Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-252
Chương 252: Đủ Mọi Trò Hề
Chương 252 : Đủ mọi trò hề
Sau cái hôm cùng mấy người Đông Tuyết, Lan Tôn nâng ly chúc mừng, cùng nhau cảm khái thế sự vô thường, cũng chẳng hay về lại khách xá bằng cách nào, Lâm Nhữ hoảng hốt, hồn phách rời khỏi cơ thể, sau khi hồi phục tinh thần đã ngồi chung xe ngựa với Sùng Huy trở về thành Nhuận Châu.
Cỗ xe này Sùng Huy thuê có thùng xe rất lớn, nằm ngang cũng không chật hẹp, đệm ngồi có lót xốp êm, mềm mại như ngồi trên mây, trên bàn đạp có đặt chậu đá xa xỉ, mỗi đêm dừng chân đều thay đổi, nghỉ lại cũng chọn khách xá lớn, chuyện gì cũng do hắn sắp xếp thỏa đáng.
Không có nỗi khó chịu do đường xá xa xôi, thậm chí còn sung sướng và thích ý, cho đến khi tới địa giới Giang Nam, càng lúc càng gần thành Nhuận Châu.
Không muốn đối mặt, cũng đã không thể tránh né thêm nữa.
Đáy mắt Sùng Huy từ mong chờ đến thất vọng, thất vọng đến mong chờ, lên xuống theo sắc mặt của Lâm Nhữ, lúc thì lên đỉnh mây, lúc lại xuống vực sâu.
Hôm ấy vào Kim Lăng, Lâm Nhữ tàn nhẫn nói: “Nếu nhị huynh có thể cải tử hồi sinh, ta có thể để ngươi trở về nhà họ Phương.”
Mi mắt Sùng Huy rủ xuống, không thấy rõ vui giận, nói thật khẽ: “Cũng không để ý đến thái độ của Tạ phu nhân sao?”
Nếu Cẩm Phong có thể cải tử hồi sinh, đừng nói Tạ phu nhân, dù Tạ Thiên còn trên đời, nàng cũng không quan tâm. Nhưng Cẩm Phong không thể nào cải tử hồi sinh được. Lâm Nhữ nhắm mắt, chột dạ sợ sệt, không dám nhìn Sùng Huy.
Sùng Huy thu tiền đặt hàng của người buôn quạt nhưng không thấy bóng dáng người đâu, mà tiền cũng không trả lại.
Tạ phu nhân kêu la như sấm, sai hạ nhân tìm cả ngày trong thành Nhuận Châu nhưng không thấy Sùng Huy đâu. Bà nghe nói Lâm Nhữ rời Nhuận Châu đến kinh thành, đoán rằng Sùng Huy đã đuổi theo Lâm Nhữ rồi, lửa giận càng bùng cháy dữ dội.
Tạ Nghi Ninh cực kì hứng thú với việc làm quạt. Mấy ngày nay đi theo Sùng Huy học làm quạt, tuy vẫn chưa tinh thông nhưng đã biết hết đại khái quá trình, quản lý chuyện phường quạt cũng không đến mức đầu óc mơ hồ. Có điều nàng làm việc tùy theo tâm trạng, ai nói gì nghe không hợp ý thì đánh họ, sức lại lớn nên khiến người ta phải gọi cả phụ mẫu. Đám thợ quạt không dám phản kháng Tạ Nghi Ninh, nhưng trong lòng họ không phục, bề ngoài làm việc nghiêm chỉnh nhưng lại âm thầm giở thủ đoạn, tay nghề toàn tùy theo tâm trạng. Cứ như thế, quạt được làm ra chẳng những không tinh xảo như quạt nhà họ Tạ năm xưa, mà còn kém hơn cả những xưởng nhỏ làm quạt trong thành Nhuận Châu hiện giờ. Những người buôn quạt tất nhiên coi thường, hối thúc yêu cầu trả lại tiền đặt hàng.
Tạ phu nhân vì thanh danh lâu dài của nhà họ Tạ chỉ có thể trả lại tiền đặt hàng, một ngụm máu nghẹn ở cổ họng. Hôm nay từ phường quạt trả lại hết tiền đặt hàng về phủ, bà lại đến sương phòng tìm Yên La.
Bà muốn tìm Yên La giúp đỡ, nhưng Yên La lại cứ khổ sở khuyên nhủ.
