Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-46
Chương 46: Không Biết Liêm Sỉ
Chương 46 : Không biết liêm sỉ
Hà Lịch ra khỏi cửa viện nghe được tiếng cười từ bên trong truyền ra, bước chân đình trệ, rủ mi, ánh đèn lồng chiếu xuống, bóng người chìm trong vùng tranh sáng tranh tối, trông thật yếu ớt.
Uyển Sơ nhìn hắn, há miệng muốn nói gì đó, nhưng Hà Lịch đã nhấc chân bước đi như một cơn gió, mới đó đã khuất khỏi tầm mắt.
“Rốt cuộc là vô tình hay có ý?” Uyển Sơ đẩy khuỷu tay Cảnh Sơ, nhìn về phía phòng sách mà nói: “Nếu vô tình sao phải đối tốt với hắn như vậy, đã nửa đêm rồi còn qua đó không kiêng kị gì cả.”
“Cái gì mà vô tình hay có ý, cô nghĩ nhiều thôi, nhị lang chỉ xem hắn ta như vật cưng để chiều chuộng, đừng thấy hắn cao to, cô nhìn cách nói chuyện của hắn có khác nào đứa nhỏ nhà ai không, hắn sao chững chạc như đại lang được, nhị lang không dám bước qua giới hạn, vẫn lấy lễ mà đối đãi thôi.” Cảnh Sơ nói.
Lâm Nhữ ôm bụng cười nghiêng ngả nên không nghe thấy, nhưng Sùng Huy nghe được rõ ràng không khỏi ngây người, liếc nhìn Lâm Nhữ, lại nhìn ra bên ngoài, nhíu mày khổ não.
Hắn đỏ mắt nhìn Lâm Nhữ thân thiết với Hà Lịch, nhưng giờ nghe ra, có thể để Lâm Nhữ không kiêng kị gì cả hình như chỉ ở bên mình.
Vậy có cần phải học theo Hà Lịch nữa không?
Lâm Nhữ không biết người trong trắng như một tờ giấy không chút tì vết đã vướng vào những lo toan, nàng vui đùa một lát đã tiêu tan hết muộn phiền trong lòng, véo gò má Sùng Huy, nghĩ rằng Sùng Huy đã biết nàng là gái thì việc Cẩm Phong là trai cũng không cần gạt hắn, chắc có thể để hắn qua lầu Thuật Hương thăm Cẩm Phong để Cẩm Phong bớt cô đơn.
Nàng càng nghĩ càng thấy chuyện này không tồi, dường như muốn ngay lập tức dẫn Sùng Huy ghé lầu Thuật Hương.
Nhưng nàng ngẫm lại Cẩm Phong giờ đã ngủ rồi nên để mai hẵng dẫn Sùng Huy qua đó, nên nàng đùa với Sùng Huy mấy câu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Lại không biết vuốt quỷ của Hà Dư giương về phía Cẩm Phong muốn gây nên tội nghiệt vào tối nay.
Hà Dư bán trang sức của Hà Khương thị, gọi đám bằng hữu đến lầu Ấp Thúy, nghe nói lầu này có cô ả Linh Lung mới đến, hôm nay vừa dịp bắt đầu tiếp khách, mặt mày dặm phấn như trái đào, mắt to môi đỏ, xiêm áo mỏng như cánh ve, duyên dáng đứng trên đài cao, phía dưới đều là những tiếng la hét chói tai muốn có được nàng.
Linh Lung hé nửa con mắt, nhìn một lượt qua đám người ở dưới đài, nhìn chăm chú vào Hà Dư với đôi mắt chan chứa tình.
“Hà nhị, cô nàng để ý huynh rồi.” Mấy bằng hữu heo chó của Hà Dư đồng loạt kêu lên, cười cợt đẩy y: “Khách quý tối nay mỹ nhân muốn chiều chuộng chắc chắn là huynh rồi.”
