Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-48
Chương 48: Từng Giọt Tích Tụ
Chương 48 : Từng giọt tích tụ
"Không!” Lâm Nhữ thét chói tai, tỉnh lại từ trong mơ.
Trong phòng tối đen như mực, nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn lồng treo ở hành lang mờ mờ, nàng đẩy cửa sổ nhìn ra xa, trăng non cong cong ở cuối chân trời, đình đài lầu gác trên mặt đất thấp thoáng, gió đêm chợt thổi, mùi hoa như có như không len lỏi vào, bóng đêm yên lặng như vậy nhưng không hề giảm đi sự hoảng loạn trong lồng ngực.
Mỹ nhân trong vườn trúc tía, còn có mẫu thân hôm nay làm nàng cảm thấy phiền lòng nên ban ngày nghĩ đến ban đêm nằm mộng cũng có thể hiểu, chỉ riêng Cẩm Phong, sao lại mơ thế được?
Nghe bảo giữa các cặp song sinh có cảm ứng giữa lằn ranh sống chết, họa phúc cùng hưởng.
Cẩm Phong đang cầu cứu nàng!
Lâm Nhữ nghĩ phải ghé qua lầu Thuật Hương xem sao, cầm lấy cẩm bào mặc nhanh, không để ý việc bó ngực, cũng không kịp buộc tóc, mang giày ống cao, kéo cửa ra, không gọi Uyển Sơ Cảnh Sơ, cũng không kịp xách đèn lồng, vội vã sang lầu Thuật Hương.
Từ xa đã nghe tiếng thét “Nhữ lang cứu huynh” làm Lâm Nhữ muốn hồn bay phách tán.
Lâm Nhữ chạy như điên đến gần, Hà Dư nắm lấy Cẩm Phong muốn lôi vào trong, Cẩm Phong bám chặt lấy cửa viện, ngón tay thon dài trắng nõn bị khung cửa sắt sần sùi cắt chảy máu, mấy vệt máu đỏ chói thấm lên bàn tay trắng như tuyết vô cùng nhức mắt.
Huyết dịch toàn thân Lâm Nhữ như phun trào, nàng xông lên, nắm buộc tóc trên đỉnh đầu Hà Dư giật thật mạnh, Hà Dư kêu thảm thiết, Lâm Nhữ nắm lấy lùi một bước, đẩy y ngã vào tường viện đánh xuống, máu thịt dính lên cả gạch xanh, Hà Dư choáng đầu ù tai, sau khi Lâm Nhữ buông tay, không đứng nổi mà lảo đảo ngã xuống đất. Lâm Nhữ đá liên tục, Hà Dư kêu thảm thiết lần nữa, miễn cưỡng muốn đứng dậy phản kháng, ngẩng đầu nhìn thấy mặt mày vặn vẹo điên cuồng của Lâm Nhữ, y kinh hoảng như bị trút hết sức lực, ôm đầu lẩn trốn như chuột.
Lâm Nhữ sao có thể để y chạy trốn, bụi tường vy rậm rạp rũ thấp xung quanh, nàng giật lấy một sợi dây leo dùng sức để lôi, dây hoa kêu rào rào, đứt một chỗ, nàng cầm dây hoa mà kéo bằng hết sức từ hồi còn bú sữa, hoa lá rơi đầy đất. Hà Dư lảo đảo lại té ngã xuống đất, Lâm Nhữ dộng đầu y ụp mặt xuống, lấy dây hoa làm roi, quất y một lần lại một lần, cứ một sợi dây bị đứt là lại lấy dây khác quất tiếp, Hà Dư hét to khóc lóc cầu xin, Lâm Nhữ lại không phải người mềm lòng, dù nàng có mềm lòng thì với một kẻ thủ ác vô sỉ như vậy cũng không nể gì tình nghĩa, quất đến mức cả người của Hà Dư máu chảy đầm đìa cùng với mủ cây, y không thể động đậy, nàng rút dây lưng của y làm thừng trói cứng y lại.
