Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
Chương 56: Kế Hay Để Giải Vây
Chương 56 : Kế hay để giải vây
Sùng Huy chăm chú lắng nghe. Lâm Nhữ nói xong thì uống trà. Hắn nhìn kĩ mấy dòng chú thích của nàng liền hiểu rõ, toét miệng cười mà nói: “Ta biết rồi, lấy ví dụ đơn giản như này. Nếu kế giương đông kích tây này dùng vào việc kinh doanh, quạt hợp hoan hình bầu dục tồn kho là thứ cần bán ngay nhưng phải làm ra vẻ nó rất khan hiếm. Rồi giả vờ như quạt hợp hoan hình lục giác mới là thứ tồn kho. Vật càng ít càng đắt, thứ càng khan hiếm càng được hoan nghênh. Những người buôn quạt rồi sẽ đều chọn đặt quạt hình bầu dục đúng không?”
“Đúng là như vậy.” Lâm Nhữ cười khen ngợi, chợt nảy ra một suy nghĩ. Hình như Sùng Huy rất nhạy bén với chuyện làm ăn buôn bán. Nàng và Hà Lịch đều là người trong cuộc mà có khi còn không nhìn thấu được như hắn. Vì thế nàng hỏi Sùng Huy: “Đố huynh một câu. Giờ có một loại hàng tồn kho rất nhiều, lúc trước có cách rất khéo để bán được hết, nhưng nay muốn tìm một cách khác để bán thì huynh thấy nên làm thế nào là tốt nhất?”
Sùng Huy rủ mi trầm tư, một lát sau thì nói: “Ăn không nói có, lạt mềm buộc chặt, vườn không nhà trống thì sao?”
“Hiểu thế nào?” Lâm Nhữ hỏi.
“Ăn không nói có là tạo ra ấn tượng ban đầu tốt hơn cả cách rất khéo trước kia, để cho người ta không đợi được muốn đặt hàng ngay. Lạt mềm buộc chặt là dù rất muốn có người đặt hàng ngay nhưng lại giả bộ thờ ơ, thậm chí lúc có người đặt còn đẩy đưa ba bốn lượt không muốn bán hàng ra để tạo bầu không khí căng thẳng. Vườn không nhà trống nghĩa là có rất nhiều hàng nhưng lại làm ra vẻ như hàng rất khan hiếm. Cứ thế ta áp dụng cả ba cách cùng lúc thì sẽ bán được hàng.”
Lâm Nhữ nghĩ cẩn thận, vỗ tay khen ngợi: “Rất hay!”
“Hay lắm đúng không?” Sùng Huy ngồi sát lại gần, ánh mắt sáng long lanh nhìn nàng.
“Ừ, rất hay!” Lâm Nhữ cười nói, phiền muộn đè nén trong lòng bao nhiêu ngày rốt cuộc cũng tan. Mặt mày nàng sáng sủa hẳn lên, tràn trề sức sống.
Sùng Huy thăm dò sắc mặt và lời nói của nàng, giờ hắn muốn được thưởng: “Nhị lang, nàng vui lắm à? Cho ta cắn môi nàng được không?”
Lâm Nhữ ho sù sụ suýt chút tắt thở.
Uyển Sở và Cảnh Sơ cười như điên, không hề có vẻ dè dặt của thiếu nữ.
“Sao vậy?” Sùng Huy không hiểu nổi nên hết ngắm người này lại nhìn người kia.
Lâm Nhữ đỡ trán, nếu thời gian quay ngược về vào buổi tối hôm ấy, thì cho dù nàng bị Quách Thành An nhìn thấu thân phận gái giả trai cũng quyết không hôn môi Sùng Huy.
Sùng Huy nhìn nàng chằm chằm chờ lời giải thích. Uyển Sơ và Cảnh Sơ cười toét miệng, ánh mắt sáng ngời đợi xem chuyện cười. Lâm Nhữ không biết làm sao nên hắng giọng khẽ nói: “Chuyện cắn môi không thể nói cho người khác nghe được.”
“Nhưng hôm ấy có rất nhiều người chứng kiến, chúng ta vẫn cắn môi đấy thôi, so với nói chuyện thì cắn môi càng dễ tránh họ hơn mà?” Sùng Huy vô cùng hiếu học, không hiểu liền hỏi ngay.
