Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-192
Chương 192: Một Góc Núi Băng
Chương 192 : Một góc núi băng
"Mắt đã ổn rồi, mẫu thân muốn về ụ Quy Nhàn.” Hà Khương thị cúi thấp đầu nói với Hà Lịch.
“Những người vẩy nước quét nhà trong đó đã điều ra ngoài cả rồi. Nếu mẫu thân về lại đó thì cần phải phái người về hầu hạ, lại phí thêm nhân lực, chi bằng cứ ở lại đây với di mẫu.” Hà Lịch khuyên nhủ.
Hà Khương thị buông tay, buồn rầu nói: “Di mẫu con rất tốt, nhưng mà sống cùng nhau sẽ bất tiện trong sinh hoạt hằng ngày.”
Ăn nhờ ở đậu đã khó xử rồi, nếu còn ở chung nữa thật sự mất tự nhiên.
Lời này tuy không nói thành lời, nhưng vẻ mặt lại lộ rõ ra cả.
Hà Lịch thở dài, rốt cuộc vẫn là mẫu thân ruột của hắn, tuy tịnh dưỡng mấy ngày nên vẻ mặt đã khá hơn, nhưng đầu tóc bạc nửa cũng không thể đen lại được, nỗi buồn bã nghẹn ứ cổ họng hắn, không nỡ chống đối lại bà, đành nói: “Theo ý mẫu thân vậy, con báo lại Vị lang một tiếng, phái những người hầu hạ trước đó trở về.”
“Mẫu thân muốn dọn đi ngay bây giờ.” Hà Khương thị nói.
“Giờ dọn đi ngay? Mẫu thân đã báo một tiếng với di mẫu chưa?” Hà Lịch hỏi.
Vẫn chưa báo. Hà Khương thị rủ mi, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân nói rồi.”
Hà Lịch không phản đối nữa. Hà Khương thị vào một mình. Hôm nay bà mặc quần áo của Phương Khương thị, áo bông khoác ngoài là Phương Khương thị lấy của Cẩm Phong, chỉ có mấy món nên bọc quần áo xếp rất nhanh, hắn đích thân dẫn bà đi.
Chìa khóa trong ngoài Phương phủ hắn có hết. Khi đến cửa ụ Quy Nhàn, Hà Lịch mò chiếc túi trong đai lưng, cởi gút, lấy ra một chuỗi chìa khóa. Tay trái nhấc túi, tay phải mở cửa, vì tính mở cửa ra thì cất túi ngay nên hắn không gút miệng túi lại.
Hà Khương thị để ý, trong chiếc túi của hắn có hai chùm chìa khóa xâu lại bằng sợi thép. Trong chuỗi hắn đang cầm có chiếc mở cửa ụ Quy Nhàn, chuỗi còn lại vẫn nằm trong túi. Hà Khương thị suy đoán, chuỗi có chìa mở cửa ụ Quy Nhàn là chìa khóa trong phủ, còn chuỗi trong túi kia chắc là chìa khóa phường quạt. Bà rên lên một tiếng, hai tay bắt lấy sợi thép trong túi, cơ thể lảo đảo ngã xuống đất.
“Mẫu thân, mẫu thân sao thế?” Hà Lịch sợ hãi, hô to: “Người đâu! Mau đến đây!”
Ụ Quy Nhàn khóa cửa vốn không có người đến đây, hắn gọi mười mấy tiếng chẳng ai xuất hiện. Cột xương sống hắn vừa mới lành, đi bộ không thể lâu nói chi cõng Hà Khương thị. Hắn quan sát đôi mắt nhắm nghiền cùng vẻ mặt như tro tàn của Hà Khương thị, gấp đến độ tay chân lạnh như băng, muốn lấy lại túi chìa khóa đang bị Hà Khương thị nắm chặt trước rồi hẵng đi gọi người. Hà Khương thị siết chặt túi như nắm lấy khúc gỗ cứu mạng vậy, chân mày nhíu chặt khổ sở. Chuyện liên quan đến sống chết của mẫu thân nên hắn không thể cố chấp, không kiên trì giật túi lại nữa, chạy đến đường qua lại lớn tiếng gọi người.
