Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-201
Chương 201: Muốn Thổ Lộ Tâm Tình
Chương 201 : Muốn thổ lộ tâm tình
"Lần sau không được đùa như vậy nữa, huynh cho rằng người ta không nhận ra sao?” Lâm Nhữ khẽ trách, giơ tay lên định vỗ gáy Sùng Huy.
Sùng Huy ôm đầu, đôi mắt to đen láy long lanh nhìn Lâm Nhữ, miệng không ồn ào, ánh mắt cũng không kêu la: “Oan uổng quá, ta lại làm gì sai?”
Bộ dạng đáng yêu lại buồn cười.
Lâm Nhữ bật cười, động tác vỗ trở thành sờ: “Đừng ngây ra nữa, khóa cửa lại chúng ta trở về.”
Sùng Huy “ồ” lên, sau khi ngẩn người thì mặt mày hớn hở, thả tay Lâm Nhữ ra đổi thành ôm eo nàng, vẻ mặt dại gái hỏi: “Có thể cho ta cắn môi rồi chứ?”
Một khắc trước còn là chú thỏ nhỏ ngây thơ đáng yêu, mà giờ đã thành phường sở khanh mê gái háo sắc, bản lĩnh đổi sắc mặt thật khiến người ta trố mắt, tự thấy thẹn không bằng.
Lâm Nhữ cười ầm lên.
Khi ở cùng hắn, nàng bỗng nhiên luôn cảm thấy vui vẻ, ngây ngô thuần túy quên hết trách nhiệm, quên đi gánh nặng cõi trần tục, không cần lo nghĩ tiến thoái được mất, gột sạch bụi bặm khiến cả người sạch sẽ.
Bản lĩnh thăm dò nét mặt và cử chỉ của Sùng Huy đã biến hóa khôn lường, không kịp về nhà đài Sấu Thạch đã ôm chầm lấy Lâm Nhữ, cả người cọ cọ, dán môi vào.
So với lần đầu cắn môi quả thực khác biệt quá lớn, kỹ xảo không cần dạy cũng luyện thành. Lâm Nhữ chỉ thấy môi nóng bừng lên, tê tê, cả người râm ran.
Đang ở cửa gian Ngọc Lan, lúc nào cũng có thể có người qua lại. Lâm Nhữ thở hổn hển đẩy hắn ra. Dù Sùng Huy ngủ một giấc đến trưa, nhưng quầng thâm mắt vẫn không thể tan hoàn toàn. Ban đêm gió bắc thét gào, ánh nến cũng lành lạnh, cửa sổ giấy dầu đọng một tầng sương trắng mỏng. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh hắn trong đêm dài vắng lặng không tiếng động chú tâm vẽ bức họa mỹ nhân, lời trách cứ đã đến bên môi chợt nén xuống, nàng trợn mắt nhìn hắn như đang giận nhưng xen vào niềm vui, nói nhỏ: “Người đến người đi, còn không biết để ý như vậy sẽ không quan tâm đến huynh nữa.”
Ngầm ám chỉ, khi không có ai thì hắn muốn làm gì thì làm.
Sùng Huy không ngờ đến lần này nàng lại dễ chịu đến thế, hắn ngây ngẩn cả người, chớp mắt liên lục, bộ dạng như hoài nghi mình nghe lầm.
Lâm Nhữ bị hắn làm cho xấu hổ, nghiêng đầu khóa cửa gian Ngọc Lan, vẻ mặt bình tĩnh nhưng tay lại run lên, không thể khép hai cánh cửa tra khóa đồng lại, mãi mà không làm xong.
Sùng Huy quan sát nàng, đột ngột hiểu ra, da mặt dày bẩm sinh có thể sánh với tường thành bỗng đỏ bừng lên, bộ dạng thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Nhị lang, ta về trước đợi nàng.” Dứt lời, hắn đã vội chạy thật xa.
Chẳng qua chỉ đồng ý cho hắn cắn môi, làm gì phải đến mức đó… Phải chăng nghĩ lệch đi đâu rồi?
Nghĩ lệch thật rồi!
Lâm Nhữ cũng đã nghĩ lệch mất rồi. Cả người hừng hực, khóa đồng trong tay cũng nóng rực, mất một lúc lâu mới khóa được.
