Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-263
Chương 263: Cái Đẹp Chưa Tròn
Chương 263 : Cái đẹp chưa tròn
Lâm Nhữ không để ý.
Quách Thành An bỏ hết công sức muốn cướp lấy vị trí gia tộc làm quạt đứng đầu của nhà họ Phương. Gã đối đầu với nhà họ Phương lâu như vậy, không thể chỉ gặp một lần là có thể đả động được gã.
Ra khỏi đại lao, Hà Lịch chờ ở bên ngoài lại có tin tốt.
Phòng thị không đợi Hà Lịch mở miệng đã chủ động nói hắn nghe, trong tay bà giữ ghi chép chuyện Lâm Nguyên tham của trái phép. Không chỉ có cái lợi nhà họ Quách đưa cho Lâm Nguyên mà còn có chuyện Lâm Nguyên khống chế chùa Thiên Thiện cho cạo lớp vàng trát trên thân tượng phật, giấu giếm chuyện báo tiền thuế. Phần ghi chép này được cất giấu dưới đống gạch xanh ở góc tường phía đông bắc phòng ngủ của bà tại Quách phủ.
Nhà họ Quách chia năm xẻ bảy, phủ đệ phân nhỏ ra. Thiếp thất cùng con trai của Quách Tiếu Minh ngại ở chỗ Phòng thị và Quách Thành An sẽ xui xẻo. Lâm Nhữ cùng Hà Lịch không tốn bao nhiêu công sức đã lấy được phần ghi chép như lời Phòng thị đã nói.
Về lại phủ, hai người ngồi đối diện nhau trong gian Ngọc Lan. Hà Lịch cảm thấy thuận lợi đến bất ngờ.
“Phòng thị và Quách Thành An chịu tử hình. Tuy nói bọn họ làm nhiều việc ác, nhưng tính ra vẫn do chúng ta sắp đặt. Sao bà ta có thể thoải mái giao tội chứng của Lâm Nguyên cho chúng ta? Phải chăng vì hận Lâm Nguyên nên muốn mượn tay chúng ta ra tay trừng trị gã?”
Lâm Nhữ cũng có suy nghĩ như vậy, nhìn ghi chép thật kĩ, qua một lúc, đưa tờ giấy lên mũi ngửi thử, cười lớn: “Kế sách của Phòng thị hay thật, muốn ném đá trúng hai con chim.”
Hà Lịch nhận lấy ngửi thử, mùi mực thoang thoảng, quyển ghi chép hơn hai mươi trang, mùi mực giống nhau cả.
Hắn cũng đột ngột hiểu ra được.
Lâm Nguyên lên làm thứ sử Nhuận Châu được hơn một năm, ngay từ đầu nhà họ Quách đã cấu kết với Lâm Nguyên rồi. Nếu bình thường Phòng thị ghi chép hết những chuyện bà đã thông đồng với Lâm Nguyên, thì thời gian ghi chép khác nhau, mặt trước viết lâu rồi hẳn không còn mùi mực nữa, chỉ có mặt sau mới viết chưa lâu mới còn mùi mực, mà màu chữ cũng phải đậm nhạt, có chút biến đổi mới phải.
Mùi mực của cả quyển ghi chép này y hệt nhau, chắc chắn là viết cùng một lúc, bút tích trước sau như một, mà ở cuối cùng lộ ra việc viết ẩu, tương đương với việc viết rất nhiều cùng một lúc, càng về sau càng mỏi, tuy có cố ghì mạnh tay nhưng lực vẫn không đủ.
Lâm Nhữ lật từng trang đến trang cuối, nhìn kĩ ở cuối quyển còn màu bùn đen nhạt, là màu đặc thù của nền đất đại lao, càng thêm khẳng định.
Sau khi Phòng thị vào đại lao, không cam lòng vì chuyện sắp thành lại bại, hận Lâm Nguyên lấy oán báo ơn, hận Lâm Nhữ với Hà Lịch lôi mẫu tử bà đến đoạn đầu đài, nên đã rắp tâm lập kế hoạch như vậy. Chỉ cần Lâm Nhữ cùng Hà Lịch vào trong đại lao, mặc kệ hai người có muốn đạp đổ Lâm Nguyên hay không, bà cũng sẽ nói ra quyển ghi chép chứng cứ phạm tội của Lâm Nguyên này.
“Chúng ta biết chuyện lớp vàng sơn thân tượng phật chùa Thiên Thiện đã đổi thành đồng, muốn kiểm chứng cũng đơn giản thôi, xem ra chuyện này là thật rồi. Những chuyện khác thì chưa chắc, bên trong này trong giả có thật, trong thật có giả. Nếu chúng ta mang quyển ghi chép chứng cứ này đi tố cáo, sau đó tra ra có chuyện không phải, ngược lại chịu tội vì vu cáo, nên chứng cứ không thể dùng được.” Vẻ mặt Hà Lịch hơi đưa đám.
