Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-57
Chương 57: Cơn Ghen Tạo Nên Sóng Gió
Chương 57 : Cơn ghen tạo nên sóng gió
Nửa canh giờ sau đi ra khỏi khách xá, trông Lâm Nhữ khá thoải mái.
Hà Lịch cũng lộ nét cười, hắn nói: “Xem ra phụ tử Giang Sở Trạch thật sự muốn giúp đỡ nhà họ Phương.”
“Đúng thế!” Lâm Nhữ gật đầu. “Thương nhân xem trọng lợi nhuận, cũng không thiếu người trọng tình trọng nghĩa.”
“Có bọn họ giúp đỡ chắc chắn sẽ thành công.” Hà Lịch cực kỳ tin tưởng. Trong màn đêm lặng lẽ, hắn nhìn Lâm Nhữ bằng con tim yêu thương không dứt. Hắn nói với giọng dịu dàng: “Muội về ngủ một giấc đừng nghĩ ngợi gì nữa, mai cũng không cần phải dậy sớm, để huynh sắp xếp là được.”
Lâm Nhữ khẽ nói được, cười nhẹ bảo: “Biểu ca, muội cảm thấy dù phụ thân đã qua đời nhưng vẫn không hề thiếu hụt tình yêu thương. Biểu ca tốt với muội, thương muội còn hơn cả phụ thân nữa.”
Hà Lịch ngây người, trong ngực chua xót vô vàn, sau đó hắn vui mừng nói: “Nếu Nhữ lang không chê thì sau này để huynh thương yêu muội như thương muội muội hay con gái ruột của huynh.”
“Cầu còn không được.” Lâm Nhữ rủ mi, cười nghịch ngợm.
Trong giới buôn quạt truyền ra lời đồn, quạt hợp hoan của họ Phương được quý nhân trong cung ưng ý, đã ký đơn đặt hàng cung ứng. Cho nên chớm hè là thời điểm bán quạt tốt nhất, mà nhà họ Phương yên lặng không đề cập đến việc mở ngày hội đặt quạt.
Có kẻ tiếc năm nay không được thấy mỹ nhân trên mặt quạt nên cứ canh cánh trong lòng, Lập Hạ hằng năm đều đặn đến đây vì trong buổi đặt hàng được nhìn thấy mỹ nhân quạt hợp hoan. Phần nhiều người khác thì nóng vội, sợ quạt hợp hoan của họ Phương vào trong cung rồi không để ý đến chuyện làm ăn ở ngoài dân gian, từ nay về sau không thể bán được quạt của họ nữa. Phải biết rằng hằng năm bán quạt hợp hoan nhà họ Phương thu về lợi nhuận không hề ít ỏi.
Các nhà buôn quạt rối rít đến phường quạt của họ Phương để thăm hỏi. Ai ngờ đại quản sự Hà Lịch bận trăm công nghìn việc, mỗi lần gặp chỉ nói được đôi câu thì có người đến báo quý nhân đang cho gọi nên vội vàng đi ngay. Gia chủ Lâm Nhữ mới kế vị của nhà họ Phương lại không hề lộ mặt nên bọn họ không thể gặp.
Mọi người lo lắng cuống cuồng, Giang Sở Trạch bày tỏ, các vị đừng ngại ngần đặt trước một ít đi, dù gì cũng có để đặt, sau đó nếu còn mở ngày đặt quạt thì đặt thêm cũng được. Còn nếu không mở thì lúc đó biết làm thế nào, nên hắn ra tay đặt hàng trước.
Mọi người lục tục nối theo sau. Họ Phương nhận đơn đặt hàng lại không đủ số lượng cung ứng, cho nên đều giảm xuống. Họ cần mười nghìn chiếc chỉ cho đặt năm nghìn, muốn hai mươi nghìn lại chỉ cho mười nghìn.
Lúc các nhà buôn đến phường quạt nhà họ Phương nhắc chuyện đặt hàng thì phòng kho mở toang. Những năm trước, sau ngày hội đặt quạt họ đến nơi đây đặt hàng, phòng kho chất đầy quạt. Nhưng lúc này, số lượng chưa tới bảy, tám phần, chẳng được bao nhiêu chiếc cả.
