Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-261
Chương 261: Nhân Quả Báo Ứng
Chương 261 : Nhân quả báo ứng
"Mấy ngày nay muội ổn không” Lâm Nhữ cười nói, đẩy Tạ Nghi Ninh ra.
“Không tốt chút nào cả. Mẫu thân giống như đổi thành người khác vậy. Phường sở khanh đó không gặp ta. Huynh cũng không gặp ta. Từ đâu chui ra một huynh trưởng cũng được, nhưng huynh ấy lại mất hồn mất vía…” Tạ Nghi Ninh nói liếng thoắng, nói được một lúc thì hốc mắt đỏ bừng, sáp lại người Lâm Nhữ, ôm lấy cánh tay Lâm Nhữ, uất ức nói: “Huynh trưởng chạy đâu mất rồi, mẫu thân muốn ta quản lý phường quạt. Ta thích làm quạt, nên bảo ta quản lý thì ta quản lý. Nhưng mấy tên thợ đó ngốc quá, không khéo léo như người trong phường quạt nhà huynh.”
Tạ Nghi Ninh lải nhải rất nhiều, vừa nói vừa lôi Lâm Nhữ vào trong. Trước mắt hai nhà Phương và Tạ đang trong thế bất lưỡng lập (1), nhưng lòng của Tạ Nghi Ninh vẫn như trước, đối đãi với Lâm Nhữ cực kì thân thiết, dẫn Lâm Nhữ đến các phòng xưởng.
(1) Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại. Cũng như “bất cộng đái thiên” 不共戴天.
Tấm biển ở cửa phường quạt đã đổi, nhưng đòn nóc bên trong thì không thể thay, sơn đỏ rực rỡ, trên đó vẽ chim hoa muôn loài, nguy nga lộng lẫy, dưới chân đá xanh tảng mài nước lấp lánh rọi theo người.
Tạ Nghi Ninh nói không ngừng nghỉ, quở trách những điều không phải của thợ quạt, làm việc mất trật tự, động tác rọc rơ quá chậm, tư thế nướng khung quạt xấu xí, nhiều vô số kể, bao nhiêu là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Lâm Nhữ tổng kết lại, thật ra đều là những chuyện đơn giản dễ giải quyết, bởi vì sự đơn giản thô bạo của Tạ Nghi Ninh ngược lại khiến cho mấy chuyện nhỏ nhặt này như hòn tuyết càng lăn càng lớn, không thể chỉnh đốn được.
Còn một việc không thể coi thường nữa là, thợ quạt được nhà họ Tạ triệu tập lại gần hai trăm người, công đoạn làm quạt có mười mấy bước, nhà xưởng rất nhiều nhưng không có nhị quản sự mà đại quản sự cũng không nốt, toàn do một gà mờ như Tạ Nghi Ninh đảm nhận.
Nhìn Tạ phu nhân tháo vát đến vậy, sao có thể mặc cho phường quạt rối loạn như thế?
“Mẫu thân muội không đến sao?” Lâm Nhữ hỏi.
“Mẫu thân không biết làm quạt, lúc phường quạt mở lại có huynh trưởng, nhưng sau đó huynh ấy bỏ chạy rồi. Mẫu thân giận điên lên, phái người đi khắp nơi tìm huynh trưởng về, mỗi ngày chỉ quan tâm tìm được huynh ấy chưa thôi. Sau đó ta không biết mẫu thân thế nào, cả ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, cả ta cũng không thèm gặp, càng không hỏi thăm chuyện phường quạt.” Tạ Nghi Ninh khổ não nói.
Sau khi bị Bạch Chỉ hủy đi dung mạo, bà mới ở lì trong phòng không ra ngoài.
Cách làm của Tạ phu nhân quá tàn nhẫn. Nếu vì cho rằng nhà họ Phương hại chết Tạ Thiên nên trả thù đã đành. Chỉ vì muốn có nội gián trong nhà họ Phương lại sai người cưỡng bức Bạch Chỉ giá họa cho phụ thân nàng, bị hủy đi dung mạo cũng là tự làm tự chịu.
Lâm Nhữ không hề đồng tình. Nàng nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Tạ Nghi Ninh bao gồm tin tưởng và lệ thuộc, không thể mặc kệ không để ý đến được. Lâm Nhữ hỏi: “Trong số những người thợ quạt này ban đầu có ai làm quản sự không?”
“Ta không biết, cần quản sự làm gì?” Tạ Nghi Ninh gãi đầu.