Hà Dư không để mắt đến Linh Lung, mà thật ra y cũng chưa từng để mắt cô nào, bên trong Phương phủ đều là mỹ nhân, y đã thấy quá nhiều, mấy cô ả bên ngoài đều là hạng dung chi tục phấn, sở thích của y là bày ra vẻ có tiền để mọi người nịnh nọt lấy lòng y, vào lúc này phải ra một cái giá rất cao mới vượt qua đám khách kia để lấy đêm đầu tiên của Linh Lung, hôm nay trên người y chỉ có mười xâu tiền bán đồ trang sức của Hà Khương thị, mời mọi người ăn uống đã phải dè dặt rồi còn sợ không đủ chi, nói gì đến việc trả giá mua đêm đầu tiên, y cười gằn nói: “Di phụ đang tang chế, ta đến nơi này đã không ổn, ngủ lại càng là chuyện không thể.”
Y kiếm cớ hay thế nhưng mọi người đều hiểu rõ, lập tức có người dùng vẻ mặt khinh bỉ “Nhất định là do ngươi không có tiền chứ gì.” để nhìn y.
Hà Dư ngượng ngùng hoảng hốt, không cho rằng mình kết giao bằng hữu chẳng ra sao mà oán Hà Lịch ngăn con đường phát tài của mình.
Vốn muốn cẩn thận suy tính, phải chắc chắn không có sai lầm gì mới ra tay với Cẩm Phong, nhưng y không thể chịu được cuộc sống không có tiền nên không đợi thêm được nữa, y rời chỗ tìm một cô nàng y quen trong lầu Ấp Thúy hỏi thuốc.
Xưa nay Hà Dư luôn rất biết săn sóc, mà mặt mày của y lại rất ưa nhìn nên mấy cô nàng đều bằng lòng giúp, tỉ mỉ hỏi y muốn làm gì, nghe y nói đến thuốc mê để cưỡng ép, họ còn lo nghĩ cho y nên đưa khói mê có tác dụng mạnh tên gọi là “Thập Tam Tô”.
Hà Dư nghe nói thuốc này đến liệt nữ trinh tiết cũng phải bó tay chịu trói, nếu không giao hoan nam nữ thì không thể giải được nên vô cùng mừng rỡ, hôn mấy cô nàng chùn chụt, lấy một xâu tiền còn dư trong túi ra thưởng cho họ, lòng đầy vui mừng về phủ.
Vốn ban đêm ở Phương phủ chỉ khóa cửa ngoài, cửa hông và cửa sau, nhưng từ sau khi Phương Đức Thanh qua đời, Lâm Nhữ đã ra lệnh, ngoại trừ khóa cửa bên ngoài, thì ba chỗ vốn liên thông với nhau như ụ Quy Nhàn, vườn Chí Thiện và nhà trên núi Trừng Y cũng phải khóa ban đêm, và cho thêm nhiều người đi tuần tra, Hà Dư sợ lỡ bị bắt thì sau này ra tay sẽ khó khăn, trước khi các nẻo bị khóa thì lẻn vào nhà trên núi Trừng Y trốn trong một bụi hoa, đến cuối giờ Hợi, Thư cửu nương mang mọi người đi tuần tra ở khắp nơi, sau khi họ khóa cửa rời đi thì Hà Dư mới ra khỏi bụi hoa, phủi lá cây dính trên người mình, y cười hì hì, nghiêng ngả đi đến lầu Thuật Hương.
Cẩm Phong đã ngủ rồi, Hà Dư làm chuyện phi pháp trèo tường vào phòng dễ như trở bàn tay, huống chi tường ở viện trong sao cao được như bên ngoài, chỉ cỡ đầu người nên trèo vào cực kì dễ, sức khỏe của Cẩm Phong yếu ớt, lên xuống lầu cũng đã thở hổn hển, thường ngày cũng sinh hoạt luẩn quẩn ở lầu một, lầu hai chỉ khi rảnh rỗi thì lên ngắm nhìn bầu trời xanh ban ngày. Trước lầu một là sảnh chính, bên trong là phòng ngủ, Hà Dư đã từng cùng Hà Khương thị đến đây nên nắm rõ đường, y đi vòng ra sau, đứng trước cửa sổ phòng ngủ của Cẩm Phong, lấy dao găm trong người chọt một cái lỗ nhỏ, nhét Thập Tam Tô mà mấy cô nàng đưa vào trong một cái ống điếu nhỏ, đốt lên thổi vào trong.
