Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-55
Chương 55: Tâm Kế Mỹ Nhân
Chương 55 : Tâm kế mỹ nhân
Lâm Nhữ ngây người, nhanh chóng suy nghĩ nguyên nhân mà Giang Sở Trạch lại nói như vậy.
“Phương nhị lang có thể dùng mấy câu qua loa để đáp lại, nhưng ta có mấy lời này mong Phương nhị lang nghĩ kĩ rồi hẵng nói.” Giang Sở Trạch trầm giọng, mày kiếm rậm, mắt hổ ác, không giận mà tự uy. “Hôm đặt hàng quạt, Phương công đột ngột gặp bất trắc, sau đó họ Phương phải làm tang sự, không thể mở được ngày hội đặt quạt cũng là dễ hiểu, nhưng sau khi Phương công đã an táng, Phương nhị lang cứ chần chừ không cử hành điển lễ tiếp nhận chức vị gia chủ, chần chừ không tiến hành ngày hội đặt quạt, sắp vào hè rồi, là thời điểm bán quạt tốt nhất trong năm, những người buôn quạt tham gia vào hội đặt quạt hôm ấy đều ở lại thành Nhuận Châu chưa về chờ họ Phương mở lại hội đặt quạt, Phương nhị lang chắc hẳn cũng biết, hôm qua huynh hẹn mấy vị buôn quạt có tầm cỡ nhưng không hó hé gì chuyện mở hội đặt quạt, giống như không muốn mở hội để mọi người đặt hàng vậy, hôm qua ta trắng đêm không chợp mắt, hàng quạt của Giang thị mấy đời đều bán quạt của họ Phương, cùng hội cùng thuyền với họ Phương, nếu có chỗ cần Giang thị giúp đỡ thì Phương nhị lang cứ mở lời. Ta cho rằng, nếu họ Phương không mau chóng mở ngày hội đặt quạt, dùng hết mọi cách khác để bán quạt, thì dần dà, người nhìn thấu nguyên do không chỉ có mình ta.”
Cả người Lâm Nhữ cứng đờ, kinh ngạc nhìn Giang Sở Trạch, chỉ cách nhau một bước, vóc người cao lớn như cột trụ chèn ép lấy nàng, đôi mắt hổ màu nâu, còn có từng lời của hắn công kích nàng khiến đầu óc nàng trống rỗng, một lúc sau cũng không suy nghĩ được gì, chỉ có một chàng trai cuồng ngạo như mãnh hổ trước mắt nàng.
“Trên tường của hàng quạt Giang thị có tằng tổ phụ, tổ phụ, phụ thân của ta mấy đời sau khi được nhìn thấy quạt hợp hoan mỹ nhân của họ Phương, đều mời họa sĩ vẽ lại theo trí nhớ bức họa mỹ nhân trên mặt quạt, các mỹ nhân đều nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, yêu kiều quyến rũ, các tiểu nhị trong hàng quạt đều thuộc như lòng bàn tay các mỹ nhân xuất hiện trên quạt báu của họ Phương, người mua quạt dù già trẻ lớn bé đều có nhu cầu rất cao, dù quạt của họ Phương đắt hơn mấy văn tiền so với quạt của những nhà khác cũng không ai chê đắt đỏ, Giang thị bán quạt của họ Phương lợi nhuận thu về rất cao, không hi vọng họ Phương sẽ bị lật đổ, Phương nhị lang, huynh hiểu được không?” Giang Sở Trạch nhìn chăm chăm vào Lâm Nhữ mà nói.
Cả người Lâm Nhữ nhễ nhại mồ hôi, hai đầu gối như nhũn ra, một lúc sau không thừa nhận cũng không chối bỏ, chỉ khàn giọng: “Đa tạ Giang đại lang.”
“Huynh…” Giang đại lang há miệng muốn nói nhưng Lâm Nhữ phất tay, nói nhỏ: “Mời Giang đại lang về.”
Giang Sở Trạch rời đi, Lâm Nhữ ngả người lên ghế không hề động đậy.
“Hôm qua chúng ta đã đánh rắn động cỏ.” Hà Lịch ở bên ngoài nghe rất rõ ràng, bước vào ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhữ, rót trà cho nàng: “Uống một ly để bình tĩnh.”