Trong giới buôn thì chuyện làm ăn của Giang thị là quy mô lớn nhất. Mấy năm trước họ đều đặt ba bốn trăm nghìn chiếc, lúc này bất chấp có hàng tồn hay không cũng đặt tám trăm nghìn chiếc. Họ Phương chỉ nhận giao bốn trăm nghìn, Giang thị liền mang tiền thanh toán ngay.
Mấy người chầu chực thấy Giang thị ra tay liền không ít kẻ theo vào, ước tính lượng tiêu thụ hàng quạt của mình cần, không chờ đến ngày hội đặt quạt mà đặt hàng luôn. Họ nêu ra gấp đôi số lượng mình định đặt để nhà họ Phương giảm xuống một nửa là vừa, cũng mang tiền thanh toán hết. Những người khác nghe phong thanh chuyện này, sợ rằng trễ hơn nữa thì đơn đặt hàng phải đợi đến sau hè, sẽ lỡ thời điểm bán quạt tốt nhất, nên cũng vội vàng đi theo đặt hàng trả tiền.
Không đến nửa tháng sau, quạt hợp hoan còn tồn kho trong phường quạt đều đã được đặt hàng. Lâm Nhữ mừng rỡ vô cùng, nhưng phải diễn cho trọn vở kịch, tạm thời không chiếu theo quy ước trong ngành, ban đêm còn treo đèn lồng ở phường quạt làm bộ như thợ quạt phải gấp rút làm ngày làm đêm cho xong. Lại qua nửa tháng nữa, các đơn đặt hàng của lái buôn đều đã giao đủ mới công bố tin tức ra ngoài: Năm nay gia chủ mới tang chế nên không mở ngày hội đặt quạt.
Tuy các nhà buôn quạt chán nản vì không được thấy mỹ nhân trên mặt quạt báu, nhưng nghĩ đến đại điển kế vị gia chủ sẽ được nhìn thấy, nên mọi chuyện đều yên ổn.
Lâm Nhữ chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh đến khách xá Trần Lý để cảm tạ phụ tử Giang Sở Trạch, nhưng họ đã rời Nhuận Châu về Minh Châu rồi.
Nguy cơ được giải quyết, dạo gần đây Quách Thành An cũng không đến dò xét, xem chừng Tạ phu nhân không cấu kết với nhà họ Quách. Lâm Nhữ nhẹ nhõm cả người, ngẫm đến cái công hiến kế của Sùng Huy, không thể để hắn cắn môi nhưng đưa hắn ra ngoài một chút cũng được. Mái Lưu Thương đã thu dọn ổn thỏa nhưng Sùng Huy vẫn trì hoãn không chịu qua đó. Nàng muốn đưa hắn ra ngoài đi dạo để hắn nhìn qua chuyện đời, biết rõ kiêng kị giữa trai gái với nhau rồi sau khi trở về kêu hắn dọn ra ngoài sẽ dễ dàng hơn.
Mấy hôm nay nàng với Hà Lịch rất hao tâm tổn trí. Mỗi ngày nàng phải nghe kĩ càng từng động thái của các người buôn quạt từ lời của những kẻ nàng phái đi nghe ngóng. Chỉ có nắm vững từng động thái của lái buôn mới có thể kịp thời điều chỉnh đối sách, trao đổi ngầm với Giang Sở Trạch để trong ứng ngoài hợp cho khớp. Quả thật là mệt mỏi hơn bao giờ hết. Nàng trốn không gặp các người buôn quạt nên còn đỡ, Hà Lịch mệt mỏi đến mức tia máu giăng đầy đôi mắt, hốc mắt cũng đen thui. Nàng muốn hắn được nghỉ ngơi, ra ngoài giải sầu cũng tốt.
