Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-188
Chương 188: Truy Ra Ngọn Nguồn
Chương 188 : Truy ra ngọn nguồn
Trời xanh không nghe thấy lời nguyện cầu của Yên La. Giờ Tỵ hôm sau, từ ngôi nhà trong phố Kim Sơn truyền tin Bạch Chỉ đến.
Phòng khách đơn sơ, đốt than chất lượng kém xộc mùi khói gây sặc, nệm làm bằng vải bố bọc mạt gỗ. Tạ phu nhân ngồi xuống thể hiện thái độ tùy ý, không hề nhíu mày, ngoắc gọi Bạch Chỉ ngồi xuống, nàng không cần phải đứng trả lời.
Mặt mày Bạch Chỉ thản nhiên, chẳng có vẻ nào được sủng ái mà lo sợ, cũng chẳng nói mấy câu khiêm tốn, an nhàn ngồi xuống.
Nghe Bạch Chỉ thuật lại không sót câu nào, Tạ phu nhân lạnh lùng liếc nhìn Yên La, lạnh giọng sai bảo: “Tạ Vận Hương, giam Yên La lại!”
“Tỷ tỷ!” Yên La nhìn bà với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Nể tình ngươi theo ta hơn ba mươi năm nên tha mạng cho ngươi, đừng ép ta phải giết ngươi!” Tạ phu nhân lạnh lùng nói.
Bạch Chỉ dõi theo với nét mặt không cảm xúc, như chẳng nhìn thấy đau thương của Yên La hay cay nghiệt của Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân quay đầu lại, nói bằng giọng ôn tồn: “Theo cô, Phương Lâm Nhữ làm vậy vì điều gì?”
“Không đoán ra được, chắc vì chuyện gì đó rất quan trọng.” Bạch Chỉ đáp bằng giọng hờ hững.
Tạ phu nhân cũng chẳng giận Bạch Chỉ thiếu cung kính, thoáng trầm ngâm rồi hỏi: “Nhà họ Phương còn chuyện gì khác thường không?”
Bạch Chỉ mím môi rồi nói: “Vị hôn thê Huy nương của Phương Lâm Nhữ là con trai.”
Tạ phu nhân giật mình kinh ngạc, Phương Khương thị cũng không hay biết, sao nàng ta lại nhận ra?
“Chuyện này thật lạ. Cái hôm Huy nương bái kiến Phương Khương thị, tôi cũng ở đó, nhìn xa nhìn gần, tuy rằng đẹp hiếm ai sánh bằng nhưng cũng cho rằng hắn là con trai. Lạ rằng hắn không có hầu kết, tông giọng trầm, tuy không rõ ràng nhưng không có khí tức mạnh mẽ của con trai thực sự, giống như con gái.”
“Từ từ.” Tạ phu nhân ngắt lời Bạch Chỉ, thoáng đổi sắc mặt: “Cô nói Huy nương không có hầu kết? Cũng không có giọng của con trai?”
Năm nay con trai bà đã mười tám, sao lại không mang những đặc điểm về thể chất của con trai trưởng thành!
“Hôm đó lần đầu tôi gặp hắn thì hắn không có hầu kết cũng không có giọng của con trai. Nhưng chiều hôm qua gặp hắn trong nhà đài Sấu Thạch, rõ ràng thấy cổ hắn có hầu kết, giọng nói cũng trầm thấp mạnh mẽ, đúng là một người con trai thực sự.” Bạch Chỉ nói.
Tạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, như có điều suy nghĩ mà nói: “Lúc trước cô vẫn luôn không thấy hắn có hầu kết sao? Phải chăng đã dùng thứ gì đó để ngụy trang?”
“Không thể nào, ăn không nói có thì dễ lắm, như Phương Lâm Nhữ vậy, dán một hầu kết giả lên. Nhưng nếu hắn vốn có thì làm cách nào để giấu đi được? Còn giọng nói nữa, để trở nên mạnh mẽ thì dễ nhưng để trở nên trong trẻo thì đổi làm sao?” Bạch Chỉ lạnh lùng phản bác.
Tạ phu nhân gật đầu, nhất thời yên lặng.
“Theo tôi, lúc trước hắn thật sự không có, về sau mới mọc ra. Hắn thường xuyên ghé lầu Thuật Hương chơi với nhị nương, tôi hay nghe hắn nói chuyện, cho đến một tháng trước, giọng hắn vẫn không giống như chiều hôm qua. Còn về hầu kết, vào mùa hè và mùa thu thì không có, mùa đông hắn thường xuyên giấu cổ sau lớp lông cáo đỏ rất kín, nên không biết được hầu kết mọc từ lúc nào.”