Lâm Nhữ suýt chút hộc máu, cố gắng kiềm chế mà nói: “Hôm ấy có lí do phải làm thế, sau này thì không được.”
“Ý nàng là, lúc chỉ có hai người chúng ta thôi thì ta có thể cắn môi nàng đúng không?” Sùng Huy gật đầu, vẻ mặt thể hiện ‘ta hiểu rồi’.
“Sấm sét đánh chết huynh đi!” Lâm Nhữ muốn ngẩng mặt lên trời gào thét.
Không nói lại Sùng Huy, ngồi nữa chắc nghẹn chết tươi nên nàng đứng dậy, chật vật ra khỏi cửa.
Ở sau lưng nàng, Uyển Sơ và Cảnh Sơ cười lớn hơn nữa. “Ha ha ha ha…” Buồn cười không chịu được, cười đến mức cả người run bần bật.
Lúc Lâm Nhữ đến quán Minh Sắt, rặng mây hồng trên mặt nàng còn chưa tiêu tan. Hà Lịch ra đón nàng, vừa thấy liền đổi giọng: “Sao mặt muội đỏ thế? Bệnh rồi sao? Mau tìm đại phu khám thử xem.”
“Không sao hết.” Lâm Nhữ xua tay, tuy rằng trong sáng chẳng có gì, nhưng chuyện Sùng Huy muốn hôn môi nàng cũng rất khó mà kể, đành nói: “Đi bộ nóng bức, cho muội ly trà là được.”
“Thật vậy à?” Hà Lịch vẫn lo lắng. Lâm Nhữ uống liền hai chung trà thì màu đỏ ửng trên mặt dần mất nên hắn mới yên tâm phần nào.
Lâm Nhữ nén tiếng thở dốc, kể lại kế hoạch mà Sùng Huy nêu ra cho Hà Lịch nghe, lại nói: “Muội thấy khá được, tuy không thể so với hào quang của quạt hợp hoan mỹ nhân, nhưng cũng có thể áp dụng.”
Buổi tối trước ngày Phương Đức Thanh qua đời, ông có nói với nàng, sau buổi đặt quạt ông muốn đến Trường An một chuyến để nghĩ cách làm quen với quý nhân, đưa quạt hợp hoan của họ Phương thâm nhập vào trong cung, trở thành hoàng thương. Họ có thể sai một số người ngầm tuồn tin rằng họ Phương đã nhận được đơn đặt hàng trong cung. Được như vậy thì thứ nhất, quạt hợp hoan của họ Phương lại có thêm một tụ điểm buôn bán, và việc phi tần của hoàng đế đều dùng quạt của họ khỏi phải nói tốt cỡ nào.
Hành động này cũng là giở trò bịp, nhưng lại là một thủ đoạn ngắn hạn, không giống như quạt báu gia truyền phải làm giả về lâu về dài. Huống chi lời đồn đãi không phải do họ Phương truyền ra rộng rãi mà chỉ âm thầm tung ra, sẽ không dính líu đến họ Phương, còn bán hết sạch quạt tồn kho. Nàng đi một chuyến đến kinh thành, nếu có thể dùng tiếng tăm quạt nhà họ Phương để thâm nhập vào trong cung thì sang năm không cần phải dựa vào quạt hợp hoan mỹ nhân nữa. Còn nếu không thể thâm nhập vào được thì nghĩ thêm những cách khác.
“Chiêu lạt mềm buộc chặt thì muội muốn nhờ Giang Sở Trạch trợ giúp. Hàng quạt của Giang thị làm ăn lớn, có danh vọng rất cao trong các thương lái. Nếu có Giang thị phối hợp làm nội ứng thì chuyện xem như thành công phân nửa.” Lâm Nhữ nói.
“Có lo ngại chuyện chúng ta để lộ yếu điểm ra cho hắn biết, thì sau này sẽ bị hắn đâm sau lưng, mượn cớ uy hiếp chúng ta không?” Hà Lịch có hơi bận tâm.
Lâm Nhữ rủ mi, ánh đèn rọi lên gương mặt nàng, đường nét rõ ràng, hàng mi rợp tạo thành vệt mờ. Đầu ngón tay nàng cong lại, gõ lên mặt bàn tạo thành tiết tấu, qua một lúc mới chậm rãi nói: “Muội thấy chúng ta có thể tin tưởng hắn. Nếu không có Giang thị trợ giúp thì kế sách này rất dễ xảy ra sơ hở.”
