Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-21
Chương 21: Cõi Trần Lao Đao
Chương 21 : Cõi trần lao đao
Đứng xa quá nên không biết Hà Lịch nói gì với Quách Thành An. Chỉ thấy Quách Thành An ban đầu còn nói đôi câu, sau đó sắc mặt hết trắng lại xanh, Cẩm Phong thì ho khan rất dữ, Quách Thành An xị mặt phất tay áo bỏ đi.
Lâm Nhữ thở phào một hơi, Tố Tâm và Tố Vấn lại như kiến bò chảo nóng, kéo tay Lâm Nhữ nhưng không phải muốn đỡ nàng mà muốn bấu tay nàng thành cái tổ ong. Cả hai kề sát tai Lâm Nhữ, mặc kệ xung quanh bao nhiêu người mà nức nở cầu xin: “Nhị nương hình như rất khó chịu. Nhị lang mau thay đồ tang với nhị nương tự ôm bài vị đi, để bọn ta đỡ nhị nương về nghỉ ngươi có được không?”
Hai người từ nhỏ đã hầu hạ Cẩm Phong, xem Cẩm Phong như báu vật. Lâm Nhữ hiểu tâm tình lo lắng của họ nhưng không thể gật đầu đồng ý.
“Chịu đựng sẽ qua thôi.” Nàng nói với Tố Tâm và Tố Vấn, cũng như muốn nhắc nhở bản thân mình không được mềm lòng.
Hôm nay an táng phụ thân, Cẩm Phong là con cái, dù thế nào cũng phải kiên trì.
Cẩm Phong đứng không vững nên Uyển Sơ với Cảnh Sơ phải đứng hai bên đỡ chàng đi. Sau khi chôn quan tài xong trở về nhà trên núi Trừng Y, mới vào cửa thì Tố Tâm và Tố Vấn đã nhào đến chỗ Cẩm Phong. Cẩm Phong không còn sức cử động, gương mặt tái nhợt như không còn huyết sắc, chút ráng chiều ngả tây rọi gương mặt chàng, soi được cả những mạch máu ẩn dưới da. Trông chàng giống như tờ giấy làm trái tim Lâm Nhữ quặn thắt. Nhìn thật kĩ thấy cánh mũi của Cẩm Phong như không có hơi thở khiến nàng sợ muốn hồn phi phách tán, vội bắt mạch, cảm nhận được mạch yếu ớt mới thấy yên lòng phần nào.
“Đều do ngài cả, cứ cố ép nhị nương đi chuyến này. Nhị nương có mệnh hệ gì, ta không để yên cho ngài đâu.” Tố Tâm nức nở tức giận mắng.
Tố Vấn hất tay Lâm Nhữ ra, đẩy cả Uyển Sơ và Cảnh Sơ, ôm lấy Cẩm Phong, lớn giọng nói với Tố Tâm: “Ta ôm nhị nương, cô về trước kêu nha đầu nhóm bếp hâm nóng canh nhân sâm đi.”
Vóc dáng thon dài mảnh dẻ, xem ra là vì thường hay luyện ôm mới có được lực tay mạnh thế, Tố Vấn ôm lấy Cẩm Phong chạy như bay.
Tố Tâm đi trước Tố Vấn, cũng nhanh như chim bay.
Lâm Nhữ đứng ngơ ngác, đôi cánh tay đau đến tê dại.
“Không phải lỗi của ngài, ngày an táng lão gia thì nhị nương phận con cái sao có thể không đi.” Uyển Sơ tức mình.
“Đúng vậy, hai ả đúng là được sủng mà kiêu ngạo. Dám vô lễ với nhị lang như vậy, phải trị tội cho chừa.” Cảnh Sơ cũng rất tức giận.
“Đừng nói nữa.” Lâm Nhữ uể oải phất tay.
Thay đổi xưng hô, nhị lang thì gọi là nhị nương, nhị nương lại gọi là nhị lang. Trách nhiệm đặt trên vai cả hai cũng thay đổi, đương nhiên Lâm Nhữ phải biết gánh vác trách nhiệm và chấp nhận lời chỉ trích.
Vương đại phu chờ ở lầu Thuật Hương thở dài: “Một ngày này xem như trút hết sức lực gom góp qua một năm dưỡng bệnh.”
Tố Tâm và Tố Vấn khóc lóc không ngừng, đỏ mắt mù quáng trừng Lâm Nhữ, khàn giọng đồng loạt chỉ tay ra cửa nói: “Lầu Thuật Hương chỉ là miếu nhỏ không nghênh đón nổi đại phật, mời nhị lang về cho.”