Đêm nay Hà Lịch dùng bữa tối ở nhà đài Sấu Thạch. Lúc ăn xong, Sùng Huy cũng có mặt nên Lâm Nhữ tiện thể nói cho cả hai nghe.
Hà Lịch rủ mi, im lặng một lúc rồi nói: “Tiền đã về tay, nên kiểm tra số tiền còn nợ các nhà buôn cung cấp vật liệu để trả cho họ, sau đó còn phải xử lý cho xong vật liệu còn tồn đọng, rồi đến các đơn đặt hàng. Những việc này tuy nói đã có các quản sự phía dưới chia nhau ra làm, nhưng chúng ta vẫn phải hỏi qua tình hình. Muội cứ đi đi, huynh về phường quạt kiểm tra.”
“Mục đích chuyến đi là muốn huynh nghỉ ngơi, chuyện có to bằng trời cũng nên gác lại.” Lâm Nhữ phất tay, lấy uy quyền của gia chủ ra ép Hà Lịch.
Sùng Huy thấy Hà Lịch không đi thì cười toét miệng, hàm răng trắng tinh như phát sáng. Hắn lại thấy Lâm Nhữ kiên quyết muốn Hà Lịch đi cùng, ánh mắt rực rỡ tối sầm lại. Lúc Lâm Nhữ nhìn hắn, thấy hắn xoắn tay áo, nói lắp bắp: “Ta muốn đọc sách, ‘Quyển bàn việc làm ăn của Đào Chu Công’ hôm qua mới xem có vài chương, phải nhân lúc đang tâm đắc mà đọc hết.”
“Có sư phụ kiểm tra việc học của huynh đâu nào, bao giờ đọc xong chẳng được.” Lâm Nhữ chọt trán Sùng Huy.
Đôi con ngươi đen tuyền của Sùng Huy đảo liên tục, cười nịnh nọt, nhìn Lâm Nhữ một cách tha thiết: “Hà đại lang phải kiểm tra sổ sách, chi bằng nhị lang này, nàng cũng đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi đi, thuận tiện dạy ta học luôn. Dù trong sách nàng đã chú thích rồi nhưng đâu bằng nghe chính nàng giảng giải kĩ càng.”
Hà Lịch ngồi rủ mi mắt, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Sùng Huy rồi lại lắc đầu.
Sùng Huy như tờ giấy trắng không tì vết, luôn mơ hồ với mọi chuyện trên đời, không có tâm kế gì cả, chắc hắn nghĩ nhiều thôi.
“Đừng có cố quá, khéo lại thành một con mọt sách.” Lâm Nhữ bật cười, nhìn đôi mắt lấp lánh nụ cười của Sùng Huy, cảm thấy đáng yêu vô vàn, càng muốn đưa Sùng Huy ra ngoài dạo một vòng để hắn biết được sự rực rỡ của thế giới ngoài kia. Nàng lập tức cậy mạnh mà nói: “Không cho ai thoái thác hết, ngày mai cùng nhau ra ngoài.”
Một lời đã định, Hà Lịch và Sùng Huy chỉ có thể nghe theo.
Hôm sau lúc Lâm Nhữ tỉnh giấc thì Sùng Huy đã thức dậy lâu rồi. Hắn ăn mặc chỉnh tề chờ nàng.
Áo màu xanh thẳm, cổ bẻ, ống tay hẹp, dáng áo ôm sát người khiến cho dáng người trông cao hơn. Vóc dáng cân đối nổi bật giữa vạn người. Hắn đội trên đầu cái nón phủ tai, loại nón mà đa số người dùng nó để chống rét mùa đông, được may bằng da dê rất dày. Nhưng cái hắn mang thì không phải thế, được làm bằng lụa Lĩnh màu đen, chất vải mỏng nên rất mát mẻ. Chóp mũ dựng thẳng, hai bên phủ xuống để khéo che đi lỗ tai bị khuyết một góc của hắn. Hắn mang ủng cao, trông phong lưu nhanh nhẹn.
