Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-257
Chương 257: Nản Lòng Thoái Chí
Chương 257 : Nản lòng thoái chí
Hai cánh cửa dày và nặng khép lại, Liễu thị mất hồn mất vía đi tìm Phương Du Phong.
Nhưng không còn thấy Phương Du Phong đâu nữa.
Liễu thị thê thảm không biết làm sao cho phải, làm ầm với người thân thì bà ta biết thừa, những chuyện khác thì dốt đặc cán mai, dù có tới phủ nha tố cáo thì cũng chẳng biết làm gì.
Trở về phường Cát An, thi thể của Phương Hương Văn nằm ngay trên đất. Hà Dư và Hà Khương thị không thấy đâu, Phương Du Phong cũng chưa trở về, chủ nhà đến trước rồi, vì nghe nói xảy ra án mạng nên muốn lấy lại nhà.
Liễu thị không đồng ý, chủ nhà cưỡng ép ném thi thể Phương Hương Văn ra đường cái, sau đó ném cả đồ dùng đi. Liễu thị không còn cách nào, quay về phòng thu dọn tiền tài nữ trang, các món trang sức đồ quý lúc trước giao cho Phương Hương Văn sớm bị Hà Dư lấy đi, giờ bên người chỉ có mười mấy xâu tiền, là chút lợi nhỏ Phương Hương Văn lừa gạt đưa cho bà ta. Lúc ở nhà họ Phương, chuyện ăn ở của bà ta đều có người hầu hạ, mấy tháng ra ngoài cũng chưa từng đích thân động vào chuyện gì, chẳng biết gì cả, bà ta ngồi giữa đường ôm lấy thi thể của Phương Hương Văn khóc lóc, không biết làm sao cho phải.
Người đi đường chỉ trỏ, các người trong tộc họ Phương đi qua lớn tiếng giễu cợt.
“Hôm đó Phương nhị nương qua đời, Phương nhị lang đau lòng muốn chết, bà ta không đợi nổi một ngày, quyết bức ép Phương nhị lang bán nhà với giá năm mươi nghìn lượng vàng, nếu chia đôi thì con trai bà ta chỉ được hai mươi lăm nghìn lượng vàng, nhưng bà ta vẫn muốn lấy ba mươi nghìn lượng vàng, ép Phương nhị lang hết cách đành phải cầm nhà đưa tiền. Giờ thì hay rồi, nghe nói mới mấy tháng thôi đã tiêu hết hai mươi nghìn lượng vàng gia sản của con trai mình, xem tiền là củi mục còn không đốt mau đến thế, đúng là báo ứng mà.”
“Hà Dư là phường trộm cắp, Hà đại lang cho bắt nhốt y lại, Phương đại nương chẳng những đòi đưa y rời khỏi nhà họ Phương, mà còn chưa thành thân đã sống chung với y. Cả hai đúng là không biết liêm sỉ, cùng phe với nhau, gài bẫy Phương nhị lang rồi lại hố chính đại huynh cùng mẫu thân của mình, chết là đáng đời.”
Người đi đường không biết sự tình nghe thế đều đồng loạt bĩu môi, nhổ nước bọt, chẳng một ai đồng tình chịu giúp đỡ.
Liễu thị vừa xấu hổ vừa buồn bã. Bà ta vừa khóc vừa nhìn xung quanh tìm Hà Khương thị.
Mấy ngày nay Liễu thị quan sát, Hà Khương thị là người tốt tính với tấm lòng lương thiện, chắc hẳn sẽ không trơ mắt nhìn Phương Hương Văn phơi thây ngoài đường. Trước mắt, người có thể giúp đỡ Liễu thị chỉ có mình Hà Khương thị mà thôi. Bà ta tìm hồi lâu, nhưng vẫn không thấy Hà Khương thị đâu, càng thêm thất vọng, tức tối mắng lớn.
Lúc này Hà Khương thị với Hà Dư đang ở phủ nha.
