Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-195
Chương 195: Giận Dựng Tóc Gáy
Chương 195 : Giận dựng tóc gáy
Lan Tôn khẽ cắn môi: ‘Tôi có thể ra ngoài giúp bà vạch trần bí mật nhà họ Phương. Nhưng xem như trao đổi, bà phải làm chủ để Sùng Huy cưới tôi làm thê tử của chàng.”
“Cưới cô làm thê tử?” Tạ phu nhân giễu cợt, khinh miệt không hề che giấu: “Chuyện này là không thể, họ Tạ của ta nhà cao cửa rộng, người con gái mà con trai ta cần kết hôn cũng phải là con cái nhà môn đăng hộ đối. Cô cùng lắm chỉ có thể làm thiếp của Sùng Huy thôi.”
Mặt Lan Tôn đỏ bừng, hung dữ trừng Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân khẽ nhếch cằm, thần thái kiêu căng, thái độ kiên định không hề dao động.
Yên La thầm khen cao tay, nếu giờ Tạ phu nhân dễ dàng đồng ý để Sùng Huy cưới Lan Tôn làm chính thất, tuy có thể được sự tương trợ của cô nàng, nhưng sẽ mất lòng những mỹ nhân khác.
Chính thất chỉ có một người, thiếp thì có thể nạp nhiều. Bà cho phép Lan Tôn làm thiếp thì những người khác nhất định sẽ suy nghĩ bản thân cũng có thể làm thiếp. Sùng Huy đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế gian hiếm gặp, cho dù chỉ làm thiếp, những mỹ nhân này hẳn cũng ưng lòng.
Huống chi bọn họ bị bán cho nhà họ Phương, có thể tưởng tượng được gia cảnh của họ không tốt hoặc thân thích của người nhà không chứa chấp họ. Họ mang thân phận nô tỳ, vốn cũng chẳng xứng với vị trí chính thất. Nếu Tạ phu nhân tùy tiện hứa bao nhiêu người làm chính thất, thì trong lòng họ sẽ có nghi ngại, sợ Tạ phu nhân gạt họ ra khỏi vườn, sau khi đạp đổ được nhà họ Phương sẽ vứt bỏ họ như giày rách.
Lan Tôn yêu cầu Tạ phu nhân làm chủ để Sùng Huy cưới nàng, chắc hẳn Sùng Huy cũng chẳng thích nàng nên muốn lấy chút uy hiếp. Tạ phu nhân hứa cho nàng ta vị trí thiếp thất, mới nghe thì nổi nóng, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ sẽ mừng rỡ khôn xiết như rơi vào đường cùng lại thấy được đường sống.
Lan Tôn thoáng cắn răng, quả như dự đoán của Yên La, nàng nói: “Làm thiếp thì làm thiếp, tôi đồng ý với bà.”
Tạ phu nhân cười khẽ, gật đầu một cái, liếc mắt nhìn những người khác.
“Các cô có đồng ý không?” Lan Tôn quay đầu lại hỏi.
Mấy mỹ nhân lớn yên lặng không nói gì, mấy mỹ nhân nhỏ ngây thơ trong sáng mở to mắt, lẩm bẩm mấy câu, đồng loạt nhào đến. Một bé chỉ cỡ ba bốn tuổi để tóc trái đào ôm lấy chân của Tạ phu nhân, khóc lớn: “Cháu đồng ý, cháu muốn về nhà, cháu muốn tìm phụ mẫu.”
Cô bé này hẳn mới vào vườn không lâu, còn nhớ rõ phụ mẫu ruột của mình.
Tạ phu nhân nhếch môi, khom người sờ mái tóc của bé, dịu dàng nói: “Được, đợi nhà họ Phương sụp đổ, a di đưa cháu về nhà.”
Bà trấn an mấy câu, lại nhìn về những mỹ nhân khác.
Mọi người ngồi ngay ngắn không nhúc nhích.
Đôi tay trong ống tay áo của Tạ phu nhân thoáng siết chặt.
