Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-62
Chương 62: Ý Xuân Đong Đầy
Chương 62 : Ý xuân đong đầy
Ba người đi theo ba hướng khác nhau. Lâm Nhữ vừa đặt một chân về phòng mình thì trong phòng sách, tiếng hét the thé của Sùng Huy lại vang lên, còn thảm thiết hơn vừa rồi.
Lâm Nhữ chạy như bay vào phòng sách. Sùng Huy trùm chăn, che lỗ tai lăn qua lăn lại, đầu đụng vào kệ sách, trán bầm tím một mảng, mu bàn tay xước, da nhỏ máu đỏ tươi. Hắn khóc thét lên: “Đừng cắt lỗ tai ta, đừng cắt, đừng cắt nữa, bị khuyết một góc rất xấu, nhị lang không thích ta nữa…”
“Không xấu, rất xinh đẹp, ta đã nói với huynh rồi mà huynh quên sao?” Lâm Nhữ cắn môi, ôm cả chăn lẫn người vào lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Rất xinh đẹp, Sùng Huy vô cùng xinh đẹp, lỗ tai khuyết mất một góc thì đã làm sao, bao nhiêu người đâu so được với huynh.”
“Thật sao?” Từng giọt nước mắt của Sùng Huy rơi xuống, mắt không mở nhưng hàng mi lại chớp chớp. Nước mắt long lanh đẹp như hoa đào trong màn mưa bụi.
“Tất nhiên.” Lâm Nhữ cười nói, đưa tay vén mái tóc rối tung của hắn ra sau đầu. Đầu ngón tay chạm nhẹ vào lỗ tai thiếu một góc kia của hắn, dịu dàng mà nói: “Rất đẹp. Sùng Huy rất xinh đẹp.”
“Vậy nàng đừng đuổi ta đi có được không?” Sùng Huy khàn giọng hỏi, khóc rưng rức, không ngừng được những tiếng nấc nghẹn.
Lâm Nhữ than khẽ, kề sát tai hắn dịu dàng nói: “Vừa rồi đã nói không đuổi huynh đi, ta hứa chắc chắn, huynh cứ yên tâm.”
Sùng Huy hài lòng “ừ” một tiếng, áp mặt mình vào mặt Lâm Nhữ cọ một cái, cong khóe miệng vui vẻ rồi ngủ vùi.
Tay chân Lâm Nhữ tê rần, một lúc sau đặt hắn xuống rồi trở về phòng.
Ai ngờ mới nằm xuống, Sùng Huy liền vừa khóc vừa hét lên.
Lặp lại mấy lần như vậy, sau đó Lâm Nhữ ôm hắn không buông mới yên ổn trở lại.
Lâm Nhữ hận người đã tổn thương Sùng Huy thấu xương, muốn tìm cho ra người đó để trừng trị một trận. Nhưng nàng nghĩ lại, người nọ là thân nhân của Sùng Huy – kế mẫu của hắn, có danh phận hơn nàng. Nếu tìm ra rồi thì thân phận của Sùng Huy sẽ bị vạch trần, không thể giữ hắn ở nhà họ Phương được nữa. Nàng nghĩ đi nghĩ lại mấy lần mới cố nén xuống ý định tìm cho ra người đó để báo thù thay Sùng Huy.
Bỗng gió nổi lên ngoài cửa sổ, thổi qua ngọn cây tạo nên tiếng lá xào xạc. Chỉ một lúc sau nghe tiếng rơi tí tách. Trời đổ cơn mưa.
Tiếng mưa hết đợt này đến đợt khác, không bao lâu sau, mưa liền tuôn như thác đổ.
Lâm Nhữ lẳng lặng ngắm nhìn Sùng Huy, đưa tay chạm lên gò má hắn, trơn mịn như ngọc trắng. Vẻ mặt của hắn thay đổi liên tục, ban đầu là cự tuyệt, tiếp đến là không nỡ, sau lại là thất vọng, cuối cùng khóe môi hơi cong lên. Nàng lắc đầu, cười một tiếng, thở dài: “Đúng là hồng nhan họa thủy, tiếc thay ta không thể làm vua Trụ của triều Thương.”