Lâm Nhữ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cất ly trà, lau trán, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
“Mau chóng mở ngày hội đặt quạt thôi, nếu không thì mọi người đều hoài nghi, lòng người bất định, đến lúc đó đã quá muộn.” Hà Lịch khuyên nhủ.
Mở ngày hội đặt quạt, rồi nàng cũng giống như tổ tiên tiếp tục con đường gạt đời lấy tiếng.
Lâm Nhữ ngưng mi, hồi lâu yếu ớt nói: “Để muội suy nghĩ thêm, suy nghĩ thêm một chút đã.”
Trong lòng sớm biết rõ, giờ chỉ đang chống chế mà thôi. Nếu có thể bỏ qua quạt hợp hoan mỹ nhân mà có cách khác bán được quạt thì không đợi đến đời của nàng, đời trước của phụ thân đã bỏ được rồi.
Không chỉ riêng họ Phương cần hào quang quạt hợp hoan mỹ nhân mà những người buôn quạt đặt hàng quạt của họ Phương cũng vậy, mọi người ca ngợi, lợi dụng sự huyền bí của quạt nhà họ Phương mà bán quạt thu về lãi to, lời đồn mỹ nhân trên mặt quạt của họ Phương có thể trở thành người sống không chừng do chính những người buôn truyền ra.
Mọi người chú ý đến, biết bao kẻ tán tụng, quạt hợp hoan mỹ nhân của họ Phương càng huyền bí càng được tôn sùng, việc bán quạt của họ Phương càng trở nên dễ dàng.
Vừa được thể diện vừa được doanh thu, ai cũng không muốn từ bỏ, càng lúc càng khó xóa bỏ.
***
Sùng Huy say mê trong sách vở, vốn hắn đã biết chữ, lại không phải con nít, nên chăm chỉ học tập, tiến bộ vượt bậc.
Không có người dạy dỗ, bản thân hắn tự rút ra được cách học hiệu quả, trước xem sách đọc qua từng câu từng chữ, nhẩm lại một lần, chép lại một lần, cứ như thế, tuy rằng không thể xem qua là hiểu, nhưng cũng có thể nhớ hết chữ nghĩa.
Tuy chữ không đẹp như chữ Lâm Nhữ, nhưng hơn hẳn những người mới học, ngay hàng thẳng lối.
Lúc Cảnh Sơ gọi hắn dùng bữa trưa, hắn ra ngoài, trong tay còn cầm một quyển sách, vừa nhai vừa xem.
Hắn không còn làm một con hươu cao cổ cứ nhìn về cửa viện mà trông ngóng Lâm Nhữ nữa.
Lúc An thị ghé, thấy hắn đọc sách mê mẩn, Lâm Nhữ không cho bà dạy phụ đức nên bà nói qua cách đối nhân xử thế một lần cho hắn, hắn trợn đôi mắt to, bộ dạng mơ hồ lắng nghe, An thị cười nghiêng ngả, vui vì sự ngây ngô của hắn, nhưng không nói gì mà để tự hắn đọc sách.
Sùng Huy đọc xong quyển “Nghi lễ”, lại xem “Sách dạy vỡ lòng”, tiện tay rút quyển “Ba mươi sáu kế”, trên giá sách ngoại trừ sách cho con nít học chữ đều là sách liên quan đến kinh doanh, Sùng Huy mở quyển này ra lại thấy là sách nhà binh nên có phần kinh ngạc, bất giác đọc thật cẩn thận.
Hắn nhìn qua sắc trời, không để ý đến chuyện khác, mở chương “Mỹ nhân kế” ra xem đi xem lại.
Đọc đến lần thứ năm, hắn như được khai sáng u mê, nhếch miệng, cong mi mắt cười.
Lâm Nhữ mang tâm sự nặng nề, buổi tối trở về nhà đài Sấu Thạch, vừa vào cửa thấy Sùng Huy ngồi ở bên ngoài, mặc áo bào màu trắng ống tay rộng, như áng mây trắng bao bọc lấy người ngọc, nàng mỉm cười đến gần, gương mặt trắng nõn của Sùng Huy đỏ lên, hắn vốn rất xinh đẹp, giờ càng thêm động lòng khiến người khác nhìn vào cảm thấy thèm thuồng, có hơi khác với lúc trước, Lâm Nhữ kinh ngạc, nghĩ phải chăng hắn uống rượu, ngồi bên cạnh hắn rồi áp sát, không ngửi được mùi rượu.
