Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
Chương 73: Quân Tử Hảo Cầu
Chương 73 : Quân tử hảo cầu
"Gương mặt xinh đẹp như vậy mà lại dài ra như mặt ngựa.” Cảnh Sơ cười lớn, chọc ghẹo: “Đây là bé trai nhà ai còn bú sữa mẹ thế!”
Tuy Sùng Huy không hiểu chuyện đời, nhưng lời này vẫn hiểu được, mặt càng dài ra, hắn mím môi không khóc, nhưng không thể ngừng đau lòng mà hốc mắt đỏ ửng, nước mắt nhòe nhòe.
“Cô đừng ghẹo hắn nữa.” Uyển Sơ không nhìn nổi, đang ở bên ngoài chờ nô tỳ mang nước đến. Nàng nghiêng đầu trợn mắt trừng Cảnh Sơ, nói: “Có chừng mực thôi, chứ mà để nhị lang biết được sẽ trách mắng cô đấy. Ngoại trừ nhị nương ra, nhị lang quan tâm hắn hơn cả.”
Cảnh Sơ cười khanh khách không đáp lại.
Sùng Huy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Uyển Sơ: “Cô nói gì?”
“Nhị lang rất thích ngươi, rất tốt với ngươi. Ngươi đừng cứ mãi lo lắng chuyện nhị lang không cần ngươi nữa. Mới không bám lấy nhị lang một lát đã giống như bị vứt bỏ rồi.” Uyển Sơ hơi bất đắc dĩ mà nói.
“Thật sao?” Sùng Huy nhỏ giọng lẩm bẩm. Thực ra hắn tin tưởng điều này, vì hắn biết Lâm Nhữ rất tốt với hắn. Nhưng sao cứ cảm thấy không đủ. Hắn nói: “Tại sao nàng ấy không chỉ tốt với mình ta? Tại sao cứ luôn ở cạnh Hà đại lang?”
Tuy lời này không hẳn là quá hãi hùng nhưng cũng đủ để người khác phải kinh ngạc. Uyển Sơ và Cảnh Sơ há hốc miệng nhìn hắn. Một lát sau, Cảnh Sơ mới nhìn Uyển Sơ bằng ánh mắt: Cô thấy chưa, tôi đã bảo rồi, phải chăm nom dạy bảo hắn đàng hoàng nhưng cô lại không tin.
Hắn chẳng hiểu chuyện gì cả nhưng ghen tuông lại quá thừa. Đợi hắn hiểu ra rồi chắc chẳng có nổi một con muỗi đực vây quanh Lâm Nhữ nữa.
Uyển Sơ đỡ trán không nói.
Sùng Huy không cam lòng đi rửa mặt, cũng không muốn dùng bữa tối, quyết đợi Lâm Nhữ về ăn chung. Hắn đi lòng vòng trước cửa viện làm đầu óc của Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng xoay mòng mòng theo hắn. Họ phải tốn bao nhiêu nước bọt vừa dỗ vừa khuyên mới đưa hắn vào trong được. Họ lại sợ hắn đói bụng, kéo hắn ngồi trên bệ, mang bánh ngọt giả bộ vô ý dỗ hắn ăn một hai chiếc.
Bên ngoài truyền đến tiếng thỉnh an của nô tỳ, Lâm Nhữ đã về. Sùng Huy mừng rỡ. Tiếng bước chân của Lâm Nhữ càng gần, Sùng Huy lại mếu máo, trong lòng muốn khóc lớn làm ồn ào lên, nhưng rốt cuộc vẫn ngượng ngùng nhịn xuống, hất đầu sang một bên, cố làm bộ không để ý. Chợt nghe Uyển Sơ và Cảnh Sơ đồng loạt sợ hãi kêu lên: “Nhị lang, sao ngài lại thành ra như vậy?”
