Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42: Tam Phu Tứ Thiếp
Chương 42 : Tam phu tứ thiếp
Nhà đài Sấu Thạch đã ở ngay tầm mắt, nhìn xa xa thấy một dáng người cao ngất ở trước cửa, bước chân Hà Lịch chậm lại, như có tật giật mình mà nói: “Nhữ lang, huynh còn một ít sổ sách phải xử lý cho xong, để huynh quay lại làm.”
“Ăn tối xong rồi hẵng làm.” Lâm Nhữ nói, lòng không yên, mắt nhìn cửa chính của nhà đài Sấu Thạch.
“Huynh đến gian Ngọc Lan vừa ăn vừa làm được rồi.” Hà Lịch đáp, vội vàng xoay người bước đi.
“Đừng cố sức quá.” Lâm Nhữ nói vọng sau lưng hắn.
Hà Lịch ừ một tiếng, bước chân không hề ngừng lại.
Lâm Nhữ mới nói một nửa, Sùng Huy đã gọi to: “Nhị lang, nàng về rồi.” Sùng Huy vui vẻ cực kỳ chạy ra đón, Lâm Nhữ mỉm cười dừng chân, Hà Lịch quay đầu lại nhìn, Sùng Huy đến trước mặt Lâm Nhữ, nắm lấy cánh tay của nàng, thân thiết mà sáp tới gần, Hà Lịch xoay người bước đi thật nhanh, lần này không quay đầu lại nữa.
Mây đen đột ngột che đi trăng non trên bầu trời, lại là một đêm đằng đẵng không có ánh sáng soi tỏ.
“Nhị lang, sao nàng đi cả ngày không về thế.” Sùng Huy chớp đôi mắt to, nhếch môi cười lộ ra hàm răng trắng, đẹp đẽ như núi ngọc chói mắt: “Ta nhớ nàng muốn chết, giờ thấy nàng về rồi, vui thật đấy.”
Hắn thổ lộ thẳng thắn, nhưng có đổi sang cách nói của một thiếu niên trưởng thành, không khiến người nghe phải xấu hổ muốn chết nữa.
Mà tất nhiên là, thực ra những thiếu niên trưởng thành khác cũng không nói những lời như vậy.
Lâm Nhữ giật mình, gương mặt của Sùng Huy kề sát, vừa mịn vừa mềm, đứng lâu bên ngoài nên có cảm giác man mát, lúc kề mặt cọ cọ thì như lông chim dính sương sớm đang nhẹ phẩy, vô cùng mềm mại, khi tách ra rồi cảm giác man mát như gặp nóng mà tan chảy, lưu lại cảm giác xao động khe khẽ, cơ thể Lâm Nhữ không nhịn được run lên, hít thở sâu, cười hỏi: “Ăn tối chưa?”
“Chưa, ta đang đợi nàng, không thấy nàng ta ăn không được.” Sùng Huy mếu máo.
Hai người cùng đi vào cửa, Uyển Sơ và Cảnh Sơ nghe được đều mím môi cười, Cảnh Sơ nói: “Nếu nhị lang không về thì ai đó thành hươu cao cổ mất thôi, buổi trưa đứng chờ ngoài cửa viện, dù đã bảo trưa ngài rất ít về nên đã ngăn hắn lại nhưng bữa tối lại không khuyên nổi, hắn cứ đứng ngoài rướn cổ trông ngóng thế đấy.”
Cảnh Sơ vừa nói vừa tiến lên hầu hạ với Uyển Sơ, người cầm khăn lược, người bưng bồn nước, Sùng Huy trợn tròn mắt nhìn, đôi mắt sáng long lanh, Lâm Nhữ nhắm mắt để cho hai người hầu hạ, người lau mặt người rửa tay là xong, bữa tối được mang lên, Lâm Nhữ ngồi xuống bàn ăn nói với Sùng Huy: “Sau này không cần đợi ta về, ta không biết mình bao giờ mới về, cũng có lúc ăn ở bên ngoài mới về.”