“Nhìn ta như vậy có được không?” Sùng Huy nhìn nàng, chớp chớp hàng mi, con ngươi sáng như sao, ngượng ngùng đong đầy tình.
Lâm Nhữ ngây người, nhìn hai người Uyển Sơ và Cảnh Sơ ở bên cạnh hầu hạ.
Cảnh Sơ che miệng cười khúc khích: “Hắn dặm phấn đấy, tự dưng lúc hoàng hôn lại muốn dặm phấn, nhà đài Sấu Thạch không có nên nô tỳ qua xin chỗ phu nhân, là phấn Đàn Tâm của Thiều Châu, thường không có chỗ mua, phu nhân bảo là ông chủ lầu Tụy Bảo mua giùm đấy, hai mươi xâu tiền một hộp.” Dứt lời, nàng vào phòng lấy một cái hộp đi ra, chiếc hộp nhiều màu bằng cẩm thạch phủ men, nắp hộp khắc hình hoa sen uốn lượn, vô cùng tinh xảo, mở ra, bên trong có một lớp phấn mỏng.
Lâm Nhữ trợn mắt, hai mươi xâu tiền mua một thứ vô nghĩa như vậy!
“Nàng còn chưa nói trông ta thế nào nhỉ?” Sùng Huy nhăn nhó, nắm lấy cánh tay Lâm Nhữ rồi vội buông, bộ dạng như có tật giật mình.
Đẹp thì đẹp, nhưng mà… Lâm Nhữ sợ rằng khen hắn thì sau này ngày nào hắn cũng muốn thoa, hai mươi xâu tiền đổi lấy cái thứ chẳng thoa được mấy bữa này thì quá đắt đỏ, hơn nữa hắn là con trai, cứ trang điểm không phải là tốt, nên ngắc ngứ không biết nói thế nào cho phải.
“Rất xấu sao?” Hốc mắt Sùng Huy ươn ướt, xấu hổ nói giọng ảo não, tự nhủ: “Xem ra mỹ nhân kế không phải đối với ai cũng hữu dụng, hoặc là ta không được xem là mỹ nhân.”
“Huynh… nói… gì… cơ?” Lâm Nhữ lắp bắp.
“Ta nói ta đang dùng mỹ nhân kế với nàng.” Sùng Huy chớp mắt, dùng ánh mắt phong tình vô hạn để quyến rũ Lâm Nhữ.
“Ha ha ha ha…” Bốn tiếng cười vang lên, không riêng gì Lâm Nhữ mà cả Uyển Sơ lẫn Cảnh Sơ cũng cười nghiêng ngả, ôm bụng kêu “ôi chao” không ngừng.
Lâm Nhữ cười muốn tắt thở, cười mãi mới nói: “Cái này mà nhũ mẫu cũng dạy, nhắc cho nhũ mẫu đừng dạy mấy chuyện như vậy.”
“Hôm nay ma ma không dạy gì cả, cái này không phải do ma ma dạy đâu.” Uyển Sơ và Cảnh Sơ đồng thanh giải oan cho An thị.
“Không phải ma ma dạy đâu, ta đọc sách thấy đấy.” Sùng Huy bĩu môi.
Lâm Nhữ nén cười, thở hồng hộc nói: “Sách gì lấy ra cho ta xem thử.”
Quyển “Ba mươi sáu kế” thật hay mà hắn chọn đường ngang ngõ cụt mà đọc, Lâm Nhữ mỉm cười, khép sách lại nói: “Sau này đừng xem nữa.”
“Vậy sao nàng lại xem? Ta thấy nàng xem nhiều lần lắm.” Sùng Huy chỉ vào chỗ chú giải chằng chịt. “Trên kệ đều là sách kinh doanh, riêng quyển này là nhà binh, rốt cuộc là sao?”
Thỏ trắng vậy mà không hề ngốc nhé, Lâm Nhữ bật cười, kiên nhẫn giải thích: “Đối với kẻ dùng binh, con đường gian trá vẫn có thể dùng, vì cái tài dùng binh nằm ở sự thiên biến vạn hóa, đánh đòn bất ngờ, thật ra thì con đường kinh doanh cũng vậy…”
Chương 55 : Tâm kế mỹ nhân
Lâm Nhữ ngây người, nhanh chóng suy nghĩ nguyên nhân mà Giang Sở Trạch lại nói như vậy.