“Cũng không hẳn, chưa chắc phải do chúng ta tự mình tố cáo.” Lâm Nhữ cười ha hả, nhỏ giọng tỉ mỉ giải thích.
Ngày mười tháng mười, Phòng thị và Quách Thành An ra pháp trường.
Sau giờ Ngọ cùng ngày, trong các quán trà, hàng rượu, thanh lâu xuất hiện rất nhiều bằng chứng trong tay Phòng thị chứng minh Lâm Nguyên tham hối lộ làm trái pháp luật cạo đi lớp vàng sơn trên thân tượng phật chùa Thiên Thiện. Trong chốc lát, dân tình sục sôi, rất nhiều người chạy đến chùa Thiên Thiện. Có người thạo nghề cạo nhẹ thử trên thân tượng phật, quả nhiên chứng thực lớp phấn vàng không còn nữa, chỉ có một lớp ngoài mỏng dính còn bên trong là phấn đồng. Dân chúng giận dữ, chạy đến trước phủ nha kêu gào. Lâm Nguyên sai nha dịch trấn áp. Chỉ mấy nghìn người sao trấn áp được hơn mười nghìn người.
Sau khi Lâm Nguyên nhậm chức, dân chúng đã bất mãn từ lâu vì gã nghĩ mọi cách thu thuế như thuế trà, thuế vải, thuế ruộng, thuế nhân khẩu… Lửa càng đốt càng bừng, nhiều ngày liên tiếp, dân chúng tụ tập mãi trước phủ nha không chịu về. Có người đi báo cho quan sát sử Hoài Nam. Ngày hai mươi tháng mười, quan sát sử đến thành Nhuận Châu. Ngày hai mươi lăm tháng mười, Lâm Nguyên bị cách chức, áp giải đến Trường An thẩm vấn.
Từ sau khi phụ thân qua đời, nhà họ Phương liên tiếp gặp bất trắc, hổ sói rình rập xung quanh, đến lúc này Lâm Nhữ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau hôm Lâm Nhữ giúp xử lý nội vụ phường quạt, mỗi ngày Tạ Nghi Ninh đều chạy đi tìm Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ nghĩ Tạ phu nhân điên rồi, tính cách Tạ Nghi Ninh quang minh lỗi lạc, căm thù cái xấu, cương trực thẳng tính, sẽ không làm ra những việc gây bất lợi với nhà họ Phương, nên Lâm Nhữ hết lòng dạy dỗ.
Một hỗn thế ma vương như Tạ Nghi Ninh mà Lâm Nhữ nói gì lại nghe nấy.
Nói chung khi có phụ mẫu xuất sắc thì con cái không thể dở được. Tạ Nghi Ninh tiến bộ mau chóng như Sùng Huy vậy.
Ban đầu người trong phường quạt nhà họ Tạ còn kiêng dè, sau đó thấy Lâm Nhữ không hề giấu diếm gì, dần dần họ qua lại với người nhà họ Phương. Tạ Thận thường xuyên đến xin Hà Lịch chỉ bảo.
Tuy quạt nhà họ Tạ vẫn xếp dưới quạt nhà họ Phương, nhưng từ từ cũng có chỗ đứng trong ngành quạt hợp hoan.
Ngày một tháng chạp, Tạ Nghi Ninh mang sổ sách đến phường quạt nhà họ Phương để Lâm Nhữ giúp mình đối chiếu.
Lâm Nhữ nhìn qua, kinh doanh đạt lợi nhuận cao rồi.
Tuy rằng phường quạt đã mở lại từ cuối tháng hai, nhưng làm quạt bán buôn đàng hoàng phải tính từ gần trung thu có Lâm Nhữ chỉ bảo, mới ba tháng đã lời hơn hai nghìn lượng rồi.
Lâm Nhữ khen lấy khen để Tạ Nghi Ninh.
“Tất nhiên ta có thể làm được rồi.” Tạ Nghi Ninh đắc ý nói, mèo khen mèo dài đuôi, đang nói đến đoạn vui vẻ, nàng chạy ra ngoài cửa nâng con sư tử đá nặng hơn trăm cân lên múa may không ngừng.
Lâm Nhữ nhìn mà cười ha hả.
Tạ Nghi Ninh múa một lúc, gác lại sư tử đá, buông tay nói: “Mấy ngày nay không đánh ai cả, hơi ngứa tay.”
Lâm Nhữ tỉnh táo lại, vỗ nhẹ lên cổ Tạ Nghi Ninh: “Tật xấu này phải đổi, nếu không chàng trai nào dám cưới muội, bị muội dọa chạy cả.”
