Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
Chương 31: Đã Rối Còn Thêm Loạn
Chương 31 : Đã rối còn thêm loạn
Đình Thưởng Phong được xây giữa ao dập dờn sóng nước. Cầu nổi quanh co khúc khuỷu từ bên bờ thông đến đình, tay vịn màu trắng được chạm khắc nổi. Cả đình được xây bằng gỗ sồi, mang đến một phong cách riêng. Bởi vì thết đãi khách mà mái cong của đình treo đèn lồng tám cạnh, hết thảy tám ngọn đèn. Họa tiết mỗi chiếc trên mặt lưu ly đều khác nhau, có tranh sơn thủy, có hoa hồng trên cây ngọc, có tranh mỹ nữ. Ngọn nến bên trong như cánh tay thô ráp rọi bức vẽ bên ngoài trở nên sống động, tươi đẹp rạng ngời. Ngoài đình là sóng biếc mênh mang, ánh sáng hài hòa, gió thổi đìu hiu, tạo cảm giác như được gần gũi với thiên nhiên mà dạt dào hứng thú.
Trên nền đất của đình rải thảm thêu hoa văn mây lành, bàn ăn tựa vào lan can đình xếp thành hình vòng. Lâm Nguyên, Quách Thành An, Phương Du Phong cùng Hà Lịch ngồi ghế riêng, chỉ có Lâm Nhữ ngồi ghế chung với Sùng Huy. Lúc vào chỗ, Hà Lịch cố ý lôi kéo Phương Du Phong để hắn cùng gã một trái một phải ngồi hai bên Lâm Nhữ với Sùng Huy, để Lâm Nguyên cùng Quách Thành An ngồi xéo phía đối diện.
Lúc trước khi mở tiệc mời khách phải có bình vàng, bàn ngọc, ly mã não, chén bằng sừng tê mạ vàng bạc, lấp lánh cả một bàn tiệc. Nay đang trong tang kỳ giữ hiếu nên Lâm Nhữ không bày ra vẻ giàu sang bức người, chỉ dùng chén bát bằng sứ xanh, đồ uống rượu bằng sứ trắng. Men sứ xanh sáng trong, men sứ trắng lại như sương như tuyết, vẫn vô cùng thanh nhã.
Mỗi người mang tâm sự riêng, nhưng bề ngoài luôn nói cười, tiệc tùng linh đình, không khí rộn rã.
Lâm Nhữ sợ Sùng Huy lỡ lời, nhưng qua một lúc sau thì thả lỏng.
Trong mắt Sùng Huy chỉ có nàng, người khác cứ như không tồn tại. Hắn vòng lấy cánh tay nàng cọ cọ, sau đó được nước lấn tới giúp nàng ăn cơm uống rượu, còn muốn nàng đút lại. Ánh mắt hắn còn sáng hơn cả lồng đèn treo trên mái đình. Mỗi cái chớp mắt đều không rời khỏi nàng, khóe miệng cười đến mang tai trông vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ.
Nô tỳ hầu hạ xấu hổ đỏ mặt, không dám ngẩng lên nhìn Sùng Huy cứ dán chặt vào người Lâm Nhữ mà chỉ len lén hé mắt tỏ vẻ hâm mộ.
Lâm Nguyên ăn mà không biết ngon, trong đầu chỉ nghĩ một thiếu nữ đẹp tuyệt như vậy lại chưa từng nghe nói. Có lẽ mỹ nhân trên mặt quạt của họ Phương thật sự có thể thành người sống. Mỹ nhân trên mặt quạt luôn thay đổi, nếu có thể lấy được quạt báu mỹ nhân gia truyền của họ Phương rồi tặng mỹ nhân trên mặt quạt cho quan viên cấp trên thì còn lo gì đến tiền đồ về sau nữa.
Con ngươi của Quách Thành An cứ đảo qua lại mọi người, nát óc muốn bắt được sơ hở, nghi hoặc trong lòng càng bám rễ thật sâu. Gã không tin chuyện Lâm Nhữ là đàn ông, khóe mắt liếc nhìn Phương Du Phong luôn hốt hoảng nhìn Sùng Huy mà nảy ra một kế.
Qua mấy tuần rượu, mặt trăng đã treo lưng trời.
