Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
Chương 47: Ác Mộng Quấy Nhiễu
Chương 47 : Ác mộng quấy nhiễu
Mặt của Tố Tâm và Tố Vấn đỏ bừng, ánh mắt nhỏ máu, cùng nhìn nhau tránh khỏi cánh tay Hà Dư mà đánh tới.
Hà Dư lùi lại mấy bước, không hề ngã ngửa mà đứng vững, tặc lưỡi luôn miệng, hất hai người ra đi thẳng vào phòng ngủ.
Cẩm Phong đã dậy, tơ gấm Vân Nam màu xanh nước biển che trước ngực, áo giữa may bằng gấm Tứ Xuyên màu xanh nhạt thả lỏng, trượt xuống bả vai, cằm nhọn, vô cùng yếu ớt, đôi mắt phượng giống hệt mắt Lâm Nhữ nhưng trong veo yếu đuối. Đèn nghìn cánh trong giá đèn bằng đồng xanh trên kệ tủ trước giường đặt cây nến quý có hoa văn hình đầu rồng tỏa mùi thơm thoang thoảng, giường đóng bằng gỗ lim vân vàng cao cấp của Đông Hải, buông rèm hình giao long có tơ vàng làm tua rũ, khắc các loại ngọc báu đủ các màu xanh trắng, gối bằng tơ tằm chất lên nhau, xa hoa vô hạn, làm nơi động phòng thì không còn gì bằng, Hà Dư cười không đứng đắn, ánh mắt dâm ô, ngồi bên mép giường, dịu dàng mà nói: “Biểu tỷ, ngày nào đệ đệ cũng nhớ đến tỷ, mong biểu tỷ tác thành cho đệ, ngày mai đệ sẽ xin mẫu thân mở lời cầu hôn với di mẫu.”
Dứt lời y liền nhào đến, cúi người xé xiêm áo của Cẩm Phong, cổ áo chỉ hơi hé mở đã lộ ra da thịt trắng nõn đập vào mắt y, y thô lỗ nuốt nước miếng, vốn chỉ nhắm vào gia sản của họ Phương nhưng bây giờ cũng bị sắc đẹp làm mê muội, muốn xé cơ thể mê người này ra, đương lúc nóng hổi mà tận tình nhấm nuốt.
Cẩm Phong vội vã khép cổ áo, sợ đến cùng cực, chàng là trai giả gái, lúc trước là vì lời dặn của bán tiên, bây giờ vì Lâm Nhữ đang làm gia chủ kế vị của họ Phương, chuyện chàng là con trai tuyệt đối không được để lộ, Hà Dư là tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, nếu để y biết chàng là con trai thì hậu họa thật khó lường, chàng cố sức giãy dụa nhưng lực quá yếu đẩy ra không được, khản giọng kêu Tố Tâm và Tố Vấn.
Tố Tâm và Tố Vấn nhào qua, nhưng hai người đều đi đứng không vững, mặt mày đỏ ửng, mồ hôi đầm đìa, chỉ dựa vào chút sáng suốt trong đầu mà giữ lấy Hà Dư, khó khăn mở miệng: “Nhị nương, mau đi tìm nhị lang, mau lên!”
Cẩm Phong lách được khe hẹp, vội xuống giường chạy ra ngoài, Hà Dư sao cam lòng để chàng rời đi, hai tay hắn dùng sức mạnh trên người Tố Vấn và Tố Tâm, hai nàng đã trúng thuốc, thở gấp một hơi yếu ớt vô cùng, Hà Dư hất hai nàng rồi đuổi theo ra cửa, Cẩm Phong chạy rất nhanh nhưng sao so được với y, cổ áo sau của chàng bị y túm lấy vẫn không dám dừng lại, cố tránh né để chạy về phía trước, không cựa người né được, cả người chàng như muốn ngã ập xuống đất, từ khi chào đời đến giờ đến khăn cũng chưa từng tự cầm lấy, hai tay chàng vùng vẫy trên đất, làn da vốn luôn mềm mại trơn bóng giờ lòng bàn tay bị rách da, tay áo sướt rách, ở khuỷu có vết máu rất dài, Tố Vấn và Tố Tâm đuổi theo nhìn thấy được, tim đau như bị xé nát, gọi “nhị nương” vô cùng thảm thiết, thuốc như giảm hiệu quả trong một chốc, hai nàng nhào đến chỗ Hà Dư, người ghì tay người ghì chân, nhưng đôi tay không có sức liền há miệng cắn.
“Đồ đĩ này, để xem lát nữa ta xử lý mấy người thế nào.” Hà Dư mắng mỏ, Cẩm Phong mở cửa sân chạy ra ngoài, y liền đạp Tố Tâm lăn mấy vòng, lại nắm lấy Tố Vấn đẩy nàng ngã nhào, y mau chóng đuổi theo Cẩm Phong, đuổi kịp ở cửa viện, dùng sức lớn kéo chàng vào trong.