“Tỷ tỷ, bây giờ ghìm cương trước vực thẳm vẫn chưa muộn. Tỷ đã vạch trần bí mật quạt báu gia truyền nhà họ Phương, hơn nữa cũng đã báo được thù. Giờ chi bằng liên thủ với nhà họ Phương, cùng xưng bá ngành quạt hợp hoan, hai bên được lợi. Phường quạt nhà họ Phương bị đốt, sau đó còn phân nhà, tiền vốn thiếu hụt. Nếu tỷ chủ động lấy lòng, cho nhà họ Phương mượn tiền. Phương Lâm Nhữ là một người có tấm lòng khoan dung còn có tài thao lược, hẳn sẽ chịu tha thứ cho thiếu gia. Như thế thì, vừa có thể khôi phục lại nhà họ Tạ, vừa có được con dâu xuất sắc, cốt nhục đoàn viên, thế chẳng phải mỹ mãn sao?”
Tạ phu nhân giận dữ.
Làm theo lời Yên La, há chẳng phải những chuyện trước đây bà làm để người khác cười nhạo?
Muốn bà cúi đầu trước Phương Lâm Nhữ thì thà rằng giết chết bà đi thì hơn.
Tạ phu nhân hung ác mắng Yên La một trận, sau khi ra khỏi cửa, bà sai người truyền Tạ Vận Hưng đến chính sảnh Di Nhã.
Sau khi mở lại cổng phủ, Tạ phủ không còn dáng vẻ nặng nề tử khí như trước. Trong sảnh Di Nhã bày biện đủ loại đồ cổ giá trị liên thành, tôn quý cao nhã không kém gì sĩ tộc hầu hôn, xa hoa nhưng không hề phô trương. Chỉ cần nhìn mấy món đồ cổ không tầm thường kia, người am hiểu không khỏi bị dọa giật mình, kinh ngạc với sự giàu sang của nhà họ Tạ.
Tạ phu nhân ngồi trên ghế hoa lê, mùa hè không trải đệm ra, thường xuyên đổi chậu đá, chẳng những không nóng mà còn khiến người ta thấy lạnh. Hơi lạnh không biết từ đâu len lỏi vào sảnh. Tạ phu nhân nhắm mắt, mọi chuyện xảy ra từ sau khi bà gả cho Tạ Thiên xoay chuyển trong đầu như đèn kéo quân. Lúc Tạ Thiên còn sống, phu thê mặn nồng. Sau khi Tạ Thiên qua đời, cô độc thê lương. Nếu không phải nhà họ Phương độc quyền, quạt nhà họ Tạ không bị bài xích, Tạ Thiên sẽ không chết. Đều do nhà họ Phương sai. Phương Đức Thanh chết rồi, nợ máu cần Lâm Nhữ bồi thường. Lâm Nhữ không chết, bà phải ép đến khi nàng chết mới thôi.
Mưu kế càng âm độc thành hình trong đầu, chỉ chờ Tạ Vận Hưng thực thi.
Vết thương của Tạ Vận Hưng đã sớm khỏi, ông lề mề xuất hiện, đứng xiên vẹo chẳng ra hình người gì cả.
Nếu là lúc trước, Tạ phu nhân đã sớm lạnh mặt, sai người lôi xuống đánh chết rồi. Trước mắt, Yên La không chịu giúp bà, cho dù có chịu giúp, làm mấy chuyện bẩn thỉu cũng không thạo được như Tạ Vận Hưng. Bà miễn cưỡng nén lửa giận, lạnh lùng nói: “Đứng thẳng người cho ta!”
Chân mày Tạ Vận Hưng nhảy lên, đứng thẳng lại, yếu ớt nói: “Nếu phu nhân nhìn tôi không vừa mắt thì cứ đánh chết tôi đi. Tôi không có thê tử cũng chẳng có con cái, chỉ yêu thích nữ sắc, nay trở thành phế thân, sống trên đời còn hứng thú gì nữa.”
Nếu ông muốn chết thì sẽ không sống tạm bợ như vậy rồi, nói thế chỉ vì muốn làm giá mà thôi. Tạ phu nhân lạnh lùng nói: “Đừng có vòng vo, muốn gì cứ nói thẳng.”
“Phu nhân chắc chứ?” Ánh mắt đục ngầu vàng đen của Tạ Vận Hưng do tửu sắc quá độ gây ra chợt sáng lên.