Hà Dư thành thạo mấy món bàng môn tà đạo, dù có chuyện gì đè lên đầu cũng chẳng làm gì được y, cứ luôn được suông sẻ. Cả Lâm Nhữ với Hà Lịch cũng không thể làm gì y. Phương Du Phong luôn nhát gan sợ chuyện nên y chẳng coi Phương Du Phong ra gì. Y xâu xé với Phương Hương Văn và Liễu thị, lại không nghĩ đến việc tạm rời đi tránh sóng gió mà ngược lại đuổi Phương Hương Văn với Liễu thị ra khỏi cửa.
Chẳng ngờ Phương Du Phong vốn là mèo bệnh lại trở thành hổ dữ, vung quyền đánh y, có thêm Song Thụy và Song Phúc hỗ trợ, chỉ hai quả đấm không thể địch lại sáu cánh tay, vì bị đau nên y bị buộc giao vàng ra.
Sau khi trở lại, y vội vàng ngon ngọt dỗ dành Phương Hương Văn, muốn nhờ đến chiếc cầu Phương Hương Văn này để có tiền. Chẳng ngờ Phương Hương Văn không mắc lừa nữa, cắn răng nghiến lợi mắng y bằng mấy lời heo chó không bằng gì đó, xỉa xói ác độc, cực kì khinh bỉ.
Hà Dư nói mấy lời ngon ngọt rồi cũng tức mình, tát Phương Hương Văn một cái thật mạnh.
Phương Hương Văn xoay một vòng ngã xuống, va vào trên bàn thấp, trong khoảnh khắc ấy, dưới thân nàng máu chảy như suối.
Hà Khương thị vội vàng cho mời đại phu. Đại phu đến bắt mạch, hóa ra Phương Hương Văn đã mang bầu hai tháng, giờ đứa trẻ không còn nữa, Phương Hương Văn cũng vì mất máu quá nhiều mà không thể cứu được.
Hà Dư không để ý việc mình đã giết người, chỉ buồn vì không có tiền tiêu. Trước mắt, y không dễ dàng vòi tiền Phương Khương thị, nhà họ Phương phòng ngừa kín kẽ, cũng không thể dùng cách cũ ôm đứa trẻ ra ngoài lừa gạt. Y ra khỏi cửa, vào hiệu thuốc mua một bọc thuốc độc, yêu cầu Hà Khương thị giả bộ thảm thiết quay về Phương phủ ở, hạ độc hai đứa nhỏ. Sau đó y ra vẻ có thuốc giải, để Phương Khương thị và Hà Lịch đưa cho y hai mươi nghìn lượng vàng rồi y giao thuốc giải ra.
Hà Khương thị kinh ngạc tắt tiếng.
Phương Hương Văn ở trong vũng máu đang trợn tròn mắt, tròng mắt trắng dã, chết không nhắm mắt.
Tuy đức hạnh của nàng không đủ, nhưng thật lòng thật dạ đối với Hà Dư, không có hôn ước cũng chẳng thành hôn đã rời nhà theo y, giúp y lừa gạt tiền của mẫu thân cùng đại huynh ruột của nàng. Nay nàng có cốt nhục của y, nhưng Hà Dư lại tuyệt tình đến vậy, không hề có chút đau lòng nào.
Hai đứa trẻ Trĩ Nhi với Ấu Nô có tội tình gì, y hại chết phụ mẫu của chúng còn chưa đủ, giờ muốn hạ độc hai đứa nữa.
Tâm can của y thối rữa, trong đầu chỉ có những chủ ý xấu, không cách nào sửa đổi, mà y cũng chưa từng cho rằng mình làm sai nên sửa đổi.
Bà không nên ôm Trĩ Nhi ra ngoài ép nhà họ Phương thôi kiện cứu y khỏi đại lao.
Nếu y không ra khỏi đại lao thì sẽ không gây thêm sát nghiệp. Phương Hương Văn sinh con ra, phu quân của bà còn có hậu đại.
Hà Khương thị nhớ đến những lần khuyên bảo của Hà Lịch, bà nhìn Hà Dư quyết nhét thuốc độc vào tay mình, bà ngã quỳ xuống đất, thất thanh khóc lớn.
“Tôi còn chưa chết, bà khóc lóc cái gì, đi mau lên.” Hà Dư hung ác nói, đạp Hà Khương thị một cước.