Đôi mắt Hà Khương thị hé ra một kẽ nhỏ quan sát, đợi Hà Lịch đi xa không thể nhìn thấy, nhanh chóng ngồi dậy, lấy đất sét dính trong ngực ra, ấn từng khuôn chìa khóa vào đó.
Hà Lịch chưa đến con đường mòn ngoài gian Hồng Xuân đã gặp Uyển Sơ. Uyển Sơ chạy vội đến, vừa khéo Hà Khương thị ấn xong khuôn chìa khóa ngã lại trên nền đất.
Vương đại phu không ở trong phủ, Uyển Sơ vội sai người ra phủ mời về, cho người đi tìm Thư cửu nương, sai người nấu canh nhân sâm, lại vội sai người đến lầu Thuật Hương mời Phương Khương thị đến.
Một phen rối ren cả lên.
Uống hết canh nhân sâm, Hà Khương thị từ từ “tỉnh lại”. Phương Khương thị gấp đến mức rơi nước mắt, nức nở nói: “Vừa mới khỏi bệnh đã dọn đi gì chứ, cứ ở đây tịnh dưỡng đã.” Lại nói: “Mẫu thân đã qua đời, trên đời này người thân nhất với muội ngoài Nhữ lang với Phong nhi cũng chỉ có tỷ, xin tỷ thương cho muội, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Lời của Phương Khương thị khiến Hà Khương thị xấu hổ không thôi, đất sét dính trong ngực như lửa than nung đỏ thiêu cháy da.
Bạch Chỉ lạnh lùng quan sát, biết Hà Khương thị đã làm được việc, yên lặng đợi bà giao đất sét dính lại cho mình, đưa đến cửa cho Hà Dư.
Ai ngờ qua giờ Ngọ, Hà Khương thị vẫn yên lặng không có hành động gì.
Bà ta hối hận, sợ Hà Dư tổn hại đến nhà họ Phương sao?
Bạch Chỉ cười nhạt, con trai như tâm can với muội muội mà nói, thật không dễ dàng so sánh.
Lại truyền đến tay Hà Khương thị một bức thư.
“Nếu mẫu thân không cứu con, con sẽ bị người ta chém chết.”
Trên bức thư còn dính một mảng máu tươi lớn.
Bạch Chỉ cắn tay mình nhỏ máu lên, chân mày không hề nhíu lại một lần.
Không đến một khắc, hốc mắt Hà Khương thị đỏ bừng, giao một bức thư thật dày cho Bạch Chỉ nhờ nàng đưa ra cửa, người của Hà Dư lúc đến đưa thư mang nó về.
Dựa theo khuôn mẫu nhanh chóng đúc ra chìa khóa, Tạ phu nhân nhìn chùm chìa khóa đồng thau sáng lấp lánh, thở dài nói: “Bạch Chỉ thật thông minh, đúng là một nhân tài.”
“Đã thông minh còn xinh đẹp, làn da rất mịn màng.” Tạ Vận Hưng cười dâm, vẻ mặt thô bỉ, ánh mắt ướt át.
Năm nay ông bốn mươi ba tuổi, bộ dạng cũng không tồi, làn da bóng bẩy, không phát tướng như những người đàn ông trung niên, vóc người cứng cáp, phong độ nhẹ nhàng, là hạ nô trong nhà họ Tạ, các đời nhà ông đều làm tiện nô cho nhà họ Tạ, trung thành không cần phải bàn, chỉ hơi háo sắc mà thôi.
Ánh mắt sắc bén của Tạ phu nhân hướng về ông, lạnh như băng nói: “Dẹp cái vẻ mặt chán ghét kia của ngươi đi, nếu còn để ta thấy nữa, ta sẽ kêu người móc mắt ngươi ra.”
“Tiện nô biết sai, xin phu nhân thứ tội.” Cơ thể Tạ Vận Hưng run lên, vội vã quỳ xuống.
Môi Tạ phu nhân mím lại thành đường thẳng, mặc cho ông quỳ, một lúc sau mới nói: “Đứng dậy đi.”