“Nếu làm được tất nhiên có thể, còn không làm được thì chẳng cần bàn nữa.” Tạ phu nhân nói.
“Rất đơn giản, tôi muốn Bạch Chỉ, cũng không cần phu nhân chuộc cô ta ra để tôi chơi đã đời, chỉ cần làm một lần là được.” Tạ Vận Hưng híp mắt, đáy mắt hoang dâm nhơ bẩn sáng rực.
“Chẳng phải ngươi thành phế nhân rồi sao? Còn có chủ ý với cô ta làm gì?” Tạ phu nhân chà tay, cực kì chán ghét.
Tạ Vận Hưng cười dâm đãng: “Chuyện này thì phu nhân không hiểu rồi, muốn chơi đàn bà thì cũng không cần phải…”
“Đừng nói nữa.” Tạ phu nhân nghiêm nghị ngắt lời ông. Chấp niệm của Tạ Vận Hưng với Bạch Chỉ không buông được. Muốn lợi dụng ông giúp bà làm việc thì không thỏa mãn yêu cầu của ông sẽ không xong. Có điều Bạch Chỉ cứng cỏi lại kiêu ngạo, không phải hạng người để người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Bà thoáng trầm ngâm rồi nói: “Ngươi tự nghĩ cách, ta không hỏi đến là được. Chú ý, chớ tiết lộ ra thân phận của ngươi, vẫn giống như lần đó, đừng để cô ta thấy mặt ngươi. Giá họa là tốt nhất, xong chuyện thì mau chóng quay về chờ sai bảo.”
Bà không hỏi đến đồng nghĩa với việc ông muốn chơi Bạch Chỉ thế nào thì chơi. Tạ Vận Hưng mừng rỡ, vừa cười điên cuồng vừa chà tay, làm đủ mọi trò ghê tởm.
Từ sau khi Liễu thị đến Phương phủ làm ầm lên, Bạch Chỉ liền ngã bệnh. Bởi vì Bạch Chỉ đã luôn hầu hạ Phương Khương thị rất cẩn thận chu đáo nên bà không trách cứ gì, cho phép nàng từ từ dưỡng bệnh không cần đến bên cạnh hầu hạ bà. Ngay cả Hà Lịch cũng vì nàng đã mấy lần ngay thẳng nghĩ đến lợi và hại, một lòng vì nhà họ Phương, nên hắn đã nhìn nàng bằng ánh mắt khác. Hắn đích thân mời Vương đại phu bắt mạch bốc thuốc cho nàng, nhưng không thấy khá hơn. Bạch Chỉ nằm trên giường bệnh triền miên, mơ màng nặng nề, tự trách hối hận, một lòng muốn chết. Hai ba tháng trôi qua, thở ra nhiều hít vào ít, mỹ nhân như hoa như ngọc chỉ còn da bọc xương.
Phương Kính biết tâm bệnh của nàng, cũng không khuyên nhủ, dù sao nàng chết thì gã cũng không sống một mình, hai người làm uyên ương chung mệnh.
Ngày hôm nay nàng không thiết ăn uống gì nữa, mắt thấy chỉ chờ chuẩn bị hậu sự, Dẫn Tuyền ở cửa sai người báo lại, nói rằng bà bà trước đây hầu hạ mẫu thân Bạch Chỉ tìm đến, có chuyện quan trọng muốn gặp Bạch Chỉ.
Bây giờ trời có sập cũng chẳng ai quan tâm, nói chi đến chuyện phàm tục.
Phương Kính nói: “Để bà ta đi đi.”
Người báo tin lại đến, bà bà ấy bảo, đây là chuyện rất quan trọng, nhất định phải gặp mặt, nếu không, không còn cách gì khác ngoài đi gặp Phương Khương thị.
Người ngoài không nghe ra được hàm ý bên trong, nhưng Phương Kính với Bạch Chỉ sao lại không.
Người cũng sắp không xong rồi, đâu còn để ý gì chuyện Phương Khương thị biết mấy thủ đoạn sau lưng kia hay không. Phương Kính hờ hững nói: “Nói với bà ta, muốn làm gì thì làm.”
Bạch Chỉ đang hôn mê, đột ngột giơ tay lên: “Đợi đã, nhắn lại, ngày mai tôi sẽ tìm bà ta.”
Cơ thể yếu ớt ngay cả thở cũng khó khăn, nói xong một câu như thế, sắc mặt nàng lại càng thêm nhợt nhạt.