Quan trọng là những mỹ nhân đã xuất hiện trên mặt quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương. Những người này phải theo bà ra ngoài thì trò lừa bịp quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương mới dễ dàng bị vạch trần.
Chỉ mang mỗi Lan Tôn với cô bé con này ra khỏi vườn thì chẳng có tác dụng mấy.
Có thể cưỡng ép họ ra khỏi vườn, nhưng muốn vạch trần bí mật quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương ngay trong lễ lớn kế vị thì tốt nhất phải do bọn họ cam tâm tình nguyện làm chứng.
“Ra ngoài tốt hơn cô đơn chết già trong vườn cả đời. Các người quyết định nhanh đi, có đồng ý hay không nói một câu thôi.” Lan Tôn không nhịn được quát lên.
Mai nương rủ mi, khẽ cắn môi, những người khác nhìn nhau rồi một người trong đó ra dấu tay, mọi người đồng loạt gật đầu, nước mắt lưng chừng mi.
“Họ nói rằng, họ không thể nói chuyện, ở trong vườn nhiều năm như vậy, không biết chuyện gì bên ngoài cả. Có ra ngoài cũng không biết sống thế nào.” Lan Tôn nói, dứt lời, nhớ ra Tạ phu nhân không biết chuyện này, lại bổ sung: “Trong vườn này có quy củ, những ai sau khi được chọn làm mặt quạt, đến nhiệm kì kế sẽ bị chuốc thuốc câm. Họ đều là người câm, nghe được nhưng không nói được.”
“Thật tàn nhẫn!” Tạ phu nhân chau mày, mắt ngấn nước, oán trời trách đất, than thở một lúc, nói: “Của cải nhà họ Tạ của ta rất dư dả, sau khi các cô theo ta ra ngoài…” Bà trộm liếc mắt nhìn thử, biết đãi ngộ của các mỹ nhân thì nói tiếp: “Ăn ngon mặc đẹp không kém gì so với khi ở trong này, mỗi tháng còn phát tiền cho các cô, không câu nệ các cô có thể ở trong phủ hay tự do bên ngoài phủ, nhà họ Tạ sẽ nuôi các cô đến cuối đời. Nếu muốn gả cho người ta, sẽ thay mặt chọn phu quân tốt, cho của hồi môn phong phú, được gả đi không khác gì con gái nhà họ Tạ.”
Các mỹ nhân nhìn nhau, động tác tay không ngừng, qua một lát thì người đã ra dấu tay trước đó lại ra dấu với Lan Tôn.
Lan Tôn nhìn, thoáng ngây người, nói với Tạ phu nhân: “Người trong vườn đều đã bán cho nhà họ Phương. Trong tay họ Phương có khế ước bán thân, nếu đi theo bà sẽ thành nô tỳ phản chủ. Nhà họ Phương có thể cáo quan đòi người, lúc đó, gia chủ tức giận, chúng tôi sẽ khó giữ được mạng.”
“Chuyện này thì có gì ghê gớm. Nhà họ Tạ quan hệ tốt với thứ sử Nhuận Châu hơn. Đến lúc đó nhờ thứ sử phân xử, nhà họ Phương thất đức, chỉ cần ta chuộc các cô ra là được. Ta sẽ bỏ tiền chuộc lại các cô.” Tạ phu nhân mỉm cười, nói rất nhiều, lại bảo: “Cho dù các cô không tin ta thì nên tin Sùng Huy. Nó lớn lên cùng các cô, sẽ không bạc đãi các cô đâu.”
Mọi người lại làm động tác tay liên tục. Có năm người đứng dậy đi đến bày tỏ nguyện vọng muốn đi cùng Tạ phu nhân. Có mấy người lắc đầu, ngồi yên không nhúc nhích.
Tạ phu nhân quan sát kĩ lưỡng. Những người chịu đi ra đều trẻ tuổi, là những mỹ nhân trên mặt quạt những năm gần đây, đã đủ để làm chứng, nên cũng không miễn cưỡng nữa. Về những người khác thì, bà chỉ liếc nhìn mỗi Mai nương.