Tạ Nghi Ninh không hiểu, nhưng Sùng Huy ở phường quạt nhà họ Phương đã lâu chắc chắn phải hiểu. Hắn không sắp xếp quản sự, có chủ ý cầm đi tiền đặt hàng của người buôn quạt giúp nhà họ Phương rồi sau đó rời đi luôn, mặc kệ phường quạt nhà họ Tạ có loạn lên hay không. Lâm Nhữ thoáng trầm ngâm rồi nói: “Muội hỏi thử xem, trước kia có ai làm quản sự không.”
“Này, trong số các người, trước kia có ai làm quản sự thế?” Tạ Nghi Ninh hét lớn.
Đám thợ quạt từ trong phòng các xưởng thò đầu ra, sau đó trố mắt nhìn nhau, ánh mắt lóe lóe, nhưng không ai đáp lại.
Tuy đã mười mấy năm qua đi, có người đã già rồi, nhưng không đến mức chẳng còn một quản sự sống sót. Tình hình này cho thấy người trở lại, nhưng lòng lại bị Tạ Nghi Ninh đuổi mất. Họ chỉ niệm tình chủ cũ mà ở đây nhưng lúc nào cũng suy nghĩ muốn rời đi, ngay cả quản sự cũng chẳng ai muốn làm.
Lâm Nhữ chắp tay hướng về trong đình viện, ánh mắt liếc qua gương mặt các thợ quạt, trong lòng nàng có chủ ý.
“Muội triệu tập mọi người lại một chỗ, đưa danh sách cho ta.”
“Được thôi.” Tạ Nghi Ninh đồng ý, không thèm hỏi lí do lấy một câu.
Gần hai trăm người tập trung ở sân. Lâm Nhữ trải chiếu ở bàn thấp dưới mái hiên, đặt tờ giấy, mài mực chấp bút. Tạ Nghi Ninh ở một bên mở to đôi mắt vô cùng hiếu kì, cứ như đang xem kịch vậy.
Lâm Nhữ gọi tên theo danh sách, người nào nghe tên thì đến cạnh Lâm Nhữ trả lời câu hỏi của nàng. Câu hỏi có đủ kiểu cả. Nàng hỏi tuổi tác, nhà gồm những ai, xếp thứ mấy trong nhà, có mấy người con, cũng hỏi thứ tự làm quạt, tính tình các thợ làm chung, thậm chí còn hỏi trước mắt trong ngành quạt hợp hoan chỉ có nhà họ Phương độc quyền thì nhà họ Tạ sẽ mở đường máu thế nào, hay con người và phong tục các nơi Đại Đường ra sao. Có người được hỏi rất lâu, cũng có người mới hỏi hai ba câu đã cho lui rồi.
Hỏi xong hết theo thứ tự, Lâm Nhữ gọi một thợ quạt có mặt mày nghiêm chỉnh năm nay hai mươi tuổi tên Tạ Thận lại gần, rồi nói: “Theo như những câu hỏi của ta cùng số lượng câu hỏi không như nhau thì sẽ chia mọi người ra làm mấy đội.”
“Vừa rồi huynh hỏi nhiều thế, ai mà nhớ được!” Tạ Nghi Ninh kêu la.
Lâm Nhữ cười, vỗ cái gáy của Tạ Nghi Ninh, không hề đổi yêu cầu mà chỉ nhìn về Tạ Thận.
“Tôi có thể nhớ được.” Tạ Thận nói năng đúng mực.
Tổ tiên cùng trưởng bối của Tạ Thận đều là thợ quạt nhà họ Tạ. Khi Tạ Thiên qua đời, phường quạt nhà họ Tạ đóng cửa, hắn vẫn còn nhỏ, ở nhà học làm quạt với phụ thân. Nhà họ Tạ cho gọi thợ quạt quay lại, phụ thân hắn đã qua đời nên hắn nối nghiệp phụ thân mình quay về. Lúc phụ thân hắn còn sống là nhị quản sự trong phường quạt nhà họ Tạ.
Gần hai trăm thợ quạt được chia nhóm, người được hỏi với số lượng câu ít là nhiều nhất với hơn một trăm người, còn dư năm hàng, với nhân số mỗi hàng từ năm ba người đến một người không đồng đều nhau.
Tạ Thận chia xong, đầu óc của Tạ Nghi Ninh còn mơ hồ, nhưng vẻ mặt của đám thợ quạt đều thay đổi, ánh mắt họ nhìn Lâm Nhữ không tránh khỏi lộ ra vẻ hâm mộ kính ngưỡng.