“Thành ra thế nào?” Sùng Huy không thể giả vờ nữa, nhảy cẫng lên, lướt ra trước mặt Lâm Nhữ như cái bóng. Trên mặt Lâm Nhữ chi chít nốt đỏ, nàng phất tay bảo không sao, nhưng trên mu bàn tay và cổ tay cũng đầy nốt đỏ. Sùng Huy thấy vậy mà xót thương đến rỉ máu trong tim, hắn nắm tay Lâm Nhữ rồi sờ lên mặt nàng, sớm đã quên việc muốn trút giận, hỏi dồn dập: “Nhị lang có khó chịu không? Có đau hay không? Sao lại thành ra như vậy?”
Bị muỗi đốt, không đau, chỉ hơi ngưa ngứa.
Hắn hỏi liền một mạch khiến người ta không biết phải trả lời câu nào trước. Lâm Nhữ lắc đầu. Thấy hắn gấp gáp đến độ tái cả mặt mày, nàng nhanh trí xuýt xoa ôi chao, dụi mắt hít mũi, nghẹn ngào, thở hổn hển mà nói: “Huynh còn có mặt mũi hỏi sao? Không nói gì đã bỏ chạy, làm ta vội vàng ra ngoài tìm huynh, đi khắp thành Nhuận Châu người thì không thấy nhưng bị nguyên đàn muỗi bâu vào đốt.”
“Nàng không ở gian Ngọc Lan vì ra ngoài tìm ta sao?” Ánh mắt Sùng Huy lấp lánh, lập lòe ánh sáng.
Lâm Nhữ không thừa nhận cũng không phủ nhận, hỏi ngược hắn: “Không ra ngoài tìm huynh thì huynh cho rằng ta đi đâu?”
Cảnh Sơ tìm dầu thơm thoa cho Lâm Nhữ, vừa thoa vừa trừng Sùng Huy: “Hóa ra là do ngươi nghe không lọt tai câu nào liền bỏ chạy. Nếu lần sau còn làm thế, dù nhị lang không đuổi ngươi ra khỏi phủ ta cũng phải đuổi ngươi đi.”
Sùng Huy xấu hổ cúi đầu, nắm chặt góc tay áo khiến tay áo sắp rách đến nơi, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhị lang, ta sai rồi, nàng đừng giận, sau này ta sẽ không bỏ chạy nữa.”
“Mọi người đừng trêu hắn.” Uyển Sơ bật cười, lắc đầu không ngừng.
Sùng Huy hồ đồ, ngẩng đầu lên, nhìn Uyển Sơ với vẻ mặt không hiểu.
Cảnh Sơ cười hì hì: “Ai nói tôi cùng nhị lang trêu hắn. Hắn mà bỏ nhà ra đi, chắc chắc nhị lang sẽ ra khỏi phủ để tìm về.”
“Nhị lang không ngốc đâu, biết rõ dù hắn bỏ nhà ra đi thì cũng phải lôi nhị lang theo cùng.” Uyển Sơ gõ trán Cảnh Sơ một cái.
Hai nàng nha đầu lém lỉnh, để họ nói thêm nữa chắc toạc móng heo ra hết, e rằng lại khiến Sùng Huy ấm ức.
Lâm Nhữ nói như vậy không phải muốn trêu chọc Sùng Huy, mà là nàng hơi mệt nên không muốn nhỏ nhẹ dỗ dành hắn, cố ý để hắn thấy áy náy dỗ ngược lại nàng, như thế sẽ bớt phiền. Nàng lập tức xụ mặt, phất tay không để cho Uyển Sơ và Cảnh Sơ nói thêm nữa, hỏi ra Sùng Huy vẫn chưa ăn tối nên vội gọi mang đồ ăn lên.
“Hà đại lang có đến ăn chung không?” Uyển Sơ hỏi.
Giờ Lâm Nhữ mới nhận ra Hà Lịch không theo sau nàng.