Tuy rằng trong xiêm áo có độn thêm bông vải để nâng ngực, xinh đẹp đến mức không bút nghiên nào tả xiết, nhưng khi nhìn vẫn cho người ta cảm thấy hắn là con trai.
Đi dạo trong thành chẳng biết có gặp phải Quách Thành An hay không. Nếu hắn là gái giả trai thì không nói, nhưng hắn lại là con trai hàng thật giá thật, nên rất sợ mọi người nhìn ra thân phận thật của hắn. Lâm Nhữ muốn hắn mặc áo ngắn váy dài nữ tính hơn, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn tràn trề của Sùng Huy liền đổi lời nói, chỉ kêu hắn đổi nón phủ tai thành nón màn che, có vải mỏng màu đỏ rũ xuống đến vai gáy. Sau khi hắn mang nó thì đẩy cửa ra ngoài, lấy phần vải sau gáy hắn vắt lên trước để che lỗ tai đi.
Loại nón màn che này chỉ có thiếu nữ mới đội, nhìn từ xa thấy cái nón này trên đầu thì người nhìn sẽ ngay lập tức nghĩ hắn là thiếu nữ.
Sùng Huy sờ cái nón, tuy không thích lắm nhưng Lâm Nhữ kêu hắn đội thì hắn cũng không phản đối, vẻ mặt vô cùng khôn khéo.
Lâm Nhữ cũng mặc hồ bào. Nàng muốn trông khác với Sùng Huy nên về phòng thay bộ khác, đổi thành một bộ trang phục màu đen có ống tay bó. Dáng người thẳng như cây thương, đỉnh đầu búi tóc như ngày thường, chỉ cài một cây trâm gỗ màu đen. Trông nàng vô cùng nhanh nhẹn thoải mái. Sùng Huy nhìn nàng không chớp mắt, tầm nhìn cứ dính lên người nàng không dời đi.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ nhìn quen rồi nên không biểu lộ gì. Lâm Nhữ tuy thấy không tự nhiên lắm nhưng cũng không để ý. Chỉ có khi Hà Lịch nhìn thấy thì tầm mắt dừng lại một thoáng.
Họ tính đi dạo nên không ai cưỡi ngựa, cước bộ thong dong ra khỏi cửa.
Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, đình đài lầu gác càng thêm tinh xảo trong nắng mai nhạt nhòa. Hoa cỏ cây cối nở rộ, rậm rạp um tùm.
Trong năm người thì Sùng Huy đẹp nghiêng nước nghiêng thành không cần phải nói. Lâm Nhữ mang phong thái hào hoa. Chân mày Hà Lịch thả lỏng không mang vẻ thận trọng nghiêm túc thì cũng là một người xuất chúng. Uyển Sơ và Cảnh Sơ thì xinh đẹp kiều diễm. Trên đường đi họ liền tạo thành cảnh sắc hấp dẫn vô số tầm mắt người qua đường.
Có người nhận ra Lâm Nhữ và Hà Lịch nên vội vàng đến chào hỏi.
Lúc Sùng Huy thấy mấy người đó kính cẩn chào hỏi Lâm Nhữ và gọi Phương nhị lang thì toét miệng cười. Nhưng họ biết Lâm Nhữ thì cũng biết Hà Lịch,nên khi họ bày ra vẻ mặt tương tự khi chào hỏi Lâm Nhữ với Hà Lịch thì Sùng Huy thu lại nụ cười.
Ra khỏi phủ đi qua ba con phố, Sùng Huy chỉ muốn bật khóc. Trong lòng hắn có hai kẻ đánh nhau, một kẻ đòi về phủ, người còn lại thì không, vẫn muốn đi dạo với Lâm Nhữ.
Tuy rằng một nhóm năm người, nhưng Lâm Nhữ chỉ nhìn Sùng Huy. Cả một đường đi đều kể về các tập tục thói quen, giới thiệu mấy món đồ được các cửa hàng bày bán để hắn nhìn thử. Ven đường có khỉ diễn trò, vốn không tính dừng chân, nhưng thấy Sùng Huy nhìn mấy lần nên nàng cũng dừng lại ngắm nghía cùng hắn.