Lâm Nhữ bình thản, liếc mắt nhìn mọi người rồi hỏi Tạ Nghi Ninh: “Muội có thể ở ngay trước mặt mọi người mà đồng ý với ta, sau này không được đánh họ nữa, dù có giận đến mấy cũng phải nói lí.”
“Nếu họ làm tốt, ta đánh họ làm gì.” Tạ Nghi Ninh bĩu môi, thấy Lâm Nhữ mím môi không vui thì vội nói: “Được, ta đồng ý với huynh.” Tạ Nghi Ninh giơ tay lên thề với các thợ quạt: “Về sau ta không ra tay đánh mọi người nữa. Nếu như ta còn ra tay thì để cho trời giáng sấm sét…”
“Được rồi, không cần nói tiếp.” Lâm Nhữ ngăn Tạ Nghi Ninh lại, cười nói: “Ta muốn chỉ định quản sự với tiền lương cho phường quạt nhà họ Tạ thay muội, đồng ý không?”
“Tất nhiên là đồng ý rồi, nghe theo huynh hết.” Tạ Nghi Ninh vui vẻ kêu to.
Lâm Nhữ lại kiểm tra họ, chọn Tạ Thận làm đại quản sự của phường quạt, rồi chia ra nhị quản sự coi ngó các nhà xưởng với phòng kho, quản sự kiểm tra sổ sách việc nhập và xuất hàng, tiền lương rõ ràng, bắt chước theo phường quạt nhà họ Phương, mỗi tháng hai mươi xâu tiền xuống năm xâu tiền theo lượng công việc, phân công công việc cho từng người đảm nhiệm, có chuyện gì sơ sót thì hỏi tội quản sự.
Rồi Lâm Nhữ nói với Tạ Nghi Ninh: “Muội phụ trách việc đối chiếu sổ sách, có thiếu sót ở đâu thì bổ sung vào, cứ mười ngày triệu tập quản sự hỏi qua một lần, mỗi tháng triệu tập tất cả thợ quạt hỏi qua một lần. Ai cần cù làm tốt thì khen thưởng. Ai lười biếng dùng mánh khóe thì trừ tiền…”
Lâm Nhữ nói một câu thì ánh mắt thợ quạt nhà họ Tạ lại sáng lên một chút, sau đó hốc mắt họ đỏ bừng, suýt chút nữa muốn quỳ xuống gọi Lâm Nhữ là tổ tông.
“Đều nghe theo huynh hết.” Tạ Nghi Ninh đồng ý một cách sảng khoái, nàng hớn hở vui vẻ nói: “Nghe huynh nói như vậy, vừa rành mạch lại đơn giản, không có rối tung như lúc trước ta làm.”
Lâm Nhữ cười cười, nhìn về đám thợ quạt gọi ra mười một cái tên. Mười một người kinh ngạc, mang tâm trạng thấp thỏm đi đến trước mặt Lâm Nhữ. Lâm Nhữ hỏi từng người, không phải trách tội, mà là những người này, người thì bị thương, người thì sắc mặt rất kém, người thì đi cà nhắc, hồi nãy nàng nhìn thấy hết nên mới không hỏi họ nhiều câu. Lâm Nhữ hỏi họ, nếu có bệnh thì cho phép về nghỉ ngơi, nếu bị thương lúc làm quạt thì sai Tạ Thận mời đại phu chữa trị, chi phí tính vào của công. Người đi cà nhắc là do chân bị tật bẩm sinh nên kêu quản sự sắp xếp người đó vào nhà xưởng có thể ngồi làm quạt.
Sắp xếp thỏa đáng rồi, Lâm Nhữ lại dặn dò Tạ Thận với Tạ Nghi Ninh, không nói đến việc làm quạt có tinh xảo hay không mà phải đảm bảo an toàn trước, giảm bớt thợ quạt có thể bị thương trong quá trình làm quạt, mỗi ngày trước khi đóng cửa phải kiểm tra các nơi thật cẩn thận đề phòng vật dễ cháy.
Lúc Lâm Nhữ đến là vừa qua giờ Ngọ, lúc ra khỏi cửa đã là hoàng hôn rồi. Nghe nói Lâm Nhữ muốn ghé Tạ phủ, Tạ Nghi Ninh hời hợt bảo: “Được”, rồi nàng lại bĩu môi: “Mẫu thân ta hại nhà huynh thành ra như vậy, huynh không thèm để ý thì tốt quá rồi.”
