Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
Chương 240: Rạo Rực Ý Chí
Chương 240 : Rạo rực ý chí
Phòng thị ra lệnh đóng chặt cửa phủ, không cho thiếp thất cùng con cái của Quách Tiếu Minh ra ngoài. Bà cũng không trở về phòng, sốt ruột chờ ở cửa lầu. Ráng chiều đỏ rực ở chân trời, đến lúc hoàng hôn xuống, rồi đêm buông, đèn đuốc sáng trưng vẫn không có tin tức. Bà vội sai mấy tên tâm phúc Quách Sâm ra ngoài, chia nhau đến phủ nha cùng Phương phủ thăm dò.
Tất nhiên bà không có tâm trạng dùng bữa, đi qua đi lại gần như muốn đạp nát mặt đất cửa lầu.
Đầu giờ Tuất, Quách Sâm chạy về với sắc mặt tái xanh, răng lập cập, thở không ra hơi, một lúc sau mới kể lại chuyện xảy ra trước cổng Phương phủ.
“Lâm Nguyên áp giải đại lang về phủ nha rồi. Tiểu nhân vội chạy về, ước chừng không đến một khắc sẽ có sai dịch đến cho gọi người tra hỏi.”
Chuyện lại phát triển theo phương hướng xấu nhất.
Phòng thị ngây cả người, nhưng không thất thần bao lâu, bà cắn môi, nhanh chóng dặn dò: “Lập tức đào mộ phần của lang quân lên, khiêng xác ra ngoài, tìm một chỗ xa xa không có ai rồi thiêu rụi.”
“Đốt xác!” Quách Sâm ngây người.
“Phải, đốt xác diệt tích, mau đi làm ngay.” Chân mày của Phòng thị không hề nhíu lại.
Quách Sâm ngẩn ngơ, vội vàng dẫn người ra khỏi phủ.
Nguyệt Kiều cùng tâm phúc đứng hầu ở một bên đều tái nhợt mặt mày, cả người run lẩy bẩy.
Phòng thị đỡ búi tóc, chỉnh vải choàng vai, cười nhạt nói: “Sợ cái gì, đại lang sẽ không sao cả.”
Chỉ cần hủy thi diệt tích, không có chứng cớ, lên công đường có thể ngụy biện rằng Lâm Nhữ vì muốn hãm hại nhà họ Quách nên dẫn người đào xác Quách Tiếu Minh tạo tin đồn giá họa.
Người của phủ thứ sử đến dẫn người nhà họ Quách lên công đường tra hỏi. Phòng thị giữ phong phạm phu nhân nhà giàu, cười mỉm cho gọi dâng trà, lại kêu Nguyệt Kiều lặng lẽ đưa tiền hối lộ. Sai dịch ra vẻ muốn lập tức dẫn người đi nên không hề nao núng với chút tiếng sấm gọi mưa này.
Phòng thị kéo dài thời gian, suy nghĩ chờ Quách Sâm làm xong chuyện thì đến phủ nha, lúc ấy sẽ không xảy ra sơ sót gì.
Trì hoãn được một khắc, lại một đám người từ phủ nha đến giục, bà thấy không thể kéo dài được thêm nữa, đang trong lúc vội thì Quách Sâm trở lại.
Phòng thị liếc mắt nhìn bộ dạng của Quách Sâm, trái tim bà như rơi vào vực sâu vạn trượng.
“Xác của lang quân bị người ta đào trước rồi.” Quách Sâm run rẩy nói.
Đường lui cuối cùng thoát khỏi hiểm cảnh bị cắt đứt, Phòng thị cắn răng, ánh mắt đỏ bừng, thoáng suy tư rồi có quyết định chớp nhoáng. Bà ngoắc Nguyệt Kiều đến gần, nói rất khẽ vào tai nàng căn dặn.
Nguyệt Kiều than lên sợ hãi, che miệng ngơ ngác nhìn Phòng thị.
“Làm theo lời ta dặn, không thể không tuân theo.” Phòng thị trừng mắt, uy nghiêm lẫm liệt.
