Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-239
Chương 239: Gọn Trong Bàn Tay
Chương 239 : Gọn trong bàn tay
Mọi chuyện sắp xếp thỏa đáng rồi, Hà Lịch đưa Mai nương về Phương phủ.
Hắn lo lắng Lâm Nguyên dẫn theo sai dịch bắt người sẽ quấy nhiễu đến Phương Khương thị và dọa hai đứa bé nên sai đóng cửa cài then, chỉ mình hắn canh chừng ngoài cổng phủ.
Lâm Nguyên mang theo sai dịch rề rà ra khỏi phủ nha, một khắc sau mới đến Phương phủ.
Cổng Phương phủ đóng chặt, trang trọng nghiêm túc, dưới cửa lầu thắp hai ngọn đèn lồng, ánh sáng chập chờn.
Một mình Hà Lịch đứng ngoài cổng, hắn thấy đám Lâm Nguyên thì không hoảng hốt không vội vàng tiến lên hành lễ: “Nhị lang đã dặn, nếu Lâm thứ sử đến thì để thảo dân bẩm lại thứ sử rằng, Quách Thành An táng tận lương tâm hại chết phụ thân ruột của gã, hại chết ba hạ nhân của nhà họ Quách vốn bị bắt vào đại lao phủ thứ sử Kim Lăng, còn cả chuyện sai người đốt phường quạt nhà họ Phương. Chứng cứ đều nằm trong tay nhị lang. Vì chuyện không chỉ giới hạn trong thành Nhuận Châu nên nhị lang đã sai người đến phủ Kim Lăng tố cáo.”
Hà Lịch nói một câu, sắc mặt Quách Thành An trắng thêm một phần. Đến khi Hà Lịch dứt lời, gã đã im lặng thất thanh.
Lâm Nguyên nghiêng đầu nhìn Quách Thành An, chậm rãi lui về phía sau.
Hà Lịch chậm chạp nói tiếp: “Nhị lang còn bảo, chuyện Quách Thành An hại chết phụ thân ruột của gã đã truyền khắp thành Nhuận Châu. Vừa rồi tam lang và tứ lang nhà họ Quách dùng bữa ở lầu Nghênh Tân nên biết tin tức này trước nhất, đã đến phủ Dương Châu tố cáo. Nếu Lâm thứ sử có thể tra xét rõ chuyện này, cũng dễ dàng rút mình ra gọn ghẽ lúc quan sát sử có hỏi đến.”
“Đừng nghe hắn nói linh tinh.” Quách Thành An chợt quát lên, gã xông tới chỗ Hà Lịch, đưa tay bóp cổ hắn.
“Ta không hề nói linh tinh. Huynh thử đến lầu Nghênh Tân chẳng phải sẽ biết ngay à.” Hà Lịch không hề sợ sệt, nắm lấy cổ tay Quách Thành An so lực với nhau.
Quách Thành An xanh mặt, tay càng thêm dùng sức.
Hà Lịch cười: “Quách đại lang… muốn giết người diệt khẩu… ngay trước mặt… Lâm thứ sử sao? Nhị lang… sớm đoán ra huynh sẽ… làm thế này… đã cho mời người… chứng kiến.”
Mặt mày Lâm Nguyên tái mét, nhìn về phía tường rào Phương phủ, trong bóng tối không thấy rõ, nhưng Lâm Nhữ tính toán đường đi nước bước cả rồi, khó nói không sắp xếp những người không phải người nhà họ Phương làm chứng. Tất nhiên Quách Thành An có ơn với mình, nhưng không đến mức khiến bản thân có thể mạo hiểm chuyện mất chức để bênh vực. Nghĩ thế, Lâm Nguyên lớn giọng quát: “Quách Thành An, nhà ngươi thật to gan lớn mật, dám giết người ngay trước mặt bản thứ sử.” Gã vẫy tay gọi sai dịch: “Kéo Quách Thành An ra!”