Mi mắt Lâm Nhữ rủ xuống, không đành lòng mở miệng khiến Tạ Nghi Ninh mất hứng.
Sao có thể không thèm để ý được, nếu không phải vì Sùng Huy, Lâm Nhữ quyết không ghé nhà họ Tạ.
Lúc đến nhà họ Tạ là thời điểm vừa lên đèn. Tạ phủ sáng rực đèn đóm, hạ nhân qua lại, hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo lúc trước Lâm Nhữ ghé qua. Nhưng mà, nét mặt của hạ nhân vô cùng lạnh nhạt, đình đài lầu gác tối tăm, sau vẻ sầm uất lại lộ ra vẻ âm u dị thường.
Tạ Nghi Ninh dẫn Lâm Nhữ đi một đường không hề trở ngại, đến trước chỗ ở của Tạ phu nhân, cửa viện lại đóng chặt.
Cửa sổ hoa ở tường viện hiện lên ánh sáng màu quất, còn cả tiếng nói chuyện vụn vặt nữa, bên trong có người.
“Dạo gần đây mẫu thân cứ như vậy, đóng kín cửa viện, không thèm gặp ai, chỉ cho mỗi La di vào trong hầu hạ.” Tạ Nghi Ninh uể oải nói, nàng đập cửa lớn tiếng nói: “La di, mở cửa, con về rồi.”
Bên trong vang tiếng hoảng hốt cùng loảng xoảng, qua một lúc thì tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng mở, một phu nhân tầm bốn mươi bước ra, mặc váy áo màu hạnh, mặt mày tĩnh lặng, hòa ái dễ gần.
“La di, đây là Nhữ lang.” Tạ Nghi Ninh nói, lách người muốn vào trong.
La di, chính là thiếp thân hồi môn của Tạ phu nhân có ý thân thiết với nhà họ Phương và giúp đỡ Sùng Huy rất nhiều mà Hà Lịch đã nhắc đến.
Lâm Nhữ chắp tay chào hỏi.
Yên La cười đáp lại Lâm Nhữ, gật đầu gửi lời chào, bà quay đầu ôn tồn nói với Tạ Nghi Ninh: “Tỷ tỷ mới nhắc đến tiểu thư đó, tỷ ấy muốn ăn bánh hoa quế tự tay con làm.”
“Vậy để con đi làm.” Tạ Nghi Ninh kêu to, đi mấy bước thì nhớ đến Lâm Nhữ, nàng nhíu chân mày thanh tú, khổ não nói: “Nhưng con phải đi cùng Nhữ lang.”
“Đi đi, có La di là được rồi.” Lâm Nhữ cười nói.
Tạ Nghi Ninh hoạt bát chạy đi.
Lâm Nhữ quay đầu nhìn về phía Yên La, nàng thẳng thắn không kiêng kị gì: “Lúc trước, Sùng Huy cùng ta đến Trường An, hôm qua đã cùng về, sau khi vào thành thì tách ra, nghe nói hắn không về Tạ phủ, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì hay không nên ta tới hỏi thăm.”
“Không thấy thiếu gia đâu? Hiểu lầm giữa ngươi với thiếu gia đã tháo gỡ rồi sao? Ngươi không để ý việc thiếu gia là con trai nhà họ Tạ?” Yên La hỏi liên tiếp mấy câu.
Lâm Nhữ nhất thời không biết phải nói thế nào, mập mờ “ừ” một tiếng.
“Mấy hôm nay thần trí của tỷ tỷ không được tỉnh táo, không để ý đến chuyện gì cả, cũng không làm gì thiếu gia.” Yên La nói.
“Vậy ngươi có biết chỗ dừng chân nào của Sùng Huy không?” Lâm Nhữ hỏi.
Yên La lắc đầu: “Ở bên ngoài, nhà họ Tạ có rất nhiều phòng xá, nhưng thiếu gia đều không hay biết.”
Đi một chuyến không công rồi, Lâm Nhữ thất vọng.
“Ninh nương rất nghe lời Phương nhị lang. Phương nhị lang có thể nể tình con bé là muội muội ruột của thiếu gia mà dạy dỗ con bé hay không?” Yên La đột ngột nói.
“Ninh nương tự có mẫu thân ruột dạy dỗ, ta không thể lấn quyền được.” Lâm Nhữ chậm rãi nói.
“Không ngại thì Phương nhị lang vào xem thử một lát.” Yên La nhỏ giọng nói, né người tránh cửa ra.