“Ta đi theo nàng có được không?” Sùng Huy nhai đi nhai lại câu đó, hắn ngồi sát cạnh Lâm Nhữ, vóc dáng cao hơn Lâm Nhữ nên hắn cong lưng để thấp hơn nàng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt trắng nõn như phấn điêu ngọc mài, trượt trượt dính dính như bột nếp trắng tinh được nhào nặn, đôi mắt sáng rõ trong veo không dính một chút bụi trần nào.
Lâm Nhữ rủ mi trầm ngâm, ngón tay gõ “cộc cộc” lên mặt bàn, phải chăng nàng quá chiều hắn, khiến hắn không biết nặng nhẹ, muốn dạy bảo hắn đôi câu thì đôi mắt to của Sùng Huy như tránh né, hoảng sợ nhìn nàng đầy bất an, khiến lời đã đến bên môi phải nuốt vào, nàng dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn ở trong phòng, chớ suy nghĩ ra ngoài xem mấy trò linh tinh.”
“Không phải ta muốn xem mấy trò linh tinh, ta chỉ muốn đi theo nàng thôi, hôm nay nàng không ở đây, ta nhớ nàng lắm.” Sùng Huy uất ức lẩm bẩm.
Lâm Nhữ nghẹn lời, muốn làm bộ không nghe thấy gì mà không được nên im lặng.
Bữa ăn được dọn xuống nhanh, Cảnh Sơ dâng trà, Lâm Nhữ nhấp một ngụm, ngẫm thật kĩ, Sùng Huy luôn thẳng thắn không muốn rời xa nàng đều là vì từ nhỏ đã sống ngăn cách với đời, không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, biết được đạo lý đối nhân xử thế đã là rất giỏi rồi, liền hỏi: “Hôm nay nhũ mẫu dạy gì cho huynh?”
“Dạy nhiều câu lắm, ta nhớ hết.” Sùng Huy đứng dậy, tay áo giần giật, đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc, cao giọng nói: “Phàm là người được chủ cưng chiều, trước phải học lập thân. Phương pháp lập thân chú trọng vào trong sạch và trung thành. Để trong sạch thì con người phải thẳng thắn, chủ có cứng rắn thì lúc chiều chuộng vẫn mềm mỏng, bởi thế càng thêm mặn nồng. Ở nhà phải biết hầu hạ và tôn kính chủ như thần. Phương pháp ứng xử trong nhà, chính là biết rèn bản thân để được cưng sủng. Phải biết coi trọng sự hài hòa êm ấm, đặt cái nết hiếu thuận lên làm đầu. Với người ngoài chớ vội xưng tên. Hỏi đáp ân cần, nói lời nhỏ nhẹ. Nếu chủ nổi giận, cũng không được trách cứ. Phải biết nhường nhịn, kiên trì khuyên giải…”
Lâm Nhữ ho sù sụ, phất tay, thở dốc nói: “Dừng lại, dừng lại đi.”
Nhũ mẫu dạy cái gì vậy, tự tiện sửa lại “Nữ luận ngữ” của thượng cung ngũ phẩm Tống thị cho hắn đọc?
Sùng Huy là con trai chứ đâu phải con gái, dạy hắn quá kĩ tam tòng tứ đức rồi.
Uyển Sơ nén cười bên cạnh, Cảnh Sơ cười hì hì tiến lên, châm trà cho Lâm Nhữ, liếc Sùng Huy nhỏ giọng nói: “Hắn chẳng biết gì cả, nhưng máu ghen thì quá dư, hôm nay cứ một mực hỏi thăm về Hà đại lang, nên ma ma có lòng muốn dạy bảo hắn phải hiền thục, ngoan ngoãn và có tấm lòng bao dung, sau này nhị lang không cần phải lo lắng những chuyện khác.”
Lâm Nhữ đỡ trán, đầu óc muốn choáng cả lên.
Muốn dạy bảo Sùng Huy như nam sủng của nàng đây mà.
Nàng vẫn luôn là gái giả trai, tuy nhiên người bên cạnh lại bất giác nhìn nàng bằng ánh mắt của thế tục khi nhìn một chàng trai.
Đàn ông tam thê tứ thiếp thì nàng tam phu tứ thiếp.
Hà Lịch là chính thất, Sùng Huy là di nương, Hà Lịch chủ động giữ lại Sùng Huy, mọi người không lo Hà Lịch nổi giận mà lo Sùng Huy quá ghen tuông, nên dạy hắn công dung ngôn hạnh để về sau hắn sống hòa thuận với Hà Lịch.