Mai nương vặn ống tay áo, chân mày thoáng cau lại, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, cây cối chẳng còn bao hoa lá, chỉ có cành khô quắt quéo, tiếng gió bắc thổi rét căm rùng mình. Nàng quay đầu nhìn về Tạ phu nhân, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng đồng ý theo bà ra ngoài.”
Lúc hoàng hôn, Lâm Nhữ cùng Sùng Huy từ phường quạt về phủ. Sùng Huy đến lầu Thuật Hương bầu bạn với Cẩm Phong. Lâm Nhữ nghe nói Hà Khương thị phát bệnh nên vội qua thăm.
Hà Khương thị vừa uống một âu canh ba ba, môi đỏ thắm, gò má đỏ ửng. Bạch Chỉ đưa khăn cho bà lau tay. Lâm Nhữ vén rèm vào trong. Khăn trong tay Hà Khương thị rơi xuống, huyết sắc trên mặt chợt tiêu tan hết.
“Di mẫu, người có khỏe không?” Lâm Nhữ cười nói. Nàng đến gần, khom người nhặt khăn lên đặt vào mâm, kêu Bạch Chỉ mang cái khăn sạch khác đến.
“Không cần đâu, di mẫu đã lau rồi.” Hà Khương thị run giọng nói, không dám đối mặt với Lâm Nhữ. Bà bắt lấy tay áo của Bạch Chỉ không để nàng rời đi, ngón tay run rẩy không ngừng.
Tại sao lại sợ đến vậy?
Lâm Nhữ nghĩ rằng lúc trước nàng như hung thần ác sát đập Hà Dư một trận nên đã hù dọa Hà Khương thị, nàng hơi áy náy, cầm lấy tay bà vỗ nhẹ, ôn tồn nói: “Di mẫu đừng sốt ruột. Dư lang là Dư lang. Di mẫu là di mẫu. Người là di mẫu của cháu. Tự cháu luôn kính yêu người. Có điều Dư lang vẫn là biểu đệ ruột của cháu, chỉ cần từ giờ nó biết hối cải không làm điều phạm pháp nữa, cháu sẽ không làm khó nó.”
Tay của Hà Khương thị càng run. Trong mùa đông mà vầng trán bà lã chã mồ hôi.
Chân mày Lâm Nhữ hơi chau lại, tập trung quan sát Hà Khương thị.
“Di phu nhân đi nằm nghỉ thôi, đừng để bị lạnh khiến bệnh tình càng nặng.” Bạch Chỉ tiến lên cản lại tầm mắt của Lâm Nhữ, đỡ Hà Khương thị vào trong phòng ngủ rồi nói với Lâm Nhữ: “Di phu nhân cần nghỉ ngơi, nhị lang cũng nên về rồi.”
Lâm Nhữ không thể nói thêm gì, chậm rãi ra khỏi cửa.
Hoàng hôn đã buông xuống, màn sương dày, gió bắc càng thổi mạnh. Đột ngột đi ra từ căn phòng ấm áp nên nàng cảm thấy rất lạnh.
Thời tiết như vậy chắc hẳn Cẩm Phong sẽ không chịu nổi. Nàng vội ghé qua lầu Thuật Hương, vừa mới đến hành lang dài đã gặp Vương đại phu.
“Phong nương khó chịu sao?” Lâm Nhữ sợ hãi hỏi ông.
“Nhị nương không sao.” Vương đại phu cười nói, tay phải ôm hòm thuốc, tay trái kẹp dưới nách một xấp gấm nhiều màu lắc lắc cho Lâm Nhữ xem: “Buổi chiều đến bắt mạch cho di phu nhân, thuận tiện xem xét tình hình của Tố Tâm và Tố Vấn, mạch tượng của hai người họ rất ổn định, thai nhi phát triển rất tốt. Phu nhân vui mừng nên đưa tôi xấp gấm này.”
“Rất phải. Cực cho ông rồi.” Con trai dòng chính của nhà họ Phương có người nối dõi, Lâm Nhữ cực kì vui mừng, thấy Vương đại phu cầm mệt liền tiến lên ôm lấy xấp gấm nói: “Để ta tiễn ông.”
