Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-185
Chương 185: Trót Động Lòng Phàm
Chương 185 : Trót động lòng phàm
Ngày mười lăm tháng chạp là lễ lớn kế vị chức gia chủ, theo như quy củ tổ truyền nhà họ Phương, trong buổi lễ phải lấy ra quạt hợp hoan mỹ nhân để mọi người cùng thưởng thức. Dạo gần đây Lâm Nhữ đều phải hành tẩu bên ngoài, buổi tối được chút nhàn rỗi đều suy nghĩ đến vấn đề này. Khi quay về Nhuận Châu đã quyết định được chủ ý.
Lâm Nhữ quyết định, lễ lớn kế vị chức gia chủ là lần cuối cùng quạt hợp hoan mỹ nhân xuất hiện, từ nay về sau không cần dùng đến nữa.
Vì áp chế ảnh hưởng xuống mức thấp nhất, cũng làm bước đệm cho chuyện bản thân mình là gái tránh về sau bại lộ sẽ gây ra náo động, nàng quyết định mặc đồ con gái để Sùng Huy vẽ chân dung mình, sau khi phác thảo xong rồi mới vẽ trên quạt hợp hoan mỹ nhân, một bên quạt sẽ dùng nước thuốc đặc biệt để viết hàng chữ: Đại tộc trăm năm phát triển hưng thịnh, thần quạt coi trọng giới buôn nể phục. Quạt họ Phương lấy con gái nhà họ Phương làm điểm kết, thuận dư luận nhận mệnh trời, từ đó thần quạt quy ẩn.
Trước đó đặt sẵn phấn lân đỏ (1) trong một góc hộp, sau khi mọi người nhìn thấy hàng chữ đó thì cất quạt vào trong hộp gỗ trắc, nhờ có nắp hộp che lại, đánh đá lửa đốt phấn lân đỏ tạo ra hình ảnh quạt hợp hoan mỹ nhân tự bốc cháy thành tro bụi để mọi người chứng kiến. Về sau, nhà họ Phương không cần dùng đến quạt hợp hoan mỹ nhân nữa.
(1) Phấn lân đỏ là bột phốt pho đỏ.
Hàng chữ đó làm cách nào để lúc cần hiện thì hiện lúc chưa cần thì giấu đi đã có Sùng Huy hiến kế.
Vẫn sử dụng nguyên lý điều hòa màu sắc trong hội họa, Lâm Nhữ không hiểu, Sùng Huy đã làm mẫu một lần cho nàng xem, quả thật có thể xuất hiện và mất đi theo ý muốn của hắn, nên Lâm Nhữ cũng an tâm.
Hà Lịch không tán thành việc trong lúc nhà họ Phương vẫn chưa ổn định lại cho kết thúc chiêu bài ngàn vàng - quạt hợp hoan mỹ nhân.
“Nếu hủy đi quạt hợp hoan mỹ nhân, từ nay về sau có gì bất trắc thì biết làm sao? Quách Thành An như hổ rình mồi, Lâm Nguyên cũng một lòng muốn phá hoại nhà họ Phương, các người buôn quạt bên ngoài e rằng vì nhà họ Phương không còn quạt hợp hoan mỹ nhân nữa mà đổi sang đặt quạt nhà họ Quách.”
“Ý muội đã quyết rồi.” Lâm Nhữ nhấc ly trà thật chậm, từ từ nói: “Thật ra muội cũng không nỡ. Cái không nỡ ở đây không phải là không nỡ với lợi ích mà quạt hợp hoan có thể mang lại cho nhà họ Phương, mà là muội lớn lên cùng với chiếc quạt ấy. Từ nhỏ muội đã lấy xuất thân của mình từ một gia tộc được thần quạt coi trọng làm vinh. Ở trong lòng muội, chuôi quạt hợp hoan mỹ nhân này là linh hồn của nhà họ Phương. Nếu phá hủy nó cũng như phá hủy đi cột trụ tinh thần và linh hồn của mình. Nhưng muội không thể không phá hủy nó, gạt đời lấy tiếng gian dối mọi người, phụ lòng tin của người buôn, giết hại mỹ nhân trên mặt quạt, từng thứ một đều quan trọng hơn ký thác tinh thần của cá nhân muội.”
Nàng gác lại ly trà, đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Nàng đẩy cửa, gió bắc quét qua khiến gương mặt ửng đỏ mượt mà thoáng trắng nhợt. Lâm Nhữ chà mặt, toét miệng cười nói: “Mọi người chung lòng có thể dời non lấp bể. Biểu ca, sau khi phá hủy quạt hợp hoan mỹ nhân, dù trời có sập xuống, chỉ cần có huynh, có Sùng Huy, có mọi người ở bên muội, sẽ không có chuyện gì không thể giải quyết.”