“Nhị lang, nàng giận à?” Sùng Huy đến bên cạnh Lâm Nhữ, chớp mắt e dè nhìn sắc mặt của nàng, ánh mắt của hắn trong veo không tì vết.
Lâm Nhữ chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Hà Lịch, lúc đó họ còn tưởng Sùng Huy là con gái, Hà Lịch sợ nàng chọc ghẹo Sùng Huy rồi phụ bạc hắn khiến nàng cảm thấy buồn cười, hôm nay vẫn vậy, Sùng Huy là con trai, nàng là con gái, mà suy nghĩ của họ không hề thay đổi.
Sùng Huy vốn xinh đẹp, có lúc không tự chủ được sẽ mê mẩn thích hắn, nhìn hắn trong lòng sẽ vui vẻ, như người mến cái đẹp thì yêu mến người đẹp, chỉ vậy mà thôi, không có những suy nghĩ gì khác.
Có mấy lời không muốn nói rõ, nhưng giờ cảm thấy không nói không được, phải dứt khoát dù cho Sùng Huy nghe có hiểu hay không, nàng nói: “Sùng Huy, huynh rất đẹp, ai nhìn thấy cũng sẽ ưa thích, nên ta cũng thích huynh, giống như…” Nàng chỉ vào Uyển Sơ và Cảnh Sơ. “Giống như thích hai người họ vậy, huynh hiểu không?”
Lúc nói chuyện nàng liếc mắt về phía Cảnh Sơ và Uyển Sơ mang dụng ý.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ ngây người, há miệng, một lúc sau trố mắt nhìn nhau, Cảnh Sơ nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta hiểu lầm?”
“Xem ra là vậy.” Uyển Sơ thả tay.
Sùng Huy không hiểu được, hàng mi dày chớp chớp, chân mày duyên dáng nhíu chặt, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ta biết ta thích nàng, nàng cũng thích ta, vậy có liên quan gì đến việc nàng thích Uyển Sơ với Cảnh Sơ sao?”
Lâm Nhữ bị hỏi mà á khẩu, nghĩ thật kĩ, Sùng Huy không rõ thế sự như trang giấy trắng, u mê với cảm tình, không phân biệt được tình yêu trai gái với những tình cảm khác, hai người dính sát vào nhau, hôm nay nàng cũng mặc áo bào màu trắng, hòa cùng với màu áo của hắn, thân thiết không phân biệt đối phương, cười khổ nói: “Sau này huynh từ từ sẽ hiểu.” Tay nàng đẩy bả vai Sùng Huy ra, đứng lên, sửa sang lại cẩm bào, căn dặn Uyển Sơ với Cảnh Sơ: “Để nhũ mẫu dạy huynh ấy chuyện đối nhân xử thế và kiêng kị nam nữ với nhau, đừng dạy phụ đức nữa.”
Suy nghĩ tiếp, không thể cứ để Sùng Huy ở cùng chỗ với mình trong nhà đài Sấu Thạch, nàng lại nói: “Ngày mai sai người dọn dẹp lại mái Lưu Thương, sắp xếp người hầu hạ cùng sinh hoạt hằng ngày giống như ta với đại lang, người hầu hạ phải chọn kẻ kín miệng mà dạy dỗ, dọn dẹp xong thì để Sùng Huy dọn qua ở, còn trước đó Cảnh Sơ ngươi cứ hầu hạ bên hắn một thời gian, răn dạy Sùng Huy có thể ra ngoài gặp người được thì trở về, chuyện Sùng Huy là con trai chỉ mấy người chúng ta biết không để lộ ra bên ngoài, sai mấy người có vóc dáng từa tựa huynh ấy mua mấy bộ quần áo của con trai, còn đồ con gái thì khỏi, huynh ấy có sẵn rồi, biểu ca sẽ mang qua.”
Uyển Sơ và Cảnh Sơ dạ vâng, Lâm Nhữ dặn dò Sùng Huy: “Trong phòng muốn mặc gì thì mặc nhưng ra ngoài phải mặc nữ trang, đeo khăn che mặt, không có ta dẫn đi theo thì không được ra ngoài.”
