Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-61
Chương 61: Ác Mộng Quấy Nhiễu
Chương 61 : Ác mộng quấy nhiễu
Phương Khương thị nghe nói Tạ Nghi Ninh tục tằn thô lỗ, ăn nói bạo dạn nên tặc lưỡi không ngừng: “May mà con đã đính hôn, chứ nếu không phiền phức lớn rồi.”
“Lúc sau Tạ phu nhân ưng ý biểu ca, mẫu thân à, nếu Tạ phu nhân có nhắc với người thì người cũng đừng nhận lời.” Lâm Nhữ nói.
“Mẫu thân hiểu mà.” Phương Khương thị vỗ ngực. “Di mẫu con là người đàng hoàng, sao chịu nổi một đứa con dâu như vậy giày vò.”
Huống chi, Hà Lịch là phu quân tương lai của con gái bà, tuy rằng con gái đang giả trai, không biết đến bao giờ mới có thể khôi phục thân phận. Đứa cháu ngoại này bà nhìn nó lớn lên, tính cách tốt mà mặt mày cũng sáng sủa. Nếu nó chịu chờ con gái bà thì cũng chỉ có thể để nó kiên nhẫn đợi thật lâu mà thôi.
Bà nhắc đến Hà Khương thị, Lâm Nhữ rủ mi không nói gì, sợ Phương Khương thị thuận miệng muốn nàng phát lại tiền tháng cho Hà Khương thị và Hà Dư.
Nhưng Phương Khương thị không nhắc mà nói sang những chuyện khác.
Lâm Nhữ thầm kinh ngạc, không biết mẫu thân thông suốt như vậy từ bao giờ, không thiên vị cháu ngoại của bà.
Tố Tâm ở một bên mím môi cười khẽ, nói nhỏ với Cẩm Phong.
Lâm Nhữ hiểu ra, đây là do Cẩm Phong châm ngòi thổi gió đằng sau. Chàng nói Hà Dư xấu tính, Phương Khương Thị thương Cẩm Phong như châu như ngọc nên đâm ra chán ghét Hà Dư. Dù Hà Khương thị có tìm Phương Khương thị xin bà bỏ qua nhưng bà cũng không bao dung hết mực như trước kia nữa.
Mẫu tử bọn họ nói đùa vui vẻ đến đầu giờ Tuất, Cẩm Phong thấy mệt nên Lâm Nhữ cùng Phương Khương thị rời đi.
Lâm Nhữ đưa Phương Khương thị về gian Phù Dung. Nàng cũng không vội trở về nhà đài Sấu Thạch mà tạt qua chỗ làm việc của quản sự, giao việc sắp xếp người làm cho Thư cửu nương. Lâm Nhữ lại nghĩ, sợ phía phòng bếp làm đồ ăn không hợp khẩu vị của Tố Tâm và Tố Vấn. Hai người đó rất an phận thủ thường nên không chịu mở miệng đòi hỏi gì cả. Cẩm Phong là trai giả gái ở lầu Thuật Hương, sức khỏe yếu ớt và cần được tịnh dưỡng. Nàng sai dọn dẹp viện Tử Đằng ngay sát lầu Thuật Hương, xây một gian bếp nhỏ, sắp xếp cho người nấu ăn ngon sống luôn ở viện Tử Đằng để hằng ngày hầu hạ chuyện cơm canh. Về sau, đến kì sinh nở của Tố Tâm và Tố Vấn, sợ làm ảnh hưởng đến Cẩm Phong thì cho họ đến viện Tử Đằng ở cũng được.
Giữa giờ Tuất, Lâm Nhữ về nhà đài Sấu Thạch. Trong sảnh yên tĩnh, chỉ có Uyển Sơ và Cảnh Sơ. Trong phòng sách không có đèn đóm gì, Sùng Huy đã ngủ rồi.
“Sao hắn ngủ sớm như vậy?” Lâm Nhữ kinh ngạc.
“Sau khi về, hắn không thèm đọc sách đã nằm rồi, không ăn trưa, cả cơm tối gọi hắn dậy ăn cũng không thèm.” Cảnh Sơ nói.
Lâm Nhữ hơi lo nên nói: “Hay là huynh ấy khó chịu ở đâu, đã cho gọi Vương đại phu qua khám chưa?”