Chương 261 : Nhân quả báo ứng
"Mấy ngày nay muội ổn không” Lâm Nhữ cười nói, đẩy Tạ Nghi Ninh ra.
“Không tốt chút nào cả. Mẫu thân giống như đổi thành người khác vậy. Phường sở khanh đó không gặp ta. Huynh cũng không gặp ta. Từ đâu chui ra một huynh trưởng cũng được, nhưng huynh ấy lại mất hồn mất vía…” Tạ Nghi Ninh nói liếng thoắng, nói được một lúc thì hốc mắt đỏ bừng, sáp lại người Lâm Nhữ, ôm lấy cánh tay Lâm Nhữ, uất ức nói: “Huynh trưởng chạy đâu mất rồi, mẫu thân muốn ta quản lý phường quạt. Ta thích làm quạt, nên bảo ta quản lý thì ta quản lý. Nhưng mấy tên thợ đó ngốc quá, không khéo léo như người trong phường quạt nhà huynh.”
Tạ Nghi Ninh lải nhải rất nhiều, vừa nói vừa lôi Lâm Nhữ vào trong. Trước mắt hai nhà Phương và Tạ đang trong thế bất lưỡng lập (1), nhưng lòng của Tạ Nghi Ninh vẫn như trước, đối đãi với Lâm Nhữ cực kì thân thiết, dẫn Lâm Nhữ đến các phòng xưởng.
(1) Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại. Cũng như “bất cộng đái thiên” 不共戴天.
Tấm biển ở cửa phường quạt đã đổi, nhưng đòn nóc bên trong thì không thể thay, sơn đỏ rực rỡ, trên đó vẽ chim hoa muôn loài, nguy nga lộng lẫy, dưới chân đá xanh tảng mài nước lấp lánh rọi theo người.
Tạ Nghi Ninh nói không ngừng nghỉ, quở trách những điều không phải của thợ quạt, làm việc mất trật tự, động tác rọc rơ quá chậm, tư thế nướng khung quạt xấu xí, nhiều vô số kể, bao nhiêu là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Lâm Nhữ tổng kết lại, thật ra đều là những chuyện đơn giản dễ giải quyết, bởi vì sự đơn giản thô bạo của Tạ Nghi Ninh ngược lại khiến cho mấy chuyện nhỏ nhặt này như hòn tuyết càng lăn càng lớn, không thể chỉnh đốn được.
Còn một việc không thể coi thường nữa là, thợ quạt được nhà họ Tạ triệu tập lại gần hai trăm người, công đoạn làm quạt có mười mấy bước, nhà xưởng rất nhiều nhưng không có nhị quản sự mà đại quản sự cũng không nốt, toàn do một gà mờ như Tạ Nghi Ninh đảm nhận.
Nhìn Tạ phu nhân tháo vát đến vậy, sao có thể mặc cho phường quạt rối loạn như thế?
“Mẫu thân muội không đến sao?” Lâm Nhữ hỏi.
“Mẫu thân không biết làm quạt, lúc phường quạt mở lại có huynh trưởng, nhưng sau đó huynh ấy bỏ chạy rồi. Mẫu thân giận điên lên, phái người đi khắp nơi tìm huynh trưởng về, mỗi ngày chỉ quan tâm tìm được huynh ấy chưa thôi. Sau đó ta không biết mẫu thân thế nào, cả ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, cả ta cũng không thèm gặp, càng không hỏi thăm chuyện phường quạt.” Tạ Nghi Ninh khổ não nói.
Sau khi bị Bạch Chỉ hủy đi dung mạo, bà mới ở lì trong phòng không ra ngoài.
Cách làm của Tạ phu nhân quá tàn nhẫn. Nếu vì cho rằng nhà họ Phương hại chết Tạ Thiên nên trả thù đã đành. Chỉ vì muốn có nội gián trong nhà họ Phương lại sai người cưỡng bức Bạch Chỉ giá họa cho phụ thân nàng, bị hủy đi dung mạo cũng là tự làm tự chịu.
Lâm Nhữ không hề đồng tình. Nàng nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Tạ Nghi Ninh bao gồm tin tưởng và lệ thuộc, không thể mặc kệ không để ý đến được. Lâm Nhữ hỏi: “Trong số những người thợ quạt này ban đầu có ai làm quản sự không?”
“Ta không biết, cần quản sự làm gì?” Tạ Nghi Ninh gãi đầu.
