Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-246
Chương 246: Tiểu Nhân Đắc Ý
Chương 246 : Tiểu nhân đắc ý
Lâm Nguyên vì muốn phủi sạch mình nên tống Quách Thành An vào đại lao mà không hề áy náy, chỉ buồn rầu vì mất đi một cây hái ra tiền. Nghe nói Phương Hương Văn cầu kiến, vàng lấp lánh bay qua trước mặt gã, đôi mắt tam giác sáng rực, hàm râu dê vểnh lên, lập tức cho vào.
Phương Hương Văn dâng lên mười nghìn lượng vàng, Lâm Nguyên vui mừng suýt chút nữa đã kêu lớn.
Về án của Hà Dư, cái chết của Tố Tâm và Tố Vấn không phải chính tay Hà Dư giết chết. Có rất nhiều chỗ thương thảo được. Lúc ấy định án trực tiếp vì Hà Dư không dâng lên đồng nào cả. Hôm nay nàng mang đến số vàng lớn, tất nhiên phải giúp y xóa tội rồi. Chỉ là… Lâm Nguyên nhớ đến con ngươi lạnh lùng của Lâm Nhữ, gã thoáng rùng mình, đẩy ngân phiếu lại, chân thành nói: “Không phải bản quan không nghĩ đến cái tình, mà đệ đệ Phương nhị lang của ngươi quá lợi hại.”
“Xin Lâm công cứ yên tâm, Phương phủ sẽ nhanh chóng cho người đến thôi kiện. Nói đến đây, rốt cuộc Dư lang vẫn là cháu nhà họ Phương, lúc ấy vì quá tức giận mới đến cáo trạng, việc đã qua rồi tất nhiên cũng bỏ đi.” Phương Hương Văn cười nói.
Nhà họ Phương là nguyên cáo, nếu chịu rút đơn kiện, tất nhiên chẳng việc gì không chừa cho một con đường lui.
Lâm Nguyên mừng rỡ, vui vẻ nhận phần hạ lễ dày này.
Hà Lịch rút đơn kiện. Lâm Nguyên cho thả Hà Dư ra. Người của Phương phủ đã ghé qua căn nhà Hà Dư thuê trong phường Cát An nhưng không tìm thấy Hà Khương thị với đứa trẻ, chẳng biết đã giấu mình ở đâu. Hà Lịch lôi Hà Dư đi, bên ngoài phủ nha đã chuẩn bị ngựa sẵn, hắn lập tức đẩy y lên, giục ngựa lượn quanh thành, miệng hắn hô lớn: “Mẫu thân, Hà Dư được thả ra rồi, xin mẫu thân hãy mang cả Trĩ Nhi xuất hiện đi.”
Trĩ Nhi tỉnh lại, cặp mắt đen láy lanh lợi nhìn xung quanh, quá đỗi xa lạ nên khóc ré lên. Hà Khương thị vội dỗ dành. Tiểu nhị gõ cửa hỏi thăm. Hà Khương thị lấy nước nóng, khuấy đường, chờ nguội rồi đút chút nước cho đứa bé. Trĩ Nhi nín khóc, híp mắt ngậm ngón tay một lúc, lại khóc lên. Hà Khương thị tiếp tục đút nước đường, Trĩ Nhi lại nín khóc, rồi lại khóc lên. Cứ thế mấy lần, tiểu nhị cũng gõ cửa mấy lần, ánh mắt hoài nghi nghiền ngẫm nhìn Hà Khương thị. Hà Khương thị gấp đến độ tái xanh cả mặt mày, chợt nghe tiếng của Hà Lịch ở bên đường ngoài khách xá, như trút được gánh nặng, bà vội vàng ôm Trĩ Nhi xuống lầu.
Ôm lấy Trĩ Nhi, một chàng trai thân cao tám thước như Hà Lịch lại rơi nước mắt đầy mặt. Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, hắn cẩn thận ôm đứa bé vào ngực rồi lên ngựa, vội vàng đi về Phương phủ.
Trong vòng hơn một canh giờ ngắn ngủi, Phương Khương thị cứ tỉnh rồi bất tỉnh mấy lần như thế. Bà nhìn thấy Trĩ Nhi, khóc lớn lên, ôm chặt vào lòng không chịu buông tay ra.