Cái đạp này không hề nể nang gì, xương bắp chân của Hà Khương thị nghe tiếng rắc, đau đớn khó nhịn, bà run rẩy đứng dậy, lau hết nước mắt trên mặt, nhỏ giọng nói: “Được, mẫu thân đi.”
Hà Dư hầm hè, ngồi gác chéo chân ngông nghênh không ai bì nổi, chờ tiền vàng lấp lánh đưa đến trước mặt y, sau đó ra ngoài phung phí, nghe người ta thổi phồng nịnh nọt.
Hà Khương thị ra khỏi cửa, quay đầu nhìn lại, Hà Dư mặc cẩm bào bằng lụa Tứ Xuyên màu cỏ xuyến, cặp mắt đào hoa gợi tình, gương mặt phong lưu tuyệt đẹp. Hà Khương thị cắn môi dưới chảy máu, lục phủ ngũ tạng như vỡ ra.
Nhà họ Phương bị hại thảm như vậy, không chịu nổi y tiếp tục dày vò.
Muội phu cùng muội muội đã chứa chấp mẫu tử bọn họ khi bà dẫn theo hai con rơi vào đường cùng. Y được ăn ngon mặc đẹp lớn lên, được đối đãi như con em trong nhà họ Phương. Nhưng y lại lấy oán báo ơn, sao không phụ lòng muội phu cùng muội muội, không phụ lòng Lâm Nhữ?
Nếu bà không nghe lời y, không hãm hại nhà họ Phương, y sẽ từ nơi khác ra tay với nhà họ Phương.
Con trai mục nát từ trong căn cốt chưa bị diệt trừ, nhà họ Phương mãi mãi không có ngày yên ổn.
Y sớm muộn gì cũng đi vào đường chết, nhưng chết càng trễ, tạo nghiệt càng nhiều hơn.
Bà mất hết ý chí, cực kì tuyệt vọng, quyết định chủ ý đến phủ nha cáo trạng Hà Dư.
Đêm nay Phương phủ đãi tiệc rượu tẩy trần cho Giang Sở Trạch, kiêm thêm ăn mừng nhà họ Phương trở thành hoàng thương cùng nghị hôn cho Phương Tú Khởi.
Bữa tiệc đáng ra nên vui vẻ nói cười, nhưng vì cái chết của Phương Hương Văn, Hà Dư gây ra án mạng nên mọi người không hứng thú hết mực.
Tàn tiệc, Phương Khương thị mãi không rời đi, Lâm Nhữ biết bà có lời muốn nói nên để Hà Lịch đi cùng Giang Sở Trạch, còn nàng đỡ bà về gian Phù Dung.
Mọi chuyện ưng ý, cây cối cỏ hoa như cũng hiểu ý người mà nở rộ sum sê căng tràn sức sống. Phương Khương thị cho nô tỳ bên cạnh bà cũng lui đi, chậm rãi đi cùng với Lâm Nhữ.
Ánh trăng xa vời, không có đèn lồng rọi con đường phía trước cũng không ngại gì.
Liễu thị kêu gào khóc lóc trước cổng phủ như vậy, bao nhiêu người trong Phương phủ đều biết cả, tất nhiên Phương Khương thị cũng biết, bà chờ Lâm Nhữ chủ động mở lời. Lâm Nhữ lại không đề cập, bà kiềm nén mãi, cuối cùng không nhịn được, lắp bắp hỏi: “Không thì đón di mẫu của con về đây đi?”
Lâm Nhữ không đồng ý cũng không gạt bỏ, nàng đỡ Phương Khương thị đi thật chậm, ủng dưới chân phát ra tiếng nặng nề khi bước đi trên con đường đá sỏi, gian Phù Dung ở ngay trong tầm mắt, nàng dừng bước, hỏi ngược lại: “Nếu đón di mẫu về, di mẫu cầu xin chúng ta cứu Dư lang thì mẫu thân sẽ làm gì?”
Phương Khương thị không đáp lại được.
Hà Dư hại chết Tố Tâm và Tố Vấn khiến cho Cẩm Phong không còn thiết sống mà qua đời theo, hai đứa trẻ vô tội vừa sinh ra đã không còn phụ mẫu. Bà không muốn cứu Hà Dư, nhưng bà không thể mặc kệ chẳng màng đến Hà Khương thị.