Sắp xếp xong xuôi, nàng quay đầu nhìn, Cẩm Phong đang vịn vào cửa viện mà nước mắt đầm đìa, Lâm Nhữ đau như tim muốn vỡ thành muôn mảnh, nàng vội chạy đến, kéo lấy tay chàng kiểm tra, không chỉ ngón tay và lòng bàn tay mà khuỷu tay cũng bị thương, máu chảy rất nhiều, chỉ hận không thể bầm thây vạn đoạn tên Hà Dư kia.
“Nhị nương, ngài thế nào rồi?” Tố Tâm và Tố Vấn lảo đảo chạy đến, xiêm áo rối loạn, mặt đỏ đến mang tai, mồ hôi nhễ nhại.
Lâm Nhữ nhìn hai người mà nhíu mày: “Sao hai cô lại thành ra thế này?”
“Chắc do tên ác tặc vô sỉ kia… bỏ thuốc…” Tố Tâm run rẩy nói.
Tố Vấn cúi đầu, cần cổ đỏ ửng, vô cùng xấu hổ: “Nhị lang đã đến rồi, phiền ngài chăm sóc nhị nương, để nô tỳ cùng với Tố Tâm tạm tránh đi.”
“Đó là Thập Tam Tô, nếu không làm chuyện phu thê với nhau sẽ không thể loại trừ dược tính, Phương Lâm Nhữ, nếu huynh muốn giúp đi nữa thì đây là thân muội muội của huynh, nên chỉ có thể để cho đệ, đệ đảm bảo mình sẽ không bội bạc tình nghĩa, ngày mai cầu hôn với di mẫu.” Hà Dư đắc ý vô cùng mà cười lớn.
Vành mắt của Lâm Nhữ muốn nứt ra, nàng nhìn Cẩm Phong, tuy Cẩm Phong thở hồng hộc nhưng dáng vẻ yếu ớt như ngày thường, xem ra thuốc kia chỉ có tác dụng với con gái, liếc mắt nhìn Tố Tâm và Tố Vấn, nàng quay lại xốc Hà Dư lên, vừa lôi vừa kéo y cách ra xa, bứt một nắm cỏ trên đất bóp cằm y, nhét cả cỏ và đất vào miệng y. Hà Dư kêu khóc, Lâm Nhữ lại nhét thêm một nắm cỏ, Hà Dư không kêu nữa, Lâm Nhữ tức tối đạp y một cước, quay người lại vào sân.
Không thấy Tố Tâm và Tố Vấn trong đình viện, Cẩm Phong thì đang đứng ở cửa, áo giữa rộng thùng thình lung lay trong gió, đôi tay siết chặt, mắt đượm ưu sầu không rõ, hai người Tố Tâm và Tố Vấn luôn túc trực bên giường của chàng nên chàng chưa từng cô đơn, Lâm Nhữ đi vào trong phòng nhìn thử, nhớ đến lời của Hà Dư, âm thầm kinh hãi, vội bước nhanh hơn, Tố Tâm đang móc lụa trắng, Tố Vấn xếp mấy chồng đệm lên cao, Lâm Nhữ vội xé lụa trắng, nghiêm nghị quát mắng: “Hai người từ nhỏ đã hầu hạ Phong nương, nếu các người chết rồi thì bảo huynh ấy sống một mình như thế nào đây.”
Tố Tâm và Tố Vấn bụm mặt, cơ thể run rẩy không ngừng, một lúc lâu sau mới đau khổ nói: “Nhị lang, nô tỳ thực sự chịu không nổi, mong ngài cho bọn nô tỳ được giải thoát.”
“Hai cô thì giải thoát, nhưng Phong nương phải làm sao?” Lâm Nhữ ghì chân mày, phì cười một tiếng, gỡ hai tay đang che mặt của họ ra, ôn tồn nói: “Hai cô có thích ai không?”
Hai người cùng cắn môi, nước mắt đầm đìa.
Lâm Nhữ lắc đầu, hai người này từ nhỏ đã hầu hạ Cẩm Phong, chưa từng rời khỏi Cẩm Phong sao có thể thích một người con trai nào khác, ngây người rồi nói: “Sức khỏe của Phong nương rất yếu, như vậy không được, để ta tìm đàn ông cho các cô.”
“Nếu vậy thì bọn nô tỳ xin được chết.” Tố Tâm và Tố Vấn đồng thanh nói, khóc lóc tỉ tê.
