Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54: Vị Khách Không Mời
Chương 54 : Vị khách không mời
Hai người quay lại sảnh uống trà tán gẫu, qua ba tuần trà Lâm Nhữ mở rương mình mang đến và nói: “Muội muội của vãn bối thích những món đồ chơi thú vị thế này, mà con gái của phu nhân cũng tầm tuổi muội ấy, nên vãn bối cố ý chọn những món này làm tặng lễ, không biết con gái của phu nhân có thích hay không, nếu thích thì lần tới mẫu thân vãn bối đến thăm phu nhân lại mang thêm vài món.”
Tạ phu nhân đứng dậy, cầm một món đồ trong rương nhìn qua, khen ngợi: “Mấy món đồ tinh xảo lạ mắt thế này rất dễ khiến người ta ưa thích.”
Lâm Nhữ nói mấy lời như vậy là muốn bà đưa con gái đến, không ngờ bà quá khéo đưa đẩy, nhất thời không dễ dàng nhắc đề tài liên quan đến tiểu thư nhà họ Tạ nữa, nàng đành cười cho qua, nói về chuyện khác.
“Muội muội thật là có phúc, con trai muội rất hiểu chuyện lấy lòng, lại ngoan ngoãn hiếu thuận, còn biết thương muội muội nó nữa, thật khiến tỷ ghen tị.” Tạ phu nhân ngồi xuống than khẽ.
Phương Khương thị không nhịn được sự đắc ý trong lòng, mặt mày hớn hở: “Nói đến không phải muội tự khen, Nhữ lang thật sự không có chỗ nào để chê trách, hiếu thuận muội đã đành, thương muội muội mình yếu bệnh mà lo lắng không yên, tối hôm trước gặp ác mộng, nửa đêm vội chạy đi tìm muội muội, rồi sau đó không ngủ nữa mà chăm sóc cho muội muội của nó.”
Phương Khương thị ngừng một chút, lại nói: “Phải rồi, hôm qua tỷ có nhắc đến hôn sự của Nhữ lang, lúc đó muội còn chưa biết nó thích một cô nàng, là người cùng quê Việt Châu với cháu ngoại Lịch lang của muội, cũng xem như là thân thích với nhau, con bé là biểu muội họ hàng xa của Lịch lang, Nhữ lang có lòng nên có nói qua với phụ thân nó, phụ thân nó đồng ý rồi, bởi vì phụ thân nó qua đời đột ngột nên chưa kịp báo cho muội hay.”
“Hóa ra là thế.” Tạ phu nhân cười, rủ chân mày, ánh mắt híp lại, cười nhạt, lúc ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt buồn bã, thở dài nói: “Tiếc thay Ninh nương nhà tỷ vô duyên, lệnh lang anh tuấn hào hoa, đêm hôm ấy tỷ vừa nhìn đã ưng, muốn gả Ninh nương nhà tỷ cho lệnh lang, chỉ vì Phương công mới tang kỳ nên không muốn nhắc đến, hôm qua Quách phu nhân đột ngột đến viếng thăm cầu hôn thay Quách đại lang, tỷ không ưng lắm nên muốn thoái thác, lấy danh của lệnh lang ra ngăn cản, Quách phu nhân nói tỷ mới biết là lệnh lang đã đính hôn rồi.”
Hóa ra Tạ phu nhân vì nguyên nhân vòng vèo rắc rối này mới biết chuyện đính hôn của mình sao?
Lâm Nhữ nửa tin nửa ngờ, Tạ phu nhân nhắc đến hôn sự, nàng thuận đà cười nói luôn: “Tuy vãn bối đã đính hôn, nhưng họ Phương còn một người con trai…”
“Mời dùng trà.” Tạ phu nhân đột ngột nói chặn miệng của Lâm Nhữ, chung trà bằng men sứ trắng, trà Bạch Lộ ở núi Tây vùng Hồng Châu không xa xỉ nhưng cũng không rẻ tiền, rót chung trà cho cả ba người, bà cầm lên nhấp một ngụm, cười nhạt một tiếng: “Cháu muốn nói đến Phương đại lang đúng không? Nghe nói mặt mày cũng được, huynh đệ tình thâm với cháu, cũng rất thu hút ánh mắt người khác.”