Lâm Nhữ về nhà, nghe nói Hà Lịch bất ngờ chạm trán Quách tam lang và Quách tứ lang nên vui mừng không ngớt: “Ác giả ác báo, đây là trời cũng không giúp nhà họ Quách.”
Vương đại phu đã kiểm tra cánh tay trái của Lâm Nhữ, chẩn đoán gãy xương, thương thế không thể nói là nhẹ. Nàng lấy toa thuốc chính nguyên sinh cốt cao do Lan Tôn để lại cho Vương đại phu điều chế, bản thân an nhàn đợi tin.
Giữa giờ Hợi, phía phủ nha truyền tin về, Lâm Nguyên làm việc như sấm rền gió dữ, tra hỏi cả đêm, kết cục nằm trong dự liệu của Lâm Nhữ. Phòng thị nhận tội, thiếp thân tỳ nữ Nguyệt Kiều đứng ra làm chứng cho bà, cũng không cần nghiệm thi nữa, kết án ngay trong đêm. Phòng thị bị bắt giam đợi Hình bộ thẩm tra đối chiếu lại sau thu chém đầu, Quách Thành An vô tội được thả ra.
Mộc Vũ ở cửa công đường quan sát toàn bộ quá trình, ban đầu nói ra kết quả, sau đó kể lại tường tận mọi diễn biến, nói năng lưu loát: “Phòng thị tự nhận tội, Lâm Nguyên còn cho rằng thả Quách Thành An ra là không ổn nên không quyết định ngay. Phòng thị nói, lúc lang quân qua đời, con trai bà không ở hiện trường, khi ấy đang ở trong sảnh uống rượu với khách, mong thứ sử nghĩ lại có đúng không. Lúc đó Lâm Nguyên mới đồng ý kết án.”
Lâm Nhữ như có điều suy nghĩ mà nói: “Xem ra vị khách lúc ấy Quách Thành An phải hầu rượu là Lâm Nguyên.”
“Hẳn là như thế nên Lâm Nguyên mới không dám điều tra tiếp. Xem ra cấu kết giữa Lâm Nguyên với Quách Thành An khá sâu.” Hà Lịch nói.
Lần này nhất định phải trừng trị được Quách Thành An, từng bước tạo thành một ván liên hoàn. Lòng Lâm Nhữ có dự tính, sai người quan sát Quách phủ chặt chẽ, ngay lúc phủ thứ sử Kim Lăng cho gọi Quách Thành An đến Kim Lăng tra hỏi thì cho người giả trang làm dân chúng bình thường chạy đến phủ thứ sử báo tin cho Lâm Nguyên.
Mọi chuyện nằm trong dự tính của Lâm Nhữ. Buổi sáng ngày hai mươi lăm tháng giêng, thứ sử Kim Lăng sai người đến thành Nhuận Châu lùng bắt Quách Thành An về tra án. Lâm Nguyên nghe tin, vội cho sai dịch ngăn lại, gã bắt Quách Thành An về phủ nha tra hỏi.
Phòng thị ở trong đại lao. Người phía dưới không đủ năng lực cũng như không tận tâm được như Phòng thị, coi như bọn họ chịu ra sức và chi tiền cũng không làm được gì.
Tiểu thiếp cùng con dòng thứ của Quách Tiếu Minh thấy Quách Thành An xui xẻo thì mừng rỡ, như ong vỡ tổ mà chạy đến phủ nha tố cáo.
Phòng thị vì lập uy mà từng giết mấy hạ nô cùng với một thiếp thất của Quách Tiếu Minh, mọi người đồng thanh đổ hết lên đầu Quách Thành An.
Lâm Nguyên đã không còn lòng dạ bao che. Gã cho tra xét kĩ lưỡng, người nhà họ Quách yêu cầu mở quan tài nghiệm thi thì đồng ý, lệnh ngỗ tác nghiệm thi lấy chứng cứ, thẩm tra ba ngày, chẳng cần truy cứu đến án Hồ Dũng chết cũng có thể định tội chết cho Quách Thành An.