Nói chuyện cả một đường, Lâm Nhữ hỏi: “Bệnh tình của di mẫu ta rất nghiêm trọng sao?”
Vương đại phu lắc đầu nói: “Cơ thể không có triệu chứng khác thường nào. Đột ngột té xỉu chắc là do đôi mắt vừa tháo lớp băng thuốc lại đi lại bên ngoài, bị ánh sáng mạnh kích thích nên hôn mê. Không phải vội, cũng không cần uống thuốc.”
Vậy thì quá tốt.
Lâm Nhữ thoáng an tâm, không mong Hà Khương thị khó chịu trong người khiến Hà Lịch lo lắng.
Xe ngựa của Vương đại phu đậu ngoài cửa, lúc đưa ông lên xe ngựa, Lâm Nhữ nhìn xa xa thấy người ở trước phố Quan Tiền đỡ eo ưỡn mông, giống như là Thiên Nguyệt, không khỏi cau mày.
Quay đầu lại, Dẫn Tuyền cứ ngó dáo dác, Lâm Nhữ hỏi: “Thiên Nguyệt có ghé sao?”
Dẫn Tuyền thoáng co rúm, dáng vẻ hơi sợ hãi, ngẩn ngơ nói: “Có ghé.”
Gã sợ gì chứ?
Lâm Nhữ cau mày hỏi: “Cô ta ghé làm gì?”
“Chỉ hỏi thử… di phu nhân… có khỏe không.” Dẫn Tuyền lắp bắp.
Vừa rồi Lâm Nhữ chỉ cảm thấy kì lạ, giờ thì khẳng định Dẫn Tuyền có chuyện gạt nàng. Nàng hừ nhẹ, lạnh lùng nói: “Giờ ta đuổi theo Thiên Nguyệt đạp cô ta một cái, ngươi nghĩ cô ta có chịu nói thật hay không? Đợi cô ta khai rồi ta sẽ quay lại xử trí ngươi.”
“Không liên quan đến hạ nô.” Dẫn Tuyền sợ hãi vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt đưa đám rút một bức thư từ trong túi ra, đáng thương nói: “Cô ta đến đưa thư thay Hà nhị lang, phu nhân đã dặn không được bẩm lại ngài.”
Lâm Nhữ cầm thư, nhớ đến Hà Khương thị vừa nhìn thấy nàng mặt mày đã tái mét, lòng chợt chùng xuống: “Mấy ngày nay di phu nhân về phủ, chỗ Hà nhị lang thường đưa tin cho di phu nhân sao?”
“Ngày nào cũng có, mỗi ngày một bức thư.” Dẫn Tuyền bẩm lại.
Lâm Nhữ siết chặt tay khiến bức thư bị vò nhăn nhúm.
Dẫn Tuyền sợ hãi run rẩy, vội vàng dập đầu: “Nhị lang, thật sự không liên quan đến hạ nô. Phu nhân đã căn dặn, hạ nô không dám làm trái!”
Lâm Nhữ im lặng, buông lỏng tay, quan sát bức thư trong tay mình. Bức thư được dán kĩ, nàng giơ lên hướng về phía ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy một tờ giấy thật mỏng, xem thử bên trong viết gì thì mím môi, xé miệng phong thư ra.
Tiền con nhận về đã xài hết rồi, nếu mẫu thân còn không chịu trộm quạt hợp hoan mỹ nhân ra, mạng con sẽ không còn, mẫu thân nhẫn tâm nhìn con bị người ta chém chết sao?
“Hà Dư, ta giết mi!” Máu nóng toàn thân Lâm Nhữ dồn lên não, nàng ra ngoài cổng.
Mầm họa này chưa diệt trừ, nhà họ Phương mãi mãi không có ngày yên bình.
“Nhị lang! Không được!” Dẫn Tuyền kêu lên sợ hãi, vội đuổi theo, không dám kéo Lâm Nhữ, trong thoáng chần chừ, Lâm Nhữ đã chạy đi rất xa rồi.
