dâu à, đây là tiền bối học khóa trên em hồi còn đi du học, hiện nay là tổng giám đốc của khách sạn Hoàn Vũ đó.” Lúc giới thiệu đến Mộ Dạ Bạch, vẻ mặt cô ta không che giấu được vẻ đắc ý và kiêu ngạo, như thể đang khoe bạn trai của mình vậy. Cố Thiên Tầm không diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc này, cũng không bóc mẽ cô ta, chỉ là hướng về phía Mộ Dạ Bạch khách sáo nói: “Chào anh.” Không biểu lộ một chút động thái gì là quen biết trước đó, anh cũng điềm tĩnh nhìn cô: “Chào cô, tôi là Mộ Dạ Bạch.” Tình huống lúc này, chỉ có thể vờ như không quen biết mới là cách tốt nhất để không gượng gạo cho cả hai. Cố Thiên Tầm hiểu rất rõ điều đó, thế nhưng… cảm giác thất vọng trong lòng như giọt mực rơi vào mặt nước, cứ lan dần lan dần từng vòng ra.