Lâm Nhữ buông tay, vô cùng khó xử.
Tiếng tay áo lay động, Cẩm Phong chậm rãi đi vào, gò má đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Nhữ nương, muội ra ngoài đi.”
Lâm Nhữ giật mình, lắc đầu phản đối, liếc nhìn Tố Tâm và Tố Vấn, Sùng Huy mới ngưng thuốc vẫn chưa thể xem là con trai, Hà Lịch thì rất tốt, từ đạo đức đến mặt mày đều vượt trên nhiều người, sau này nhận họ làm thông phòng cũng không xem là bôi nhọ danh tiết của Tố Tâm và Tố Vấn, cắn răng nhỏ giọng nói: “Để muội đi tìm biểu ca.”
“Xin nhị lang cho bọn nô tỳ được chết.” Tố Tâm và Tố Vấn quỳ mọp xuống.
“Nhữ nương, muội ra ngoài đi.” Cẩm Phong cắn môi, gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, nhìn thấy mà giật mình, tuy giọng không cao nhưng thể hiện ý chí quyết tâm không thể thay đổi.
Lâm Nhữ chần chừ, Tố Tâm và Tố Vấn nghẹn ngào nói: “Không được đâu nhị nương, ngài vốn yếu ớt nên…”
Cẩm Phong rủ mi, giọng nói lửng lơ: “Trao các nàng cho người khác thì ta sống nổi sao? Các nàng cũng sống nổi sao?”
Tố Tâm và Tố Vấn nghẹn ngào, đau lòng khóc lóc.
Lâm Nhữ thở dài, cất bước ra ngoài, khóa lại cửa viện, đứng khoanh tay ngây người nhìn trời, trăng vắt vẻo trên bầu trời tỏa ánh sáng mông lung, trái tim nàng như thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng, cứ chìm nổi không thể lặng yên.
Sức khỏe Cẩm Phong luôn không được tốt, nếu có mệnh hệ gì e rằng mẫu thân sẽ không bỏ qua cho mình.
Nàng cần phải báo lại cho mẫu thân, nhưng mẫu thân đến đây nhất định sẽ ngăn cản, nhìn vẻ mặt của Cẩm Phong dù có liều mạng cũng phải cứu được hai người Tố Tâm và Tố Vấn, nếu mẫu thân đến giằng co không ngừng, ngược lại càng không ổn, dù có họa lớn bằng trời thì nàng cũng phải nhận để tác thành cho Cẩm Phong.
Chỉ mong Cẩm Phong có thể chống chọi nổi.
Vốn biết Tố Tâm và Tố Vân luôn trung thành tận tâm và cực lực che chở cho Cẩm Phong, trong mắt trong lòng bọn họ chỉ có Cẩm Phong, không ngờ cảm tình của Cẩm Phong với hai người họ cũng như vậy.
Bóng đêm mù mịt, trăng non cứ ẩn hiện, ẩn rồi không hiện ra nữa, màn trời đen đặc dần lui đi, lộ ra gam màu xám tro, rạng đông dần hé, cũng đã gần hai canh giờ, lòng Lâm Nhữ như lửa đốt, đương lúc không chờ được nữa thì tiếng bước chân truyền đến, cửa viện được mở ra từ bên trong.
Tố Tâm mở cửa, đầu tóc lộn xộn, áo lót khoác hờ, eo nhỏ tinh tế, mái tóc khẽ lay, gò má đỏ hây, yêu kiều vô cùng, giọng hơi nghèn nghẹn, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn nhị lang.”
“Phong nương thế nào rồi?” Lâm Nhữ vội hỏi và bước vào trong,
“Ngủ rồi.” Tố Vấn từ trong ra đón, bộ dạng tựa như Tố Tâm, Lâm Nhữ vào trong xem thử, mái tóc của Cẩm Phong xõa tung phủ trên gối đầu, gương mặt trắng như ngọc, gò má đỏ ửng, nhìn có hơi yếu ớt nhưng có vẻ không hề gì, kệ tủ năm ngăn trên đầu giường bày ra mấy khúc vải thưa, có lẽ vết thương của Cẩm Phong đã được xử lý, nàng thở phào một hơi, sợ làm ồn đến Cẩm Phong nên đi ra ngoài.
