Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
Chương 22: Tình Như Con Nước
Chương 22 : Tình như con nước
Sùng Huy mở rộng vòng tay nhào đến bên Lâm Nhữ. Lâm Nhữ như theo bản năng mà vội xoay người ra ngoài.
Cánh cửa nặng nề khép lại, vừa mới gài khóa đồng, một tiếng choang vang lên. Sùng Huy ở bên trong lôi rất mạnh.
Cánh cửa rung lắc dữ dội giống như bị lực lớn đập muốn nứt một cái lỗ. Sùng Huy kêu la: “Nhị lang, nhị lang!”
Từng tiếng lại từng tiếng xuyên thấu qua tấm cửa dày đến tai Lâm Nhữ. Khi Lâm Nhữ không nhịn được muốn mở khóa thì cánh cửa ngừng rung.
Yên ắng như chết. Thời gian im tiếng, nước sông dưới chân, rừng trúc xa gần đều như bất động.
Cách một cánh cửa dày nhưng tựa như có thể nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Sùng Huy, đôi mắt như muốn nhìn thấu qua tìm kiếm bóng dáng nàng.
“Huy nương, ngươi làm gì thế?” Tiếng nói sắc sảo ở phía sau cánh cửa phá vỡ yên lặng.
Lâm Nhữ nhận ra được giọng Lan Tôn – mỹ nhân trên mặt quạt năm nay.
“Ta nằm mơ.” Sùng Huy ủ rũ cúi đầu mất mát nói. “Ta mơ gặp được nhị lang.”
“Gia chủ? Sao ngài ấy đến đây cho được?” Lan Tôn kinh ngạc, nhẹ nhàng xoa dịu: “Đã biết nằm mơ rồi còn ngây ra làm gì, đi về tập vẽ.”
Giao tình của hai nàng rất tốt.
Lâm Nhữ ngẫm một lát rồi lắc đầu. Hai người ngăn cách với đời cùng nhau lớn lên, không có gì tranh giành thì tất nhiên giao tình phải tốt rồi.
Rừng trúc mướt mát, đường mòn dưới chân bùn sình lầy lội quanh co. Lâm Nhữ nắm chặt cương muốn leo lên ngựa, lúc ngẩng đầu liền ngừng động tác.
Chẳng biết Hà Lịch đến từ lúc nào, dắt ngựa Xích Thố màu mận đứng ở đối diện. Ánh mắt phức tạp vừa đau lòng, thương xót lại trân trọng.
Lâm Nhữ không chịu nổi ánh mắt ấy nên cố nhếch môi cười dắt ngựa đến gần: “Biểu ca không nhận ra đệ sao?”
Hà Lịch mím môi, vặn chặt dây cương trong một tay bằng sức lực rất lớn. Sau một hồi quấn quýt thì nhỏ giọng: “Muội định cứ mãi giả làm trai như vậy sao?”
“Xem tình hình thôi.” Lâm Nhữ khí khái vỗ lưng ngựa. “Huynh cũng thấy đấy, đại huynh không nên thân, nhị huynh bệnh tật. Nếu như muội quẳng gánh đi, nhà họ Phương sẽ sụp đổ.”
“Nhưng cứ như vậy không ổn chút nào.” Hà Lịch nói, ánh mắt nhìn nàng càng thêm thương xót.
“Không đến nỗi.” Lâm Nhữ cười cười, không cố làm bộ mà thẳng lưng vỗ ngực: “Trước hôm nay, biểu ca vốn đâu nhìn ra đúng không?”
Tay cầm cương của Hà Lịch siết chặt. Hắn quay đầu ngựa, đổi sang tay trái cầm cương, đi chậm rãi bên trái Lâm Nhữ, mãi mới nói: “Sợ là Quách Thành An đã nghi ngờ. Nếu hôm nay muội muốn đổi với Phong nương… à không Cẩm Phong, mà sớm nói huynh biết để huynh sắp xếp thì không đến nỗi bị Quách Thành An nhận ra sơ hở.”
Lâm Nhữ than: “Là muội sơ sót, không nghĩ đến chuyện lúc an táng Quách Thành An còn xuất hiện quấy rầy.”
