Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-193
Chương 193: Bại Lộ Bí Mật
Chương 193 : Bại lộ bí mật
Ngôi nhà kín đáo đó ở đâu? Ai là người sống trong ngôi nhà kín đáo đó? Tại sao lại không thấy ánh sáng?
Vào một ngày ánh nắng chói chang, nhà cửa cùng người đi đường cũng được rọi trong quầng sáng hiếm có. Tạ phu nhân vén rèm xe, chăm chú nhìn nóc nhà cao thấp hai bên đường, suy nghĩ, ở giữa những ngôi nhà này có một ngôi nhà kín đáo của nhà họ Phương.
Tạ Nghi Ninh không có ở nhà.
Trước kia không ghé qua nhà họ Phương thì Tạ Nghi Ninh đã ít ở nhà, giờ ngày nào cũng ghé nhà họ Phương thì càng không có ở nhà.
Nếu không phải nhà họ Phương không cho Tạ Nghi Ninh ngủ qua đêm, có lẽ cả buổi tối nàng cũng không về. Mỗi khi nàng về nhà, nói mười câu thì hết chín câu nhắc đến Hà Lịch.
“Hà Lịch…” Tạ phu nhân nhớ đến cái tên này, khẽ thở dài.
Hà Lịch không phải người có hào quang xán lạn khiến người ta chói mắt khi nhìn vào, nhưng cũng không phải người mặc ai nhờn. Hắn là một bình trà xanh, một vò rượu ủ lâu năm, đậm đà vị cổ xưa. Cái đẹp của hắn không thể dùng lời là có thể khái quát được. Tướng mạo đoan chính nhã nhặn, hành sự lưu loát nhưng thái độ rộng lượng, cốt cách ngay thẳng nhưng không cứng nhắc, không hề câu nệ mà rất thấu hiểu, làm việc đúng bổn phận. Tính tình vừa tỉ mỉ tinh tế vừa rộng rãi hào phóng. Tiếc thay Hà Lịch không thương con gái bà, nếu không bà cũng chẳng cần lo lắng chung thân đại sự của Tạ Nghi Ninh.
Ngồi trong sảnh một lát, không có Yên La hầu hạ, vắng vẻ đến mức khiến người khác run sợ. Tạ phu nhân đứng dậy, không tự chủ đi đến sương phòng.
Từ khe cửa nhìn vào trong, Yên La tóc tai bù xù, áo bông xanh thẫm nhăn nhúm, cả người co ro, hai tay ôm chân, trán đặt trên đầu gối, cơ thể trông như nhỏ lại.
Thức ăn từ khe đặt ở ngưỡng cửa bên trong chưa hề động qua.
Ngực Tạ phu nhân như co rút lại dữ dội.
Bà không có tỷ muội. Từ lúc bảy tuổi, Hàm Yên và Yên La đã bắt đầu hầu hạ bà, tuy là chủ tớ, nhưng tình nghĩa không khác gì tỷ muội ruột.
Một người bị bà tự tay giết chết, lẽ nào người còn lại cũng sẽ chết vì bà tuyệt tình hay sao?
Tạ phu nhân mở khóa, yên lặng xoay người.
“Tỷ tỷ!” Yên La khẽ kêu, xuống giường muốn chạy đến, nhưng vì rúc người quá lâu nên chân tê rần, ngã rầm xuống đất.
Tạ phu nhân quay đầu, muốn xông đến đỡ Yên La, nhưng khi bước vào phòng thì dừng lại.
Yên La chống nền đất, ngẩng đầu thật khó khăn.
Cách Yên La mấy bước, Tạ phu nhân từ trên cao nhìn xuống Yên La, nhỏ giọng nói: “Muội đi đi.”
Gương mặt nhợt nhạt của Yên La càng trắng bệch, nghẹn ngào gọi: “Tỷ tỷ!”