“Có cần không?” Uyển Sơ chần chừ. “Quá nửa là do hắn ngáng chân Hà đại lang, gây ra tai họa nên xấu hổ, lại sợ ngài trách mắng nên trốn tránh ngài.”
Lâm Nhữ vốn không nghĩ đến chuyện trách mắng Sùng Huy. Ở thương trường luôn lừa gạt lẫn nhau, mình tính kế người ta rồi cũng bị gạt lại, nói câu gì cũng phải ngẫm cho kĩ, hay nghe người ta nói cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận. Rất hiếm thấy một ai trong sáng và đơn thuần như Sùng Huy. Cho nên, bất tri bất giác nàng dỡ bỏ phòng bị, cũng bao dung hắn không cần lí do. Nàng nghe Uyển Sơ nói vậy nên ngây người, muốn nói gì đó nhưng nhớ đến tình cảnh quẫn bách khi ấy của Hà Lịch nên thôi.
Lâm Nhữ về phòng, ngâm mình trong nước ấm, nàng mới cảm thấy xương cốt cả người đau nhức.
Nàng nhớ đến buổi trưa chạy nhanh hết bốn con phố mà chưa gục cũng phải thầm khen bản thân một tiếng. Nàng chợt nghĩ đến Tạ Nghi Ninh. Giờ nàng mới hiểu tại sao lúc người trong tộc họ Tạ nhìn thấy Tạ Nghi Ninh lại nổi cơn tam bành.
Con trai thành ra con gái đã đành, nhưng cử chỉ lại thô tục ngang tàng như vậy, dù là con gái của một Tạ Thiên có dung nhan xuất chúng nhất thành Nhuận Châu đi nữa cũng khó lòng tiếp nhận.
Mà quái lạ, Tạ phu nhân đoan trang nho nhã, giáo dưỡng rất tốt, sao lại chiều chuộng con gái mình thành ra như vậy. Bởi vì Tạ Thiên qua đời, chỉ có một mụn con gái nên nuông chiều không hề gò bó gì cả sao?
Nàng cứ nghĩ đi nghĩ lại, đến khi ra khỏi phòng tắm thì đã qua một khắc đồng hồ.
Mới mơ mơ màng màng chợp mắt, bỗng nghe thấy tiếng kêu khóc the thé truyền đến.
“Đừng đánh ta, xin ngươi đừng đánh ta…”
Đau đớn cùng cực đổi thành tiếng kêu thảm thiết. Tiếng hét đau đớn kinh hoàng như con thú dính bẫy của thợ săn, như con heo dưới dao của người giết mổ, như nai con dưới răng nanh sắc bén của mãnh hổ.
Lâm Nhữ ngây người bật dậy.
Cảnh Sơ và Uyển Sơ mới về mái hiên cũng bị dọa giật mình, cầm đèn đến hỏi: “Ai đang kêu thế?”
Lâm Nhữ không nói gì vào trong phòng sách.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ nhìn nhau, đồng loạt biến sắc mặt, nhanh chóng vào theo.
Ánh đèn rọi trong bóng tối. Trên giường, chăn dệt bằng lông chim bị đá ra, rớt một nửa xuống đất. Sùng Huy cuộn mình lại rúc vào góc giường, cả người run như cầy sấy, đôi tay không ngừng vung vẩy. Trên người mặc áo giữa màu trắng mỏng manh đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào da thịt. Mái tóc đen bù xù, sợi tóc ướt dính, mặt mày tái mét, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn với nhau ướt sũng. Hắn há to miệng, kêu không ngừng: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta, xin ngươi đó, đau lắm… A… Đau quá…”
Lâm Nhữ ngây người, ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay quơ lung tung của hắn, dịu dàng nói: “Sùng Huy, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…”
“Nhị lang…” Sùng Huy lẩm nhẩm, hai mắt nhắm nghiền, chưa tỉnh lại nhưng như cảm giác được, hơi thở ổn định dần. Hắn dựa vào người Lâm Nhữ. Lâm Nhữ mím môi mặc cho hắn dựa, hắn cọ một cái, thỏa mãn kêu một tiếng, lẩm bẩm: “Ta không sợ, ta trốn đi được, ta có nhị lang rồi. Nhị lang sẽ không đuổi ta về. Nhị lang, nhị lang…”
Gọi một tiếng lại tiếp một tiếng, đau khổ khó giãi bày.