Không đến thời gian một nén hương, bên trong đã có tiếng người rời giường, Hà Dư nghe ra giọng Tố Tâm lẩm bẩm: “Sao lại nóng như vậy?” Nàng đi mở cửa sổ, Hà Dư tránh qua một bên, Tố Tâm mở cửa xong thì về, Hà Dư cười gian trá, mới thổi có nửa lượng thuốc thôi, nên tiếp tục thổi.
“Nóng quá!” Tố Vấn cũng dậy.
Một lát sau, tiếng của Cẩm Phong vang lên: “Hai người khó chịu sao?”
“Không sao hết, nhị nương ngủ tiếp đi.” Tố Tâm nói, giọng hơi run có phần kiềm nén.
“Không ngủ được, đốt đèn lên đi.” Cẩm Phong ho sù sụ nói.
Hóa ra một ngọn đèn nho nhỏ khi được chong lên đã khiến cả phòng sáng choang, tám chiếc đèn nghìn cánh đều được thắp lên.
Tim của Hà Dư không hề đập rộn, cũng không sợ ánh đèn quá sáng sẽ khiến người ta nhận ra y, y muốn làm một cách quang minh chính đại, chỉ cần xong việc thì ai cũng không làm gì được y.
Lầu Thuật Hương giống như nhà đài Sấu Thạch của Lâm Nhữ, ban đêm chỉ có hai thiếp thân tỳ nữ hầu hạ, những người khác đã về chỗ của hạ nô nghỉ ngơi, quy củ bao năm như vậy y nắm rất rõ, y có chủ ý rõ ràng, cưỡng bức Cẩm Phong trước rồi đè luôn hai ả nô tỳ kia, chỉ có ba người nên y tin chắc mình làm nổi.
Tiện tay ném ống điếu đi, y gõ cửa.
“Ai đó?” Tố Tâm hỏi.
“Cửa viện không cài then ư? Sao lại có người vào?” Tố Vấn nói.
Chẳng phải hít khói rồi sao? Hỏi lắm thế?
Hà Dư thầm mắng, đè giọng xuống bắt chước giọng Lâm Nhữ: “Mở cửa, ta đến thăm Phong nương.”
“Là nhị lang.” Giọng nói không giống nhưng giờ thần trí của Tố Tâm và Tố Vấn đã mơ hồ, cảm thấy vô cùng khó chịu nên không phân biệt được thật giả, đi đến mở cửa nhưng ngẩng lên thấy lại là Hà Dư, muốn đóng cửa lại nhưng đã muộn.
Hà Dư bước vào, hai tay nắm lấy ván cửa, cười hì hì: “Hai vị tỷ tỷ khó chịu lắm đúng không? Tiểu đệ đến hầu hạ các người.”
Tố Tâm hít một ngụm khí lạnh, đến nước này rồi sao có thể không hiểu ra chuyện gì, biết rõ việc sắp sửa xảy đến, nàng mắng mỏ: “Thằng khốn vô liêm sỉ, đây là Phương phủ, há để cho mi làm tàng.”
Nàng đã trúng thuốc nên đỏ mặt thở hổn hển, lời mắng người thì hung dữ nhưng khi thốt ra lại mềm yếu, Hà Dư chẳng hề bận lòng, cười càng thêm phóng đãng: “Tỷ tỷ tốt đừng nóng vội, lát nữa đệ đệ sẽ làm cho tỷ lên thiên đường, đảm bảo sướng mê ly.”
Y vừa nói vừa đẩy hai nàng ra bước vào trong, vẻ mặt như gian tặc, y cười cợt, tiếng nói dâm đãng như đang hí: “Biểu tỷ, đệ đến rồi đây, biểu tỷ đừng sợ, lụa đỏ trướng ấm uyên ương chung đôi là chuyện đẹp đời người, đệ đệ nhất định sẽ cố gắng để biểu tỷ sung sướng.”
“Vô sỉ, hèn hạ!” Tố Tâm và Tố Vấn tức giận mắng chửi, đưa tay ra cản y, nhưng vì trúng thuốc nên cả người không có chút sức lực nào chẳng ngăn y lại được, Hà Dư đưa tay ôm mỗi bên một người, hết hôn bên trái lại hôn bên phải, cười dâm đãng: “Hai vị tỷ tỷ đừng nóng vội, mọi chuyện đều phải theo đạo lý chủ trước tớ sau mới được, chờ đệ thỏa mãn biểu tỷ xong rồi lại hầu hạ hai người.”
