Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-59
Chương 59: Chốn Cũ Người Xưa
Chương 59 : Chốn cũ người xưa
Thể lực của cô nàng cực kì tốt, đuổi theo Hà Lịch hết ba con phố vẫn không chịu bỏ qua.
Lâm Nhữ mệt muốn tắt thở, hai chân nặng như đeo chì không nhấc lên được nữa. Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng chạy không nổi, phải lê từng bước chân. Sùng Huy vô cùng hối hận nên dù chạy không nổi cũng phải cố chạy. Hắn vốn chạy cuối cùng giờ vượt qua ba người kia theo sát phía sau cô nàng. Mới chạy đến con phố thứ tư thì Hà Lịch cũng không chạy nổi nữa, bị cô nàng bắt được. Sùng Huy đuổi kịp phía sau, giờ cũng không để ý chuyện Lâm Nhữ biết được sẽ ghét bỏ hắn, kêu thật to: “Cô buông huynh ấy ra đi, đừng trách huynh ấy, là do ta không tốt, ta đã đưa chân ra ngáng đường nên huynh ấy mới ngã nhào, vừa khéo đụng phải cô từ trong bước ra. Đều là lỗi của ta nên cô muốn xé thì cứ xé xiêm áo của ta.”
Hắn vừa dứt lời liền xé áo bào ra, lại lột áo giữa, bên trong là áo độn ngực màu xanh, chỉ hồng thêu đóa sen lớn, nếu lột xuống nữa sẽ lộ ngực khiến người ta biết hắn là con trai. Lâm Nhữ kêu hắn ra ngoài phải giả làm con gái nên hắn thoáng chốc do dự.
“Được rồi, đừng cởi nữa.” Cô nàng kêu to, đến gần giúp Sùng Huy mặc lại áo giữa và kéo áo bào lên, xì một tiếng, hậm hực nói: “Không biết liêm sỉ, đúng là phường đồi phong bại tục.”
Sùng Huy không hiểu hai cụm này có ý gì liền trợn tròn mắt nhìn cô nàng. Đôi mắt long lanh và sáng trong của hắn khiến cô nàng mất tự nhiên, nhìn sang hướng khác rồi nói: “Là con gái sao có thể lột đồ giữa phố thế được.”
Sùng Huy nghe lời dạy bảo, gật đầu, nhìn Hà Lịch, thấy gương mặt Hà Lịch đỏ như nhỏ ra máu, vầng trán đầy mồ hôi, áy náy không dứt mà xin lỗi: “Xin lỗi, ta không nên ngáng chân huynh.” Hắn lại nhìn cô nàng: “Cô không cho ta lột đồ nghĩa là không truy cứu nữa đúng không?”
Ánh mắt của cô nàng lóe lên, nhìn thoáng qua Hà Lịch. Gương mặt của Hà Lịch đỏ bừng, sự nghiêm túc đường hoàng trên đó cũng như yếu hẳn đi, mang đến cho người ta cảm giác khác biệt. Cô nàng hừ một tiếng bằng mũi rồi nói: “Dù chỉ là hiểu lầm nhưng hắn thực sự đã nằm đè lên người ta, nên phải để ta nằm đè lại.”
Lâm Nhữ cùng với Uyển Sơ và Cảnh Sơ vừa đuổi kịp, nghe vậy liền trợn tròn mắt.
Hà Lịch ho khan không ngừng như muốn lôi cả buồng phổi ra ngoài.
“Nằm đè lại là được sao?” Sùng Huy nhìn cô nàng rồi lại nhìn Hà Lịch. “Vậy cũng được, huynh ấy đè cô thì cô đè lại là xong, hai bên không ai thiếu ai.”
Cô nàng ngẩng đầu, kiêu hãnh như chim công xòe đuôi, liếc qua Hà Lịch bằng ánh mắt như nói: Còn không mau nằm xuống.
Lâm Nhữ muốn té xỉu.
Người này được kiểu gia đình gì dạy dỗ đây, giống như vừa biết kiêng kị giữa trai gái lại vừa như không biết, nảy ra ý tưởng kỳ quái giống y hệt Sùng Huy.