“Ta ở đây, đừng sợ.” Lâm Nhữ nỉ non bên tai hắn. “Ta sẽ không đuổi huynh về. Ta sẽ không để bất kỳ ai tổn thương đến huynh nữa.”
“Thật sao?” Sùng Huy vội hỏi, nhưng vẫn không yên lòng: “Nhị lang, ta sẽ ngoan, nàng đừng đuổi ta đi có được không?”
“Không đuổi huynh đâu, trừ phi chính huynh muốn rời đi.” Lâm Nhữ dịu dàng nói.
Sùng Huy cười toét miệng, mặt mày sáng sủa, vui mừng như thế, hài lòng như thế.
Giống như rót dầu sôi vào tim, nóng rực làm đau đớn. Lâm Nhữ ngồi run rẩy, nhẹ nhàng đặt hắn về giường, dém chăn (1) lại cho hắn.
(1) Hành động giắt mép chăn xuống phía dưới thân người nằm để giữ hơi ấm.
Ba người ra khỏi phòng sách. Uyển Sơ nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Trước khi hắn đến phủ của chúng ta từng bị ai đó ngược đãi đánh đập dã man sao?”
Há chỉ một từ “dã man” là đủ để hình dung. Lâm Nhữ nhớ lại lời Hà Lịch kể, nhớ đến lỗ tai mất một góc của Sùng Huy. Đã mười bốn năm trôi qua mà Sùng Huy còn sợ hãi đến nỗi gặp phải ác mộng. Nàng nhíu mày, khóe mắt lấp lánh ánh nước.
Nàng căn dặn Uyển Sơ và Cảnh Sơ: “Ta không có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn, về sau hai ngươi rảnh rỗi thì đưa hắn ra ngoài đi dạo.”
Đi dạo nhiều lần bên ngoài sẽ quên được bao đau khổ đã gặp phải vẫn còn vướng mắc.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ gật đầu rối rít.
Chương 61 : Ác mộng quấy nhiễu
Phương Khương thị nghe nói Tạ Nghi Ninh tục tằn thô lỗ, ăn nói bạo dạn nên tặc lưỡi không ngừng: “May mà con đã đính hôn, chứ nếu không phiền phức lớn rồi.”
“Lúc sau Tạ phu nhân ưng ý biểu ca, mẫu thân à, nếu Tạ phu nhân có nhắc với người thì người cũng đừng nhận lời.” Lâm Nhữ nói.
“Mẫu thân hiểu mà.” Phương Khương thị vỗ ngực. “Di mẫu con là người đàng hoàng, sao chịu nổi một đứa con dâu như vậy giày vò.”
Huống chi, Hà Lịch là phu quân tương lai của con gái bà, tuy rằng con gái đang giả trai, không biết đến bao giờ mới có thể khôi phục thân phận. Đứa cháu ngoại này bà nhìn nó lớn lên, tính cách tốt mà mặt mày cũng sáng sủa. Nếu nó chịu chờ con gái bà thì cũng chỉ có thể để nó kiên nhẫn đợi thật lâu mà thôi.
Bà nhắc đến Hà Khương thị, Lâm Nhữ rủ mi không nói gì, sợ Phương Khương thị thuận miệng muốn nàng phát lại tiền tháng cho Hà Khương thị và Hà Dư.
Nhưng Phương Khương thị không nhắc mà nói sang những chuyện khác.
Lâm Nhữ thầm kinh ngạc, không biết mẫu thân thông suốt như vậy từ bao giờ, không thiên vị cháu ngoại của bà.
Tố Tâm ở một bên mím môi cười khẽ, nói nhỏ với Cẩm Phong.
Lâm Nhữ hiểu ra, đây là do Cẩm Phong châm ngòi thổi gió đằng sau. Chàng nói Hà Dư xấu tính, Phương Khương Thị thương Cẩm Phong như châu như ngọc nên đâm ra chán ghét Hà Dư. Dù Hà Khương thị có tìm Phương Khương thị xin bà bỏ qua nhưng bà cũng không bao dung hết mực như trước kia nữa.