“Tuy nói mặt mày lẫn dáng dấp của Cẩm Phong giống muội, nhưng ánh mắt thua kém hẳn. Nếu như đối mắt với nhau sẽ khiến người ta nghi ngờ.” Hà Lịch nói, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Nhữ.
“Lúc đó gã nói gì mà cả Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng không ứng phó được?” Lâm Nhữ hỏi.
“Muội không hỏi hai người họ sao?” Hà Lịch bất ngờ, dừng chân một thoáng.
Tâm trạng buồn bã ra khỏi lầu Thuật Hương, nàng chưa hỏi qua Uyển Sơ với Cảnh Sơ. Lâm Nhữ xoa trán, kể lại chuyện Tố Tâm và Tố Vấn quở trách mình, thở dài nói: “May mà nhị huynh chỉ là yếu quá không chịu nổi. Chứ có mệnh hệ gì e là hai nàng ấy róc xương muội luôn. Là muội lo chuyện không chu toàn, chỉ nghĩ rằng lễ an táng của phụ thân thì con cái phải gắng chống chọi, không lo lắng nhiều đến tình hình sức khỏe của nhị huynh.”
Bên người im ắng không tiếng động, Hà Lịch không nói gì, cũng không kịp bước chân nàng. Lâm Nhữ quay đầu nhìn, thấy hốc mắt Hà Lịch đỏ bừng, dùng ánh mắt đau lòng thương xót sâu tận xương cốt nhìn nàng. Lâm Nhữ ngớ người. Hà Lịch lẩm bẩm: “Làm khó cho muội rồi.”
Lâm Nhữ run lên, nhún vai một cái, cười bảo: “Biểu ca, muội đâu yếu ớt đến vậy. Đừng nhìn muội như thế nữa.” Rừng trúc yên ắng vô cùng. Tiếng cười ấy làm chim sợ hãi bay lên, lá trúc rào rào rơi xuống.
“Nhữ lang, huynh…” Hà Lịch há miệng rồi ngậm lại, ánh mắt phiền não nhìn Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ không nhìn hắn, tung người lên ngựa. Tiếng vó ngựa lộc cộc phá vỡ sự yên lặng.
Hà Lịch ngây ra, cũng vội vàng lên ngựa, thúc roi đuổi theo.
Rừng trúc tía rậm rạp, mặt đất sình lầy, Lâm Nhữ thúc ngựa đi khoảng mười dặm đến cổng lớn ra khỏi rừng mới ngừng lại. Kĩ thuật cưỡi ngựa của Hà Lịch không bằng nàng, đuổi theo toát mồ hôi, hơi thở gấp gáp, đầu tóc xộc xệch, bộ dạng rất chật vật. Lâm Nhữ thầm trách mình đa nghi, ra khỏi cổng thì cưỡi chậm lại, đi song song với Hà Lịch, thẳng thắn tiếp tục vấn đề vừa rồi.
“Lúc ấy hình như Quách Thành An cũng không nghi ngờ thân phận muội có bí mật gì. Chỉ là thấy dáng vẻ bệnh tật của Cẩm Phong nên đắc ý tiến đến chế giễu, nói mấy lời không hay ho giữa đàn ông với nhau.” Hà Lịch đỏ mặt, nói đại khái.
Lâm Nhữ hiểu ra.
Quách Thành An nói nhăng nói cuội, nên dù Uyển Sơ và Cảnh Sơ có lanh lợi vẫn là các thiếu nữ mới mười bảy. Còn Cẩm Phong vẫn luôn lánh mình dưỡng bệnh, không tiếp xúc với người ngoài nên càng không biết phải đáp trả thế nào.
“Lúc huynh đến thì Quách Thành An nói toàn lời tục tĩu. Khi ấy chắc gã không nghĩ muội đổi thân phận với Cẩm Phong đâu, chỉ vì thấy Cẩm Phong yếu đuối nên được nước lấn tới.” Hà Lịch nói.