Đợi Tạ Vận Hưng đứng dậy, bà lạnh lùng nhìn ông chằm chằm, nói từng lời chậm rãi: “Ngày đó kêu ngươi giả mạo Phương Đức Thanh làm nhục Bạch Chỉ, bởi vì hạ nhân nhà họ Phương đều hết mực trung thành, thiếp thân hầu hạ cùng chung số mạng với chủ nhân, có dùng nghìn vàng cũng không thể mua chuộc. Không còn cách nào khác. Tính tình Bạch Chỉ cứng rắn, lại là tình nhân của Phương Kính, phá hoại trong sạch của Bạch Chỉ, nàng ta chắc chắn sẽ hận Phương Đức Thanh đến tận xương tủy, thề quyết lật đổ nhà họ Phương. Quả nhiên mưu kế thành công. Nàng ta mặc ta sai khiến, một người hướng dẫn để mười kẻ khác làm theo. Ta không cho phép ngươi có chủ ý xấu với Bạch Chỉ, làm hỏng việc lớn của ta.”
“Tiện nô biết rõ, chuyện liên quan đến đại nghiệp khôi phục lại nhà họ Tạ, tiện nô chắc chắn không dám hành động không có cân nhắc.” Tạ Vận Hưng lại vội quỳ xuống.
Tạ phu nhân hừ lạnh, rút chìa khóa trong tay ra, nói với ông: “Chuẩn bị xe ngựa, đưa ta đến căn nhà kia của họ Phương xem thử.”
Cửa hướng đông, chỗ căn nhà mà Lâm Nhữ và Sùng Huy bước vào trống rỗng bên trong, nền phòng khách sạch sẽ không bám bụi, cửa phòng đóng chặt, trên đất phủ một lớp bụi dày, đẩy cửa vào, bụi bay vào mặt khiến người ta ho khan sắc sụa, chẳng biết đã bao nhiêu năm qua chưa quét dọn.
Tạ phu nhân chỉ để ý đến khu có nền sạch sẽ, ở trong sảnh men theo vách tường phía tây mò được cửa ngầm vào ngôi nhà bên kia.
Một căn nhà đóng kín cửa tương tự, phòng khách quét dọn sạch sẽ. Xem ra, mỗi lần đến bên ngoài phòng khách đều quét dọn. Bên ngoài vốn là chỗ đình viện, phía trên là ngói xám, phía dưới đậu một chiếc xe ngựa, chỉ có thùng xe chứ không có ngựa.
Chắc mỗi lần Lâm Nhữ cưỡi ngựa đến, sau đó sẽ đổi ngựa qua cỗ xe này.
Nhà không có người sinh hoạt, tất nhiên không thể nuôi ngựa bên trong.
Tạ phu nhân tra xét bên trong thùng xe, có son phấn, rau củ, các loại thuốc dẫn đến mùi vị hỗn tạp, trên vách thùng xe cùng phía dưới có dấu vết nước rau quả ngấm qua nhiều năm.
“Sao cỗ xe ngựa này giống như thường dùng để chuyên chở các loại rau củ thịt thà trái cây vậy?” Tạ Vận Hưng chần chừ, cau mày cạo một chỗ dính bẩn nếm thử: “Là mùi rau cải. Quái thật, Phương Lâm Nhữ là gia chủ nhà họ Phương, thân phận cao quý, dùng cách nói ngày bận trăm việc cũng không quá, lại đích thân chuyên chở mấy món đồ dùng hằng ngày không đáng giá thế này là vì sao chứ?”
“Còn phải hỏi sao? Bởi vì nơi được chuyển đến là căn nhà kín đáo, người sinh sống bên trong đó không thể để lộ cho ai biết. Trước khi Hà Lịch bị thương thì do hắn chuyên chở, giờ Hà Lịch không thể cử động thì chỉ có thể do chính nó đưa đi.” Tạ phu nhân nhàn nhạt nói.
Đó là nơi con trai đã sinh sống mười mấy năm. Con trai vẫn luôn sống trong tầm mắt của nhà họ Phương cho nên Lâm Nhữ mới tin tưởng nó.
Hôm ấy, Quách Thành An đột ngột dẫn theo Lâm Nguyên đến Phương phủ, trong tình thế cấp bách, Phương Lâm Nhữ không biết làm thế nào đành lôi con trai bà ra làm bia đỡ đạn.