Bầu trời mờ mờ, con đường mòn sâu thẳm ẩm ướt, mặt đá trơn như vừa được vẩy nước lên, trong các khe loáng thoáng rêu xanh tối màu. Con đường đi từ gian Ngọc Lan đến nhà đài Sấu Thạch vừa xa lại vừa gần, cứ như phải đi rất lâu, nhưng lại như chỉ cất bước là đến.
Đồ lót trên người may bằng sợi gai, trơn nhẵn mịn màng tiếp xúc với da thịt, trong lúc đi lại khẽ khàng, chúng va chạm làm da tê tê ngưa ngứa. Không chỉ có thịt da bị làm loạn cả lên mà còn trái tim nữa. Lâm Nhữ kinh ngạc với cảm giác rạo rực này, kéo cổ áo lên rồi chán nản buông ra.
Cửa viện cùng cửa sảnh nhà đài Sấu Thạch mở toang, Lâm Nhữ ho khan một cái, thấp thỏm bước vào trong, bước chân như nhũn ra.
Trong sảnh không có ai, qua phòng sách dò xét cũng chẳng có người, đi qua bình phong vào phòng ngủ, vẫn không thấy ai đâu.
Mấy ngày nay Cảnh Sơ luôn phụ giúp xử lý việc trong phủ. Hai hôm nay Uyển Sơ không hầu hạ Hà Lịch trong quán Khúc Khê cũng chẳng thấy về lại nhà đài Sấu Thạch, không biết đang bận chuyện gì. Lâm Nhữ cũng không phải đang tìm hai người họ. Gương mặt đỏ bừng, xấu hổ đan xen giận dữ, nàng đóng cửa sảnh lại, cài then.
Đã bảo hắn về trước chờ mình, chẳng biết chạy đi đâu rồi, giờ có tới cũng chẳng thèm để ý đến hắn.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, người trong gương đỏ bừng mặt, rực rỡ như hoa đào. Lâm Nhữ đưa tay xoa gò má, màu đỏ ấy không tiêu tan mà còn đậm hơn, nóng bỏng cực kì, lòng bàn tay cũng như thiêu đốt theo. Lâm Nhữ nặng nề hừ một tiếng, gác gương lại không nhìn nữa, ngả người lên giường.
Tiếng gõ cửa vang lên, dồn dập mà hốt hoảng, Lâm Nhữ ghì chăn đè lỗ tai lại không thèm để ý.
Tiếng gõ cửa ngừng.
“Không kiên nhẫn gì cả!” Lâm Nhữ tức giận mắng trong lòng.
Mái hiên một bên phòng ngủ hướng sân đặt chấn song cửa vang lên, ngón tay lò mò khe cửa vang tiếng như muốn gỡ khung cửa sổ ra.
“Cũng không ngốc lắm.” Lâm Nhữ hừ nhẹ.
“Nhị lang, là ta, nàng mở cửa đi.” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng Sùng Huy khe khẽ, giống như kẻ gian vậy, vừa kêu, vừa gõ chấn song, vừa nắm khung cửa sổ.
Lâm Nhữ im lặng, giờ không buồn bực nữa, xấu hổ không biết làm sao cho phải, thầm hối hận không nên đóng cửa lại.
Chốc lát sau, ngoài cửa sổ không có động tĩnh gì, qua một lúc thì Sùng Huy lại gõ, dựa vào cửa sổ nhỏ giọng nói: “Nhị lang, ta mới tắm, tóc ướt, không mặc nhiều áo, lạnh lắm!”
Trời lạnh như vậy để tóc ướt chạy ra ngoài, còn không sợ bản thân bị bệnh chắc?
Hóa ra trước hết chạy về tắm rửa sạch sẽ, đúng là đồ ngốc!
Lâm Nhữ cắn răng, hất chăn đứng dậy, đi về phòng khách.
“Nhị lang, ta nóng quá, nàng mau mở cửa.” Lời nói của Sùng Huy mang theo vẻ ngượng nghịu.
Cái gì mà vừa lạnh vừa nóng, nói chuyện đến rắm chó cũng không kêu.