Sai dịch tiến lên kéo Quách Thành An khỏi người Hà Lịch, bẻ hai tay gã ra sau.
“Lâm công, ngài chớ nghe hắn nói linh tinh. Hắn muốn cứu mỹ nhân tuyệt sắc ấy thôi. Mỹ nhân ấy rất đẹp, so với Tạ Sùng Huy không thua kém là bao, đàn ông nào nhìn thấy cũng phải động lòng.” Quách Thành An kêu to.
Lâm Nguyên chần chừ.
Nếu muốn thăng chức không ngừng, chỉ dùng tiền thì chưa đủ, phải có cả sắc đẹp mới thông suốt không vướng trở ngại gì.
Quách Thành An thấy Lâm Nguyên dao động, mừng rỡ nói: “Giờ mỹ nhân ấy đang ở trong Phương phủ, việc này không nên chậm trễ, Phương Lâm Nhữ giấu mỹ nhân đi thì xem như không tìm được nữa.”
Lâm Nguyên thoáng chần chừ, phất tay để sai dịch buông Quách Thành An ra, cố làm ra vẻ mà nói: “Phải trái đúng sai đợi lên công đường thẩm vấn sẽ rõ. Hà Lịch, mở cổng phủ ra, để bản quan mang người đi.”
Hà Lịch cười ha hả, mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Lâm Nhữ. Hắn đẩy nhẹ cửa rồi nói: “Mở cửa, để Lâm công nhìn thử Mai nương.”
Tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên, cổng phủ mở ra. Sai dịch muốn vào trong, nhưng cửa chống trộm bên ngoài vẫn lề mề không mở. Cửa được làm từ thanh ngang vừa lớn vừa dày vừa nặng, sau cửa là tám chiếc khóa móc, nếu không mở khóa thì không thể vào được. Sai dịch đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Nguyên.
“Hà Lịch, còn không mau sai người mở khóa!” Lâm Nguyên uy nghiêm ra lệnh.
“Lâm thứ sử đợi đã.” Hà Lịch cười cười, thò đầu vào cửa nói: “Mai nương, mau ra chào Lâm thứ sử.”
Bóng dáng tinh tế, dịu dàng và xinh đẹp đi ra từ căn phòng ngay cổng. Nàng dùng quạt hợp hoan che đi nửa gương mặt, chỉ nhìn thấy một đôi mắt như làn nước thu. Mắt Lâm Nguyên nhìn thẳng, lẩm bẩm: “Mỹ nhân!”
Sai dịch xung quanh cũng hít một hơi sâu, si ngốc ngây ngẩn, há miệng, nước miếng nhỏ giọt.
Quách Thành An cười đắc ý: “Lâm công, ngài nhìn xem, đẹp lắm đúng không?”
“Đúng vậy, rất đẹp!” Lâm Nguyên thất thanh, vẫy tay nói: “Người đâu, xông lên…”
Câu nói kế tiếp không nói hết, vì mỹ nhân buông quạt hợp hoan xuống, gã kêu lên thất thố đầy sợ hãi: “Á!”
Chúng sai dịch đồng loạt lùi ra sau, có người kinh hãi đến mức trợn mắt, không đành lòng nhìn thấy.
Hà Lịch cũng ngây cả người. Lúc trước, trên gò má nàng chỉ có một vết trầy, mà giờ gò má bị thương giống như bị ma sát với mặt đất, với tường, hay có một khúc gỗ thô rạch qua. Toàn bộ gò má trái đều nát da nát thịt, chỗ lồi chỗ lõm. Trong bóng tối, nửa gương mặt xinh đẹp vô song, nửa còn lại thì quỷ dị khiến người ta chỉ liếc mắt đã thấy rợn tóc gáy, liếc lần hai cả nhịp tim cũng ngừng.