“Chỉ sợ lúc gã về, nhớ đến muội là sinh đôi với nhị huynh, mặt mày cả hai giống nhau như đúc, thì thấy hôm nay “Lâm Nhữ” trở nên yếu ớt sẽ liên hệ đến.” Lâm Nhữ thấp giọng nói.
Hà Lịch gật đầu, cứ nâng roi lên lại ngừng mất mấy lần, rồi nói: “Quách Thành An lòng dạ khó lường, nếu để gã nghi ngờ sẽ để tai họa về sau.”
Quả thật như thế.
Họ Phương đang phải chống chọi mưa gió, nên chuyện nàng là gái giả trai không thể bị vạch trần được.
Nếu bệnh tình của Cẩm Phong khá hơn, có thể lộ diện trước mặt mọi người thay nàng thì tốt rồi. Nhưng với sức khỏe hiện giờ của Cẩm Phong mà nói, không lộ diện càng tốt hơn, nếu lộ diện càng không thể che giấu được.
Lâm Nhữ lo nghĩ mãi, rốt cuộc không có đối sách toàn vẹn.
Tâm sự nặng nề nên cưỡi ngựa cũng không được nhanh, lúc vào thành thì hoàng hôn đã buông xuống. Đến phố Quan Tiền thì gió đêm cuốn tiền vàng giấy tung bay, không nghe thấy nhạc tang, cũng không nghe tiếng khóc tỉ tê, không thấy bức trướng tờ trát, nhưng nỗi đau mất người thân thì không hề nguôi ngoai. Lâm Nhữ nhảy xuống ngựa, từng bước đạp lên tiền giấy trên mặt đất, nghĩ đến phụ thân an nghỉ dưới lòng đất mà hốc mắt đỏ bừng.
Hà Lịch cũng nhảy xuống ngựa đến gần Lâm Nhữ, đưa tay lấy dây cương trong tay nàng.
Lòng Lâm Nhữ nặng nề tâm sự, phất tay nói: “Biểu ca, không cần bận tâm đến muội, huynh về phủ trước đi.”
“Có kẻ núp trong góc tối theo dõi muội.” Hà Lịch vẫn cố nắm lấy dây cương trong tay nàng, nhỏ giọng: “Đừng quay đầu nhìn, giả bộ bệnh tật đi.”
Lâm Nhữ mau chóng rủ mi, cả người lảo đảo, bước thấp bước cao về phía trước.
Lúc đến cửa phủ, Lâm Nhữ dựa vào ngựa lén quay đầu nhìn, ở góc tường cũng có mấy kẻ ló đầu ra.
“Ít nhất phải bốn tên.” Vào cửa phủ, Hà Lịch đưa dây cương cho hạ nô, không về ụ Quy Nhàn mà đi chung với Lâm Nhữ, ngứa miệng chửi một tiếng: “Cái tên Quách Thành An này thật là…”
Cảm giác bị người theo dõi rất khó chịu, nên dù hắn không phải đối tượng, cũng rất muốn quay đầu lại đánh cho chúng một trận tơi bời hoa lá.
Lâm Nhữ cười cười: “Nợ nần này chúng ta ghi sổ. Ngày nào đó muội phải bắt gã mặc quần là áo lụa đứng ở thúy lâu mời khách thay các vị tỷ muội.”
Hà Lịch tưởng tượng cảnh Quách Thành An cường tráng mặc quần là áo lụa vẫy khăn kiếm khách ở thúy lâu mà sặc nước miếng, ho khan một trận.
Lâm Nhữ ngẩng đầu, tỏ vẻ đau đớn ngắm trời đêm: “Biểu ca, Quách đại lang rộng rãi đón khách. Huynh sao có thể thờ ơ, dẫu sao cũng phải cười xã giao cái chứ.”
“Ha ha ha…” Hà Lịch nhịn không được cười to.
“Không giận nữa?” Lâm Nhữ cười mỉm.
“Nhữ lang, muội…” Hà Lịch nghẹn họng, hiểu ra Lâm Nhữ sợ hắn tức giận nên cố ý chọc hắn vui, suýt nữa muốn khóc: “Huynh không sao, huynh nhịn được.”