Tạ Nghi Ninh không hiểu, nhưng Sùng Huy ở phường quạt nhà họ Phương đã lâu chắc chắn phải hiểu. Hắn không sắp xếp quản sự, có chủ ý cầm đi tiền đặt hàng của người buôn quạt giúp nhà họ Phương rồi sau đó rời đi luôn, mặc kệ phường quạt nhà họ Tạ có loạn lên hay không. Lâm Nhữ thoáng trầm ngâm rồi nói: “Muội hỏi thử xem, trước kia có ai làm quản sự không.”
“Này, trong số các người, trước kia có ai làm quản sự thế?” Tạ Nghi Ninh hét lớn.
Đám thợ quạt từ trong phòng các xưởng thò đầu ra, sau đó trố mắt nhìn nhau, ánh mắt lóe lóe, nhưng không ai đáp lại.
Tuy đã mười mấy năm qua đi, có người đã già rồi, nhưng không đến mức chẳng còn một quản sự sống sót. Tình hình này cho thấy người trở lại, nhưng lòng lại bị Tạ Nghi Ninh đuổi mất. Họ chỉ niệm tình chủ cũ mà ở đây nhưng lúc nào cũng suy nghĩ muốn rời đi, ngay cả quản sự cũng chẳng ai muốn làm.
Lâm Nhữ chắp tay hướng về trong đình viện, ánh mắt liếc qua gương mặt các thợ quạt, trong lòng nàng có chủ ý.
“Muội triệu tập mọi người lại một chỗ, đưa danh sách cho ta.”
“Được thôi.” Tạ Nghi Ninh đồng ý, không thèm hỏi lí do lấy một câu.
Gần hai trăm người tập trung ở sân. Lâm Nhữ trải chiếu ở bàn thấp dưới mái hiên, đặt tờ giấy, mài mực chấp bút. Tạ Nghi Ninh ở một bên mở to đôi mắt vô cùng hiếu kì, cứ như đang xem kịch vậy.
Lâm Nhữ gọi tên theo danh sách, người nào nghe tên thì đến cạnh Lâm Nhữ trả lời câu hỏi của nàng. Câu hỏi có đủ kiểu cả. Nàng hỏi tuổi tác, nhà gồm những ai, xếp thứ mấy trong nhà, có mấy người con, cũng hỏi thứ tự làm quạt, tính tình các thợ làm chung, thậm chí còn hỏi trước mắt trong ngành quạt hợp hoan chỉ có nhà họ Phương độc quyền thì nhà họ Tạ sẽ mở đường máu thế nào, hay con người và phong tục các nơi Đại Đường ra sao. Có người được hỏi rất lâu, cũng có người mới hỏi hai ba câu đã cho lui rồi.
Hỏi xong hết theo thứ tự, Lâm Nhữ gọi một thợ quạt có mặt mày nghiêm chỉnh năm nay hai mươi tuổi tên Tạ Thận lại gần, rồi nói: “Theo như những câu hỏi của ta cùng số lượng câu hỏi không như nhau thì sẽ chia mọi người ra làm mấy đội.”
“Vừa rồi huynh hỏi nhiều thế, ai mà nhớ được!” Tạ Nghi Ninh kêu la.
Lâm Nhữ cười, vỗ cái gáy của Tạ Nghi Ninh, không hề đổi yêu cầu mà chỉ nhìn về Tạ Thận.
“Tôi có thể nhớ được.” Tạ Thận nói năng đúng mực.
Tổ tiên cùng trưởng bối của Tạ Thận đều là thợ quạt nhà họ Tạ. Khi Tạ Thiên qua đời, phường quạt nhà họ Tạ đóng cửa, hắn vẫn còn nhỏ, ở nhà học làm quạt với phụ thân. Nhà họ Tạ cho gọi thợ quạt quay lại, phụ thân hắn đã qua đời nên hắn nối nghiệp phụ thân mình quay về. Lúc phụ thân hắn còn sống là nhị quản sự trong phường quạt nhà họ Tạ.
Gần hai trăm thợ quạt được chia nhóm, người được hỏi với số lượng câu ít là nhiều nhất với hơn một trăm người, còn dư năm hàng, với nhân số mỗi hàng từ năm ba người đến một người không đồng đều nhau.
Tạ Thận chia xong, đầu óc của Tạ Nghi Ninh còn mơ hồ, nhưng vẻ mặt của đám thợ quạt đều thay đổi, ánh mắt họ nhìn Lâm Nhữ không tránh khỏi lộ ra vẻ hâm mộ kính ngưỡng.