Đã khuya rồi, Hà Lịch không ghé, Lâm Nhữ cũng không sai người gọi hắn, bèn nói: “Vậy ta ăn chung với Sùng Huy thôi.”
Uyển Sơ rời chỗ, gọi lớn sai nô tỳ dọn đồ ăn lên, sau khi quay về sảnh thì thoáng chần chừ rồi nói: “Nhị lang cùng về phủ với Hà đại lang nhưng cũng không biết ngài ấy không theo mình đúng không? Có muốn nô tỳ đi xem thử thế nào không?”
Lâm Nhữ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đi xem thử cũng tốt, truyền đạt lại lời của ta đến biểu ca. Không biết trước khi đi Quách Thành An có căn dặn gì không, nên kêu biểu ca ngày mai nghỉ ngơi đừng đến phường quạt kẻo lộ hành tung.”
Hà Lịch không đến phường quạt thì bên người Lâm Nhữ chỉ có mình.
Sùng Huy mừng rỡ, giống như đang được ăn của ngon vật lạ vậy. Bữa cơm này hắn ăn rất nhanh rất nhiều, vừa xơi vừa gắp thức ăn cho Lâm Nhữ.
Hai người nhanh chóng ăn xong bữa tối, súc miệng, rồi Sùng Huy mới ngồi cạnh Lâm Nhữ. Rõ ràng hắn cao hơn Lâm Nhữ nhưng vì muốn ngang tầm với nàng nên hắn tựa nghiêng, ôm lấy cánh tay nàng cọ cọ, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, vẻ mặt ham học mà hỏi nàng: “Nhị lang, cá độ là gì thế?”
Lâm Nhữ hơi mệt nên không muốn nói cặn kẽ, nhưng nhìn vẻ mặt quyết hỏi đến cùng của hắn thì hẳn không nói không được rồi. Nàng nghĩ Sùng Huy nhịn lâu như vậy cũng không chịu hỏi Uyển Sơ và Cảnh Sơ mà một mực chờ hỏi mình nên mơ hồ có chút đau lòng. Nàng nhỏ nhẹ, ôn tồn giảng giải thật tỉ mỉ, lại dặn dò hắn: “Không thể chỉ vì tò mò mà chơi cá độ, nó là một hố sâu không đáy, gia sản có lớn cách mấy mà dính vào cũng tiêu tan.”
Sùng Huy không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống.
Lâm Nhữ nghiêng đầu nhìn hắn. Đôi mắt Sùng Huy có đường nét rõ ràng, lông mày giữa trán thấp, hàng mi rậm hơi cong lên. Hình dáng gương mặt rắn rỏi hơn so với lần gặp đầu tiên, vẻ đẹp khiến người khác khó thở, lộ ra khí chất đàn ông.
Đây là biến hóa phát sinh sau khi ngừng uống thuốc. Giọng nói của hắn cũng trầm hơn, không còn lảnh lót như trước. Chẳng mấy chốc hầu kết cũng sẽ nhô lên rõ, không thể tiếp tục để hắn ôm tay nàng ngồi dựa sát được. Lâm Nhữ rút tay hắn ra, kêu hắn ngồi thẳng lưng. Sùng Huy cũng không làm loạn, ngoan ngoãn ngồi thẳng lại. Lâm Nhữ thầm khen hắn. Cảnh Sơ dọn bàn ăn xong mang trái cây đến. Anh đào mới hái đỏ mọng đẹp đẽ được ngâm đường và sữa đặc, nhìn đã thấy ngon miệng. Lâm Nhữ đẩy hắn một cái, nói: “Huynh nếm thử xem.”
Sùng Huy không nhúc nhích.
“Ngây ra rồi à?” Lâm Nhữ nghiêng đầu về phía trước mặt hắn nhìn thử. Ánh mắt Sùng Huy chăm chú suy tư, con ngươi sâu thẳm khiến tim Lâm Nhữ đập lỗi nhịp. Nàng ngồi thẳng người, kinh ngạc thất thần.