Lâm Nhữ thầm mắng, đột ngột, trong đầu nàng như nảy ra ý gì đó, hơi thở hỗn loạn dồn dập, tim đập thình thịch, cả người nóng ran. Nàng xoay người, nhìn quanh một chút, quơ tay nắm gối, mạnh mẽ nhấc cửa sổ. Sùng Huy nghe tiếng vang, hớn hở vui mừng kéo ra khung cửa sổ. Gối của Lâm Nhữ đập vào đầu hắn, hùng hổ mắng: “Cút…”
Nếu cút thì không phải kẻ cố chấp rồi.
Tay áo lay động, Sùng Huy nhảy vào trong phòng từ cửa sổ. Mái tóc hắn ướt nhẹp, áo giữa màu trắng, cẩm bào chéo vạt màu xanh nhạt, không khoác áo bông lẫn áo khoác ngoài, cái lạnh rùng mình đập vào mặt. Vang lên tiếng khung cửa sổ khép lại, trong chớp mắt, Lâm Nhữ như hoa mắt, cơ thể rơi vào lồng ngực Sùng Huy, trời đất như đảo lộn lập tức, hắn áp nàng lên tường, gáy va vào khung cửa sổ làm nàng rên khẽ vì đau. Hắn vội vã xoa trên đó, gương mặt ép xuống, môi hướng về ánh mắt của nàng, làn môi mềm mượt hoàn mỹ như cánh hoa há ra, hơi nóng phả trên trán nàng, cơ thể ghì chặt lấy nàng, uất ức nói: “Nàng đã đồng ý rồi, sao gọi mãi mà nàng không mở cửa?”
Lâm Nhữ không phản ứng gì, há miệng, hơi thở dồn dập.
Sùng Huy cũng chẳng cần câu trả lời của nàng. Cái đầu lớn dụi dụi trên cổ nàng. Dụi được một lúc thì hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn nàng, lớn giọng nói: “Nhị lang, ta khó chịu!”
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ dã thú đói khát cùng cực muốn nuốt con mồi.
“Không được làm ẩu.” Lâm Nhữ trừng hắn, trong tình cảnh này, nàng không thể giận dữ với hắn, giọng nói nàng mềm mỏng, đôi mắt long lanh yêu kiều, tự bản thân cũng không biết ánh mắt ấy dịu dàng đong đầy tình, vô cùng động lòng người.
Cả người Sùng Huy đờ đẫn, một lát sau, hắn mạnh mẽ ôm lấy Lâm Nhữ, giọng mũi hừ hừ, bắt đầu điên cuồng.
“Hẳn nhị lang ở trong này, sao lại đóng cửa?” Giọng nói kinh ngạc vang bên tai, Lâm Nhữ run lên, mạnh mẽ đẩy Sùng Huy ra.
Nhìn xuyên qua cửa sổ giấy dầu, chỉ thấy ở cửa viện Uyển Sơ dẫn theo một chàng trai đi vào. Lâm Nhữ ngây người, mãi mới nhìn ra Phương Du Phong, chỉ nhìn vào cách đi đứng phóng khoáng mạnh mẽ, khí khái bất phàm, khác hẳn ngày xưa, nàng không khỏi mừng rỡ, chạy về phía cửa sảnh.
“Nhị lang.” Sùng Huy kéo nàng lại, kêu lên uất ức.
“Huynh trưởng ra ngoài hai ba tháng mới về, không thể không đi gặp huynh ấy.” Lâm Nhữ nghiêng đầu cười một tiếng. Bỗng nhiên, nàng ôm lấy hắn, nhón chân lên đặt một nụ hôn lên môi hắn, đuôi mắt nhếch lên, trong đôi mắt phượng là làn thu lưu chuyển, không thấy vẻ sắc bén thường ngày mà là dịu dàng không dễ nhận ra: “Huynh nghỉ ngơi trong phòng đi.”
Sùng Huy vuốt môi, ngây dại.
Nếu hứa hẹn vừa rồi ở gian Ngọc Lan mơ hồ không thể đoán ra, thì giờ có gì mà không rõ nữa.
Lâm Nhữ cho phép hắn nghỉ ngơi trong phòng nàng!
Hắn không còn như lúc mới ra khỏi vườn trúc tía chẳng hiểu gì cả, dạo này đã thấy qua nhiều, Lâm Nhữ vô cùng để ý đến chuyện kiêng kị giữa trai gái, nhưng giờ lại cho phép mình nghỉ ngơi trong phòng nàng… Sùng Huy nhào lên trên giường, ôm chăn, dúi đầu vào trong bông vải mềm, cười ngây ngô.