Lâm Nhữ bình thản, liếc mắt nhìn mọi người rồi hỏi Tạ Nghi Ninh: “Muội có thể ở ngay trước mặt mọi người mà đồng ý với ta, sau này không được đánh họ nữa, dù có giận đến mấy cũng phải nói lí.”
“Nếu họ làm tốt, ta đánh họ làm gì.” Tạ Nghi Ninh bĩu môi, thấy Lâm Nhữ mím môi không vui thì vội nói: “Được, ta đồng ý với huynh.” Tạ Nghi Ninh giơ tay lên thề với các thợ quạt: “Về sau ta không ra tay đánh mọi người nữa. Nếu như ta còn ra tay thì để cho trời giáng sấm sét…”
“Được rồi, không cần nói tiếp.” Lâm Nhữ ngăn Tạ Nghi Ninh lại, cười nói: “Ta muốn chỉ định quản sự với tiền lương cho phường quạt nhà họ Tạ thay muội, đồng ý không?”
“Tất nhiên là đồng ý rồi, nghe theo huynh hết.” Tạ Nghi Ninh vui vẻ kêu to.
Lâm Nhữ lại kiểm tra họ, chọn Tạ Thận làm đại quản sự của phường quạt, rồi chia ra nhị quản sự coi ngó các nhà xưởng với phòng kho, quản sự kiểm tra sổ sách việc nhập và xuất hàng, tiền lương rõ ràng, bắt chước theo phường quạt nhà họ Phương, mỗi tháng hai mươi xâu tiền xuống năm xâu tiền theo lượng công việc, phân công công việc cho từng người đảm nhiệm, có chuyện gì sơ sót thì hỏi tội quản sự.
Rồi Lâm Nhữ nói với Tạ Nghi Ninh: “Muội phụ trách việc đối chiếu sổ sách, có thiếu sót ở đâu thì bổ sung vào, cứ mười ngày triệu tập quản sự hỏi qua một lần, mỗi tháng triệu tập tất cả thợ quạt hỏi qua một lần. Ai cần cù làm tốt thì khen thưởng. Ai lười biếng dùng mánh khóe thì trừ tiền…”
Lâm Nhữ nói một câu thì ánh mắt thợ quạt nhà họ Tạ lại sáng lên một chút, sau đó hốc mắt họ đỏ bừng, suýt chút nữa muốn quỳ xuống gọi Lâm Nhữ là tổ tông.
“Đều nghe theo huynh hết.” Tạ Nghi Ninh đồng ý một cách sảng khoái, nàng hớn hở vui vẻ nói: “Nghe huynh nói như vậy, vừa rành mạch lại đơn giản, không có rối tung như lúc trước ta làm.”
Lâm Nhữ cười cười, nhìn về đám thợ quạt gọi ra mười một cái tên. Mười một người kinh ngạc, mang tâm trạng thấp thỏm đi đến trước mặt Lâm Nhữ. Lâm Nhữ hỏi từng người, không phải trách tội, mà là những người này, người thì bị thương, người thì sắc mặt rất kém, người thì đi cà nhắc, hồi nãy nàng nhìn thấy hết nên mới không hỏi họ nhiều câu. Lâm Nhữ hỏi họ, nếu có bệnh thì cho phép về nghỉ ngơi, nếu bị thương lúc làm quạt thì sai Tạ Thận mời đại phu chữa trị, chi phí tính vào của công. Người đi cà nhắc là do chân bị tật bẩm sinh nên kêu quản sự sắp xếp người đó vào nhà xưởng có thể ngồi làm quạt.
Sắp xếp thỏa đáng rồi, Lâm Nhữ lại dặn dò Tạ Thận với Tạ Nghi Ninh, không nói đến việc làm quạt có tinh xảo hay không mà phải đảm bảo an toàn trước, giảm bớt thợ quạt có thể bị thương trong quá trình làm quạt, mỗi ngày trước khi đóng cửa phải kiểm tra các nơi thật cẩn thận đề phòng vật dễ cháy.
Lúc Lâm Nhữ đến là vừa qua giờ Ngọ, lúc ra khỏi cửa đã là hoàng hôn rồi. Nghe nói Lâm Nhữ muốn ghé Tạ phủ, Tạ Nghi Ninh hời hợt bảo: “Được”, rồi nàng lại bĩu môi: “Mẫu thân ta hại nhà huynh thành ra như vậy, huynh không thèm để ý thì tốt quá rồi.”