Không thể nói lý cùng cô nàng, nếu như không đồng ý chuyện này, dường như cô nàng quyết không bỏ qua, đuổi chạy thêm vài con phố chắc tiêu luôn cái mạng. Chỉ có thể nghĩ cách giải thích với mẫu thân của cô nàng. Kiêng kị giữa trai gái với nhau thời Đại Đường không quá nghiêm khắc, tuy đã động chạm da thịt nhưng nếu không có mất mát gì thì tội chẳng đáng chi. Lâm Nhữ cười nói: “Vừa rồi chạy rất xa chắc tiểu thư cũng mệt rồi, chúng ta đưa tiểu thư về nhà, để lệnh tôn lệnh đường ở nhà làm chứng cho lời xin lỗi chân thành có được không?”
“Mẫu thân ta chẳng quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này đâu.” Cô nàng bĩu môi, liếc mắt nhìn Hà Lịch rồi nói: “Mà thôi, để ta mang huynh đến xem qua nhà ta cũng được.”
Vừa nói, cô nàng vừa đi trước dẫn đường.
Hà Lịch khép áo lại, cúi đầu chỉ muốn xấu hổ chết cho rồi. Hắn thực ra không muốn đi theo, nhưng nằm đè lên người cô nàng vẫn là hắn sai, nói xin lỗi là chuyện phải làm, nên đành nhịn xuống nỗi thẹn thùng mà đi theo.
Đến phố Nhai Thạch, cô nàng ngẩng cao đầu rảo bước vào trong.
Lâm Nhữ ngây người nhìn Hà Lịch. Hà Lịch cũng thộn mặt. Hai người nhìn nhau. Hà Lịch chỉ chỉ con đường, Lâm Nhữ chần chừ rồi gật đầu. Hà Lịch chầm chậm lùi ra sau mấy bước rồi xoay người rời đi.
Sùng Huy ngây người kinh ngạc nhìn tảng đá trước cửa lầu.
“Đi thôi.” Lâm Nhữ kéo hắn.
“Đây là đường đi đến Tạ phủ sao?” Uyển Sơ nhỏ giọng hỏi, tuy nàng chưa từng đến Tạ phủ nhưng có nghe qua danh của Tạ gia. Chuyện năm xưa Hà Dư cùng đám công tử ăn chơi nhà giàu đạp đổ cửa lầu ở đường phố họ Tạ nàng cũng biết.
Lâm Nhữ gật đầu.
Cảnh Sơ thở dài, nhỏ giọng nói: “Cô nàng là con gái của Tạ phu nhân sao? Xem ra cũng dễ giải quyết rồi.”
Lâm Nhữ mặt ủ mày chau, trước đây còn thầm nghĩ, Tạ phu nhân ưng ý Hà Lịch nên muốn xem thử con gái của bà ra sao, để Hà Lịch cưới con gái nhà họ Tạ cũng không tồi. Nay nhìn thấy tiểu thư nhà họ Tạ đúng là đẹp, nhưng tính tình như vậy chỉ có kẻ chê mình sống thọ mới dám cưới về.
Sùng Huy nhìn chăm chăm, càng đi vào trong thì sắc mặt của hắn càng trắng bệch. Sau đó, gương mặt trắng đến mức không có chút huyết sắc nào. Cô nàng đi qua cổng chính, đến trước cửa áp tường thì đẩy tay nắm tròn trên ván cửa, tháo chìa khóa trên hông xuống mở khóa. Sùng Huy nhìn qua cửa áp tường rồi lại nhìn cổng chính, cả người hắn cứ như bị sét đánh, run lên bần bật, trán túa mồ hôi như hạt đậu rơi xuống từng giọt. Hắn nắm lấy tay của Lâm Nhữ, run giọng nói: “Nhị lang, ta khó chịu, chúng ta về thôi.”
Đã đến cửa rồi, Hà Lịch mới rời đi, nếu cả nàng cũng bỏ về thì không hay lắm. Lâm Nhữ nhìn bộ dạng khó chịu của Sùng Huy, cho rằng hắn vừa rồi chạy quãng đường quá xa nên chịu không nổi, vì thế cũng không ép hắn cùng vào nữa. Nàng căn dặn Uyển Sơ và Cảnh Sơ: “Hai cô dìu Sùng Huy về đi.”