“Bẩm phu nhân, bẩm Hà đại lang, di phu nhân trở lại, có muốn để bà ấy vào phủ không?” Dẫn Tuyền không làm tròn bổn phận, để Hà Khương thị ôm đứa bé đi, nên đã sợ hãi một phen. Hà Khương thị theo sau Hà Lịch về phủ, gã không dám cho bà vào trong nên đến xin phép.
Phương Khương thị ôm đứa trẻ, liếc nhìn, có hơi chần chừ.
“Để cháu đi.” Hà Lịch lạnh lùng nói.
Hà Khương thị đứng run rẩy trước cổng phủ. Bà bị bệnh một thời gian dài mới đỡ lại, vốn là nửa đầu tóc bạc, bây giờ đã bạc cả mái đầu, hai má gầy guộc, xương gò má cao gồ lên, buồn rầu nhìn Hà Lịch: “Lịch lang, mẫu thân chỉ muốn cứu Dư lang mà thôi, sẽ không làm tổn thương đến Trĩ Nhi.”
“Mẫu thân có từng nghĩ, Trĩ Nhi có thể chào đời là vì mổ bụng mẫu thân cháu nó lấy ra, hôm nay vẫn chưa tròn trăm ngày. Mẫu thân ẵm con bé ra khỏi phủ, nếu có chuyện gì bất trắc, làm sao để xin lỗi di mẫu với Nhữ lang đây?” Vẻ mặt của Hà Lịch lạnh lùng: “Mời mẫu thân về sống với Dư lang. Từ nay về sau, Phương phủ không cho phép người vào trong nửa bước.”
“Chẳng phải Trĩ Nhi không sao cả à?” Hà Khương thị lúng túng, biện giải cho bản thân mình.
“Giờ thì không sao, nhưng lần sau thì thế nào? Các người đã hại chết Tố Tâm và Tố Vấn, giờ ngay cả con của hai người họ mà các người cũng muốn hại chết mới vừa lòng?” Hà Lịch lạnh giọng nói, cực kì thất vọng về Hà Khương thị. Nếu không phải Phương Khương thị với Lâm Nhữ niệm tình thân thích, chắc đã không đến nỗi bị hại lần nữa. Hắn là người của nhà họ Hà, chỉ có thể do chính tay hắn cắt đứt quan hệ. Hắn gọi Dẫn Tuyền, ra lệnh về sau không được cho phép đám người Hà Khương thị, Liễu thị, Hà Dư vào trong, lại lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi sơ sót qua loa suýt chút nữa đã gây ra họa lớn, tạm thời tha cho ngươi, từ nay về sau nếu lại xảy ra chuyện thì lấy mạng mà đền.”
Hà Dư khấp khởi trong lòng, đãi tiệc nhà chúc mừng mình ra khỏi đại lao.
Liễu thị vô cùng ưng ý chàng rể này. Cẩm Phong chết, Tố Tâm và Tố Vấn chết, đều là công lao của y.
Bà ta than thở sao Lâm Nhữ không chết, chứ không thì một nửa gia tài Lâm Nhữ thừa hưởng cũng sẽ để con trai bà thừa kế.
Phương Du Phong ngồi đó với vẻ mặt buồn bực. Ba người ngồi cạnh gã mới là người một nhà, riêng gã là người ngoài. Liễu thị luôn miệng lải nhải tiếc sao Lâm Nhữ không chết. Gã nghe không lọt tai, vỗ bàn lớn tiếng nói: “Tuy Nhữ lang không do mẫu thân sinh ra, nhưng cũng là con trai của phụ thân. Phụ thân đối xử với mẫu thân không bạc, sao mẫu thân có thể nói ra những lời như vậy!”
Liễu thị đang được hào hứng miệng lưỡi một phen, bị con trai ruột khiển trách làm bay sạch hứng thú, lại cảm thấy mất mặt trước con rể nên cáu gắt, móng tay dài nhọn đâm thẳng vào đầu Phương Du Phong, buột miệng mắng: “Cái gì gọi là đối xử với ta không tệ. Mày biết cái gì chứ?”