Mi mắt Lâm Nhữ rủ xuống, không đành lòng mở miệng khiến Tạ Nghi Ninh mất hứng.
Sao có thể không thèm để ý được, nếu không phải vì Sùng Huy, Lâm Nhữ quyết không ghé nhà họ Tạ.
Lúc đến nhà họ Tạ là thời điểm vừa lên đèn. Tạ phủ sáng rực đèn đóm, hạ nhân qua lại, hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo lúc trước Lâm Nhữ ghé qua. Nhưng mà, nét mặt của hạ nhân vô cùng lạnh nhạt, đình đài lầu gác tối tăm, sau vẻ sầm uất lại lộ ra vẻ âm u dị thường.
Tạ Nghi Ninh dẫn Lâm Nhữ đi một đường không hề trở ngại, đến trước chỗ ở của Tạ phu nhân, cửa viện lại đóng chặt.
Cửa sổ hoa ở tường viện hiện lên ánh sáng màu quất, còn cả tiếng nói chuyện vụn vặt nữa, bên trong có người.
“Dạo gần đây mẫu thân cứ như vậy, đóng kín cửa viện, không thèm gặp ai, chỉ cho mỗi La di vào trong hầu hạ.” Tạ Nghi Ninh uể oải nói, nàng đập cửa lớn tiếng nói: “La di, mở cửa, con về rồi.”
Bên trong vang tiếng hoảng hốt cùng loảng xoảng, qua một lúc thì tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng mở, một phu nhân tầm bốn mươi bước ra, mặc váy áo màu hạnh, mặt mày tĩnh lặng, hòa ái dễ gần.
“La di, đây là Nhữ lang.” Tạ Nghi Ninh nói, lách người muốn vào trong.
La di, chính là thiếp thân hồi môn của Tạ phu nhân có ý thân thiết với nhà họ Phương và giúp đỡ Sùng Huy rất nhiều mà Hà Lịch đã nhắc đến.
Lâm Nhữ chắp tay chào hỏi.
Yên La cười đáp lại Lâm Nhữ, gật đầu gửi lời chào, bà quay đầu ôn tồn nói với Tạ Nghi Ninh: “Tỷ tỷ mới nhắc đến tiểu thư đó, tỷ ấy muốn ăn bánh hoa quế tự tay con làm.”
“Vậy để con đi làm.” Tạ Nghi Ninh kêu to, đi mấy bước thì nhớ đến Lâm Nhữ, nàng nhíu chân mày thanh tú, khổ não nói: “Nhưng con phải đi cùng Nhữ lang.”
“Đi đi, có La di là được rồi.” Lâm Nhữ cười nói.
Tạ Nghi Ninh hoạt bát chạy đi.
Lâm Nhữ quay đầu nhìn về phía Yên La, nàng thẳng thắn không kiêng kị gì: “Lúc trước, Sùng Huy cùng ta đến Trường An, hôm qua đã cùng về, sau khi vào thành thì tách ra, nghe nói hắn không về Tạ phủ, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì hay không nên ta tới hỏi thăm.”
“Không thấy thiếu gia đâu? Hiểu lầm giữa ngươi với thiếu gia đã tháo gỡ rồi sao? Ngươi không để ý việc thiếu gia là con trai nhà họ Tạ?” Yên La hỏi liên tiếp mấy câu.
Lâm Nhữ nhất thời không biết phải nói thế nào, mập mờ “ừ” một tiếng.
“Mấy hôm nay thần trí của tỷ tỷ không được tỉnh táo, không để ý đến chuyện gì cả, cũng không làm gì thiếu gia.” Yên La nói.
“Vậy ngươi có biết chỗ dừng chân nào của Sùng Huy không?” Lâm Nhữ hỏi.
Yên La lắc đầu: “Ở bên ngoài, nhà họ Tạ có rất nhiều phòng xá, nhưng thiếu gia đều không hay biết.”
Đi một chuyến không công rồi, Lâm Nhữ thất vọng.
“Ninh nương rất nghe lời Phương nhị lang. Phương nhị lang có thể nể tình con bé là muội muội ruột của thiếu gia mà dạy dỗ con bé hay không?” Yên La đột ngột nói.
“Ninh nương tự có mẫu thân ruột dạy dỗ, ta không thể lấn quyền được.” Lâm Nhữ chậm rãi nói.
“Không ngại thì Phương nhị lang vào xem thử một lát.” Yên La nhỏ giọng nói, né người tránh cửa ra.