“Sao có thể như vậy?” Quách Thành An sợ hãi kêu lên, một lúc sau thì mắng lớn: “Hà Lịch, ngươi thật là độc ác, vốn là một mỹ nhân như hoa như ngọc, ngươi lại có thể hủy đi gương mặt của nàng ta như thế!” Rồi gã nói với Lâm Nguyên: “Lâm công, Hà Lịch và Phương Lâm Nhữ tự ý tổn hại đến người khác, cần phải trừng trị thật mạnh tay.”
Hà Lịch chưa kịp nói gì, Mai nương đã mở miệng: “Quách Thành An, ngài khiến ta té nhào một cú rất mạnh từ thùng xe xuống, khiến gương mặt của ta thành ra thế này, còn ngậm máu phun người bêu xấu người khác. Sao ngài có thể nói ra những lời thế được?”
Quách Thành An đang khua tay khẳng khái sục sôi chợt cứng đờ. Sau khi Mai nương té ngã, gã bận đánh nhau sống chết với Lâm Nhữ, căn bản không hề chú ý đến nàng. Bất kể thế nào đi nữa, gã không thể nhận tội danh này, vội kêu to: “Đều là hàm hồ, ăn nói linh tinh!”
Mai nương không nói gì, nàng vén gấu váy lên, bắp chân trắng nõn xinh đẹp lộ ra. Nhưng khi nàng vén lên cao nữa, hiện lên hai bắp đùi trầy da chảy máu đầm đìa. Kế đến, nàng vén tay áo lên, cũng rơi vào tình trạng tương tự thảm thiết đến mức không nỡ nhìn
Sát thương với vết thương tự bản thân gây ra, người tinh mắt sẽ phân biệt được.
Quách Thành An á khẩu không trả lời được, không thể biện giải thêm.
Hà Lịch ho khan, hắng giọng. Nguy cơ phía Mai nương đã được giải trừ. Không lề mề thêm nữa, hắn chắp tay mỉm cười nói với Lâm Nguyên: “Lâm thứ sử đức cao, làm quan thanh liêm khiến trăm họ trong thành Nhuận Châu vô cùng kính nể. Chuyện Quách Thành An độc giết phụ thân ruột của mình, chắc hẳn thứ sử sẽ thẩm vấn thật kĩ lưỡng. Nghe nói phụ thân của gã chết do bị người ta đổ rượu thuần cao độ khiến trúng độc rượu. Lâm thứ sử nếu có thể thì gọi cả những người khác trong nhà họ Quách, hỏi thử họ có chịu mở quan tài nghiệm thi hay không. Nếu được thế, tất nhiên chân tướng sẽ rõ ràng. Để chậm trễ, quan sát sử giáng tội xuống, e là…”
Hắn dừng lại, không nói thêm.
Mỹ nhân trở thành dạ xoa mà đầu sỏ lại là Quách Thành An. Lâm Nguyên tức tối trong lòng. Lời Hà Lịch như có điều ám chỉ, hàm râu dê của Lâm Nguyên run run, ánh mắt hé nửa, thoáng suy nghĩ, vì tiền đồ của bản thân, chỉ có thể hi sinh Quách Thành An. Gã vẫy tay, lớn tiếng nói: “Bắt Quách Thành An lại mang về phủ nha, truyền người nhà họ Quách đến xét hỏi.”
Sai dịch hận Quách Thành An phá hủy gương mặt của mỹ nhân tuyệt sắc nên tiến lên như hổ sói, cực lực khống chế Quách Thành An.
Quách Thành An há miệng, thoáng thay đổi suy nghĩ, cho gọi người nhà họ Quách lên công đường thì mẫu thân gã là một người có miệng lưỡi khôn khéo, hẳn có thể nói chạm đến lòng Lâm Nguyên để Lâm Nguyên đứng về phía mình hóa giải được nguy cơ, nên gã khép môi lại.
Hà Lịch dõi mắt theo đoàn người Lâm Nguyên đi xa, hai chân mềm nhũn, người đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn chầm chậm bước đi, Dẫn Tuyền nhanh chóng mở cửa chống trộm ra. Hà Lịch vào trong, thương xót nhìn Mai nương: “Khó cho cô rồi.”