“Tỷ nhất định phải tiêu diệt nhà họ Phương. Muội không nỡ, sẽ không chung lòng với tỷ. Nhà ở bên ngoài đã sắp xếp ổn thỏa cho muội, muội sẽ không rơi vào tình cảnh không có nơi nào để đi. Muội không cần ở cạnh tỷ nữa.” Tạ phu nhân lạnh lùng nói.
Yên La đứng dậy, đầu gối quỳ bên chân Tạ phu nhân, khóc tỉ tê: “Muội đã hầu hạ tỷ tỷ nửa đời, nếu tỷ bảo muội đi, chi bằng để muội chết cho xong.”
Tạ phu nhân ngẩng đầu: “Không phải là không thể ở bên cạnh tỷ, nhưng muội phải giúp tỷ đối phó với nhà họ Phương, dồn nhà họ Phương và Phương Lâm Nhữ vào chỗ chết.”
Yên La cắn chặt môi dưới, trong tro tàn ảm đạm rỉ ra máu đỏ tươi, một lúc lâu sau mới nói thật khẽ: “Dạ được.”
Tạ phu nhân chợt cười. Mây tản lộ vầng mặt trời, xuân quang rực rỡ.
Yên La thất thần, nước mắt rơi xuống, nhanh chóng lấy tay lau đi.
“Mau đứng lên, nền đất lạnh lắm.” Tạ phu nhân khom người đỡ Yên La dậy rồi đẩy: “Mau đi rửa mặt chải đầu, trông tàn tạ quá, đồ ăn nguội lạnh thì đừng dùng, để tỷ hâm nóng lại cho muội.”
“Không vội.” Yên La kéo Tạ phu nhân, mím môi, hỏi nhỏ: “Hai ngày nay có tin gì không?”
“Tiến triển rất lớn, có điều vẫn không nghĩ thấu suốt được.” Tạ phu nhân kể hết cho Yên La nghe rồi bảo: “Tỷ không nghĩ ra căn nhà kín đáo của họ Phương nuôi người làm gì, và căn nhà đó nằm ở đâu.”
Yên La vốn chỉ hoài nghi, xâu chuỗi lại hai chuyện, sao lại không hiểu ra.
Yên La ngẩng đầu nhìn Tạ phu nhân, hít một hơi sâu, rủ mi, đáy mắt là tuyệt vọng muốn đập nồi dìm thuyền, khàn giọng nói: “Bí mật nằm ở quạt hợp hoan mỹ nhân gia truyền của nhà họ Phương. Muội đoán, chiếc quạt mệnh danh là quạt báu trời ban này do con người tạo ra. Hình vẽ mỹ nhân trên mặt quạt hợp hoan là người thật. Căn nhà kín đáo đó nuôi mỹ nhân làm mặt quạt. Trước đó, thiếu gia được nuôi trong căn nhà kín đáo ấy để làm mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương. Phương Lâm Nhữ kêu thiếu gia vẽ chân dung của nàng vì muốn vẽ trên mặt quạt hợp hoan mỹ nhân để sử dụng vào hôm mười lăm nên thời gian khá gấp rút. Còn lí do tại sao phải vẽ chân dung của nàng ta trên quạt hợp hoan mỹ nhân thì muội không nghĩ ra được.”
“Muội nói gì?” Tạ phu nhân cao giọng kêu, ánh mắt trợn to, nhìn Yên La trừng trừng: “Thần quạt xem trọng nên ban quạt báu gia truyền cho nhà họ Phương là giả, tất cả đều là trò lừa bịp thôi? Hình vẽ trên mặt quạt hợp hoan mỹ nhân không phải do ý trời đổi mà do vẽ lên? Chuyện này thật quá sức tưởng tượng. Sao có thể? Sao có thể thế được?”
Yên La cúi đầu, thoáng im lặng rồi nói: “Muội chỉ suy đoán, vẫn chưa kiểm chứng nên không hẳn là chính xác.”