“Phường sở khanh sẽ không sợ ta, đến giờ vẫn không thèm cười vui với ta lần nào.” Tạ Nghi Ninh chợt đỏ mặt, mỉm cười thẹn thùng, bẽn lẽn nói: “Nhữ lang, ta thích phường sở khanh, giờ mẫu thân ta không thèm gặp ta, cũng chẳng bận lòng vì hôn sự của ta, huynh hứa hôn ta với huynh ấy được không?”
Lâm Nhữ không cười nổi nữa, mãi mới nói: “Chuyện này người ngoài không làm chủ được, tự muội nói với biểu ca ta đi.”
Chỉ là lời thoái thác của Lâm Nhữ mà thôi, ai ngờ Tạ Nghi Ninh lại làm thật, rảo bước vào trong phường quạt.
Lúc Tạ Nghi Ninh nói chuyện với Lâm Nhữ thì bẽn lẽn thẹn thùng, nhưng khi nhìn thấy Hà Lịch nàng can đảm hơn hẳn, giọng nói vang như chuông đồng: “Phường sở khanh, muội thích huynh, muội muốn gả cho huynh, muốn ngủ chung giường với huynh, muốn sinh con đẻ cái vì huynh.”
Bao nhiêu tiếng động vang lên tạo bởi dao rọc, mảnh trúc tía, câu quạt, lụa là rơi xuống đất.
Lâm Nhữ che mặt, khổ sở suy nghĩ, cho dù có dặn dò thợ quạt không được miệng rộng oang oang ra ngoài, chuyện này cũng không thể bưng bít được. Ngày mai chắc chắn tin tức tiểu thư nhà họ Tạ cầu hôn Hà đại lang của nhà họ Phương sẽ truyền khắp thành Nhuận Châu rồi.
“Ta không thích cô, cũng không muốn cưới cô.” Giọng nói bình thản chẳng chút tình cảm gì của Hà Lịch vang lên.
Thẳng thừng trực tiếp không cần dài dòng.
Quá tổn thương lòng một cô gái say mê hắn.
Lâm Nhữ thầm than.
“Tại sao? Huynh không thích điểm nào ở muội thì muội thay đổi mà.” Tạ Nghi Ninh hung dữ kêu lên.
“Cô thích ta ở điểm nào thì ta đổi.” Hà Lịch đáp lại.
Lâm Nhữ bị sặc, ho khan không ngừng.
Đám thợ quạt bên trong cũng vậy, tiếng ho khan thay phiên nhau vang lên.
“Tạ tiểu thư, cô có điều không biết, Hà đại lang cùng với nhị nương nhà chúng tôi tuy chưa hứa hôn chính thức, nhưng ai cũng biết ngài ấy sẽ kết hôn với nhị nương. Nhị nương qua đời, Hà đại lang vô cùng đau lòng, cô đừng ép buộc ngài ấy nữa.” Phương Thành giải vây giúp Hà Lịch.
“Ra là thế, sao huynh không nói sớm chứ, si tình một lòng không đổi thay như vậy, muội nể huynh lắm phường sở khanh. Sau này muội không nói muốn gả cho huynh nữa.” Tạ Nghi Ninh nói lớn, vỗ mạnh bả vai Hà Lịch.
Lâm Nhữ muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Nàng cảm thấy, nếu ngày nào đó Tạ Nghi Ninh biết được chân tướng, có thể sẽ nhấc nàng xoay vòng vòng như sư tử đá vậy.
Ngày mười lăm tháng chạp, sinh nhật đầy tuổi của Ấu Nô và Trĩ Nhi, đồng thời cũng là ngày giỗ của Tố Tâm với Tố Vấn.
Ban ngày Phương phủ làm lễ cúng cho Tố Tâm và Tố Vấn, buổi tối bày tiệc rượu mừng tuổi hai đứa bé.
Hai đứa bé giống nhau như đúc. Mặt mày giống Cẩm Phong, cũng như giống Lâm Nhữ, phấn điêu ngọc mài khiến ai nhìn vào cũng yêu thích, thân phận được công bố là con cái của Lâm Nhữ. Vì được chăm nom chu đáo nên đã biết đi được vài bước xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng nói được mấy chữ đơn giản, gọi phụ thân là nhiều nhất. Thời gian Lâm Nhữ ở cùng chúng mỗi ngày không nhiều, nhưng hai đứa vẫn rất thân thiết với Lâm Nhữ. Vừa nhìn thấy Lâm Nhữ, hai đứa bé sẽ giang tay ra muốn được ôm, giọng nói mềm mại ngọng nghịu gọi “phụ thân”.
“Đúng là phụ tử với nhau mà, mẫu thân ôm cả ngày, cũng chẳng thấy chúng nó gọi mình.” Phương Khương thị giọng chua chua, quên mất Lâm Nhữ là con gái.
Trĩ Nhi thoải mái tựa người vào vòng tay của Lâm Nhữ, đôi mắt to lanh lợi nhìn qua nhìn lại gương mặt của Phương Khương thị và Lâm Nhữ rồi hôn chụt lên má Phương Khương thị.