Ở bên ngoài phải cho tay vào bên trong mới mở được cửa nên hơi bất tiện, khiến cô nàng phải mất một lúc mới mở được cửa. Cô nàng quay đầu nhìn chỉ thấy có mình Lâm Nhữ, liền nhíu đôi mày thanh tú, hậm hực nói: “Sao chỉ có mình ngươi, cái phường sở khanh đụng ta đâu rồi?”
“Xiêm áo của huynh ấy bị rách quá nên không tiện gặp lệnh đường, về thay bộ khác lại đến.” Lâm Nhữ ung dung nói.
Cô nàng hừ một tiếng, tin là thật, nên giọng nói uyển chuyển hơn: “Nếu không tới thì ta không tha cho hắn đâu.”
Hai người vào trong, lúc trước đã ghé qua nên nàng cũng quen đường quen lối. Hướng cô nàng dẫn Lâm Nhữ đi chính là khoảng sân viện chỗ Tạ phu nhân ở có bày bài vị của Tạ Thiên. Lâm Nhữ để ý, dọc đường đi không có bóng dáng hạ nô nào cả nên thoáng phân vân.
Phủ đệ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ Tạ phu nhân không nuôi một nô tỳ hầu hạ nào, chỉ có mẫu tử hai người họ thôi sao?
Tạ phu nhân đang quỳ trước linh đường, mặc xiêm y vải bố màu đen như hôm ấy.
Lâm Nhữ ngây người, lẽ nào bà không chỉ làm vậy vào ngày giỗ của Tạ Thiên thôi ư? Ngày nào cũng như ngày nào suốt mười bốn năm, rốt cuộc tình cảm sâu nặng đến mức nào!
“Mẫu thân, con về rồi.” Cô nàng vui vẻ cất tiếng, tung tăng đi vào trong.
“Ăn trưa chưa? Nay trông con vui nhỉ?” Tạ phụ nhân dịu dàng hỏi, lấy khăn lau mồ hôi cho con gái. Từng động tác nhẹ nhàng như xem con gái là ngọc ngà, da thịt bằng tuyết, chỉ cần mạnh tay một chút sẽ làm con gái bị thương. Tình thương sâu nặng đong đầy trong đấy làm cho người ta phải cảm động.
“Con ăn ở lầu Nghênh Tân rồi. Mẫu thân không thích đồ ăn bên ngoài nên con không mang về.” Cô nàng cười hì hì nói, ngừng một lát mới bĩu môi, oán giận nói: “Lúc ra khỏi lầu có tên sở khanh đụng ngã đè lên người con. Con dẫn họ về để họ đến trước mẫu thân nói lời xin lỗi.” Nàng quay đầu chỉ tay về Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ cười cười hành lễ.
Lúc này Tạ phu nhân mới nhìn thấy Lâm Nhữ, ánh mắt lóe lên.
“Hiểu lầm mà thôi.” Lâm Nhữ áy náy, nói mấy câu giải thích. Bởi vì không muốn Hà Lịch cưới con gái của Tạ phu nhân, sợ Tạ phu nhân đòi hắn chịu trách nhiệm nên không khai ra người đè ngã cô nàng là biểu ca của nàng, chỉ bảo là bằng hữu, lại nói tiếp: “Là vị hôn thê của Nhữ còn trẻ con nên mới gây ra chuyện như vậy.”
“Mỹ nhân kia là vị hôn thê của ngươi?” Ánh mắt cô nàng sáng ngời lên, nói với Tạ phu nhân: “Vị hôn thê của y đẹp ghê, đẹp như phụ thân vậy, một mỹ nữ phấn điêu ngọc mài, ở bên cạnh người đó bản thân không dám thở mạnh, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.”
“Mỹ nhân tuyệt sắc ư?” Gương mặt của Tạ phu nhân bỗng căng thẳng, giọng có hơi dồn dập mà hỏi: “Giống phụ thân của con không?”
Cô nàng cau mày, ngẫm thật kĩ rồi lắc đầu: “Không giống.” Rồi lại nói: “Tuy đẹp nhưng không biết xấu hổ gì cả, không cho con xé quần tên sở khanh kia nên tự xé xiêm áo của mình.” Cô nàng so ngực của bản thân rồi đưa tay lên cao ướm: “Cả người run run, cao cỡ này, lộ khuôn ngực ra luôn.”