“Không có gì.” Mai nương cười cười, tấm thân bồ liễu lại có ý chí của tùng xanh, ngạo cốt của hàn mai.
Hà Lịch cảm khái không thôi, sai người canh cổng mau đi mời Phương Tú Khởi đến dẫn Mai nương thu xếp cùng những mỹ nhân ra khỏi vườn trúc tía kia, mời cả Vương đại phu trị thương cho nàng, lại sai một người gọi Phương Kính đến.
Phương Kính đến đây rất nhanh. Hà Lịch đưa lời khai của hạ nhân nhà họ Quách lại cho gã. Hắn sai gã dẫn theo hai người nữa ra khỏi thành Nhuận Châu ngay trong đêm đến phủ thứ sử Kim Lăng tố cáo, yêu cầu tra xét người xúi giục sau màn lừa gạt Hà Dư.
Lâm Nhữ phân tích, người độc giết Quách Tiếu Minh vốn là Phòng thị. Phòng thị vì cứu con trai sẽ gánh lấy hết tội vào người. Lâm Nguyên vì nợ ân tình của Quách Thành An, chỉ cần có hung thủ để kết án sẽ thuận đà định tội Phòng thị, thả Quách Thành An ra.
Muốn trừng trị Quách Thành An còn cần đến phía phủ thứ sử Kim Lăng phái người bắt gã, nhờ vào đó khiến Lâm Nguyên phải kinh hoàng tránh mình mất chức nên không thể không đích thân ra tay trị tội Quách Thành An.
Lá gan của Lâm Nguyên rất nhỏ, yêu tiền tiếc mạng, không tin gã không rơi vào tròng.
Cái chết của Hồ Dũng nằm trong sự kiểm soát của Lâm Nguyên. Lâm Nguyên muốn tìm chứng cứ trị tội Quách Thành An thì dễ như trở bàn tay.
Chương 239 : Gọn trong bàn tay
Mọi chuyện sắp xếp thỏa đáng rồi, Hà Lịch đưa Mai nương về Phương phủ.
Hắn lo lắng Lâm Nguyên dẫn theo sai dịch bắt người sẽ quấy nhiễu đến Phương Khương thị và dọa hai đứa bé nên sai đóng cửa cài then, chỉ mình hắn canh chừng ngoài cổng phủ.
Lâm Nguyên mang theo sai dịch rề rà ra khỏi phủ nha, một khắc sau mới đến Phương phủ.
Cổng Phương phủ đóng chặt, trang trọng nghiêm túc, dưới cửa lầu thắp hai ngọn đèn lồng, ánh sáng chập chờn.
Một mình Hà Lịch đứng ngoài cổng, hắn thấy đám Lâm Nguyên thì không hoảng hốt không vội vàng tiến lên hành lễ: “Nhị lang đã dặn, nếu Lâm thứ sử đến thì để thảo dân bẩm lại thứ sử rằng, Quách Thành An táng tận lương tâm hại chết phụ thân ruột của gã, hại chết ba hạ nhân của nhà họ Quách vốn bị bắt vào đại lao phủ thứ sử Kim Lăng, còn cả chuyện sai người đốt phường quạt nhà họ Phương. Chứng cứ đều nằm trong tay nhị lang. Vì chuyện không chỉ giới hạn trong thành Nhuận Châu nên nhị lang đã sai người đến phủ Kim Lăng tố cáo.”
Hà Lịch nói một câu, sắc mặt Quách Thành An trắng thêm một phần. Đến khi Hà Lịch dứt lời, gã đã im lặng thất thanh.
Lâm Nguyên nghiêng đầu nhìn Quách Thành An, chậm rãi lui về phía sau.
