Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24: Màn Đêm Càng Dày
Chương 24 : Màn đêm càng dày
"Năm xưa Tạ lão gia là mỹ nam của thành Nhuận Châu, mà Tạ phụ nhân cũng là trang quốc sắc thiên hương, chẳng biết con gái họ trông ra sao nhỉ?” Lâm Nhữ nhìn bóng lưng xa dần của Tạ phu nhân mà như có điều suy nghĩ.
“Muội nghĩ gì thế?” Hà Lịch hỏi, mơ hồ hiểu được suy tư của Lâm Nhữ nên có phần không đồng ý.
“Lời đồn đại con gái của Tạ phu nhân cử chỉ thô lỗ ngang ngược cũng chưa chắc đáng tin.” Lâm Nhữ nói, mà cả Hà Lịch cũng cho là thế. “Muội thấy Tạ phụ nhân giỏi giang như vậy, lại phong nhã vô song. Nếu con gái cũng giống bà ấy thì kết duyên với đại huynh, không chừng có thể khơi lên trách nhiệm của con trai trưởng họ Phương trong huynh ấy.”
“Nếu đại lang có quyền thế thì chúng ta không dễ sống chung với Liễu di nương đâu.” Hà Lịch nói, hắn lo rằng Phương Du Phong đắc thế rồi, Liễu di nương sẽ không chịu sự quản chế mà bất kính với Lâm Nhữ.
“Nói cũng vô ích, còn phải suy nghĩ cho thật cẩn thận. Dù họ Phương ta có lòng đi nữa cũng phải được cái gật đầu của Tạ phu nhân.” Lâm Nhữ bật cười rồi lại than thở. “Nhị huynh cũng đã đến tuổi đính hôn rồi, chỉ vì sức khỏe không tốt nên phải chậm trễ lương duyên.”
Hà Lịch thấy nàng bận tâm nhiều việc lại không biết tự lo lấy mình, chân mày càng chau lại. Trời càng về đêm, bóng tối ẩm ướt như làn khói nhẹ lay động. Trăng khuyết mông lung ở chân trời, ánh trăng bàng bạc rọi xuống. Trên mái nhà là ánh sáng lờ mờ, mặt đất lại tối đen. Hắn trộm nhìn, mặt mày của Lâm Nhữ tranh sáng tranh tối, rõ ràng nàng mới mười bảy nhưng phải nặng gánh đôi vai. Sau khi biết nàng là gái giả trai, hắn càng thêm thương xót, không nhịn được giơ tay ra muốn ôm nàng vào lòng an ủi. Nhưng hắn lại rụt tay về ngay lập tức, đi vội mười mấy bước, đến một góc hành lang nhấc một chiếc đèn lồng rọi xuống lối đi.
Hắn chu đáo tỉ mỉ như vậy, nếu giờ nói cảm ơn sẽ trở thành quá khách sáo, nên Lâm Nhữ không nói gì mà ung dung sải bước.
Gió đêm thổi tung góc áo bào, tiếng vù vù vang lên, áo đen lẫn trong bóng tối. Tiếng bước chân mạnh mẽ phá tan sự tĩnh lặng.
Cả đường về nhà đài Sấu Thạch không ai nói gì, Uyển Sơ cùng Cảnh Sơ đã chuẩn bị xong cơm tối. Khi lộ ra chuyện gái giả trai thì từ nay về sau khi nàng làm gia chủ phải dựa vào Hà Lịch rất nhiều, cũng không cần quá giữ khoảng cách trai gái với nhau. Lâm Nhữ bảo Hà Lịch ở lại dùng cơm chung.
Hà Lịch hơi ngần ngừ rồi đồng ý.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ lanh lẹ không cần Lâm Nhữ dặn dò đã chia việc cho nhau, người hầu hạ Lâm Nhữ, người hầu hạ Hà Lịch. Bình thường mấy việc như rửa tay trong chậu đồng hay lấy khăn lau đều tự tay hắn làm hết, nên có phần không tự nhiên mà tránh né muốn tự mình làm.
“Biểu ca cũng phải quen với việc có mỹ nhân hầu hạ đi thôi.” Lâm Nhữ nhanh chóng rửa mặt lau tay. Thấy Hà Lịch còn đang tránh né nên nàng lấy khăn lau trong tay Uyển Sơ đưa cho hắn, cười vui vẻ một tiếng, muốn giúp hắn lau tay.