Chương 22 : Tình như con nước
Sùng Huy mở rộng vòng tay nhào đến bên Lâm Nhữ. Lâm Nhữ như theo bản năng mà vội xoay người ra ngoài.
Cánh cửa nặng nề khép lại, vừa mới gài khóa đồng, một tiếng choang vang lên. Sùng Huy ở bên trong lôi rất mạnh.
Cánh cửa rung lắc dữ dội giống như bị lực lớn đập muốn nứt một cái lỗ. Sùng Huy kêu la: “Nhị lang, nhị lang!”
Từng tiếng lại từng tiếng xuyên thấu qua tấm cửa dày đến tai Lâm Nhữ. Khi Lâm Nhữ không nhịn được muốn mở khóa thì cánh cửa ngừng rung.
Yên ắng như chết. Thời gian im tiếng, nước sông dưới chân, rừng trúc xa gần đều như bất động.
Cách một cánh cửa dày nhưng tựa như có thể nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Sùng Huy, đôi mắt như muốn nhìn thấu qua tìm kiếm bóng dáng nàng.
“Huy nương, ngươi làm gì thế?” Tiếng nói sắc sảo ở phía sau cánh cửa phá vỡ yên lặng.
Lâm Nhữ nhận ra được giọng Lan Tôn – mỹ nhân trên mặt quạt năm nay.
“Ta nằm mơ.” Sùng Huy ủ rũ cúi đầu mất mát nói. “Ta mơ gặp được nhị lang.”
“Gia chủ? Sao ngài ấy đến đây cho được?” Lan Tôn kinh ngạc, nhẹ nhàng xoa dịu: “Đã biết nằm mơ rồi còn ngây ra làm gì, đi về tập vẽ.”
Giao tình của hai nàng rất tốt.
Lâm Nhữ ngẫm một lát rồi lắc đầu. Hai người ngăn cách với đời cùng nhau lớn lên, không có gì tranh giành thì tất nhiên giao tình phải tốt rồi.
Rừng trúc mướt mát, đường mòn dưới chân bùn sình lầy lội quanh co. Lâm Nhữ nắm chặt cương muốn leo lên ngựa, lúc ngẩng đầu liền ngừng động tác.
Chẳng biết Hà Lịch đến từ lúc nào, dắt ngựa Xích Thố màu mận đứng ở đối diện. Ánh mắt phức tạp vừa đau lòng, thương xót lại trân trọng.
Lâm Nhữ không chịu nổi ánh mắt ấy nên cố nhếch môi cười dắt ngựa đến gần: “Biểu ca không nhận ra đệ sao?”
Hà Lịch mím môi, vặn chặt dây cương trong một tay bằng sức lực rất lớn. Sau một hồi quấn quýt thì nhỏ giọng: “Muội định cứ mãi giả làm trai như vậy sao?”
“Xem tình hình thôi.” Lâm Nhữ khí khái vỗ lưng ngựa. “Huynh cũng thấy đấy, đại huynh không nên thân, nhị huynh bệnh tật. Nếu như muội quẳng gánh đi, nhà họ Phương sẽ sụp đổ.”
“Nhưng cứ như vậy không ổn chút nào.” Hà Lịch nói, ánh mắt nhìn nàng càng thêm thương xót.
“Không đến nỗi.” Lâm Nhữ cười cười, không cố làm bộ mà thẳng lưng vỗ ngực: “Trước hôm nay, biểu ca vốn đâu nhìn ra đúng không?”
Tay cầm cương của Hà Lịch siết chặt. Hắn quay đầu ngựa, đổi sang tay trái cầm cương, đi chậm rãi bên trái Lâm Nhữ, mãi mới nói: “Sợ là Quách Thành An đã nghi ngờ. Nếu hôm nay muội muốn đổi với Phong nương… à không Cẩm Phong, mà sớm nói huynh biết để huynh sắp xếp thì không đến nỗi bị Quách Thành An nhận ra sơ hở.”
Lâm Nhữ than: “Là muội sơ sót, không nghĩ đến chuyện lúc an táng Quách Thành An còn xuất hiện quấy rầy.”