Hà Lịch chậm chạp nói tiếp: “Nhị lang còn bảo, chuyện Quách Thành An hại chết phụ thân ruột của gã đã truyền khắp thành Nhuận Châu. Vừa rồi tam lang và tứ lang nhà họ Quách dùng bữa ở lầu Nghênh Tân nên biết tin tức này trước nhất, đã đến phủ Dương Châu tố cáo. Nếu Lâm thứ sử có thể tra xét rõ chuyện này, cũng dễ dàng rút mình ra gọn ghẽ lúc quan sát sử có hỏi đến.”
“Đừng nghe hắn nói linh tinh.” Quách Thành An chợt quát lên, gã xông tới chỗ Hà Lịch, đưa tay bóp cổ hắn.
“Ta không hề nói linh tinh. Huynh thử đến lầu Nghênh Tân chẳng phải sẽ biết ngay à.” Hà Lịch không hề sợ sệt, nắm lấy cổ tay Quách Thành An so lực với nhau.
Quách Thành An xanh mặt, tay càng thêm dùng sức.
Hà Lịch cười: “Quách đại lang… muốn giết người diệt khẩu… ngay trước mặt… Lâm thứ sử sao? Nhị lang… sớm đoán ra huynh sẽ… làm thế này… đã cho mời người… chứng kiến.”
Mặt mày Lâm Nguyên tái mét, nhìn về phía tường rào Phương phủ, trong bóng tối không thấy rõ, nhưng Lâm Nhữ tính toán đường đi nước bước cả rồi, khó nói không sắp xếp những người không phải người nhà họ Phương làm chứng. Tất nhiên Quách Thành An có ơn với mình, nhưng không đến mức khiến bản thân có thể mạo hiểm chuyện mất chức để bênh vực. Nghĩ thế, Lâm Nguyên lớn giọng quát: “Quách Thành An, nhà ngươi thật to gan lớn mật, dám giết người ngay trước mặt bản thứ sử.” Gã vẫy tay gọi sai dịch: “Kéo Quách Thành An ra!”
Sai dịch tiến lên kéo Quách Thành An khỏi người Hà Lịch, bẻ hai tay gã ra sau.
“Lâm công, ngài chớ nghe hắn nói linh tinh. Hắn muốn cứu mỹ nhân tuyệt sắc ấy thôi. Mỹ nhân ấy rất đẹp, so với Tạ Sùng Huy không thua kém là bao, đàn ông nào nhìn thấy cũng phải động lòng.” Quách Thành An kêu to.
Lâm Nguyên chần chừ.
Nếu muốn thăng chức không ngừng, chỉ dùng tiền thì chưa đủ, phải có cả sắc đẹp mới thông suốt không vướng trở ngại gì.
Quách Thành An thấy Lâm Nguyên dao động, mừng rỡ nói: “Giờ mỹ nhân ấy đang ở trong Phương phủ, việc này không nên chậm trễ, Phương Lâm Nhữ giấu mỹ nhân đi thì xem như không tìm được nữa.”
Lâm Nguyên thoáng chần chừ, phất tay để sai dịch buông Quách Thành An ra, cố làm ra vẻ mà nói: “Phải trái đúng sai đợi lên công đường thẩm vấn sẽ rõ. Hà Lịch, mở cổng phủ ra, để bản quan mang người đi.”
Hà Lịch cười ha hả, mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Lâm Nhữ. Hắn đẩy nhẹ cửa rồi nói: “Mở cửa, để Lâm công nhìn thử Mai nương.”
Tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên, cổng phủ mở ra. Sai dịch muốn vào trong, nhưng cửa chống trộm bên ngoài vẫn lề mề không mở. Cửa được làm từ thanh ngang vừa lớn vừa dày vừa nặng, sau cửa là tám chiếc khóa móc, nếu không mở khóa thì không thể vào được. Sai dịch đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Nguyên.
“Hà Lịch, còn không mau sai người mở khóa!” Lâm Nguyên uy nghiêm ra lệnh.