Hà Lịch đỏ bừng mặt đâu dám để nàng giúp mình, rầy rà để Uyển Sơ giúp hắn lau mặt lau tay.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Nhữ mấy ngày này đã suy nghĩ qua nên giờ sẵn muốn thương lượng với Hà Lịch. Sau khi nhậm chức gia chủ, nàng muốn chuyển qua gian Ngọc Lan để Hà Lịch dọn đến nhà đài Sấu Thạch. Tuy ụ Quy Nhàn cũng ở trong phủ nhưng lại khá xa, khi hai người có chuyện gấp cần bàn bạc sẽ không tiện. Mà nàng cũng không muốn cuộc sống của Hà Lịch khổ cực thêm nữa, chuyển qua rồi để Uyển Sơ và Cảnh Sơ tận tâm dạy bảo mấy nô tỳ hầu hạ hắn cẩn thận, sớm khuya đều có cơm ngon canh ngọt cho hắn.
Lời nói nghe có vẻ thản nhiên, nhưng mỗi chữ đều thể hiện được sự ân cần, lại không thiếu đi sự lo nghĩ cho đại cục của một gia chủ.
Lòng của Hà Lịch vừa thương vừa xót, nói lời đồng ý, không biết vị trong cổ họng là ngọt hay đắng. Khi dọn vào rồi sẽ được gần nàng như vậy, ngoại trừ ngủ ra thì lúc nào cũng có thể gặp nàng. Không biết rốt cuộc đây là mật ngọt hay là rượu độc.
Lâm Nhữ dặn dò xong xuôi lại nhắc đến việc mình bị Quách Thành An nghi ngờ, hỏi Hà Lịch có kế gì không.
Hà Lịch trầm ngâm, hồi chiều hắn đã nghĩ thật kĩ. Hắn có kế sách nhưng lại không muốn nói ra, cảm thấy một khi nói rồi giữa hắn và Lâm Nhữ từ nay sẽ có khoảng cách.
Khi Uyển Sơ và Cảnh Sơ dọn thức ăn thừa và dâng trà lên, Lâm Nhữ nói chuyện không tránh mặt hai nàng. Nghe được toàn bộ câu chuyện thì Cảnh Sơ mím môi cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, dịu dàng nói: “Chuyện này không có gì khó, Quách Thành An có nghi ngờ đi nữa cũng không dám yêu cầu nghiệm thân. Nhị lang bóng gió nói nô tỳ cùng Uyển Sơ là thông phòng của mình. Dù sao giờ nhị lang cũng đang giữ đạo hiếu với lão gia nên không thể động phòng, bọn nô tỳ không mang bầu cũng hợp tình hợp lý.”
Khụ khụ khụ… Lâm Nhữ bị mấy lời nói trắng trợn của nàng làm phun cả ngụm trà, sặc đến đỏ cả mặt, quở mắng: “Ăn nói linh tinh.”
Uyển Sơ đập Cảnh Sơ một phát, đỏ bừng mặt chỉ trích: “Thiếu nữ đến tuổi yêu rồi, mấy lời này cũng nói ra được.” Vừa nói nàng vừa tiến lên thu dọn, lau sạch sẽ mặt bàn rồi đổi ly khác, châm trà cho Lâm Nhữ.
Cảnh Sơ nhún vai: “Lẽ nào trừ kế này ra cô còn cách khác à? Để nhị lang đi thúy lâu tìm dăm ba cô nàng phong lưu một phen chứng minh mình là đàn ông chắc? Chưa nói chuyện mua mấy cô làm chứng giả rất phiền, mà lão gia mới qua đời, đang trong giai đoạn giữ đạo hiếu mà nhị lang dám chơi hoa bắt bướm sẽ bị người ta lên án.”
Tuy cách nghĩ khác hắn, nhưng ngẫm lại cũng không tệ lắm, Hà Lịch như có điều suy nghĩ mà nói: “Cảnh Sơ nói có lý đấy.”
