Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-194
Chương 194: Lòng Người Quay Lưng
Chương 194 : Lòng người quay lưng
Tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao.
Tổ tiên nhà họ Phương thật biết cách giăng bẫy con cháu mình, đào một cái hố lớn như vậy chôn sống Phương Lâm Nhữ.
Dù Phương Lâm Nhữ có lắm mưu lược thế nào cũng không ngăn được phỉ nhổ của người đời, cũng chẳng thể nào làm giảm đi được nỗi thất vọng và giận dữ của người buôn quạt sau khi phát hiện bản thân bị lừa dối.
“Ha ha ha…” Tạ phu nhân thất thố cười như điên, cười đến mức run rẩy cả người, không còn giữ được phong thái đoan trang nữa.
Các mỹ nhân ngơ ngác nhìn bà, sau những kinh ngạc và sợ hãi ban đầu, họ đồng loạt lộ ra ánh mắt ngây ngô.
Cho dù có thất thố, Tạ phu nhân vẫn rất xinh đẹp cao quý. Đầu ngẩng cao và ngửa cổ ra sau tạo thành đường cong tuyệt vời và tao nhã lịch sự. Tiếng cười không lộ ra tiếng khàn khàn tổn hại đến dáng vẻ. Xưa nay, lúc mỹ nhân cẩn thận đều bày vẻ duyên dáng, lúc thất thố mới lộ ra bản sắc. Vẻ đẹp của bà, dù đã bốn mươi nhưng không hề thua kém những giai nhân đang ở độ tuổi bích ngọc.
Một lúc sau, Tạ phu nhân mới ngừng cười.
Mai nương rời khỏi chỗ ngồi, trước hết đến gần, dịu dàng hỏi: “Người là mẫu thân của gia chủ sao?”
Tạ phu nhân lắc đầu.
Mọi người chợt căng thẳng, ánh mắt nhìn bà đề phòng.
Tạ phu nhân khẽ mỉm cười nói: “Ta là mẫu thân của Sùng Huy.”
“Người là mẫu thân của Huy nương?” Họ đồng thanh kêu lên.
“Sao bà lại cho nàng ấy vào vườn? Mười mấy năm không hề đến thăm.” Hàng mi như trăng non cong cong của Mai nương thoáng chau lại, nghiêng đầu nhìn Lan Tôn, nhỏ giọng hỏi: “Lan Tôn, cô thấy sao?”
“Còn cần phải hỏi nữa, kế mẫu mà thôi. Lúc Huy nương vào vườn bị thương cả người, tuy cô không chính mắt nhìn thấy nhưng chắc phải nghe thấy rồi? Lại xem lỗ tai mất góc của Huy nương, lúc đó thê thảm biết bao, có gì đâu mà nghĩ không ra.” Lan Tôn nói bằng giọng lười nhác. Nàng đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ phu nhân, đi một vòng quanh bà, quan sát từ trên xuống dưới một lúc, mặt mày cau lại, giễu cợt: “Mặt như hoa xuân, lòng như bọ cạp, không trốn quách trong nhà đi còn chẳng biết xấu hổ lộ mặt ra, không thấy ngượng à.”
Lời nói chanh chua cay nghiệt, ác độc xảo quyệt như những cái bạt tai âm thầm vả mặt Tạ phu nhân.
Gương mặt của Tạ phu nhân đỏ bừng, có điều chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại như thường. Bà thoáng nhìn Lan Tôn. Một người đã thành thân trải qua sống chết cùng tình ái, Lan Tôn không biết che giấu suy nghĩ thì sao bà lại không nhận ra chứ. Tạ phu nhân thoáng nghĩ ra, miệng nhếch lên, nhướng mày cười nói: “Ta là mẫu thân ruột của Sùng Huy. Sùng Huy không nói ra mục đích nó vào vườn cho cô nghe, chẳng trách cô lại không biết.”
“Việc Huy nương vào vườn còn có ẩn tình sao?” Vẻ căm thù khinh bỉ trong mắt Lan Tôn thoáng biến mất.