Chương 42 : Tam phu tứ thiếp
Nhà đài Sấu Thạch đã ở ngay tầm mắt, nhìn xa xa thấy một dáng người cao ngất ở trước cửa, bước chân Hà Lịch chậm lại, như có tật giật mình mà nói: “Nhữ lang, huynh còn một ít sổ sách phải xử lý cho xong, để huynh quay lại làm.”
“Ăn tối xong rồi hẵng làm.” Lâm Nhữ nói, lòng không yên, mắt nhìn cửa chính của nhà đài Sấu Thạch.
“Huynh đến gian Ngọc Lan vừa ăn vừa làm được rồi.” Hà Lịch đáp, vội vàng xoay người bước đi.
“Đừng cố sức quá.” Lâm Nhữ nói vọng sau lưng hắn.
Hà Lịch ừ một tiếng, bước chân không hề ngừng lại.
Lâm Nhữ mới nói một nửa, Sùng Huy đã gọi to: “Nhị lang, nàng về rồi.” Sùng Huy vui vẻ cực kỳ chạy ra đón, Lâm Nhữ mỉm cười dừng chân, Hà Lịch quay đầu lại nhìn, Sùng Huy đến trước mặt Lâm Nhữ, nắm lấy cánh tay của nàng, thân thiết mà sáp tới gần, Hà Lịch xoay người bước đi thật nhanh, lần này không quay đầu lại nữa.
Mây đen đột ngột che đi trăng non trên bầu trời, lại là một đêm đằng đẵng không có ánh sáng soi tỏ.
“Nhị lang, sao nàng đi cả ngày không về thế.” Sùng Huy chớp đôi mắt to, nhếch môi cười lộ ra hàm răng trắng, đẹp đẽ như núi ngọc chói mắt: “Ta nhớ nàng muốn chết, giờ thấy nàng về rồi, vui thật đấy.”
Hắn thổ lộ thẳng thắn, nhưng có đổi sang cách nói của một thiếu niên trưởng thành, không khiến người nghe phải xấu hổ muốn chết nữa.
Mà tất nhiên là, thực ra những thiếu niên trưởng thành khác cũng không nói những lời như vậy.
Lâm Nhữ giật mình, gương mặt của Sùng Huy kề sát, vừa mịn vừa mềm, đứng lâu bên ngoài nên có cảm giác man mát, lúc kề mặt cọ cọ thì như lông chim dính sương sớm đang nhẹ phẩy, vô cùng mềm mại, khi tách ra rồi cảm giác man mát như gặp nóng mà tan chảy, lưu lại cảm giác xao động khe khẽ, cơ thể Lâm Nhữ không nhịn được run lên, hít thở sâu, cười hỏi: “Ăn tối chưa?”
“Chưa, ta đang đợi nàng, không thấy nàng ta ăn không được.” Sùng Huy mếu máo.
Hai người cùng đi vào cửa, Uyển Sơ và Cảnh Sơ nghe được đều mím môi cười, Cảnh Sơ nói: “Nếu nhị lang không về thì ai đó thành hươu cao cổ mất thôi, buổi trưa đứng chờ ngoài cửa viện, dù đã bảo trưa ngài rất ít về nên đã ngăn hắn lại nhưng bữa tối lại không khuyên nổi, hắn cứ đứng ngoài rướn cổ trông ngóng thế đấy.”
Cảnh Sơ vừa nói vừa tiến lên hầu hạ với Uyển Sơ, người cầm khăn lược, người bưng bồn nước, Sùng Huy trợn tròn mắt nhìn, đôi mắt sáng long lanh, Lâm Nhữ nhắm mắt để cho hai người hầu hạ, người lau mặt người rửa tay là xong, bữa tối được mang lên, Lâm Nhữ ngồi xuống bàn ăn nói với Sùng Huy: “Sau này không cần đợi ta về, ta không biết mình bao giờ mới về, cũng có lúc ăn ở bên ngoài mới về.”
“Ta đi theo nàng có được không?” Sùng Huy nhai đi nhai lại câu đó, hắn ngồi sát cạnh Lâm Nhữ, vóc dáng cao hơn Lâm Nhữ nên hắn cong lưng để thấp hơn nàng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt trắng nõn như phấn điêu ngọc mài, trượt trượt dính dính như bột nếp trắng tinh được nhào nặn, đôi mắt sáng rõ trong veo không dính một chút bụi trần nào.