Bóng người thon dài trở nên yếu ớt trong gió bắc, nhưng lại cao ngất như thế, gió thổi rào rào, xiêm áo lay động. Hà Lịch muốn đi đến giữ lấy nàng cũng không dám.
“Nhữ lang!” Hắn khẽ gọi, tâm tư quẩn quanh trăm mối.
Lâm Nhữ vốn là con gái nhưng lại sống cuộc đời hoàn toàn là một người con trai. Trong gian khổ, hắn vẫn một lòng phụng sự cho nàng tiến bước, không đành lòng phản đối khiến nàng phiền muộn, nhưng không kiềm được nỗi lo nên hắn mất hồn mất vía.
Cẩm Phong có đồ đạc con gái. Tuy chàng nhỏ gầy nhưng vóc dáng cao hơn Lâm Nhữ một chút, không chọn mấy bộ áo tay hẹp để mặc là được, đồ trang sức không nhiều chỉ có vài món cũng đủ rồi. Lâm Nhữ cũng cầm đến, định mặc thử để Sùng Huy chọn giúp.
Hình vẽ mỹ nhân trên mặt quạt hợp hoan sử dụng lối vẽ tỉ mỉ, muốn vẽ ra phải tốn bao nhiêu công sức của họa sư. Mỹ nhân đứng mãi không được nhúc nhích cũng không đơn giản, một bức họa ít nhất phải tốn bốn ngày, sau khi phác thảo xong vẽ lần nữa thành ra sáu ngày. Chỉ còn mười ngày nữa là đến lễ lớn kế vị chức gia chủ, Lâm Nhữ chỉ nói với bên ngoài mình bôn ba mệt nhọc cần tịnh dưỡng, căn dặn không được quấy rầy, kêu Cảnh Sơ đến quán Khúc Khê ở chung với Uyển Sơ.
Trong vườn trúc tía, Sùng Huy là trai giả gái nên búi tóc dặm phấn thoa son đều rất thuần thục. Đợi mọi thứ được chuẩn bị đầy đủ, Lâm Nhữ khóa cửa viện, âm thầm đổi đồ con gái bên trong phòng.
Lần đầu tiên trong đời mặc đồ con gái, Lâm Nhữ soi gương, giai nhân phản chiếu trong gương thật lạ lẫm. Kiểu tóc quạ búi cao, mắt ngọc mày ngài, da trắng môi đỏ, mặt mày rực rỡ. Có điều, cứ cảm thấy không được hài hòa, nhưng lại không nghĩ ra là lạ ở đâu.
Váy rộng uốn quanh, đầm dài như nước lê lết mặt đất, cất bước dài suýt chút đã vấp ngã. Lâm Nhữ nhấc gấu váy, thở dài bước ra ngoài.
Sùng Huy nhìn chằm chằm, dần dần lông mày hắn nhíu chặt lại.
“Sao thế?” Lâm Nhữ hỏi lớn tiếng, mặc đồ con gái khiến nàng thật mất tự nhiên, Sùng Huy lại trông như vậy khiến nàng thoáng xấu hổ.
“Bình thường trông nàng rất đẹp, sao giờ trông quái quái thế nhỉ.” Sùng Huy lẩm bẩm.
Nhìn bộ dạng của nàng chẳng thấy xinh đẹp đâu mà là kinh hãi mới đúng.
Lâm Nhữ bực bội xoay người vào trong thay bộ khác rồi ra lại.
Sùng Huy vẫn lắc đầu.
Lâm Nhữ không tin, thay tiếp.
Thử hết đống xiêm áo của Cẩm Phong rồi, Sùng Huy đều chê xấu.
“Chẳng lẽ mấy bộ này không may cho ta nên mặc không hợp sao?” Lâm Nhữ bị đánh bại.
“Chi bằng để ta mời Hà đại lang xem thử.” Sùng Huy nói, hoài nghi ánh mắt của mình không ổn.
“Thế cũng được.” Lâm Nhữ nói, thương tích của Hà Lịch khá lắm rồi, tuy không thể đi lại như người thường nhưng ghé một lát không vấn đề gì.
Hà Lịch đến, nhìn thấy thì nói: “Đợi huynh một chút.”
Hà Lịch lấy một chiếc áo tay rộng khoác lên người mình rồi xoay một vòng, hỏi: “Đẹp không?”
“Gớm chết đi được, đàn ông đàn ang lại mặc áo đàn bà.” Lâm Nhữ bật thốt, chà xát cánh tay nổi đầy da gà.
“Muội mặc đồ con gái trông giống vậy đó.” Hà Lịch thở dài.
Lâm Nhữ kinh ngạc, nàng nhìn Sùng Huy rồi nói: “Sùng Huy là con trai mặc đồ con gái chẳng những không thấy gớm mà còn đẹp không ai sánh bằng. Muội là con gái thật sao mặc đồ con gái lại giống trai giả gái được?”