“Tất nhiên rồi.” Lúc trước Tạ phu nhân luôn suy nghĩ làm sao để Sùng Huy bất hòa với Lâm Nhữ, làm sao để nhà họ Phương không thể chứa chấp Sùng Huy nữa. Đang không có đầu mối gì thì sự chế giễu của Lan Tôn khiến bà nảy ra một cách, chỉ trong thời gian chớp mắt đã hoàn chỉnh được kế hoạch trong đầu, bà nói chậm rãi: “Có nghe qua nhà họ Tạ làm quạt trong thành Nhuận Châu chứ?”
Các mỹ nhân trố mắt nhìn nhau rồi lắc đầu, riêng ánh mắt của Lan Tôn thì tập trung.
Lúc nàng vào vườn trúc tía đã bảy tuổi, quạt nhà họ Tạ và quạt nhà họ Phương cùng nổi danh, người trong thiên hạ không ai không biết, ít nhiều có nghe nói qua rồi.
Lúc Tạ phu nhân đi vào đã nhìn ra, Mai nương là quản sự của vườn, nhưng danh vọng của Lan Tôn có thể còn trên cả Mai nương. Bà thấy vẻ mặt Lan Tôn đã nghe qua quạt nhà họ Tạ thì thầm vui sướng, cứng rắn nói: “Ta chính là phu nhân nhà họ Tạ, Sùng Huy là con trai nhà họ Tạ. Tay nghề làm quạt của họ Tạ cao siêu, chế tác hoàn mỹ, vốn xếp trên nhà họ Phương. Nhưng nhà họ Phương lại giở trò, còn coi thường lừa gạt người buôn. Mười bốn năm trước hại chết phu quân của ta cũng là phụ thân của Sùng Huy. Khi đó ta đã mơ hồ nhận ra quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương có ẩn tình gì đó, nên cố ý đả thương Sùng Huy để nó lẻn vào nhà họ Phương. Vì có thể đánh đổ nhà họ Phương báo thù cho phụ thân nên Sùng Huy nhẫn nhục gánh trọng trách không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Nó đến gần Phương Lâm Nhữ là để lấy được lòng tin của Phương Lâm Nhữ.” Bà giơ chìa khóa trong tay lên, ung dung nói: “Chìa khóa này là Sùng Huy lén làm cho ta, nếu không sao ta có thể vào được?”
“Huy nương tiếp cận Phương Lâm Nhữ vì báo thù ư? Không phải hắn thật lòng thích Phương Lâm Nhữ?” Lan Tôn thét chói tai, ánh mắt sáng rực, nhìn Tạ phu nhân chằm chằm.
Tạ phu nhân như mèo vờn chuột hết bắt lại thả, thở dài nói: “Có lẽ lúc đầu là thế, nhưng Phương Lâm Nhữ xinh đẹp như vậy, có khiếu ăn nói, có lẽ nó đã… động lòng.”
Lan Tôn nghiến răng nghe ken két, mặt mày dữ tợn.
Tạ phu nhân mừng thầm, ánh mắt nhìn xung quanh. Các mỹ nhân nhỏ tuổi vô cùng hứng khởi quan sát với vẻ mặt ngây ngô không tì vết. Các mỹ nhân lớn tuổi thì sắc mặt chết lặng, những người xấp xỉ tuổi con trai thì dõi theo vô cùng chuyên chú. Mai nương cúi đầu rủ mi, nắm lấy tay áo vặn chặt. Lòng bà thoáng hiểu rõ, chuyện Sùng Huy là con trai e rằng không phải không ai trong vườn biết đến. Bởi vì con trai xinh đẹp, nên không ít mỹ nhân động lòng cảm mến hắn. Bà cười nói: “Sùng Huy là con trai duy nhất nhà họ Tạ, chuyện kế thừa gia sản cưới thê tử sinh con cái rạng rỡ tổ tông đều dựa vào nó cả. Tất nhiên ta không cho phép nó cưới con gái nhà kẻ thù là họ Phương.”