Lâm Nhữ rủ mi trầm ngâm, ngón tay gõ “cộc cộc” lên mặt bàn, phải chăng nàng quá chiều hắn, khiến hắn không biết nặng nhẹ, muốn dạy bảo hắn đôi câu thì đôi mắt to của Sùng Huy như tránh né, hoảng sợ nhìn nàng đầy bất an, khiến lời đã đến bên môi phải nuốt vào, nàng dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn ở trong phòng, chớ suy nghĩ ra ngoài xem mấy trò linh tinh.”
“Không phải ta muốn xem mấy trò linh tinh, ta chỉ muốn đi theo nàng thôi, hôm nay nàng không ở đây, ta nhớ nàng lắm.” Sùng Huy uất ức lẩm bẩm.
Lâm Nhữ nghẹn lời, muốn làm bộ không nghe thấy gì mà không được nên im lặng.
Bữa ăn được dọn xuống nhanh, Cảnh Sơ dâng trà, Lâm Nhữ nhấp một ngụm, ngẫm thật kĩ, Sùng Huy luôn thẳng thắn không muốn rời xa nàng đều là vì từ nhỏ đã sống ngăn cách với đời, không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, biết được đạo lý đối nhân xử thế đã là rất giỏi rồi, liền hỏi: “Hôm nay nhũ mẫu dạy gì cho huynh?”
“Dạy nhiều câu lắm, ta nhớ hết.” Sùng Huy đứng dậy, tay áo giần giật, đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc, cao giọng nói: “Phàm là người được chủ cưng chiều, trước phải học lập thân. Phương pháp lập thân chú trọng vào trong sạch và trung thành. Để trong sạch thì con người phải thẳng thắn, chủ có cứng rắn thì lúc chiều chuộng vẫn mềm mỏng, bởi thế càng thêm mặn nồng. Ở nhà phải biết hầu hạ và tôn kính chủ như thần. Phương pháp ứng xử trong nhà, chính là biết rèn bản thân để được cưng sủng. Phải biết coi trọng sự hài hòa êm ấm, đặt cái nết hiếu thuận lên làm đầu. Với người ngoài chớ vội xưng tên. Hỏi đáp ân cần, nói lời nhỏ nhẹ. Nếu chủ nổi giận, cũng không được trách cứ. Phải biết nhường nhịn, kiên trì khuyên giải…”
Lâm Nhữ ho sù sụ, phất tay, thở dốc nói: “Dừng lại, dừng lại đi.”
Nhũ mẫu dạy cái gì vậy, tự tiện sửa lại “Nữ luận ngữ” của thượng cung ngũ phẩm Tống thị cho hắn đọc?
Sùng Huy là con trai chứ đâu phải con gái, dạy hắn quá kĩ tam tòng tứ đức rồi.
Uyển Sơ nén cười bên cạnh, Cảnh Sơ cười hì hì tiến lên, châm trà cho Lâm Nhữ, liếc Sùng Huy nhỏ giọng nói: “Hắn chẳng biết gì cả, nhưng máu ghen thì quá dư, hôm nay cứ một mực hỏi thăm về Hà đại lang, nên ma ma có lòng muốn dạy bảo hắn phải hiền thục, ngoan ngoãn và có tấm lòng bao dung, sau này nhị lang không cần phải lo lắng những chuyện khác.”
Lâm Nhữ đỡ trán, đầu óc muốn choáng cả lên.
Muốn dạy bảo Sùng Huy như nam sủng của nàng đây mà.
Nàng vẫn luôn là gái giả trai, tuy nhiên người bên cạnh lại bất giác nhìn nàng bằng ánh mắt của thế tục khi nhìn một chàng trai.
Đàn ông tam thê tứ thiếp thì nàng tam phu tứ thiếp.
Hà Lịch là chính thất, Sùng Huy là di nương, Hà Lịch chủ động giữ lại Sùng Huy, mọi người không lo Hà Lịch nổi giận mà lo Sùng Huy quá ghen tuông, nên dạy hắn công dung ngôn hạnh để về sau hắn sống hòa thuận với Hà Lịch.