“Về sau mới mọc ra?” Tạ phu nhân nói mà như hỏi ngược, cơ thể chợt căng thẳng, ngừng một chút rồi bảo: “Theo cách nhìn của cô, có phải Phương Lâm Nhữ không biết hắn là con trai hay không?”
“Tất nhiên là biết rồi. Phương Lâm Nhữ khôn khéo như vậy sao có thể không nhìn ra được? Huống chi Huy nương vô cùng bám dính lấy nàng ta, cứ móc ngón tay ôm cánh tay ma sát vào nhau, dù không nhìn ra cũng có thể cảm nhận được.” Bạch Chỉ rủ mi, thoáng ngừng rồi lạnh lùng nói: “Chiều hôm qua nhìn bộ dạng của họ, ắt hẳn vừa thân mật với nhau. Môi Phương Lâm Nhữ hơi sưng, son còn dây đến khóe miệng. Hẳn Uyển Sơ cũng nhìn ra nhưng không thèm để ý, thế có lạ hay không. Có thể thấy được họ thường xuyên thân mật như vậy. Nếu hay ôm ấp sao có thể không cảm nhận được?”
Tạ phu nhân gật đầu, lại hỏi rất nhiều điều, Sùng Huy kia vào Phương phủ lúc nào, sau khi vào Phương phủ thì mọi chuyện ra sao. Bà đã nghe bẩm báo qua rồi vẫn muốn hỏi lại lần nữa.
Bạch Chỉ kể hết mọi chuyện lớn nhỏ, trước khi rời đi lại nói: “Có một chuyện rất đáng nghi. Phương Lâm Nhữ với Hà Lịch rất tin tưởng Huy nương. Tôi ở nhà họ Phương chưa từng nghe qua một người như vậy, chẳng biết từ đâu chui ra bảo đó là biểu muội họ hàng xa của Hà đại lang ở Việt Châu. Hà Khương thị và Phương Khương thị sao có thể chẳng biết đến một người thân thích như vậy chứ? Nhưng nếu không phải biết rõ gốc tích, Hà Lịch cùng Phương Lâm Nhữ sao có thể tin tưởng hắn đến thế? Cũng không phài vì hắn vào nhà họ Phương một thời gian dài mới tin tưởng, mà là ngay từ đầu đã tin tưởng. Tối đầu tiên hắn đến Phương phủ đã ở lại nhà đài Sấu Thạch. Tuy Phương Lâm Nhữ là gái giả trai lỗi lạc phóng khoáng, nhưng vô cùng giữ khoảng cách với con trai. Nếu không phải người mà nàng ta tin tưởng thì chắc chắn không để kẻ đó vào ở chung nhà đài Sấu Thạch với mình. Phu nhân không ngại thì nên tra thử xuất thân của Huy nương.”
Xuất thân của Sùng Huy không cần phải tra, hắn là con trai nhà họ Tạ, không nghi ngờ gì nữa.
Không! Bốn tuổi về trước hắn là con trai nhà họ Tạ, sau khi mất tích không biết hắn mang thân phận gì.
Hướng đi nằm ở bí mật thân phận của hắn sau khi mất tích.
Tạ phu nhân cho gọi tất cả thuộc hạ của mình, hỏi lần lượt từng người.
Mọi người đều không biết Sùng Huy từ đâu đến, giống như lời Bạch Chỉ nói vậy, hắn chui ra rất đột ngột.
Một người sống sờ sờ như vậy tất nhiên không thể chui ra đột ngột được.
Tạ phu nhân tỉ mỉ nhớ kĩ lại những chuyện xảy ra khi Sùng Huy xuất hiện ở Phương phủ.
Hôm ấy, Quách Thành An nghi ngờ Lâm Nhữ là con gái, mang theo Lâm Nguyên đến Phương phủ, muốn hứa gả cho Lâm Nhữ một người cháu gái của Lâm Nguyên. Lâm Nhữ lấy lý do bản thân đã có người trong lòng và lỡ định hôn sự rồi nên cự tuyệt. Sùng Huy xuất hiện.
Mà trước đó, ngay cả Phương Khương thị cũng không biết có một người như vậy.
Nói cách khác, Sùng Huy là bia đỡ đạn mà Lâm Nhữ bất đắc dĩ lôi ra khi bị Quách Thành An và Lâm Nguyên bức bách.