“Gạt đời lấy tiếng, bịp bợm mọi người, một khi bại lộ, thanh danh mất sạch, người người phỉ nhổ, cùng nhau ẩu đả. Nhà họ Phương sao có thể làm ra chuyện như thế?” Tạ phu nhân lẩm bẩm, đi qua đi lại không ngừng, vải Lĩnh loạn lên theo bước chân không đều. Không còn vẻ tao nhã thanh cao bình thường mà là cáu kỉnh sốt ruột, chẳng còn dáng vẻ gì, chân mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu chặt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, như dã thú đói meo nhìn thấy con mồi, người lạc đường thấy cửa ra, người chết chìm vớ được khúc gỗ nổi, chói mắt đến mức khiến người nhìn vào bị thương.
Yên La nhìn thấy gấu váy màu đỏ thẫm cứ tung bay qua lại, nặng nề thở dài nói: “Chiếc xe ngựa kia hẳn là mang nguyên liệu và vật dụng hằng ngày đến căn nhà kín đáo, khi di chuyển sẽ để lại dấu vết. Mặt đường ở mỗi khu trong thành không giống nhau, nơi sầm uất thì mặt đường bằng phẳng chắc chắn, nơi vắng vẻ thì mặt đường bùn lầy gập ghềnh. Xe ngựa lăn bánh ở phía trên thì dấu vết tạo ra sẽ không giống nhau. Để muội dẫn tỷ đi xem xét, trước hết chúng ta xác định đại khái vị trí của căn nhà kín đáo, sau đó lại tra ra từng nhà trên con đường đó.”
“Nói có lý lắm.” Tạ phu nhân vỗ tay tán thưởng.
Bà đang có chìa khóa trong tay. Lâm Nhữ mới mang đồ tới sẽ không ghé nữa nên không sợ chạm mặt. Hai người ra vào như nhà của mình, ung dung chậm rãi vào cửa.
Mới nhìn bánh xe, không cần khoanh vùng phạm vi điều tra.
Bên trên dính rất nhiều bùn. Trên con đường hôm qua đã đi, qua được một khoảng thời gian rồi vẫn còn chưa khô hẳn, có thể thấy được trước đó phải đi qua chỗ đường sá sình lầy, xen lẫn trong bùn đất còn có mấy lá trúc tía bị giẫm đạp.
“Rừng trúc tía, căn nhà kín đáo đó ở trong rừng trúc tía của nhà họ Phương ngoài thành.” Tạ phu nhân thất thố kêu to, hai mắt sáng lên, giơ chìa khóa, cao giọng nói: “Đi, đi ngay bây giờ.”
Ráng chiều màu quất khuất dần về phía tây, vườn trúc tía rộng lớn thưa thớt vắng lặng. Gió bắc gào thét qua rừng trúc tía, lá trúc vang xào xạc.
Trên nhiều con đường đan xen, xe ngựa đi qua hết tất cả hẻm nhỏ, không tìm được căn nhà.
Nếu như không chú ý chi tiết, rõ ràng từng ly từng tý, lúc vào sẽ cho rằng mình hoài nghi rồi, trong vườn không có phòng xá, cũng chẳng có người ở.
Lại đi lòng vòng một phen, Tạ phu nhân cho xe ngựa đậu ở bờ sông.
Giang Nam nhiều mưa, trúc tía không cần dẫn nước tưới như ruộng lúa, trong vườn vốn không cần có sông nên nơi này rất đáng nghi.
“Tuy bờ sông bên kia cũng rào tường như bên ngoài, nhưng biết đâu đó lại là cách che mắt.” Tạ phu nhân nói, nhìn kĩ mặt sông rộng, trên sông không có thuyền lẫn cầu, lẩm bẩm: “Làm sao qua đây?”
Yên La rủ mi, đi đến nước này rồi thì lại sợ hãi, lưỡng lự nói: “Trời đã tối rồi, không thì để mai lại ghé.”