Lâm Nhữ tưởng tượng chuyện người ngoài bắt gặp mình ngủ chung với Cảnh Sơ và Uyển Sơ mà chà hai tay, giọng cũng run run: “Đừng nhắc chuyện này nữa, cái nào đáng tin hơn đi.”
Hà Lịch nhìn nàng, chung trà trong tay bị hắn miết muốn thành tờ giấy mỏng, cắn răng nói: “Còn cách dương đông kích tây.”
Để Cẩm Phong đính hôn, lấy thân phận một thiếu nữ đã được hứa gả với một vị hôn phu.
Nghi ngờ của Quách Thành An là Lâm Nhữ với Cẩm Phong hoán đổi thân phận nam nữ, Lâm Nhữ là nhị nương họ Phương còn Cẩm Phong mới là nhị lang. Chỉ cần Cẩm Phong được hứa hôn thì dù gã có nghi ngờ cũng không dám hó hé.
“Ý kiến hay lắm!” Uyển Sơ vỗ tay.
Lâm Nhữ rủ mi tạo thành vệt bóng mờ, im lặng không nói lời nào rồi ngẩng đầu nhìn Hà Lịch. Cả hai chỉ cách nhau một chiếc bàn ngắn. Lông mày Hà Lịch như mực, sống mũi thẳng, ánh mắt thâm thúy như lòng hồ nghìn năm, lời nói đoan chính cẩn trọng, một lòng một dạ vì lo nghĩ cho họ Phương. Đính hôn cho Cẩm Phong thì đối tượng chỉ có thể là hắn. Cẩm Phong bệnh tật, cả đời này với chàng chuyện vợ chồng chỉ là khói mây, nhưng hắn lại khác. Khi hôn sự đã được quyết định thì hắn chỉ có thể mang cái hư danh này đến chết, nàng thở than trong lòng, lắc đầu nói: “Không được, đừng nhắc lại việc này.”
“Quách Thành An sai nhiều người theo dõi như vậy, nếu không sớm giải quyết chuyện này thì hậu họa khó lường.” Hà Lịch lo lắng.
“Để một thời gian nữa đã, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.” Lâm Nhữ cười nói không hề sợ hãi.
Hà Lịch há miệng muốn khuyên nàng thêm, nhưng vẻ mặt của Lâm Nhữ kiên định như đá không thể di dời nên cũng đành thôi, nhìn đồng hồ cát chảy báo giờ Tuất, Hà Lịch vội đứng dậy cáo từ.
Màn đêm buông xuống. Mấy ngọn đèn lồng sáng lờ mờ trong bóng tối. Đình đài lầu gác đắm mình vào sương đêm, mơ hồ không nhìn rõ bóng dáng. Hà Lịch mang tâm sự nặng nề. Vốn nên từ cửa ở góc tây bắc của nhà trên núi Trừng Y mà về ụ Quy Nhàn, nhưng hắn lại chọn cửa chính thẳng hướng nam, lúc đi ra mới tỉnh táo lại. Sau gian Hồng Xuân có con đường đá mòn đi về ụ Quy Nhàn, hắn vừa bước vừa nhớ đến nhiều chuyện xảy ra trong phủ mấy ngày nay, nên không yên lòng lại đi vòng ra cửa chính. Ra khỏi gian Hồng Xuân, chưa đến sảnh Kim Xương thì đụng phải mười mấy người xách đèn lồng đi đến. Có người quát lớn: “Ai đi lung tung vào nửa đêm canh ba, đứng lại!”
Là Thư cửu nương – thê tử của Phương Vị - mang theo mấy bà mụ tuần đêm khóa cửa hông. Bước gần đến nhìn thấy Hà Lịch liền vội cười: “Không biết là đại quản sự, xin thứ cho đôi mắt vụng về này.”
“Không sao.” Hà Lịch xua tay, thấy không tự nhiên lắm nhưng vẫn phải nói: “Ta cùng nhị lang bàn chuyện nên về hơi muộn. Mấy ngày nữa nhị lang dọn vào gian Ngọc Lan còn ta dọn vào nhà đài Sấu Thạch.”