“Lâm thứ sử đợi đã.” Hà Lịch cười cười, thò đầu vào cửa nói: “Mai nương, mau ra chào Lâm thứ sử.”
Bóng dáng tinh tế, dịu dàng và xinh đẹp đi ra từ căn phòng ngay cổng. Nàng dùng quạt hợp hoan che đi nửa gương mặt, chỉ nhìn thấy một đôi mắt như làn nước thu. Mắt Lâm Nguyên nhìn thẳng, lẩm bẩm: “Mỹ nhân!”
Sai dịch xung quanh cũng hít một hơi sâu, si ngốc ngây ngẩn, há miệng, nước miếng nhỏ giọt.
Quách Thành An cười đắc ý: “Lâm công, ngài nhìn xem, đẹp lắm đúng không?”
“Đúng vậy, rất đẹp!” Lâm Nguyên thất thanh, vẫy tay nói: “Người đâu, xông lên…”
Câu nói kế tiếp không nói hết, vì mỹ nhân buông quạt hợp hoan xuống, gã kêu lên thất thố đầy sợ hãi: “Á!”
Chúng sai dịch đồng loạt lùi ra sau, có người kinh hãi đến mức trợn mắt, không đành lòng nhìn thấy.
Hà Lịch cũng ngây cả người. Lúc trước, trên gò má nàng chỉ có một vết trầy, mà giờ gò má bị thương giống như bị ma sát với mặt đất, với tường, hay có một khúc gỗ thô rạch qua. Toàn bộ gò má trái đều nát da nát thịt, chỗ lồi chỗ lõm. Trong bóng tối, nửa gương mặt xinh đẹp vô song, nửa còn lại thì quỷ dị khiến người ta chỉ liếc mắt đã thấy rợn tóc gáy, liếc lần hai cả nhịp tim cũng ngừng.
“Sao có thể như vậy?” Quách Thành An sợ hãi kêu lên, một lúc sau thì mắng lớn: “Hà Lịch, ngươi thật là độc ác, vốn là một mỹ nhân như hoa như ngọc, ngươi lại có thể hủy đi gương mặt của nàng ta như thế!” Rồi gã nói với Lâm Nguyên: “Lâm công, Hà Lịch và Phương Lâm Nhữ tự ý tổn hại đến người khác, cần phải trừng trị thật mạnh tay.”
Hà Lịch chưa kịp nói gì, Mai nương đã mở miệng: “Quách Thành An, ngài khiến ta té nhào một cú rất mạnh từ thùng xe xuống, khiến gương mặt của ta thành ra thế này, còn ngậm máu phun người bêu xấu người khác. Sao ngài có thể nói ra những lời thế được?”
Quách Thành An đang khua tay khẳng khái sục sôi chợt cứng đờ. Sau khi Mai nương té ngã, gã bận đánh nhau sống chết với Lâm Nhữ, căn bản không hề chú ý đến nàng. Bất kể thế nào đi nữa, gã không thể nhận tội danh này, vội kêu to: “Đều là hàm hồ, ăn nói linh tinh!”
Mai nương không nói gì, nàng vén gấu váy lên, bắp chân trắng nõn xinh đẹp lộ ra. Nhưng khi nàng vén lên cao nữa, hiện lên hai bắp đùi trầy da chảy máu đầm đìa. Kế đến, nàng vén tay áo lên, cũng rơi vào tình trạng tương tự thảm thiết đến mức không nỡ nhìn
Sát thương với vết thương tự bản thân gây ra, người tinh mắt sẽ phân biệt được.
Quách Thành An á khẩu không trả lời được, không thể biện giải thêm.