Người truyền tin rời đi. Phương Kính khuyên nhủ: “Bà ta nói gặp phu nhân gì đó chỉ là lời đe dọa thôi, chúng ta không còn làm việc cho Tạ phu nhân nữa, cần gì phải để ý đến bà ta.”
Bạch Chỉ nhắm mắt lại, không nói lời nào, một lúc sau thì nói thật khẽ: “Chàng mang đồ ăn đến cho thiếp đi.”
Phương Kính ngây người, thấy nàng không còn một lòng muốn chết nữa, chẳng những không vui mừng còn nhỏ giọng hỏi: “Chẳng phải đã chứng thực lão gia không hại nàng sao? Nàng vẫn muốn đối phó với nhà họ Phương?”
Bạch Chỉ không đáp, khàn giọng nói: “Thiếp có chủ kiến riêng của mình, chàng đừng hỏi đến.”
Mấy ngày nay, nàng hối hận vì bản thân lấy oán báo ơn, đầu óc mơ hồ chưa từng ngẫm nghĩ thật kĩ. Nàng làm nhiều chuyện giúp Tạ phu nhân như vậy, bà bà lại mở miệng uy hiếp, thật khiến lòng người băng giá, khi lòng nguội lạnh rồi nàng chợt tỉnh táo lại.
Ngày đó hiểu lầm Phương Đức Thanh hại mình, nàng chỉ nói cho Phương Kính biết chuyện xảy ra, không kể lại chi tiết. Phương Kính không biết rõ nội tình bên trong. Bản thân nàng mù quáng, giờ mới cảm thấy có lẽ mình đã rơi vào bẫy.
Hôm đó là ngày giỗ của phụ thân nàng. Nàng đến mộ phần cúng tế, lúc quỳ xuống lễ bái trước mộ phần, bỗng nhiên đầu với mặt bị che lại lôi vào trong rừng rậm.
Tình hình sau đó, nàng không thèm nghĩ nữa. Hôm đó nàng khóc đến mức ruột gan như đứt lìa từng khúc. Nàng cũng chỉ khóc một lần thế thôi, sau đó không hề khóc nữa. Từ sau hôm ấy, nàng đã thành ác ma, vẫy vùng trong địa ngục, thời điểm đau khổ nhất không phải thảm kịch xảy ra khi đó, mà là tận sâu đáy lòng không ngừng giày vò. Trong cuộc đời của nàng chẳng còn mặt trời mọc lại lặn, lúc nào cũng như vùi trong bóng tối, không còn bốn mùa xuân hạ thu đông, mỗi một ngày đều như trải qua trời đông giá rét.
Mấy ngày sau, nàng phát hiện Phương Đức Thanh có một cẩm bào thiếu một góc. Cẩm bào ấy dùng chất vải Phủ Châu màu xanh ngọc, giống hệt như xiêm áo của ác đồ nàng xé ra trong lúc giãy dụa. Nàng như bị sét đánh, lén lút ướm thử đoạn vải bị xé rách vào cẩm bào của Phương Đức Thanh so sánh, vừa khít. Trong lòng nàng vì thế nhận định kẻ ác đồ kia là Phương Đức Thanh.
Hôm nay tỉ mỉ ngẫm lại. Nếu Phương Đức Thanh thật sự là ác đồ, sao còn phải giữ lại cẩm bào thiếu một góc, phải sớm hủy thi diệt tích mới đúng.
Huống hồ nàng là hạ nhân nhà họ Phương. Nếu Phương Đức Thanh có ý đồ với nàng, cho dù ngại mặt mũi của Phương Khương thị và Liễu thị không dám thẳng thắn nạp nàng làm thông phòng, nhưng cơ hội chiếm nàng làm của riêng luôn có sẵn, cần gì phải chờ đến lúc nàng ra ngoài, che đầu mặt của nàng ở nơi rừng núi hoang vu để ra tay?
Đáng tiếc, khi ấy nàng bị thù hận làm mờ mắt, một lòng chỉ muốn báo thù.
Ai cũng có trái tim, không làm chuyện không có lợi. Người đó dùng sức mạnh cưỡng bức nàng, nếu không vì giá họa Phương Đức Thanh thì là vì ham muốn sắc đẹp của nàng. Trái lại, ý đồ chính là… Bạch Chỉ nhớ đến những chuyện sau đó đã làm vì Tạ phu nhân, cắn răng hàm như muốn đứt lìa.