Bà ta thở hồng hộc, từ sau khi phân nhà được Phương Hương Văn nịnh nọt nên vô cùng tự cao tự đại, duy ngã độc tôn (1), hãnh diện cực kì, nên giờ không muốn nhịn nữa, lớn tiếng nói: “Ta đã nhịn rất lâu rồi, ta thật sự uất ức, phải giữ mình sống như quả phụ mười mấy năm, có đàn ông mà chẳng khác nào không có.”
(1) “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn” 天上天下, 唯我獨尊 Trên trời dưới trời, chỉ ta là cao quý.
Bà ta gào thét, không để ý bên cạnh còn con rể.
Hóa ra một buổi sớm mười lăm năm trước, cái năm Liễu thị mang thai Phương Tú Khởi, lúc Phương Đức Thanh ra ngoài, vì cứu phụ thân của Bạch Chỉ đi theo ông mà đường con cháu bị thương không thể chữa khỏi, trở thành một phế nhân.
Phương Du Phong sợ đến ngây người.
Phương Hương Văn há to miệng không nói nên lời.
Hà Dư cũng rất bất ngờ, dù Phương Khương thị với Hà Khương thị là tỷ muội tình thâm, nhưng Phương Khương thị rất kín miệng chưa từng để lộ ra. Đôi mắt đào hoa của y nheo lại, con ngươi láo liên, nảy ra chủ ý xấu. Y nhìn Liễu thị với ánh mắt tôn trọng đồng cảm, rót rượu, hai tay bưng đến trước mặt bà, thở dài nói: “Nhạc mẫu đã phải chịu uất ức rồi.”
Liễu thị lau nước mắt nói: “Họ chỉ nhìn vào ta được ăn ngon mặc đẹp, đâu nhìn thấy nỗi khổ của ta. Ở bên ngoài, lang quân được tiếng thơm không ham nữ sắc, ai mà ngờ hắn ta bất lực đâu.”
“Đã khó cho nhạc mẫu rồi, độc phụ có cái danh chính thất phu nhân nhưng người lại chẳng có gì cả, lại phải thủ tiết vì nhà họ Phương…” Hà Dư nói mãi không ngừng, từng câu nói chạm đến tận đáy lòng Liễu thị.
Liễu thị tìm được người thấu hiểu, khóc bù lu bù loa lên, vừa khóc vừa mắng Phương Đức Thanh, mắng ông xong rồi mắng đến Phương Khương thị.
Phương Du Phong nghe không lọt tai, đứng dậy rời khỏi.
Nhà không lớn, trở về phòng vẫn nghe tiếng của Liễu thị như đang hát tuồng, gã không nhịn được mà phiền muộn chẳng dứt.
Sau khi phân nhà, những tưởng rằng trong tay có tiền có thể lập tức mở cửa hàng đồ sứ, ai ngờ chẳng hiểu gì cả, đã hơn hai tháng mà đến nay không có chút tiến triển. Mấy ngày trước, ông chủ Tiền dẫn theo người nhà đến. Gã mừng rỡ đòi tiền chỗ Liễu thị, muốn giao cả mấy chuyện bày trí cửa hàng cho ông chủ Tiền. Nào ngờ, Liễu thị lại vẽ chuyện ra, nói rằng sợ gã bị người ta lừa, nên đi gặp ông chủ Tiền. Ông chủ Tiền không ưa thói chanh chua cùng tầm mắt nông cạn của bà ta. Bà ta cảm thấy ông chủ Tiền bụng dạ mưu mô kiêu căng cứng nhắc. Hai bên lời qua tiếng lại xích mích. Trong cơn nóng giận, ông chủ Tiền dẫn con cái rời khỏi thành Nhuận Châu. Gã đã khổ sở cầu xin mãi vẫn không thể giữ được ông lại, vô cùng thất vọng, không nhịn được mà nghĩ, nếu Lâm Nhữ chịu để ý đến gã thì có Lâm Nhữ ra mặt, giờ cửa hàng đồ sứ khai trương được rồi, cho dù không lập tức khai trương đi nữa thì vẫn lo liệu nhanh chóng hơn gã.