Tin tức Tố Tâm và Tố Vấn được Lâm Nhữ nạp làm tỳ nữ thông phòng và có tin mừng đã truyền khắp Phương phủ chỉ sau một đêm.
Nô tỳ trong nhà nghe nói Lâm Nhữ sắp xếp cho hai cô nàng một sân viện riêng, chọn tám nô tỳ sang hầu hạ, còn thêm bốn ma ma, bốn tên chạy vặt. Giờ mới bắt mạch ra tin mừng liền bắt đầu tìm bà đỡ và nhũ mẫu rồi, được coi trọng không khác gì chính thất phu nhân nên họ không ngừng hâm mộ.
Sau khi Liễu thị nghe nói liền đến gian Phù Dung chất vấn Phương Khương thị.
“Tố Tâm và Tố Vấn dựa vào đâu mà nhận được đối đãi như thế? Giấy má nạp thiếp còn không có, nói dễ nghe thì là nô tỳ thông phòng còn khó nghe thì chỉ là nô tỳ làm ấm giường. Muội là thiếp mà phu quân bày tiệc nạp về, không chỉ sinh ra đại lang mà còn hai đứa con gái Văn nương và Khởi nương. Vậy mà muội chỉ có hai thiếp thân tỳ nữ, bốn tên sai vặt. Hai cô ả dựa vào đâu mà vượt mặt muội?”
Phương Khương thị vốn bao dung, lòng dạ Bồ Tát, ngày trước luôn để cho Liễu thị muốn gì làm nấy, chỉ khiêm nhường nhẫn nhịn. Nhưng lần này Phương Khương thị quyết không nhường, chuyện liên quan đến Cẩm Phong là bảo bối tâm can của bà sẽ không cho Liễu thị xía vào. Phương Khương thị nhấp một ngụm trà rồi gác chung trà xuống, lấy khăn lau miệng rồi nói: “Chắc Liễu muội muội không biết, tám con nô tỳ được điều đi hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn là nô tỳ hầu hạ gia chủ. Nhữ lang phái nô tỳ hầu hạ mình sang hầu hạ người của nó thì không trái lệ chứ? Còn bốn bà ma ma kia, sau này người của Phong lang cũng mang thai giúp họ Phương chúng ta được con đàn cháu đống, thì tỷ tỷ cũng sẽ điều đi như vậy.”
Liễu thị á khẩu không nói được gì.
“Nếu muội muội không còn chuyện gì khác nữa thì về đi.” Phương Khương thị nói thật nhẹ nhàng đuổi khách.
Liễu thị giận dữ trở về vườn Chí Thiện, dọc đường đi càng nghĩ càng phát cáu.
Mấy hôm nay bà phải nén nhịn bao nhiêu cơn tức, vì đồ ăn cùng son phấn trang sức không được như ý. Liễu thị đi tìm Phương Khương thị thì Phương Khương thị thoái thác, việc vặt trong phủ đều do Phương Hiếu giải quyết nên kêu bà đi tìm ông ta. Liễu thị đi tìm Phương Hiếu thì ông cắn răng nói đây là quy củ, đang trong tang chế của Phương Đức Thanh thì cả phủ không được tiêu xài phung phí.
Liễu thị khóc lóc bày trò bao nhiêu lần cũng không được gì. Bà hỏi thăm thì biết là ý của Hà Lịch nên căm hận mắng chửi. Liễu thị tự biết việc này có liên quan đến chuyện bà đến chỗ Phương Khương thị nói Lâm Nhữ tăng tiền tháng cho Phương Du Phong mà không tăng cho huynh đệ nhà họ Hà.