Đã đạp bên núi báu, ánh sáng đang ở ngay trước mắt, Tạ phu nhân không thể chờ thêm nữa. Bà phất tay, lấy chìa khóa ra, ánh mắt thoáng sáng lên đếm số lượng chìa.
Trong tay có sáu chiếc, căn nhà kín đáo bên ngoài hai chiếc, cổng rừng trúc tía một chiếc, còn ba chiếc.
Chỉ cần mở thêm ba chiếc chìa khóa, bí mật của nhà họ Phương sẽ chình ình ngay trước mắt.
Bà quan sát trái phải, nhìn kĩ con đường. Vào mùa đông, bùn đất trên đường ướt át, có thể nhìn thấy vết bánh xe mơ hồ, không mất bao lâu đã tìm đến trước cửa, bà ngồi xổm xuống bờ sông, đưa tay ra mò mẫm.
Xác định trong vườn có bí mật, cầu xích sắt có bí mật cũng bị mò ra, kế đến là cầu nổi, mở ra hai cánh cửa vào vườn trúc tía cũng không hề khó khăn.
Thời gian dùng bữa tối, những mỹ nhân không được chọn làm mặt quạt, Lan Tôn, còn có mỹ nhân đã làm mặt quạt bao năm qua đều dùng bữa ở tầng dưới lầu Sơ Ảnh. Tạ phu nhân nhìn từng người một, trông thấy vài gương mặt quen thuộc. Ngày hội đặt quạt của nhà họ Phương hằng năm bà không xuất hiện, nhưng âm thầm sai họa sư đến trước đài quan sát quạt hợp hoan mỹ nhân rồi vẽ lại bức họa mỹ nhân. Giờ còn có gì không hiểu nữa.
Ý trời đã định, nhà họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu được thần quạt xem trọng, thật ra không có gì khác với những gia tộc làm quạt kia.
Thần bí khó lường, quạt báu gia truyền nhà họ Phương khiến mọi người chăm chú quỳ lạy kính sợ, lại là một trò bịp bợm có chủ đích.
Chương 193 : Bại lộ bí mật
Ngôi nhà kín đáo đó ở đâu? Ai là người sống trong ngôi nhà kín đáo đó? Tại sao lại không thấy ánh sáng?
Vào một ngày ánh nắng chói chang, nhà cửa cùng người đi đường cũng được rọi trong quầng sáng hiếm có. Tạ phu nhân vén rèm xe, chăm chú nhìn nóc nhà cao thấp hai bên đường, suy nghĩ, ở giữa những ngôi nhà này có một ngôi nhà kín đáo của nhà họ Phương.
Tạ Nghi Ninh không có ở nhà.
Trước kia không ghé qua nhà họ Phương thì Tạ Nghi Ninh đã ít ở nhà, giờ ngày nào cũng ghé nhà họ Phương thì càng không có ở nhà.
Nếu không phải nhà họ Phương không cho Tạ Nghi Ninh ngủ qua đêm, có lẽ cả buổi tối nàng cũng không về. Mỗi khi nàng về nhà, nói mười câu thì hết chín câu nhắc đến Hà Lịch.
“Hà Lịch…” Tạ phu nhân nhớ đến cái tên này, khẽ thở dài.
Hà Lịch không phải người có hào quang xán lạn khiến người ta chói mắt khi nhìn vào, nhưng cũng không phải người mặc ai nhờn. Hắn là một bình trà xanh, một vò rượu ủ lâu năm, đậm đà vị cổ xưa. Cái đẹp của hắn không thể dùng lời là có thể khái quát được. Tướng mạo đoan chính nhã nhặn, hành sự lưu loát nhưng thái độ rộng lượng, cốt cách ngay thẳng nhưng không cứng nhắc, không hề câu nệ mà rất thấu hiểu, làm việc đúng bổn phận. Tính tình vừa tỉ mỉ tinh tế vừa rộng rãi hào phóng. Tiếc thay Hà Lịch không thương con gái bà, nếu không bà cũng chẳng cần lo lắng chung thân đại sự của Tạ Nghi Ninh.