Chương 46 : Không biết liêm sỉ
Hà Lịch ra khỏi cửa viện nghe được tiếng cười từ bên trong truyền ra, bước chân đình trệ, rủ mi, ánh đèn lồng chiếu xuống, bóng người chìm trong vùng tranh sáng tranh tối, trông thật yếu ớt.
Uyển Sơ nhìn hắn, há miệng muốn nói gì đó, nhưng Hà Lịch đã nhấc chân bước đi như một cơn gió, mới đó đã khuất khỏi tầm mắt.
“Rốt cuộc là vô tình hay có ý?” Uyển Sơ đẩy khuỷu tay Cảnh Sơ, nhìn về phía phòng sách mà nói: “Nếu vô tình sao phải đối tốt với hắn như vậy, đã nửa đêm rồi còn qua đó không kiêng kị gì cả.”
“Cái gì mà vô tình hay có ý, cô nghĩ nhiều thôi, nhị lang chỉ xem hắn ta như vật cưng để chiều chuộng, đừng thấy hắn cao to, cô nhìn cách nói chuyện của hắn có khác nào đứa nhỏ nhà ai không, hắn sao chững chạc như đại lang được, nhị lang không dám bước qua giới hạn, vẫn lấy lễ mà đối đãi thôi.” Cảnh Sơ nói.
Lâm Nhữ ôm bụng cười nghiêng ngả nên không nghe thấy, nhưng Sùng Huy nghe được rõ ràng không khỏi ngây người, liếc nhìn Lâm Nhữ, lại nhìn ra bên ngoài, nhíu mày khổ não.
Hắn đỏ mắt nhìn Lâm Nhữ thân thiết với Hà Lịch, nhưng giờ nghe ra, có thể để Lâm Nhữ không kiêng kị gì cả hình như chỉ ở bên mình.
Vậy có cần phải học theo Hà Lịch nữa không?
Lâm Nhữ không biết người trong trắng như một tờ giấy không chút tì vết đã vướng vào những lo toan, nàng vui đùa một lát đã tiêu tan hết muộn phiền trong lòng, véo gò má Sùng Huy, nghĩ rằng Sùng Huy đã biết nàng là gái thì việc Cẩm Phong là trai cũng không cần gạt hắn, chắc có thể để hắn qua lầu Thuật Hương thăm Cẩm Phong để Cẩm Phong bớt cô đơn.
Nàng càng nghĩ càng thấy chuyện này không tồi, dường như muốn ngay lập tức dẫn Sùng Huy ghé lầu Thuật Hương.
Nhưng nàng ngẫm lại Cẩm Phong giờ đã ngủ rồi nên để mai hẵng dẫn Sùng Huy qua đó, nên nàng đùa với Sùng Huy mấy câu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Lại không biết vuốt quỷ của Hà Dư giương về phía Cẩm Phong muốn gây nên tội nghiệt vào tối nay.
Hà Dư bán trang sức của Hà Khương thị, gọi đám bằng hữu đến lầu Ấp Thúy, nghe nói lầu này có cô ả Linh Lung mới đến, hôm nay vừa dịp bắt đầu tiếp khách, mặt mày dặm phấn như trái đào, mắt to môi đỏ, xiêm áo mỏng như cánh ve, duyên dáng đứng trên đài cao, phía dưới đều là những tiếng la hét chói tai muốn có được nàng.
Linh Lung hé nửa con mắt, nhìn một lượt qua đám người ở dưới đài, nhìn chăm chú vào Hà Dư với đôi mắt chan chứa tình.
“Hà nhị, cô nàng để ý huynh rồi.” Mấy bằng hữu heo chó của Hà Dư đồng loạt kêu lên, cười cợt đẩy y: “Khách quý tối nay mỹ nhân muốn chiều chuộng chắc chắn là huynh rồi.”