Ngày hai mươi chín tháng giêng, người của phủ quan sát sử Dương Châu đến. Quan sát sử tiếp nhận đơn kiện của Quách tam lang và Quách tứ lang nên phái người đến tra xét. Lâm Nguyên sợ hãi bất an, sợ Quách Thành An trong lúc không có sức tự bảo vệ mình sẽ kéo cả gã xuống nước, nói ra chuyện đã cấu kết với gã làm bao nhiêu việc. Lâm Nguyên nghiêm hình bức cung Quách Thành An, buộc Quách Thành An phải nhận một đống tội lớn, dựa theo đó mà định tội chết.
Lâm Nguyên trình giấy cam kết với quan sát sử. Quan sát sử chỉ hỏi theo lệ mà thôi, khi bên này đã kết án thì không tra xét thêm nữa.
Hết tháng giêng, đến tháng hai, ý xuân thấm nhuần qua mọi ngóc ngách, màu xanh tươi non, hoa nở kiều diễm. Trong Phương phủ, ai nấy đi lại nhẹ nhàng, dáng vẻ cùng lời nói đều lộ ra ý vui.
Chạng vạng, Lâm Nhữ từ phường quạt về phủ, hào hứng cực kì, sai Uyển Sơ và Cảnh Sơ dọn bàn ăn trong sân nhà đài Sấu Thạch, cho bày rượu và thức ăn để nâng ly chúc mừng với Hà Lịch.
Quách Thành An và Phòng thị ở trong đại lao, nhà họ Phương tiễn được đại địch nên niềm vui vô vàn.
Năm ngoái các nhà buôn quạt kêu la đòi trả lại hàng, qua năm lại ghé, nhìn thấy phường quạt nhà họ Tạ giờ đang do nhà họ Phương làm quạt, nghe thấy thời hạn thuê là một năm, cả năm nay nhà họ Tạ không có nơi làm quạt nên quạt nhà họ Tạ không thể xuất hiện lại trên thị trường, họ mới cuống cuồng muốn hỏi thăm tình hình quạt nhà họ Quách. Quách Thành An vào đại lao bị phán tử hình, họ đồng loạt choáng váng, ngậm miệng không nhắc đến chuyện trả hàng quạt nhà họ Phương nữa.
Quách Tiếu Minh không thích Phòng thị cùng Quách Thành An, nhưng sau cùng vẫn trao lại quyền hành cho Quách Thành An. Nguyên do vì có Phòng thị giỏi nắm quyền, nhưng cũng bởi Quách Thành An có năng lực hơn hẳn bất kì đứa con trai nào khác của ông.
Quách Thành An với Phòng thị vào đại lao. Mười mấy người con trai của Quách Tiếu Minh không có ai nghĩ cho đại cục, nghĩ cho cả gia tộc lớn nhà họ Quách, mà chỉ lo tranh đoạt chức gia chủ, nhưng chẳng ai có năng lực vượt trội áp được các huynh đệ. Việc tranh giành đoạt vị giằng co không ngớt, đấu đến mức sục sôi ngất trời, đặc biệt nổi bật nhất là Quách tam lang với Quách tứ lang. Hai người từng liên thủ với nhau, giờ kẻ địch đã ngã xuống thì chuyển hướng tranh chấp.
Bên trong không yên ổn, bên ngoài loạn hết cả lên, hạ nhân trong phủ cùng người trong phường quạt đều là tay chân của Quách Thành An với Phòng thị, không nghe sai sử từ những người con trai khác của Quách Tiếu Minh, đã loạn càng thêm loạn.
Đợt này tuy phường quạt nhà họ Quách có đi vào sản xuất nhưng mọi người lén giở thủ đoạn, quạt được làm ra vô cùng không ổn, lại lề mà lề mề mỗi ngày chẳng làm được bao nhiêu chiếc. Các nhà buôn quạt thấy nhà họ Quách không xong rồi, do dự chần chừ không biết có nên đặt quạt nhà họ Phương hay không, có không ít nhà buôn dừng chân ở thành Nhuận Châu.