Chương 57 : Cơn ghen tạo nên sóng gió
Nửa canh giờ sau đi ra khỏi khách xá, trông Lâm Nhữ khá thoải mái.
Hà Lịch cũng lộ nét cười, hắn nói: “Xem ra phụ tử Giang Sở Trạch thật sự muốn giúp đỡ nhà họ Phương.”
“Đúng thế!” Lâm Nhữ gật đầu. “Thương nhân xem trọng lợi nhuận, cũng không thiếu người trọng tình trọng nghĩa.”
“Có bọn họ giúp đỡ chắc chắn sẽ thành công.” Hà Lịch cực kỳ tin tưởng. Trong màn đêm lặng lẽ, hắn nhìn Lâm Nhữ bằng con tim yêu thương không dứt. Hắn nói với giọng dịu dàng: “Muội về ngủ một giấc đừng nghĩ ngợi gì nữa, mai cũng không cần phải dậy sớm, để huynh sắp xếp là được.”
Lâm Nhữ khẽ nói được, cười nhẹ bảo: “Biểu ca, muội cảm thấy dù phụ thân đã qua đời nhưng vẫn không hề thiếu hụt tình yêu thương. Biểu ca tốt với muội, thương muội còn hơn cả phụ thân nữa.”
Hà Lịch ngây người, trong ngực chua xót vô vàn, sau đó hắn vui mừng nói: “Nếu Nhữ lang không chê thì sau này để huynh thương yêu muội như thương muội muội hay con gái ruột của huynh.”
“Cầu còn không được.” Lâm Nhữ rủ mi, cười nghịch ngợm.
Trong giới buôn quạt truyền ra lời đồn, quạt hợp hoan của họ Phương được quý nhân trong cung ưng ý, đã ký đơn đặt hàng cung ứng. Cho nên chớm hè là thời điểm bán quạt tốt nhất, mà nhà họ Phương yên lặng không đề cập đến việc mở ngày hội đặt quạt.
Có kẻ tiếc năm nay không được thấy mỹ nhân trên mặt quạt nên cứ canh cánh trong lòng, Lập Hạ hằng năm đều đặn đến đây vì trong buổi đặt hàng được nhìn thấy mỹ nhân quạt hợp hoan. Phần nhiều người khác thì nóng vội, sợ quạt hợp hoan của họ Phương vào trong cung rồi không để ý đến chuyện làm ăn ở ngoài dân gian, từ nay về sau không thể bán được quạt của họ nữa. Phải biết rằng hằng năm bán quạt hợp hoan nhà họ Phương thu về lợi nhuận không hề ít ỏi.
Các nhà buôn quạt rối rít đến phường quạt của họ Phương để thăm hỏi. Ai ngờ đại quản sự Hà Lịch bận trăm công nghìn việc, mỗi lần gặp chỉ nói được đôi câu thì có người đến báo quý nhân đang cho gọi nên vội vàng đi ngay. Gia chủ Lâm Nhữ mới kế vị của nhà họ Phương lại không hề lộ mặt nên bọn họ không thể gặp.
Mọi người lo lắng cuống cuồng, Giang Sở Trạch bày tỏ, các vị đừng ngại ngần đặt trước một ít đi, dù gì cũng có để đặt, sau đó nếu còn mở ngày đặt quạt thì đặt thêm cũng được. Còn nếu không mở thì lúc đó biết làm thế nào, nên hắn ra tay đặt hàng trước.
Mọi người lục tục nối theo sau. Họ Phương nhận đơn đặt hàng lại không đủ số lượng cung ứng, cho nên đều giảm xuống. Họ cần mười nghìn chiếc chỉ cho đặt năm nghìn, muốn hai mươi nghìn lại chỉ cho mười nghìn.
Lúc các nhà buôn đến phường quạt nhà họ Phương nhắc chuyện đặt hàng thì phòng kho mở toang. Những năm trước, sau ngày hội đặt quạt họ đến nơi đây đặt hàng, phòng kho chất đầy quạt. Nhưng lúc này, số lượng chưa tới bảy, tám phần, chẳng được bao nhiêu chiếc cả.