Chương 73 : Quân tử hảo cầu
"Gương mặt xinh đẹp như vậy mà lại dài ra như mặt ngựa.” Cảnh Sơ cười lớn, chọc ghẹo: “Đây là bé trai nhà ai còn bú sữa mẹ thế!”
Tuy Sùng Huy không hiểu chuyện đời, nhưng lời này vẫn hiểu được, mặt càng dài ra, hắn mím môi không khóc, nhưng không thể ngừng đau lòng mà hốc mắt đỏ ửng, nước mắt nhòe nhòe.
“Cô đừng ghẹo hắn nữa.” Uyển Sơ không nhìn nổi, đang ở bên ngoài chờ nô tỳ mang nước đến. Nàng nghiêng đầu trợn mắt trừng Cảnh Sơ, nói: “Có chừng mực thôi, chứ mà để nhị lang biết được sẽ trách mắng cô đấy. Ngoại trừ nhị nương ra, nhị lang quan tâm hắn hơn cả.”
Cảnh Sơ cười khanh khách không đáp lại.
Sùng Huy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Uyển Sơ: “Cô nói gì?”
“Nhị lang rất thích ngươi, rất tốt với ngươi. Ngươi đừng cứ mãi lo lắng chuyện nhị lang không cần ngươi nữa. Mới không bám lấy nhị lang một lát đã giống như bị vứt bỏ rồi.” Uyển Sơ hơi bất đắc dĩ mà nói.
“Thật sao?” Sùng Huy nhỏ giọng lẩm bẩm. Thực ra hắn tin tưởng điều này, vì hắn biết Lâm Nhữ rất tốt với hắn. Nhưng sao cứ cảm thấy không đủ. Hắn nói: “Tại sao nàng ấy không chỉ tốt với mình ta? Tại sao cứ luôn ở cạnh Hà đại lang?”
Tuy lời này không hẳn là quá hãi hùng nhưng cũng đủ để người khác phải kinh ngạc. Uyển Sơ và Cảnh Sơ há hốc miệng nhìn hắn. Một lát sau, Cảnh Sơ mới nhìn Uyển Sơ bằng ánh mắt: Cô thấy chưa, tôi đã bảo rồi, phải chăm nom dạy bảo hắn đàng hoàng nhưng cô lại không tin.
Hắn chẳng hiểu chuyện gì cả nhưng ghen tuông lại quá thừa. Đợi hắn hiểu ra rồi chắc chẳng có nổi một con muỗi đực vây quanh Lâm Nhữ nữa.
Uyển Sơ đỡ trán không nói.
Sùng Huy không cam lòng đi rửa mặt, cũng không muốn dùng bữa tối, quyết đợi Lâm Nhữ về ăn chung. Hắn đi lòng vòng trước cửa viện làm đầu óc của Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng xoay mòng mòng theo hắn. Họ phải tốn bao nhiêu nước bọt vừa dỗ vừa khuyên mới đưa hắn vào trong được. Họ lại sợ hắn đói bụng, kéo hắn ngồi trên bệ, mang bánh ngọt giả bộ vô ý dỗ hắn ăn một hai chiếc.
Bên ngoài truyền đến tiếng thỉnh an của nô tỳ, Lâm Nhữ đã về. Sùng Huy mừng rỡ. Tiếng bước chân của Lâm Nhữ càng gần, Sùng Huy lại mếu máo, trong lòng muốn khóc lớn làm ồn ào lên, nhưng rốt cuộc vẫn ngượng ngùng nhịn xuống, hất đầu sang một bên, cố làm bộ không để ý. Chợt nghe Uyển Sơ và Cảnh Sơ đồng loạt sợ hãi kêu lên: “Nhị lang, sao ngài lại thành ra như vậy?”