“Con trai duy nhất? Huy nương là con trai ư?”
Các mỹ nhân nhỏ tuổi kêu lên sợ hãi.
Gương mặt các mỹ nhân lớn tuổi vô cùng bình tĩnh, lông mi không hề chớp. Vẻ mặt của Mai nương chẳng hề bất ngờ, Lan Tôn cũng chẳng ngạc nhiên.
Quả nhiên đều biết.
Tạ phu nhân cười nói: “Phải, Sùng Huy là con trai duy nhất nhà họ Tạ, sẽ cưới thê tử sinh con duy trì hương khói nhà họ Tạ chúng ta. Việc nó là con trai các người không biết sao?”
“Cưới thê tử sinh con à! Hắn thích Phương Lâm Nhữ, sao chịu cưới thê tử sinh con được. Hai tên con trai quấn riết vào nhau, nhà họ Tạ của bà tuyệt hậu rồi.” Con ngươi Lan Tôn lóe lóe, lộ rõ ý xấu.
“Vừa rồi ta đã tuyên bố, không cho phép Sùng Huy cưới con gái nhà họ Phương. Phương Lâm Nhữ là con gái.” Tạ phu nhân khẽ mỉm cười.
“Phương Lâm Nhữ là con gái ư!” Lan Tôn thất thanh, trong mắt chỉ có tro tàn, lui về sau từng bước rồi ngã quỳ xuống đất.
Nàng đột ngột hiểu ra.
Sau khi Sùng Huy rời khỏi vườn trúc tía, lần đầu trở về, từng sung sướng nói rằng “Nhị lang là…” Nói nửa chừng thì hắn ngừng lại. Hôm qua Lâm Nhữ đặt tay lên vai Mai nương, bảo rằng Mai nương ăn mặc mỏng manh quá nên kêu Mai nương choàng thêm áo khoác bông. Nàng nói lời châm chọc cốt để Sùng Huy giận dữ, thì Sùng Huy có nói “Nhị lang không hề thay lòng, nhị lang là…” Hắn lại nói nửa chừng thì dừng lại.
Hóa ra, lời phía sau chưa nói lại chính là: con gái.
Mai nương kinh ngạc thất thần, nâng tay đặt lên vai, là nơi hôm qua Lâm Nhữ đã chạm vào.
“Ngày mười lăm tháng chạp là lễ lớn Phương Lâm Nhữ kế vị chức gia chủ. Các người có muốn theo ta ra khỏi vườn, ẩn núp, ngay lúc đó vạch trần bí mật quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương, dồn Phương Lâm Nhữ và nhà họ Phương vào chỗ chết không?” Tạ phu nhân ôn tồn nói.
Cả phòng yên lặng, không ai gật đầu, cũng không ai lắc đầu.
Yên La đứng ở một bên quan sát hết thảy, đến lúc này mới thở dài thật khẽ.
Không hứa hẹn điều gì tốt đẹp, cũng không có lời khuyên nào cả, nhưng không ai phản đối. Xem ra, hết một nửa số mỹ nhân đồng ý theo Tạ phu nhân rời khỏi vườn.
Nhà họ Phương tiêu rồi! Phương Lâm Nhữ không thể xoay chuyển được trời đất. Lần này không thể cứu nhà họ Phương được nữa.
Trong yên lặng, Lan Tôn mở miệng hỏi: “Nếu bọn tôi theo bà ra ngoài thì được lợi gì?”
“Cái lợi còn không thấy rõ sao?” Tạ phu nhân cười rực rỡ: “Nhà họ Phương sụp đổ, các cô sẽ được tự do, không cần bị nhốt ở nơi này nữa, có thể biết được sự rực rỡ của thế giới bên ngoài. Nếu còn nhớ đến phụ mẫu của mình thì có thể đi tìm họ. Nếu không nhớ thì nhà họ Tạ có thể giúp các người chọn phu quân tốt để gả đi, sinh con dưỡng cái, cả đời mỹ mãn.”