Chương 195 : Giận dựng tóc gáy
Lan Tôn khẽ cắn môi: ‘Tôi có thể ra ngoài giúp bà vạch trần bí mật nhà họ Phương. Nhưng xem như trao đổi, bà phải làm chủ để Sùng Huy cưới tôi làm thê tử của chàng.”
“Cưới cô làm thê tử?” Tạ phu nhân giễu cợt, khinh miệt không hề che giấu: “Chuyện này là không thể, họ Tạ của ta nhà cao cửa rộng, người con gái mà con trai ta cần kết hôn cũng phải là con cái nhà môn đăng hộ đối. Cô cùng lắm chỉ có thể làm thiếp của Sùng Huy thôi.”
Mặt Lan Tôn đỏ bừng, hung dữ trừng Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân khẽ nhếch cằm, thần thái kiêu căng, thái độ kiên định không hề dao động.
Yên La thầm khen cao tay, nếu giờ Tạ phu nhân dễ dàng đồng ý để Sùng Huy cưới Lan Tôn làm chính thất, tuy có thể được sự tương trợ của cô nàng, nhưng sẽ mất lòng những mỹ nhân khác.
Chính thất chỉ có một người, thiếp thì có thể nạp nhiều. Bà cho phép Lan Tôn làm thiếp thì những người khác nhất định sẽ suy nghĩ bản thân cũng có thể làm thiếp. Sùng Huy đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế gian hiếm gặp, cho dù chỉ làm thiếp, những mỹ nhân này hẳn cũng ưng lòng.
Huống chi bọn họ bị bán cho nhà họ Phương, có thể tưởng tượng được gia cảnh của họ không tốt hoặc thân thích của người nhà không chứa chấp họ. Họ mang thân phận nô tỳ, vốn cũng chẳng xứng với vị trí chính thất. Nếu Tạ phu nhân tùy tiện hứa bao nhiêu người làm chính thất, thì trong lòng họ sẽ có nghi ngại, sợ Tạ phu nhân gạt họ ra khỏi vườn, sau khi đạp đổ được nhà họ Phương sẽ vứt bỏ họ như giày rách.
Lan Tôn yêu cầu Tạ phu nhân làm chủ để Sùng Huy cưới nàng, chắc hẳn Sùng Huy cũng chẳng thích nàng nên muốn lấy chút uy hiếp. Tạ phu nhân hứa cho nàng ta vị trí thiếp thất, mới nghe thì nổi nóng, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ sẽ mừng rỡ khôn xiết như rơi vào đường cùng lại thấy được đường sống.
Lan Tôn thoáng cắn răng, quả như dự đoán của Yên La, nàng nói: “Làm thiếp thì làm thiếp, tôi đồng ý với bà.”
Tạ phu nhân cười khẽ, gật đầu một cái, liếc mắt nhìn những người khác.
“Các cô có đồng ý không?” Lan Tôn quay đầu lại hỏi.
Mấy mỹ nhân lớn yên lặng không nói gì, mấy mỹ nhân nhỏ ngây thơ trong sáng mở to mắt, lẩm bẩm mấy câu, đồng loạt nhào đến. Một bé chỉ cỡ ba bốn tuổi để tóc trái đào ôm lấy chân của Tạ phu nhân, khóc lớn: “Cháu đồng ý, cháu muốn về nhà, cháu muốn tìm phụ mẫu.”
Cô bé này hẳn mới vào vườn không lâu, còn nhớ rõ phụ mẫu ruột của mình.
Tạ phu nhân nhếch môi, khom người sờ mái tóc của bé, dịu dàng nói: “Được, đợi nhà họ Phương sụp đổ, a di đưa cháu về nhà.”
Bà trấn an mấy câu, lại nhìn về những mỹ nhân khác.
Mọi người ngồi ngay ngắn không nhúc nhích.
Đôi tay trong ống tay áo của Tạ phu nhân thoáng siết chặt.