Lâm Nguyên hơi tiếc nuối, muốn Lâm Nhữ mang quạt báu gia truyền của họ Phương ra ngắm một lát, nhưng tự hiểu rõ không thể được. Gã mới lên làm thứ sử Nhuận Châu nên căn cơ chưa vững, không tiện chèn ép người khác, thấy Quách Thành An cũng không tiếp tục làm khó nữa đành đứng dậy cáo từ.
Lâm Nhữ nói mấy câu giữ người lại, rồi cũng theo ý gã mà tiễn khách.
Lòng cầu hẹp không cho nhiều người sóng vai đi. Lâm Nhữ đẩy Sùng Huy ra tỏ ý để Uyển Sơ và Cảnh Sơ ở phía sau hầu hạ hắn còn mình đi trước tiễn Lâm Nguyên. Quách Thành An nhắm lúc mọi người ra khỏi đình Thưởng Phong mà nhanh một bước đẩy Hà Lịch ra, kéo theo Phương Du Phong cùng đi sau Lâm Nhữ với Lâm Nguyên.
Cầu nổi uốn khúc, tinh thần của Phương Du Phong hốt hoảng, không nhịn được nghiêng đầu nhìn Sùng Huy.
Hà Lịch nhìn thấy cả, chợt cau mày. Lâm Nhữ là con gái không thể cưới Sùng Huy, nhưng cũng không thể để Phương Du Phong cưới Sùng Huy. Thân thế của Sùng Huy rất đáng thương. Tuy Phương Du Phong là con trai trưởng họ Phương, sống quen trong nhung lụa, phú quý bức người, nhưng lại là người không có chí tiến thủ. Sùng Huy mà gả cho gã khác nào hoa lài cắm bãi phân trâu, vô cùng không ổn. Hắn rũ mắt suy nghĩ, nếu Phương Du Phong bị sắc đẹp mê hoặc mà không nể tình huynh đệ, mở miệng yêu cầu kết hôn với Sùng Huy, thì hắn phải làm sao để không làm mất mặt gia chủ như Lâm Nhữ mà đứng ra từ chối gã.
Khóe mắt Quách Thành An nhìn Hà Lịch cúi đầu chất chồng tâm sự, thầm khen trời cũng giúp mình.
Trong bữa yến tiệc gã đã giấu một miếng vỏ dưa hấu trong tay áo. Giờ gã lặng lẽ móc ra, thừa dịp đêm tối không ai phát giác ném phía trước cầu. Phương Du Phong đang không tập trung lại bị Quách Thành An lôi kéo mà bước thấp bước cao, vấp lên vỏ dưa hấu nên ngã chúi về phía trước.
Trước mặt gã là Lâm Nhữ cùng Lâm Nguyên, Lâm Nhữ đi cùng làn với gã. Nghe tiếng động khác lạ phía sau, nàng nghiêng đầu thấy Phương Du Phong đang té nhào. Lâm Nhữ muốn tránh đi nhưng chợt dừng bước.
Đang ngay khúc rẽ của cầu nổi, nếu nàng tránh ra thì Phương Du Phong sẽ rơi xuống ao.
Phương Du Phong đụng phải nàng. Lâm Nhữ chỉ kịp đẩy gã ra sau, còn bản thân ngả người bị lực mạnh đẩy xuống ao.
“Nhữ lang!”
“Nhị lang!”
…
Mấy tiếng gọi thất thanh vang lên.
Mọi người nhào đến chỗ tay vịn cầu. Sắc mặt Sùng Huy trắng như tuyết, cả người Hà Lịch lạnh như băng. Quách Thành An giật lấy dải lụa dài hơn một trượng khoác qua hai cánh tay của Sùng Huy. Gã nắm lấy một đầu còn đầu kia ném vào trong ao, gọi to: “Phương nhị, mau nắm lấy, ta kéo huynh lên!”
Nước văng tung tóe, Lâm Nhữ chìm xuống lại ngoi lên, tóc đen ướt đẫm. Nàng không bắt dải lụa do Quách Thành An ném tới mà hai tay chới với mấy cái rồi chìm sâu xuống.
“Ai biết bơi không, mau xuống cứu nhị lang!” Sùng Huy la khóc thất thanh.