Đây là không ưng Phương Du Phong? Hay là đã kết minh với họ Quách rồi nên không muốn kết thân với họ Phương?
Lâm Nhữ đoán không ra, bỏ qua đề tài này, mỉm cười nói chuyện khác.
Ngồi gần một canh giờ mà không thấy nô tỳ hầu hạ, cũng chẳng thấy tiểu thư nhà họ Tạ lộ mặt.
Xem ra không dò hỏi được gì rồi, Lâm Nhữ kéo tay áo Phương Khương thị, đứng dậy cáo từ.
“Rảnh rỗi nhớ ghé chơi.” Tạ phu nhân tiễn tới cửa.
Phương Khương thị dạ được liên tục, Lâm Nhữ chỉ mỉm cười, nàng dìu Phương Khương thị lên xe ngựa, nắm dây cương muốn leo lên, bỗng Tạ phu nhân nói: “Đêm hôm ấy người ở chung với cháu là biểu ca của cháu ư?”
Lâm Nhữ ngây người nói: “Dạ phải.”
“Một người rất xuất sắc, lần tới ghé, nếu không ngại cũng mang biểu ca cháu đến đây, Ninh nương rất thích sôi nổi, người trẻ vui đùa cùng nhau rất tốt.”
Đây là… bà coi thường Phương Du Phong nhưng ưng ý Hà Lịch, cũng không phải không muốn kết thân với họ Phương?
Lâm Nhữ nghĩ không ra, qua một lúc mới cười khẽ đồng ý.
Dọc đường về nàng không nhịn được cười, trong đầu hiện lên bộ dạng khi làm việc của Hà Lịch, ăn nói cẩn trọng, sắc mặt nghèo nàn y như khúc gỗ, không nghĩ tới lại rắc lắm hoa đào đến vậy, Ngân Hạnh ưng ý hắn, tầm nhìn của Tạ phu nhân cao như vậy cũng ưng hắn nữa.
Đưa Phương Khương thị về phủ, nàng cũng không vào cửa mà chạy vội đến phường quạt.
Hà Lịch đang ngồi trước bàn trong sảnh phía nam, trước mặt bày ra mấy tờ giấy, chấm mực viết gì đó, thân hình thẳng tắp, biểu tình chính trực nghiêm túc, giống như đang tham gia khoa cử vậy, Lâm Nhữ không nhịn được cười, Hà Lịch ngẩng đầu không biết nàng đang cười gì, chỉ biết trong lòng hắn giống như chiếc nồi đang sôi ùng ục, đứng dậy cười theo.
Lâm Nhữ đến gần choàng vai hắn, cười cợt: “Chúc mừng biểu ca, chúc mừng biểu ca, Tạ phu nhân ưng ý huynh muốn huynh làm nữ tế nhà người ta, mà trong phủ ta cũng có một vị mỹ nhân để ý đến biểu ca, nay biểu ca trái ôm phải ấp mỹ nhân rồi.”
Nụ cười của Hà Lịch cứng còng trên gương mặt, nhìn chằm chằm Lâm Nhữ, nụ cười của Lâm Nhữ rất vui vẻ, giọng nói nghịch ngợm, Hà Lịch rủ mắt, im lặng, về ngồi lại chỗ, cầm bút viết chữ.
“Biểu ca không vui sao?” Lâm Nhữ kinh ngạc, đàn ông ai mà chẳng yêu thích mỹ nhân, những người mà nàng gặp có ai không như vậy, không hiểu nổi sao hắn lại không thích, hắn biết con gái của Tạ phu nhân là ai cũng đành, nhưng nàng chưa nói mỹ nhân trong Phương phủ là ai mà hắn còn chẳng thèm hỏi thử.
Mấy tờ giấy bên cạnh viết đầy chữ, đều là cách để bán được quạt, có các cách giảm giá thành quạt, bán theo lô hàng, tặng quà đính kèm… viết xong lại xóa, hóa ra cả ngày này hắn đang suy nghĩ nếu không có sức hút của quạt hợp hoan mỹ nhân thì làm sao để bán được quạt, nhất thời nàng ngớ ra, cổ họng chua xót, nhỏ giọng: “Biểu ca, đừng để mình mệt mỏi quá.”