Ngồi trong sảnh một lát, không có Yên La hầu hạ, vắng vẻ đến mức khiến người khác run sợ. Tạ phu nhân đứng dậy, không tự chủ đi đến sương phòng.
Từ khe cửa nhìn vào trong, Yên La tóc tai bù xù, áo bông xanh thẫm nhăn nhúm, cả người co ro, hai tay ôm chân, trán đặt trên đầu gối, cơ thể trông như nhỏ lại.
Thức ăn từ khe đặt ở ngưỡng cửa bên trong chưa hề động qua.
Ngực Tạ phu nhân như co rút lại dữ dội.
Bà không có tỷ muội. Từ lúc bảy tuổi, Hàm Yên và Yên La đã bắt đầu hầu hạ bà, tuy là chủ tớ, nhưng tình nghĩa không khác gì tỷ muội ruột.
Một người bị bà tự tay giết chết, lẽ nào người còn lại cũng sẽ chết vì bà tuyệt tình hay sao?
Tạ phu nhân mở khóa, yên lặng xoay người.
“Tỷ tỷ!” Yên La khẽ kêu, xuống giường muốn chạy đến, nhưng vì rúc người quá lâu nên chân tê rần, ngã rầm xuống đất.
Tạ phu nhân quay đầu, muốn xông đến đỡ Yên La, nhưng khi bước vào phòng thì dừng lại.
Yên La chống nền đất, ngẩng đầu thật khó khăn.
Cách Yên La mấy bước, Tạ phu nhân từ trên cao nhìn xuống Yên La, nhỏ giọng nói: “Muội đi đi.”
Gương mặt nhợt nhạt của Yên La càng trắng bệch, nghẹn ngào gọi: “Tỷ tỷ!”
“Tỷ nhất định phải tiêu diệt nhà họ Phương. Muội không nỡ, sẽ không chung lòng với tỷ. Nhà ở bên ngoài đã sắp xếp ổn thỏa cho muội, muội sẽ không rơi vào tình cảnh không có nơi nào để đi. Muội không cần ở cạnh tỷ nữa.” Tạ phu nhân lạnh lùng nói.
Yên La đứng dậy, đầu gối quỳ bên chân Tạ phu nhân, khóc tỉ tê: “Muội đã hầu hạ tỷ tỷ nửa đời, nếu tỷ bảo muội đi, chi bằng để muội chết cho xong.”
Tạ phu nhân ngẩng đầu: “Không phải là không thể ở bên cạnh tỷ, nhưng muội phải giúp tỷ đối phó với nhà họ Phương, dồn nhà họ Phương và Phương Lâm Nhữ vào chỗ chết.”
Yên La cắn chặt môi dưới, trong tro tàn ảm đạm rỉ ra máu đỏ tươi, một lúc lâu sau mới nói thật khẽ: “Dạ được.”
Tạ phu nhân chợt cười. Mây tản lộ vầng mặt trời, xuân quang rực rỡ.
Yên La thất thần, nước mắt rơi xuống, nhanh chóng lấy tay lau đi.
“Mau đứng lên, nền đất lạnh lắm.” Tạ phu nhân khom người đỡ Yên La dậy rồi đẩy: “Mau đi rửa mặt chải đầu, trông tàn tạ quá, đồ ăn nguội lạnh thì đừng dùng, để tỷ hâm nóng lại cho muội.”
“Không vội.” Yên La kéo Tạ phu nhân, mím môi, hỏi nhỏ: “Hai ngày nay có tin gì không?”
“Tiến triển rất lớn, có điều vẫn không nghĩ thấu suốt được.” Tạ phu nhân kể hết cho Yên La nghe rồi bảo: “Tỷ không nghĩ ra căn nhà kín đáo của họ Phương nuôi người làm gì, và căn nhà đó nằm ở đâu.”