Tố Tâm và Tố Vấn tiễn nàng, hai người đứng yên ở cửa viện, Lâm Nhữ trầm ngâm nói: “Sức khỏe của Phong nương không thể gánh vác được việc, ta còn gánh trách nhiệm gia chủ trên người nên không thể cho hai người danh phận, tiền tháng ta có thể nâng lên cho hai người ngang phần với Liễu di nương.”
“Xin nhị lang đừng nói vậy.” Tố Tâm đỏ bừng mặt.
“Bọn nô tỳ từ năm tuổi đã bị bán vào phủ, người thân sớm qua đời, trong phủ không phải lo chuyện ăn uống nên bọn nô tỳ không cần tiền, ngày nào nhị nương còn sống thì ngày đó bọn nô tỳ còn hầu hạ chàng, nếu chàng chết đi bọn nô tỳ cũng không sống nổi, nên danh phận gì đó đều là hư vô, nếu nhị lang nghĩ cho bọn nô tỳ thì đừng nhắc đến chuyện tiền tháng nữa.” Tố Vấn nhỏ giọng nói.
Lòng Lâm Nhữ vô cùng cảm động, thở dài mà nói: “Cứ theo ý các người vậy.” Rồi nàng lại căn dặn, nếu họ mang thai nhất định phải báo lại nàng, nàng sẽ nghĩ cách xử lý chuyện thân phận cho bọn trẻ.
“Tất nhiên rồi.” Tố Tâm và Tố Vấn đỏ bừng cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng mũi vo ve.
Nói một lúc thì rạng đông càng rõ, chân trời hiện lên ráng đỏ, Lâm Nhữ không về lại nhà đài Sấu Thạch, Hà Dư nằm trên đất không thể cựa quậy bị muỗi chích đỏ cả mặt, xiêm áo trên người rách rưới, còn có nước mủ của dây hoa tường vi, trông chật vật vô cùng, nhưng Lâm Nhữ không có chút nào thương hại y, bực bội nắm y lôi về gian Phù Dung.
Chương 48 : Từng giọt tích tụ
"Không!” Lâm Nhữ thét chói tai, tỉnh lại từ trong mơ.
Trong phòng tối đen như mực, nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn lồng treo ở hành lang mờ mờ, nàng đẩy cửa sổ nhìn ra xa, trăng non cong cong ở cuối chân trời, đình đài lầu gác trên mặt đất thấp thoáng, gió đêm chợt thổi, mùi hoa như có như không len lỏi vào, bóng đêm yên lặng như vậy nhưng không hề giảm đi sự hoảng loạn trong lồng ngực.
Mỹ nhân trong vườn trúc tía, còn có mẫu thân hôm nay làm nàng cảm thấy phiền lòng nên ban ngày nghĩ đến ban đêm nằm mộng cũng có thể hiểu, chỉ riêng Cẩm Phong, sao lại mơ thế được?
Nghe bảo giữa các cặp song sinh có cảm ứng giữa lằn ranh sống chết, họa phúc cùng hưởng.
Cẩm Phong đang cầu cứu nàng!
Lâm Nhữ nghĩ phải ghé qua lầu Thuật Hương xem sao, cầm lấy cẩm bào mặc nhanh, không để ý việc bó ngực, cũng không kịp buộc tóc, mang giày ống cao, kéo cửa ra, không gọi Uyển Sơ Cảnh Sơ, cũng không kịp xách đèn lồng, vội vã sang lầu Thuật Hương.
Từ xa đã nghe tiếng thét “Nhữ lang cứu huynh” làm Lâm Nhữ muốn hồn bay phách tán.
Lâm Nhữ chạy như điên đến gần, Hà Dư nắm lấy Cẩm Phong muốn lôi vào trong, Cẩm Phong bám chặt lấy cửa viện, ngón tay thon dài trắng nõn bị khung cửa sắt sần sùi cắt chảy máu, mấy vệt máu đỏ chói thấm lên bàn tay trắng như tuyết vô cùng nhức mắt.