“Nên thế.” Thư cửu nương cười nói. Nàng không phải hạ nhân của họ Phương mà là con gái của một người làm công ở phường quạt. Phương Đức Thanh thấy nàng tháo vát, đôi mắt to sáng ngời, xinh xắn có duyên, nên làm chủ hôn sự cho Phương Vị. Thành thân được một năm, phu thê hết sức ân ái. Phương Vị kính trọng Hà Lịch nên nàng cũng học theo. Lúc sinh thời Phương Đức Thanh rất tin tưởng Hà Lịch nên mọi chìa khóa khắp Phương phủ mà Lâm Nhữ giữ hắn đều có, vì thế việc hắn đi lung tung nàng đương nhiên không hỏi đến. Thấy Hà Lịch không có ai hầu hạ nên gọi một bà mụ dặn dò: “Đốt đèn cho đại quản sự, hầu hạ ngài về ụ Quy Nhàn.”
“Không cần đâu.” Hà Lịch xua tay, hỏi Thư cửu nương: “Bên ngoài có ai tuần tra không?”
“Bẩm có, hồi trước là Kính thúc dẫn người tuần tra. Nhưng mấy ngày nay trong phủ nhiều việc quá, người đến người đi khắp nên đều do Vị lang tự mình dẫn người đi tuần, còn tăng thêm người nữa. Mới tuần tra một lượt vừa nghỉ tạm đó thôi, còn sai hai nhóm khác tiếp tục trực đêm, khoảng mười người.” Thư cửu nương cười nói.
“Rất tốt.” Hà Lịch yên tâm về ụ Quy Nhàn.
Bên này hắn vừa đi thì bên ngoài đã có một tên chạy vào vội gọi người.
“Sao thế?” Thư cửu nương hỏi.
“Có kẻ lén lút muốn trèo tường vào phủ, bọn ta bắt không được để gã chạy thoát rồi. Vị quản sự gọi thêm người đang tuần tra trong phủ ra ngoài để lục soát khắp phố.”
“Hả!” Thư cửu nương sợ hãi, vội gọi người ra bên ngoài lục soát theo.
Đốt đèn cầm gậy, gần ba mươi người dò xét từng tấc phố, lại lò mò quanh tường của Phương phủ nhưng tìm hơn một canh giờ vẫn không thấy ai. Người nọ như ảo giác chợt xuất hiện rồi chợt biến mất.
Chương 24 : Màn đêm càng dày
"Năm xưa Tạ lão gia là mỹ nam của thành Nhuận Châu, mà Tạ phụ nhân cũng là trang quốc sắc thiên hương, chẳng biết con gái họ trông ra sao nhỉ?” Lâm Nhữ nhìn bóng lưng xa dần của Tạ phu nhân mà như có điều suy nghĩ.
“Muội nghĩ gì thế?” Hà Lịch hỏi, mơ hồ hiểu được suy tư của Lâm Nhữ nên có phần không đồng ý.
“Lời đồn đại con gái của Tạ phu nhân cử chỉ thô lỗ ngang ngược cũng chưa chắc đáng tin.” Lâm Nhữ nói, mà cả Hà Lịch cũng cho là thế. “Muội thấy Tạ phụ nhân giỏi giang như vậy, lại phong nhã vô song. Nếu con gái cũng giống bà ấy thì kết duyên với đại huynh, không chừng có thể khơi lên trách nhiệm của con trai trưởng họ Phương trong huynh ấy.”
“Nếu đại lang có quyền thế thì chúng ta không dễ sống chung với Liễu di nương đâu.” Hà Lịch nói, hắn lo rằng Phương Du Phong đắc thế rồi, Liễu di nương sẽ không chịu sự quản chế mà bất kính với Lâm Nhữ.
“Nói cũng vô ích, còn phải suy nghĩ cho thật cẩn thận. Dù họ Phương ta có lòng đi nữa cũng phải được cái gật đầu của Tạ phu nhân.” Lâm Nhữ bật cười rồi lại than thở. “Nhị huynh cũng đã đến tuổi đính hôn rồi, chỉ vì sức khỏe không tốt nên phải chậm trễ lương duyên.”