Chương 252 : Đủ mọi trò hề
Sau cái hôm cùng mấy người Đông Tuyết, Lan Tôn nâng ly chúc mừng, cùng nhau cảm khái thế sự vô thường, cũng chẳng hay về lại khách xá bằng cách nào, Lâm Nhữ hoảng hốt, hồn phách rời khỏi cơ thể, sau khi hồi phục tinh thần đã ngồi chung xe ngựa với Sùng Huy trở về thành Nhuận Châu.
Cỗ xe này Sùng Huy thuê có thùng xe rất lớn, nằm ngang cũng không chật hẹp, đệm ngồi có lót xốp êm, mềm mại như ngồi trên mây, trên bàn đạp có đặt chậu đá xa xỉ, mỗi đêm dừng chân đều thay đổi, nghỉ lại cũng chọn khách xá lớn, chuyện gì cũng do hắn sắp xếp thỏa đáng.
Không có nỗi khó chịu do đường xá xa xôi, thậm chí còn sung sướng và thích ý, cho đến khi tới địa giới Giang Nam, càng lúc càng gần thành Nhuận Châu.
Không muốn đối mặt, cũng đã không thể tránh né thêm nữa.
Đáy mắt Sùng Huy từ mong chờ đến thất vọng, thất vọng đến mong chờ, lên xuống theo sắc mặt của Lâm Nhữ, lúc thì lên đỉnh mây, lúc lại xuống vực sâu.
Hôm ấy vào Kim Lăng, Lâm Nhữ tàn nhẫn nói: “Nếu nhị huynh có thể cải tử hồi sinh, ta có thể để ngươi trở về nhà họ Phương.”
Mi mắt Sùng Huy rủ xuống, không thấy rõ vui giận, nói thật khẽ: “Cũng không để ý đến thái độ của Tạ phu nhân sao?”
Nếu Cẩm Phong có thể cải tử hồi sinh, đừng nói Tạ phu nhân, dù Tạ Thiên còn trên đời, nàng cũng không quan tâm. Nhưng Cẩm Phong không thể nào cải tử hồi sinh được. Lâm Nhữ nhắm mắt, chột dạ sợ sệt, không dám nhìn Sùng Huy.
Sùng Huy thu tiền đặt hàng của người buôn quạt nhưng không thấy bóng dáng người đâu, mà tiền cũng không trả lại.
Tạ phu nhân kêu la như sấm, sai hạ nhân tìm cả ngày trong thành Nhuận Châu nhưng không thấy Sùng Huy đâu. Bà nghe nói Lâm Nhữ rời Nhuận Châu đến kinh thành, đoán rằng Sùng Huy đã đuổi theo Lâm Nhữ rồi, lửa giận càng bùng cháy dữ dội.
Tạ Nghi Ninh cực kì hứng thú với việc làm quạt. Mấy ngày nay đi theo Sùng Huy học làm quạt, tuy vẫn chưa tinh thông nhưng đã biết hết đại khái quá trình, quản lý chuyện phường quạt cũng không đến mức đầu óc mơ hồ. Có điều nàng làm việc tùy theo tâm trạng, ai nói gì nghe không hợp ý thì đánh họ, sức lại lớn nên khiến người ta phải gọi cả phụ mẫu. Đám thợ quạt không dám phản kháng Tạ Nghi Ninh, nhưng trong lòng họ không phục, bề ngoài làm việc nghiêm chỉnh nhưng lại âm thầm giở thủ đoạn, tay nghề toàn tùy theo tâm trạng. Cứ như thế, quạt được làm ra chẳng những không tinh xảo như quạt nhà họ Tạ năm xưa, mà còn kém hơn cả những xưởng nhỏ làm quạt trong thành Nhuận Châu hiện giờ. Những người buôn quạt tất nhiên coi thường, hối thúc yêu cầu trả lại tiền đặt hàng.
Tạ phu nhân vì thanh danh lâu dài của nhà họ Tạ chỉ có thể trả lại tiền đặt hàng, một ngụm máu nghẹn ở cổ họng. Hôm nay từ phường quạt trả lại hết tiền đặt hàng về phủ, bà lại đến sương phòng tìm Yên La.
Bà muốn tìm Yên La giúp đỡ, nhưng Yên La lại cứ khổ sở khuyên nhủ.