Sau đó Lâm Nhữ hạ lệnh cắt bỏ luôn tiền tháng của Hà Dư và Hà Khương thị, không cho họ một xu nào hết. Bà không biết chuyện Hà Dư muốn làm nhục Cẩm Phong, chỉ cho rằng Phương Khương thị đi tìm Lâm Nhữ và Lâm Nhữ từ chối tăng tiền cho họ hàng của Phương Khương thị. Hà Dư cùng Hà Khương thị không còn tiền tháng nữa nên Hà Lịch sẽ vì bất bình thay cho mẫu thân và đệ đệ của mình mà tìm cớ trả đũa Lâm Nhữ. Nhưng bà không biết rằng Hà Lịch phát cáu vì chính bà đã làm ồn ào trước mặt Phương Khương thị khiến cho Phương Khương thị quở trách Lâm Nhữ làm nàng thêm phiền, mới căn dặn Phương Hiếu trừng trị cho bà biết mùi.
Phương Khương thị là chính thất, con trai lại đang làm gia chủ nên Liễu thị không thể làm được gì. Bà nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách phân nhà, ở trong phủ đệ của con trai mình bà mới được tôn trọng. Thế nên bà chạy đến hiên Thụy Phúc buộc Phương Du Phong phân nhà.
Phương Du Phong chơi cá độ mỗi ngày đi sớm về muộn, mấy ngày đầu thắng lớn sau đó thì thua liên tục, bay sạch tiền thắng được nên đòi tiền Liễu thị. Liễu thị không cho còn yêu cầu gã đi tìm Lâm Nhữ đòi phân nhà. Phương Du Phong không muốn, rồi lén mang đồ quý trong hiên Thụy Phúc ra khỏi phủ cầm cố, sau đó lại tiếp tục bán xiêm áo và trang sức. Song Thụy và Song Phúc sợ hãi đồng loạt khuyên răn gã đừng cá độ nữa. Phương Du Phong chỉ muốn gỡ gạc hết tiền đã thua nên không nghe.
Song Thụy và Song Phúc không khuyên được gã, muốn tìm Hà Lịch nói thật nhưng lại sợ bị đánh mắng. Trong lòng họ cũng hy vọng xa vời Phương Du Phong sẽ thắng, về sau không cá độ nữa.
Tâm tư của Phương Du Phong không ở trong phủ. Giờ đừng nói đến chuyện Lâm Nhữ nạp hai nô tỳ thông phòng, cho dù trời có sập xuống mà không rơi trên đầu mình thì gã đều ngó lơ.
Liễu thị khóc rấm rứt cả buổi nhưng gã không nghe lọt chữ nào, vội vàng ra ngoài đi cá độ, không quan tâm gì đến bà nữa.
Liễu thị mắng mỏ đồ bất hiếu, giận một bụng đi tìm con gái khóc kể.
Liễu thị đến gác Tề Trang của Phương Tú Khởi trước, rẽ vào trong. Phương Tú Khởi đang chép lại kinh vãng sanh trước bàn, vội ra đón bà. Liễu thị vừa khóc vừa mắng. Phương Tú Khởi nghe được một nửa liền nói: “Đại mẫu thân nói không sai, nếu mẫu thân tức giận vậy là không thông suốt rồi.”
“Phái người hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn cũng đành đi, sao sinh hoạt ăn uống của mẫu thân lại tệ đến vậy, có khác nào không tuân theo quy củ đâu.”
Mấy ngày nay bà đi rêu rao chuyện này khắp nơi, Phương Tú Khởi cũng đã nghe qua, cho nên cảm thấy bất đắc dĩ đành thở dài nói: “Chuyện nhị huynh tăng tiền tháng cho đại huynh mà không tăng cho hai vị biểu ca, sao mẫu thân phải đến chỗ đại mẫu thân khoe khoang? Mẫu thân chỉ là nô tỳ, lại không chịu an thân an phận thì trách gì ai nữa.”
“Con nói gì đó, ta mới là mẫu thân ruột thịt của con. Con lại ủng hộ người ở nhà trên núi Trừng Y để giẫm đạp mẫu thân mình, lý nào lại vậy!” Liễu thị giận dữ.