“Nơi này không ai biết bơi cả.” Hà Lịch nói to.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ ghì chặt vào tay vịn cầu, nhịn xuống câu “nhị lang bơi rất giỏi.” không nói ra.
“Mau kêu người gọi mấy thuyền nương chèo thuyền hái sen ra cứu Nhữ lang.” Hà Lịch gọi lớn với giọng nóng vội, nhìn Uyển Sơ và Cảnh Sơ mà híp mắt một cái.
“Nô tỳ đi ngay.” Uyển Sơ và Cảnh Sơ nói, gọi thêm mấy nô tỳ hầu hạ tiệc rượu chạy như bay lên bờ.
Tránh khỏi tầm mắt của Quách Thành An và Lâm Nguyên, hai người hoảng loạn chỉ huy lộn xộn, người kêu đi đông người chỉ đi tây. Mọi người như rắn mất đầu cứ đi lòng vòng mất cả buổi vẫn không được gì.
“Nhữ lang!” Phương Du Phong vịn thành cầu, nôn nóng muốn khóc lên. Dù gã không có mưu toán nhưng cũng không ngốc. Lâm Nhữ có thể tránh đi lại không thèm tránh, trước khi rơi xuống còn đẩy gã một cái, lí do là gì sao lại không hiểu được.
“Nhữ lang!” Hà Lịch cũng gọi, trong lòng còn nôn nóng hơn cả Phương Du Phong.
Hà Lịch không lo lắng Lâm Nhữ chết đuối. Nhà đài Sấu Thạch xây men nước, ao phía sau nhà đài sâu hơn trượng. Mùa hè Lâm Nhữ thích nhất là nghịch nước trong ao, nhiều lần hắn ghé qua nhà đài Sấu Thạch đều nghe nói nàng đang bơi. Không thấy tận mắt nhưng đã nghe Uyển Sơ và Cảnh Sơ khen qua, Lâm Nhữ có thể nhịn thở trong nước đến một khắc, bơi rất giỏi, có thể vùng vẫy trong ao đến nửa canh giờ. Hiện tại hắn chỉ lo Lâm Nhữ ướt đẫm ra khỏi ao bị Quách Thành An nhìn thấy. Cơ thể của con trai và con gái rất khác biệt, xiêm y thấm nước dính sát người thì có ngụy trang cỡ nào cũng không lừa được kẻ khôn ngoan như Quách Thành An.
Hắn chỉ có thể gắng sức cản trở để Lâm Nhữ tranh thủ thời gian bơi đến bờ bên kia, tránh xa tầm mắt người khác.
Mặt nước loang từng vòng, lập lòe trong trẻo dưới ánh đèn. Dần dần sóng gợn tan đi, ao nước không loang nữa, hoàn toàn bất động.
“Nhị lang!” Sùng Huy gọi nàng thảm thiết, giọng nói của hắn tuyệt vọng như bị lưỡi đao sắc bén đặt lên cổ kề cận cái chết. Bóng trắng vụt qua trước mắt Hà Lịch, Sùng Huy nhảy qua thành cầu, tung người rơi xuống ao.
“Huy nương!” Hà Lịch sợ hãi kêu lên, trong lòng còn mong đợi Sùng Huy giỏi bơi lội. Nhưng nhìn thấy Sùng Huy đạp nước nổi lên từng dòng bong bóng, uống nước ừng ực, không phải bộ dạng của một người biết bơi, không nhịn được thầm mắng Sùng Huy làm loạn thêm. Nếu kêu người xuống cứu Sùng Huy thì phải cứu cả Lâm Nhữ nên không thể được. Sùng Huy chới với mấy cái rồi chìm xuống. Bọt sóng trên mặt hồ dần dần tan ra, không thấy người ngẩng lên nữa. Rốt cuộc hắn không thể trơ mắt nhìn Sùng Huy chết chìm mà gào muốn rách họng: “Huy nương, không biết bơi còn dám nhảy xuống cứu người. Đừng có đạp nước lộn xộn, bình tĩnh đi, sẽ có người xuống cứu muội với Nhữ lang.”
Hi vọng Lâm Nhữ nghe được tiếng kêu lớn mà lại lặn xuống cứu Sùng Huy.