Trong giới buôn thì chuyện làm ăn của Giang thị là quy mô lớn nhất. Mấy năm trước họ đều đặt ba bốn trăm nghìn chiếc, lúc này bất chấp có hàng tồn hay không cũng đặt tám trăm nghìn chiếc. Họ Phương chỉ nhận giao bốn trăm nghìn, Giang thị liền mang tiền thanh toán ngay.
Mấy người chầu chực thấy Giang thị ra tay liền không ít kẻ theo vào, ước tính lượng tiêu thụ hàng quạt của mình cần, không chờ đến ngày hội đặt quạt mà đặt hàng luôn. Họ nêu ra gấp đôi số lượng mình định đặt để nhà họ Phương giảm xuống một nửa là vừa, cũng mang tiền thanh toán hết. Những người khác nghe phong thanh chuyện này, sợ rằng trễ hơn nữa thì đơn đặt hàng phải đợi đến sau hè, sẽ lỡ thời điểm bán quạt tốt nhất, nên cũng vội vàng đi theo đặt hàng trả tiền.
Không đến nửa tháng sau, quạt hợp hoan còn tồn kho trong phường quạt đều đã được đặt hàng. Lâm Nhữ mừng rỡ vô cùng, nhưng phải diễn cho trọn vở kịch, tạm thời không chiếu theo quy ước trong ngành, ban đêm còn treo đèn lồng ở phường quạt làm bộ như thợ quạt phải gấp rút làm ngày làm đêm cho xong. Lại qua nửa tháng nữa, các đơn đặt hàng của lái buôn đều đã giao đủ mới công bố tin tức ra ngoài: Năm nay gia chủ mới tang chế nên không mở ngày hội đặt quạt.
Tuy các nhà buôn quạt chán nản vì không được thấy mỹ nhân trên mặt quạt báu, nhưng nghĩ đến đại điển kế vị gia chủ sẽ được nhìn thấy, nên mọi chuyện đều yên ổn.
Lâm Nhữ chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh đến khách xá Trần Lý để cảm tạ phụ tử Giang Sở Trạch, nhưng họ đã rời Nhuận Châu về Minh Châu rồi.
Nguy cơ được giải quyết, dạo gần đây Quách Thành An cũng không đến dò xét, xem chừng Tạ phu nhân không cấu kết với nhà họ Quách. Lâm Nhữ nhẹ nhõm cả người, ngẫm đến cái công hiến kế của Sùng Huy, không thể để hắn cắn môi nhưng đưa hắn ra ngoài một chút cũng được. Mái Lưu Thương đã thu dọn ổn thỏa nhưng Sùng Huy vẫn trì hoãn không chịu qua đó. Nàng muốn đưa hắn ra ngoài đi dạo để hắn nhìn qua chuyện đời, biết rõ kiêng kị giữa trai gái với nhau rồi sau khi trở về kêu hắn dọn ra ngoài sẽ dễ dàng hơn.
Mấy hôm nay nàng với Hà Lịch rất hao tâm tổn trí. Mỗi ngày nàng phải nghe kĩ càng từng động thái của các người buôn quạt từ lời của những kẻ nàng phái đi nghe ngóng. Chỉ có nắm vững từng động thái của lái buôn mới có thể kịp thời điều chỉnh đối sách, trao đổi ngầm với Giang Sở Trạch để trong ứng ngoài hợp cho khớp. Quả thật là mệt mỏi hơn bao giờ hết. Nàng trốn không gặp các người buôn quạt nên còn đỡ, Hà Lịch mệt mỏi đến mức tia máu giăng đầy đôi mắt, hốc mắt cũng đen thui. Nàng muốn hắn được nghỉ ngơi, ra ngoài giải sầu cũng tốt.
Đêm nay Hà Lịch dùng bữa tối ở nhà đài Sấu Thạch. Lúc ăn xong, Sùng Huy cũng có mặt nên Lâm Nhữ tiện thể nói cho cả hai nghe.