Huyết dịch toàn thân Lâm Nhữ như phun trào, nàng xông lên, nắm buộc tóc trên đỉnh đầu Hà Dư giật thật mạnh, Hà Dư kêu thảm thiết, Lâm Nhữ nắm lấy lùi một bước, đẩy y ngã vào tường viện đánh xuống, máu thịt dính lên cả gạch xanh, Hà Dư choáng đầu ù tai, sau khi Lâm Nhữ buông tay, không đứng nổi mà lảo đảo ngã xuống đất. Lâm Nhữ đá liên tục, Hà Dư kêu thảm thiết lần nữa, miễn cưỡng muốn đứng dậy phản kháng, ngẩng đầu nhìn thấy mặt mày vặn vẹo điên cuồng của Lâm Nhữ, y kinh hoảng như bị trút hết sức lực, ôm đầu lẩn trốn như chuột.
Lâm Nhữ sao có thể để y chạy trốn, bụi tường vy rậm rạp rũ thấp xung quanh, nàng giật lấy một sợi dây leo dùng sức để lôi, dây hoa kêu rào rào, đứt một chỗ, nàng cầm dây hoa mà kéo bằng hết sức từ hồi còn bú sữa, hoa lá rơi đầy đất. Hà Dư lảo đảo lại té ngã xuống đất, Lâm Nhữ dộng đầu y ụp mặt xuống, lấy dây hoa làm roi, quất y một lần lại một lần, cứ một sợi dây bị đứt là lại lấy dây khác quất tiếp, Hà Dư hét to khóc lóc cầu xin, Lâm Nhữ lại không phải người mềm lòng, dù nàng có mềm lòng thì với một kẻ thủ ác vô sỉ như vậy cũng không nể gì tình nghĩa, quất đến mức cả người của Hà Dư máu chảy đầm đìa cùng với mủ cây, y không thể động đậy, nàng rút dây lưng của y làm thừng trói cứng y lại.
Sắp xếp xong xuôi, nàng quay đầu nhìn, Cẩm Phong đang vịn vào cửa viện mà nước mắt đầm đìa, Lâm Nhữ đau như tim muốn vỡ thành muôn mảnh, nàng vội chạy đến, kéo lấy tay chàng kiểm tra, không chỉ ngón tay và lòng bàn tay mà khuỷu tay cũng bị thương, máu chảy rất nhiều, chỉ hận không thể bầm thây vạn đoạn tên Hà Dư kia.
“Nhị nương, ngài thế nào rồi?” Tố Tâm và Tố Vấn lảo đảo chạy đến, xiêm áo rối loạn, mặt đỏ đến mang tai, mồ hôi nhễ nhại.
Lâm Nhữ nhìn hai người mà nhíu mày: “Sao hai cô lại thành ra thế này?”
“Chắc do tên ác tặc vô sỉ kia… bỏ thuốc…” Tố Tâm run rẩy nói.
Tố Vấn cúi đầu, cần cổ đỏ ửng, vô cùng xấu hổ: “Nhị lang đã đến rồi, phiền ngài chăm sóc nhị nương, để nô tỳ cùng với Tố Tâm tạm tránh đi.”
“Đó là Thập Tam Tô, nếu không làm chuyện phu thê với nhau sẽ không thể loại trừ dược tính, Phương Lâm Nhữ, nếu huynh muốn giúp đi nữa thì đây là thân muội muội của huynh, nên chỉ có thể để cho đệ, đệ đảm bảo mình sẽ không bội bạc tình nghĩa, ngày mai cầu hôn với di mẫu.” Hà Dư đắc ý vô cùng mà cười lớn.
Vành mắt của Lâm Nhữ muốn nứt ra, nàng nhìn Cẩm Phong, tuy Cẩm Phong thở hồng hộc nhưng dáng vẻ yếu ớt như ngày thường, xem ra thuốc kia chỉ có tác dụng với con gái, liếc mắt nhìn Tố Tâm và Tố Vấn, nàng quay lại xốc Hà Dư lên, vừa lôi vừa kéo y cách ra xa, bứt một nắm cỏ trên đất bóp cằm y, nhét cả cỏ và đất vào miệng y. Hà Dư kêu khóc, Lâm Nhữ lại nhét thêm một nắm cỏ, Hà Dư không kêu nữa, Lâm Nhữ tức tối đạp y một cước, quay người lại vào sân.