“Tỷ tỷ, bây giờ ghìm cương trước vực thẳm vẫn chưa muộn. Tỷ đã vạch trần bí mật quạt báu gia truyền nhà họ Phương, hơn nữa cũng đã báo được thù. Giờ chi bằng liên thủ với nhà họ Phương, cùng xưng bá ngành quạt hợp hoan, hai bên được lợi. Phường quạt nhà họ Phương bị đốt, sau đó còn phân nhà, tiền vốn thiếu hụt. Nếu tỷ chủ động lấy lòng, cho nhà họ Phương mượn tiền. Phương Lâm Nhữ là một người có tấm lòng khoan dung còn có tài thao lược, hẳn sẽ chịu tha thứ cho thiếu gia. Như thế thì, vừa có thể khôi phục lại nhà họ Tạ, vừa có được con dâu xuất sắc, cốt nhục đoàn viên, thế chẳng phải mỹ mãn sao?”
Tạ phu nhân giận dữ.
Làm theo lời Yên La, há chẳng phải những chuyện trước đây bà làm để người khác cười nhạo?
Muốn bà cúi đầu trước Phương Lâm Nhữ thì thà rằng giết chết bà đi thì hơn.
Tạ phu nhân hung ác mắng Yên La một trận, sau khi ra khỏi cửa, bà sai người truyền Tạ Vận Hưng đến chính sảnh Di Nhã.
Sau khi mở lại cổng phủ, Tạ phủ không còn dáng vẻ nặng nề tử khí như trước. Trong sảnh Di Nhã bày biện đủ loại đồ cổ giá trị liên thành, tôn quý cao nhã không kém gì sĩ tộc hầu hôn, xa hoa nhưng không hề phô trương. Chỉ cần nhìn mấy món đồ cổ không tầm thường kia, người am hiểu không khỏi bị dọa giật mình, kinh ngạc với sự giàu sang của nhà họ Tạ.
Tạ phu nhân ngồi trên ghế hoa lê, mùa hè không trải đệm ra, thường xuyên đổi chậu đá, chẳng những không nóng mà còn khiến người ta thấy lạnh. Hơi lạnh không biết từ đâu len lỏi vào sảnh. Tạ phu nhân nhắm mắt, mọi chuyện xảy ra từ sau khi bà gả cho Tạ Thiên xoay chuyển trong đầu như đèn kéo quân. Lúc Tạ Thiên còn sống, phu thê mặn nồng. Sau khi Tạ Thiên qua đời, cô độc thê lương. Nếu không phải nhà họ Phương độc quyền, quạt nhà họ Tạ không bị bài xích, Tạ Thiên sẽ không chết. Đều do nhà họ Phương sai. Phương Đức Thanh chết rồi, nợ máu cần Lâm Nhữ bồi thường. Lâm Nhữ không chết, bà phải ép đến khi nàng chết mới thôi.
Mưu kế càng âm độc thành hình trong đầu, chỉ chờ Tạ Vận Hưng thực thi.
Vết thương của Tạ Vận Hưng đã sớm khỏi, ông lề mề xuất hiện, đứng xiên vẹo chẳng ra hình người gì cả.
Nếu là lúc trước, Tạ phu nhân đã sớm lạnh mặt, sai người lôi xuống đánh chết rồi. Trước mắt, Yên La không chịu giúp bà, cho dù có chịu giúp, làm mấy chuyện bẩn thỉu cũng không thạo được như Tạ Vận Hưng. Bà miễn cưỡng nén lửa giận, lạnh lùng nói: “Đứng thẳng người cho ta!”
Chân mày Tạ Vận Hưng nhảy lên, đứng thẳng lại, yếu ớt nói: “Nếu phu nhân nhìn tôi không vừa mắt thì cứ đánh chết tôi đi. Tôi không có thê tử cũng chẳng có con cái, chỉ yêu thích nữ sắc, nay trở thành phế thân, sống trên đời còn hứng thú gì nữa.”
Nếu ông muốn chết thì sẽ không sống tạm bợ như vậy rồi, nói thế chỉ vì muốn làm giá mà thôi. Tạ phu nhân lạnh lùng nói: “Đừng có vòng vo, muốn gì cứ nói thẳng.”
“Phu nhân chắc chứ?” Ánh mắt đục ngầu vàng đen của Tạ Vận Hưng do tửu sắc quá độ gây ra chợt sáng lên.
“Nếu làm được tất nhiên có thể, còn không làm được thì chẳng cần bàn nữa.” Tạ phu nhân nói.