Chương 257 : Nản lòng thoái chí
Hai cánh cửa dày và nặng khép lại, Liễu thị mất hồn mất vía đi tìm Phương Du Phong.
Nhưng không còn thấy Phương Du Phong đâu nữa.
Liễu thị thê thảm không biết làm sao cho phải, làm ầm với người thân thì bà ta biết thừa, những chuyện khác thì dốt đặc cán mai, dù có tới phủ nha tố cáo thì cũng chẳng biết làm gì.
Trở về phường Cát An, thi thể của Phương Hương Văn nằm ngay trên đất. Hà Dư và Hà Khương thị không thấy đâu, Phương Du Phong cũng chưa trở về, chủ nhà đến trước rồi, vì nghe nói xảy ra án mạng nên muốn lấy lại nhà.
Liễu thị không đồng ý, chủ nhà cưỡng ép ném thi thể Phương Hương Văn ra đường cái, sau đó ném cả đồ dùng đi. Liễu thị không còn cách nào, quay về phòng thu dọn tiền tài nữ trang, các món trang sức đồ quý lúc trước giao cho Phương Hương Văn sớm bị Hà Dư lấy đi, giờ bên người chỉ có mười mấy xâu tiền, là chút lợi nhỏ Phương Hương Văn lừa gạt đưa cho bà ta. Lúc ở nhà họ Phương, chuyện ăn ở của bà ta đều có người hầu hạ, mấy tháng ra ngoài cũng chưa từng đích thân động vào chuyện gì, chẳng biết gì cả, bà ta ngồi giữa đường ôm lấy thi thể của Phương Hương Văn khóc lóc, không biết làm sao cho phải.
Người đi đường chỉ trỏ, các người trong tộc họ Phương đi qua lớn tiếng giễu cợt.
“Hôm đó Phương nhị nương qua đời, Phương nhị lang đau lòng muốn chết, bà ta không đợi nổi một ngày, quyết bức ép Phương nhị lang bán nhà với giá năm mươi nghìn lượng vàng, nếu chia đôi thì con trai bà ta chỉ được hai mươi lăm nghìn lượng vàng, nhưng bà ta vẫn muốn lấy ba mươi nghìn lượng vàng, ép Phương nhị lang hết cách đành phải cầm nhà đưa tiền. Giờ thì hay rồi, nghe nói mới mấy tháng thôi đã tiêu hết hai mươi nghìn lượng vàng gia sản của con trai mình, xem tiền là củi mục còn không đốt mau đến thế, đúng là báo ứng mà.”
“Hà Dư là phường trộm cắp, Hà đại lang cho bắt nhốt y lại, Phương đại nương chẳng những đòi đưa y rời khỏi nhà họ Phương, mà còn chưa thành thân đã sống chung với y. Cả hai đúng là không biết liêm sỉ, cùng phe với nhau, gài bẫy Phương nhị lang rồi lại hố chính đại huynh cùng mẫu thân của mình, chết là đáng đời.”
Người đi đường không biết sự tình nghe thế đều đồng loạt bĩu môi, nhổ nước bọt, chẳng một ai đồng tình chịu giúp đỡ.
Liễu thị vừa xấu hổ vừa buồn bã. Bà ta vừa khóc vừa nhìn xung quanh tìm Hà Khương thị.
Mấy ngày nay Liễu thị quan sát, Hà Khương thị là người tốt tính với tấm lòng lương thiện, chắc hẳn sẽ không trơ mắt nhìn Phương Hương Văn phơi thây ngoài đường. Trước mắt, người có thể giúp đỡ Liễu thị chỉ có mình Hà Khương thị mà thôi. Bà ta tìm hồi lâu, nhưng vẫn không thấy Hà Khương thị đâu, càng thêm thất vọng, tức tối mắng lớn.
Lúc này Hà Khương thị với Hà Dư đang ở phủ nha.