Trong thời khắc tuyệt vọng như tiếp thêm mấy phần sức lực, Cẩm Phong liều mạng giãy dụa, khản giọng kêu gào: “Nhữ lang cứu huynh! Nhữ lang cứu huynh…”
Tối nay Lâm Nhữ ngủ ngon được một chốc, sau đó không ngủ được nữa, cứ cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó nên gặp ác mộng. Lúc thì thấy Lan Tôn hạ độc các mỹ nhân trong vườn trúc tía khiến những mỹ nhân đẹp như thiên tiên giờ sưng mặt sưng mày nôn ra máu tươi, hơi thở yếu ớt, còn Lan Tôn mặt mày dữ tợn, giọng nói the thé: “Trả Sùng Huy cho ta, ta sẽ giải độc cho các ả, nếu không thì ngươi cứ nhìn bọn họ chết đi, họ Phương của ngươi không còn mỹ nhân làm mặt quạt nữa.”
Lúc lại thấy Phương Khương thị tìm nàng, không biết vì chuyện gì mà khóc lớn mắng mỏ, nàng quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, Phương Khương thị vẫn không ưng bụng, không chịu bỏ qua cho nàng, Hà Lịch bỗng xuất hiện lạnh lùng nói: “Di mẫu người đừng quá đáng.” Phương Khương thị chỉ tay vào hắn nói lớn: “Cháu dám vô lễ với ta?” Một ngụm máu tươi cứ như vậy phun ra.
Hà Lịch cùng mẫu thân nàng biến mất, Quách Thành An với Lâm Nguyên xuất hiện, Quách Thành An tiến lại gần, mặt mày gã thay đổi trước mắt nàng, lỗ chân lông trên da mặt phình ra lộ những chấm đen li ti, nàng ghê tởm muốn ói mửa, Quách Thành An âm trầm nói: “Phương nhị, huynh chớ xem thường ta, họ Phương của huynh nay đã lụn bại, mọi người trong họ Phương của huynh đều đã bị bán, trai làm nô gái làm kỹ, giờ huynh đã là hạ nô của họ Quách bọn ta, mẫu thân huynh, di nương cùng với muội muội cùng mẫu hay tỷ muội khác mẫu đều ở lầu Ấp Thúy tiếp khách.”
Cẩm Phong là con trai sao có thể làm kỹ nữ được!
Bóng trắng lờ nhờ trước mắt, Cẩm Phong đầm đìa nước mắt không được ai cứu giúp đang nhìn nàng, há miệng không phát ra tiếng, theo khẩu hình có thể đoán ra: “Nhữ nương, cứu huynh!”
Chương 47 : Ác mộng quấy nhiễu
Mặt của Tố Tâm và Tố Vấn đỏ bừng, ánh mắt nhỏ máu, cùng nhìn nhau tránh khỏi cánh tay Hà Dư mà đánh tới.
Hà Dư lùi lại mấy bước, không hề ngã ngửa mà đứng vững, tặc lưỡi luôn miệng, hất hai người ra đi thẳng vào phòng ngủ.
Cẩm Phong đã dậy, tơ gấm Vân Nam màu xanh nước biển che trước ngực, áo giữa may bằng gấm Tứ Xuyên màu xanh nhạt thả lỏng, trượt xuống bả vai, cằm nhọn, vô cùng yếu ớt, đôi mắt phượng giống hệt mắt Lâm Nhữ nhưng trong veo yếu đuối. Đèn nghìn cánh trong giá đèn bằng đồng xanh trên kệ tủ trước giường đặt cây nến quý có hoa văn hình đầu rồng tỏa mùi thơm thoang thoảng, giường đóng bằng gỗ lim vân vàng cao cấp của Đông Hải, buông rèm hình giao long có tơ vàng làm tua rũ, khắc các loại ngọc báu đủ các màu xanh trắng, gối bằng tơ tằm chất lên nhau, xa hoa vô hạn, làm nơi động phòng thì không còn gì bằng, Hà Dư cười không đứng đắn, ánh mắt dâm ô, ngồi bên mép giường, dịu dàng mà nói: “Biểu tỷ, ngày nào đệ đệ cũng nhớ đến tỷ, mong biểu tỷ tác thành cho đệ, ngày mai đệ sẽ xin mẫu thân mở lời cầu hôn với di mẫu.”
Dứt lời y liền nhào đến, cúi người xé xiêm áo của Cẩm Phong, cổ áo chỉ hơi hé mở đã lộ ra da thịt trắng nõn đập vào mắt y, y thô lỗ nuốt nước miếng, vốn chỉ nhắm vào gia sản của họ Phương nhưng bây giờ cũng bị sắc đẹp làm mê muội, muốn xé cơ thể mê người này ra, đương lúc nóng hổi mà tận tình nhấm nuốt.
Cẩm Phong vội vã khép cổ áo, sợ đến cùng cực, chàng là trai giả gái, lúc trước là vì lời dặn của bán tiên, bây giờ vì Lâm Nhữ đang làm gia chủ kế vị của họ Phương, chuyện chàng là con trai tuyệt đối không được để lộ, Hà Dư là tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, nếu để y biết chàng là con trai thì hậu họa thật khó lường, chàng cố sức giãy dụa nhưng lực quá yếu đẩy ra không được, khản giọng kêu Tố Tâm và Tố Vấn.