Chương 246 : Tiểu nhân đắc ý
Lâm Nguyên vì muốn phủi sạch mình nên tống Quách Thành An vào đại lao mà không hề áy náy, chỉ buồn rầu vì mất đi một cây hái ra tiền. Nghe nói Phương Hương Văn cầu kiến, vàng lấp lánh bay qua trước mặt gã, đôi mắt tam giác sáng rực, hàm râu dê vểnh lên, lập tức cho vào.
Phương Hương Văn dâng lên mười nghìn lượng vàng, Lâm Nguyên vui mừng suýt chút nữa đã kêu lớn.
Về án của Hà Dư, cái chết của Tố Tâm và Tố Vấn không phải chính tay Hà Dư giết chết. Có rất nhiều chỗ thương thảo được. Lúc ấy định án trực tiếp vì Hà Dư không dâng lên đồng nào cả. Hôm nay nàng mang đến số vàng lớn, tất nhiên phải giúp y xóa tội rồi. Chỉ là… Lâm Nguyên nhớ đến con ngươi lạnh lùng của Lâm Nhữ, gã thoáng rùng mình, đẩy ngân phiếu lại, chân thành nói: “Không phải bản quan không nghĩ đến cái tình, mà đệ đệ Phương nhị lang của ngươi quá lợi hại.”
“Xin Lâm công cứ yên tâm, Phương phủ sẽ nhanh chóng cho người đến thôi kiện. Nói đến đây, rốt cuộc Dư lang vẫn là cháu nhà họ Phương, lúc ấy vì quá tức giận mới đến cáo trạng, việc đã qua rồi tất nhiên cũng bỏ đi.” Phương Hương Văn cười nói.
Nhà họ Phương là nguyên cáo, nếu chịu rút đơn kiện, tất nhiên chẳng việc gì không chừa cho một con đường lui.
Lâm Nguyên mừng rỡ, vui vẻ nhận phần hạ lễ dày này.
Hà Lịch rút đơn kiện. Lâm Nguyên cho thả Hà Dư ra. Người của Phương phủ đã ghé qua căn nhà Hà Dư thuê trong phường Cát An nhưng không tìm thấy Hà Khương thị với đứa trẻ, chẳng biết đã giấu mình ở đâu. Hà Lịch lôi Hà Dư đi, bên ngoài phủ nha đã chuẩn bị ngựa sẵn, hắn lập tức đẩy y lên, giục ngựa lượn quanh thành, miệng hắn hô lớn: “Mẫu thân, Hà Dư được thả ra rồi, xin mẫu thân hãy mang cả Trĩ Nhi xuất hiện đi.”
Trĩ Nhi tỉnh lại, cặp mắt đen láy lanh lợi nhìn xung quanh, quá đỗi xa lạ nên khóc ré lên. Hà Khương thị vội dỗ dành. Tiểu nhị gõ cửa hỏi thăm. Hà Khương thị lấy nước nóng, khuấy đường, chờ nguội rồi đút chút nước cho đứa bé. Trĩ Nhi nín khóc, híp mắt ngậm ngón tay một lúc, lại khóc lên. Hà Khương thị tiếp tục đút nước đường, Trĩ Nhi lại nín khóc, rồi lại khóc lên. Cứ thế mấy lần, tiểu nhị cũng gõ cửa mấy lần, ánh mắt hoài nghi nghiền ngẫm nhìn Hà Khương thị. Hà Khương thị gấp đến độ tái xanh cả mặt mày, chợt nghe tiếng của Hà Lịch ở bên đường ngoài khách xá, như trút được gánh nặng, bà vội vàng ôm Trĩ Nhi xuống lầu.
Ôm lấy Trĩ Nhi, một chàng trai thân cao tám thước như Hà Lịch lại rơi nước mắt đầy mặt. Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, hắn cẩn thận ôm đứa bé vào ngực rồi lên ngựa, vội vàng đi về Phương phủ.
Trong vòng hơn một canh giờ ngắn ngủi, Phương Khương thị cứ tỉnh rồi bất tỉnh mấy lần như thế. Bà nhìn thấy Trĩ Nhi, khóc lớn lên, ôm chặt vào lòng không chịu buông tay ra.