“Thành ra thế nào?” Sùng Huy không thể giả vờ nữa, nhảy cẫng lên, lướt ra trước mặt Lâm Nhữ như cái bóng. Trên mặt Lâm Nhữ chi chít nốt đỏ, nàng phất tay bảo không sao, nhưng trên mu bàn tay và cổ tay cũng đầy nốt đỏ. Sùng Huy thấy vậy mà xót thương đến rỉ máu trong tim, hắn nắm tay Lâm Nhữ rồi sờ lên mặt nàng, sớm đã quên việc muốn trút giận, hỏi dồn dập: “Nhị lang có khó chịu không? Có đau hay không? Sao lại thành ra như vậy?”
Bị muỗi đốt, không đau, chỉ hơi ngưa ngứa.
Hắn hỏi liền một mạch khiến người ta không biết phải trả lời câu nào trước. Lâm Nhữ lắc đầu. Thấy hắn gấp gáp đến độ tái cả mặt mày, nàng nhanh trí xuýt xoa ôi chao, dụi mắt hít mũi, nghẹn ngào, thở hổn hển mà nói: “Huynh còn có mặt mũi hỏi sao? Không nói gì đã bỏ chạy, làm ta vội vàng ra ngoài tìm huynh, đi khắp thành Nhuận Châu người thì không thấy nhưng bị nguyên đàn muỗi bâu vào đốt.”
“Nàng không ở gian Ngọc Lan vì ra ngoài tìm ta sao?” Ánh mắt Sùng Huy lấp lánh, lập lòe ánh sáng.
Lâm Nhữ không thừa nhận cũng không phủ nhận, hỏi ngược hắn: “Không ra ngoài tìm huynh thì huynh cho rằng ta đi đâu?”
Cảnh Sơ tìm dầu thơm thoa cho Lâm Nhữ, vừa thoa vừa trừng Sùng Huy: “Hóa ra là do ngươi nghe không lọt tai câu nào liền bỏ chạy. Nếu lần sau còn làm thế, dù nhị lang không đuổi ngươi ra khỏi phủ ta cũng phải đuổi ngươi đi.”
Sùng Huy xấu hổ cúi đầu, nắm chặt góc tay áo khiến tay áo sắp rách đến nơi, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhị lang, ta sai rồi, nàng đừng giận, sau này ta sẽ không bỏ chạy nữa.”
“Mọi người đừng trêu hắn.” Uyển Sơ bật cười, lắc đầu không ngừng.
Sùng Huy hồ đồ, ngẩng đầu lên, nhìn Uyển Sơ với vẻ mặt không hiểu.
Cảnh Sơ cười hì hì: “Ai nói tôi cùng nhị lang trêu hắn. Hắn mà bỏ nhà ra đi, chắc chắc nhị lang sẽ ra khỏi phủ để tìm về.”
“Nhị lang không ngốc đâu, biết rõ dù hắn bỏ nhà ra đi thì cũng phải lôi nhị lang theo cùng.” Uyển Sơ gõ trán Cảnh Sơ một cái.
Hai nàng nha đầu lém lỉnh, để họ nói thêm nữa chắc toạc móng heo ra hết, e rằng lại khiến Sùng Huy ấm ức.
Lâm Nhữ nói như vậy không phải muốn trêu chọc Sùng Huy, mà là nàng hơi mệt nên không muốn nhỏ nhẹ dỗ dành hắn, cố ý để hắn thấy áy náy dỗ ngược lại nàng, như thế sẽ bớt phiền. Nàng lập tức xụ mặt, phất tay không để cho Uyển Sơ và Cảnh Sơ nói thêm nữa, hỏi ra Sùng Huy vẫn chưa ăn tối nên vội gọi mang đồ ăn lên.
“Hà đại lang có đến ăn chung không?” Uyển Sơ hỏi.
Giờ Lâm Nhữ mới nhận ra Hà Lịch không theo sau nàng.
Đã khuya rồi, Hà Lịch không ghé, Lâm Nhữ cũng không sai người gọi hắn, bèn nói: “Vậy ta ăn chung với Sùng Huy thôi.”