Hà Lịch cho rằng, có trăm nghìn kế cũng không yên lòng như dùng quạt hợp hoan mỹ nhân. Nhưng Lâm Nhữ kiên trì không muốn dùng đến quạt hợp hoan mỹ nhân nên hắn đành nghe theo nàng. Hắn gật đầu nói: “Được, ngày mai huynh sẽ bắt tay vào làm.”
“Chuyện nhờ Giang thị giúp đỡ, muội sẽ tự tìm gặp Giang Sở Trạch.” Lâm Nhữ nói.
“Để huynh đi chung với muội.” Hà Lịch nói, từ khi biết Lâm Nhữ là con gái thì hắn không yên tâm một mình nàng gặp gỡ các thương hộ, luôn sợ nàng sẽ trúng kế.
Lâm Nhữ muốn cự tuyệt hắn, nhưng ánh mắt giao nhau, nhìn thấy sự ân cần lo lắng trong đôi mắt Hà Lịch, con tim yếu mềm của nàng như bị công kích, co rút mà tê dại. Hốc mắt nàng nóng lên muốn khóc, hít một hơi sâu đè xuống, mỉm cười gật đầu: “Phiền biểu ca rồi.”
Hà Lịch nhìn đồng hồ nước, đang cuối giờ Tuất, bèn nói: “Tối nay tìm hắn luôn đi, hôm nay hắn vừa mới ghé nên tranh thủ cho kịp thời cơ.”
Lâm Nhữ cũng đang có ý như vậy, hai người cùng nhau ra khỏi cửa.
…
Trong phòng chữ Thiên của khách xá Trần Lý, Giang Sở Trạch ngồi đối diện với Giang Nhĩ Lâm. Trên chiếc bàn thấp bày bàn cờ nhưng quân cờ đặt lung tung như chỉ tiện tay đặt xuống, không hẳn là đang chơi cờ.
“Con cho rằng quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương đã mất thật rồi à?” Giang Nhĩ Lâm nói.
“Có lẽ thế. Nếu không mất thì trước kia tuy Phương Lâm Nhữ chưa làm gia chủ, cũng đã nhiều năm đi theo Phương công hành tẩu trên thương trường. Biết rõ trước mắt là thời cơ bán quạt tốt nhất, để lỡ thời điểm này thì thị trường sẽ bị gia tộc làm quạt khác chiếm lĩnh. Ngày đặt hàng quạt không thể tiếp tục trì hoãn. Mấy ngày nay Quách Thành An cứ đi đi lại lại giữa các nhà buôn, chắc chắn Phương Lâm Nhữ cũng biết rõ.” Giang Sở Trạch nói.
“Nếu không có hào quang quạt hợp hoan mỹ nhân thì quạt của họ Phương cũng chỉ là quạt hợp hoan bình thường thôi. Chúng ta còn cần bán quạt của họ sao?” Giang Nhĩ Lâm do dự.
“Quạt nhà họ Phương là quạt hợp hoan bình thường thì nhà họ Quách cũng vậy, từ quy mô đến uy tín đều khiến các đông gia phải cân nhắc trên mọi phương diện. Nhà họ Phương cùng Phương Lâm Nhữ tất nhiên mạnh hơn nhà họ Quách cùng Quách Thành An rồi. Hàng quạt nhà chúng ta đã bán quạt hợp hoan của họ Phương gần trăm năm nên chắc chắn không cần đổi.” Giang Sở Trạch nói.
Giang Nhĩ Lâm trầm ngâm rồi thở dài nói: “Theo ý con vậy, phụ thân già rồi, hàng quạt sau này phải dựa vào con.”
Giang Sở Trạch hất mấy quân trên bàn cờ, có phần nôn nóng: “Hôm nay con đã nói rõ như vậy rồi, không biết Phương Lâm Nhữ có chịu tin con hay không. Nhà chúng ta quyết định cùng hội cùng thuyền hợp tác với nhà họ Phương, thì phải trông vào họ Phương không bị lật đổ mới được.”
“Nếu y không tin con, cũng không lấy ra được quạt hợp hoan mỹ nhân để mở ngày đặt quạt, liệu con còn kiên trì muốn cùng tiến cùng lùi với nhà họ Phương không?” Giang Nhĩ Lâm hỏi.