Chương 194 : Lòng người quay lưng
Tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao.
Tổ tiên nhà họ Phương thật biết cách giăng bẫy con cháu mình, đào một cái hố lớn như vậy chôn sống Phương Lâm Nhữ.
Dù Phương Lâm Nhữ có lắm mưu lược thế nào cũng không ngăn được phỉ nhổ của người đời, cũng chẳng thể nào làm giảm đi được nỗi thất vọng và giận dữ của người buôn quạt sau khi phát hiện bản thân bị lừa dối.
“Ha ha ha…” Tạ phu nhân thất thố cười như điên, cười đến mức run rẩy cả người, không còn giữ được phong thái đoan trang nữa.
Các mỹ nhân ngơ ngác nhìn bà, sau những kinh ngạc và sợ hãi ban đầu, họ đồng loạt lộ ra ánh mắt ngây ngô.
Cho dù có thất thố, Tạ phu nhân vẫn rất xinh đẹp cao quý. Đầu ngẩng cao và ngửa cổ ra sau tạo thành đường cong tuyệt vời và tao nhã lịch sự. Tiếng cười không lộ ra tiếng khàn khàn tổn hại đến dáng vẻ. Xưa nay, lúc mỹ nhân cẩn thận đều bày vẻ duyên dáng, lúc thất thố mới lộ ra bản sắc. Vẻ đẹp của bà, dù đã bốn mươi nhưng không hề thua kém những giai nhân đang ở độ tuổi bích ngọc.
Một lúc sau, Tạ phu nhân mới ngừng cười.
Mai nương rời khỏi chỗ ngồi, trước hết đến gần, dịu dàng hỏi: “Người là mẫu thân của gia chủ sao?”
Tạ phu nhân lắc đầu.
Mọi người chợt căng thẳng, ánh mắt nhìn bà đề phòng.
Tạ phu nhân khẽ mỉm cười nói: “Ta là mẫu thân của Sùng Huy.”
“Người là mẫu thân của Huy nương?” Họ đồng thanh kêu lên.
“Sao bà lại cho nàng ấy vào vườn? Mười mấy năm không hề đến thăm.” Hàng mi như trăng non cong cong của Mai nương thoáng chau lại, nghiêng đầu nhìn Lan Tôn, nhỏ giọng hỏi: “Lan Tôn, cô thấy sao?”
“Còn cần phải hỏi nữa, kế mẫu mà thôi. Lúc Huy nương vào vườn bị thương cả người, tuy cô không chính mắt nhìn thấy nhưng chắc phải nghe thấy rồi? Lại xem lỗ tai mất góc của Huy nương, lúc đó thê thảm biết bao, có gì đâu mà nghĩ không ra.” Lan Tôn nói bằng giọng lười nhác. Nàng đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ phu nhân, đi một vòng quanh bà, quan sát từ trên xuống dưới một lúc, mặt mày cau lại, giễu cợt: “Mặt như hoa xuân, lòng như bọ cạp, không trốn quách trong nhà đi còn chẳng biết xấu hổ lộ mặt ra, không thấy ngượng à.”
Lời nói chanh chua cay nghiệt, ác độc xảo quyệt như những cái bạt tai âm thầm vả mặt Tạ phu nhân.
Gương mặt của Tạ phu nhân đỏ bừng, có điều chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại như thường. Bà thoáng nhìn Lan Tôn. Một người đã thành thân trải qua sống chết cùng tình ái, Lan Tôn không biết che giấu suy nghĩ thì sao bà lại không nhận ra chứ. Tạ phu nhân thoáng nghĩ ra, miệng nhếch lên, nhướng mày cười nói: “Ta là mẫu thân ruột của Sùng Huy. Sùng Huy không nói ra mục đích nó vào vườn cho cô nghe, chẳng trách cô lại không biết.”
“Việc Huy nương vào vườn còn có ẩn tình sao?” Vẻ căm thù khinh bỉ trong mắt Lan Tôn thoáng biến mất.
