Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Chương 52: Nguy Hiểm Bốn Bề
Chương 52 : Nguy hiểm bốn bề
Lòng buồn bực không có nơi giải sầu, Lâm Nhữ bất giác lại đến quán Minh Sắt.
Đứng trước cửa viện, nàng nhìn bên trong tối om, bật cười một tiếng.
Hà Lịch đi tìm Phương Thành, sẽ không quay về nhanh như vậy, đúng là hồ đồ cả rồi.
Đang lúc xoay người về, bỗng có người đứng sau làm nàng hết hồn, bình tĩnh nhìn lại mà vỗ ngực: “Biểu ca, huynh về rồi mà không phát ra tiếng động nào làm muội giật cả mình.”
“Mới gọi muội mà muội không nghe thấy đó thôi.” Hà Lịch bật cười, tâm trạng vui vẻ, sự mất mác lúc trước hóa thành mây khói: “Tìm huynh có việc sao?”
Lâm Nhữ gật đầu, uể oải kể lại chuyện Phương Khương thị tìm nàng rồi nói: “Nếu Tạ phu nhân biết tin từ chỗ Quách Thành An và Lâm Nguyên, thì việc từ sau khi phụ thân qua đời bà ta thường xuyên ghé phủ ta vô cùng đáng nghi. Nếu do những nô tỳ hầu hạ trong bữa tiệc rượu hôm đó tiết lộ tin tức thì khả năng đó không cao, những nô tỳ đó đều là những người đã hầu hạ cho phụ thân trong gian Ngọc Lan, miệng lưỡi kín như bưng. Cho nên, nếu bà ta biết tin từ chỗ Quách Thành An và Lâm Nguyên, mà mẫu thân muội lại để lộ người không biết muội đã đính hôn, thì giờ chuyện này đã đến tai hai tên Quách và Lâm đó rồi, mấy ngày tới chắc chắn lại đến làm khó chúng ta.”
Hà Lịch trầm ngâm, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Nhữ nên nói: “Muội về rửa mặt xua tan mệt mỏi để huynh đi tra thử xem, liệu trong số những người hầu hạ bữa tiệc rượu đó có ai ra ngoài phủ không, liền biết Tạ phu nhân biết tin đó từ đâu.”
Lâm Nhữ rất mệt, bó ngực độn eo, còn cả hầu kết giả nữa, trời càng ngày càng nóng, nàng khó chịu vô cùng nên cũng không thoái thác: “Vậy phiền biểu ca.”
Hai người tạm biệt nhau, Lâm Nhữ về nhà đài Sấu Thạch, cởi hết mọi ngụy trang trên người, lau mặt bằng nước nóng, cả người dễ chịu hẳn ra, lúc nàng ra ngoài, gương mặt đẹp tuyệt càng thêm xuất sắc, vẻ tuấn mỹ kiêu ngạo có đôi chút lười nhác, đôi mắt đen như mực mênh mang làn nước thu long lanh.
Hà Lịch vừa vào cửa, ngẩng đầu liếc nhìn liền hít thở dồn dập, cố nén xuống, trên mặt bình tĩnh như thường, cùng Lâm Nhữ ngồi trên bệ, nhỏ giọng: “Đã điều tra, không ai trong số họ ra khỏi phủ cả.”
Lâm Nhữ ngồi thẳng lưng, vẻ mặt âm trầm: “Nói như vậy thì Tạ phu nhân đã cấu kết với hai tên Quách Thành An và Lâm Nguyên rồi, mấy ngày liền liên tục viếng thăm phủ ta, cũng không biết nghe được bao nhiêu bí mật của họ Phương từ chỗ mẫu thân rồi, may mà chuyện mỹ nhân trên mặt quạt phụ thân không nói cho mẫu thân biết.”
“Vừa rồi muội có nhắc di mẫu đề phòng Tạ phu nhân không?” Hà Lịch hỏi.
“Có nhắc cũng vô ích, mẫu thân đối với ai cũng muốn móc tim móc phổi ra đối đãi, bên này mà muội dặn người, sau đó lại thành thật với Tạ phu nhân thì càng hỏng bét.”
Đúng là thế.