“Tuy nói mặt mày lẫn dáng dấp của Cẩm Phong giống muội, nhưng ánh mắt thua kém hẳn. Nếu như đối mắt với nhau sẽ khiến người ta nghi ngờ.” Hà Lịch nói, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Nhữ.
“Lúc đó gã nói gì mà cả Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng không ứng phó được?” Lâm Nhữ hỏi.
“Muội không hỏi hai người họ sao?” Hà Lịch bất ngờ, dừng chân một thoáng.
Tâm trạng buồn bã ra khỏi lầu Thuật Hương, nàng chưa hỏi qua Uyển Sơ với Cảnh Sơ. Lâm Nhữ xoa trán, kể lại chuyện Tố Tâm và Tố Vấn quở trách mình, thở dài nói: “May mà nhị huynh chỉ là yếu quá không chịu nổi. Chứ có mệnh hệ gì e là hai nàng ấy róc xương muội luôn. Là muội lo chuyện không chu toàn, chỉ nghĩ rằng lễ an táng của phụ thân thì con cái phải gắng chống chọi, không lo lắng nhiều đến tình hình sức khỏe của nhị huynh.”
Bên người im ắng không tiếng động, Hà Lịch không nói gì, cũng không kịp bước chân nàng. Lâm Nhữ quay đầu nhìn, thấy hốc mắt Hà Lịch đỏ bừng, dùng ánh mắt đau lòng thương xót sâu tận xương cốt nhìn nàng. Lâm Nhữ ngớ người. Hà Lịch lẩm bẩm: “Làm khó cho muội rồi.”
Lâm Nhữ run lên, nhún vai một cái, cười bảo: “Biểu ca, muội đâu yếu ớt đến vậy. Đừng nhìn muội như thế nữa.” Rừng trúc yên ắng vô cùng. Tiếng cười ấy làm chim sợ hãi bay lên, lá trúc rào rào rơi xuống.
“Nhữ lang, huynh…” Hà Lịch há miệng rồi ngậm lại, ánh mắt phiền não nhìn Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ không nhìn hắn, tung người lên ngựa. Tiếng vó ngựa lộc cộc phá vỡ sự yên lặng.
Hà Lịch ngây ra, cũng vội vàng lên ngựa, thúc roi đuổi theo.
Rừng trúc tía rậm rạp, mặt đất sình lầy, Lâm Nhữ thúc ngựa đi khoảng mười dặm đến cổng lớn ra khỏi rừng mới ngừng lại. Kĩ thuật cưỡi ngựa của Hà Lịch không bằng nàng, đuổi theo toát mồ hôi, hơi thở gấp gáp, đầu tóc xộc xệch, bộ dạng rất chật vật. Lâm Nhữ thầm trách mình đa nghi, ra khỏi cổng thì cưỡi chậm lại, đi song song với Hà Lịch, thẳng thắn tiếp tục vấn đề vừa rồi.
“Lúc ấy hình như Quách Thành An cũng không nghi ngờ thân phận muội có bí mật gì. Chỉ là thấy dáng vẻ bệnh tật của Cẩm Phong nên đắc ý tiến đến chế giễu, nói mấy lời không hay ho giữa đàn ông với nhau.” Hà Lịch đỏ mặt, nói đại khái.
Lâm Nhữ hiểu ra.
Quách Thành An nói nhăng nói cuội, nên dù Uyển Sơ và Cảnh Sơ có lanh lợi vẫn là các thiếu nữ mới mười bảy. Còn Cẩm Phong vẫn luôn lánh mình dưỡng bệnh, không tiếp xúc với người ngoài nên càng không biết phải đáp trả thế nào.
“Lúc huynh đến thì Quách Thành An nói toàn lời tục tĩu. Khi ấy chắc gã không nghĩ muội đổi thân phận với Cẩm Phong đâu, chỉ vì thấy Cẩm Phong yếu đuối nên được nước lấn tới.” Hà Lịch nói.