Chương 240 : Rạo rực ý chí
Phòng thị ra lệnh đóng chặt cửa phủ, không cho thiếp thất cùng con cái của Quách Tiếu Minh ra ngoài. Bà cũng không trở về phòng, sốt ruột chờ ở cửa lầu. Ráng chiều đỏ rực ở chân trời, đến lúc hoàng hôn xuống, rồi đêm buông, đèn đuốc sáng trưng vẫn không có tin tức. Bà vội sai mấy tên tâm phúc Quách Sâm ra ngoài, chia nhau đến phủ nha cùng Phương phủ thăm dò.
Tất nhiên bà không có tâm trạng dùng bữa, đi qua đi lại gần như muốn đạp nát mặt đất cửa lầu.
Đầu giờ Tuất, Quách Sâm chạy về với sắc mặt tái xanh, răng lập cập, thở không ra hơi, một lúc sau mới kể lại chuyện xảy ra trước cổng Phương phủ.
“Lâm Nguyên áp giải đại lang về phủ nha rồi. Tiểu nhân vội chạy về, ước chừng không đến một khắc sẽ có sai dịch đến cho gọi người tra hỏi.”
Chuyện lại phát triển theo phương hướng xấu nhất.
Phòng thị ngây cả người, nhưng không thất thần bao lâu, bà cắn môi, nhanh chóng dặn dò: “Lập tức đào mộ phần của lang quân lên, khiêng xác ra ngoài, tìm một chỗ xa xa không có ai rồi thiêu rụi.”
“Đốt xác!” Quách Sâm ngây người.
“Phải, đốt xác diệt tích, mau đi làm ngay.” Chân mày của Phòng thị không hề nhíu lại.
Quách Sâm ngẩn ngơ, vội vàng dẫn người ra khỏi phủ.
Nguyệt Kiều cùng tâm phúc đứng hầu ở một bên đều tái nhợt mặt mày, cả người run lẩy bẩy.
Phòng thị đỡ búi tóc, chỉnh vải choàng vai, cười nhạt nói: “Sợ cái gì, đại lang sẽ không sao cả.”
Chỉ cần hủy thi diệt tích, không có chứng cớ, lên công đường có thể ngụy biện rằng Lâm Nhữ vì muốn hãm hại nhà họ Quách nên dẫn người đào xác Quách Tiếu Minh tạo tin đồn giá họa.
Người của phủ thứ sử đến dẫn người nhà họ Quách lên công đường tra hỏi. Phòng thị giữ phong phạm phu nhân nhà giàu, cười mỉm cho gọi dâng trà, lại kêu Nguyệt Kiều lặng lẽ đưa tiền hối lộ. Sai dịch ra vẻ muốn lập tức dẫn người đi nên không hề nao núng với chút tiếng sấm gọi mưa này.
Phòng thị kéo dài thời gian, suy nghĩ chờ Quách Sâm làm xong chuyện thì đến phủ nha, lúc ấy sẽ không xảy ra sơ sót gì.
Trì hoãn được một khắc, lại một đám người từ phủ nha đến giục, bà thấy không thể kéo dài được thêm nữa, đang trong lúc vội thì Quách Sâm trở lại.
Phòng thị liếc mắt nhìn bộ dạng của Quách Sâm, trái tim bà như rơi vào vực sâu vạn trượng.
“Xác của lang quân bị người ta đào trước rồi.” Quách Sâm run rẩy nói.
Đường lui cuối cùng thoát khỏi hiểm cảnh bị cắt đứt, Phòng thị cắn răng, ánh mắt đỏ bừng, thoáng suy tư rồi có quyết định chớp nhoáng. Bà ngoắc Nguyệt Kiều đến gần, nói rất khẽ vào tai nàng căn dặn.
Nguyệt Kiều than lên sợ hãi, che miệng ngơ ngác nhìn Phòng thị.
“Làm theo lời ta dặn, không thể không tuân theo.” Phòng thị trừng mắt, uy nghiêm lẫm liệt.