“Nhị lang, nàng giận à?” Sùng Huy đến bên cạnh Lâm Nhữ, chớp mắt e dè nhìn sắc mặt của nàng, ánh mắt của hắn trong veo không tì vết.
Lâm Nhữ chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Hà Lịch, lúc đó họ còn tưởng Sùng Huy là con gái, Hà Lịch sợ nàng chọc ghẹo Sùng Huy rồi phụ bạc hắn khiến nàng cảm thấy buồn cười, hôm nay vẫn vậy, Sùng Huy là con trai, nàng là con gái, mà suy nghĩ của họ không hề thay đổi.
Sùng Huy vốn xinh đẹp, có lúc không tự chủ được sẽ mê mẩn thích hắn, nhìn hắn trong lòng sẽ vui vẻ, như người mến cái đẹp thì yêu mến người đẹp, chỉ vậy mà thôi, không có những suy nghĩ gì khác.
Có mấy lời không muốn nói rõ, nhưng giờ cảm thấy không nói không được, phải dứt khoát dù cho Sùng Huy nghe có hiểu hay không, nàng nói: “Sùng Huy, huynh rất đẹp, ai nhìn thấy cũng sẽ ưa thích, nên ta cũng thích huynh, giống như…” Nàng chỉ vào Uyển Sơ và Cảnh Sơ. “Giống như thích hai người họ vậy, huynh hiểu không?”
Lúc nói chuyện nàng liếc mắt về phía Cảnh Sơ và Uyển Sơ mang dụng ý.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ ngây người, há miệng, một lúc sau trố mắt nhìn nhau, Cảnh Sơ nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta hiểu lầm?”
“Xem ra là vậy.” Uyển Sơ thả tay.
Sùng Huy không hiểu được, hàng mi dày chớp chớp, chân mày duyên dáng nhíu chặt, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ta biết ta thích nàng, nàng cũng thích ta, vậy có liên quan gì đến việc nàng thích Uyển Sơ với Cảnh Sơ sao?”
Lâm Nhữ bị hỏi mà á khẩu, nghĩ thật kĩ, Sùng Huy không rõ thế sự như trang giấy trắng, u mê với cảm tình, không phân biệt được tình yêu trai gái với những tình cảm khác, hai người dính sát vào nhau, hôm nay nàng cũng mặc áo bào màu trắng, hòa cùng với màu áo của hắn, thân thiết không phân biệt đối phương, cười khổ nói: “Sau này huynh từ từ sẽ hiểu.” Tay nàng đẩy bả vai Sùng Huy ra, đứng lên, sửa sang lại cẩm bào, căn dặn Uyển Sơ với Cảnh Sơ: “Để nhũ mẫu dạy huynh ấy chuyện đối nhân xử thế và kiêng kị nam nữ với nhau, đừng dạy phụ đức nữa.”
Suy nghĩ tiếp, không thể cứ để Sùng Huy ở cùng chỗ với mình trong nhà đài Sấu Thạch, nàng lại nói: “Ngày mai sai người dọn dẹp lại mái Lưu Thương, sắp xếp người hầu hạ cùng sinh hoạt hằng ngày giống như ta với đại lang, người hầu hạ phải chọn kẻ kín miệng mà dạy dỗ, dọn dẹp xong thì để Sùng Huy dọn qua ở, còn trước đó Cảnh Sơ ngươi cứ hầu hạ bên hắn một thời gian, răn dạy Sùng Huy có thể ra ngoài gặp người được thì trở về, chuyện Sùng Huy là con trai chỉ mấy người chúng ta biết không để lộ ra bên ngoài, sai mấy người có vóc dáng từa tựa huynh ấy mua mấy bộ quần áo của con trai, còn đồ con gái thì khỏi, huynh ấy có sẵn rồi, biểu ca sẽ mang qua.”
Uyển Sơ và Cảnh Sơ dạ vâng, Lâm Nhữ dặn dò Sùng Huy: “Trong phòng muốn mặc gì thì mặc nhưng ra ngoài phải mặc nữ trang, đeo khăn che mặt, không có ta dẫn đi theo thì không được ra ngoài.”