“Phương nhị lang có thể dùng mấy câu qua loa để đáp lại, nhưng ta có mấy lời này mong Phương nhị lang nghĩ kĩ rồi hẵng nói.” Giang Sở Trạch trầm giọng, mày kiếm rậm, mắt hổ ác, không giận mà tự uy. “Hôm đặt hàng quạt, Phương công đột ngột gặp bất trắc, sau đó họ Phương phải làm tang sự, không thể mở được ngày hội đặt quạt cũng là dễ hiểu, nhưng sau khi Phương công đã an táng, Phương nhị lang cứ chần chừ không cử hành điển lễ tiếp nhận chức vị gia chủ, chần chừ không tiến hành ngày hội đặt quạt, sắp vào hè rồi, là thời điểm bán quạt tốt nhất trong năm, những người buôn quạt tham gia vào hội đặt quạt hôm ấy đều ở lại thành Nhuận Châu chưa về chờ họ Phương mở lại hội đặt quạt, Phương nhị lang chắc hẳn cũng biết, hôm qua huynh hẹn mấy vị buôn quạt có tầm cỡ nhưng không hó hé gì chuyện mở hội đặt quạt, giống như không muốn mở hội để mọi người đặt hàng vậy, hôm qua ta trắng đêm không chợp mắt, hàng quạt của Giang thị mấy đời đều bán quạt của họ Phương, cùng hội cùng thuyền với họ Phương, nếu có chỗ cần Giang thị giúp đỡ thì Phương nhị lang cứ mở lời. Ta cho rằng, nếu họ Phương không mau chóng mở ngày hội đặt quạt, dùng hết mọi cách khác để bán quạt, thì dần dà, người nhìn thấu nguyên do không chỉ có mình ta.”
Cả người Lâm Nhữ cứng đờ, kinh ngạc nhìn Giang Sở Trạch, chỉ cách nhau một bước, vóc người cao lớn như cột trụ chèn ép lấy nàng, đôi mắt hổ màu nâu, còn có từng lời của hắn công kích nàng khiến đầu óc nàng trống rỗng, một lúc sau cũng không suy nghĩ được gì, chỉ có một chàng trai cuồng ngạo như mãnh hổ trước mắt nàng.
“Trên tường của hàng quạt Giang thị có tằng tổ phụ, tổ phụ, phụ thân của ta mấy đời sau khi được nhìn thấy quạt hợp hoan mỹ nhân của họ Phương, đều mời họa sĩ vẽ lại theo trí nhớ bức họa mỹ nhân trên mặt quạt, các mỹ nhân đều nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, yêu kiều quyến rũ, các tiểu nhị trong hàng quạt đều thuộc như lòng bàn tay các mỹ nhân xuất hiện trên quạt báu của họ Phương, người mua quạt dù già trẻ lớn bé đều có nhu cầu rất cao, dù quạt của họ Phương đắt hơn mấy văn tiền so với quạt của những nhà khác cũng không ai chê đắt đỏ, Giang thị bán quạt của họ Phương lợi nhuận thu về rất cao, không hi vọng họ Phương sẽ bị lật đổ, Phương nhị lang, huynh hiểu được không?” Giang Sở Trạch nhìn chăm chăm vào Lâm Nhữ mà nói.
Cả người Lâm Nhữ nhễ nhại mồ hôi, hai đầu gối như nhũn ra, một lúc sau không thừa nhận cũng không chối bỏ, chỉ khàn giọng: “Đa tạ Giang đại lang.”
“Huynh…” Giang đại lang há miệng muốn nói nhưng Lâm Nhữ phất tay, nói nhỏ: “Mời Giang đại lang về.”
Giang Sở Trạch rời đi, Lâm Nhữ ngả người lên ghế không hề động đậy.
“Hôm qua chúng ta đã đánh rắn động cỏ.” Hà Lịch ở bên ngoài nghe rất rõ ràng, bước vào ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhữ, rót trà cho nàng: “Uống một ly để bình tĩnh.”