Quan trọng là những mỹ nhân đã xuất hiện trên mặt quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương. Những người này phải theo bà ra ngoài thì trò lừa bịp quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương mới dễ dàng bị vạch trần.
Chỉ mang mỗi Lan Tôn với cô bé con này ra khỏi vườn thì chẳng có tác dụng mấy.
Có thể cưỡng ép họ ra khỏi vườn, nhưng muốn vạch trần bí mật quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương ngay trong lễ lớn kế vị thì tốt nhất phải do bọn họ cam tâm tình nguyện làm chứng.
“Ra ngoài tốt hơn cô đơn chết già trong vườn cả đời. Các người quyết định nhanh đi, có đồng ý hay không nói một câu thôi.” Lan Tôn không nhịn được quát lên.
Mai nương rủ mi, khẽ cắn môi, những người khác nhìn nhau rồi một người trong đó ra dấu tay, mọi người đồng loạt gật đầu, nước mắt lưng chừng mi.
“Họ nói rằng, họ không thể nói chuyện, ở trong vườn nhiều năm như vậy, không biết chuyện gì bên ngoài cả. Có ra ngoài cũng không biết sống thế nào.” Lan Tôn nói, dứt lời, nhớ ra Tạ phu nhân không biết chuyện này, lại bổ sung: “Trong vườn này có quy củ, những ai sau khi được chọn làm mặt quạt, đến nhiệm kì kế sẽ bị chuốc thuốc câm. Họ đều là người câm, nghe được nhưng không nói được.”
“Thật tàn nhẫn!” Tạ phu nhân chau mày, mắt ngấn nước, oán trời trách đất, than thở một lúc, nói: “Của cải nhà họ Tạ của ta rất dư dả, sau khi các cô theo ta ra ngoài…” Bà trộm liếc mắt nhìn thử, biết đãi ngộ của các mỹ nhân thì nói tiếp: “Ăn ngon mặc đẹp không kém gì so với khi ở trong này, mỗi tháng còn phát tiền cho các cô, không câu nệ các cô có thể ở trong phủ hay tự do bên ngoài phủ, nhà họ Tạ sẽ nuôi các cô đến cuối đời. Nếu muốn gả cho người ta, sẽ thay mặt chọn phu quân tốt, cho của hồi môn phong phú, được gả đi không khác gì con gái nhà họ Tạ.”
Các mỹ nhân nhìn nhau, động tác tay không ngừng, qua một lát thì người đã ra dấu tay trước đó lại ra dấu với Lan Tôn.
Lan Tôn nhìn, thoáng ngây người, nói với Tạ phu nhân: “Người trong vườn đều đã bán cho nhà họ Phương. Trong tay họ Phương có khế ước bán thân, nếu đi theo bà sẽ thành nô tỳ phản chủ. Nhà họ Phương có thể cáo quan đòi người, lúc đó, gia chủ tức giận, chúng tôi sẽ khó giữ được mạng.”
“Chuyện này thì có gì ghê gớm. Nhà họ Tạ quan hệ tốt với thứ sử Nhuận Châu hơn. Đến lúc đó nhờ thứ sử phân xử, nhà họ Phương thất đức, chỉ cần ta chuộc các cô ra là được. Ta sẽ bỏ tiền chuộc lại các cô.” Tạ phu nhân mỉm cười, nói rất nhiều, lại bảo: “Cho dù các cô không tin ta thì nên tin Sùng Huy. Nó lớn lên cùng các cô, sẽ không bạc đãi các cô đâu.”
Mọi người lại làm động tác tay liên tục. Có năm người đứng dậy đi đến bày tỏ nguyện vọng muốn đi cùng Tạ phu nhân. Có mấy người lắc đầu, ngồi yên không nhúc nhích.
Tạ phu nhân quan sát kĩ lưỡng. Những người chịu đi ra đều trẻ tuổi, là những mỹ nhân trên mặt quạt những năm gần đây, đã đủ để làm chứng, nên cũng không miễn cưỡng nữa. Về những người khác thì, bà chỉ liếc nhìn mỗi Mai nương.