Giang Sở Trạch im lặng, đứng dậy đi đi lại lại không ngừng.
“Mời hai vị thiếu gia đi bên này, phụ tử nhà họ Giang ở trong căn phòng đó.” Có tiếng người bên ngoài rồi tiếp đến vang lên tiếng gõ cửa.
Giang Sở Trạch trao đổi ánh mắt với phụ thân hắn, thoáng chốc vui mừng hân hoan.
Lâm Nhữ bước vào cửa trước, Hà Lịch theo phía sau, ngược tay khép cửa phòng lại. Lâm Nhữ chắp tay chào hỏi rồi cúi người vái dài: “Cầu Giang lão gia và Giang đại lang giúp đỡ, Nhữ xin lạy tạ ở chỗ này.”
“Không cần đa lễ, có chuyện gì cứ nói là được.” Giang Sở Trạch nâng nàng lên, cánh tay hắn vạm vỡ tựa như kìm sắt, sức lực như bật núi.
Lâm Nhữ tao nhã tinh tế, vóc dáng mảnh dẻ, cho dù muốn tiếp tục hành lễ cũng không được.
Chuyện quạt hợp hoan của nhà họ Phương vốn là gạt đời lấy tiếng không thể nói ra. Lâm Nhữ cũng không nói quạt báu mỹ nhân chưa mất mà chỉ bảo: “Trước khi Nhữ khẩn cầu Giang lão gia và Giang đại lang thì có lời này phải nói rõ. Nhữ không thể hoàn toàn không giấu diếm chuyện gì với hai vị. Chuyện liên quan đến quạt hợp hoan mỹ nhân Nhữ không thể nói thực hết được. Hai vị cân nhắc đi rồi hẵng nói có chịu giúp đỡ hay không.”
Giang Sở Trạch mạnh mẽ phất tay, hắn nói: “Việc huynh đến đây đủ để thấy huynh tin tưởng bọn ta. Có một số việc không phải không muốn nói mà là không thể nói, giấu diếm phần nào là chuyện phải làm, ta cùng phụ thân sẽ không hỏi đến. Chỉ cần huynh nói muốn chúng ta giúp đỡ chuyện gì là được.”
Chương 56 : Kế hay để giải vây
Sùng Huy chăm chú lắng nghe. Lâm Nhữ nói xong thì uống trà. Hắn nhìn kĩ mấy dòng chú thích của nàng liền hiểu rõ, toét miệng cười mà nói: “Ta biết rồi, lấy ví dụ đơn giản như này. Nếu kế giương đông kích tây này dùng vào việc kinh doanh, quạt hợp hoan hình bầu dục tồn kho là thứ cần bán ngay nhưng phải làm ra vẻ nó rất khan hiếm. Rồi giả vờ như quạt hợp hoan hình lục giác mới là thứ tồn kho. Vật càng ít càng đắt, thứ càng khan hiếm càng được hoan nghênh. Những người buôn quạt rồi sẽ đều chọn đặt quạt hình bầu dục đúng không?”
“Đúng là như vậy.” Lâm Nhữ cười khen ngợi, chợt nảy ra một suy nghĩ. Hình như Sùng Huy rất nhạy bén với chuyện làm ăn buôn bán. Nàng và Hà Lịch đều là người trong cuộc mà có khi còn không nhìn thấu được như hắn. Vì thế nàng hỏi Sùng Huy: “Đố huynh một câu. Giờ có một loại hàng tồn kho rất nhiều, lúc trước có cách rất khéo để bán được hết, nhưng nay muốn tìm một cách khác để bán thì huynh thấy nên làm thế nào là tốt nhất?”
Sùng Huy rủ mi trầm tư, một lát sau thì nói: “Ăn không nói có, lạt mềm buộc chặt, vườn không nhà trống thì sao?”
“Hiểu thế nào?” Lâm Nhữ hỏi.
“Ăn không nói có là tạo ra ấn tượng ban đầu tốt hơn cả cách rất khéo trước kia, để cho người ta không đợi được muốn đặt hàng ngay. Lạt mềm buộc chặt là dù rất muốn có người đặt hàng ngay nhưng lại giả bộ thờ ơ, thậm chí lúc có người đặt còn đẩy đưa ba bốn lượt không muốn bán hàng ra để tạo bầu không khí căng thẳng. Vườn không nhà trống nghĩa là có rất nhiều hàng nhưng lại làm ra vẻ như hàng rất khan hiếm. Cứ thế ta áp dụng cả ba cách cùng lúc thì sẽ bán được hàng.”