Hà Lịch rủ mi, im lặng một lúc rồi nói: “Tiền đã về tay, nên kiểm tra số tiền còn nợ các nhà buôn cung cấp vật liệu để trả cho họ, sau đó còn phải xử lý cho xong vật liệu còn tồn đọng, rồi đến các đơn đặt hàng. Những việc này tuy nói đã có các quản sự phía dưới chia nhau ra làm, nhưng chúng ta vẫn phải hỏi qua tình hình. Muội cứ đi đi, huynh về phường quạt kiểm tra.”
“Mục đích chuyến đi là muốn huynh nghỉ ngơi, chuyện có to bằng trời cũng nên gác lại.” Lâm Nhữ phất tay, lấy uy quyền của gia chủ ra ép Hà Lịch.
Sùng Huy thấy Hà Lịch không đi thì cười toét miệng, hàm răng trắng tinh như phát sáng. Hắn lại thấy Lâm Nhữ kiên quyết muốn Hà Lịch đi cùng, ánh mắt rực rỡ tối sầm lại. Lúc Lâm Nhữ nhìn hắn, thấy hắn xoắn tay áo, nói lắp bắp: “Ta muốn đọc sách, ‘Quyển bàn việc làm ăn của Đào Chu Công’ hôm qua mới xem có vài chương, phải nhân lúc đang tâm đắc mà đọc hết.”
“Có sư phụ kiểm tra việc học của huynh đâu nào, bao giờ đọc xong chẳng được.” Lâm Nhữ chọt trán Sùng Huy.
Đôi con ngươi đen tuyền của Sùng Huy đảo liên tục, cười nịnh nọt, nhìn Lâm Nhữ một cách tha thiết: “Hà đại lang phải kiểm tra sổ sách, chi bằng nhị lang này, nàng cũng đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi đi, thuận tiện dạy ta học luôn. Dù trong sách nàng đã chú thích rồi nhưng đâu bằng nghe chính nàng giảng giải kĩ càng.”
Hà Lịch ngồi rủ mi mắt, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Sùng Huy rồi lại lắc đầu.
Sùng Huy như tờ giấy trắng không tì vết, luôn mơ hồ với mọi chuyện trên đời, không có tâm kế gì cả, chắc hắn nghĩ nhiều thôi.
“Đừng có cố quá, khéo lại thành một con mọt sách.” Lâm Nhữ bật cười, nhìn đôi mắt lấp lánh nụ cười của Sùng Huy, cảm thấy đáng yêu vô vàn, càng muốn đưa Sùng Huy ra ngoài dạo một vòng để hắn biết được sự rực rỡ của thế giới ngoài kia. Nàng lập tức cậy mạnh mà nói: “Không cho ai thoái thác hết, ngày mai cùng nhau ra ngoài.”
Một lời đã định, Hà Lịch và Sùng Huy chỉ có thể nghe theo.
Hôm sau lúc Lâm Nhữ tỉnh giấc thì Sùng Huy đã thức dậy lâu rồi. Hắn ăn mặc chỉnh tề chờ nàng.
Áo màu xanh thẳm, cổ bẻ, ống tay hẹp, dáng áo ôm sát người khiến cho dáng người trông cao hơn. Vóc dáng cân đối nổi bật giữa vạn người. Hắn đội trên đầu cái nón phủ tai, loại nón mà đa số người dùng nó để chống rét mùa đông, được may bằng da dê rất dày. Nhưng cái hắn mang thì không phải thế, được làm bằng lụa Lĩnh màu đen, chất vải mỏng nên rất mát mẻ. Chóp mũ dựng thẳng, hai bên phủ xuống để khéo che đi lỗ tai bị khuyết một góc của hắn. Hắn mang ủng cao, trông phong lưu nhanh nhẹn.
Tuy rằng trong xiêm áo có độn thêm bông vải để nâng ngực, xinh đẹp đến mức không bút nghiên nào tả xiết, nhưng khi nhìn vẫn cho người ta cảm thấy hắn là con trai.