Hà Dư không để mắt đến Linh Lung, mà thật ra y cũng chưa từng để mắt cô nào, bên trong Phương phủ đều là mỹ nhân, y đã thấy quá nhiều, mấy cô ả bên ngoài đều là hạng dung chi tục phấn, sở thích của y là bày ra vẻ có tiền để mọi người nịnh nọt lấy lòng y, vào lúc này phải ra một cái giá rất cao mới vượt qua đám khách kia để lấy đêm đầu tiên của Linh Lung, hôm nay trên người y chỉ có mười xâu tiền bán đồ trang sức của Hà Khương thị, mời mọi người ăn uống đã phải dè dặt rồi còn sợ không đủ chi, nói gì đến việc trả giá mua đêm đầu tiên, y cười gằn nói: “Di phụ đang tang chế, ta đến nơi này đã không ổn, ngủ lại càng là chuyện không thể.”
Y kiếm cớ hay thế nhưng mọi người đều hiểu rõ, lập tức có người dùng vẻ mặt khinh bỉ “Nhất định là do ngươi không có tiền chứ gì.” để nhìn y.
Hà Dư ngượng ngùng hoảng hốt, không cho rằng mình kết giao bằng hữu chẳng ra sao mà oán Hà Lịch ngăn con đường phát tài của mình.
Vốn muốn cẩn thận suy tính, phải chắc chắn không có sai lầm gì mới ra tay với Cẩm Phong, nhưng y không thể chịu được cuộc sống không có tiền nên không đợi thêm được nữa, y rời chỗ tìm một cô nàng y quen trong lầu Ấp Thúy hỏi thuốc.
Xưa nay Hà Dư luôn rất biết săn sóc, mà mặt mày của y lại rất ưa nhìn nên mấy cô nàng đều bằng lòng giúp, tỉ mỉ hỏi y muốn làm gì, nghe y nói đến thuốc mê để cưỡng ép, họ còn lo nghĩ cho y nên đưa khói mê có tác dụng mạnh tên gọi là “Thập Tam Tô”.
Hà Dư nghe nói thuốc này đến liệt nữ trinh tiết cũng phải bó tay chịu trói, nếu không giao hoan nam nữ thì không thể giải được nên vô cùng mừng rỡ, hôn mấy cô nàng chùn chụt, lấy một xâu tiền còn dư trong túi ra thưởng cho họ, lòng đầy vui mừng về phủ.
Vốn ban đêm ở Phương phủ chỉ khóa cửa ngoài, cửa hông và cửa sau, nhưng từ sau khi Phương Đức Thanh qua đời, Lâm Nhữ đã ra lệnh, ngoại trừ khóa cửa bên ngoài, thì ba chỗ vốn liên thông với nhau như ụ Quy Nhàn, vườn Chí Thiện và nhà trên núi Trừng Y cũng phải khóa ban đêm, và cho thêm nhiều người đi tuần tra, Hà Dư sợ lỡ bị bắt thì sau này ra tay sẽ khó khăn, trước khi các nẻo bị khóa thì lẻn vào nhà trên núi Trừng Y trốn trong một bụi hoa, đến cuối giờ Hợi, Thư cửu nương mang mọi người đi tuần tra ở khắp nơi, sau khi họ khóa cửa rời đi thì Hà Dư mới ra khỏi bụi hoa, phủi lá cây dính trên người mình, y cười hì hì, nghiêng ngả đi đến lầu Thuật Hương.
Cẩm Phong đã ngủ rồi, Hà Dư làm chuyện phi pháp trèo tường vào phòng dễ như trở bàn tay, huống chi tường ở viện trong sao cao được như bên ngoài, chỉ cỡ đầu người nên trèo vào cực kì dễ, sức khỏe của Cẩm Phong yếu ớt, lên xuống lầu cũng đã thở hổn hển, thường ngày cũng sinh hoạt luẩn quẩn ở lầu một, lầu hai chỉ khi rảnh rỗi thì lên ngắm nhìn bầu trời xanh ban ngày. Trước lầu một là sảnh chính, bên trong là phòng ngủ, Hà Dư đã từng cùng Hà Khương thị đến đây nên nắm rõ đường, y đi vòng ra sau, đứng trước cửa sổ phòng ngủ của Cẩm Phong, lấy dao găm trong người chọt một cái lỗ nhỏ, nhét Thập Tam Tô mà mấy cô nàng đưa vào trong một cái ống điếu nhỏ, đốt lên thổi vào trong.
Không đến thời gian một nén hương, bên trong đã có tiếng người rời giường, Hà Dư nghe ra giọng Tố Tâm lẩm bẩm: “Sao lại nóng như vậy?” Nàng đi mở cửa sổ, Hà Dư tránh qua một bên, Tố Tâm mở cửa xong thì về, Hà Dư cười gian trá, mới thổi có nửa lượng thuốc thôi, nên tiếp tục thổi.