Chương 201 : Muốn thổ lộ tâm tình
"Lần sau không được đùa như vậy nữa, huynh cho rằng người ta không nhận ra sao?” Lâm Nhữ khẽ trách, giơ tay lên định vỗ gáy Sùng Huy.
Sùng Huy ôm đầu, đôi mắt to đen láy long lanh nhìn Lâm Nhữ, miệng không ồn ào, ánh mắt cũng không kêu la: “Oan uổng quá, ta lại làm gì sai?”
Bộ dạng đáng yêu lại buồn cười.
Lâm Nhữ bật cười, động tác vỗ trở thành sờ: “Đừng ngây ra nữa, khóa cửa lại chúng ta trở về.”
Sùng Huy “ồ” lên, sau khi ngẩn người thì mặt mày hớn hở, thả tay Lâm Nhữ ra đổi thành ôm eo nàng, vẻ mặt dại gái hỏi: “Có thể cho ta cắn môi rồi chứ?”
Một khắc trước còn là chú thỏ nhỏ ngây thơ đáng yêu, mà giờ đã thành phường sở khanh mê gái háo sắc, bản lĩnh đổi sắc mặt thật khiến người ta trố mắt, tự thấy thẹn không bằng.
Lâm Nhữ cười ầm lên.
Khi ở cùng hắn, nàng bỗng nhiên luôn cảm thấy vui vẻ, ngây ngô thuần túy quên hết trách nhiệm, quên đi gánh nặng cõi trần tục, không cần lo nghĩ tiến thoái được mất, gột sạch bụi bặm khiến cả người sạch sẽ.
Bản lĩnh thăm dò nét mặt và cử chỉ của Sùng Huy đã biến hóa khôn lường, không kịp về nhà đài Sấu Thạch đã ôm chầm lấy Lâm Nhữ, cả người cọ cọ, dán môi vào.
So với lần đầu cắn môi quả thực khác biệt quá lớn, kỹ xảo không cần dạy cũng luyện thành. Lâm Nhữ chỉ thấy môi nóng bừng lên, tê tê, cả người râm ran.
Đang ở cửa gian Ngọc Lan, lúc nào cũng có thể có người qua lại. Lâm Nhữ thở hổn hển đẩy hắn ra. Dù Sùng Huy ngủ một giấc đến trưa, nhưng quầng thâm mắt vẫn không thể tan hoàn toàn. Ban đêm gió bắc thét gào, ánh nến cũng lành lạnh, cửa sổ giấy dầu đọng một tầng sương trắng mỏng. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh hắn trong đêm dài vắng lặng không tiếng động chú tâm vẽ bức họa mỹ nhân, lời trách cứ đã đến bên môi chợt nén xuống, nàng trợn mắt nhìn hắn như đang giận nhưng xen vào niềm vui, nói nhỏ: “Người đến người đi, còn không biết để ý như vậy sẽ không quan tâm đến huynh nữa.”
Ngầm ám chỉ, khi không có ai thì hắn muốn làm gì thì làm.
Sùng Huy không ngờ đến lần này nàng lại dễ chịu đến thế, hắn ngây ngẩn cả người, chớp mắt liên lục, bộ dạng như hoài nghi mình nghe lầm.
Lâm Nhữ bị hắn làm cho xấu hổ, nghiêng đầu khóa cửa gian Ngọc Lan, vẻ mặt bình tĩnh nhưng tay lại run lên, không thể khép hai cánh cửa tra khóa đồng lại, mãi mà không làm xong.
Sùng Huy quan sát nàng, đột ngột hiểu ra, da mặt dày bẩm sinh có thể sánh với tường thành bỗng đỏ bừng lên, bộ dạng thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Nhị lang, ta về trước đợi nàng.” Dứt lời, hắn đã vội chạy thật xa.
Chẳng qua chỉ đồng ý cho hắn cắn môi, làm gì phải đến mức đó… Phải chăng nghĩ lệch đi đâu rồi?
Nghĩ lệch thật rồi!
Lâm Nhữ cũng đã nghĩ lệch mất rồi. Cả người hừng hực, khóa đồng trong tay cũng nóng rực, mất một lúc lâu mới khóa được.