“Bẩm phu nhân, bẩm Hà đại lang, di phu nhân trở lại, có muốn để bà ấy vào phủ không?” Dẫn Tuyền không làm tròn bổn phận, để Hà Khương thị ôm đứa bé đi, nên đã sợ hãi một phen. Hà Khương thị theo sau Hà Lịch về phủ, gã không dám cho bà vào trong nên đến xin phép.
Phương Khương thị ôm đứa trẻ, liếc nhìn, có hơi chần chừ.
“Để cháu đi.” Hà Lịch lạnh lùng nói.
Hà Khương thị đứng run rẩy trước cổng phủ. Bà bị bệnh một thời gian dài mới đỡ lại, vốn là nửa đầu tóc bạc, bây giờ đã bạc cả mái đầu, hai má gầy guộc, xương gò má cao gồ lên, buồn rầu nhìn Hà Lịch: “Lịch lang, mẫu thân chỉ muốn cứu Dư lang mà thôi, sẽ không làm tổn thương đến Trĩ Nhi.”
“Mẫu thân có từng nghĩ, Trĩ Nhi có thể chào đời là vì mổ bụng mẫu thân cháu nó lấy ra, hôm nay vẫn chưa tròn trăm ngày. Mẫu thân ẵm con bé ra khỏi phủ, nếu có chuyện gì bất trắc, làm sao để xin lỗi di mẫu với Nhữ lang đây?” Vẻ mặt của Hà Lịch lạnh lùng: “Mời mẫu thân về sống với Dư lang. Từ nay về sau, Phương phủ không cho phép người vào trong nửa bước.”
“Chẳng phải Trĩ Nhi không sao cả à?” Hà Khương thị lúng túng, biện giải cho bản thân mình.
“Giờ thì không sao, nhưng lần sau thì thế nào? Các người đã hại chết Tố Tâm và Tố Vấn, giờ ngay cả con của hai người họ mà các người cũng muốn hại chết mới vừa lòng?” Hà Lịch lạnh giọng nói, cực kì thất vọng về Hà Khương thị. Nếu không phải Phương Khương thị với Lâm Nhữ niệm tình thân thích, chắc đã không đến nỗi bị hại lần nữa. Hắn là người của nhà họ Hà, chỉ có thể do chính tay hắn cắt đứt quan hệ. Hắn gọi Dẫn Tuyền, ra lệnh về sau không được cho phép đám người Hà Khương thị, Liễu thị, Hà Dư vào trong, lại lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi sơ sót qua loa suýt chút nữa đã gây ra họa lớn, tạm thời tha cho ngươi, từ nay về sau nếu lại xảy ra chuyện thì lấy mạng mà đền.”
Hà Dư khấp khởi trong lòng, đãi tiệc nhà chúc mừng mình ra khỏi đại lao.
Liễu thị vô cùng ưng ý chàng rể này. Cẩm Phong chết, Tố Tâm và Tố Vấn chết, đều là công lao của y.
Bà ta than thở sao Lâm Nhữ không chết, chứ không thì một nửa gia tài Lâm Nhữ thừa hưởng cũng sẽ để con trai bà thừa kế.
Phương Du Phong ngồi đó với vẻ mặt buồn bực. Ba người ngồi cạnh gã mới là người một nhà, riêng gã là người ngoài. Liễu thị luôn miệng lải nhải tiếc sao Lâm Nhữ không chết. Gã nghe không lọt tai, vỗ bàn lớn tiếng nói: “Tuy Nhữ lang không do mẫu thân sinh ra, nhưng cũng là con trai của phụ thân. Phụ thân đối xử với mẫu thân không bạc, sao mẫu thân có thể nói ra những lời như vậy!”
Liễu thị đang được hào hứng miệng lưỡi một phen, bị con trai ruột khiển trách làm bay sạch hứng thú, lại cảm thấy mất mặt trước con rể nên cáu gắt, móng tay dài nhọn đâm thẳng vào đầu Phương Du Phong, buột miệng mắng: “Cái gì gọi là đối xử với ta không tệ. Mày biết cái gì chứ?”