“Chỉ sợ lúc gã về, nhớ đến muội là sinh đôi với nhị huynh, mặt mày cả hai giống nhau như đúc, thì thấy hôm nay “Lâm Nhữ” trở nên yếu ớt sẽ liên hệ đến.” Lâm Nhữ thấp giọng nói.
Hà Lịch gật đầu, cứ nâng roi lên lại ngừng mất mấy lần, rồi nói: “Quách Thành An lòng dạ khó lường, nếu để gã nghi ngờ sẽ để tai họa về sau.”
Quả thật như thế.
Họ Phương đang phải chống chọi mưa gió, nên chuyện nàng là gái giả trai không thể bị vạch trần được.
Nếu bệnh tình của Cẩm Phong khá hơn, có thể lộ diện trước mặt mọi người thay nàng thì tốt rồi. Nhưng với sức khỏe hiện giờ của Cẩm Phong mà nói, không lộ diện càng tốt hơn, nếu lộ diện càng không thể che giấu được.
Lâm Nhữ lo nghĩ mãi, rốt cuộc không có đối sách toàn vẹn.
Tâm sự nặng nề nên cưỡi ngựa cũng không được nhanh, lúc vào thành thì hoàng hôn đã buông xuống. Đến phố Quan Tiền thì gió đêm cuốn tiền vàng giấy tung bay, không nghe thấy nhạc tang, cũng không nghe tiếng khóc tỉ tê, không thấy bức trướng tờ trát, nhưng nỗi đau mất người thân thì không hề nguôi ngoai. Lâm Nhữ nhảy xuống ngựa, từng bước đạp lên tiền giấy trên mặt đất, nghĩ đến phụ thân an nghỉ dưới lòng đất mà hốc mắt đỏ bừng.
Hà Lịch cũng nhảy xuống ngựa đến gần Lâm Nhữ, đưa tay lấy dây cương trong tay nàng.
Lòng Lâm Nhữ nặng nề tâm sự, phất tay nói: “Biểu ca, không cần bận tâm đến muội, huynh về phủ trước đi.”
“Có kẻ núp trong góc tối theo dõi muội.” Hà Lịch vẫn cố nắm lấy dây cương trong tay nàng, nhỏ giọng: “Đừng quay đầu nhìn, giả bộ bệnh tật đi.”
Lâm Nhữ mau chóng rủ mi, cả người lảo đảo, bước thấp bước cao về phía trước.
Lúc đến cửa phủ, Lâm Nhữ dựa vào ngựa lén quay đầu nhìn, ở góc tường cũng có mấy kẻ ló đầu ra.
“Ít nhất phải bốn tên.” Vào cửa phủ, Hà Lịch đưa dây cương cho hạ nô, không về ụ Quy Nhàn mà đi chung với Lâm Nhữ, ngứa miệng chửi một tiếng: “Cái tên Quách Thành An này thật là…”
Cảm giác bị người theo dõi rất khó chịu, nên dù hắn không phải đối tượng, cũng rất muốn quay đầu lại đánh cho chúng một trận tơi bời hoa lá.
Lâm Nhữ cười cười: “Nợ nần này chúng ta ghi sổ. Ngày nào đó muội phải bắt gã mặc quần là áo lụa đứng ở thúy lâu mời khách thay các vị tỷ muội.”
Hà Lịch tưởng tượng cảnh Quách Thành An cường tráng mặc quần là áo lụa vẫy khăn kiếm khách ở thúy lâu mà sặc nước miếng, ho khan một trận.
Lâm Nhữ ngẩng đầu, tỏ vẻ đau đớn ngắm trời đêm: “Biểu ca, Quách đại lang rộng rãi đón khách. Huynh sao có thể thờ ơ, dẫu sao cũng phải cười xã giao cái chứ.”
“Ha ha ha…” Hà Lịch nhịn không được cười to.
“Không giận nữa?” Lâm Nhữ cười mỉm.
“Nhữ lang, muội…” Hà Lịch nghẹn họng, hiểu ra Lâm Nhữ sợ hắn tức giận nên cố ý chọc hắn vui, suýt nữa muốn khóc: “Huynh không sao, huynh nhịn được.”