Phương Tú Khởi thấy bà ăn nói hồ đồ cũng không khuyên nữa, mượn cớ chép kinh vãng sanh cho phụ thân mà về phòng ngủ.
Liễu thị giận dữ mắng to uổng công nuôi đứa vong ơn, lại đi tìm Phương Hương Văn.
Phương Hương Văn cũng giận một bụng. Lúc Phương Đức Thanh còn sống, trừ tiền tháng ra, nàng nhõng nhẽo với ông liền có thêm mười hay hai mươi xâu tiền. Trong phủ cung ứng rất nhiều xiêm áo, son phấn lẫn trang sức, nhưng nàng vẫn thấy chưa đủ mà tự mình ra ngoài mua thêm về. Bây giờ không còn gì nữa nên giận dữ vô cùng.
Nàng cùng Liễu thị mắng mỏ Hà Lịch, mắng xong Hà Lịch mắng sang Lâm Nhữ, mắng Cẩm Phong rồi mắng cả Phương Khương thị: “Lúc phụ thân còn sống thì ra vẻ khoan dung từ bi để lấy lòng phụ thân, phụ thân qua đời, con trai bà lên làm gia chủ liền đổi mặt.”
Nàng lại nói: “Mẫu thân là thiếp, thì cũng chỉ là nô tỳ mà thôi. Còn con là con gái của họ Phương, là chủ nhân nên để con đi tìm bà ta hỏi xem sao.”
Liễu thị lớn tiếng khen ngợi.
Phương Hương Văn giận vô cùng, nhưng vẫn không quên búi tóc điểm trang, thu xếp ổn thỏa, tự khen mình đẹp hơn cả Hằng Nga ở cung trăng mới chịu ra khỏi cửa.
Cả đường đi đong đưa eo, vểnh cặp mông, yêu kiều xinh đẹp, còn quay đầu say mê chính mình, mắt không nhìn trước nên đến ngay cửa nhà trên núi Trừng Y thì va vào ngực Hà Dư.
Hà Dư mặc áo bào tay rộng màu hồng phấn của cỏ xuyến non tơ, thắt lưng ngang hông màu xanh biếc tinh xảo, eo nhỏ, vai chếch, gầy đến mức không mặc nổi y phục. Mặt hoa da phấn, trắng nõn như tuyết, đôi mắt hoa đào đưa đẩy, xiêm áo có phần nữ tính nhưng vì y xinh đẹp nên không những không khó coi mà còn tăng thêm mấy phần anh tuấn phong lưu, cái đẹp tám phần cũng bởi thế mà thành mười phần.
Lúc trước, vì Hà Dư là họ hàng phía ngoại của Phương Khương thị, lại là tên nghèo ăn nhờ ở đậu nhà họ Phương qua ngày nên Phương Hương Văn không thèm nhìn thẳng y. Hà Dư cũng khinh thường Hương Văn là con gái dòng thứ nên nhìn không thuận mắt. Hai người chưa từng nói chuyện với nhau. Nay Phương Hương Văn va vào y, Hà Dư đã quen dạo chơi chốn phong lưu nên biết cách giả bộ thương hương tiếc ngọc. Y theo bản năng đưa tay ôm lấy, một tay giữ chặt eo thon của Phương Hương Văn, tay còn lại theo thói quen bóp trên mông nàng một cái, dịu dàng chân thành mà nói: “Cô nương cẩn thận một chút, lỡ té rồi Dư ta sẽ đau lòng lắm.”
Phương Hương Văn đỏ mặt, nàng đã xem nhiều tiểu thuyết tài tử giai nhân, cũng từng nghĩ sẽ gặp được một lang quân tuấn tú, rồi cùng người ấy tình chàng ý thiếp sánh đôi cùng nhau. Chỉ là nề nếp nhà họ Phương nghiêm cẩn nên chưa được như thế, thình lình có một chàng trai xuất hiện ngay cạnh như vậy nên nàng không nói được lời nào, cơ thể cũng không thể nhúc nhích.