Chương 192 : Một góc núi băng
"Mắt đã ổn rồi, mẫu thân muốn về ụ Quy Nhàn.” Hà Khương thị cúi thấp đầu nói với Hà Lịch.
“Những người vẩy nước quét nhà trong đó đã điều ra ngoài cả rồi. Nếu mẫu thân về lại đó thì cần phải phái người về hầu hạ, lại phí thêm nhân lực, chi bằng cứ ở lại đây với di mẫu.” Hà Lịch khuyên nhủ.
Hà Khương thị buông tay, buồn rầu nói: “Di mẫu con rất tốt, nhưng mà sống cùng nhau sẽ bất tiện trong sinh hoạt hằng ngày.”
Ăn nhờ ở đậu đã khó xử rồi, nếu còn ở chung nữa thật sự mất tự nhiên.
Lời này tuy không nói thành lời, nhưng vẻ mặt lại lộ rõ ra cả.
Hà Lịch thở dài, rốt cuộc vẫn là mẫu thân ruột của hắn, tuy tịnh dưỡng mấy ngày nên vẻ mặt đã khá hơn, nhưng đầu tóc bạc nửa cũng không thể đen lại được, nỗi buồn bã nghẹn ứ cổ họng hắn, không nỡ chống đối lại bà, đành nói: “Theo ý mẫu thân vậy, con báo lại Vị lang một tiếng, phái những người hầu hạ trước đó trở về.”
“Mẫu thân muốn dọn đi ngay bây giờ.” Hà Khương thị nói.
“Giờ dọn đi ngay? Mẫu thân đã báo một tiếng với di mẫu chưa?” Hà Lịch hỏi.
Vẫn chưa báo. Hà Khương thị rủ mi, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân nói rồi.”
Hà Lịch không phản đối nữa. Hà Khương thị vào một mình. Hôm nay bà mặc quần áo của Phương Khương thị, áo bông khoác ngoài là Phương Khương thị lấy của Cẩm Phong, chỉ có mấy món nên bọc quần áo xếp rất nhanh, hắn đích thân dẫn bà đi.
Chìa khóa trong ngoài Phương phủ hắn có hết. Khi đến cửa ụ Quy Nhàn, Hà Lịch mò chiếc túi trong đai lưng, cởi gút, lấy ra một chuỗi chìa khóa. Tay trái nhấc túi, tay phải mở cửa, vì tính mở cửa ra thì cất túi ngay nên hắn không gút miệng túi lại.
Hà Khương thị để ý, trong chiếc túi của hắn có hai chùm chìa khóa xâu lại bằng sợi thép. Trong chuỗi hắn đang cầm có chiếc mở cửa ụ Quy Nhàn, chuỗi còn lại vẫn nằm trong túi. Hà Khương thị suy đoán, chuỗi có chìa mở cửa ụ Quy Nhàn là chìa khóa trong phủ, còn chuỗi trong túi kia chắc là chìa khóa phường quạt. Bà rên lên một tiếng, hai tay bắt lấy sợi thép trong túi, cơ thể lảo đảo ngã xuống đất.
“Mẫu thân, mẫu thân sao thế?” Hà Lịch sợ hãi, hô to: “Người đâu! Mau đến đây!”
Ụ Quy Nhàn khóa cửa vốn không có người đến đây, hắn gọi mười mấy tiếng chẳng ai xuất hiện. Cột xương sống hắn vừa mới lành, đi bộ không thể lâu nói chi cõng Hà Khương thị. Hắn quan sát đôi mắt nhắm nghiền cùng vẻ mặt như tro tàn của Hà Khương thị, gấp đến độ tay chân lạnh như băng, muốn lấy lại túi chìa khóa đang bị Hà Khương thị nắm chặt trước rồi hẵng đi gọi người. Hà Khương thị siết chặt túi như nắm lấy khúc gỗ cứu mạng vậy, chân mày nhíu chặt khổ sở. Chuyện liên quan đến sống chết của mẫu thân nên hắn không thể cố chấp, không kiên trì giật túi lại nữa, chạy đến đường qua lại lớn tiếng gọi người.