“Có gì mệt đâu.” Vẻ buồn rầu giữa trán hắn thoáng chốc tan biến, hắn gác bút thở dài nói: “Quạt hợp hoan mỹ nhân được người người tán tụng, có kẻ vì mỹ nhân, có kẻ vì truyền thuyết thần bí, cách khác có tinh diệu cách mấy cũng khó đuổi theo vầng hào quang của nó, trước mắt thời tiết đang ngày càng nóng, thời cơ bán quạt tốt nhất mà để lỡ thì sẽ rất khó khăn.”
“Suy nghĩ thêm tí nữa, rồi sẽ có cách thôi.” Lâm Nhữ nói, kể lại kĩ chuyến viếng thăm đến họ Tạ để Hà Lịch nghiên cứu.
“Nghe muội nói có vẻ như Tạ phu nhân không cấu kết với Quách Thành An.” Hà Lịch có cách nhìn giống vậy. “Để xem mấy ngày tới nếu Quách Thành An không đến thăm dò nữa thì có thể xác định rồi.”
Lâm Nhữ gật đầu, phía Ngân Hạnh mà Hà Lịch không ưng thì đơn giản, nhưng nếu Tạ phu nhân thật sự ưng ý muốn hắn làm nữ tế mà hắn từ chối sẽ làm Tạ phu nhân mất mặt, nên nàng hỏi: “Biểu ca thật không muốn gặp con gái Tạ phu nhân sao?”
“Không gặp, không hứng thú.” Hà Lịch rủ mi, bút lông lướt trên giấy, nét bút thô lộn xộn, hắn nói: “Huynh đã nói với muội huynh không có suy nghĩ gì với việc thành thân cả, cả đời này sẽ không kết hôn.”
Tuổi còn trẻ mà muốn thành ông già đến nơi rồi, Lâm Nhữ không đồng ý lắm muốn ghẹo hắn, nhưng nhớ đến tuổi thơ không may của hắn, nhớ đến Hà Dư không khiến người ta bớt lo, nhớ đến Hà Khương thị ngu ngốc cứng đầu, mọi lời đều nghẹn ở cổ không nói ra được.
Không muốn chọc hắn buồn nữa, nàng cười xòa đổi đề tài, nàng nói: “Hôm nay ở nhà họ Tạ muội nhìn thấy bức họa của Tạ Thiên, đúng là một người rất đẹp, thế gian hiếm có được người thứ hai.”
Hà Lịch ờ một tiếng, không có hứng nghe Lâm Nhữ nói cho lắm, thuận miệng hỏi: “So với Sùng Huy thì thế nào?”
“Ngang ngửa nhau, như Bá Phù và Trọng Mưu, Chu Du với Gia Cát. (1)”
Nàng chợt cau mày, bỗng nhớ ra sao lại thấy bức họa của Tạ Thiên như đã từng gặp qua, hóa ra là do bộ dạng của Sùng Huy giống với Tạ Thiên.
(1) Tôn Sách tự Bá Phù là người đặt nền móng quan trọng trong việc hình thành nền Đông Ngô dưới thời Tam Quốc. Tôn Quyền là em trai Tôn Sách, tự Trọng Mưu là người sáng lập ra chính quyền Đông Ngô. Chu Du tự Công Cẩn là tướng khai quốc công thần của Đông Ngô. Gia Cát Lượng tự Khổng Minh là địch thủ của Chu Du, ông là nhà chính trị, ngoại giao, nhà quân sự lỗi lạc của Thục Hán, đóng góp lớn nhất của ông là tạo nên thế chân vạc tam quốc.
Ngẫm lại tỉ mỉ thì không giống lắm.
Đôi mắt của Tạ Thiên hẹp dài còn Sùng Huy thì to tròn. Ánh mắt của Tạ Thiên u buồn còn Sùng Huy sáng trong, đường nét gương mặt của Tạ Thiên rõ ràng trong thanh nhã toát ra vẻ đoan chính còn Sùng Huy là gương mặt trứng ngỗng mịn màng tinh tế, lỗ mũi thì không có chỗ gãy đều thẳng như nhau, riêng môi khác biệt rất lớn, Tạ Thiên môi trên mỏng môi dưới dày nghe nói là kiểu người lương thiện nhưng bạc mệnh còn Sùng Huy thì căng mọng đỏ tươi trong vẻ xinh còn toát ra nét đáng yêu.