Chương 62 : Ý xuân đong đầy
Ba người đi theo ba hướng khác nhau. Lâm Nhữ vừa đặt một chân về phòng mình thì trong phòng sách, tiếng hét the thé của Sùng Huy lại vang lên, còn thảm thiết hơn vừa rồi.
Lâm Nhữ chạy như bay vào phòng sách. Sùng Huy trùm chăn, che lỗ tai lăn qua lăn lại, đầu đụng vào kệ sách, trán bầm tím một mảng, mu bàn tay xước, da nhỏ máu đỏ tươi. Hắn khóc thét lên: “Đừng cắt lỗ tai ta, đừng cắt, đừng cắt nữa, bị khuyết một góc rất xấu, nhị lang không thích ta nữa…”
“Không xấu, rất xinh đẹp, ta đã nói với huynh rồi mà huynh quên sao?” Lâm Nhữ cắn môi, ôm cả chăn lẫn người vào lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Rất xinh đẹp, Sùng Huy vô cùng xinh đẹp, lỗ tai khuyết mất một góc thì đã làm sao, bao nhiêu người đâu so được với huynh.”
“Thật sao?” Từng giọt nước mắt của Sùng Huy rơi xuống, mắt không mở nhưng hàng mi lại chớp chớp. Nước mắt long lanh đẹp như hoa đào trong màn mưa bụi.
“Tất nhiên.” Lâm Nhữ cười nói, đưa tay vén mái tóc rối tung của hắn ra sau đầu. Đầu ngón tay chạm nhẹ vào lỗ tai thiếu một góc kia của hắn, dịu dàng mà nói: “Rất đẹp. Sùng Huy rất xinh đẹp.”
“Vậy nàng đừng đuổi ta đi có được không?” Sùng Huy khàn giọng hỏi, khóc rưng rức, không ngừng được những tiếng nấc nghẹn.
Lâm Nhữ than khẽ, kề sát tai hắn dịu dàng nói: “Vừa rồi đã nói không đuổi huynh đi, ta hứa chắc chắn, huynh cứ yên tâm.”
Sùng Huy hài lòng “ừ” một tiếng, áp mặt mình vào mặt Lâm Nhữ cọ một cái, cong khóe miệng vui vẻ rồi ngủ vùi.
Tay chân Lâm Nhữ tê rần, một lúc sau đặt hắn xuống rồi trở về phòng.
Ai ngờ mới nằm xuống, Sùng Huy liền vừa khóc vừa hét lên.
Lặp lại mấy lần như vậy, sau đó Lâm Nhữ ôm hắn không buông mới yên ổn trở lại.
Lâm Nhữ hận người đã tổn thương Sùng Huy thấu xương, muốn tìm cho ra người đó để trừng trị một trận. Nhưng nàng nghĩ lại, người nọ là thân nhân của Sùng Huy – kế mẫu của hắn, có danh phận hơn nàng. Nếu tìm ra rồi thì thân phận của Sùng Huy sẽ bị vạch trần, không thể giữ hắn ở nhà họ Phương được nữa. Nàng nghĩ đi nghĩ lại mấy lần mới cố nén xuống ý định tìm cho ra người đó để báo thù thay Sùng Huy.
Bỗng gió nổi lên ngoài cửa sổ, thổi qua ngọn cây tạo nên tiếng lá xào xạc. Chỉ một lúc sau nghe tiếng rơi tí tách. Trời đổ cơn mưa.
Tiếng mưa hết đợt này đến đợt khác, không bao lâu sau, mưa liền tuôn như thác đổ.
Lâm Nhữ lẳng lặng ngắm nhìn Sùng Huy, đưa tay chạm lên gò má hắn, trơn mịn như ngọc trắng. Vẻ mặt của hắn thay đổi liên tục, ban đầu là cự tuyệt, tiếp đến là không nỡ, sau lại là thất vọng, cuối cùng khóe môi hơi cong lên. Nàng lắc đầu, cười một tiếng, thở dài: “Đúng là hồng nhan họa thủy, tiếc thay ta không thể làm vua Trụ của triều Thương.”