Hà Dư thành thạo mấy món bàng môn tà đạo, dù có chuyện gì đè lên đầu cũng chẳng làm gì được y, cứ luôn được suông sẻ. Cả Lâm Nhữ với Hà Lịch cũng không thể làm gì y. Phương Du Phong luôn nhát gan sợ chuyện nên y chẳng coi Phương Du Phong ra gì. Y xâu xé với Phương Hương Văn và Liễu thị, lại không nghĩ đến việc tạm rời đi tránh sóng gió mà ngược lại đuổi Phương Hương Văn với Liễu thị ra khỏi cửa.
Chẳng ngờ Phương Du Phong vốn là mèo bệnh lại trở thành hổ dữ, vung quyền đánh y, có thêm Song Thụy và Song Phúc hỗ trợ, chỉ hai quả đấm không thể địch lại sáu cánh tay, vì bị đau nên y bị buộc giao vàng ra.
Sau khi trở lại, y vội vàng ngon ngọt dỗ dành Phương Hương Văn, muốn nhờ đến chiếc cầu Phương Hương Văn này để có tiền. Chẳng ngờ Phương Hương Văn không mắc lừa nữa, cắn răng nghiến lợi mắng y bằng mấy lời heo chó không bằng gì đó, xỉa xói ác độc, cực kì khinh bỉ.
Hà Dư nói mấy lời ngon ngọt rồi cũng tức mình, tát Phương Hương Văn một cái thật mạnh.
Phương Hương Văn xoay một vòng ngã xuống, va vào trên bàn thấp, trong khoảnh khắc ấy, dưới thân nàng máu chảy như suối.
Hà Khương thị vội vàng cho mời đại phu. Đại phu đến bắt mạch, hóa ra Phương Hương Văn đã mang bầu hai tháng, giờ đứa trẻ không còn nữa, Phương Hương Văn cũng vì mất máu quá nhiều mà không thể cứu được.
Hà Dư không để ý việc mình đã giết người, chỉ buồn vì không có tiền tiêu. Trước mắt, y không dễ dàng vòi tiền Phương Khương thị, nhà họ Phương phòng ngừa kín kẽ, cũng không thể dùng cách cũ ôm đứa trẻ ra ngoài lừa gạt. Y ra khỏi cửa, vào hiệu thuốc mua một bọc thuốc độc, yêu cầu Hà Khương thị giả bộ thảm thiết quay về Phương phủ ở, hạ độc hai đứa nhỏ. Sau đó y ra vẻ có thuốc giải, để Phương Khương thị và Hà Lịch đưa cho y hai mươi nghìn lượng vàng rồi y giao thuốc giải ra.
Hà Khương thị kinh ngạc tắt tiếng.
Phương Hương Văn ở trong vũng máu đang trợn tròn mắt, tròng mắt trắng dã, chết không nhắm mắt.
Tuy đức hạnh của nàng không đủ, nhưng thật lòng thật dạ đối với Hà Dư, không có hôn ước cũng chẳng thành hôn đã rời nhà theo y, giúp y lừa gạt tiền của mẫu thân cùng đại huynh ruột của nàng. Nay nàng có cốt nhục của y, nhưng Hà Dư lại tuyệt tình đến vậy, không hề có chút đau lòng nào.
Hai đứa trẻ Trĩ Nhi với Ấu Nô có tội tình gì, y hại chết phụ mẫu của chúng còn chưa đủ, giờ muốn hạ độc hai đứa nữa.
Tâm can của y thối rữa, trong đầu chỉ có những chủ ý xấu, không cách nào sửa đổi, mà y cũng chưa từng cho rằng mình làm sai nên sửa đổi.
Bà không nên ôm Trĩ Nhi ra ngoài ép nhà họ Phương thôi kiện cứu y khỏi đại lao.
Nếu y không ra khỏi đại lao thì sẽ không gây thêm sát nghiệp. Phương Hương Văn sinh con ra, phu quân của bà còn có hậu đại.
Hà Khương thị nhớ đến những lần khuyên bảo của Hà Lịch, bà nhìn Hà Dư quyết nhét thuốc độc vào tay mình, bà ngã quỳ xuống đất, thất thanh khóc lớn.
“Tôi còn chưa chết, bà khóc lóc cái gì, đi mau lên.” Hà Dư hung ác nói, đạp Hà Khương thị một cước.