Ấu Nô ở trong ngực Hà Lịch cũng bắt chước, ngọt ngào hôn lên mặt Phương Khương thị.
“Coi cái bộ dạng nghịch ngợm này nè, giống hệt phụ thân cháu hồi nhỏ vậy.” Phương Khương thị cười toe toét.
Lâm Nhữ mỉm cười nhìn theo, đáy mắt lại thoáng hiện lên tia ảm đạm. Mọi người góp vui vào nói chuyện nên không nhận ra, chỉ có Hà Lịch liếc nhìn nàng một cái thật nhanh, mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Sùng Huy mãi không có tin tức, lòng hắn như ao nước đọng không tránh khỏi đôi khi gợn sóng.
Hắn không muốn Lâm Nhữ phải khổ sở thêm nên càng giữ lễ, chưa bao giờ dám vượt qua giới hạn.
Sau ngày giỗ của Tố Tâm và Tố Vấn là ngày giỗ của Cẩm Phong. Phương Vị hỏi Lâm Nhữ có muốn làm lễ cúng hay không, Lâm Nhữ nhìn tuyết rơi đầy trời, nghĩ một lúc rồi phất tay nói: “Không làm.”
Chẳng biết tại sao nhưng tận đáy lòng nàng vẫn cho rằng Cẩm Phong chưa chết.
Mùa đông năm nay tuyết rơi rất nhiều, tuyết dày đặc khiến người ta đưa mắt nhìn chỉ thấy một vùng trắng xóa.
Quách Thành An với Phòng thị đã chết. Tạ phu nhân điên rồi. Thứ sử mới nhậm chức đối đãi với nhà họ Phương khá trọng hậu. Hết thảy như ý. Nụ cười trên gương mặt Lâm Nhữ thảnh thơi, nhưng sâu trong đáy lòng luôn cảm thấy lạnh lẽo. Không giống như năm ngoái núi lớn đổ sụp không còn lối thoát. Cảm giác lạnh lẽo này sâu sắc tinh tế, chảy vào trong từng mạch máu, không nơi nào không có mặt.
Đến lúc này nàng mới nhận ra, Sùng Huy trong lòng nàng còn quan trọng hơn những gì nàng ý thức được.
Tình không biết bắt đầu từ bao giờ mà cứ hướng về một người ngày càng say đắm (1), muốn cắt đứt nhưng đứt sao cho đành.
(1) 情不知所起,一往而深: Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm (tạm dịch: Tình không biết bắt đầu từ bao giờ mà cứ hướng về một người ngày càng say đắm.) trích trong lời tựa “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ đời Minh.
Sang năm mới, Sùng Huy vẫn không chút tin tức, những người Lâm Nhữ phái ra ngoài hỏi thăm cũng cho gọi về, không tìm kiếm nữa.
Một năm lại một năm, rồi đến Lập Hạ, ngày này chính là ngày giỗ của Phương Đức Thanh.
Phương Đức Thanh đã qua đời được ba năm rồi.
Nhà họ Phương đang cúng giỗ trong gian Hồng Xuân. Đã qua một thời gian dài, dù rằng hiện giờ nhà họ Phương càng thêm sôi nổi thanh thế phô trương (2), nhưng nỗi đau mất đi người thân không thể phai đi phân nửa. Lâm Nhữ và Phương Khương thị mặc áo trắng, dắt Ấu Nô với Trĩ Nhi quỳ lạy, nước mắt đẫm mặt.
(2) 鲜花着锦,烈火烹油之势: lấy cách hình dung về gia cảnh tốt được sử dụng trong “Hồng lâu mộng”.
“Nhị lang! Phu nhân! Bên ngoài xuất hiện thêm một nhị lang!” Dẫn Tuyền chạy vội vào, lắp bắp gào lên.
“Nói cái gì đó? Gì mà xuất hiện thêm một nhị lang?” Phương Khương thị kinh ngạc.
“Là… Là…” Dẫn Tuyền chống nền nhà thở hổn hển, mãi mới nói tiếp: “Có người vừa đến, dáng dấp y hệt nhị lang, nếu không phải tiện nô biết nhị lang ở trong phủ còn tưởng người đó là nhị lang.”
“Dáng dấp giống hệt ta ư?” Lâm Nhữ ngơ ngác hỏi.
“Phải, bên cạnh người đó còn có tiểu thư nữa, không biết rõ còn tưởng là ngài đấy.” Giọng Dẫn Tuyền the thé, gã kêu gào, chợt cảm thấy có vẻ mình nói không được rõ, lại bổ sung: “Tiểu thư mà tiện nô nhắc đến là thiếu gia nhà họ Tạ.”
Sùng Huy dẫn theo một người có dáng dấp giống hệt nàng xuất hiện.
Hai chân Lâm Nhữ như nhũn ra, không thể đứng vững.