Gương mặt Lâm Nhữ đỏ bừng, nhưng không nói lại họ, còn phải ngăn Uyển Sơ và Cảnh Sơ đang xăng tay áo lên cãi.
Bề ngoài Phương phủ trông thì hài hòa, nhưng thực chất ai vì chủ nấy, phân chia rõ ràng. Người ở nhà trên núi Trừng Y và người của vườn Chí Thiện không hợp nhau, cứ đốp chát lẫn nhau tranh sáng tranh tối. Người của nàng cũng bất hòa với người của Cẩm Phong, đừng hòng nghĩ có một ngày yên bình thật sự.
Huống hồ hai người này vô lễ với nàng đều xuất phát từ lòng lo lắng Cẩm Phong quá mức mà thôi.
Uyển Sơ cùng Cảnh Sơ cau mày đỏ mắt, còn muốn nói gì thì Lâm Nhữ đã xua tay: “Hôm nay có các phủ đệ sai người đến viếng, chỗ của mẫu thân rất nhiều việc, các ngươi qua giúp đỡ đi.”
Đuổi hai người họ đi, bên tai được yên tĩnh, nàng tự trở về chỗ ở.
Nhà đài Sấu Thạch yên ắng. Trước sảnh là cây xanh cỏ thơm, ngọc lan lấp lánh nở khắp một vùng, thược dược và uất kim lay động từng đóa còn rực hơn cả ráng chiều. Khi vào cửa là lầu các ngọc ngà, rèm gấm tha thướt.
Lâm Nhữ ngồi lên bệ, trên bàn ngắn bày lò hương vân cánh sen tráng bằng men Kháp Ti có quai cầm, khói hương lượn lờ. Lâm Nhữ cầm lên bóc từng cánh sen, mùi hương linh lăng nhè nhẹ. Ngày trước còn có tâm tình thưởng thức chứ giờ nàng không có tinh thần, vuốt khẽ mấy lần rồi thôi. Mắt nhìn bốn phía, giường ngà voi, chiếu trúc quý, bình phong ngọc, lọ hoa vàng, xa hoa cách mấy vẫn không đủ ưng lòng.
Ngoài cửa sổ có tiếng ngựa đạp vó, bóng đen vút lên trời. Bỗng Lâm Nhữ đứng dậy, bước vào buồng trong thay áo tang lấy một áo bào màu đen tùy ý mặc vào rồi ra ngoài.
Tang sự mới xong, hạ nhân vẫn tất bật tới lui để tháo bức trướng, cờ hiệu, thu dọn muội than tiền giấy, bày bố lại ghế bàn, không có chỗ nào yên tĩnh. Lâm Nhữ vào chuồng ngựa dắt ngựa ra cửa.
Trước khi lên ngựa nàng cũng không biết phải đi đâu, chỉ đi lại tùy ý. Cho đến khi ngựa ra khỏi phố Quan Tiền, trước mặt bỗng xuất hiện hai con chó con trông mong nàng ném cho cục xương, lòng nàng bỗng như sáng sủa hẳn ra. Nàng sờ hông, trong túi tiền là một chùm chìa khóa kêu leng leng. Nàng cười khẽ, siết chặt dây cương, quất roi cưỡi ra khỏi thành.
Lúc đi lẫn lúc về đều thấy cả đường gập ghềnh, nhưng giờ tự cưỡi ngựa lại cảm thấy con đường bằng phẳng. Không khí xung quanh như mang đến hơi xuân. Lâm Nhữ cưỡi càng nhanh, vó ngựa vội vã, roi ngựa không ngừng quất, cả người giống như nằm trên lưng ngựa chỉ muốn bay đi.
Hôm ấy dùng hết sức lực mà cổng lớn vẫn không hề suy suyển, giờ tùy tiện đẩy cũng mở được một cánh. Vì không ngồi xe ngựa nên chẳng cần mở cổng cho rộng. Lâm Nhữ dắt ngựa vào rồi khóa lại, đi thẳng vào trong.
Đến ngoài cửa vườn trúc tía, Lâm Nhữ buộc ngựa để đó, chỉ nhấc cầu treo chứ không thả cầu nổi.
Mở cửa bước vào liền nhìn thấy Sùng Huy.
Sùng Huy dựa người vào một khóm trúc tía, dáng người cao ngất như một gốc cây đương hoa. Vẫn là một thân xanh lơ, khoác bên ngoài một xiêm áo cân đối dài đến mắt cá chân. Trước ngực thắt gút hình con bướm, bên trong mặc áo Giao Lĩnh màu trắng, váy dài cùng màu, nhìn trong trẻo như làn nước thu, thuần khiết như hòn ngọc vùi trong tuyết, long lanh như sương mai.