Mai nương vặn ống tay áo, chân mày thoáng cau lại, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, cây cối chẳng còn bao hoa lá, chỉ có cành khô quắt quéo, tiếng gió bắc thổi rét căm rùng mình. Nàng quay đầu nhìn về Tạ phu nhân, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng đồng ý theo bà ra ngoài.”
Lúc hoàng hôn, Lâm Nhữ cùng Sùng Huy từ phường quạt về phủ. Sùng Huy đến lầu Thuật Hương bầu bạn với Cẩm Phong. Lâm Nhữ nghe nói Hà Khương thị phát bệnh nên vội qua thăm.
Hà Khương thị vừa uống một âu canh ba ba, môi đỏ thắm, gò má đỏ ửng. Bạch Chỉ đưa khăn cho bà lau tay. Lâm Nhữ vén rèm vào trong. Khăn trong tay Hà Khương thị rơi xuống, huyết sắc trên mặt chợt tiêu tan hết.
“Di mẫu, người có khỏe không?” Lâm Nhữ cười nói. Nàng đến gần, khom người nhặt khăn lên đặt vào mâm, kêu Bạch Chỉ mang cái khăn sạch khác đến.
“Không cần đâu, di mẫu đã lau rồi.” Hà Khương thị run giọng nói, không dám đối mặt với Lâm Nhữ. Bà bắt lấy tay áo của Bạch Chỉ không để nàng rời đi, ngón tay run rẩy không ngừng.
Tại sao lại sợ đến vậy?
Lâm Nhữ nghĩ rằng lúc trước nàng như hung thần ác sát đập Hà Dư một trận nên đã hù dọa Hà Khương thị, nàng hơi áy náy, cầm lấy tay bà vỗ nhẹ, ôn tồn nói: “Di mẫu đừng sốt ruột. Dư lang là Dư lang. Di mẫu là di mẫu. Người là di mẫu của cháu. Tự cháu luôn kính yêu người. Có điều Dư lang vẫn là biểu đệ ruột của cháu, chỉ cần từ giờ nó biết hối cải không làm điều phạm pháp nữa, cháu sẽ không làm khó nó.”
Tay của Hà Khương thị càng run. Trong mùa đông mà vầng trán bà lã chã mồ hôi.
Chân mày Lâm Nhữ hơi chau lại, tập trung quan sát Hà Khương thị.
“Di phu nhân đi nằm nghỉ thôi, đừng để bị lạnh khiến bệnh tình càng nặng.” Bạch Chỉ tiến lên cản lại tầm mắt của Lâm Nhữ, đỡ Hà Khương thị vào trong phòng ngủ rồi nói với Lâm Nhữ: “Di phu nhân cần nghỉ ngơi, nhị lang cũng nên về rồi.”
Lâm Nhữ không thể nói thêm gì, chậm rãi ra khỏi cửa.
Hoàng hôn đã buông xuống, màn sương dày, gió bắc càng thổi mạnh. Đột ngột đi ra từ căn phòng ấm áp nên nàng cảm thấy rất lạnh.
Thời tiết như vậy chắc hẳn Cẩm Phong sẽ không chịu nổi. Nàng vội ghé qua lầu Thuật Hương, vừa mới đến hành lang dài đã gặp Vương đại phu.
“Phong nương khó chịu sao?” Lâm Nhữ sợ hãi hỏi ông.
“Nhị nương không sao.” Vương đại phu cười nói, tay phải ôm hòm thuốc, tay trái kẹp dưới nách một xấp gấm nhiều màu lắc lắc cho Lâm Nhữ xem: “Buổi chiều đến bắt mạch cho di phu nhân, thuận tiện xem xét tình hình của Tố Tâm và Tố Vấn, mạch tượng của hai người họ rất ổn định, thai nhi phát triển rất tốt. Phu nhân vui mừng nên đưa tôi xấp gấm này.”
“Rất phải. Cực cho ông rồi.” Con trai dòng chính của nhà họ Phương có người nối dõi, Lâm Nhữ cực kì vui mừng, thấy Vương đại phu cầm mệt liền tiến lên ôm lấy xấp gấm nói: “Để ta tiễn ông.”