Cảm thấy hai người họ giống nhau chắc vì họ đều đẹp không bút nghiên nào tả xiết.
Lâm Nhữ tự cười một tiếng mới nói cho Hà Lịch nghe, bên ngoài báo có khách đến.
Hà Lịch dọn lại giấy tờ trên bàn, nhét vào trong ống khạc nhổ rồi đổ nước vào trong.
Cẩn thận quá, cứ xé nát là được, Lâm Nhữ há miệng rồi khép lại, tính của Hà Lịch luôn làm việc chỉnh chu, cần gì phải lấy thói quen của mình để áp đặt hắn, nàng chỉnh lại cẩm bào ra ngoài đón khách.
Khách đợi sảnh tiếp phía bắc, không ngồi mà chắp tay ra sau đưa lưng về phía cửa mà nhìn danh ngôn của thương nhân bậc thánh trong sách gối đầu của tổ tiên họ Phương – Đương hưng thịnh mà muốn duy trì phải theo lẽ trời, đương khó khăn mà muốn bình ổn phải theo lẽ đời, mọi chuyện trên đời muốn xử lý ổn thỏa phải theo lẽ phải.
Vóc dáng như cột trụ, chỉ đứng yên mà cho người ta cảm giác như mãnh hổ xuống núi, thiếu đông gia của hàng quạt Giang thị ở Minh Châu – Giang Sở Trạch – đã hẹn gặp hôm qua.
Lâm Nhữ mỉm cười chắp tay, cao giọng: “Chào Giang đại lang.”
Giang Sở Trạch quay đầu, chắp tay chào lại, đi nhanh đến gần đứng đối diện, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Nhữ: “Phương nhị lang không cần khách sáo, cho ta hỏi, có phải quạt báu gia truyền của họ Phương đã bị cướp mất hôm bị khám nhà không?”
Chương 54 : Vị khách không mời
Hai người quay lại sảnh uống trà tán gẫu, qua ba tuần trà Lâm Nhữ mở rương mình mang đến và nói: “Muội muội của vãn bối thích những món đồ chơi thú vị thế này, mà con gái của phu nhân cũng tầm tuổi muội ấy, nên vãn bối cố ý chọn những món này làm tặng lễ, không biết con gái của phu nhân có thích hay không, nếu thích thì lần tới mẫu thân vãn bối đến thăm phu nhân lại mang thêm vài món.”
Tạ phu nhân đứng dậy, cầm một món đồ trong rương nhìn qua, khen ngợi: “Mấy món đồ tinh xảo lạ mắt thế này rất dễ khiến người ta ưa thích.”
Lâm Nhữ nói mấy lời như vậy là muốn bà đưa con gái đến, không ngờ bà quá khéo đưa đẩy, nhất thời không dễ dàng nhắc đề tài liên quan đến tiểu thư nhà họ Tạ nữa, nàng đành cười cho qua, nói về chuyện khác.
“Muội muội thật là có phúc, con trai muội rất hiểu chuyện lấy lòng, lại ngoan ngoãn hiếu thuận, còn biết thương muội muội nó nữa, thật khiến tỷ ghen tị.” Tạ phu nhân ngồi xuống than khẽ.
Phương Khương thị không nhịn được sự đắc ý trong lòng, mặt mày hớn hở: “Nói đến không phải muội tự khen, Nhữ lang thật sự không có chỗ nào để chê trách, hiếu thuận muội đã đành, thương muội muội mình yếu bệnh mà lo lắng không yên, tối hôm trước gặp ác mộng, nửa đêm vội chạy đi tìm muội muội, rồi sau đó không ngủ nữa mà chăm sóc cho muội muội của nó.”