Đôi mắt Hà Khương thị hé ra một kẽ nhỏ quan sát, đợi Hà Lịch đi xa không thể nhìn thấy, nhanh chóng ngồi dậy, lấy đất sét dính trong ngực ra, ấn từng khuôn chìa khóa vào đó.
Hà Lịch chưa đến con đường mòn ngoài gian Hồng Xuân đã gặp Uyển Sơ. Uyển Sơ chạy vội đến, vừa khéo Hà Khương thị ấn xong khuôn chìa khóa ngã lại trên nền đất.
Vương đại phu không ở trong phủ, Uyển Sơ vội sai người ra phủ mời về, cho người đi tìm Thư cửu nương, sai người nấu canh nhân sâm, lại vội sai người đến lầu Thuật Hương mời Phương Khương thị đến.
Một phen rối ren cả lên.
Uống hết canh nhân sâm, Hà Khương thị từ từ “tỉnh lại”. Phương Khương thị gấp đến mức rơi nước mắt, nức nở nói: “Vừa mới khỏi bệnh đã dọn đi gì chứ, cứ ở đây tịnh dưỡng đã.” Lại nói: “Mẫu thân đã qua đời, trên đời này người thân nhất với muội ngoài Nhữ lang với Phong nhi cũng chỉ có tỷ, xin tỷ thương cho muội, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Lời của Phương Khương thị khiến Hà Khương thị xấu hổ không thôi, đất sét dính trong ngực như lửa than nung đỏ thiêu cháy da.
Bạch Chỉ lạnh lùng quan sát, biết Hà Khương thị đã làm được việc, yên lặng đợi bà giao đất sét dính lại cho mình, đưa đến cửa cho Hà Dư.
Ai ngờ qua giờ Ngọ, Hà Khương thị vẫn yên lặng không có hành động gì.
Bà ta hối hận, sợ Hà Dư tổn hại đến nhà họ Phương sao?
Bạch Chỉ cười nhạt, con trai như tâm can với muội muội mà nói, thật không dễ dàng so sánh.
Lại truyền đến tay Hà Khương thị một bức thư.
“Nếu mẫu thân không cứu con, con sẽ bị người ta chém chết.”
Trên bức thư còn dính một mảng máu tươi lớn.
Bạch Chỉ cắn tay mình nhỏ máu lên, chân mày không hề nhíu lại một lần.
Không đến một khắc, hốc mắt Hà Khương thị đỏ bừng, giao một bức thư thật dày cho Bạch Chỉ nhờ nàng đưa ra cửa, người của Hà Dư lúc đến đưa thư mang nó về.
Dựa theo khuôn mẫu nhanh chóng đúc ra chìa khóa, Tạ phu nhân nhìn chùm chìa khóa đồng thau sáng lấp lánh, thở dài nói: “Bạch Chỉ thật thông minh, đúng là một nhân tài.”
“Đã thông minh còn xinh đẹp, làn da rất mịn màng.” Tạ Vận Hưng cười dâm, vẻ mặt thô bỉ, ánh mắt ướt át.
Năm nay ông bốn mươi ba tuổi, bộ dạng cũng không tồi, làn da bóng bẩy, không phát tướng như những người đàn ông trung niên, vóc người cứng cáp, phong độ nhẹ nhàng, là hạ nô trong nhà họ Tạ, các đời nhà ông đều làm tiện nô cho nhà họ Tạ, trung thành không cần phải bàn, chỉ hơi háo sắc mà thôi.
Ánh mắt sắc bén của Tạ phu nhân hướng về ông, lạnh như băng nói: “Dẹp cái vẻ mặt chán ghét kia của ngươi đi, nếu còn để ta thấy nữa, ta sẽ kêu người móc mắt ngươi ra.”
“Tiện nô biết sai, xin phu nhân thứ tội.” Cơ thể Tạ Vận Hưng run lên, vội vã quỳ xuống.
Môi Tạ phu nhân mím lại thành đường thẳng, mặc cho ông quỳ, một lúc sau mới nói: “Đứng dậy đi.”