Mà Lâm Nhữ lôi Sùng Huy ra, không phải tạm thời tìm đến, mà là trước đó nàng đã quen biết và hiểu Sùng Huy rồi. Bạch Chỉ nói đúng, chắc chắn Lâm Nhữ biết thân thế của Sùng Huy.
Con trai mất tích mười mấy năm có liên hệ lớn đến nhà họ Phương.
Nhưng Phương Khương thị không hề biết gì, khi nghe bà nhắc đến Lâm Nhữ có vị hôn thê mới biết một người như vậy tồn tại.
Bao năm nay bà sắp xếp không ít người âm thầm tìm con trai về. Vì con trai lúc còn nhỏ phấn điêu ngọc mài, phu quân với bà đẹp vô cùng, thủ hạ đi khắp nơi hỏi thăm một vị thiếu gia tuyệt đẹp. Dựa vào nét đẹp của con trai, chỉ cần xuất hiện trong thành Nhuận Châu, không thể nào không lộ ra tin tức được.
Phải chăng vì bà phái người đi tìm một bé trai, nhưng con trai lại giả gái nên xảy ra sơ sót?
Lúc trước con trai không có hầu kết, vì sao về sau lại mọc ra?
Tạ phu nhân phái người hỏi thăm đại phu, nhanh chóng nhận được đáp án.
Đại phu nói, có một bài thuốc ức chế sự phát dục của con trai. Sau khi ngưng thuốc, tầm nửa năm sẽ xuất hiện lại những đặc điểm của con trai trưởng thành.
Thời gian con trai ở nhà họ Phương vừa khéo được nửa năm.
Xem ra, con trai trước đây vẫn luôn uống thuốc ức chế phát dục, sau khi đến nhà họ Phương thì ngưng thuốc.
Con trai vẫn luôn ở trong thành Nhuận Châu.
Nếu ở trong thành Nhuận Châu, bà phái nhiều người đi tìm như vậy không thấy, vậy thì trốn ở đâu chứ?
Con trai vẫn luôn là trai giả gái, nơi con gái hay ở là nơi nào?
Tạ phu nhân sai người hỏi thăm các thanh lâu trong thành Nhuận Châu, nhận được tin tức không có thanh lâu nào từng nuôi Sùng Huy.
Chương 188 : Truy ra ngọn nguồn
Trời xanh không nghe thấy lời nguyện cầu của Yên La. Giờ Tỵ hôm sau, từ ngôi nhà trong phố Kim Sơn truyền tin Bạch Chỉ đến.
Phòng khách đơn sơ, đốt than chất lượng kém xộc mùi khói gây sặc, nệm làm bằng vải bố bọc mạt gỗ. Tạ phu nhân ngồi xuống thể hiện thái độ tùy ý, không hề nhíu mày, ngoắc gọi Bạch Chỉ ngồi xuống, nàng không cần phải đứng trả lời.
Mặt mày Bạch Chỉ thản nhiên, chẳng có vẻ nào được sủng ái mà lo sợ, cũng chẳng nói mấy câu khiêm tốn, an nhàn ngồi xuống.
Nghe Bạch Chỉ thuật lại không sót câu nào, Tạ phu nhân lạnh lùng liếc nhìn Yên La, lạnh giọng sai bảo: “Tạ Vận Hương, giam Yên La lại!”
“Tỷ tỷ!” Yên La nhìn bà với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Nể tình ngươi theo ta hơn ba mươi năm nên tha mạng cho ngươi, đừng ép ta phải giết ngươi!” Tạ phu nhân lạnh lùng nói.
Bạch Chỉ dõi theo với nét mặt không cảm xúc, như chẳng nhìn thấy đau thương của Yên La hay cay nghiệt của Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân quay đầu lại, nói bằng giọng ôn tồn: “Theo cô, Phương Lâm Nhữ làm vậy vì điều gì?”
“Không đoán ra được, chắc vì chuyện gì đó rất quan trọng.” Bạch Chỉ đáp bằng giọng hờ hững.
Tạ phu nhân cũng chẳng giận Bạch Chỉ thiếu cung kính, thoáng trầm ngâm rồi hỏi: “Nhà họ Phương còn chuyện gì khác thường không?”
Bạch Chỉ mím môi rồi nói: “Vị hôn thê Huy nương của Phương Lâm Nhữ là con trai.”
Tạ phu nhân giật mình kinh ngạc, Phương Khương thị cũng không hay biết, sao nàng ta lại nhận ra?