Lâm Nhữ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cất ly trà, lau trán, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
“Mau chóng mở ngày hội đặt quạt thôi, nếu không thì mọi người đều hoài nghi, lòng người bất định, đến lúc đó đã quá muộn.” Hà Lịch khuyên nhủ.
Mở ngày hội đặt quạt, rồi nàng cũng giống như tổ tiên tiếp tục con đường gạt đời lấy tiếng.
Lâm Nhữ ngưng mi, hồi lâu yếu ớt nói: “Để muội suy nghĩ thêm, suy nghĩ thêm một chút đã.”
Trong lòng sớm biết rõ, giờ chỉ đang chống chế mà thôi. Nếu có thể bỏ qua quạt hợp hoan mỹ nhân mà có cách khác bán được quạt thì không đợi đến đời của nàng, đời trước của phụ thân đã bỏ được rồi.
Không chỉ riêng họ Phương cần hào quang quạt hợp hoan mỹ nhân mà những người buôn quạt đặt hàng quạt của họ Phương cũng vậy, mọi người ca ngợi, lợi dụng sự huyền bí của quạt nhà họ Phương mà bán quạt thu về lãi to, lời đồn mỹ nhân trên mặt quạt của họ Phương có thể trở thành người sống không chừng do chính những người buôn truyền ra.
Mọi người chú ý đến, biết bao kẻ tán tụng, quạt hợp hoan mỹ nhân của họ Phương càng huyền bí càng được tôn sùng, việc bán quạt của họ Phương càng trở nên dễ dàng.
Vừa được thể diện vừa được doanh thu, ai cũng không muốn từ bỏ, càng lúc càng khó xóa bỏ.
***
Sùng Huy say mê trong sách vở, vốn hắn đã biết chữ, lại không phải con nít, nên chăm chỉ học tập, tiến bộ vượt bậc.
Không có người dạy dỗ, bản thân hắn tự rút ra được cách học hiệu quả, trước xem sách đọc qua từng câu từng chữ, nhẩm lại một lần, chép lại một lần, cứ như thế, tuy rằng không thể xem qua là hiểu, nhưng cũng có thể nhớ hết chữ nghĩa.
Tuy chữ không đẹp như chữ Lâm Nhữ, nhưng hơn hẳn những người mới học, ngay hàng thẳng lối.
Lúc Cảnh Sơ gọi hắn dùng bữa trưa, hắn ra ngoài, trong tay còn cầm một quyển sách, vừa nhai vừa xem.
Hắn không còn làm một con hươu cao cổ cứ nhìn về cửa viện mà trông ngóng Lâm Nhữ nữa.
Lúc An thị ghé, thấy hắn đọc sách mê mẩn, Lâm Nhữ không cho bà dạy phụ đức nên bà nói qua cách đối nhân xử thế một lần cho hắn, hắn trợn đôi mắt to, bộ dạng mơ hồ lắng nghe, An thị cười nghiêng ngả, vui vì sự ngây ngô của hắn, nhưng không nói gì mà để tự hắn đọc sách.
Sùng Huy đọc xong quyển “Nghi lễ”, lại xem “Sách dạy vỡ lòng”, tiện tay rút quyển “Ba mươi sáu kế”, trên giá sách ngoại trừ sách cho con nít học chữ đều là sách liên quan đến kinh doanh, Sùng Huy mở quyển này ra lại thấy là sách nhà binh nên có phần kinh ngạc, bất giác đọc thật cẩn thận.
Hắn nhìn qua sắc trời, không để ý đến chuyện khác, mở chương “Mỹ nhân kế” ra xem đi xem lại.
Đọc đến lần thứ năm, hắn như được khai sáng u mê, nhếch miệng, cong mi mắt cười.
Lâm Nhữ mang tâm sự nặng nề, buổi tối trở về nhà đài Sấu Thạch, vừa vào cửa thấy Sùng Huy ngồi ở bên ngoài, mặc áo bào màu trắng ống tay rộng, như áng mây trắng bao bọc lấy người ngọc, nàng mỉm cười đến gần, gương mặt trắng nõn của Sùng Huy đỏ lên, hắn vốn rất xinh đẹp, giờ càng thêm động lòng khiến người khác nhìn vào cảm thấy thèm thuồng, có hơi khác với lúc trước, Lâm Nhữ kinh ngạc, nghĩ phải chăng hắn uống rượu, ngồi bên cạnh hắn rồi áp sát, không ngửi được mùi rượu.