Chương 263 : Cái đẹp chưa tròn
Lâm Nhữ không để ý.
Quách Thành An bỏ hết công sức muốn cướp lấy vị trí gia tộc làm quạt đứng đầu của nhà họ Phương. Gã đối đầu với nhà họ Phương lâu như vậy, không thể chỉ gặp một lần là có thể đả động được gã.
Ra khỏi đại lao, Hà Lịch chờ ở bên ngoài lại có tin tốt.
Phòng thị không đợi Hà Lịch mở miệng đã chủ động nói hắn nghe, trong tay bà giữ ghi chép chuyện Lâm Nguyên tham của trái phép. Không chỉ có cái lợi nhà họ Quách đưa cho Lâm Nguyên mà còn có chuyện Lâm Nguyên khống chế chùa Thiên Thiện cho cạo lớp vàng trát trên thân tượng phật, giấu giếm chuyện báo tiền thuế. Phần ghi chép này được cất giấu dưới đống gạch xanh ở góc tường phía đông bắc phòng ngủ của bà tại Quách phủ.
Nhà họ Quách chia năm xẻ bảy, phủ đệ phân nhỏ ra. Thiếp thất cùng con trai của Quách Tiếu Minh ngại ở chỗ Phòng thị và Quách Thành An sẽ xui xẻo. Lâm Nhữ cùng Hà Lịch không tốn bao nhiêu công sức đã lấy được phần ghi chép như lời Phòng thị đã nói.
Về lại phủ, hai người ngồi đối diện nhau trong gian Ngọc Lan. Hà Lịch cảm thấy thuận lợi đến bất ngờ.
“Phòng thị và Quách Thành An chịu tử hình. Tuy nói bọn họ làm nhiều việc ác, nhưng tính ra vẫn do chúng ta sắp đặt. Sao bà ta có thể thoải mái giao tội chứng của Lâm Nguyên cho chúng ta? Phải chăng vì hận Lâm Nguyên nên muốn mượn tay chúng ta ra tay trừng trị gã?”
Lâm Nhữ cũng có suy nghĩ như vậy, nhìn ghi chép thật kĩ, qua một lúc, đưa tờ giấy lên mũi ngửi thử, cười lớn: “Kế sách của Phòng thị hay thật, muốn ném đá trúng hai con chim.”
Hà Lịch nhận lấy ngửi thử, mùi mực thoang thoảng, quyển ghi chép hơn hai mươi trang, mùi mực giống nhau cả.
Hắn cũng đột ngột hiểu ra được.
Lâm Nguyên lên làm thứ sử Nhuận Châu được hơn một năm, ngay từ đầu nhà họ Quách đã cấu kết với Lâm Nguyên rồi. Nếu bình thường Phòng thị ghi chép hết những chuyện bà đã thông đồng với Lâm Nguyên, thì thời gian ghi chép khác nhau, mặt trước viết lâu rồi hẳn không còn mùi mực nữa, chỉ có mặt sau mới viết chưa lâu mới còn mùi mực, mà màu chữ cũng phải đậm nhạt, có chút biến đổi mới phải.
Mùi mực của cả quyển ghi chép này y hệt nhau, chắc chắn là viết cùng một lúc, bút tích trước sau như một, mà ở cuối cùng lộ ra việc viết ẩu, tương đương với việc viết rất nhiều cùng một lúc, càng về sau càng mỏi, tuy có cố ghì mạnh tay nhưng lực vẫn không đủ.
Lâm Nhữ lật từng trang đến trang cuối, nhìn kĩ ở cuối quyển còn màu bùn đen nhạt, là màu đặc thù của nền đất đại lao, càng thêm khẳng định.
Sau khi Phòng thị vào đại lao, không cam lòng vì chuyện sắp thành lại bại, hận Lâm Nguyên lấy oán báo ơn, hận Lâm Nhữ với Hà Lịch lôi mẫu tử bà đến đoạn đầu đài, nên đã rắp tâm lập kế hoạch như vậy. Chỉ cần Lâm Nhữ cùng Hà Lịch vào trong đại lao, mặc kệ hai người có muốn đạp đổ Lâm Nguyên hay không, bà cũng sẽ nói ra quyển ghi chép chứng cứ phạm tội của Lâm Nguyên này.
“Chúng ta biết chuyện lớp vàng sơn thân tượng phật chùa Thiên Thiện đã đổi thành đồng, muốn kiểm chứng cũng đơn giản thôi, xem ra chuyện này là thật rồi. Những chuyện khác thì chưa chắc, bên trong này trong giả có thật, trong thật có giả. Nếu chúng ta mang quyển ghi chép chứng cứ này đi tố cáo, sau đó tra ra có chuyện không phải, ngược lại chịu tội vì vu cáo, nên chứng cứ không thể dùng được.” Vẻ mặt Hà Lịch hơi đưa đám.