Tin tức Tố Tâm và Tố Vấn được Lâm Nhữ nạp làm tỳ nữ thông phòng và có tin mừng đã truyền khắp Phương phủ chỉ sau một đêm.
Nô tỳ trong nhà nghe nói Lâm Nhữ sắp xếp cho hai cô nàng một sân viện riêng, chọn tám nô tỳ sang hầu hạ, còn thêm bốn ma ma, bốn tên chạy vặt. Giờ mới bắt mạch ra tin mừng liền bắt đầu tìm bà đỡ và nhũ mẫu rồi, được coi trọng không khác gì chính thất phu nhân nên họ không ngừng hâm mộ.
Sau khi Liễu thị nghe nói liền đến gian Phù Dung chất vấn Phương Khương thị.
“Tố Tâm và Tố Vấn dựa vào đâu mà nhận được đối đãi như thế? Giấy má nạp thiếp còn không có, nói dễ nghe thì là nô tỳ thông phòng còn khó nghe thì chỉ là nô tỳ làm ấm giường. Muội là thiếp mà phu quân bày tiệc nạp về, không chỉ sinh ra đại lang mà còn hai đứa con gái Văn nương và Khởi nương. Vậy mà muội chỉ có hai thiếp thân tỳ nữ, bốn tên sai vặt. Hai cô ả dựa vào đâu mà vượt mặt muội?”
Phương Khương thị vốn bao dung, lòng dạ Bồ Tát, ngày trước luôn để cho Liễu thị muốn gì làm nấy, chỉ khiêm nhường nhẫn nhịn. Nhưng lần này Phương Khương thị quyết không nhường, chuyện liên quan đến Cẩm Phong là bảo bối tâm can của bà sẽ không cho Liễu thị xía vào. Phương Khương thị nhấp một ngụm trà rồi gác chung trà xuống, lấy khăn lau miệng rồi nói: “Chắc Liễu muội muội không biết, tám con nô tỳ được điều đi hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn là nô tỳ hầu hạ gia chủ. Nhữ lang phái nô tỳ hầu hạ mình sang hầu hạ người của nó thì không trái lệ chứ? Còn bốn bà ma ma kia, sau này người của Phong lang cũng mang thai giúp họ Phương chúng ta được con đàn cháu đống, thì tỷ tỷ cũng sẽ điều đi như vậy.”
Liễu thị á khẩu không nói được gì.
“Nếu muội muội không còn chuyện gì khác nữa thì về đi.” Phương Khương thị nói thật nhẹ nhàng đuổi khách.
Liễu thị giận dữ trở về vườn Chí Thiện, dọc đường đi càng nghĩ càng phát cáu.
Mấy hôm nay bà phải nén nhịn bao nhiêu cơn tức, vì đồ ăn cùng son phấn trang sức không được như ý. Liễu thị đi tìm Phương Khương thị thì Phương Khương thị thoái thác, việc vặt trong phủ đều do Phương Hiếu giải quyết nên kêu bà đi tìm ông ta. Liễu thị đi tìm Phương Hiếu thì ông cắn răng nói đây là quy củ, đang trong tang chế của Phương Đức Thanh thì cả phủ không được tiêu xài phung phí.
Liễu thị khóc lóc bày trò bao nhiêu lần cũng không được gì. Bà hỏi thăm thì biết là ý của Hà Lịch nên căm hận mắng chửi. Liễu thị tự biết việc này có liên quan đến chuyện bà đến chỗ Phương Khương thị nói Lâm Nhữ tăng tiền tháng cho Phương Du Phong mà không tăng cho huynh đệ nhà họ Hà.