Hà Lịch thầm than, để mắt nhìn kỹ Lâm Nhữ, ngẫm nàng là một thiếu nữ phải bôn ba thương trường đã là chuyện khó khăn rồi, mẫu thân còn không biết quan tâm đến nàng, tim hắn thật đau xót, nhưng chợt ngây người, hắn nhìn về phía phòng sách, nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Lúc Lâm Nhữ vừa vào cửa Sùng Huy liền biết Lâm Nhữ không tìm gặp hắn, buồn bã không vui, hắn đọc sách một lúc rồi nghe Hà Lịch ghé, không xem sách nổi nữa, cõi lòng không được thư thái, lật sách nghe xoàn xoạt, ngón tay thon dài tao nhã, xương thịt cân đối, tuy nói rằng uống thuốc để không giống con trai, nhưng cũng không thể yếu ớt như con gái được, mặt mày xinh đẹp, hình thể đã khỏe mạnh hơn bớt đi một phần mảnh mai, vẫn gương mặt ấy khiến người nhìn cảm thấy lóa mắt, nhưng tự hắn lại không cho là vậy, chỉ sầu não vì mình không so được với Hà Lịch, không được Lâm Nhữ coi trọng để không giấu diếm gì với nhau.
“Đấu tranh sinh tồn kẻ mạnh sống sót. Huống hồ họ Tạ suy yếu, cái chết của Tạ Thiên cũng không phải do phụ thân gây ra, Tạ phu nhân muốn đối phó với họ Phương chúng ta thì thật là vô lý.” Lâm Nhữ vỗ một cái lên mặt bàn, trong mắt lướt qua sát ý âm trầm lạnh lẽo.
Sùng Huy sợ hết hồn, hắn đã quen Lâm Nhữ vẫn luôn ôn hòa dịu dàng, nhanh nhẹn ưu nhã, nhìn Hà Lịch thì thấy Hà Lịch không hề ngạc nhiên, tay nâng chung trà còn không hề run một chút, nhàn rỗi nhấp một ngụm rồi nói: “Có câu gọi là giận cá chém thớt, lúc Tạ phụ nhân gả vào họ Tạ là lúc họ Tạ tiền đồ xán lạn, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà phu quân chết gia tộc tàn lụi, nên bực tức cũng là chuyện thường.”
Sùng Huy không nghe được hai người họ nói gì, chỉ cảm thấy hai người họ trao đổi ánh mắt mà cách trò chuyện vô cùng hài hòa.
Hắn cắn nát môi, vị gỉ sắt như đang nhai thịt sống, đương lúc nhìn cả hai chằm chằm thì quay về đọc sách, từng chữ như nhai nuốt, thề trong lòng, nhất định phải vượt qua Hà Lịch để Lâm Nhữ nhìn hắn bằng ánh mắt giống như khi nhìn Hà Lịch.
“Nếu Tạ phu nhân cấu kết với Quách Thành An mà Quách Thành An có Lâm Nguyên chống lưng cho thì vô cùng phiền phức.” Lâm Nhữ nói.
Mấy ngày trước nàng muốn hỏi cưới con gái nhà họ Tạ cho Phương Du Phong thì Hà Lịch phản đối, lúc này để ý đến tình cảnh khó khăn trước mắt mà nói: “Không biết con gái họ Tạ thế nào, nếu có hơi ngốc nghếch vụng về thì hỏi cưới cho đại lang, hai nhà họ Phương và họ Tạ sẽ không còn thù hận nữa, oan gia nên cởi không nên buộc, cưới xin có thể là cách tốt nhất, nếu Tạ phu nhân đồng ý lời cầu hôn của họ Phương, mà bà ta chỉ có đứa con gái duy nhất này đã được gả vào nhà họ Phương thì sẽ không cấu kết với Quách Thành An nữa.”
Lâm Nhữ mong con gái họ Tạ xinh đẹp như Tạ Thiên, tính tình mạnh mẽ như Tạ phu nhân, có thể thuần hóa được Phương Du Phong để quật khởi con trưởng nhà họ Phương, nhưng theo Hà Lịch thì ngốc nghếch vụng về đôi chút càng xứng với Phương Du Phong.
Lâm Nhữ không sửa lưng lời của Hà Lịch, đây là cách êm đẹp để xóa giải thù hận trong lòng địch, gật đầu đồng ý, nàng nói; “Ngày mai muội dẫn mẫu thân đi viếng thăm Tạ phụ nhân, thuận tiện dò xem bà ta cấu kết với họ Quách cỡ nào.”