Chương 31 : Đã rối còn thêm loạn
Đình Thưởng Phong được xây giữa ao dập dờn sóng nước. Cầu nổi quanh co khúc khuỷu từ bên bờ thông đến đình, tay vịn màu trắng được chạm khắc nổi. Cả đình được xây bằng gỗ sồi, mang đến một phong cách riêng. Bởi vì thết đãi khách mà mái cong của đình treo đèn lồng tám cạnh, hết thảy tám ngọn đèn. Họa tiết mỗi chiếc trên mặt lưu ly đều khác nhau, có tranh sơn thủy, có hoa hồng trên cây ngọc, có tranh mỹ nữ. Ngọn nến bên trong như cánh tay thô ráp rọi bức vẽ bên ngoài trở nên sống động, tươi đẹp rạng ngời. Ngoài đình là sóng biếc mênh mang, ánh sáng hài hòa, gió thổi đìu hiu, tạo cảm giác như được gần gũi với thiên nhiên mà dạt dào hứng thú.
Trên nền đất của đình rải thảm thêu hoa văn mây lành, bàn ăn tựa vào lan can đình xếp thành hình vòng. Lâm Nguyên, Quách Thành An, Phương Du Phong cùng Hà Lịch ngồi ghế riêng, chỉ có Lâm Nhữ ngồi ghế chung với Sùng Huy. Lúc vào chỗ, Hà Lịch cố ý lôi kéo Phương Du Phong để hắn cùng gã một trái một phải ngồi hai bên Lâm Nhữ với Sùng Huy, để Lâm Nguyên cùng Quách Thành An ngồi xéo phía đối diện.
Lúc trước khi mở tiệc mời khách phải có bình vàng, bàn ngọc, ly mã não, chén bằng sừng tê mạ vàng bạc, lấp lánh cả một bàn tiệc. Nay đang trong tang kỳ giữ hiếu nên Lâm Nhữ không bày ra vẻ giàu sang bức người, chỉ dùng chén bát bằng sứ xanh, đồ uống rượu bằng sứ trắng. Men sứ xanh sáng trong, men sứ trắng lại như sương như tuyết, vẫn vô cùng thanh nhã.
Mỗi người mang tâm sự riêng, nhưng bề ngoài luôn nói cười, tiệc tùng linh đình, không khí rộn rã.
Lâm Nhữ sợ Sùng Huy lỡ lời, nhưng qua một lúc sau thì thả lỏng.
Trong mắt Sùng Huy chỉ có nàng, người khác cứ như không tồn tại. Hắn vòng lấy cánh tay nàng cọ cọ, sau đó được nước lấn tới giúp nàng ăn cơm uống rượu, còn muốn nàng đút lại. Ánh mắt hắn còn sáng hơn cả lồng đèn treo trên mái đình. Mỗi cái chớp mắt đều không rời khỏi nàng, khóe miệng cười đến mang tai trông vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ.
Nô tỳ hầu hạ xấu hổ đỏ mặt, không dám ngẩng lên nhìn Sùng Huy cứ dán chặt vào người Lâm Nhữ mà chỉ len lén hé mắt tỏ vẻ hâm mộ.
Lâm Nguyên ăn mà không biết ngon, trong đầu chỉ nghĩ một thiếu nữ đẹp tuyệt như vậy lại chưa từng nghe nói. Có lẽ mỹ nhân trên mặt quạt của họ Phương thật sự có thể thành người sống. Mỹ nhân trên mặt quạt luôn thay đổi, nếu có thể lấy được quạt báu mỹ nhân gia truyền của họ Phương rồi tặng mỹ nhân trên mặt quạt cho quan viên cấp trên thì còn lo gì đến tiền đồ về sau nữa.
Con ngươi của Quách Thành An cứ đảo qua lại mọi người, nát óc muốn bắt được sơ hở, nghi hoặc trong lòng càng bám rễ thật sâu. Gã không tin chuyện Lâm Nhữ là đàn ông, khóe mắt liếc nhìn Phương Du Phong luôn hốt hoảng nhìn Sùng Huy mà nảy ra một kế.
Qua mấy tuần rượu, mặt trăng đã treo lưng trời.