Không thấy Tố Tâm và Tố Vấn trong đình viện, Cẩm Phong thì đang đứng ở cửa, áo giữa rộng thùng thình lung lay trong gió, đôi tay siết chặt, mắt đượm ưu sầu không rõ, hai người Tố Tâm và Tố Vấn luôn túc trực bên giường của chàng nên chàng chưa từng cô đơn, Lâm Nhữ đi vào trong phòng nhìn thử, nhớ đến lời của Hà Dư, âm thầm kinh hãi, vội bước nhanh hơn, Tố Tâm đang móc lụa trắng, Tố Vấn xếp mấy chồng đệm lên cao, Lâm Nhữ vội xé lụa trắng, nghiêm nghị quát mắng: “Hai người từ nhỏ đã hầu hạ Phong nương, nếu các người chết rồi thì bảo huynh ấy sống một mình như thế nào đây.”
Tố Tâm và Tố Vấn bụm mặt, cơ thể run rẩy không ngừng, một lúc lâu sau mới đau khổ nói: “Nhị lang, nô tỳ thực sự chịu không nổi, mong ngài cho bọn nô tỳ được giải thoát.”
“Hai cô thì giải thoát, nhưng Phong nương phải làm sao?” Lâm Nhữ ghì chân mày, phì cười một tiếng, gỡ hai tay đang che mặt của họ ra, ôn tồn nói: “Hai cô có thích ai không?”
Hai người cùng cắn môi, nước mắt đầm đìa.
Lâm Nhữ lắc đầu, hai người này từ nhỏ đã hầu hạ Cẩm Phong, chưa từng rời khỏi Cẩm Phong sao có thể thích một người con trai nào khác, ngây người rồi nói: “Sức khỏe của Phong nương rất yếu, như vậy không được, để ta tìm đàn ông cho các cô.”
“Nếu vậy thì bọn nô tỳ xin được chết.” Tố Tâm và Tố Vấn đồng thanh nói, khóc lóc tỉ tê.
Lâm Nhữ buông tay, vô cùng khó xử.
Tiếng tay áo lay động, Cẩm Phong chậm rãi đi vào, gò má đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Nhữ nương, muội ra ngoài đi.”
Lâm Nhữ giật mình, lắc đầu phản đối, liếc nhìn Tố Tâm và Tố Vấn, Sùng Huy mới ngưng thuốc vẫn chưa thể xem là con trai, Hà Lịch thì rất tốt, từ đạo đức đến mặt mày đều vượt trên nhiều người, sau này nhận họ làm thông phòng cũng không xem là bôi nhọ danh tiết của Tố Tâm và Tố Vấn, cắn răng nhỏ giọng nói: “Để muội đi tìm biểu ca.”
“Xin nhị lang cho bọn nô tỳ được chết.” Tố Tâm và Tố Vấn quỳ mọp xuống.
“Nhữ nương, muội ra ngoài đi.” Cẩm Phong cắn môi, gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, nhìn thấy mà giật mình, tuy giọng không cao nhưng thể hiện ý chí quyết tâm không thể thay đổi.
Lâm Nhữ chần chừ, Tố Tâm và Tố Vấn nghẹn ngào nói: “Không được đâu nhị nương, ngài vốn yếu ớt nên…”
Cẩm Phong rủ mi, giọng nói lửng lơ: “Trao các nàng cho người khác thì ta sống nổi sao? Các nàng cũng sống nổi sao?”
Tố Tâm và Tố Vấn nghẹn ngào, đau lòng khóc lóc.
Lâm Nhữ thở dài, cất bước ra ngoài, khóa lại cửa viện, đứng khoanh tay ngây người nhìn trời, trăng vắt vẻo trên bầu trời tỏa ánh sáng mông lung, trái tim nàng như thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng, cứ chìm nổi không thể lặng yên.
Sức khỏe Cẩm Phong luôn không được tốt, nếu có mệnh hệ gì e rằng mẫu thân sẽ không bỏ qua cho mình.