Lâm Nhữ về nhà, nghe nói Hà Lịch bất ngờ chạm trán Quách tam lang và Quách tứ lang nên vui mừng không ngớt: “Ác giả ác báo, đây là trời cũng không giúp nhà họ Quách.”
Vương đại phu đã kiểm tra cánh tay trái của Lâm Nhữ, chẩn đoán gãy xương, thương thế không thể nói là nhẹ. Nàng lấy toa thuốc chính nguyên sinh cốt cao do Lan Tôn để lại cho Vương đại phu điều chế, bản thân an nhàn đợi tin.
Giữa giờ Hợi, phía phủ nha truyền tin về, Lâm Nguyên làm việc như sấm rền gió dữ, tra hỏi cả đêm, kết cục nằm trong dự liệu của Lâm Nhữ. Phòng thị nhận tội, thiếp thân tỳ nữ Nguyệt Kiều đứng ra làm chứng cho bà, cũng không cần nghiệm thi nữa, kết án ngay trong đêm. Phòng thị bị bắt giam đợi Hình bộ thẩm tra đối chiếu lại sau thu chém đầu, Quách Thành An vô tội được thả ra.
Mộc Vũ ở cửa công đường quan sát toàn bộ quá trình, ban đầu nói ra kết quả, sau đó kể lại tường tận mọi diễn biến, nói năng lưu loát: “Phòng thị tự nhận tội, Lâm Nguyên còn cho rằng thả Quách Thành An ra là không ổn nên không quyết định ngay. Phòng thị nói, lúc lang quân qua đời, con trai bà không ở hiện trường, khi ấy đang ở trong sảnh uống rượu với khách, mong thứ sử nghĩ lại có đúng không. Lúc đó Lâm Nguyên mới đồng ý kết án.”
Lâm Nhữ như có điều suy nghĩ mà nói: “Xem ra vị khách lúc ấy Quách Thành An phải hầu rượu là Lâm Nguyên.”
“Hẳn là như thế nên Lâm Nguyên mới không dám điều tra tiếp. Xem ra cấu kết giữa Lâm Nguyên với Quách Thành An khá sâu.” Hà Lịch nói.
Lần này nhất định phải trừng trị được Quách Thành An, từng bước tạo thành một ván liên hoàn. Lòng Lâm Nhữ có dự tính, sai người quan sát Quách phủ chặt chẽ, ngay lúc phủ thứ sử Kim Lăng cho gọi Quách Thành An đến Kim Lăng tra hỏi thì cho người giả trang làm dân chúng bình thường chạy đến phủ thứ sử báo tin cho Lâm Nguyên.
Mọi chuyện nằm trong dự tính của Lâm Nhữ. Buổi sáng ngày hai mươi lăm tháng giêng, thứ sử Kim Lăng sai người đến thành Nhuận Châu lùng bắt Quách Thành An về tra án. Lâm Nguyên nghe tin, vội cho sai dịch ngăn lại, gã bắt Quách Thành An về phủ nha tra hỏi.
Phòng thị ở trong đại lao. Người phía dưới không đủ năng lực cũng như không tận tâm được như Phòng thị, coi như bọn họ chịu ra sức và chi tiền cũng không làm được gì.
Tiểu thiếp cùng con dòng thứ của Quách Tiếu Minh thấy Quách Thành An xui xẻo thì mừng rỡ, như ong vỡ tổ mà chạy đến phủ nha tố cáo.
Phòng thị vì lập uy mà từng giết mấy hạ nô cùng với một thiếp thất của Quách Tiếu Minh, mọi người đồng thanh đổ hết lên đầu Quách Thành An.
Lâm Nguyên đã không còn lòng dạ bao che. Gã cho tra xét kĩ lưỡng, người nhà họ Quách yêu cầu mở quan tài nghiệm thi thì đồng ý, lệnh ngỗ tác nghiệm thi lấy chứng cứ, thẩm tra ba ngày, chẳng cần truy cứu đến án Hồ Dũng chết cũng có thể định tội chết cho Quách Thành An.