Lâm Nguyên hơi tiếc nuối, muốn Lâm Nhữ mang quạt báu gia truyền của họ Phương ra ngắm một lát, nhưng tự hiểu rõ không thể được. Gã mới lên làm thứ sử Nhuận Châu nên căn cơ chưa vững, không tiện chèn ép người khác, thấy Quách Thành An cũng không tiếp tục làm khó nữa đành đứng dậy cáo từ.
Lâm Nhữ nói mấy câu giữ người lại, rồi cũng theo ý gã mà tiễn khách.
Lòng cầu hẹp không cho nhiều người sóng vai đi. Lâm Nhữ đẩy Sùng Huy ra tỏ ý để Uyển Sơ và Cảnh Sơ ở phía sau hầu hạ hắn còn mình đi trước tiễn Lâm Nguyên. Quách Thành An nhắm lúc mọi người ra khỏi đình Thưởng Phong mà nhanh một bước đẩy Hà Lịch ra, kéo theo Phương Du Phong cùng đi sau Lâm Nhữ với Lâm Nguyên.
Cầu nổi uốn khúc, tinh thần của Phương Du Phong hốt hoảng, không nhịn được nghiêng đầu nhìn Sùng Huy.
Hà Lịch nhìn thấy cả, chợt cau mày. Lâm Nhữ là con gái không thể cưới Sùng Huy, nhưng cũng không thể để Phương Du Phong cưới Sùng Huy. Thân thế của Sùng Huy rất đáng thương. Tuy Phương Du Phong là con trai trưởng họ Phương, sống quen trong nhung lụa, phú quý bức người, nhưng lại là người không có chí tiến thủ. Sùng Huy mà gả cho gã khác nào hoa lài cắm bãi phân trâu, vô cùng không ổn. Hắn rũ mắt suy nghĩ, nếu Phương Du Phong bị sắc đẹp mê hoặc mà không nể tình huynh đệ, mở miệng yêu cầu kết hôn với Sùng Huy, thì hắn phải làm sao để không làm mất mặt gia chủ như Lâm Nhữ mà đứng ra từ chối gã.
Khóe mắt Quách Thành An nhìn Hà Lịch cúi đầu chất chồng tâm sự, thầm khen trời cũng giúp mình.
Trong bữa yến tiệc gã đã giấu một miếng vỏ dưa hấu trong tay áo. Giờ gã lặng lẽ móc ra, thừa dịp đêm tối không ai phát giác ném phía trước cầu. Phương Du Phong đang không tập trung lại bị Quách Thành An lôi kéo mà bước thấp bước cao, vấp lên vỏ dưa hấu nên ngã chúi về phía trước.
Trước mặt gã là Lâm Nhữ cùng Lâm Nguyên, Lâm Nhữ đi cùng làn với gã. Nghe tiếng động khác lạ phía sau, nàng nghiêng đầu thấy Phương Du Phong đang té nhào. Lâm Nhữ muốn tránh đi nhưng chợt dừng bước.
Đang ngay khúc rẽ của cầu nổi, nếu nàng tránh ra thì Phương Du Phong sẽ rơi xuống ao.
Phương Du Phong đụng phải nàng. Lâm Nhữ chỉ kịp đẩy gã ra sau, còn bản thân ngả người bị lực mạnh đẩy xuống ao.
“Nhữ lang!”
“Nhị lang!”
…
Mấy tiếng gọi thất thanh vang lên.
Mọi người nhào đến chỗ tay vịn cầu. Sắc mặt Sùng Huy trắng như tuyết, cả người Hà Lịch lạnh như băng. Quách Thành An giật lấy dải lụa dài hơn một trượng khoác qua hai cánh tay của Sùng Huy. Gã nắm lấy một đầu còn đầu kia ném vào trong ao, gọi to: “Phương nhị, mau nắm lấy, ta kéo huynh lên!”
Nước văng tung tóe, Lâm Nhữ chìm xuống lại ngoi lên, tóc đen ướt đẫm. Nàng không bắt dải lụa do Quách Thành An ném tới mà hai tay chới với mấy cái rồi chìm sâu xuống.
“Ai biết bơi không, mau xuống cứu nhị lang!” Sùng Huy la khóc thất thanh.