Tố Tâm và Tố Vấn nhào qua, nhưng hai người đều đi đứng không vững, mặt mày đỏ ửng, mồ hôi đầm đìa, chỉ dựa vào chút sáng suốt trong đầu mà giữ lấy Hà Dư, khó khăn mở miệng: “Nhị nương, mau đi tìm nhị lang, mau lên!”
Cẩm Phong lách được khe hẹp, vội xuống giường chạy ra ngoài, Hà Dư sao cam lòng để chàng rời đi, hai tay hắn dùng sức mạnh trên người Tố Vấn và Tố Tâm, hai nàng đã trúng thuốc, thở gấp một hơi yếu ớt vô cùng, Hà Dư hất hai nàng rồi đuổi theo ra cửa, Cẩm Phong chạy rất nhanh nhưng sao so được với y, cổ áo sau của chàng bị y túm lấy vẫn không dám dừng lại, cố tránh né để chạy về phía trước, không cựa người né được, cả người chàng như muốn ngã ập xuống đất, từ khi chào đời đến giờ đến khăn cũng chưa từng tự cầm lấy, hai tay chàng vùng vẫy trên đất, làn da vốn luôn mềm mại trơn bóng giờ lòng bàn tay bị rách da, tay áo sướt rách, ở khuỷu có vết máu rất dài, Tố Vấn và Tố Tâm đuổi theo nhìn thấy được, tim đau như bị xé nát, gọi “nhị nương” vô cùng thảm thiết, thuốc như giảm hiệu quả trong một chốc, hai nàng nhào đến chỗ Hà Dư, người ghì tay người ghì chân, nhưng đôi tay không có sức liền há miệng cắn.
“Đồ đĩ này, để xem lát nữa ta xử lý mấy người thế nào.” Hà Dư mắng mỏ, Cẩm Phong mở cửa sân chạy ra ngoài, y liền đạp Tố Tâm lăn mấy vòng, lại nắm lấy Tố Vấn đẩy nàng ngã nhào, y mau chóng đuổi theo Cẩm Phong, đuổi kịp ở cửa viện, dùng sức lớn kéo chàng vào trong.
Trong thời khắc tuyệt vọng như tiếp thêm mấy phần sức lực, Cẩm Phong liều mạng giãy dụa, khản giọng kêu gào: “Nhữ lang cứu huynh! Nhữ lang cứu huynh…”
Tối nay Lâm Nhữ ngủ ngon được một chốc, sau đó không ngủ được nữa, cứ cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó nên gặp ác mộng. Lúc thì thấy Lan Tôn hạ độc các mỹ nhân trong vườn trúc tía khiến những mỹ nhân đẹp như thiên tiên giờ sưng mặt sưng mày nôn ra máu tươi, hơi thở yếu ớt, còn Lan Tôn mặt mày dữ tợn, giọng nói the thé: “Trả Sùng Huy cho ta, ta sẽ giải độc cho các ả, nếu không thì ngươi cứ nhìn bọn họ chết đi, họ Phương của ngươi không còn mỹ nhân làm mặt quạt nữa.”
Lúc lại thấy Phương Khương thị tìm nàng, không biết vì chuyện gì mà khóc lớn mắng mỏ, nàng quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, Phương Khương thị vẫn không ưng bụng, không chịu bỏ qua cho nàng, Hà Lịch bỗng xuất hiện lạnh lùng nói: “Di mẫu người đừng quá đáng.” Phương Khương thị chỉ tay vào hắn nói lớn: “Cháu dám vô lễ với ta?” Một ngụm máu tươi cứ như vậy phun ra.
Hà Lịch cùng mẫu thân nàng biến mất, Quách Thành An với Lâm Nguyên xuất hiện, Quách Thành An tiến lại gần, mặt mày gã thay đổi trước mắt nàng, lỗ chân lông trên da mặt phình ra lộ những chấm đen li ti, nàng ghê tởm muốn ói mửa, Quách Thành An âm trầm nói: “Phương nhị, huynh chớ xem thường ta, họ Phương của huynh nay đã lụn bại, mọi người trong họ Phương của huynh đều đã bị bán, trai làm nô gái làm kỹ, giờ huynh đã là hạ nô của họ Quách bọn ta, mẫu thân huynh, di nương cùng với muội muội cùng mẫu hay tỷ muội khác mẫu đều ở lầu Ấp Thúy tiếp khách.”
Cẩm Phong là con trai sao có thể làm kỹ nữ được!
Bóng trắng lờ nhờ trước mắt, Cẩm Phong đầm đìa nước mắt không được ai cứu giúp đang nhìn nàng, há miệng không phát ra tiếng, theo khẩu hình có thể đoán ra: “Nhữ nương, cứu huynh!”