Lâm Nhữ nghĩ cẩn thận, vỗ tay khen ngợi: “Rất hay!”
“Hay lắm đúng không?” Sùng Huy ngồi sát lại gần, ánh mắt sáng long lanh nhìn nàng.
“Ừ, rất hay!” Lâm Nhữ cười nói, phiền muộn đè nén trong lòng bao nhiêu ngày rốt cuộc cũng tan. Mặt mày nàng sáng sủa hẳn lên, tràn trề sức sống.
Sùng Huy thăm dò sắc mặt và lời nói của nàng, giờ hắn muốn được thưởng: “Nhị lang, nàng vui lắm à? Cho ta cắn môi nàng được không?”
Lâm Nhữ ho sù sụ suýt chút tắt thở.
Uyển Sở và Cảnh Sơ cười như điên, không hề có vẻ dè dặt của thiếu nữ.
“Sao vậy?” Sùng Huy không hiểu nổi nên hết ngắm người này lại nhìn người kia.
Lâm Nhữ đỡ trán, nếu thời gian quay ngược về vào buổi tối hôm ấy, thì cho dù nàng bị Quách Thành An nhìn thấu thân phận gái giả trai cũng quyết không hôn môi Sùng Huy.
Sùng Huy nhìn nàng chằm chằm chờ lời giải thích. Uyển Sơ và Cảnh Sơ cười toét miệng, ánh mắt sáng ngời đợi xem chuyện cười. Lâm Nhữ không biết làm sao nên hắng giọng khẽ nói: “Chuyện cắn môi không thể nói cho người khác nghe được.”
“Nhưng hôm ấy có rất nhiều người chứng kiến, chúng ta vẫn cắn môi đấy thôi, so với nói chuyện thì cắn môi càng dễ tránh họ hơn mà?” Sùng Huy vô cùng hiếu học, không hiểu liền hỏi ngay.
Lâm Nhữ suýt chút hộc máu, cố gắng kiềm chế mà nói: “Hôm ấy có lí do phải làm thế, sau này thì không được.”
“Ý nàng là, lúc chỉ có hai người chúng ta thôi thì ta có thể cắn môi nàng đúng không?” Sùng Huy gật đầu, vẻ mặt thể hiện ‘ta hiểu rồi’.
“Sấm sét đánh chết huynh đi!” Lâm Nhữ muốn ngẩng mặt lên trời gào thét.
Không nói lại Sùng Huy, ngồi nữa chắc nghẹn chết tươi nên nàng đứng dậy, chật vật ra khỏi cửa.
Ở sau lưng nàng, Uyển Sơ và Cảnh Sơ cười lớn hơn nữa. “Ha ha ha ha…” Buồn cười không chịu được, cười đến mức cả người run bần bật.
Lúc Lâm Nhữ đến quán Minh Sắt, rặng mây hồng trên mặt nàng còn chưa tiêu tan. Hà Lịch ra đón nàng, vừa thấy liền đổi giọng: “Sao mặt muội đỏ thế? Bệnh rồi sao? Mau tìm đại phu khám thử xem.”
“Không sao hết.” Lâm Nhữ xua tay, tuy rằng trong sáng chẳng có gì, nhưng chuyện Sùng Huy muốn hôn môi nàng cũng rất khó mà kể, đành nói: “Đi bộ nóng bức, cho muội ly trà là được.”
“Thật vậy à?” Hà Lịch vẫn lo lắng. Lâm Nhữ uống liền hai chung trà thì màu đỏ ửng trên mặt dần mất nên hắn mới yên tâm phần nào.
Lâm Nhữ nén tiếng thở dốc, kể lại kế hoạch mà Sùng Huy nêu ra cho Hà Lịch nghe, lại nói: “Muội thấy khá được, tuy không thể so với hào quang của quạt hợp hoan mỹ nhân, nhưng cũng có thể áp dụng.”