“Con gái à?” Tạ phu nhân cau mày hỏi.
“Tất nhiên là con gái chứ, chẳng phải nói rồi sao, là vị hôn thê của y.” Cô nàng kinh ngạc, chỉ tay về Lâm Nhữ.
Tạ phu nhân ngây người thất thần.
Lâm Nhữ nhớ đến mấy lời hôm trước của bà, chắc bà lại đang khổ sở tìm chuyển thế của Tạ Thiên, giờ nghe nói đến giai nhân xinh đẹp liền cho rằng là đầu thai chuyển kiếp của phu quân bà. Nàng bất giác thương xót, ân cần nhỏ nhẹ nói: “Tạ phu nhân.”
Tạ phu nhân đột ngột run lên một cái, ánh mắt mê man dần có điểm tụ, khom người hành lễ nói: “Là con gái ta ngang ngược, vì phu quân của ta sớm qua đời, ta quá thương con nên mới nuông chiều hết mực, mong Nhữ lang chớ trách.”
“Không dám.” Lâm Nhữ vội đáp lễ.
“Mẫu thân biết y sao?” Ánh mắt cô nàng sáng rực, cười với Lâm Nhữ rồi ngọt ngào nói: “Ta tên là Tạ Nghi Ninh, huynh tên gì?”
“Ninh nương!” Tạ phu nhân khẽ quát, áy náy cười với Lâm Nhữ: “Chắc Nhữ lang bận rộn nhiều việc nên mau chóng rời đi thôi.”
Bà đuổi khéo, Lâm Nhữ cầu còn không được nên chắp tay chào, xoay người ra cửa.
“Ta tiễn huynh.” Tạ Nghi Ninh nói.
Lâm Nhữ đã đi rất xa, Tạ Nghi Ninh không theo kịp.
Ra khỏi Tạ phủ, Lâm Nhữ đi rất nhanh, chỉ sợ Tạ Nghi Ninh đuổi theo.
Chương 59 : Chốn cũ người xưa
Thể lực của cô nàng cực kì tốt, đuổi theo Hà Lịch hết ba con phố vẫn không chịu bỏ qua.
Lâm Nhữ mệt muốn tắt thở, hai chân nặng như đeo chì không nhấc lên được nữa. Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng chạy không nổi, phải lê từng bước chân. Sùng Huy vô cùng hối hận nên dù chạy không nổi cũng phải cố chạy. Hắn vốn chạy cuối cùng giờ vượt qua ba người kia theo sát phía sau cô nàng. Mới chạy đến con phố thứ tư thì Hà Lịch cũng không chạy nổi nữa, bị cô nàng bắt được. Sùng Huy đuổi kịp phía sau, giờ cũng không để ý chuyện Lâm Nhữ biết được sẽ ghét bỏ hắn, kêu thật to: “Cô buông huynh ấy ra đi, đừng trách huynh ấy, là do ta không tốt, ta đã đưa chân ra ngáng đường nên huynh ấy mới ngã nhào, vừa khéo đụng phải cô từ trong bước ra. Đều là lỗi của ta nên cô muốn xé thì cứ xé xiêm áo của ta.”
Hắn vừa dứt lời liền xé áo bào ra, lại lột áo giữa, bên trong là áo độn ngực màu xanh, chỉ hồng thêu đóa sen lớn, nếu lột xuống nữa sẽ lộ ngực khiến người ta biết hắn là con trai. Lâm Nhữ kêu hắn ra ngoài phải giả làm con gái nên hắn thoáng chốc do dự.
“Được rồi, đừng cởi nữa.” Cô nàng kêu to, đến gần giúp Sùng Huy mặc lại áo giữa và kéo áo bào lên, xì một tiếng, hậm hực nói: “Không biết liêm sỉ, đúng là phường đồi phong bại tục.”
Sùng Huy không hiểu hai cụm này có ý gì liền trợn tròn mắt nhìn cô nàng. Đôi mắt long lanh và sáng trong của hắn khiến cô nàng mất tự nhiên, nhìn sang hướng khác rồi nói: “Là con gái sao có thể lột đồ giữa phố thế được.”