Mẫu tử bọn họ nói đùa vui vẻ đến đầu giờ Tuất, Cẩm Phong thấy mệt nên Lâm Nhữ cùng Phương Khương thị rời đi.
Lâm Nhữ đưa Phương Khương thị về gian Phù Dung. Nàng cũng không vội trở về nhà đài Sấu Thạch mà tạt qua chỗ làm việc của quản sự, giao việc sắp xếp người làm cho Thư cửu nương. Lâm Nhữ lại nghĩ, sợ phía phòng bếp làm đồ ăn không hợp khẩu vị của Tố Tâm và Tố Vấn. Hai người đó rất an phận thủ thường nên không chịu mở miệng đòi hỏi gì cả. Cẩm Phong là trai giả gái ở lầu Thuật Hương, sức khỏe yếu ớt và cần được tịnh dưỡng. Nàng sai dọn dẹp viện Tử Đằng ngay sát lầu Thuật Hương, xây một gian bếp nhỏ, sắp xếp cho người nấu ăn ngon sống luôn ở viện Tử Đằng để hằng ngày hầu hạ chuyện cơm canh. Về sau, đến kì sinh nở của Tố Tâm và Tố Vấn, sợ làm ảnh hưởng đến Cẩm Phong thì cho họ đến viện Tử Đằng ở cũng được.
Giữa giờ Tuất, Lâm Nhữ về nhà đài Sấu Thạch. Trong sảnh yên tĩnh, chỉ có Uyển Sơ và Cảnh Sơ. Trong phòng sách không có đèn đóm gì, Sùng Huy đã ngủ rồi.
“Sao hắn ngủ sớm như vậy?” Lâm Nhữ kinh ngạc.
“Sau khi về, hắn không thèm đọc sách đã nằm rồi, không ăn trưa, cả cơm tối gọi hắn dậy ăn cũng không thèm.” Cảnh Sơ nói.
Lâm Nhữ hơi lo nên nói: “Hay là huynh ấy khó chịu ở đâu, đã cho gọi Vương đại phu qua khám chưa?”
“Có cần không?” Uyển Sơ chần chừ. “Quá nửa là do hắn ngáng chân Hà đại lang, gây ra tai họa nên xấu hổ, lại sợ ngài trách mắng nên trốn tránh ngài.”
Lâm Nhữ vốn không nghĩ đến chuyện trách mắng Sùng Huy. Ở thương trường luôn lừa gạt lẫn nhau, mình tính kế người ta rồi cũng bị gạt lại, nói câu gì cũng phải ngẫm cho kĩ, hay nghe người ta nói cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận. Rất hiếm thấy một ai trong sáng và đơn thuần như Sùng Huy. Cho nên, bất tri bất giác nàng dỡ bỏ phòng bị, cũng bao dung hắn không cần lí do. Nàng nghe Uyển Sơ nói vậy nên ngây người, muốn nói gì đó nhưng nhớ đến tình cảnh quẫn bách khi ấy của Hà Lịch nên thôi.
Lâm Nhữ về phòng, ngâm mình trong nước ấm, nàng mới cảm thấy xương cốt cả người đau nhức.
Nàng nhớ đến buổi trưa chạy nhanh hết bốn con phố mà chưa gục cũng phải thầm khen bản thân một tiếng. Nàng chợt nghĩ đến Tạ Nghi Ninh. Giờ nàng mới hiểu tại sao lúc người trong tộc họ Tạ nhìn thấy Tạ Nghi Ninh lại nổi cơn tam bành.
Con trai thành ra con gái đã đành, nhưng cử chỉ lại thô tục ngang tàng như vậy, dù là con gái của một Tạ Thiên có dung nhan xuất chúng nhất thành Nhuận Châu đi nữa cũng khó lòng tiếp nhận.
Mà quái lạ, Tạ phu nhân đoan trang nho nhã, giáo dưỡng rất tốt, sao lại chiều chuộng con gái mình thành ra như vậy. Bởi vì Tạ Thiên qua đời, chỉ có một mụn con gái nên nuông chiều không hề gò bó gì cả sao?