“Chuyện này thật lạ. Cái hôm Huy nương bái kiến Phương Khương thị, tôi cũng ở đó, nhìn xa nhìn gần, tuy rằng đẹp hiếm ai sánh bằng nhưng cũng cho rằng hắn là con trai. Lạ rằng hắn không có hầu kết, tông giọng trầm, tuy không rõ ràng nhưng không có khí tức mạnh mẽ của con trai thực sự, giống như con gái.”
“Từ từ.” Tạ phu nhân ngắt lời Bạch Chỉ, thoáng đổi sắc mặt: “Cô nói Huy nương không có hầu kết? Cũng không có giọng của con trai?”
Năm nay con trai bà đã mười tám, sao lại không mang những đặc điểm về thể chất của con trai trưởng thành!
“Hôm đó lần đầu tôi gặp hắn thì hắn không có hầu kết cũng không có giọng của con trai. Nhưng chiều hôm qua gặp hắn trong nhà đài Sấu Thạch, rõ ràng thấy cổ hắn có hầu kết, giọng nói cũng trầm thấp mạnh mẽ, đúng là một người con trai thực sự.” Bạch Chỉ nói.
Tạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, như có điều suy nghĩ mà nói: “Lúc trước cô vẫn luôn không thấy hắn có hầu kết sao? Phải chăng đã dùng thứ gì đó để ngụy trang?”
“Không thể nào, ăn không nói có thì dễ lắm, như Phương Lâm Nhữ vậy, dán một hầu kết giả lên. Nhưng nếu hắn vốn có thì làm cách nào để giấu đi được? Còn giọng nói nữa, để trở nên mạnh mẽ thì dễ nhưng để trở nên trong trẻo thì đổi làm sao?” Bạch Chỉ lạnh lùng phản bác.
Tạ phu nhân gật đầu, nhất thời yên lặng.
“Theo tôi, lúc trước hắn thật sự không có, về sau mới mọc ra. Hắn thường xuyên ghé lầu Thuật Hương chơi với nhị nương, tôi hay nghe hắn nói chuyện, cho đến một tháng trước, giọng hắn vẫn không giống như chiều hôm qua. Còn về hầu kết, vào mùa hè và mùa thu thì không có, mùa đông hắn thường xuyên giấu cổ sau lớp lông cáo đỏ rất kín, nên không biết được hầu kết mọc từ lúc nào.”
“Về sau mới mọc ra?” Tạ phu nhân nói mà như hỏi ngược, cơ thể chợt căng thẳng, ngừng một chút rồi bảo: “Theo cách nhìn của cô, có phải Phương Lâm Nhữ không biết hắn là con trai hay không?”
“Tất nhiên là biết rồi. Phương Lâm Nhữ khôn khéo như vậy sao có thể không nhìn ra được? Huống chi Huy nương vô cùng bám dính lấy nàng ta, cứ móc ngón tay ôm cánh tay ma sát vào nhau, dù không nhìn ra cũng có thể cảm nhận được.” Bạch Chỉ rủ mi, thoáng ngừng rồi lạnh lùng nói: “Chiều hôm qua nhìn bộ dạng của họ, ắt hẳn vừa thân mật với nhau. Môi Phương Lâm Nhữ hơi sưng, son còn dây đến khóe miệng. Hẳn Uyển Sơ cũng nhìn ra nhưng không thèm để ý, thế có lạ hay không. Có thể thấy được họ thường xuyên thân mật như vậy. Nếu hay ôm ấp sao có thể không cảm nhận được?”
Tạ phu nhân gật đầu, lại hỏi rất nhiều điều, Sùng Huy kia vào Phương phủ lúc nào, sau khi vào Phương phủ thì mọi chuyện ra sao. Bà đã nghe bẩm báo qua rồi vẫn muốn hỏi lại lần nữa.