Hà Lịch thấy nàng bận tâm nhiều việc lại không biết tự lo lấy mình, chân mày càng chau lại. Trời càng về đêm, bóng tối ẩm ướt như làn khói nhẹ lay động. Trăng khuyết mông lung ở chân trời, ánh trăng bàng bạc rọi xuống. Trên mái nhà là ánh sáng lờ mờ, mặt đất lại tối đen. Hắn trộm nhìn, mặt mày của Lâm Nhữ tranh sáng tranh tối, rõ ràng nàng mới mười bảy nhưng phải nặng gánh đôi vai. Sau khi biết nàng là gái giả trai, hắn càng thêm thương xót, không nhịn được giơ tay ra muốn ôm nàng vào lòng an ủi. Nhưng hắn lại rụt tay về ngay lập tức, đi vội mười mấy bước, đến một góc hành lang nhấc một chiếc đèn lồng rọi xuống lối đi.
Hắn chu đáo tỉ mỉ như vậy, nếu giờ nói cảm ơn sẽ trở thành quá khách sáo, nên Lâm Nhữ không nói gì mà ung dung sải bước.
Gió đêm thổi tung góc áo bào, tiếng vù vù vang lên, áo đen lẫn trong bóng tối. Tiếng bước chân mạnh mẽ phá tan sự tĩnh lặng.
Cả đường về nhà đài Sấu Thạch không ai nói gì, Uyển Sơ cùng Cảnh Sơ đã chuẩn bị xong cơm tối. Khi lộ ra chuyện gái giả trai thì từ nay về sau khi nàng làm gia chủ phải dựa vào Hà Lịch rất nhiều, cũng không cần quá giữ khoảng cách trai gái với nhau. Lâm Nhữ bảo Hà Lịch ở lại dùng cơm chung.
Hà Lịch hơi ngần ngừ rồi đồng ý.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ lanh lẹ không cần Lâm Nhữ dặn dò đã chia việc cho nhau, người hầu hạ Lâm Nhữ, người hầu hạ Hà Lịch. Bình thường mấy việc như rửa tay trong chậu đồng hay lấy khăn lau đều tự tay hắn làm hết, nên có phần không tự nhiên mà tránh né muốn tự mình làm.
“Biểu ca cũng phải quen với việc có mỹ nhân hầu hạ đi thôi.” Lâm Nhữ nhanh chóng rửa mặt lau tay. Thấy Hà Lịch còn đang tránh né nên nàng lấy khăn lau trong tay Uyển Sơ đưa cho hắn, cười vui vẻ một tiếng, muốn giúp hắn lau tay.
Hà Lịch đỏ bừng mặt đâu dám để nàng giúp mình, rầy rà để Uyển Sơ giúp hắn lau mặt lau tay.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Nhữ mấy ngày này đã suy nghĩ qua nên giờ sẵn muốn thương lượng với Hà Lịch. Sau khi nhậm chức gia chủ, nàng muốn chuyển qua gian Ngọc Lan để Hà Lịch dọn đến nhà đài Sấu Thạch. Tuy ụ Quy Nhàn cũng ở trong phủ nhưng lại khá xa, khi hai người có chuyện gấp cần bàn bạc sẽ không tiện. Mà nàng cũng không muốn cuộc sống của Hà Lịch khổ cực thêm nữa, chuyển qua rồi để Uyển Sơ và Cảnh Sơ tận tâm dạy bảo mấy nô tỳ hầu hạ hắn cẩn thận, sớm khuya đều có cơm ngon canh ngọt cho hắn.
Lời nói nghe có vẻ thản nhiên, nhưng mỗi chữ đều thể hiện được sự ân cần, lại không thiếu đi sự lo nghĩ cho đại cục của một gia chủ.
Lòng của Hà Lịch vừa thương vừa xót, nói lời đồng ý, không biết vị trong cổ họng là ngọt hay đắng. Khi dọn vào rồi sẽ được gần nàng như vậy, ngoại trừ ngủ ra thì lúc nào cũng có thể gặp nàng. Không biết rốt cuộc đây là mật ngọt hay là rượu độc.
Lâm Nhữ dặn dò xong xuôi lại nhắc đến việc mình bị Quách Thành An nghi ngờ, hỏi Hà Lịch có kế gì không.
Hà Lịch trầm ngâm, hồi chiều hắn đã nghĩ thật kĩ. Hắn có kế sách nhưng lại không muốn nói ra, cảm thấy một khi nói rồi giữa hắn và Lâm Nhữ từ nay sẽ có khoảng cách.