Sau đó Lâm Nhữ hạ lệnh cắt bỏ luôn tiền tháng của Hà Dư và Hà Khương thị, không cho họ một xu nào hết. Bà không biết chuyện Hà Dư muốn làm nhục Cẩm Phong, chỉ cho rằng Phương Khương thị đi tìm Lâm Nhữ và Lâm Nhữ từ chối tăng tiền cho họ hàng của Phương Khương thị. Hà Dư cùng Hà Khương thị không còn tiền tháng nữa nên Hà Lịch sẽ vì bất bình thay cho mẫu thân và đệ đệ của mình mà tìm cớ trả đũa Lâm Nhữ. Nhưng bà không biết rằng Hà Lịch phát cáu vì chính bà đã làm ồn ào trước mặt Phương Khương thị khiến cho Phương Khương thị quở trách Lâm Nhữ làm nàng thêm phiền, mới căn dặn Phương Hiếu trừng trị cho bà biết mùi.
Phương Khương thị là chính thất, con trai lại đang làm gia chủ nên Liễu thị không thể làm được gì. Bà nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách phân nhà, ở trong phủ đệ của con trai mình bà mới được tôn trọng. Thế nên bà chạy đến hiên Thụy Phúc buộc Phương Du Phong phân nhà.
Phương Du Phong chơi cá độ mỗi ngày đi sớm về muộn, mấy ngày đầu thắng lớn sau đó thì thua liên tục, bay sạch tiền thắng được nên đòi tiền Liễu thị. Liễu thị không cho còn yêu cầu gã đi tìm Lâm Nhữ đòi phân nhà. Phương Du Phong không muốn, rồi lén mang đồ quý trong hiên Thụy Phúc ra khỏi phủ cầm cố, sau đó lại tiếp tục bán xiêm áo và trang sức. Song Thụy và Song Phúc sợ hãi đồng loạt khuyên răn gã đừng cá độ nữa. Phương Du Phong chỉ muốn gỡ gạc hết tiền đã thua nên không nghe.
Song Thụy và Song Phúc không khuyên được gã, muốn tìm Hà Lịch nói thật nhưng lại sợ bị đánh mắng. Trong lòng họ cũng hy vọng xa vời Phương Du Phong sẽ thắng, về sau không cá độ nữa.
Tâm tư của Phương Du Phong không ở trong phủ. Giờ đừng nói đến chuyện Lâm Nhữ nạp hai nô tỳ thông phòng, cho dù trời có sập xuống mà không rơi trên đầu mình thì gã đều ngó lơ.
Liễu thị khóc rấm rứt cả buổi nhưng gã không nghe lọt chữ nào, vội vàng ra ngoài đi cá độ, không quan tâm gì đến bà nữa.
Liễu thị mắng mỏ đồ bất hiếu, giận một bụng đi tìm con gái khóc kể.
Liễu thị đến gác Tề Trang của Phương Tú Khởi trước, rẽ vào trong. Phương Tú Khởi đang chép lại kinh vãng sanh trước bàn, vội ra đón bà. Liễu thị vừa khóc vừa mắng. Phương Tú Khởi nghe được một nửa liền nói: “Đại mẫu thân nói không sai, nếu mẫu thân tức giận vậy là không thông suốt rồi.”
“Phái người hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn cũng đành đi, sao sinh hoạt ăn uống của mẫu thân lại tệ đến vậy, có khác nào không tuân theo quy củ đâu.”
Mấy ngày nay bà đi rêu rao chuyện này khắp nơi, Phương Tú Khởi cũng đã nghe qua, cho nên cảm thấy bất đắc dĩ đành thở dài nói: “Chuyện nhị huynh tăng tiền tháng cho đại huynh mà không tăng cho hai vị biểu ca, sao mẫu thân phải đến chỗ đại mẫu thân khoe khoang? Mẫu thân chỉ là nô tỳ, lại không chịu an thân an phận thì trách gì ai nữa.”
“Con nói gì đó, ta mới là mẫu thân ruột thịt của con. Con lại ủng hộ người ở nhà trên núi Trừng Y để giẫm đạp mẫu thân mình, lý nào lại vậy!” Liễu thị giận dữ.