Nàng cần phải báo lại cho mẫu thân, nhưng mẫu thân đến đây nhất định sẽ ngăn cản, nhìn vẻ mặt của Cẩm Phong dù có liều mạng cũng phải cứu được hai người Tố Tâm và Tố Vấn, nếu mẫu thân đến giằng co không ngừng, ngược lại càng không ổn, dù có họa lớn bằng trời thì nàng cũng phải nhận để tác thành cho Cẩm Phong.
Chỉ mong Cẩm Phong có thể chống chọi nổi.
Vốn biết Tố Tâm và Tố Vân luôn trung thành tận tâm và cực lực che chở cho Cẩm Phong, trong mắt trong lòng bọn họ chỉ có Cẩm Phong, không ngờ cảm tình của Cẩm Phong với hai người họ cũng như vậy.
Bóng đêm mù mịt, trăng non cứ ẩn hiện, ẩn rồi không hiện ra nữa, màn trời đen đặc dần lui đi, lộ ra gam màu xám tro, rạng đông dần hé, cũng đã gần hai canh giờ, lòng Lâm Nhữ như lửa đốt, đương lúc không chờ được nữa thì tiếng bước chân truyền đến, cửa viện được mở ra từ bên trong.
Tố Tâm mở cửa, đầu tóc lộn xộn, áo lót khoác hờ, eo nhỏ tinh tế, mái tóc khẽ lay, gò má đỏ hây, yêu kiều vô cùng, giọng hơi nghèn nghẹn, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn nhị lang.”
“Phong nương thế nào rồi?” Lâm Nhữ vội hỏi và bước vào trong,
“Ngủ rồi.” Tố Vấn từ trong ra đón, bộ dạng tựa như Tố Tâm, Lâm Nhữ vào trong xem thử, mái tóc của Cẩm Phong xõa tung phủ trên gối đầu, gương mặt trắng như ngọc, gò má đỏ ửng, nhìn có hơi yếu ớt nhưng có vẻ không hề gì, kệ tủ năm ngăn trên đầu giường bày ra mấy khúc vải thưa, có lẽ vết thương của Cẩm Phong đã được xử lý, nàng thở phào một hơi, sợ làm ồn đến Cẩm Phong nên đi ra ngoài.
Tố Tâm và Tố Vấn tiễn nàng, hai người đứng yên ở cửa viện, Lâm Nhữ trầm ngâm nói: “Sức khỏe của Phong nương không thể gánh vác được việc, ta còn gánh trách nhiệm gia chủ trên người nên không thể cho hai người danh phận, tiền tháng ta có thể nâng lên cho hai người ngang phần với Liễu di nương.”
“Xin nhị lang đừng nói vậy.” Tố Tâm đỏ bừng mặt.
“Bọn nô tỳ từ năm tuổi đã bị bán vào phủ, người thân sớm qua đời, trong phủ không phải lo chuyện ăn uống nên bọn nô tỳ không cần tiền, ngày nào nhị nương còn sống thì ngày đó bọn nô tỳ còn hầu hạ chàng, nếu chàng chết đi bọn nô tỳ cũng không sống nổi, nên danh phận gì đó đều là hư vô, nếu nhị lang nghĩ cho bọn nô tỳ thì đừng nhắc đến chuyện tiền tháng nữa.” Tố Vấn nhỏ giọng nói.
Lòng Lâm Nhữ vô cùng cảm động, thở dài mà nói: “Cứ theo ý các người vậy.” Rồi nàng lại căn dặn, nếu họ mang thai nhất định phải báo lại nàng, nàng sẽ nghĩ cách xử lý chuyện thân phận cho bọn trẻ.
“Tất nhiên rồi.” Tố Tâm và Tố Vấn đỏ bừng cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng mũi vo ve.
Nói một lúc thì rạng đông càng rõ, chân trời hiện lên ráng đỏ, Lâm Nhữ không về lại nhà đài Sấu Thạch, Hà Dư nằm trên đất không thể cựa quậy bị muỗi chích đỏ cả mặt, xiêm áo trên người rách rưới, còn có nước mủ của dây hoa tường vi, trông chật vật vô cùng, nhưng Lâm Nhữ không có chút nào thương hại y, bực bội nắm y lôi về gian Phù Dung.