Buổi tối trước ngày Phương Đức Thanh qua đời, ông có nói với nàng, sau buổi đặt quạt ông muốn đến Trường An một chuyến để nghĩ cách làm quen với quý nhân, đưa quạt hợp hoan của họ Phương thâm nhập vào trong cung, trở thành hoàng thương. Họ có thể sai một số người ngầm tuồn tin rằng họ Phương đã nhận được đơn đặt hàng trong cung. Được như vậy thì thứ nhất, quạt hợp hoan của họ Phương lại có thêm một tụ điểm buôn bán, và việc phi tần của hoàng đế đều dùng quạt của họ khỏi phải nói tốt cỡ nào.
Hành động này cũng là giở trò bịp, nhưng lại là một thủ đoạn ngắn hạn, không giống như quạt báu gia truyền phải làm giả về lâu về dài. Huống chi lời đồn đãi không phải do họ Phương truyền ra rộng rãi mà chỉ âm thầm tung ra, sẽ không dính líu đến họ Phương, còn bán hết sạch quạt tồn kho. Nàng đi một chuyến đến kinh thành, nếu có thể dùng tiếng tăm quạt nhà họ Phương để thâm nhập vào trong cung thì sang năm không cần phải dựa vào quạt hợp hoan mỹ nhân nữa. Còn nếu không thể thâm nhập vào được thì nghĩ thêm những cách khác.
“Chiêu lạt mềm buộc chặt thì muội muốn nhờ Giang Sở Trạch trợ giúp. Hàng quạt của Giang thị làm ăn lớn, có danh vọng rất cao trong các thương lái. Nếu có Giang thị phối hợp làm nội ứng thì chuyện xem như thành công phân nửa.” Lâm Nhữ nói.
“Có lo ngại chuyện chúng ta để lộ yếu điểm ra cho hắn biết, thì sau này sẽ bị hắn đâm sau lưng, mượn cớ uy hiếp chúng ta không?” Hà Lịch có hơi bận tâm.
Lâm Nhữ rủ mi, ánh đèn rọi lên gương mặt nàng, đường nét rõ ràng, hàng mi rợp tạo thành vệt mờ. Đầu ngón tay nàng cong lại, gõ lên mặt bàn tạo thành tiết tấu, qua một lúc mới chậm rãi nói: “Muội thấy chúng ta có thể tin tưởng hắn. Nếu không có Giang thị trợ giúp thì kế sách này rất dễ xảy ra sơ hở.”
Hà Lịch cho rằng, có trăm nghìn kế cũng không yên lòng như dùng quạt hợp hoan mỹ nhân. Nhưng Lâm Nhữ kiên trì không muốn dùng đến quạt hợp hoan mỹ nhân nên hắn đành nghe theo nàng. Hắn gật đầu nói: “Được, ngày mai huynh sẽ bắt tay vào làm.”
“Chuyện nhờ Giang thị giúp đỡ, muội sẽ tự tìm gặp Giang Sở Trạch.” Lâm Nhữ nói.
“Để huynh đi chung với muội.” Hà Lịch nói, từ khi biết Lâm Nhữ là con gái thì hắn không yên tâm một mình nàng gặp gỡ các thương hộ, luôn sợ nàng sẽ trúng kế.
Lâm Nhữ muốn cự tuyệt hắn, nhưng ánh mắt giao nhau, nhìn thấy sự ân cần lo lắng trong đôi mắt Hà Lịch, con tim yếu mềm của nàng như bị công kích, co rút mà tê dại. Hốc mắt nàng nóng lên muốn khóc, hít một hơi sâu đè xuống, mỉm cười gật đầu: “Phiền biểu ca rồi.”
Hà Lịch nhìn đồng hồ nước, đang cuối giờ Tuất, bèn nói: “Tối nay tìm hắn luôn đi, hôm nay hắn vừa mới ghé nên tranh thủ cho kịp thời cơ.”
Lâm Nhữ cũng đang có ý như vậy, hai người cùng nhau ra khỏi cửa.
…
Trong phòng chữ Thiên của khách xá Trần Lý, Giang Sở Trạch ngồi đối diện với Giang Nhĩ Lâm. Trên chiếc bàn thấp bày bàn cờ nhưng quân cờ đặt lung tung như chỉ tiện tay đặt xuống, không hẳn là đang chơi cờ.
“Con cho rằng quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương đã mất thật rồi à?” Giang Nhĩ Lâm nói.