Phương Khương thị ngừng một chút, lại nói: “Phải rồi, hôm qua tỷ có nhắc đến hôn sự của Nhữ lang, lúc đó muội còn chưa biết nó thích một cô nàng, là người cùng quê Việt Châu với cháu ngoại Lịch lang của muội, cũng xem như là thân thích với nhau, con bé là biểu muội họ hàng xa của Lịch lang, Nhữ lang có lòng nên có nói qua với phụ thân nó, phụ thân nó đồng ý rồi, bởi vì phụ thân nó qua đời đột ngột nên chưa kịp báo cho muội hay.”
“Hóa ra là thế.” Tạ phu nhân cười, rủ chân mày, ánh mắt híp lại, cười nhạt, lúc ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt buồn bã, thở dài nói: “Tiếc thay Ninh nương nhà tỷ vô duyên, lệnh lang anh tuấn hào hoa, đêm hôm ấy tỷ vừa nhìn đã ưng, muốn gả Ninh nương nhà tỷ cho lệnh lang, chỉ vì Phương công mới tang kỳ nên không muốn nhắc đến, hôm qua Quách phu nhân đột ngột đến viếng thăm cầu hôn thay Quách đại lang, tỷ không ưng lắm nên muốn thoái thác, lấy danh của lệnh lang ra ngăn cản, Quách phu nhân nói tỷ mới biết là lệnh lang đã đính hôn rồi.”
Hóa ra Tạ phu nhân vì nguyên nhân vòng vèo rắc rối này mới biết chuyện đính hôn của mình sao?
Lâm Nhữ nửa tin nửa ngờ, Tạ phu nhân nhắc đến hôn sự, nàng thuận đà cười nói luôn: “Tuy vãn bối đã đính hôn, nhưng họ Phương còn một người con trai…”
“Mời dùng trà.” Tạ phu nhân đột ngột nói chặn miệng của Lâm Nhữ, chung trà bằng men sứ trắng, trà Bạch Lộ ở núi Tây vùng Hồng Châu không xa xỉ nhưng cũng không rẻ tiền, rót chung trà cho cả ba người, bà cầm lên nhấp một ngụm, cười nhạt một tiếng: “Cháu muốn nói đến Phương đại lang đúng không? Nghe nói mặt mày cũng được, huynh đệ tình thâm với cháu, cũng rất thu hút ánh mắt người khác.”
Đây là không ưng Phương Du Phong? Hay là đã kết minh với họ Quách rồi nên không muốn kết thân với họ Phương?
Lâm Nhữ đoán không ra, bỏ qua đề tài này, mỉm cười nói chuyện khác.
Ngồi gần một canh giờ mà không thấy nô tỳ hầu hạ, cũng chẳng thấy tiểu thư nhà họ Tạ lộ mặt.
Xem ra không dò hỏi được gì rồi, Lâm Nhữ kéo tay áo Phương Khương thị, đứng dậy cáo từ.
“Rảnh rỗi nhớ ghé chơi.” Tạ phu nhân tiễn tới cửa.
Phương Khương thị dạ được liên tục, Lâm Nhữ chỉ mỉm cười, nàng dìu Phương Khương thị lên xe ngựa, nắm dây cương muốn leo lên, bỗng Tạ phu nhân nói: “Đêm hôm ấy người ở chung với cháu là biểu ca của cháu ư?”
Lâm Nhữ ngây người nói: “Dạ phải.”
“Một người rất xuất sắc, lần tới ghé, nếu không ngại cũng mang biểu ca cháu đến đây, Ninh nương rất thích sôi nổi, người trẻ vui đùa cùng nhau rất tốt.”
Đây là… bà coi thường Phương Du Phong nhưng ưng ý Hà Lịch, cũng không phải không muốn kết thân với họ Phương?
Lâm Nhữ nghĩ không ra, qua một lúc mới cười khẽ đồng ý.
Dọc đường về nàng không nhịn được cười, trong đầu hiện lên bộ dạng khi làm việc của Hà Lịch, ăn nói cẩn trọng, sắc mặt nghèo nàn y như khúc gỗ, không nghĩ tới lại rắc lắm hoa đào đến vậy, Ngân Hạnh ưng ý hắn, tầm nhìn của Tạ phu nhân cao như vậy cũng ưng hắn nữa.
Đưa Phương Khương thị về phủ, nàng cũng không vào cửa mà chạy vội đến phường quạt.