Bầu trời mờ mờ, con đường mòn sâu thẳm ẩm ướt, mặt đá trơn như vừa được vẩy nước lên, trong các khe loáng thoáng rêu xanh tối màu. Con đường đi từ gian Ngọc Lan đến nhà đài Sấu Thạch vừa xa lại vừa gần, cứ như phải đi rất lâu, nhưng lại như chỉ cất bước là đến.
Đồ lót trên người may bằng sợi gai, trơn nhẵn mịn màng tiếp xúc với da thịt, trong lúc đi lại khẽ khàng, chúng va chạm làm da tê tê ngưa ngứa. Không chỉ có thịt da bị làm loạn cả lên mà còn trái tim nữa. Lâm Nhữ kinh ngạc với cảm giác rạo rực này, kéo cổ áo lên rồi chán nản buông ra.
Cửa viện cùng cửa sảnh nhà đài Sấu Thạch mở toang, Lâm Nhữ ho khan một cái, thấp thỏm bước vào trong, bước chân như nhũn ra.
Trong sảnh không có ai, qua phòng sách dò xét cũng chẳng có người, đi qua bình phong vào phòng ngủ, vẫn không thấy ai đâu.
Mấy ngày nay Cảnh Sơ luôn phụ giúp xử lý việc trong phủ. Hai hôm nay Uyển Sơ không hầu hạ Hà Lịch trong quán Khúc Khê cũng chẳng thấy về lại nhà đài Sấu Thạch, không biết đang bận chuyện gì. Lâm Nhữ cũng không phải đang tìm hai người họ. Gương mặt đỏ bừng, xấu hổ đan xen giận dữ, nàng đóng cửa sảnh lại, cài then.
Đã bảo hắn về trước chờ mình, chẳng biết chạy đi đâu rồi, giờ có tới cũng chẳng thèm để ý đến hắn.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, người trong gương đỏ bừng mặt, rực rỡ như hoa đào. Lâm Nhữ đưa tay xoa gò má, màu đỏ ấy không tiêu tan mà còn đậm hơn, nóng bỏng cực kì, lòng bàn tay cũng như thiêu đốt theo. Lâm Nhữ nặng nề hừ một tiếng, gác gương lại không nhìn nữa, ngả người lên giường.
Tiếng gõ cửa vang lên, dồn dập mà hốt hoảng, Lâm Nhữ ghì chăn đè lỗ tai lại không thèm để ý.
Tiếng gõ cửa ngừng.
“Không kiên nhẫn gì cả!” Lâm Nhữ tức giận mắng trong lòng.
Mái hiên một bên phòng ngủ hướng sân đặt chấn song cửa vang lên, ngón tay lò mò khe cửa vang tiếng như muốn gỡ khung cửa sổ ra.
“Cũng không ngốc lắm.” Lâm Nhữ hừ nhẹ.
“Nhị lang, là ta, nàng mở cửa đi.” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng Sùng Huy khe khẽ, giống như kẻ gian vậy, vừa kêu, vừa gõ chấn song, vừa nắm khung cửa sổ.
Lâm Nhữ im lặng, giờ không buồn bực nữa, xấu hổ không biết làm sao cho phải, thầm hối hận không nên đóng cửa lại.
Chốc lát sau, ngoài cửa sổ không có động tĩnh gì, qua một lúc thì Sùng Huy lại gõ, dựa vào cửa sổ nhỏ giọng nói: “Nhị lang, ta mới tắm, tóc ướt, không mặc nhiều áo, lạnh lắm!”
Trời lạnh như vậy để tóc ướt chạy ra ngoài, còn không sợ bản thân bị bệnh chắc?
Hóa ra trước hết chạy về tắm rửa sạch sẽ, đúng là đồ ngốc!
Lâm Nhữ cắn răng, hất chăn đứng dậy, đi về phòng khách.
“Nhị lang, ta nóng quá, nàng mau mở cửa.” Lời nói của Sùng Huy mang theo vẻ ngượng nghịu.
Cái gì mà vừa lạnh vừa nóng, nói chuyện đến rắm chó cũng không kêu.
Lâm Nhữ thầm mắng, đột ngột, trong đầu nàng như nảy ra ý gì đó, hơi thở hỗn loạn dồn dập, tim đập thình thịch, cả người nóng ran. Nàng xoay người, nhìn quanh một chút, quơ tay nắm gối, mạnh mẽ nhấc cửa sổ. Sùng Huy nghe tiếng vang, hớn hở vui mừng kéo ra khung cửa sổ. Gối của Lâm Nhữ đập vào đầu hắn, hùng hổ mắng: “Cút…”
Nếu cút thì không phải kẻ cố chấp rồi.