Bạch Chỉ kể hết mọi chuyện lớn nhỏ, trước khi rời đi lại nói: “Có một chuyện rất đáng nghi. Phương Lâm Nhữ với Hà Lịch rất tin tưởng Huy nương. Tôi ở nhà họ Phương chưa từng nghe qua một người như vậy, chẳng biết từ đâu chui ra bảo đó là biểu muội họ hàng xa của Hà đại lang ở Việt Châu. Hà Khương thị và Phương Khương thị sao có thể chẳng biết đến một người thân thích như vậy chứ? Nhưng nếu không phải biết rõ gốc tích, Hà Lịch cùng Phương Lâm Nhữ sao có thể tin tưởng hắn đến thế? Cũng không phài vì hắn vào nhà họ Phương một thời gian dài mới tin tưởng, mà là ngay từ đầu đã tin tưởng. Tối đầu tiên hắn đến Phương phủ đã ở lại nhà đài Sấu Thạch. Tuy Phương Lâm Nhữ là gái giả trai lỗi lạc phóng khoáng, nhưng vô cùng giữ khoảng cách với con trai. Nếu không phải người mà nàng ta tin tưởng thì chắc chắn không để kẻ đó vào ở chung nhà đài Sấu Thạch với mình. Phu nhân không ngại thì nên tra thử xuất thân của Huy nương.”
Xuất thân của Sùng Huy không cần phải tra, hắn là con trai nhà họ Tạ, không nghi ngờ gì nữa.
Không! Bốn tuổi về trước hắn là con trai nhà họ Tạ, sau khi mất tích không biết hắn mang thân phận gì.
Hướng đi nằm ở bí mật thân phận của hắn sau khi mất tích.
Tạ phu nhân cho gọi tất cả thuộc hạ của mình, hỏi lần lượt từng người.
Mọi người đều không biết Sùng Huy từ đâu đến, giống như lời Bạch Chỉ nói vậy, hắn chui ra rất đột ngột.
Một người sống sờ sờ như vậy tất nhiên không thể chui ra đột ngột được.
Tạ phu nhân tỉ mỉ nhớ kĩ lại những chuyện xảy ra khi Sùng Huy xuất hiện ở Phương phủ.
Hôm ấy, Quách Thành An nghi ngờ Lâm Nhữ là con gái, mang theo Lâm Nguyên đến Phương phủ, muốn hứa gả cho Lâm Nhữ một người cháu gái của Lâm Nguyên. Lâm Nhữ lấy lý do bản thân đã có người trong lòng và lỡ định hôn sự rồi nên cự tuyệt. Sùng Huy xuất hiện.
Mà trước đó, ngay cả Phương Khương thị cũng không biết có một người như vậy.
Nói cách khác, Sùng Huy là bia đỡ đạn mà Lâm Nhữ bất đắc dĩ lôi ra khi bị Quách Thành An và Lâm Nguyên bức bách.
Mà Lâm Nhữ lôi Sùng Huy ra, không phải tạm thời tìm đến, mà là trước đó nàng đã quen biết và hiểu Sùng Huy rồi. Bạch Chỉ nói đúng, chắc chắn Lâm Nhữ biết thân thế của Sùng Huy.
Con trai mất tích mười mấy năm có liên hệ lớn đến nhà họ Phương.
Nhưng Phương Khương thị không hề biết gì, khi nghe bà nhắc đến Lâm Nhữ có vị hôn thê mới biết một người như vậy tồn tại.
Bao năm nay bà sắp xếp không ít người âm thầm tìm con trai về. Vì con trai lúc còn nhỏ phấn điêu ngọc mài, phu quân với bà đẹp vô cùng, thủ hạ đi khắp nơi hỏi thăm một vị thiếu gia tuyệt đẹp. Dựa vào nét đẹp của con trai, chỉ cần xuất hiện trong thành Nhuận Châu, không thể nào không lộ ra tin tức được.
Phải chăng vì bà phái người đi tìm một bé trai, nhưng con trai lại giả gái nên xảy ra sơ sót?
Lúc trước con trai không có hầu kết, vì sao về sau lại mọc ra?
Tạ phu nhân phái người hỏi thăm đại phu, nhanh chóng nhận được đáp án.
Đại phu nói, có một bài thuốc ức chế sự phát dục của con trai. Sau khi ngưng thuốc, tầm nửa năm sẽ xuất hiện lại những đặc điểm của con trai trưởng thành.
Thời gian con trai ở nhà họ Phương vừa khéo được nửa năm.
Xem ra, con trai trước đây vẫn luôn uống thuốc ức chế phát dục, sau khi đến nhà họ Phương thì ngưng thuốc.
Con trai vẫn luôn ở trong thành Nhuận Châu.
Nếu ở trong thành Nhuận Châu, bà phái nhiều người đi tìm như vậy không thấy, vậy thì trốn ở đâu chứ?
Con trai vẫn luôn là trai giả gái, nơi con gái hay ở là nơi nào?
Tạ phu nhân sai người hỏi thăm các thanh lâu trong thành Nhuận Châu, nhận được tin tức không có thanh lâu nào từng nuôi Sùng Huy.