“Có lẽ thế. Nếu không mất thì trước kia tuy Phương Lâm Nhữ chưa làm gia chủ, cũng đã nhiều năm đi theo Phương công hành tẩu trên thương trường. Biết rõ trước mắt là thời cơ bán quạt tốt nhất, để lỡ thời điểm này thì thị trường sẽ bị gia tộc làm quạt khác chiếm lĩnh. Ngày đặt hàng quạt không thể tiếp tục trì hoãn. Mấy ngày nay Quách Thành An cứ đi đi lại lại giữa các nhà buôn, chắc chắn Phương Lâm Nhữ cũng biết rõ.” Giang Sở Trạch nói.
“Nếu không có hào quang quạt hợp hoan mỹ nhân thì quạt của họ Phương cũng chỉ là quạt hợp hoan bình thường thôi. Chúng ta còn cần bán quạt của họ sao?” Giang Nhĩ Lâm do dự.
“Quạt nhà họ Phương là quạt hợp hoan bình thường thì nhà họ Quách cũng vậy, từ quy mô đến uy tín đều khiến các đông gia phải cân nhắc trên mọi phương diện. Nhà họ Phương cùng Phương Lâm Nhữ tất nhiên mạnh hơn nhà họ Quách cùng Quách Thành An rồi. Hàng quạt nhà chúng ta đã bán quạt hợp hoan của họ Phương gần trăm năm nên chắc chắn không cần đổi.” Giang Sở Trạch nói.
Giang Nhĩ Lâm trầm ngâm rồi thở dài nói: “Theo ý con vậy, phụ thân già rồi, hàng quạt sau này phải dựa vào con.”
Giang Sở Trạch hất mấy quân trên bàn cờ, có phần nôn nóng: “Hôm nay con đã nói rõ như vậy rồi, không biết Phương Lâm Nhữ có chịu tin con hay không. Nhà chúng ta quyết định cùng hội cùng thuyền hợp tác với nhà họ Phương, thì phải trông vào họ Phương không bị lật đổ mới được.”
“Nếu y không tin con, cũng không lấy ra được quạt hợp hoan mỹ nhân để mở ngày đặt quạt, liệu con còn kiên trì muốn cùng tiến cùng lùi với nhà họ Phương không?” Giang Nhĩ Lâm hỏi.
Giang Sở Trạch im lặng, đứng dậy đi đi lại lại không ngừng.
“Mời hai vị thiếu gia đi bên này, phụ tử nhà họ Giang ở trong căn phòng đó.” Có tiếng người bên ngoài rồi tiếp đến vang lên tiếng gõ cửa.
Giang Sở Trạch trao đổi ánh mắt với phụ thân hắn, thoáng chốc vui mừng hân hoan.
Lâm Nhữ bước vào cửa trước, Hà Lịch theo phía sau, ngược tay khép cửa phòng lại. Lâm Nhữ chắp tay chào hỏi rồi cúi người vái dài: “Cầu Giang lão gia và Giang đại lang giúp đỡ, Nhữ xin lạy tạ ở chỗ này.”
“Không cần đa lễ, có chuyện gì cứ nói là được.” Giang Sở Trạch nâng nàng lên, cánh tay hắn vạm vỡ tựa như kìm sắt, sức lực như bật núi.
Lâm Nhữ tao nhã tinh tế, vóc dáng mảnh dẻ, cho dù muốn tiếp tục hành lễ cũng không được.
Chuyện quạt hợp hoan của nhà họ Phương vốn là gạt đời lấy tiếng không thể nói ra. Lâm Nhữ cũng không nói quạt báu mỹ nhân chưa mất mà chỉ bảo: “Trước khi Nhữ khẩn cầu Giang lão gia và Giang đại lang thì có lời này phải nói rõ. Nhữ không thể hoàn toàn không giấu diếm chuyện gì với hai vị. Chuyện liên quan đến quạt hợp hoan mỹ nhân Nhữ không thể nói thực hết được. Hai vị cân nhắc đi rồi hẵng nói có chịu giúp đỡ hay không.”
Giang Sở Trạch mạnh mẽ phất tay, hắn nói: “Việc huynh đến đây đủ để thấy huynh tin tưởng bọn ta. Có một số việc không phải không muốn nói mà là không thể nói, giấu diếm phần nào là chuyện phải làm, ta cùng phụ thân sẽ không hỏi đến. Chỉ cần huynh nói muốn chúng ta giúp đỡ chuyện gì là được.”