Yên La vốn chỉ hoài nghi, xâu chuỗi lại hai chuyện, sao lại không hiểu ra.
Yên La ngẩng đầu nhìn Tạ phu nhân, hít một hơi sâu, rủ mi, đáy mắt là tuyệt vọng muốn đập nồi dìm thuyền, khàn giọng nói: “Bí mật nằm ở quạt hợp hoan mỹ nhân gia truyền của nhà họ Phương. Muội đoán, chiếc quạt mệnh danh là quạt báu trời ban này do con người tạo ra. Hình vẽ mỹ nhân trên mặt quạt hợp hoan là người thật. Căn nhà kín đáo đó nuôi mỹ nhân làm mặt quạt. Trước đó, thiếu gia được nuôi trong căn nhà kín đáo ấy để làm mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương. Phương Lâm Nhữ kêu thiếu gia vẽ chân dung của nàng vì muốn vẽ trên mặt quạt hợp hoan mỹ nhân để sử dụng vào hôm mười lăm nên thời gian khá gấp rút. Còn lí do tại sao phải vẽ chân dung của nàng ta trên quạt hợp hoan mỹ nhân thì muội không nghĩ ra được.”
“Muội nói gì?” Tạ phu nhân cao giọng kêu, ánh mắt trợn to, nhìn Yên La trừng trừng: “Thần quạt xem trọng nên ban quạt báu gia truyền cho nhà họ Phương là giả, tất cả đều là trò lừa bịp thôi? Hình vẽ trên mặt quạt hợp hoan mỹ nhân không phải do ý trời đổi mà do vẽ lên? Chuyện này thật quá sức tưởng tượng. Sao có thể? Sao có thể thế được?”
Yên La cúi đầu, thoáng im lặng rồi nói: “Muội chỉ suy đoán, vẫn chưa kiểm chứng nên không hẳn là chính xác.”
“Gạt đời lấy tiếng, bịp bợm mọi người, một khi bại lộ, thanh danh mất sạch, người người phỉ nhổ, cùng nhau ẩu đả. Nhà họ Phương sao có thể làm ra chuyện như thế?” Tạ phu nhân lẩm bẩm, đi qua đi lại không ngừng, vải Lĩnh loạn lên theo bước chân không đều. Không còn vẻ tao nhã thanh cao bình thường mà là cáu kỉnh sốt ruột, chẳng còn dáng vẻ gì, chân mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu chặt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, như dã thú đói meo nhìn thấy con mồi, người lạc đường thấy cửa ra, người chết chìm vớ được khúc gỗ nổi, chói mắt đến mức khiến người nhìn vào bị thương.
Yên La nhìn thấy gấu váy màu đỏ thẫm cứ tung bay qua lại, nặng nề thở dài nói: “Chiếc xe ngựa kia hẳn là mang nguyên liệu và vật dụng hằng ngày đến căn nhà kín đáo, khi di chuyển sẽ để lại dấu vết. Mặt đường ở mỗi khu trong thành không giống nhau, nơi sầm uất thì mặt đường bằng phẳng chắc chắn, nơi vắng vẻ thì mặt đường bùn lầy gập ghềnh. Xe ngựa lăn bánh ở phía trên thì dấu vết tạo ra sẽ không giống nhau. Để muội dẫn tỷ đi xem xét, trước hết chúng ta xác định đại khái vị trí của căn nhà kín đáo, sau đó lại tra ra từng nhà trên con đường đó.”
“Nói có lý lắm.” Tạ phu nhân vỗ tay tán thưởng.
Bà đang có chìa khóa trong tay. Lâm Nhữ mới mang đồ tới sẽ không ghé nữa nên không sợ chạm mặt. Hai người ra vào như nhà của mình, ung dung chậm rãi vào cửa.
Mới nhìn bánh xe, không cần khoanh vùng phạm vi điều tra.