Khi Uyển Sơ và Cảnh Sơ dọn thức ăn thừa và dâng trà lên, Lâm Nhữ nói chuyện không tránh mặt hai nàng. Nghe được toàn bộ câu chuyện thì Cảnh Sơ mím môi cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, dịu dàng nói: “Chuyện này không có gì khó, Quách Thành An có nghi ngờ đi nữa cũng không dám yêu cầu nghiệm thân. Nhị lang bóng gió nói nô tỳ cùng Uyển Sơ là thông phòng của mình. Dù sao giờ nhị lang cũng đang giữ đạo hiếu với lão gia nên không thể động phòng, bọn nô tỳ không mang bầu cũng hợp tình hợp lý.”
Khụ khụ khụ… Lâm Nhữ bị mấy lời nói trắng trợn của nàng làm phun cả ngụm trà, sặc đến đỏ cả mặt, quở mắng: “Ăn nói linh tinh.”
Uyển Sơ đập Cảnh Sơ một phát, đỏ bừng mặt chỉ trích: “Thiếu nữ đến tuổi yêu rồi, mấy lời này cũng nói ra được.” Vừa nói nàng vừa tiến lên thu dọn, lau sạch sẽ mặt bàn rồi đổi ly khác, châm trà cho Lâm Nhữ.
Cảnh Sơ nhún vai: “Lẽ nào trừ kế này ra cô còn cách khác à? Để nhị lang đi thúy lâu tìm dăm ba cô nàng phong lưu một phen chứng minh mình là đàn ông chắc? Chưa nói chuyện mua mấy cô làm chứng giả rất phiền, mà lão gia mới qua đời, đang trong giai đoạn giữ đạo hiếu mà nhị lang dám chơi hoa bắt bướm sẽ bị người ta lên án.”
Tuy cách nghĩ khác hắn, nhưng ngẫm lại cũng không tệ lắm, Hà Lịch như có điều suy nghĩ mà nói: “Cảnh Sơ nói có lý đấy.”
Lâm Nhữ tưởng tượng chuyện người ngoài bắt gặp mình ngủ chung với Cảnh Sơ và Uyển Sơ mà chà hai tay, giọng cũng run run: “Đừng nhắc chuyện này nữa, cái nào đáng tin hơn đi.”
Hà Lịch nhìn nàng, chung trà trong tay bị hắn miết muốn thành tờ giấy mỏng, cắn răng nói: “Còn cách dương đông kích tây.”
Để Cẩm Phong đính hôn, lấy thân phận một thiếu nữ đã được hứa gả với một vị hôn phu.
Nghi ngờ của Quách Thành An là Lâm Nhữ với Cẩm Phong hoán đổi thân phận nam nữ, Lâm Nhữ là nhị nương họ Phương còn Cẩm Phong mới là nhị lang. Chỉ cần Cẩm Phong được hứa hôn thì dù gã có nghi ngờ cũng không dám hó hé.
“Ý kiến hay lắm!” Uyển Sơ vỗ tay.
Lâm Nhữ rủ mi tạo thành vệt bóng mờ, im lặng không nói lời nào rồi ngẩng đầu nhìn Hà Lịch. Cả hai chỉ cách nhau một chiếc bàn ngắn. Lông mày Hà Lịch như mực, sống mũi thẳng, ánh mắt thâm thúy như lòng hồ nghìn năm, lời nói đoan chính cẩn trọng, một lòng một dạ vì lo nghĩ cho họ Phương. Đính hôn cho Cẩm Phong thì đối tượng chỉ có thể là hắn. Cẩm Phong bệnh tật, cả đời này với chàng chuyện vợ chồng chỉ là khói mây, nhưng hắn lại khác. Khi hôn sự đã được quyết định thì hắn chỉ có thể mang cái hư danh này đến chết, nàng thở than trong lòng, lắc đầu nói: “Không được, đừng nhắc lại việc này.”
“Quách Thành An sai nhiều người theo dõi như vậy, nếu không sớm giải quyết chuyện này thì hậu họa khó lường.” Hà Lịch lo lắng.
“Để một thời gian nữa đã, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.” Lâm Nhữ cười nói không hề sợ hãi.