Đi dạo trong thành chẳng biết có gặp phải Quách Thành An hay không. Nếu hắn là gái giả trai thì không nói, nhưng hắn lại là con trai hàng thật giá thật, nên rất sợ mọi người nhìn ra thân phận thật của hắn. Lâm Nhữ muốn hắn mặc áo ngắn váy dài nữ tính hơn, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn tràn trề của Sùng Huy liền đổi lời nói, chỉ kêu hắn đổi nón phủ tai thành nón màn che, có vải mỏng màu đỏ rũ xuống đến vai gáy. Sau khi hắn mang nó thì đẩy cửa ra ngoài, lấy phần vải sau gáy hắn vắt lên trước để che lỗ tai đi.
Loại nón màn che này chỉ có thiếu nữ mới đội, nhìn từ xa thấy cái nón này trên đầu thì người nhìn sẽ ngay lập tức nghĩ hắn là thiếu nữ.
Sùng Huy sờ cái nón, tuy không thích lắm nhưng Lâm Nhữ kêu hắn đội thì hắn cũng không phản đối, vẻ mặt vô cùng khôn khéo.
Lâm Nhữ cũng mặc hồ bào. Nàng muốn trông khác với Sùng Huy nên về phòng thay bộ khác, đổi thành một bộ trang phục màu đen có ống tay bó. Dáng người thẳng như cây thương, đỉnh đầu búi tóc như ngày thường, chỉ cài một cây trâm gỗ màu đen. Trông nàng vô cùng nhanh nhẹn thoải mái. Sùng Huy nhìn nàng không chớp mắt, tầm nhìn cứ dính lên người nàng không dời đi.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ nhìn quen rồi nên không biểu lộ gì. Lâm Nhữ tuy thấy không tự nhiên lắm nhưng cũng không để ý. Chỉ có khi Hà Lịch nhìn thấy thì tầm mắt dừng lại một thoáng.
Họ tính đi dạo nên không ai cưỡi ngựa, cước bộ thong dong ra khỏi cửa.
Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, đình đài lầu gác càng thêm tinh xảo trong nắng mai nhạt nhòa. Hoa cỏ cây cối nở rộ, rậm rạp um tùm.
Trong năm người thì Sùng Huy đẹp nghiêng nước nghiêng thành không cần phải nói. Lâm Nhữ mang phong thái hào hoa. Chân mày Hà Lịch thả lỏng không mang vẻ thận trọng nghiêm túc thì cũng là một người xuất chúng. Uyển Sơ và Cảnh Sơ thì xinh đẹp kiều diễm. Trên đường đi họ liền tạo thành cảnh sắc hấp dẫn vô số tầm mắt người qua đường.
Có người nhận ra Lâm Nhữ và Hà Lịch nên vội vàng đến chào hỏi.
Lúc Sùng Huy thấy mấy người đó kính cẩn chào hỏi Lâm Nhữ và gọi Phương nhị lang thì toét miệng cười. Nhưng họ biết Lâm Nhữ thì cũng biết Hà Lịch,nên khi họ bày ra vẻ mặt tương tự khi chào hỏi Lâm Nhữ với Hà Lịch thì Sùng Huy thu lại nụ cười.
Ra khỏi phủ đi qua ba con phố, Sùng Huy chỉ muốn bật khóc. Trong lòng hắn có hai kẻ đánh nhau, một kẻ đòi về phủ, người còn lại thì không, vẫn muốn đi dạo với Lâm Nhữ.
Tuy rằng một nhóm năm người, nhưng Lâm Nhữ chỉ nhìn Sùng Huy. Cả một đường đi đều kể về các tập tục thói quen, giới thiệu mấy món đồ được các cửa hàng bày bán để hắn nhìn thử. Ven đường có khỉ diễn trò, vốn không tính dừng chân, nhưng thấy Sùng Huy nhìn mấy lần nên nàng cũng dừng lại ngắm nghía cùng hắn.