Lâm Nhữ nhìn ngắm, trong lòng như sấm vang chớp rền, lại hóa thành cơn gió, thổi tan mọi nôn nao trong lòng.
Kiếp phù du đau khổ, cõi trần này lao đao, ngựa năm sắc, áo hồ cừu (1), cũng chẳng sánh bằng một giấc mộng hư không lúc này.
(1) Ngựa năm sắc, áo hồ cừu: Trích trong bài “Tương tiến tửu” của Lý Bạch, ý nói muốn dùng ngựa quý áo quý để đổi lấy rượu cùng người chè chén, quên hết mọi cơn sầu khổ.
Gió nhẹ cuốn qua, lá trúc rơi như lượn tròn. Trong tiếng xào xạc, có lẫn tiếng vạt áo bào tung bay.
Sùng Huy ngẩng đầu nhìn. Đôi mắt tròn trừng lớn, tựa như có muôn nghìn ngôi sao hội tụ ngời lên ánh sáng lấp lánh, lại giống như hạt sương đọng trên lá sen óng ánh mà trơn trượt. Đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó.
“Ta nằm mơ sao?” Sùng Huy than nhẹ, mặt mày giống như say rượu chưa tỉnh, bước về phía Lâm Nhữ. Bước chân như bay, chẳng có sự thẹn thùng của một thiếu nữ mà lại có sự phóng khoáng của một thiếu niên.
Lâm Nhữ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng quên đi, khẽ mỉm cười, bước nhanh qua đón.
Hai người cách nhau chừng năm sáu bước, vẻ mặt say đắm của Sùng Huy càng rõ, cặp mắt mê ly. Lâm Nhữ như run lên, trong đầu sực nhớ lại lời nhắc nhở của Hà Lịch.
Mình muốn gì đây? Mình đến vườn trúc tía vì muốn gặp Sùng Huy ư? Mình tìm Sùng Huy làm gì?
Nàng tự hỏi, suy nghĩ không theo lý trí, theo một góc nhìn khác, đôi tay vội siết chặt áo bào, khiến cho lụa gấm màu đen nhăn nhúm cả lại.
Chương 21 : Cõi trần lao đao
Đứng xa quá nên không biết Hà Lịch nói gì với Quách Thành An. Chỉ thấy Quách Thành An ban đầu còn nói đôi câu, sau đó sắc mặt hết trắng lại xanh, Cẩm Phong thì ho khan rất dữ, Quách Thành An xị mặt phất tay áo bỏ đi.
Lâm Nhữ thở phào một hơi, Tố Tâm và Tố Vấn lại như kiến bò chảo nóng, kéo tay Lâm Nhữ nhưng không phải muốn đỡ nàng mà muốn bấu tay nàng thành cái tổ ong. Cả hai kề sát tai Lâm Nhữ, mặc kệ xung quanh bao nhiêu người mà nức nở cầu xin: “Nhị nương hình như rất khó chịu. Nhị lang mau thay đồ tang với nhị nương tự ôm bài vị đi, để bọn ta đỡ nhị nương về nghỉ ngươi có được không?”
Hai người từ nhỏ đã hầu hạ Cẩm Phong, xem Cẩm Phong như báu vật. Lâm Nhữ hiểu tâm tình lo lắng của họ nhưng không thể gật đầu đồng ý.
“Chịu đựng sẽ qua thôi.” Nàng nói với Tố Tâm và Tố Vấn, cũng như muốn nhắc nhở bản thân mình không được mềm lòng.
Hôm nay an táng phụ thân, Cẩm Phong là con cái, dù thế nào cũng phải kiên trì.
Cẩm Phong đứng không vững nên Uyển Sơ với Cảnh Sơ phải đứng hai bên đỡ chàng đi. Sau khi chôn quan tài xong trở về nhà trên núi Trừng Y, mới vào cửa thì Tố Tâm và Tố Vấn đã nhào đến chỗ Cẩm Phong. Cẩm Phong không còn sức cử động, gương mặt tái nhợt như không còn huyết sắc, chút ráng chiều ngả tây rọi gương mặt chàng, soi được cả những mạch máu ẩn dưới da. Trông chàng giống như tờ giấy làm trái tim Lâm Nhữ quặn thắt. Nhìn thật kĩ thấy cánh mũi của Cẩm Phong như không có hơi thở khiến nàng sợ muốn hồn phi phách tán, vội bắt mạch, cảm nhận được mạch yếu ớt mới thấy yên lòng phần nào.