Hà Lịch há miệng muốn khuyên nàng thêm, nhưng vẻ mặt của Lâm Nhữ kiên định như đá không thể di dời nên cũng đành thôi, nhìn đồng hồ cát chảy báo giờ Tuất, Hà Lịch vội đứng dậy cáo từ.
Màn đêm buông xuống. Mấy ngọn đèn lồng sáng lờ mờ trong bóng tối. Đình đài lầu gác đắm mình vào sương đêm, mơ hồ không nhìn rõ bóng dáng. Hà Lịch mang tâm sự nặng nề. Vốn nên từ cửa ở góc tây bắc của nhà trên núi Trừng Y mà về ụ Quy Nhàn, nhưng hắn lại chọn cửa chính thẳng hướng nam, lúc đi ra mới tỉnh táo lại. Sau gian Hồng Xuân có con đường đá mòn đi về ụ Quy Nhàn, hắn vừa bước vừa nhớ đến nhiều chuyện xảy ra trong phủ mấy ngày nay, nên không yên lòng lại đi vòng ra cửa chính. Ra khỏi gian Hồng Xuân, chưa đến sảnh Kim Xương thì đụng phải mười mấy người xách đèn lồng đi đến. Có người quát lớn: “Ai đi lung tung vào nửa đêm canh ba, đứng lại!”
Là Thư cửu nương – thê tử của Phương Vị - mang theo mấy bà mụ tuần đêm khóa cửa hông. Bước gần đến nhìn thấy Hà Lịch liền vội cười: “Không biết là đại quản sự, xin thứ cho đôi mắt vụng về này.”
“Không sao.” Hà Lịch xua tay, thấy không tự nhiên lắm nhưng vẫn phải nói: “Ta cùng nhị lang bàn chuyện nên về hơi muộn. Mấy ngày nữa nhị lang dọn vào gian Ngọc Lan còn ta dọn vào nhà đài Sấu Thạch.”
“Nên thế.” Thư cửu nương cười nói. Nàng không phải hạ nhân của họ Phương mà là con gái của một người làm công ở phường quạt. Phương Đức Thanh thấy nàng tháo vát, đôi mắt to sáng ngời, xinh xắn có duyên, nên làm chủ hôn sự cho Phương Vị. Thành thân được một năm, phu thê hết sức ân ái. Phương Vị kính trọng Hà Lịch nên nàng cũng học theo. Lúc sinh thời Phương Đức Thanh rất tin tưởng Hà Lịch nên mọi chìa khóa khắp Phương phủ mà Lâm Nhữ giữ hắn đều có, vì thế việc hắn đi lung tung nàng đương nhiên không hỏi đến. Thấy Hà Lịch không có ai hầu hạ nên gọi một bà mụ dặn dò: “Đốt đèn cho đại quản sự, hầu hạ ngài về ụ Quy Nhàn.”
“Không cần đâu.” Hà Lịch xua tay, hỏi Thư cửu nương: “Bên ngoài có ai tuần tra không?”
“Bẩm có, hồi trước là Kính thúc dẫn người tuần tra. Nhưng mấy ngày nay trong phủ nhiều việc quá, người đến người đi khắp nên đều do Vị lang tự mình dẫn người đi tuần, còn tăng thêm người nữa. Mới tuần tra một lượt vừa nghỉ tạm đó thôi, còn sai hai nhóm khác tiếp tục trực đêm, khoảng mười người.” Thư cửu nương cười nói.
“Rất tốt.” Hà Lịch yên tâm về ụ Quy Nhàn.
Bên này hắn vừa đi thì bên ngoài đã có một tên chạy vào vội gọi người.
“Sao thế?” Thư cửu nương hỏi.
“Có kẻ lén lút muốn trèo tường vào phủ, bọn ta bắt không được để gã chạy thoát rồi. Vị quản sự gọi thêm người đang tuần tra trong phủ ra ngoài để lục soát khắp phố.”
“Hả!” Thư cửu nương sợ hãi, vội gọi người ra bên ngoài lục soát theo.
Đốt đèn cầm gậy, gần ba mươi người dò xét từng tấc phố, lại lò mò quanh tường của Phương phủ nhưng tìm hơn một canh giờ vẫn không thấy ai. Người nọ như ảo giác chợt xuất hiện rồi chợt biến mất.