Hà Lịch ho khan, hắng giọng. Nguy cơ phía Mai nương đã được giải trừ. Không lề mề thêm nữa, hắn chắp tay mỉm cười nói với Lâm Nguyên: “Lâm thứ sử đức cao, làm quan thanh liêm khiến trăm họ trong thành Nhuận Châu vô cùng kính nể. Chuyện Quách Thành An độc giết phụ thân ruột của mình, chắc hẳn thứ sử sẽ thẩm vấn thật kĩ lưỡng. Nghe nói phụ thân của gã chết do bị người ta đổ rượu thuần cao độ khiến trúng độc rượu. Lâm thứ sử nếu có thể thì gọi cả những người khác trong nhà họ Quách, hỏi thử họ có chịu mở quan tài nghiệm thi hay không. Nếu được thế, tất nhiên chân tướng sẽ rõ ràng. Để chậm trễ, quan sát sử giáng tội xuống, e là…”
Hắn dừng lại, không nói thêm.
Mỹ nhân trở thành dạ xoa mà đầu sỏ lại là Quách Thành An. Lâm Nguyên tức tối trong lòng. Lời Hà Lịch như có điều ám chỉ, hàm râu dê của Lâm Nguyên run run, ánh mắt hé nửa, thoáng suy nghĩ, vì tiền đồ của bản thân, chỉ có thể hi sinh Quách Thành An. Gã vẫy tay, lớn tiếng nói: “Bắt Quách Thành An lại mang về phủ nha, truyền người nhà họ Quách đến xét hỏi.”
Sai dịch hận Quách Thành An phá hủy gương mặt của mỹ nhân tuyệt sắc nên tiến lên như hổ sói, cực lực khống chế Quách Thành An.
Quách Thành An há miệng, thoáng thay đổi suy nghĩ, cho gọi người nhà họ Quách lên công đường thì mẫu thân gã là một người có miệng lưỡi khôn khéo, hẳn có thể nói chạm đến lòng Lâm Nguyên để Lâm Nguyên đứng về phía mình hóa giải được nguy cơ, nên gã khép môi lại.
Hà Lịch dõi mắt theo đoàn người Lâm Nguyên đi xa, hai chân mềm nhũn, người đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn chầm chậm bước đi, Dẫn Tuyền nhanh chóng mở cửa chống trộm ra. Hà Lịch vào trong, thương xót nhìn Mai nương: “Khó cho cô rồi.”
“Không có gì.” Mai nương cười cười, tấm thân bồ liễu lại có ý chí của tùng xanh, ngạo cốt của hàn mai.
Hà Lịch cảm khái không thôi, sai người canh cổng mau đi mời Phương Tú Khởi đến dẫn Mai nương thu xếp cùng những mỹ nhân ra khỏi vườn trúc tía kia, mời cả Vương đại phu trị thương cho nàng, lại sai một người gọi Phương Kính đến.
Phương Kính đến đây rất nhanh. Hà Lịch đưa lời khai của hạ nhân nhà họ Quách lại cho gã. Hắn sai gã dẫn theo hai người nữa ra khỏi thành Nhuận Châu ngay trong đêm đến phủ thứ sử Kim Lăng tố cáo, yêu cầu tra xét người xúi giục sau màn lừa gạt Hà Dư.
Lâm Nhữ phân tích, người độc giết Quách Tiếu Minh vốn là Phòng thị. Phòng thị vì cứu con trai sẽ gánh lấy hết tội vào người. Lâm Nguyên vì nợ ân tình của Quách Thành An, chỉ cần có hung thủ để kết án sẽ thuận đà định tội Phòng thị, thả Quách Thành An ra.
Muốn trừng trị Quách Thành An còn cần đến phía phủ thứ sử Kim Lăng phái người bắt gã, nhờ vào đó khiến Lâm Nguyên phải kinh hoàng tránh mình mất chức nên không thể không đích thân ra tay trị tội Quách Thành An.
Lá gan của Lâm Nguyên rất nhỏ, yêu tiền tiếc mạng, không tin gã không rơi vào tròng.
Cái chết của Hồ Dũng nằm trong sự kiểm soát của Lâm Nguyên. Lâm Nguyên muốn tìm chứng cứ trị tội Quách Thành An thì dễ như trở bàn tay.