Phương Tú Khởi thấy bà ăn nói hồ đồ cũng không khuyên nữa, mượn cớ chép kinh vãng sanh cho phụ thân mà về phòng ngủ.
Liễu thị giận dữ mắng to uổng công nuôi đứa vong ơn, lại đi tìm Phương Hương Văn.
Phương Hương Văn cũng giận một bụng. Lúc Phương Đức Thanh còn sống, trừ tiền tháng ra, nàng nhõng nhẽo với ông liền có thêm mười hay hai mươi xâu tiền. Trong phủ cung ứng rất nhiều xiêm áo, son phấn lẫn trang sức, nhưng nàng vẫn thấy chưa đủ mà tự mình ra ngoài mua thêm về. Bây giờ không còn gì nữa nên giận dữ vô cùng.
Nàng cùng Liễu thị mắng mỏ Hà Lịch, mắng xong Hà Lịch mắng sang Lâm Nhữ, mắng Cẩm Phong rồi mắng cả Phương Khương thị: “Lúc phụ thân còn sống thì ra vẻ khoan dung từ bi để lấy lòng phụ thân, phụ thân qua đời, con trai bà lên làm gia chủ liền đổi mặt.”
Nàng lại nói: “Mẫu thân là thiếp, thì cũng chỉ là nô tỳ mà thôi. Còn con là con gái của họ Phương, là chủ nhân nên để con đi tìm bà ta hỏi xem sao.”
Liễu thị lớn tiếng khen ngợi.
Phương Hương Văn giận vô cùng, nhưng vẫn không quên búi tóc điểm trang, thu xếp ổn thỏa, tự khen mình đẹp hơn cả Hằng Nga ở cung trăng mới chịu ra khỏi cửa.
Cả đường đi đong đưa eo, vểnh cặp mông, yêu kiều xinh đẹp, còn quay đầu say mê chính mình, mắt không nhìn trước nên đến ngay cửa nhà trên núi Trừng Y thì va vào ngực Hà Dư.
Hà Dư mặc áo bào tay rộng màu hồng phấn của cỏ xuyến non tơ, thắt lưng ngang hông màu xanh biếc tinh xảo, eo nhỏ, vai chếch, gầy đến mức không mặc nổi y phục. Mặt hoa da phấn, trắng nõn như tuyết, đôi mắt hoa đào đưa đẩy, xiêm áo có phần nữ tính nhưng vì y xinh đẹp nên không những không khó coi mà còn tăng thêm mấy phần anh tuấn phong lưu, cái đẹp tám phần cũng bởi thế mà thành mười phần.
Lúc trước, vì Hà Dư là họ hàng phía ngoại của Phương Khương thị, lại là tên nghèo ăn nhờ ở đậu nhà họ Phương qua ngày nên Phương Hương Văn không thèm nhìn thẳng y. Hà Dư cũng khinh thường Hương Văn là con gái dòng thứ nên nhìn không thuận mắt. Hai người chưa từng nói chuyện với nhau. Nay Phương Hương Văn va vào y, Hà Dư đã quen dạo chơi chốn phong lưu nên biết cách giả bộ thương hương tiếc ngọc. Y theo bản năng đưa tay ôm lấy, một tay giữ chặt eo thon của Phương Hương Văn, tay còn lại theo thói quen bóp trên mông nàng một cái, dịu dàng chân thành mà nói: “Cô nương cẩn thận một chút, lỡ té rồi Dư ta sẽ đau lòng lắm.”
Phương Hương Văn đỏ mặt, nàng đã xem nhiều tiểu thuyết tài tử giai nhân, cũng từng nghĩ sẽ gặp được một lang quân tuấn tú, rồi cùng người ấy tình chàng ý thiếp sánh đôi cùng nhau. Chỉ là nề nếp nhà họ Phương nghiêm cẩn nên chưa được như thế, thình lình có một chàng trai xuất hiện ngay cạnh như vậy nên nàng không nói được lời nào, cơ thể cũng không thể nhúc nhích.