Tay áo lay động, Sùng Huy nhảy vào trong phòng từ cửa sổ. Mái tóc hắn ướt nhẹp, áo giữa màu trắng, cẩm bào chéo vạt màu xanh nhạt, không khoác áo bông lẫn áo khoác ngoài, cái lạnh rùng mình đập vào mặt. Vang lên tiếng khung cửa sổ khép lại, trong chớp mắt, Lâm Nhữ như hoa mắt, cơ thể rơi vào lồng ngực Sùng Huy, trời đất như đảo lộn lập tức, hắn áp nàng lên tường, gáy va vào khung cửa sổ làm nàng rên khẽ vì đau. Hắn vội vã xoa trên đó, gương mặt ép xuống, môi hướng về ánh mắt của nàng, làn môi mềm mượt hoàn mỹ như cánh hoa há ra, hơi nóng phả trên trán nàng, cơ thể ghì chặt lấy nàng, uất ức nói: “Nàng đã đồng ý rồi, sao gọi mãi mà nàng không mở cửa?”
Lâm Nhữ không phản ứng gì, há miệng, hơi thở dồn dập.
Sùng Huy cũng chẳng cần câu trả lời của nàng. Cái đầu lớn dụi dụi trên cổ nàng. Dụi được một lúc thì hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn nàng, lớn giọng nói: “Nhị lang, ta khó chịu!”
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ dã thú đói khát cùng cực muốn nuốt con mồi.
“Không được làm ẩu.” Lâm Nhữ trừng hắn, trong tình cảnh này, nàng không thể giận dữ với hắn, giọng nói nàng mềm mỏng, đôi mắt long lanh yêu kiều, tự bản thân cũng không biết ánh mắt ấy dịu dàng đong đầy tình, vô cùng động lòng người.
Cả người Sùng Huy đờ đẫn, một lát sau, hắn mạnh mẽ ôm lấy Lâm Nhữ, giọng mũi hừ hừ, bắt đầu điên cuồng.
“Hẳn nhị lang ở trong này, sao lại đóng cửa?” Giọng nói kinh ngạc vang bên tai, Lâm Nhữ run lên, mạnh mẽ đẩy Sùng Huy ra.
Nhìn xuyên qua cửa sổ giấy dầu, chỉ thấy ở cửa viện Uyển Sơ dẫn theo một chàng trai đi vào. Lâm Nhữ ngây người, mãi mới nhìn ra Phương Du Phong, chỉ nhìn vào cách đi đứng phóng khoáng mạnh mẽ, khí khái bất phàm, khác hẳn ngày xưa, nàng không khỏi mừng rỡ, chạy về phía cửa sảnh.
“Nhị lang.” Sùng Huy kéo nàng lại, kêu lên uất ức.
“Huynh trưởng ra ngoài hai ba tháng mới về, không thể không đi gặp huynh ấy.” Lâm Nhữ nghiêng đầu cười một tiếng. Bỗng nhiên, nàng ôm lấy hắn, nhón chân lên đặt một nụ hôn lên môi hắn, đuôi mắt nhếch lên, trong đôi mắt phượng là làn thu lưu chuyển, không thấy vẻ sắc bén thường ngày mà là dịu dàng không dễ nhận ra: “Huynh nghỉ ngơi trong phòng đi.”
Sùng Huy vuốt môi, ngây dại.
Nếu hứa hẹn vừa rồi ở gian Ngọc Lan mơ hồ không thể đoán ra, thì giờ có gì mà không rõ nữa.
Lâm Nhữ cho phép hắn nghỉ ngơi trong phòng nàng!
Hắn không còn như lúc mới ra khỏi vườn trúc tía chẳng hiểu gì cả, dạo này đã thấy qua nhiều, Lâm Nhữ vô cùng để ý đến chuyện kiêng kị giữa trai gái, nhưng giờ lại cho phép mình nghỉ ngơi trong phòng nàng… Sùng Huy nhào lên trên giường, ôm chăn, dúi đầu vào trong bông vải mềm, cười ngây ngô.