Hà Lịch đang ngồi trước bàn trong sảnh phía nam, trước mặt bày ra mấy tờ giấy, chấm mực viết gì đó, thân hình thẳng tắp, biểu tình chính trực nghiêm túc, giống như đang tham gia khoa cử vậy, Lâm Nhữ không nhịn được cười, Hà Lịch ngẩng đầu không biết nàng đang cười gì, chỉ biết trong lòng hắn giống như chiếc nồi đang sôi ùng ục, đứng dậy cười theo.
Lâm Nhữ đến gần choàng vai hắn, cười cợt: “Chúc mừng biểu ca, chúc mừng biểu ca, Tạ phu nhân ưng ý huynh muốn huynh làm nữ tế nhà người ta, mà trong phủ ta cũng có một vị mỹ nhân để ý đến biểu ca, nay biểu ca trái ôm phải ấp mỹ nhân rồi.”
Nụ cười của Hà Lịch cứng còng trên gương mặt, nhìn chằm chằm Lâm Nhữ, nụ cười của Lâm Nhữ rất vui vẻ, giọng nói nghịch ngợm, Hà Lịch rủ mắt, im lặng, về ngồi lại chỗ, cầm bút viết chữ.
“Biểu ca không vui sao?” Lâm Nhữ kinh ngạc, đàn ông ai mà chẳng yêu thích mỹ nhân, những người mà nàng gặp có ai không như vậy, không hiểu nổi sao hắn lại không thích, hắn biết con gái của Tạ phu nhân là ai cũng đành, nhưng nàng chưa nói mỹ nhân trong Phương phủ là ai mà hắn còn chẳng thèm hỏi thử.
Mấy tờ giấy bên cạnh viết đầy chữ, đều là cách để bán được quạt, có các cách giảm giá thành quạt, bán theo lô hàng, tặng quà đính kèm… viết xong lại xóa, hóa ra cả ngày này hắn đang suy nghĩ nếu không có sức hút của quạt hợp hoan mỹ nhân thì làm sao để bán được quạt, nhất thời nàng ngớ ra, cổ họng chua xót, nhỏ giọng: “Biểu ca, đừng để mình mệt mỏi quá.”
“Có gì mệt đâu.” Vẻ buồn rầu giữa trán hắn thoáng chốc tan biến, hắn gác bút thở dài nói: “Quạt hợp hoan mỹ nhân được người người tán tụng, có kẻ vì mỹ nhân, có kẻ vì truyền thuyết thần bí, cách khác có tinh diệu cách mấy cũng khó đuổi theo vầng hào quang của nó, trước mắt thời tiết đang ngày càng nóng, thời cơ bán quạt tốt nhất mà để lỡ thì sẽ rất khó khăn.”
“Suy nghĩ thêm tí nữa, rồi sẽ có cách thôi.” Lâm Nhữ nói, kể lại kĩ chuyến viếng thăm đến họ Tạ để Hà Lịch nghiên cứu.
“Nghe muội nói có vẻ như Tạ phu nhân không cấu kết với Quách Thành An.” Hà Lịch có cách nhìn giống vậy. “Để xem mấy ngày tới nếu Quách Thành An không đến thăm dò nữa thì có thể xác định rồi.”
Lâm Nhữ gật đầu, phía Ngân Hạnh mà Hà Lịch không ưng thì đơn giản, nhưng nếu Tạ phu nhân thật sự ưng ý muốn hắn làm nữ tế mà hắn từ chối sẽ làm Tạ phu nhân mất mặt, nên nàng hỏi: “Biểu ca thật không muốn gặp con gái Tạ phu nhân sao?”
“Không gặp, không hứng thú.” Hà Lịch rủ mi, bút lông lướt trên giấy, nét bút thô lộn xộn, hắn nói: “Huynh đã nói với muội huynh không có suy nghĩ gì với việc thành thân cả, cả đời này sẽ không kết hôn.”
Tuổi còn trẻ mà muốn thành ông già đến nơi rồi, Lâm Nhữ không đồng ý lắm muốn ghẹo hắn, nhưng nhớ đến tuổi thơ không may của hắn, nhớ đến Hà Dư không khiến người ta bớt lo, nhớ đến Hà Khương thị ngu ngốc cứng đầu, mọi lời đều nghẹn ở cổ không nói ra được.