Bà ta thở hồng hộc, từ sau khi phân nhà được Phương Hương Văn nịnh nọt nên vô cùng tự cao tự đại, duy ngã độc tôn (1), hãnh diện cực kì, nên giờ không muốn nhịn nữa, lớn tiếng nói: “Ta đã nhịn rất lâu rồi, ta thật sự uất ức, phải giữ mình sống như quả phụ mười mấy năm, có đàn ông mà chẳng khác nào không có.”
(1) “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn” 天上天下, 唯我獨尊 Trên trời dưới trời, chỉ ta là cao quý.
Bà ta gào thét, không để ý bên cạnh còn con rể.
Hóa ra một buổi sớm mười lăm năm trước, cái năm Liễu thị mang thai Phương Tú Khởi, lúc Phương Đức Thanh ra ngoài, vì cứu phụ thân của Bạch Chỉ đi theo ông mà đường con cháu bị thương không thể chữa khỏi, trở thành một phế nhân.
Phương Du Phong sợ đến ngây người.
Phương Hương Văn há to miệng không nói nên lời.
Hà Dư cũng rất bất ngờ, dù Phương Khương thị với Hà Khương thị là tỷ muội tình thâm, nhưng Phương Khương thị rất kín miệng chưa từng để lộ ra. Đôi mắt đào hoa của y nheo lại, con ngươi láo liên, nảy ra chủ ý xấu. Y nhìn Liễu thị với ánh mắt tôn trọng đồng cảm, rót rượu, hai tay bưng đến trước mặt bà, thở dài nói: “Nhạc mẫu đã phải chịu uất ức rồi.”
Liễu thị lau nước mắt nói: “Họ chỉ nhìn vào ta được ăn ngon mặc đẹp, đâu nhìn thấy nỗi khổ của ta. Ở bên ngoài, lang quân được tiếng thơm không ham nữ sắc, ai mà ngờ hắn ta bất lực đâu.”
“Đã khó cho nhạc mẫu rồi, độc phụ có cái danh chính thất phu nhân nhưng người lại chẳng có gì cả, lại phải thủ tiết vì nhà họ Phương…” Hà Dư nói mãi không ngừng, từng câu nói chạm đến tận đáy lòng Liễu thị.
Liễu thị tìm được người thấu hiểu, khóc bù lu bù loa lên, vừa khóc vừa mắng Phương Đức Thanh, mắng ông xong rồi mắng đến Phương Khương thị.
Phương Du Phong nghe không lọt tai, đứng dậy rời khỏi.
Nhà không lớn, trở về phòng vẫn nghe tiếng của Liễu thị như đang hát tuồng, gã không nhịn được mà phiền muộn chẳng dứt.
Sau khi phân nhà, những tưởng rằng trong tay có tiền có thể lập tức mở cửa hàng đồ sứ, ai ngờ chẳng hiểu gì cả, đã hơn hai tháng mà đến nay không có chút tiến triển. Mấy ngày trước, ông chủ Tiền dẫn theo người nhà đến. Gã mừng rỡ đòi tiền chỗ Liễu thị, muốn giao cả mấy chuyện bày trí cửa hàng cho ông chủ Tiền. Nào ngờ, Liễu thị lại vẽ chuyện ra, nói rằng sợ gã bị người ta lừa, nên đi gặp ông chủ Tiền. Ông chủ Tiền không ưa thói chanh chua cùng tầm mắt nông cạn của bà ta. Bà ta cảm thấy ông chủ Tiền bụng dạ mưu mô kiêu căng cứng nhắc. Hai bên lời qua tiếng lại xích mích. Trong cơn nóng giận, ông chủ Tiền dẫn con cái rời khỏi thành Nhuận Châu. Gã đã khổ sở cầu xin mãi vẫn không thể giữ được ông lại, vô cùng thất vọng, không nhịn được mà nghĩ, nếu Lâm Nhữ chịu để ý đến gã thì có Lâm Nhữ ra mặt, giờ cửa hàng đồ sứ khai trương được rồi, cho dù không lập tức khai trương đi nữa thì vẫn lo liệu nhanh chóng hơn gã.