Chương 52 : Nguy hiểm bốn bề
Lòng buồn bực không có nơi giải sầu, Lâm Nhữ bất giác lại đến quán Minh Sắt.
Đứng trước cửa viện, nàng nhìn bên trong tối om, bật cười một tiếng.
Hà Lịch đi tìm Phương Thành, sẽ không quay về nhanh như vậy, đúng là hồ đồ cả rồi.
Đang lúc xoay người về, bỗng có người đứng sau làm nàng hết hồn, bình tĩnh nhìn lại mà vỗ ngực: “Biểu ca, huynh về rồi mà không phát ra tiếng động nào làm muội giật cả mình.”
“Mới gọi muội mà muội không nghe thấy đó thôi.” Hà Lịch bật cười, tâm trạng vui vẻ, sự mất mác lúc trước hóa thành mây khói: “Tìm huynh có việc sao?”
Lâm Nhữ gật đầu, uể oải kể lại chuyện Phương Khương thị tìm nàng rồi nói: “Nếu Tạ phu nhân biết tin từ chỗ Quách Thành An và Lâm Nguyên, thì việc từ sau khi phụ thân qua đời bà ta thường xuyên ghé phủ ta vô cùng đáng nghi. Nếu do những nô tỳ hầu hạ trong bữa tiệc rượu hôm đó tiết lộ tin tức thì khả năng đó không cao, những nô tỳ đó đều là những người đã hầu hạ cho phụ thân trong gian Ngọc Lan, miệng lưỡi kín như bưng. Cho nên, nếu bà ta biết tin từ chỗ Quách Thành An và Lâm Nguyên, mà mẫu thân muội lại để lộ người không biết muội đã đính hôn, thì giờ chuyện này đã đến tai hai tên Quách và Lâm đó rồi, mấy ngày tới chắc chắn lại đến làm khó chúng ta.”
Hà Lịch trầm ngâm, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Nhữ nên nói: “Muội về rửa mặt xua tan mệt mỏi để huynh đi tra thử xem, liệu trong số những người hầu hạ bữa tiệc rượu đó có ai ra ngoài phủ không, liền biết Tạ phu nhân biết tin đó từ đâu.”
Lâm Nhữ rất mệt, bó ngực độn eo, còn cả hầu kết giả nữa, trời càng ngày càng nóng, nàng khó chịu vô cùng nên cũng không thoái thác: “Vậy phiền biểu ca.”
Hai người tạm biệt nhau, Lâm Nhữ về nhà đài Sấu Thạch, cởi hết mọi ngụy trang trên người, lau mặt bằng nước nóng, cả người dễ chịu hẳn ra, lúc nàng ra ngoài, gương mặt đẹp tuyệt càng thêm xuất sắc, vẻ tuấn mỹ kiêu ngạo có đôi chút lười nhác, đôi mắt đen như mực mênh mang làn nước thu long lanh.
Hà Lịch vừa vào cửa, ngẩng đầu liếc nhìn liền hít thở dồn dập, cố nén xuống, trên mặt bình tĩnh như thường, cùng Lâm Nhữ ngồi trên bệ, nhỏ giọng: “Đã điều tra, không ai trong số họ ra khỏi phủ cả.”
Lâm Nhữ ngồi thẳng lưng, vẻ mặt âm trầm: “Nói như vậy thì Tạ phu nhân đã cấu kết với hai tên Quách Thành An và Lâm Nguyên rồi, mấy ngày liền liên tục viếng thăm phủ ta, cũng không biết nghe được bao nhiêu bí mật của họ Phương từ chỗ mẫu thân rồi, may mà chuyện mỹ nhân trên mặt quạt phụ thân không nói cho mẫu thân biết.”
“Vừa rồi muội có nhắc di mẫu đề phòng Tạ phu nhân không?” Hà Lịch hỏi.
“Có nhắc cũng vô ích, mẫu thân đối với ai cũng muốn móc tim móc phổi ra đối đãi, bên này mà muội dặn người, sau đó lại thành thật với Tạ phu nhân thì càng hỏng bét.”
Đúng là thế.