“Cũng không hẳn, chưa chắc phải do chúng ta tự mình tố cáo.” Lâm Nhữ cười ha hả, nhỏ giọng tỉ mỉ giải thích.
Ngày mười tháng mười, Phòng thị và Quách Thành An ra pháp trường.
Sau giờ Ngọ cùng ngày, trong các quán trà, hàng rượu, thanh lâu xuất hiện rất nhiều bằng chứng trong tay Phòng thị chứng minh Lâm Nguyên tham hối lộ làm trái pháp luật cạo đi lớp vàng sơn trên thân tượng phật chùa Thiên Thiện. Trong chốc lát, dân tình sục sôi, rất nhiều người chạy đến chùa Thiên Thiện. Có người thạo nghề cạo nhẹ thử trên thân tượng phật, quả nhiên chứng thực lớp phấn vàng không còn nữa, chỉ có một lớp ngoài mỏng dính còn bên trong là phấn đồng. Dân chúng giận dữ, chạy đến trước phủ nha kêu gào. Lâm Nguyên sai nha dịch trấn áp. Chỉ mấy nghìn người sao trấn áp được hơn mười nghìn người.
Sau khi Lâm Nguyên nhậm chức, dân chúng đã bất mãn từ lâu vì gã nghĩ mọi cách thu thuế như thuế trà, thuế vải, thuế ruộng, thuế nhân khẩu… Lửa càng đốt càng bừng, nhiều ngày liên tiếp, dân chúng tụ tập mãi trước phủ nha không chịu về. Có người đi báo cho quan sát sử Hoài Nam. Ngày hai mươi tháng mười, quan sát sử đến thành Nhuận Châu. Ngày hai mươi lăm tháng mười, Lâm Nguyên bị cách chức, áp giải đến Trường An thẩm vấn.
Từ sau khi phụ thân qua đời, nhà họ Phương liên tiếp gặp bất trắc, hổ sói rình rập xung quanh, đến lúc này Lâm Nhữ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau hôm Lâm Nhữ giúp xử lý nội vụ phường quạt, mỗi ngày Tạ Nghi Ninh đều chạy đi tìm Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ nghĩ Tạ phu nhân điên rồi, tính cách Tạ Nghi Ninh quang minh lỗi lạc, căm thù cái xấu, cương trực thẳng tính, sẽ không làm ra những việc gây bất lợi với nhà họ Phương, nên Lâm Nhữ hết lòng dạy dỗ.
Một hỗn thế ma vương như Tạ Nghi Ninh mà Lâm Nhữ nói gì lại nghe nấy.
Nói chung khi có phụ mẫu xuất sắc thì con cái không thể dở được. Tạ Nghi Ninh tiến bộ mau chóng như Sùng Huy vậy.
Ban đầu người trong phường quạt nhà họ Tạ còn kiêng dè, sau đó thấy Lâm Nhữ không hề giấu diếm gì, dần dần họ qua lại với người nhà họ Phương. Tạ Thận thường xuyên đến xin Hà Lịch chỉ bảo.
Tuy quạt nhà họ Tạ vẫn xếp dưới quạt nhà họ Phương, nhưng từ từ cũng có chỗ đứng trong ngành quạt hợp hoan.
Ngày một tháng chạp, Tạ Nghi Ninh mang sổ sách đến phường quạt nhà họ Phương để Lâm Nhữ giúp mình đối chiếu.
Lâm Nhữ nhìn qua, kinh doanh đạt lợi nhuận cao rồi.
Tuy rằng phường quạt đã mở lại từ cuối tháng hai, nhưng làm quạt bán buôn đàng hoàng phải tính từ gần trung thu có Lâm Nhữ chỉ bảo, mới ba tháng đã lời hơn hai nghìn lượng rồi.
Lâm Nhữ khen lấy khen để Tạ Nghi Ninh.
“Tất nhiên ta có thể làm được rồi.” Tạ Nghi Ninh đắc ý nói, mèo khen mèo dài đuôi, đang nói đến đoạn vui vẻ, nàng chạy ra ngoài cửa nâng con sư tử đá nặng hơn trăm cân lên múa may không ngừng.
Lâm Nhữ nhìn mà cười ha hả.
Tạ Nghi Ninh múa một lúc, gác lại sư tử đá, buông tay nói: “Mấy ngày nay không đánh ai cả, hơi ngứa tay.”
Lâm Nhữ tỉnh táo lại, vỗ nhẹ lên cổ Tạ Nghi Ninh: “Tật xấu này phải đổi, nếu không chàng trai nào dám cưới muội, bị muội dọa chạy cả.”