“Tất nhiên rồi.” Lúc trước Tạ phu nhân luôn suy nghĩ làm sao để Sùng Huy bất hòa với Lâm Nhữ, làm sao để nhà họ Phương không thể chứa chấp Sùng Huy nữa. Đang không có đầu mối gì thì sự chế giễu của Lan Tôn khiến bà nảy ra một cách, chỉ trong thời gian chớp mắt đã hoàn chỉnh được kế hoạch trong đầu, bà nói chậm rãi: “Có nghe qua nhà họ Tạ làm quạt trong thành Nhuận Châu chứ?”
Các mỹ nhân trố mắt nhìn nhau rồi lắc đầu, riêng ánh mắt của Lan Tôn thì tập trung.
Lúc nàng vào vườn trúc tía đã bảy tuổi, quạt nhà họ Tạ và quạt nhà họ Phương cùng nổi danh, người trong thiên hạ không ai không biết, ít nhiều có nghe nói qua rồi.
Lúc Tạ phu nhân đi vào đã nhìn ra, Mai nương là quản sự của vườn, nhưng danh vọng của Lan Tôn có thể còn trên cả Mai nương. Bà thấy vẻ mặt Lan Tôn đã nghe qua quạt nhà họ Tạ thì thầm vui sướng, cứng rắn nói: “Ta chính là phu nhân nhà họ Tạ, Sùng Huy là con trai nhà họ Tạ. Tay nghề làm quạt của họ Tạ cao siêu, chế tác hoàn mỹ, vốn xếp trên nhà họ Phương. Nhưng nhà họ Phương lại giở trò, còn coi thường lừa gạt người buôn. Mười bốn năm trước hại chết phu quân của ta cũng là phụ thân của Sùng Huy. Khi đó ta đã mơ hồ nhận ra quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương có ẩn tình gì đó, nên cố ý đả thương Sùng Huy để nó lẻn vào nhà họ Phương. Vì có thể đánh đổ nhà họ Phương báo thù cho phụ thân nên Sùng Huy nhẫn nhục gánh trọng trách không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Nó đến gần Phương Lâm Nhữ là để lấy được lòng tin của Phương Lâm Nhữ.” Bà giơ chìa khóa trong tay lên, ung dung nói: “Chìa khóa này là Sùng Huy lén làm cho ta, nếu không sao ta có thể vào được?”
“Huy nương tiếp cận Phương Lâm Nhữ vì báo thù ư? Không phải hắn thật lòng thích Phương Lâm Nhữ?” Lan Tôn thét chói tai, ánh mắt sáng rực, nhìn Tạ phu nhân chằm chằm.
Tạ phu nhân như mèo vờn chuột hết bắt lại thả, thở dài nói: “Có lẽ lúc đầu là thế, nhưng Phương Lâm Nhữ xinh đẹp như vậy, có khiếu ăn nói, có lẽ nó đã… động lòng.”
Lan Tôn nghiến răng nghe ken két, mặt mày dữ tợn.
Tạ phu nhân mừng thầm, ánh mắt nhìn xung quanh. Các mỹ nhân nhỏ tuổi vô cùng hứng khởi quan sát với vẻ mặt ngây ngô không tì vết. Các mỹ nhân lớn tuổi thì sắc mặt chết lặng, những người xấp xỉ tuổi con trai thì dõi theo vô cùng chuyên chú. Mai nương cúi đầu rủ mi, nắm lấy tay áo vặn chặt. Lòng bà thoáng hiểu rõ, chuyện Sùng Huy là con trai e rằng không phải không ai trong vườn biết đến. Bởi vì con trai xinh đẹp, nên không ít mỹ nhân động lòng cảm mến hắn. Bà cười nói: “Sùng Huy là con trai duy nhất nhà họ Tạ, chuyện kế thừa gia sản cưới thê tử sinh con cái rạng rỡ tổ tông đều dựa vào nó cả. Tất nhiên ta không cho phép nó cưới con gái nhà kẻ thù là họ Phương.”