“Đều do ngài cả, cứ cố ép nhị nương đi chuyến này. Nhị nương có mệnh hệ gì, ta không để yên cho ngài đâu.” Tố Tâm nức nở tức giận mắng.
Tố Vấn hất tay Lâm Nhữ ra, đẩy cả Uyển Sơ và Cảnh Sơ, ôm lấy Cẩm Phong, lớn giọng nói với Tố Tâm: “Ta ôm nhị nương, cô về trước kêu nha đầu nhóm bếp hâm nóng canh nhân sâm đi.”
Vóc dáng thon dài mảnh dẻ, xem ra là vì thường hay luyện ôm mới có được lực tay mạnh thế, Tố Vấn ôm lấy Cẩm Phong chạy như bay.
Tố Tâm đi trước Tố Vấn, cũng nhanh như chim bay.
Lâm Nhữ đứng ngơ ngác, đôi cánh tay đau đến tê dại.
“Không phải lỗi của ngài, ngày an táng lão gia thì nhị nương phận con cái sao có thể không đi.” Uyển Sơ tức mình.
“Đúng vậy, hai ả đúng là được sủng mà kiêu ngạo. Dám vô lễ với nhị lang như vậy, phải trị tội cho chừa.” Cảnh Sơ cũng rất tức giận.
“Đừng nói nữa.” Lâm Nhữ uể oải phất tay.
Thay đổi xưng hô, nhị lang thì gọi là nhị nương, nhị nương lại gọi là nhị lang. Trách nhiệm đặt trên vai cả hai cũng thay đổi, đương nhiên Lâm Nhữ phải biết gánh vác trách nhiệm và chấp nhận lời chỉ trích.
Vương đại phu chờ ở lầu Thuật Hương thở dài: “Một ngày này xem như trút hết sức lực gom góp qua một năm dưỡng bệnh.”
Tố Tâm và Tố Vấn khóc lóc không ngừng, đỏ mắt mù quáng trừng Lâm Nhữ, khàn giọng đồng loạt chỉ tay ra cửa nói: “Lầu Thuật Hương chỉ là miếu nhỏ không nghênh đón nổi đại phật, mời nhị lang về cho.”
Gương mặt Lâm Nhữ đỏ bừng, nhưng không nói lại họ, còn phải ngăn Uyển Sơ và Cảnh Sơ đang xăng tay áo lên cãi.
Bề ngoài Phương phủ trông thì hài hòa, nhưng thực chất ai vì chủ nấy, phân chia rõ ràng. Người ở nhà trên núi Trừng Y và người của vườn Chí Thiện không hợp nhau, cứ đốp chát lẫn nhau tranh sáng tranh tối. Người của nàng cũng bất hòa với người của Cẩm Phong, đừng hòng nghĩ có một ngày yên bình thật sự.
Huống hồ hai người này vô lễ với nàng đều xuất phát từ lòng lo lắng Cẩm Phong quá mức mà thôi.
Uyển Sơ cùng Cảnh Sơ cau mày đỏ mắt, còn muốn nói gì thì Lâm Nhữ đã xua tay: “Hôm nay có các phủ đệ sai người đến viếng, chỗ của mẫu thân rất nhiều việc, các ngươi qua giúp đỡ đi.”
Đuổi hai người họ đi, bên tai được yên tĩnh, nàng tự trở về chỗ ở.
Nhà đài Sấu Thạch yên ắng. Trước sảnh là cây xanh cỏ thơm, ngọc lan lấp lánh nở khắp một vùng, thược dược và uất kim lay động từng đóa còn rực hơn cả ráng chiều. Khi vào cửa là lầu các ngọc ngà, rèm gấm tha thướt.
Lâm Nhữ ngồi lên bệ, trên bàn ngắn bày lò hương vân cánh sen tráng bằng men Kháp Ti có quai cầm, khói hương lượn lờ. Lâm Nhữ cầm lên bóc từng cánh sen, mùi hương linh lăng nhè nhẹ. Ngày trước còn có tâm tình thưởng thức chứ giờ nàng không có tinh thần, vuốt khẽ mấy lần rồi thôi. Mắt nhìn bốn phía, giường ngà voi, chiếu trúc quý, bình phong ngọc, lọ hoa vàng, xa hoa cách mấy vẫn không đủ ưng lòng.
Ngoài cửa sổ có tiếng ngựa đạp vó, bóng đen vút lên trời. Bỗng Lâm Nhữ đứng dậy, bước vào buồng trong thay áo tang lấy một áo bào màu đen tùy ý mặc vào rồi ra ngoài.