“Phường sở khanh sẽ không sợ ta, đến giờ vẫn không thèm cười vui với ta lần nào.” Tạ Nghi Ninh chợt đỏ mặt, mỉm cười thẹn thùng, bẽn lẽn nói: “Nhữ lang, ta thích phường sở khanh, giờ mẫu thân ta không thèm gặp ta, cũng chẳng bận lòng vì hôn sự của ta, huynh hứa hôn ta với huynh ấy được không?”
Lâm Nhữ không cười nổi nữa, mãi mới nói: “Chuyện này người ngoài không làm chủ được, tự muội nói với biểu ca ta đi.”
Chỉ là lời thoái thác của Lâm Nhữ mà thôi, ai ngờ Tạ Nghi Ninh lại làm thật, rảo bước vào trong phường quạt.
Lúc Tạ Nghi Ninh nói chuyện với Lâm Nhữ thì bẽn lẽn thẹn thùng, nhưng khi nhìn thấy Hà Lịch nàng can đảm hơn hẳn, giọng nói vang như chuông đồng: “Phường sở khanh, muội thích huynh, muội muốn gả cho huynh, muốn ngủ chung giường với huynh, muốn sinh con đẻ cái vì huynh.”
Bao nhiêu tiếng động vang lên tạo bởi dao rọc, mảnh trúc tía, câu quạt, lụa là rơi xuống đất.
Lâm Nhữ che mặt, khổ sở suy nghĩ, cho dù có dặn dò thợ quạt không được miệng rộng oang oang ra ngoài, chuyện này cũng không thể bưng bít được. Ngày mai chắc chắn tin tức tiểu thư nhà họ Tạ cầu hôn Hà đại lang của nhà họ Phương sẽ truyền khắp thành Nhuận Châu rồi.
“Ta không thích cô, cũng không muốn cưới cô.” Giọng nói bình thản chẳng chút tình cảm gì của Hà Lịch vang lên.
Thẳng thừng trực tiếp không cần dài dòng.
Quá tổn thương lòng một cô gái say mê hắn.
Lâm Nhữ thầm than.
“Tại sao? Huynh không thích điểm nào ở muội thì muội thay đổi mà.” Tạ Nghi Ninh hung dữ kêu lên.
“Cô thích ta ở điểm nào thì ta đổi.” Hà Lịch đáp lại.
Lâm Nhữ bị sặc, ho khan không ngừng.
Đám thợ quạt bên trong cũng vậy, tiếng ho khan thay phiên nhau vang lên.
“Tạ tiểu thư, cô có điều không biết, Hà đại lang cùng với nhị nương nhà chúng tôi tuy chưa hứa hôn chính thức, nhưng ai cũng biết ngài ấy sẽ kết hôn với nhị nương. Nhị nương qua đời, Hà đại lang vô cùng đau lòng, cô đừng ép buộc ngài ấy nữa.” Phương Thành giải vây giúp Hà Lịch.
“Ra là thế, sao huynh không nói sớm chứ, si tình một lòng không đổi thay như vậy, muội nể huynh lắm phường sở khanh. Sau này muội không nói muốn gả cho huynh nữa.” Tạ Nghi Ninh nói lớn, vỗ mạnh bả vai Hà Lịch.
Lâm Nhữ muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Nàng cảm thấy, nếu ngày nào đó Tạ Nghi Ninh biết được chân tướng, có thể sẽ nhấc nàng xoay vòng vòng như sư tử đá vậy.
Ngày mười lăm tháng chạp, sinh nhật đầy tuổi của Ấu Nô và Trĩ Nhi, đồng thời cũng là ngày giỗ của Tố Tâm với Tố Vấn.
Ban ngày Phương phủ làm lễ cúng cho Tố Tâm và Tố Vấn, buổi tối bày tiệc rượu mừng tuổi hai đứa bé.
Hai đứa bé giống nhau như đúc. Mặt mày giống Cẩm Phong, cũng như giống Lâm Nhữ, phấn điêu ngọc mài khiến ai nhìn vào cũng yêu thích, thân phận được công bố là con cái của Lâm Nhữ. Vì được chăm nom chu đáo nên đã biết đi được vài bước xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng nói được mấy chữ đơn giản, gọi phụ thân là nhiều nhất. Thời gian Lâm Nhữ ở cùng chúng mỗi ngày không nhiều, nhưng hai đứa vẫn rất thân thiết với Lâm Nhữ. Vừa nhìn thấy Lâm Nhữ, hai đứa bé sẽ giang tay ra muốn được ôm, giọng nói mềm mại ngọng nghịu gọi “phụ thân”.
“Đúng là phụ tử với nhau mà, mẫu thân ôm cả ngày, cũng chẳng thấy chúng nó gọi mình.” Phương Khương thị giọng chua chua, quên mất Lâm Nhữ là con gái.
Trĩ Nhi thoải mái tựa người vào vòng tay của Lâm Nhữ, đôi mắt to lanh lợi nhìn qua nhìn lại gương mặt của Phương Khương thị và Lâm Nhữ rồi hôn chụt lên má Phương Khương thị.