“Nhìn ta như vậy có được không?” Sùng Huy nhìn nàng, chớp chớp hàng mi, con ngươi sáng như sao, ngượng ngùng đong đầy tình.
Lâm Nhữ ngây người, nhìn hai người Uyển Sơ và Cảnh Sơ ở bên cạnh hầu hạ.
Cảnh Sơ che miệng cười khúc khích: “Hắn dặm phấn đấy, tự dưng lúc hoàng hôn lại muốn dặm phấn, nhà đài Sấu Thạch không có nên nô tỳ qua xin chỗ phu nhân, là phấn Đàn Tâm của Thiều Châu, thường không có chỗ mua, phu nhân bảo là ông chủ lầu Tụy Bảo mua giùm đấy, hai mươi xâu tiền một hộp.” Dứt lời, nàng vào phòng lấy một cái hộp đi ra, chiếc hộp nhiều màu bằng cẩm thạch phủ men, nắp hộp khắc hình hoa sen uốn lượn, vô cùng tinh xảo, mở ra, bên trong có một lớp phấn mỏng.
Lâm Nhữ trợn mắt, hai mươi xâu tiền mua một thứ vô nghĩa như vậy!
“Nàng còn chưa nói trông ta thế nào nhỉ?” Sùng Huy nhăn nhó, nắm lấy cánh tay Lâm Nhữ rồi vội buông, bộ dạng như có tật giật mình.
Đẹp thì đẹp, nhưng mà… Lâm Nhữ sợ rằng khen hắn thì sau này ngày nào hắn cũng muốn thoa, hai mươi xâu tiền đổi lấy cái thứ chẳng thoa được mấy bữa này thì quá đắt đỏ, hơn nữa hắn là con trai, cứ trang điểm không phải là tốt, nên ngắc ngứ không biết nói thế nào cho phải.
“Rất xấu sao?” Hốc mắt Sùng Huy ươn ướt, xấu hổ nói giọng ảo não, tự nhủ: “Xem ra mỹ nhân kế không phải đối với ai cũng hữu dụng, hoặc là ta không được xem là mỹ nhân.”
“Huynh… nói… gì… cơ?” Lâm Nhữ lắp bắp.
“Ta nói ta đang dùng mỹ nhân kế với nàng.” Sùng Huy chớp mắt, dùng ánh mắt phong tình vô hạn để quyến rũ Lâm Nhữ.
“Ha ha ha ha…” Bốn tiếng cười vang lên, không riêng gì Lâm Nhữ mà cả Uyển Sơ lẫn Cảnh Sơ cũng cười nghiêng ngả, ôm bụng kêu “ôi chao” không ngừng.
Lâm Nhữ cười muốn tắt thở, cười mãi mới nói: “Cái này mà nhũ mẫu cũng dạy, nhắc cho nhũ mẫu đừng dạy mấy chuyện như vậy.”
“Hôm nay ma ma không dạy gì cả, cái này không phải do ma ma dạy đâu.” Uyển Sơ và Cảnh Sơ đồng thanh giải oan cho An thị.
“Không phải ma ma dạy đâu, ta đọc sách thấy đấy.” Sùng Huy bĩu môi.
Lâm Nhữ nén cười, thở hồng hộc nói: “Sách gì lấy ra cho ta xem thử.”
Quyển “Ba mươi sáu kế” thật hay mà hắn chọn đường ngang ngõ cụt mà đọc, Lâm Nhữ mỉm cười, khép sách lại nói: “Sau này đừng xem nữa.”
“Vậy sao nàng lại xem? Ta thấy nàng xem nhiều lần lắm.” Sùng Huy chỉ vào chỗ chú giải chằng chịt. “Trên kệ đều là sách kinh doanh, riêng quyển này là nhà binh, rốt cuộc là sao?”
Thỏ trắng vậy mà không hề ngốc nhé, Lâm Nhữ bật cười, kiên nhẫn giải thích: “Đối với kẻ dùng binh, con đường gian trá vẫn có thể dùng, vì cái tài dùng binh nằm ở sự thiên biến vạn hóa, đánh đòn bất ngờ, thật ra thì con đường kinh doanh cũng vậy…”