Tang sự mới xong, hạ nhân vẫn tất bật tới lui để tháo bức trướng, cờ hiệu, thu dọn muội than tiền giấy, bày bố lại ghế bàn, không có chỗ nào yên tĩnh. Lâm Nhữ vào chuồng ngựa dắt ngựa ra cửa.
Trước khi lên ngựa nàng cũng không biết phải đi đâu, chỉ đi lại tùy ý. Cho đến khi ngựa ra khỏi phố Quan Tiền, trước mặt bỗng xuất hiện hai con chó con trông mong nàng ném cho cục xương, lòng nàng bỗng như sáng sủa hẳn ra. Nàng sờ hông, trong túi tiền là một chùm chìa khóa kêu leng leng. Nàng cười khẽ, siết chặt dây cương, quất roi cưỡi ra khỏi thành.
Lúc đi lẫn lúc về đều thấy cả đường gập ghềnh, nhưng giờ tự cưỡi ngựa lại cảm thấy con đường bằng phẳng. Không khí xung quanh như mang đến hơi xuân. Lâm Nhữ cưỡi càng nhanh, vó ngựa vội vã, roi ngựa không ngừng quất, cả người giống như nằm trên lưng ngựa chỉ muốn bay đi.
Hôm ấy dùng hết sức lực mà cổng lớn vẫn không hề suy suyển, giờ tùy tiện đẩy cũng mở được một cánh. Vì không ngồi xe ngựa nên chẳng cần mở cổng cho rộng. Lâm Nhữ dắt ngựa vào rồi khóa lại, đi thẳng vào trong.
Đến ngoài cửa vườn trúc tía, Lâm Nhữ buộc ngựa để đó, chỉ nhấc cầu treo chứ không thả cầu nổi.
Mở cửa bước vào liền nhìn thấy Sùng Huy.
Sùng Huy dựa người vào một khóm trúc tía, dáng người cao ngất như một gốc cây đương hoa. Vẫn là một thân xanh lơ, khoác bên ngoài một xiêm áo cân đối dài đến mắt cá chân. Trước ngực thắt gút hình con bướm, bên trong mặc áo Giao Lĩnh màu trắng, váy dài cùng màu, nhìn trong trẻo như làn nước thu, thuần khiết như hòn ngọc vùi trong tuyết, long lanh như sương mai.
Lâm Nhữ nhìn ngắm, trong lòng như sấm vang chớp rền, lại hóa thành cơn gió, thổi tan mọi nôn nao trong lòng.
Kiếp phù du đau khổ, cõi trần này lao đao, ngựa năm sắc, áo hồ cừu (1), cũng chẳng sánh bằng một giấc mộng hư không lúc này.
(1) Ngựa năm sắc, áo hồ cừu: Trích trong bài “Tương tiến tửu” của Lý Bạch, ý nói muốn dùng ngựa quý áo quý để đổi lấy rượu cùng người chè chén, quên hết mọi cơn sầu khổ.
Gió nhẹ cuốn qua, lá trúc rơi như lượn tròn. Trong tiếng xào xạc, có lẫn tiếng vạt áo bào tung bay.
Sùng Huy ngẩng đầu nhìn. Đôi mắt tròn trừng lớn, tựa như có muôn nghìn ngôi sao hội tụ ngời lên ánh sáng lấp lánh, lại giống như hạt sương đọng trên lá sen óng ánh mà trơn trượt. Đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó.
“Ta nằm mơ sao?” Sùng Huy than nhẹ, mặt mày giống như say rượu chưa tỉnh, bước về phía Lâm Nhữ. Bước chân như bay, chẳng có sự thẹn thùng của một thiếu nữ mà lại có sự phóng khoáng của một thiếu niên.
Lâm Nhữ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng quên đi, khẽ mỉm cười, bước nhanh qua đón.
Hai người cách nhau chừng năm sáu bước, vẻ mặt say đắm của Sùng Huy càng rõ, cặp mắt mê ly. Lâm Nhữ như run lên, trong đầu sực nhớ lại lời nhắc nhở của Hà Lịch.
Mình muốn gì đây? Mình đến vườn trúc tía vì muốn gặp Sùng Huy ư? Mình tìm Sùng Huy làm gì?
Nàng tự hỏi, suy nghĩ không theo lý trí, theo một góc nhìn khác, đôi tay vội siết chặt áo bào, khiến cho lụa gấm màu đen nhăn nhúm cả lại.