Ấu Nô ở trong ngực Hà Lịch cũng bắt chước, ngọt ngào hôn lên mặt Phương Khương thị.
“Coi cái bộ dạng nghịch ngợm này nè, giống hệt phụ thân cháu hồi nhỏ vậy.” Phương Khương thị cười toe toét.
Lâm Nhữ mỉm cười nhìn theo, đáy mắt lại thoáng hiện lên tia ảm đạm. Mọi người góp vui vào nói chuyện nên không nhận ra, chỉ có Hà Lịch liếc nhìn nàng một cái thật nhanh, mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Sùng Huy mãi không có tin tức, lòng hắn như ao nước đọng không tránh khỏi đôi khi gợn sóng.
Hắn không muốn Lâm Nhữ phải khổ sở thêm nên càng giữ lễ, chưa bao giờ dám vượt qua giới hạn.
Sau ngày giỗ của Tố Tâm và Tố Vấn là ngày giỗ của Cẩm Phong. Phương Vị hỏi Lâm Nhữ có muốn làm lễ cúng hay không, Lâm Nhữ nhìn tuyết rơi đầy trời, nghĩ một lúc rồi phất tay nói: “Không làm.”
Chẳng biết tại sao nhưng tận đáy lòng nàng vẫn cho rằng Cẩm Phong chưa chết.
Mùa đông năm nay tuyết rơi rất nhiều, tuyết dày đặc khiến người ta đưa mắt nhìn chỉ thấy một vùng trắng xóa.
Quách Thành An với Phòng thị đã chết. Tạ phu nhân điên rồi. Thứ sử mới nhậm chức đối đãi với nhà họ Phương khá trọng hậu. Hết thảy như ý. Nụ cười trên gương mặt Lâm Nhữ thảnh thơi, nhưng sâu trong đáy lòng luôn cảm thấy lạnh lẽo. Không giống như năm ngoái núi lớn đổ sụp không còn lối thoát. Cảm giác lạnh lẽo này sâu sắc tinh tế, chảy vào trong từng mạch máu, không nơi nào không có mặt.
Đến lúc này nàng mới nhận ra, Sùng Huy trong lòng nàng còn quan trọng hơn những gì nàng ý thức được.
Tình không biết bắt đầu từ bao giờ mà cứ hướng về một người ngày càng say đắm (1), muốn cắt đứt nhưng đứt sao cho đành.
(1) 情不知所起,一往而深: Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm (tạm dịch: Tình không biết bắt đầu từ bao giờ mà cứ hướng về một người ngày càng say đắm.) trích trong lời tựa “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ đời Minh.
Sang năm mới, Sùng Huy vẫn không chút tin tức, những người Lâm Nhữ phái ra ngoài hỏi thăm cũng cho gọi về, không tìm kiếm nữa.
Một năm lại một năm, rồi đến Lập Hạ, ngày này chính là ngày giỗ của Phương Đức Thanh.
Phương Đức Thanh đã qua đời được ba năm rồi.
Nhà họ Phương đang cúng giỗ trong gian Hồng Xuân. Đã qua một thời gian dài, dù rằng hiện giờ nhà họ Phương càng thêm sôi nổi thanh thế phô trương (2), nhưng nỗi đau mất đi người thân không thể phai đi phân nửa. Lâm Nhữ và Phương Khương thị mặc áo trắng, dắt Ấu Nô với Trĩ Nhi quỳ lạy, nước mắt đẫm mặt.
(2) 鲜花着锦,烈火烹油之势: lấy cách hình dung về gia cảnh tốt được sử dụng trong “Hồng lâu mộng”.
“Nhị lang! Phu nhân! Bên ngoài xuất hiện thêm một nhị lang!” Dẫn Tuyền chạy vội vào, lắp bắp gào lên.
“Nói cái gì đó? Gì mà xuất hiện thêm một nhị lang?” Phương Khương thị kinh ngạc.
“Là… Là…” Dẫn Tuyền chống nền nhà thở hổn hển, mãi mới nói tiếp: “Có người vừa đến, dáng dấp y hệt nhị lang, nếu không phải tiện nô biết nhị lang ở trong phủ còn tưởng người đó là nhị lang.”
“Dáng dấp giống hệt ta ư?” Lâm Nhữ ngơ ngác hỏi.
“Phải, bên cạnh người đó còn có tiểu thư nữa, không biết rõ còn tưởng là ngài đấy.” Giọng Dẫn Tuyền the thé, gã kêu gào, chợt cảm thấy có vẻ mình nói không được rõ, lại bổ sung: “Tiểu thư mà tiện nô nhắc đến là thiếu gia nhà họ Tạ.”
Sùng Huy dẫn theo một người có dáng dấp giống hệt nàng xuất hiện.
Hai chân Lâm Nhữ như nhũn ra, không thể đứng vững.