Hà Lịch thầm than, để mắt nhìn kỹ Lâm Nhữ, ngẫm nàng là một thiếu nữ phải bôn ba thương trường đã là chuyện khó khăn rồi, mẫu thân còn không biết quan tâm đến nàng, tim hắn thật đau xót, nhưng chợt ngây người, hắn nhìn về phía phòng sách, nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Lúc Lâm Nhữ vừa vào cửa Sùng Huy liền biết Lâm Nhữ không tìm gặp hắn, buồn bã không vui, hắn đọc sách một lúc rồi nghe Hà Lịch ghé, không xem sách nổi nữa, cõi lòng không được thư thái, lật sách nghe xoàn xoạt, ngón tay thon dài tao nhã, xương thịt cân đối, tuy nói rằng uống thuốc để không giống con trai, nhưng cũng không thể yếu ớt như con gái được, mặt mày xinh đẹp, hình thể đã khỏe mạnh hơn bớt đi một phần mảnh mai, vẫn gương mặt ấy khiến người nhìn cảm thấy lóa mắt, nhưng tự hắn lại không cho là vậy, chỉ sầu não vì mình không so được với Hà Lịch, không được Lâm Nhữ coi trọng để không giấu diếm gì với nhau.
“Đấu tranh sinh tồn kẻ mạnh sống sót. Huống hồ họ Tạ suy yếu, cái chết của Tạ Thiên cũng không phải do phụ thân gây ra, Tạ phu nhân muốn đối phó với họ Phương chúng ta thì thật là vô lý.” Lâm Nhữ vỗ một cái lên mặt bàn, trong mắt lướt qua sát ý âm trầm lạnh lẽo.
Sùng Huy sợ hết hồn, hắn đã quen Lâm Nhữ vẫn luôn ôn hòa dịu dàng, nhanh nhẹn ưu nhã, nhìn Hà Lịch thì thấy Hà Lịch không hề ngạc nhiên, tay nâng chung trà còn không hề run một chút, nhàn rỗi nhấp một ngụm rồi nói: “Có câu gọi là giận cá chém thớt, lúc Tạ phụ nhân gả vào họ Tạ là lúc họ Tạ tiền đồ xán lạn, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà phu quân chết gia tộc tàn lụi, nên bực tức cũng là chuyện thường.”
Sùng Huy không nghe được hai người họ nói gì, chỉ cảm thấy hai người họ trao đổi ánh mắt mà cách trò chuyện vô cùng hài hòa.
Hắn cắn nát môi, vị gỉ sắt như đang nhai thịt sống, đương lúc nhìn cả hai chằm chằm thì quay về đọc sách, từng chữ như nhai nuốt, thề trong lòng, nhất định phải vượt qua Hà Lịch để Lâm Nhữ nhìn hắn bằng ánh mắt giống như khi nhìn Hà Lịch.
“Nếu Tạ phu nhân cấu kết với Quách Thành An mà Quách Thành An có Lâm Nguyên chống lưng cho thì vô cùng phiền phức.” Lâm Nhữ nói.
Mấy ngày trước nàng muốn hỏi cưới con gái nhà họ Tạ cho Phương Du Phong thì Hà Lịch phản đối, lúc này để ý đến tình cảnh khó khăn trước mắt mà nói: “Không biết con gái họ Tạ thế nào, nếu có hơi ngốc nghếch vụng về thì hỏi cưới cho đại lang, hai nhà họ Phương và họ Tạ sẽ không còn thù hận nữa, oan gia nên cởi không nên buộc, cưới xin có thể là cách tốt nhất, nếu Tạ phu nhân đồng ý lời cầu hôn của họ Phương, mà bà ta chỉ có đứa con gái duy nhất này đã được gả vào nhà họ Phương thì sẽ không cấu kết với Quách Thành An nữa.”
Lâm Nhữ mong con gái họ Tạ xinh đẹp như Tạ Thiên, tính tình mạnh mẽ như Tạ phu nhân, có thể thuần hóa được Phương Du Phong để quật khởi con trưởng nhà họ Phương, nhưng theo Hà Lịch thì ngốc nghếch vụng về đôi chút càng xứng với Phương Du Phong.
Lâm Nhữ không sửa lưng lời của Hà Lịch, đây là cách êm đẹp để xóa giải thù hận trong lòng địch, gật đầu đồng ý, nàng nói; “Ngày mai muội dẫn mẫu thân đi viếng thăm Tạ phụ nhân, thuận tiện dò xem bà ta cấu kết với họ Quách cỡ nào.”