“Con trai duy nhất? Huy nương là con trai ư?”
Các mỹ nhân nhỏ tuổi kêu lên sợ hãi.
Gương mặt các mỹ nhân lớn tuổi vô cùng bình tĩnh, lông mi không hề chớp. Vẻ mặt của Mai nương chẳng hề bất ngờ, Lan Tôn cũng chẳng ngạc nhiên.
Quả nhiên đều biết.
Tạ phu nhân cười nói: “Phải, Sùng Huy là con trai duy nhất nhà họ Tạ, sẽ cưới thê tử sinh con duy trì hương khói nhà họ Tạ chúng ta. Việc nó là con trai các người không biết sao?”
“Cưới thê tử sinh con à! Hắn thích Phương Lâm Nhữ, sao chịu cưới thê tử sinh con được. Hai tên con trai quấn riết vào nhau, nhà họ Tạ của bà tuyệt hậu rồi.” Con ngươi Lan Tôn lóe lóe, lộ rõ ý xấu.
“Vừa rồi ta đã tuyên bố, không cho phép Sùng Huy cưới con gái nhà họ Phương. Phương Lâm Nhữ là con gái.” Tạ phu nhân khẽ mỉm cười.
“Phương Lâm Nhữ là con gái ư!” Lan Tôn thất thanh, trong mắt chỉ có tro tàn, lui về sau từng bước rồi ngã quỳ xuống đất.
Nàng đột ngột hiểu ra.
Sau khi Sùng Huy rời khỏi vườn trúc tía, lần đầu trở về, từng sung sướng nói rằng “Nhị lang là…” Nói nửa chừng thì hắn ngừng lại. Hôm qua Lâm Nhữ đặt tay lên vai Mai nương, bảo rằng Mai nương ăn mặc mỏng manh quá nên kêu Mai nương choàng thêm áo khoác bông. Nàng nói lời châm chọc cốt để Sùng Huy giận dữ, thì Sùng Huy có nói “Nhị lang không hề thay lòng, nhị lang là…” Hắn lại nói nửa chừng thì dừng lại.
Hóa ra, lời phía sau chưa nói lại chính là: con gái.
Mai nương kinh ngạc thất thần, nâng tay đặt lên vai, là nơi hôm qua Lâm Nhữ đã chạm vào.
“Ngày mười lăm tháng chạp là lễ lớn Phương Lâm Nhữ kế vị chức gia chủ. Các người có muốn theo ta ra khỏi vườn, ẩn núp, ngay lúc đó vạch trần bí mật quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương, dồn Phương Lâm Nhữ và nhà họ Phương vào chỗ chết không?” Tạ phu nhân ôn tồn nói.
Cả phòng yên lặng, không ai gật đầu, cũng không ai lắc đầu.
Yên La đứng ở một bên quan sát hết thảy, đến lúc này mới thở dài thật khẽ.
Không hứa hẹn điều gì tốt đẹp, cũng không có lời khuyên nào cả, nhưng không ai phản đối. Xem ra, hết một nửa số mỹ nhân đồng ý theo Tạ phu nhân rời khỏi vườn.
Nhà họ Phương tiêu rồi! Phương Lâm Nhữ không thể xoay chuyển được trời đất. Lần này không thể cứu nhà họ Phương được nữa.
Trong yên lặng, Lan Tôn mở miệng hỏi: “Nếu bọn tôi theo bà ra ngoài thì được lợi gì?”
“Cái lợi còn không thấy rõ sao?” Tạ phu nhân cười rực rỡ: “Nhà họ Phương sụp đổ, các cô sẽ được tự do, không cần bị nhốt ở nơi này nữa, có thể biết được sự rực rỡ của thế giới bên ngoài. Nếu còn nhớ đến phụ mẫu của mình thì có thể đi tìm họ. Nếu không nhớ thì nhà họ Tạ có thể giúp các người chọn phu quân tốt để gả đi, sinh con dưỡng cái, cả đời mỹ mãn.”