“Rất đơn giản, tôi muốn Bạch Chỉ, cũng không cần phu nhân chuộc cô ta ra để tôi chơi đã đời, chỉ cần làm một lần là được.” Tạ Vận Hưng híp mắt, đáy mắt hoang dâm nhơ bẩn sáng rực.
“Chẳng phải ngươi thành phế nhân rồi sao? Còn có chủ ý với cô ta làm gì?” Tạ phu nhân chà tay, cực kì chán ghét.
Tạ Vận Hưng cười dâm đãng: “Chuyện này thì phu nhân không hiểu rồi, muốn chơi đàn bà thì cũng không cần phải…”
“Đừng nói nữa.” Tạ phu nhân nghiêm nghị ngắt lời ông. Chấp niệm của Tạ Vận Hưng với Bạch Chỉ không buông được. Muốn lợi dụng ông giúp bà làm việc thì không thỏa mãn yêu cầu của ông sẽ không xong. Có điều Bạch Chỉ cứng cỏi lại kiêu ngạo, không phải hạng người để người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Bà thoáng trầm ngâm rồi nói: “Ngươi tự nghĩ cách, ta không hỏi đến là được. Chú ý, chớ tiết lộ ra thân phận của ngươi, vẫn giống như lần đó, đừng để cô ta thấy mặt ngươi. Giá họa là tốt nhất, xong chuyện thì mau chóng quay về chờ sai bảo.”
Bà không hỏi đến đồng nghĩa với việc ông muốn chơi Bạch Chỉ thế nào thì chơi. Tạ Vận Hưng mừng rỡ, vừa cười điên cuồng vừa chà tay, làm đủ mọi trò ghê tởm.
Từ sau khi Liễu thị đến Phương phủ làm ầm lên, Bạch Chỉ liền ngã bệnh. Bởi vì Bạch Chỉ đã luôn hầu hạ Phương Khương thị rất cẩn thận chu đáo nên bà không trách cứ gì, cho phép nàng từ từ dưỡng bệnh không cần đến bên cạnh hầu hạ bà. Ngay cả Hà Lịch cũng vì nàng đã mấy lần ngay thẳng nghĩ đến lợi và hại, một lòng vì nhà họ Phương, nên hắn đã nhìn nàng bằng ánh mắt khác. Hắn đích thân mời Vương đại phu bắt mạch bốc thuốc cho nàng, nhưng không thấy khá hơn. Bạch Chỉ nằm trên giường bệnh triền miên, mơ màng nặng nề, tự trách hối hận, một lòng muốn chết. Hai ba tháng trôi qua, thở ra nhiều hít vào ít, mỹ nhân như hoa như ngọc chỉ còn da bọc xương.
Phương Kính biết tâm bệnh của nàng, cũng không khuyên nhủ, dù sao nàng chết thì gã cũng không sống một mình, hai người làm uyên ương chung mệnh.
Ngày hôm nay nàng không thiết ăn uống gì nữa, mắt thấy chỉ chờ chuẩn bị hậu sự, Dẫn Tuyền ở cửa sai người báo lại, nói rằng bà bà trước đây hầu hạ mẫu thân Bạch Chỉ tìm đến, có chuyện quan trọng muốn gặp Bạch Chỉ.
Bây giờ trời có sập cũng chẳng ai quan tâm, nói chi đến chuyện phàm tục.
Phương Kính nói: “Để bà ta đi đi.”
Người báo tin lại đến, bà bà ấy bảo, đây là chuyện rất quan trọng, nhất định phải gặp mặt, nếu không, không còn cách gì khác ngoài đi gặp Phương Khương thị.
Người ngoài không nghe ra được hàm ý bên trong, nhưng Phương Kính với Bạch Chỉ sao lại không.
Người cũng sắp không xong rồi, đâu còn để ý gì chuyện Phương Khương thị biết mấy thủ đoạn sau lưng kia hay không. Phương Kính hờ hững nói: “Nói với bà ta, muốn làm gì thì làm.”
Bạch Chỉ đang hôn mê, đột ngột giơ tay lên: “Đợi đã, nhắn lại, ngày mai tôi sẽ tìm bà ta.”
Cơ thể yếu ớt ngay cả thở cũng khó khăn, nói xong một câu như thế, sắc mặt nàng lại càng thêm nhợt nhạt.