“Nơi này không ai biết bơi cả.” Hà Lịch nói to.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ ghì chặt vào tay vịn cầu, nhịn xuống câu “nhị lang bơi rất giỏi.” không nói ra.
“Mau kêu người gọi mấy thuyền nương chèo thuyền hái sen ra cứu Nhữ lang.” Hà Lịch gọi lớn với giọng nóng vội, nhìn Uyển Sơ và Cảnh Sơ mà híp mắt một cái.
“Nô tỳ đi ngay.” Uyển Sơ và Cảnh Sơ nói, gọi thêm mấy nô tỳ hầu hạ tiệc rượu chạy như bay lên bờ.
Tránh khỏi tầm mắt của Quách Thành An và Lâm Nguyên, hai người hoảng loạn chỉ huy lộn xộn, người kêu đi đông người chỉ đi tây. Mọi người như rắn mất đầu cứ đi lòng vòng mất cả buổi vẫn không được gì.
“Nhữ lang!” Phương Du Phong vịn thành cầu, nôn nóng muốn khóc lên. Dù gã không có mưu toán nhưng cũng không ngốc. Lâm Nhữ có thể tránh đi lại không thèm tránh, trước khi rơi xuống còn đẩy gã một cái, lí do là gì sao lại không hiểu được.
“Nhữ lang!” Hà Lịch cũng gọi, trong lòng còn nôn nóng hơn cả Phương Du Phong.
Hà Lịch không lo lắng Lâm Nhữ chết đuối. Nhà đài Sấu Thạch xây men nước, ao phía sau nhà đài sâu hơn trượng. Mùa hè Lâm Nhữ thích nhất là nghịch nước trong ao, nhiều lần hắn ghé qua nhà đài Sấu Thạch đều nghe nói nàng đang bơi. Không thấy tận mắt nhưng đã nghe Uyển Sơ và Cảnh Sơ khen qua, Lâm Nhữ có thể nhịn thở trong nước đến một khắc, bơi rất giỏi, có thể vùng vẫy trong ao đến nửa canh giờ. Hiện tại hắn chỉ lo Lâm Nhữ ướt đẫm ra khỏi ao bị Quách Thành An nhìn thấy. Cơ thể của con trai và con gái rất khác biệt, xiêm y thấm nước dính sát người thì có ngụy trang cỡ nào cũng không lừa được kẻ khôn ngoan như Quách Thành An.
Hắn chỉ có thể gắng sức cản trở để Lâm Nhữ tranh thủ thời gian bơi đến bờ bên kia, tránh xa tầm mắt người khác.
Mặt nước loang từng vòng, lập lòe trong trẻo dưới ánh đèn. Dần dần sóng gợn tan đi, ao nước không loang nữa, hoàn toàn bất động.
“Nhị lang!” Sùng Huy gọi nàng thảm thiết, giọng nói của hắn tuyệt vọng như bị lưỡi đao sắc bén đặt lên cổ kề cận cái chết. Bóng trắng vụt qua trước mắt Hà Lịch, Sùng Huy nhảy qua thành cầu, tung người rơi xuống ao.
“Huy nương!” Hà Lịch sợ hãi kêu lên, trong lòng còn mong đợi Sùng Huy giỏi bơi lội. Nhưng nhìn thấy Sùng Huy đạp nước nổi lên từng dòng bong bóng, uống nước ừng ực, không phải bộ dạng của một người biết bơi, không nhịn được thầm mắng Sùng Huy làm loạn thêm. Nếu kêu người xuống cứu Sùng Huy thì phải cứu cả Lâm Nhữ nên không thể được. Sùng Huy chới với mấy cái rồi chìm xuống. Bọt sóng trên mặt hồ dần dần tan ra, không thấy người ngẩng lên nữa. Rốt cuộc hắn không thể trơ mắt nhìn Sùng Huy chết chìm mà gào muốn rách họng: “Huy nương, không biết bơi còn dám nhảy xuống cứu người. Đừng có đạp nước lộn xộn, bình tĩnh đi, sẽ có người xuống cứu muội với Nhữ lang.”
Hi vọng Lâm Nhữ nghe được tiếng kêu lớn mà lại lặn xuống cứu Sùng Huy.