Cái đạp này không hề nể nang gì, xương bắp chân của Hà Khương thị nghe tiếng rắc, đau đớn khó nhịn, bà run rẩy đứng dậy, lau hết nước mắt trên mặt, nhỏ giọng nói: “Được, mẫu thân đi.”
Hà Dư hầm hè, ngồi gác chéo chân ngông nghênh không ai bì nổi, chờ tiền vàng lấp lánh đưa đến trước mặt y, sau đó ra ngoài phung phí, nghe người ta thổi phồng nịnh nọt.
Hà Khương thị ra khỏi cửa, quay đầu nhìn lại, Hà Dư mặc cẩm bào bằng lụa Tứ Xuyên màu cỏ xuyến, cặp mắt đào hoa gợi tình, gương mặt phong lưu tuyệt đẹp. Hà Khương thị cắn môi dưới chảy máu, lục phủ ngũ tạng như vỡ ra.
Nhà họ Phương bị hại thảm như vậy, không chịu nổi y tiếp tục dày vò.
Muội phu cùng muội muội đã chứa chấp mẫu tử bọn họ khi bà dẫn theo hai con rơi vào đường cùng. Y được ăn ngon mặc đẹp lớn lên, được đối đãi như con em trong nhà họ Phương. Nhưng y lại lấy oán báo ơn, sao không phụ lòng muội phu cùng muội muội, không phụ lòng Lâm Nhữ?
Nếu bà không nghe lời y, không hãm hại nhà họ Phương, y sẽ từ nơi khác ra tay với nhà họ Phương.
Con trai mục nát từ trong căn cốt chưa bị diệt trừ, nhà họ Phương mãi mãi không có ngày yên ổn.
Y sớm muộn gì cũng đi vào đường chết, nhưng chết càng trễ, tạo nghiệt càng nhiều hơn.
Bà mất hết ý chí, cực kì tuyệt vọng, quyết định chủ ý đến phủ nha cáo trạng Hà Dư.
Đêm nay Phương phủ đãi tiệc rượu tẩy trần cho Giang Sở Trạch, kiêm thêm ăn mừng nhà họ Phương trở thành hoàng thương cùng nghị hôn cho Phương Tú Khởi.
Bữa tiệc đáng ra nên vui vẻ nói cười, nhưng vì cái chết của Phương Hương Văn, Hà Dư gây ra án mạng nên mọi người không hứng thú hết mực.
Tàn tiệc, Phương Khương thị mãi không rời đi, Lâm Nhữ biết bà có lời muốn nói nên để Hà Lịch đi cùng Giang Sở Trạch, còn nàng đỡ bà về gian Phù Dung.
Mọi chuyện ưng ý, cây cối cỏ hoa như cũng hiểu ý người mà nở rộ sum sê căng tràn sức sống. Phương Khương thị cho nô tỳ bên cạnh bà cũng lui đi, chậm rãi đi cùng với Lâm Nhữ.
Ánh trăng xa vời, không có đèn lồng rọi con đường phía trước cũng không ngại gì.
Liễu thị kêu gào khóc lóc trước cổng phủ như vậy, bao nhiêu người trong Phương phủ đều biết cả, tất nhiên Phương Khương thị cũng biết, bà chờ Lâm Nhữ chủ động mở lời. Lâm Nhữ lại không đề cập, bà kiềm nén mãi, cuối cùng không nhịn được, lắp bắp hỏi: “Không thì đón di mẫu của con về đây đi?”
Lâm Nhữ không đồng ý cũng không gạt bỏ, nàng đỡ Phương Khương thị đi thật chậm, ủng dưới chân phát ra tiếng nặng nề khi bước đi trên con đường đá sỏi, gian Phù Dung ở ngay trong tầm mắt, nàng dừng bước, hỏi ngược lại: “Nếu đón di mẫu về, di mẫu cầu xin chúng ta cứu Dư lang thì mẫu thân sẽ làm gì?”
Phương Khương thị không đáp lại được.
Hà Dư hại chết Tố Tâm và Tố Vấn khiến cho Cẩm Phong không còn thiết sống mà qua đời theo, hai đứa trẻ vô tội vừa sinh ra đã không còn phụ mẫu. Bà không muốn cứu Hà Dư, nhưng bà không thể mặc kệ chẳng màng đến Hà Khương thị.