Người truyền tin rời đi. Phương Kính khuyên nhủ: “Bà ta nói gặp phu nhân gì đó chỉ là lời đe dọa thôi, chúng ta không còn làm việc cho Tạ phu nhân nữa, cần gì phải để ý đến bà ta.”
Bạch Chỉ nhắm mắt lại, không nói lời nào, một lúc sau thì nói thật khẽ: “Chàng mang đồ ăn đến cho thiếp đi.”
Phương Kính ngây người, thấy nàng không còn một lòng muốn chết nữa, chẳng những không vui mừng còn nhỏ giọng hỏi: “Chẳng phải đã chứng thực lão gia không hại nàng sao? Nàng vẫn muốn đối phó với nhà họ Phương?”
Bạch Chỉ không đáp, khàn giọng nói: “Thiếp có chủ kiến riêng của mình, chàng đừng hỏi đến.”
Mấy ngày nay, nàng hối hận vì bản thân lấy oán báo ơn, đầu óc mơ hồ chưa từng ngẫm nghĩ thật kĩ. Nàng làm nhiều chuyện giúp Tạ phu nhân như vậy, bà bà lại mở miệng uy hiếp, thật khiến lòng người băng giá, khi lòng nguội lạnh rồi nàng chợt tỉnh táo lại.
Ngày đó hiểu lầm Phương Đức Thanh hại mình, nàng chỉ nói cho Phương Kính biết chuyện xảy ra, không kể lại chi tiết. Phương Kính không biết rõ nội tình bên trong. Bản thân nàng mù quáng, giờ mới cảm thấy có lẽ mình đã rơi vào bẫy.
Hôm đó là ngày giỗ của phụ thân nàng. Nàng đến mộ phần cúng tế, lúc quỳ xuống lễ bái trước mộ phần, bỗng nhiên đầu với mặt bị che lại lôi vào trong rừng rậm.
Tình hình sau đó, nàng không thèm nghĩ nữa. Hôm đó nàng khóc đến mức ruột gan như đứt lìa từng khúc. Nàng cũng chỉ khóc một lần thế thôi, sau đó không hề khóc nữa. Từ sau hôm ấy, nàng đã thành ác ma, vẫy vùng trong địa ngục, thời điểm đau khổ nhất không phải thảm kịch xảy ra khi đó, mà là tận sâu đáy lòng không ngừng giày vò. Trong cuộc đời của nàng chẳng còn mặt trời mọc lại lặn, lúc nào cũng như vùi trong bóng tối, không còn bốn mùa xuân hạ thu đông, mỗi một ngày đều như trải qua trời đông giá rét.
Mấy ngày sau, nàng phát hiện Phương Đức Thanh có một cẩm bào thiếu một góc. Cẩm bào ấy dùng chất vải Phủ Châu màu xanh ngọc, giống hệt như xiêm áo của ác đồ nàng xé ra trong lúc giãy dụa. Nàng như bị sét đánh, lén lút ướm thử đoạn vải bị xé rách vào cẩm bào của Phương Đức Thanh so sánh, vừa khít. Trong lòng nàng vì thế nhận định kẻ ác đồ kia là Phương Đức Thanh.
Hôm nay tỉ mỉ ngẫm lại. Nếu Phương Đức Thanh thật sự là ác đồ, sao còn phải giữ lại cẩm bào thiếu một góc, phải sớm hủy thi diệt tích mới đúng.
Huống hồ nàng là hạ nhân nhà họ Phương. Nếu Phương Đức Thanh có ý đồ với nàng, cho dù ngại mặt mũi của Phương Khương thị và Liễu thị không dám thẳng thắn nạp nàng làm thông phòng, nhưng cơ hội chiếm nàng làm của riêng luôn có sẵn, cần gì phải chờ đến lúc nàng ra ngoài, che đầu mặt của nàng ở nơi rừng núi hoang vu để ra tay?
Đáng tiếc, khi ấy nàng bị thù hận làm mờ mắt, một lòng chỉ muốn báo thù.
Ai cũng có trái tim, không làm chuyện không có lợi. Người đó dùng sức mạnh cưỡng bức nàng, nếu không vì giá họa Phương Đức Thanh thì là vì ham muốn sắc đẹp của nàng. Trái lại, ý đồ chính là… Bạch Chỉ nhớ đến những chuyện sau đó đã làm vì Tạ phu nhân, cắn răng hàm như muốn đứt lìa.