Đợi Tạ Vận Hưng đứng dậy, bà lạnh lùng nhìn ông chằm chằm, nói từng lời chậm rãi: “Ngày đó kêu ngươi giả mạo Phương Đức Thanh làm nhục Bạch Chỉ, bởi vì hạ nhân nhà họ Phương đều hết mực trung thành, thiếp thân hầu hạ cùng chung số mạng với chủ nhân, có dùng nghìn vàng cũng không thể mua chuộc. Không còn cách nào khác. Tính tình Bạch Chỉ cứng rắn, lại là tình nhân của Phương Kính, phá hoại trong sạch của Bạch Chỉ, nàng ta chắc chắn sẽ hận Phương Đức Thanh đến tận xương tủy, thề quyết lật đổ nhà họ Phương. Quả nhiên mưu kế thành công. Nàng ta mặc ta sai khiến, một người hướng dẫn để mười kẻ khác làm theo. Ta không cho phép ngươi có chủ ý xấu với Bạch Chỉ, làm hỏng việc lớn của ta.”
“Tiện nô biết rõ, chuyện liên quan đến đại nghiệp khôi phục lại nhà họ Tạ, tiện nô chắc chắn không dám hành động không có cân nhắc.” Tạ Vận Hưng lại vội quỳ xuống.
Tạ phu nhân hừ lạnh, rút chìa khóa trong tay ra, nói với ông: “Chuẩn bị xe ngựa, đưa ta đến căn nhà kia của họ Phương xem thử.”
Cửa hướng đông, chỗ căn nhà mà Lâm Nhữ và Sùng Huy bước vào trống rỗng bên trong, nền phòng khách sạch sẽ không bám bụi, cửa phòng đóng chặt, trên đất phủ một lớp bụi dày, đẩy cửa vào, bụi bay vào mặt khiến người ta ho khan sắc sụa, chẳng biết đã bao nhiêu năm qua chưa quét dọn.
Tạ phu nhân chỉ để ý đến khu có nền sạch sẽ, ở trong sảnh men theo vách tường phía tây mò được cửa ngầm vào ngôi nhà bên kia.
Một căn nhà đóng kín cửa tương tự, phòng khách quét dọn sạch sẽ. Xem ra, mỗi lần đến bên ngoài phòng khách đều quét dọn. Bên ngoài vốn là chỗ đình viện, phía trên là ngói xám, phía dưới đậu một chiếc xe ngựa, chỉ có thùng xe chứ không có ngựa.
Chắc mỗi lần Lâm Nhữ cưỡi ngựa đến, sau đó sẽ đổi ngựa qua cỗ xe này.
Nhà không có người sinh hoạt, tất nhiên không thể nuôi ngựa bên trong.
Tạ phu nhân tra xét bên trong thùng xe, có son phấn, rau củ, các loại thuốc dẫn đến mùi vị hỗn tạp, trên vách thùng xe cùng phía dưới có dấu vết nước rau quả ngấm qua nhiều năm.
“Sao cỗ xe ngựa này giống như thường dùng để chuyên chở các loại rau củ thịt thà trái cây vậy?” Tạ Vận Hưng chần chừ, cau mày cạo một chỗ dính bẩn nếm thử: “Là mùi rau cải. Quái thật, Phương Lâm Nhữ là gia chủ nhà họ Phương, thân phận cao quý, dùng cách nói ngày bận trăm việc cũng không quá, lại đích thân chuyên chở mấy món đồ dùng hằng ngày không đáng giá thế này là vì sao chứ?”
“Còn phải hỏi sao? Bởi vì nơi được chuyển đến là căn nhà kín đáo, người sinh sống bên trong đó không thể để lộ cho ai biết. Trước khi Hà Lịch bị thương thì do hắn chuyên chở, giờ Hà Lịch không thể cử động thì chỉ có thể do chính nó đưa đi.” Tạ phu nhân nhàn nhạt nói.
Đó là nơi con trai đã sinh sống mười mấy năm. Con trai vẫn luôn sống trong tầm mắt của nhà họ Phương cho nên Lâm Nhữ mới tin tưởng nó.
Hôm ấy, Quách Thành An đột ngột dẫn theo Lâm Nguyên đến Phương phủ, trong tình thế cấp bách, Phương Lâm Nhữ không biết làm thế nào đành lôi con trai bà ra làm bia đỡ đạn.