Sùng Huy nghe lời dạy bảo, gật đầu, nhìn Hà Lịch, thấy gương mặt Hà Lịch đỏ như nhỏ ra máu, vầng trán đầy mồ hôi, áy náy không dứt mà xin lỗi: “Xin lỗi, ta không nên ngáng chân huynh.” Hắn lại nhìn cô nàng: “Cô không cho ta lột đồ nghĩa là không truy cứu nữa đúng không?”
Ánh mắt của cô nàng lóe lên, nhìn thoáng qua Hà Lịch. Gương mặt của Hà Lịch đỏ bừng, sự nghiêm túc đường hoàng trên đó cũng như yếu hẳn đi, mang đến cho người ta cảm giác khác biệt. Cô nàng hừ một tiếng bằng mũi rồi nói: “Dù chỉ là hiểu lầm nhưng hắn thực sự đã nằm đè lên người ta, nên phải để ta nằm đè lại.”
Lâm Nhữ cùng với Uyển Sơ và Cảnh Sơ vừa đuổi kịp, nghe vậy liền trợn tròn mắt.
Hà Lịch ho khan không ngừng như muốn lôi cả buồng phổi ra ngoài.
“Nằm đè lại là được sao?” Sùng Huy nhìn cô nàng rồi lại nhìn Hà Lịch. “Vậy cũng được, huynh ấy đè cô thì cô đè lại là xong, hai bên không ai thiếu ai.”
Cô nàng ngẩng đầu, kiêu hãnh như chim công xòe đuôi, liếc qua Hà Lịch bằng ánh mắt như nói: Còn không mau nằm xuống.
Lâm Nhữ muốn té xỉu.
Người này được kiểu gia đình gì dạy dỗ đây, giống như vừa biết kiêng kị giữa trai gái lại vừa như không biết, nảy ra ý tưởng kỳ quái giống y hệt Sùng Huy.
Không thể nói lý cùng cô nàng, nếu như không đồng ý chuyện này, dường như cô nàng quyết không bỏ qua, đuổi chạy thêm vài con phố chắc tiêu luôn cái mạng. Chỉ có thể nghĩ cách giải thích với mẫu thân của cô nàng. Kiêng kị giữa trai gái với nhau thời Đại Đường không quá nghiêm khắc, tuy đã động chạm da thịt nhưng nếu không có mất mát gì thì tội chẳng đáng chi. Lâm Nhữ cười nói: “Vừa rồi chạy rất xa chắc tiểu thư cũng mệt rồi, chúng ta đưa tiểu thư về nhà, để lệnh tôn lệnh đường ở nhà làm chứng cho lời xin lỗi chân thành có được không?”
“Mẫu thân ta chẳng quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này đâu.” Cô nàng bĩu môi, liếc mắt nhìn Hà Lịch rồi nói: “Mà thôi, để ta mang huynh đến xem qua nhà ta cũng được.”
Vừa nói, cô nàng vừa đi trước dẫn đường.
Hà Lịch khép áo lại, cúi đầu chỉ muốn xấu hổ chết cho rồi. Hắn thực ra không muốn đi theo, nhưng nằm đè lên người cô nàng vẫn là hắn sai, nói xin lỗi là chuyện phải làm, nên đành nhịn xuống nỗi thẹn thùng mà đi theo.
Đến phố Nhai Thạch, cô nàng ngẩng cao đầu rảo bước vào trong.
Lâm Nhữ ngây người nhìn Hà Lịch. Hà Lịch cũng thộn mặt. Hai người nhìn nhau. Hà Lịch chỉ chỉ con đường, Lâm Nhữ chần chừ rồi gật đầu. Hà Lịch chầm chậm lùi ra sau mấy bước rồi xoay người rời đi.
Sùng Huy ngây người kinh ngạc nhìn tảng đá trước cửa lầu.
“Đi thôi.” Lâm Nhữ kéo hắn.