Nàng cứ nghĩ đi nghĩ lại, đến khi ra khỏi phòng tắm thì đã qua một khắc đồng hồ.
Mới mơ mơ màng màng chợp mắt, bỗng nghe thấy tiếng kêu khóc the thé truyền đến.
“Đừng đánh ta, xin ngươi đừng đánh ta…”
Đau đớn cùng cực đổi thành tiếng kêu thảm thiết. Tiếng hét đau đớn kinh hoàng như con thú dính bẫy của thợ săn, như con heo dưới dao của người giết mổ, như nai con dưới răng nanh sắc bén của mãnh hổ.
Lâm Nhữ ngây người bật dậy.
Cảnh Sơ và Uyển Sơ mới về mái hiên cũng bị dọa giật mình, cầm đèn đến hỏi: “Ai đang kêu thế?”
Lâm Nhữ không nói gì vào trong phòng sách.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ nhìn nhau, đồng loạt biến sắc mặt, nhanh chóng vào theo.
Ánh đèn rọi trong bóng tối. Trên giường, chăn dệt bằng lông chim bị đá ra, rớt một nửa xuống đất. Sùng Huy cuộn mình lại rúc vào góc giường, cả người run như cầy sấy, đôi tay không ngừng vung vẩy. Trên người mặc áo giữa màu trắng mỏng manh đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào da thịt. Mái tóc đen bù xù, sợi tóc ướt dính, mặt mày tái mét, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn với nhau ướt sũng. Hắn há to miệng, kêu không ngừng: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta, xin ngươi đó, đau lắm… A… Đau quá…”
Lâm Nhữ ngây người, ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay quơ lung tung của hắn, dịu dàng nói: “Sùng Huy, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…”
“Nhị lang…” Sùng Huy lẩm nhẩm, hai mắt nhắm nghiền, chưa tỉnh lại nhưng như cảm giác được, hơi thở ổn định dần. Hắn dựa vào người Lâm Nhữ. Lâm Nhữ mím môi mặc cho hắn dựa, hắn cọ một cái, thỏa mãn kêu một tiếng, lẩm bẩm: “Ta không sợ, ta trốn đi được, ta có nhị lang rồi. Nhị lang sẽ không đuổi ta về. Nhị lang, nhị lang…”
Gọi một tiếng lại tiếp một tiếng, đau khổ khó giãi bày.
“Ta ở đây, đừng sợ.” Lâm Nhữ nỉ non bên tai hắn. “Ta sẽ không đuổi huynh về. Ta sẽ không để bất kỳ ai tổn thương đến huynh nữa.”
“Thật sao?” Sùng Huy vội hỏi, nhưng vẫn không yên lòng: “Nhị lang, ta sẽ ngoan, nàng đừng đuổi ta đi có được không?”
“Không đuổi huynh đâu, trừ phi chính huynh muốn rời đi.” Lâm Nhữ dịu dàng nói.
Sùng Huy cười toét miệng, mặt mày sáng sủa, vui mừng như thế, hài lòng như thế.
Giống như rót dầu sôi vào tim, nóng rực làm đau đớn. Lâm Nhữ ngồi run rẩy, nhẹ nhàng đặt hắn về giường, dém chăn (1) lại cho hắn.
(1) Hành động giắt mép chăn xuống phía dưới thân người nằm để giữ hơi ấm.
Ba người ra khỏi phòng sách. Uyển Sơ nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Trước khi hắn đến phủ của chúng ta từng bị ai đó ngược đãi đánh đập dã man sao?”
Há chỉ một từ “dã man” là đủ để hình dung. Lâm Nhữ nhớ lại lời Hà Lịch kể, nhớ đến lỗ tai mất một góc của Sùng Huy. Đã mười bốn năm trôi qua mà Sùng Huy còn sợ hãi đến nỗi gặp phải ác mộng. Nàng nhíu mày, khóe mắt lấp lánh ánh nước.
Nàng căn dặn Uyển Sơ và Cảnh Sơ: “Ta không có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn, về sau hai ngươi rảnh rỗi thì đưa hắn ra ngoài đi dạo.”
Đi dạo nhiều lần bên ngoài sẽ quên được bao đau khổ đã gặp phải vẫn còn vướng mắc.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ gật đầu rối rít.