Uyển Sơ rời chỗ, gọi lớn sai nô tỳ dọn đồ ăn lên, sau khi quay về sảnh thì thoáng chần chừ rồi nói: “Nhị lang cùng về phủ với Hà đại lang nhưng cũng không biết ngài ấy không theo mình đúng không? Có muốn nô tỳ đi xem thử thế nào không?”
Lâm Nhữ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đi xem thử cũng tốt, truyền đạt lại lời của ta đến biểu ca. Không biết trước khi đi Quách Thành An có căn dặn gì không, nên kêu biểu ca ngày mai nghỉ ngơi đừng đến phường quạt kẻo lộ hành tung.”
Hà Lịch không đến phường quạt thì bên người Lâm Nhữ chỉ có mình.
Sùng Huy mừng rỡ, giống như đang được ăn của ngon vật lạ vậy. Bữa cơm này hắn ăn rất nhanh rất nhiều, vừa xơi vừa gắp thức ăn cho Lâm Nhữ.
Hai người nhanh chóng ăn xong bữa tối, súc miệng, rồi Sùng Huy mới ngồi cạnh Lâm Nhữ. Rõ ràng hắn cao hơn Lâm Nhữ nhưng vì muốn ngang tầm với nàng nên hắn tựa nghiêng, ôm lấy cánh tay nàng cọ cọ, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, vẻ mặt ham học mà hỏi nàng: “Nhị lang, cá độ là gì thế?”
Lâm Nhữ hơi mệt nên không muốn nói cặn kẽ, nhưng nhìn vẻ mặt quyết hỏi đến cùng của hắn thì hẳn không nói không được rồi. Nàng nghĩ Sùng Huy nhịn lâu như vậy cũng không chịu hỏi Uyển Sơ và Cảnh Sơ mà một mực chờ hỏi mình nên mơ hồ có chút đau lòng. Nàng nhỏ nhẹ, ôn tồn giảng giải thật tỉ mỉ, lại dặn dò hắn: “Không thể chỉ vì tò mò mà chơi cá độ, nó là một hố sâu không đáy, gia sản có lớn cách mấy mà dính vào cũng tiêu tan.”
Sùng Huy không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống.
Lâm Nhữ nghiêng đầu nhìn hắn. Đôi mắt Sùng Huy có đường nét rõ ràng, lông mày giữa trán thấp, hàng mi rậm hơi cong lên. Hình dáng gương mặt rắn rỏi hơn so với lần gặp đầu tiên, vẻ đẹp khiến người khác khó thở, lộ ra khí chất đàn ông.
Đây là biến hóa phát sinh sau khi ngừng uống thuốc. Giọng nói của hắn cũng trầm hơn, không còn lảnh lót như trước. Chẳng mấy chốc hầu kết cũng sẽ nhô lên rõ, không thể tiếp tục để hắn ôm tay nàng ngồi dựa sát được. Lâm Nhữ rút tay hắn ra, kêu hắn ngồi thẳng lưng. Sùng Huy cũng không làm loạn, ngoan ngoãn ngồi thẳng lại. Lâm Nhữ thầm khen hắn. Cảnh Sơ dọn bàn ăn xong mang trái cây đến. Anh đào mới hái đỏ mọng đẹp đẽ được ngâm đường và sữa đặc, nhìn đã thấy ngon miệng. Lâm Nhữ đẩy hắn một cái, nói: “Huynh nếm thử xem.”
Sùng Huy không nhúc nhích.
“Ngây ra rồi à?” Lâm Nhữ nghiêng đầu về phía trước mặt hắn nhìn thử. Ánh mắt Sùng Huy chăm chú suy tư, con ngươi sâu thẳm khiến tim Lâm Nhữ đập lỗi nhịp. Nàng ngồi thẳng người, kinh ngạc thất thần.