“Đây là đường đi đến Tạ phủ sao?” Uyển Sơ nhỏ giọng hỏi, tuy nàng chưa từng đến Tạ phủ nhưng có nghe qua danh của Tạ gia. Chuyện năm xưa Hà Dư cùng đám công tử ăn chơi nhà giàu đạp đổ cửa lầu ở đường phố họ Tạ nàng cũng biết.
Lâm Nhữ gật đầu.
Cảnh Sơ thở dài, nhỏ giọng nói: “Cô nàng là con gái của Tạ phu nhân sao? Xem ra cũng dễ giải quyết rồi.”
Lâm Nhữ mặt ủ mày chau, trước đây còn thầm nghĩ, Tạ phu nhân ưng ý Hà Lịch nên muốn xem thử con gái của bà ra sao, để Hà Lịch cưới con gái nhà họ Tạ cũng không tồi. Nay nhìn thấy tiểu thư nhà họ Tạ đúng là đẹp, nhưng tính tình như vậy chỉ có kẻ chê mình sống thọ mới dám cưới về.
Sùng Huy nhìn chăm chăm, càng đi vào trong thì sắc mặt của hắn càng trắng bệch. Sau đó, gương mặt trắng đến mức không có chút huyết sắc nào. Cô nàng đi qua cổng chính, đến trước cửa áp tường thì đẩy tay nắm tròn trên ván cửa, tháo chìa khóa trên hông xuống mở khóa. Sùng Huy nhìn qua cửa áp tường rồi lại nhìn cổng chính, cả người hắn cứ như bị sét đánh, run lên bần bật, trán túa mồ hôi như hạt đậu rơi xuống từng giọt. Hắn nắm lấy tay của Lâm Nhữ, run giọng nói: “Nhị lang, ta khó chịu, chúng ta về thôi.”
Đã đến cửa rồi, Hà Lịch mới rời đi, nếu cả nàng cũng bỏ về thì không hay lắm. Lâm Nhữ nhìn bộ dạng khó chịu của Sùng Huy, cho rằng hắn vừa rồi chạy quãng đường quá xa nên chịu không nổi, vì thế cũng không ép hắn cùng vào nữa. Nàng căn dặn Uyển Sơ và Cảnh Sơ: “Hai cô dìu Sùng Huy về đi.”
Ở bên ngoài phải cho tay vào bên trong mới mở được cửa nên hơi bất tiện, khiến cô nàng phải mất một lúc mới mở được cửa. Cô nàng quay đầu nhìn chỉ thấy có mình Lâm Nhữ, liền nhíu đôi mày thanh tú, hậm hực nói: “Sao chỉ có mình ngươi, cái phường sở khanh đụng ta đâu rồi?”
“Xiêm áo của huynh ấy bị rách quá nên không tiện gặp lệnh đường, về thay bộ khác lại đến.” Lâm Nhữ ung dung nói.
Cô nàng hừ một tiếng, tin là thật, nên giọng nói uyển chuyển hơn: “Nếu không tới thì ta không tha cho hắn đâu.”
Hai người vào trong, lúc trước đã ghé qua nên nàng cũng quen đường quen lối. Hướng cô nàng dẫn Lâm Nhữ đi chính là khoảng sân viện chỗ Tạ phu nhân ở có bày bài vị của Tạ Thiên. Lâm Nhữ để ý, dọc đường đi không có bóng dáng hạ nô nào cả nên thoáng phân vân.
Phủ đệ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ Tạ phu nhân không nuôi một nô tỳ hầu hạ nào, chỉ có mẫu tử hai người họ thôi sao?
Tạ phu nhân đang quỳ trước linh đường, mặc xiêm y vải bố màu đen như hôm ấy.
Lâm Nhữ ngây người, lẽ nào bà không chỉ làm vậy vào ngày giỗ của Tạ Thiên thôi ư? Ngày nào cũng như ngày nào suốt mười bốn năm, rốt cuộc tình cảm sâu nặng đến mức nào!
“Mẫu thân, con về rồi.” Cô nàng vui vẻ cất tiếng, tung tăng đi vào trong.
“Ăn trưa chưa? Nay trông con vui nhỉ?” Tạ phụ nhân dịu dàng hỏi, lấy khăn lau mồ hôi cho con gái. Từng động tác nhẹ nhàng như xem con gái là ngọc ngà, da thịt bằng tuyết, chỉ cần mạnh tay một chút sẽ làm con gái bị thương. Tình thương sâu nặng đong đầy trong đấy làm cho người ta phải cảm động.