Bên trên dính rất nhiều bùn. Trên con đường hôm qua đã đi, qua được một khoảng thời gian rồi vẫn còn chưa khô hẳn, có thể thấy được trước đó phải đi qua chỗ đường sá sình lầy, xen lẫn trong bùn đất còn có mấy lá trúc tía bị giẫm đạp.
“Rừng trúc tía, căn nhà kín đáo đó ở trong rừng trúc tía của nhà họ Phương ngoài thành.” Tạ phu nhân thất thố kêu to, hai mắt sáng lên, giơ chìa khóa, cao giọng nói: “Đi, đi ngay bây giờ.”
Ráng chiều màu quất khuất dần về phía tây, vườn trúc tía rộng lớn thưa thớt vắng lặng. Gió bắc gào thét qua rừng trúc tía, lá trúc vang xào xạc.
Trên nhiều con đường đan xen, xe ngựa đi qua hết tất cả hẻm nhỏ, không tìm được căn nhà.
Nếu như không chú ý chi tiết, rõ ràng từng ly từng tý, lúc vào sẽ cho rằng mình hoài nghi rồi, trong vườn không có phòng xá, cũng chẳng có người ở.
Lại đi lòng vòng một phen, Tạ phu nhân cho xe ngựa đậu ở bờ sông.
Giang Nam nhiều mưa, trúc tía không cần dẫn nước tưới như ruộng lúa, trong vườn vốn không cần có sông nên nơi này rất đáng nghi.
“Tuy bờ sông bên kia cũng rào tường như bên ngoài, nhưng biết đâu đó lại là cách che mắt.” Tạ phu nhân nói, nhìn kĩ mặt sông rộng, trên sông không có thuyền lẫn cầu, lẩm bẩm: “Làm sao qua đây?”
Yên La rủ mi, đi đến nước này rồi thì lại sợ hãi, lưỡng lự nói: “Trời đã tối rồi, không thì để mai lại ghé.”
Đã đạp bên núi báu, ánh sáng đang ở ngay trước mắt, Tạ phu nhân không thể chờ thêm nữa. Bà phất tay, lấy chìa khóa ra, ánh mắt thoáng sáng lên đếm số lượng chìa.
Trong tay có sáu chiếc, căn nhà kín đáo bên ngoài hai chiếc, cổng rừng trúc tía một chiếc, còn ba chiếc.
Chỉ cần mở thêm ba chiếc chìa khóa, bí mật của nhà họ Phương sẽ chình ình ngay trước mắt.
Bà quan sát trái phải, nhìn kĩ con đường. Vào mùa đông, bùn đất trên đường ướt át, có thể nhìn thấy vết bánh xe mơ hồ, không mất bao lâu đã tìm đến trước cửa, bà ngồi xổm xuống bờ sông, đưa tay ra mò mẫm.
Xác định trong vườn có bí mật, cầu xích sắt có bí mật cũng bị mò ra, kế đến là cầu nổi, mở ra hai cánh cửa vào vườn trúc tía cũng không hề khó khăn.
Thời gian dùng bữa tối, những mỹ nhân không được chọn làm mặt quạt, Lan Tôn, còn có mỹ nhân đã làm mặt quạt bao năm qua đều dùng bữa ở tầng dưới lầu Sơ Ảnh. Tạ phu nhân nhìn từng người một, trông thấy vài gương mặt quen thuộc. Ngày hội đặt quạt của nhà họ Phương hằng năm bà không xuất hiện, nhưng âm thầm sai họa sư đến trước đài quan sát quạt hợp hoan mỹ nhân rồi vẽ lại bức họa mỹ nhân. Giờ còn có gì không hiểu nữa.
Ý trời đã định, nhà họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu được thần quạt xem trọng, thật ra không có gì khác với những gia tộc làm quạt kia.
Thần bí khó lường, quạt báu gia truyền nhà họ Phương khiến mọi người chăm chú quỳ lạy kính sợ, lại là một trò bịp bợm có chủ đích.