Nói chuyện cả một đường, Lâm Nhữ hỏi: “Bệnh tình của di mẫu ta rất nghiêm trọng sao?”
Vương đại phu lắc đầu nói: “Cơ thể không có triệu chứng khác thường nào. Đột ngột té xỉu chắc là do đôi mắt vừa tháo lớp băng thuốc lại đi lại bên ngoài, bị ánh sáng mạnh kích thích nên hôn mê. Không phải vội, cũng không cần uống thuốc.”
Vậy thì quá tốt.
Lâm Nhữ thoáng an tâm, không mong Hà Khương thị khó chịu trong người khiến Hà Lịch lo lắng.
Xe ngựa của Vương đại phu đậu ngoài cửa, lúc đưa ông lên xe ngựa, Lâm Nhữ nhìn xa xa thấy người ở trước phố Quan Tiền đỡ eo ưỡn mông, giống như là Thiên Nguyệt, không khỏi cau mày.
Quay đầu lại, Dẫn Tuyền cứ ngó dáo dác, Lâm Nhữ hỏi: “Thiên Nguyệt có ghé sao?”
Dẫn Tuyền thoáng co rúm, dáng vẻ hơi sợ hãi, ngẩn ngơ nói: “Có ghé.”
Gã sợ gì chứ?
Lâm Nhữ cau mày hỏi: “Cô ta ghé làm gì?”
“Chỉ hỏi thử… di phu nhân… có khỏe không.” Dẫn Tuyền lắp bắp.
Vừa rồi Lâm Nhữ chỉ cảm thấy kì lạ, giờ thì khẳng định Dẫn Tuyền có chuyện gạt nàng. Nàng hừ nhẹ, lạnh lùng nói: “Giờ ta đuổi theo Thiên Nguyệt đạp cô ta một cái, ngươi nghĩ cô ta có chịu nói thật hay không? Đợi cô ta khai rồi ta sẽ quay lại xử trí ngươi.”
“Không liên quan đến hạ nô.” Dẫn Tuyền sợ hãi vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt đưa đám rút một bức thư từ trong túi ra, đáng thương nói: “Cô ta đến đưa thư thay Hà nhị lang, phu nhân đã dặn không được bẩm lại ngài.”
Lâm Nhữ cầm thư, nhớ đến Hà Khương thị vừa nhìn thấy nàng mặt mày đã tái mét, lòng chợt chùng xuống: “Mấy ngày nay di phu nhân về phủ, chỗ Hà nhị lang thường đưa tin cho di phu nhân sao?”
“Ngày nào cũng có, mỗi ngày một bức thư.” Dẫn Tuyền bẩm lại.
Lâm Nhữ siết chặt tay khiến bức thư bị vò nhăn nhúm.
Dẫn Tuyền sợ hãi run rẩy, vội vàng dập đầu: “Nhị lang, thật sự không liên quan đến hạ nô. Phu nhân đã căn dặn, hạ nô không dám làm trái!”
Lâm Nhữ im lặng, buông lỏng tay, quan sát bức thư trong tay mình. Bức thư được dán kĩ, nàng giơ lên hướng về phía ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy một tờ giấy thật mỏng, xem thử bên trong viết gì thì mím môi, xé miệng phong thư ra.
Tiền con nhận về đã xài hết rồi, nếu mẫu thân còn không chịu trộm quạt hợp hoan mỹ nhân ra, mạng con sẽ không còn, mẫu thân nhẫn tâm nhìn con bị người ta chém chết sao?
“Hà Dư, ta giết mi!” Máu nóng toàn thân Lâm Nhữ dồn lên não, nàng ra ngoài cổng.
Mầm họa này chưa diệt trừ, nhà họ Phương mãi mãi không có ngày yên bình.
“Nhị lang! Không được!” Dẫn Tuyền kêu lên sợ hãi, vội đuổi theo, không dám kéo Lâm Nhữ, trong thoáng chần chừ, Lâm Nhữ đã chạy đi rất xa rồi.