“Con ăn ở lầu Nghênh Tân rồi. Mẫu thân không thích đồ ăn bên ngoài nên con không mang về.” Cô nàng cười hì hì nói, ngừng một lát mới bĩu môi, oán giận nói: “Lúc ra khỏi lầu có tên sở khanh đụng ngã đè lên người con. Con dẫn họ về để họ đến trước mẫu thân nói lời xin lỗi.” Nàng quay đầu chỉ tay về Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ cười cười hành lễ.
Lúc này Tạ phu nhân mới nhìn thấy Lâm Nhữ, ánh mắt lóe lên.
“Hiểu lầm mà thôi.” Lâm Nhữ áy náy, nói mấy câu giải thích. Bởi vì không muốn Hà Lịch cưới con gái của Tạ phu nhân, sợ Tạ phu nhân đòi hắn chịu trách nhiệm nên không khai ra người đè ngã cô nàng là biểu ca của nàng, chỉ bảo là bằng hữu, lại nói tiếp: “Là vị hôn thê của Nhữ còn trẻ con nên mới gây ra chuyện như vậy.”
“Mỹ nhân kia là vị hôn thê của ngươi?” Ánh mắt cô nàng sáng ngời lên, nói với Tạ phu nhân: “Vị hôn thê của y đẹp ghê, đẹp như phụ thân vậy, một mỹ nữ phấn điêu ngọc mài, ở bên cạnh người đó bản thân không dám thở mạnh, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.”
“Mỹ nhân tuyệt sắc ư?” Gương mặt của Tạ phu nhân bỗng căng thẳng, giọng có hơi dồn dập mà hỏi: “Giống phụ thân của con không?”
Cô nàng cau mày, ngẫm thật kĩ rồi lắc đầu: “Không giống.” Rồi lại nói: “Tuy đẹp nhưng không biết xấu hổ gì cả, không cho con xé quần tên sở khanh kia nên tự xé xiêm áo của mình.” Cô nàng so ngực của bản thân rồi đưa tay lên cao ướm: “Cả người run run, cao cỡ này, lộ khuôn ngực ra luôn.”
“Con gái à?” Tạ phu nhân cau mày hỏi.
“Tất nhiên là con gái chứ, chẳng phải nói rồi sao, là vị hôn thê của y.” Cô nàng kinh ngạc, chỉ tay về Lâm Nhữ.
Tạ phu nhân ngây người thất thần.
Lâm Nhữ nhớ đến mấy lời hôm trước của bà, chắc bà lại đang khổ sở tìm chuyển thế của Tạ Thiên, giờ nghe nói đến giai nhân xinh đẹp liền cho rằng là đầu thai chuyển kiếp của phu quân bà. Nàng bất giác thương xót, ân cần nhỏ nhẹ nói: “Tạ phu nhân.”
Tạ phu nhân đột ngột run lên một cái, ánh mắt mê man dần có điểm tụ, khom người hành lễ nói: “Là con gái ta ngang ngược, vì phu quân của ta sớm qua đời, ta quá thương con nên mới nuông chiều hết mực, mong Nhữ lang chớ trách.”
“Không dám.” Lâm Nhữ vội đáp lễ.
“Mẫu thân biết y sao?” Ánh mắt cô nàng sáng rực, cười với Lâm Nhữ rồi ngọt ngào nói: “Ta tên là Tạ Nghi Ninh, huynh tên gì?”
“Ninh nương!” Tạ phu nhân khẽ quát, áy náy cười với Lâm Nhữ: “Chắc Nhữ lang bận rộn nhiều việc nên mau chóng rời đi thôi.”
Bà đuổi khéo, Lâm Nhữ cầu còn không được nên chắp tay chào, xoay người ra cửa.
“Ta tiễn huynh.” Tạ Nghi Ninh nói.
Lâm Nhữ đã đi rất xa, Tạ Nghi Ninh không theo kịp.
Ra khỏi Tạ phủ, Lâm Nhữ đi rất nhanh, chỉ sợ Tạ Nghi Ninh đuổi theo.