Không muốn chọc hắn buồn nữa, nàng cười xòa đổi đề tài, nàng nói: “Hôm nay ở nhà họ Tạ muội nhìn thấy bức họa của Tạ Thiên, đúng là một người rất đẹp, thế gian hiếm có được người thứ hai.”
Hà Lịch ờ một tiếng, không có hứng nghe Lâm Nhữ nói cho lắm, thuận miệng hỏi: “So với Sùng Huy thì thế nào?”
“Ngang ngửa nhau, như Bá Phù và Trọng Mưu, Chu Du với Gia Cát. (1)”
Nàng chợt cau mày, bỗng nhớ ra sao lại thấy bức họa của Tạ Thiên như đã từng gặp qua, hóa ra là do bộ dạng của Sùng Huy giống với Tạ Thiên.
(1) Tôn Sách tự Bá Phù là người đặt nền móng quan trọng trong việc hình thành nền Đông Ngô dưới thời Tam Quốc. Tôn Quyền là em trai Tôn Sách, tự Trọng Mưu là người sáng lập ra chính quyền Đông Ngô. Chu Du tự Công Cẩn là tướng khai quốc công thần của Đông Ngô. Gia Cát Lượng tự Khổng Minh là địch thủ của Chu Du, ông là nhà chính trị, ngoại giao, nhà quân sự lỗi lạc của Thục Hán, đóng góp lớn nhất của ông là tạo nên thế chân vạc tam quốc.
Ngẫm lại tỉ mỉ thì không giống lắm.
Đôi mắt của Tạ Thiên hẹp dài còn Sùng Huy thì to tròn. Ánh mắt của Tạ Thiên u buồn còn Sùng Huy sáng trong, đường nét gương mặt của Tạ Thiên rõ ràng trong thanh nhã toát ra vẻ đoan chính còn Sùng Huy là gương mặt trứng ngỗng mịn màng tinh tế, lỗ mũi thì không có chỗ gãy đều thẳng như nhau, riêng môi khác biệt rất lớn, Tạ Thiên môi trên mỏng môi dưới dày nghe nói là kiểu người lương thiện nhưng bạc mệnh còn Sùng Huy thì căng mọng đỏ tươi trong vẻ xinh còn toát ra nét đáng yêu.
Cảm thấy hai người họ giống nhau chắc vì họ đều đẹp không bút nghiên nào tả xiết.
Lâm Nhữ tự cười một tiếng mới nói cho Hà Lịch nghe, bên ngoài báo có khách đến.
Hà Lịch dọn lại giấy tờ trên bàn, nhét vào trong ống khạc nhổ rồi đổ nước vào trong.
Cẩn thận quá, cứ xé nát là được, Lâm Nhữ há miệng rồi khép lại, tính của Hà Lịch luôn làm việc chỉnh chu, cần gì phải lấy thói quen của mình để áp đặt hắn, nàng chỉnh lại cẩm bào ra ngoài đón khách.
Khách đợi sảnh tiếp phía bắc, không ngồi mà chắp tay ra sau đưa lưng về phía cửa mà nhìn danh ngôn của thương nhân bậc thánh trong sách gối đầu của tổ tiên họ Phương – Đương hưng thịnh mà muốn duy trì phải theo lẽ trời, đương khó khăn mà muốn bình ổn phải theo lẽ đời, mọi chuyện trên đời muốn xử lý ổn thỏa phải theo lẽ phải.
Vóc dáng như cột trụ, chỉ đứng yên mà cho người ta cảm giác như mãnh hổ xuống núi, thiếu đông gia của hàng quạt Giang thị ở Minh Châu – Giang Sở Trạch – đã hẹn gặp hôm qua.
Lâm Nhữ mỉm cười chắp tay, cao giọng: “Chào Giang đại lang.”
Giang Sở Trạch quay đầu, chắp tay chào lại, đi nhanh đến gần đứng đối diện, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Nhữ: “Phương nhị lang không cần khách sáo, cho ta hỏi, có phải quạt báu gia truyền của họ Phương đã bị cướp mất hôm bị khám nhà không?”