“Nóng quá!” Tố Vấn cũng dậy.
Một lát sau, tiếng của Cẩm Phong vang lên: “Hai người khó chịu sao?”
“Không sao hết, nhị nương ngủ tiếp đi.” Tố Tâm nói, giọng hơi run có phần kiềm nén.
“Không ngủ được, đốt đèn lên đi.” Cẩm Phong ho sù sụ nói.
Hóa ra một ngọn đèn nho nhỏ khi được chong lên đã khiến cả phòng sáng choang, tám chiếc đèn nghìn cánh đều được thắp lên.
Tim của Hà Dư không hề đập rộn, cũng không sợ ánh đèn quá sáng sẽ khiến người ta nhận ra y, y muốn làm một cách quang minh chính đại, chỉ cần xong việc thì ai cũng không làm gì được y.
Lầu Thuật Hương giống như nhà đài Sấu Thạch của Lâm Nhữ, ban đêm chỉ có hai thiếp thân tỳ nữ hầu hạ, những người khác đã về chỗ của hạ nô nghỉ ngơi, quy củ bao năm như vậy y nắm rất rõ, y có chủ ý rõ ràng, cưỡng bức Cẩm Phong trước rồi đè luôn hai ả nô tỳ kia, chỉ có ba người nên y tin chắc mình làm nổi.
Tiện tay ném ống điếu đi, y gõ cửa.
“Ai đó?” Tố Tâm hỏi.
“Cửa viện không cài then ư? Sao lại có người vào?” Tố Vấn nói.
Chẳng phải hít khói rồi sao? Hỏi lắm thế?
Hà Dư thầm mắng, đè giọng xuống bắt chước giọng Lâm Nhữ: “Mở cửa, ta đến thăm Phong nương.”
“Là nhị lang.” Giọng nói không giống nhưng giờ thần trí của Tố Tâm và Tố Vấn đã mơ hồ, cảm thấy vô cùng khó chịu nên không phân biệt được thật giả, đi đến mở cửa nhưng ngẩng lên thấy lại là Hà Dư, muốn đóng cửa lại nhưng đã muộn.
Hà Dư bước vào, hai tay nắm lấy ván cửa, cười hì hì: “Hai vị tỷ tỷ khó chịu lắm đúng không? Tiểu đệ đến hầu hạ các người.”
Tố Tâm hít một ngụm khí lạnh, đến nước này rồi sao có thể không hiểu ra chuyện gì, biết rõ việc sắp sửa xảy đến, nàng mắng mỏ: “Thằng khốn vô liêm sỉ, đây là Phương phủ, há để cho mi làm tàng.”
Nàng đã trúng thuốc nên đỏ mặt thở hổn hển, lời mắng người thì hung dữ nhưng khi thốt ra lại mềm yếu, Hà Dư chẳng hề bận lòng, cười càng thêm phóng đãng: “Tỷ tỷ tốt đừng nóng vội, lát nữa đệ đệ sẽ làm cho tỷ lên thiên đường, đảm bảo sướng mê ly.”
Y vừa nói vừa đẩy hai nàng ra bước vào trong, vẻ mặt như gian tặc, y cười cợt, tiếng nói dâm đãng như đang hí: “Biểu tỷ, đệ đến rồi đây, biểu tỷ đừng sợ, lụa đỏ trướng ấm uyên ương chung đôi là chuyện đẹp đời người, đệ đệ nhất định sẽ cố gắng để biểu tỷ sung sướng.”
“Vô sỉ, hèn hạ!” Tố Tâm và Tố Vấn tức giận mắng chửi, đưa tay ra cản y, nhưng vì trúng thuốc nên cả người không có chút sức lực nào chẳng ngăn y lại được, Hà Dư đưa tay ôm mỗi bên một người, hết hôn bên trái lại hôn bên phải, cười dâm đãng: “Hai vị tỷ tỷ đừng nóng vội, mọi chuyện đều phải theo đạo lý chủ trước tớ sau mới được, chờ đệ thỏa mãn biểu tỷ xong rồi lại hầu hạ hai người.”