Ngày hai mươi chín tháng giêng, người của phủ quan sát sử Dương Châu đến. Quan sát sử tiếp nhận đơn kiện của Quách tam lang và Quách tứ lang nên phái người đến tra xét. Lâm Nguyên sợ hãi bất an, sợ Quách Thành An trong lúc không có sức tự bảo vệ mình sẽ kéo cả gã xuống nước, nói ra chuyện đã cấu kết với gã làm bao nhiêu việc. Lâm Nguyên nghiêm hình bức cung Quách Thành An, buộc Quách Thành An phải nhận một đống tội lớn, dựa theo đó mà định tội chết.
Lâm Nguyên trình giấy cam kết với quan sát sử. Quan sát sử chỉ hỏi theo lệ mà thôi, khi bên này đã kết án thì không tra xét thêm nữa.
Hết tháng giêng, đến tháng hai, ý xuân thấm nhuần qua mọi ngóc ngách, màu xanh tươi non, hoa nở kiều diễm. Trong Phương phủ, ai nấy đi lại nhẹ nhàng, dáng vẻ cùng lời nói đều lộ ra ý vui.
Chạng vạng, Lâm Nhữ từ phường quạt về phủ, hào hứng cực kì, sai Uyển Sơ và Cảnh Sơ dọn bàn ăn trong sân nhà đài Sấu Thạch, cho bày rượu và thức ăn để nâng ly chúc mừng với Hà Lịch.
Quách Thành An và Phòng thị ở trong đại lao, nhà họ Phương tiễn được đại địch nên niềm vui vô vàn.
Năm ngoái các nhà buôn quạt kêu la đòi trả lại hàng, qua năm lại ghé, nhìn thấy phường quạt nhà họ Tạ giờ đang do nhà họ Phương làm quạt, nghe thấy thời hạn thuê là một năm, cả năm nay nhà họ Tạ không có nơi làm quạt nên quạt nhà họ Tạ không thể xuất hiện lại trên thị trường, họ mới cuống cuồng muốn hỏi thăm tình hình quạt nhà họ Quách. Quách Thành An vào đại lao bị phán tử hình, họ đồng loạt choáng váng, ngậm miệng không nhắc đến chuyện trả hàng quạt nhà họ Phương nữa.
Quách Tiếu Minh không thích Phòng thị cùng Quách Thành An, nhưng sau cùng vẫn trao lại quyền hành cho Quách Thành An. Nguyên do vì có Phòng thị giỏi nắm quyền, nhưng cũng bởi Quách Thành An có năng lực hơn hẳn bất kì đứa con trai nào khác của ông.
Quách Thành An với Phòng thị vào đại lao. Mười mấy người con trai của Quách Tiếu Minh không có ai nghĩ cho đại cục, nghĩ cho cả gia tộc lớn nhà họ Quách, mà chỉ lo tranh đoạt chức gia chủ, nhưng chẳng ai có năng lực vượt trội áp được các huynh đệ. Việc tranh giành đoạt vị giằng co không ngớt, đấu đến mức sục sôi ngất trời, đặc biệt nổi bật nhất là Quách tam lang với Quách tứ lang. Hai người từng liên thủ với nhau, giờ kẻ địch đã ngã xuống thì chuyển hướng tranh chấp.
Bên trong không yên ổn, bên ngoài loạn hết cả lên, hạ nhân trong phủ cùng người trong phường quạt đều là tay chân của Quách Thành An với Phòng thị, không nghe sai sử từ những người con trai khác của Quách Tiếu Minh, đã loạn càng thêm loạn.
Đợt này tuy phường quạt nhà họ Quách có đi vào sản xuất nhưng mọi người lén giở thủ đoạn, quạt được làm ra vô cùng không ổn, lại lề mà lề mề mỗi ngày chẳng làm được bao nhiêu chiếc. Các nhà buôn quạt thấy nhà họ Quách không xong rồi, do dự chần chừ không biết có nên đặt quạt nhà họ Phương hay không, có không ít nhà buôn dừng chân ở thành Nhuận Châu.