“Từ nhỏ Sùng Huy đã giả làm con gái, lớn lên trong son phấn. Tuy hắn là con trai nhưng điệu bộ không hề thiếu đi vẻ uyển chuyển. Cả người muội từ trên xuống dưới là khí khái con trai, ánh mắt sắc bén, dáng lưng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thái ngạo nghễ, chẳng có nét nào mềm mại duyên dáng của con gái cả, có mặc đồ con gái vẫn giống con trai, cho nên mới quái quái vậy đó.” Hà Lịch nói.
“Không thì vẽ nhị nương vậy.” Hà Lịch nói. Đôi má lúm của Cẩm Phong thoáng buồn, hơi thở khe khẽ, yếu đuối mỏng manh. Khi người ta nhìn vào không ai cho rằng Cẩm Phong là con trai.
Lâm Nhữ lắc đầu. Sức khỏe của Cẩm Phong yếu ớt, để vẽ chân dung phải đứng mấy canh giờ sao chàng chịu đựng nổi. Huống chi mục đích vẽ mình lên trên mặt quạt vì một mai thân phận con gái bị đưa ra ánh sáng, có thể nói đã ám chỉ trong lễ lớn kế vị chức gia chủ rồi, dễ dàng chối bỏ trách nhiệm.
Nàng cau mày suy nghĩ thật kĩ, sau đó vào trong phòng ngủ. Lúc nàng đi ra, xiêm áo trong tay Hà Lịch rơi xuống, Sùng Huy đánh rơi đồ rửa bút.
Kiểu tóc áng mây, lớp phấn làm gương mặt rạng ngời, mi như dáng núi thanh tú tinh xảo, đôi mắt phượng như làn nước thu mờ khói tỏa, đôi môi thoa son thắm. Hai mắt long lanh, sắc núi lờ mờ, bên môi như cười như không. Đỡ chiếc bình dựng, Quan Âm ngậm xuân; chọn một đóa hoa, thiếu nữ yêu kiều thưởng thức hương xuân. Cô gái trong khuê phòng mặc áo ngủ bằng gấm, rèm trướng rũ, uyên ương cùng múa vang.
“Thế này… rất xinh đẹp.” Hà Lịch lắp bắp. Hắn nhấc chân, suýt nữa đã đạp lên xiêm áo rơi trên sàn, khom người nhặt lên, hoang mang nhét vào cánh tay của Sùng Huy rồi nói: “Huynh về đây.”
“Vậy là ổn rồi?” Lâm Nhữ kinh ngạc, trong lúc nói chuyện thì dáng lưng thẳng tắp, phong độ mười phần, khí chất hiên ngang.
Sùng Huy “ồ” lên một tiếng, trợn tròn mắt hỏi: “Nhị lang, vừa rồi nàng giả làm con gái sao?”
“Nhìn ra rồi à?” Lâm Nhữ hơi ủ rũ.
“Không nhìn ra, ta đoán thôi.” Sùng Huy cười hì hì, trong lòng vui vẻ, Lâm Nhữ luôn giống như con trai như vậy rất tốt, không sợ có ai đó tranh giành Lâm Nhữ với hắn.
Nếu bình thường nàng cũng mang dáng dấp khiến bao người thèm khát, chẳng biết sẽ có bao thằng đàn ông vây quanh Lâm Nhữ, đoán chừng ngay cả vạt áo của Lâm Nhữ hắn cũng không chạm vào được.
Hà Lịch bước đi lảo đảo giống như đằng sau có lũ cuốn và mãnh thú đuổi theo vậy. Trong mùa đông mà trán hắn mướt mồ hôi. Gò má hắn đỏ bừng. Tâm tư đã giấu kín bao lâu, khi đối diện với Lâm Nhữ như tùng xanh như hùng ưng mới có thể khắc chế, hôm nay lại được thấy cảnh trí đào hạnh nở rộ thời điểm đẹp nhất, bước chân nhẹ nhàng, đôi mắt duyên dáng thanh tú lại quyến rũ mê người. Cơ thể thướt tha duyên dáng, từng tơ từng sợi đều lộ ra mùi thơm thiếu nữ. Hắn thoáng nghĩ, cả người như ngâm vào trong một ao nước xuân sôi sùng sục, xương cụt tê dại, cảm giác ngưa ngứa len vào trong từng ngõ ngách.
Hắn đã hai mươi, lại giống như thiếu niên mười bốn mười lăm khờ dại lần đầu rời vách nhà tranh, như tiểu hòa thượng thanh tu trong miếu lần đầu xuống núi chưa từng gặp qua cô gái nào, khi nhìn thấy thì da thịt trở thành củi mục, trong gió bắc thét gào như mang theo đốm lửa, vừa chạm vào lập tức đốt cháy.
Uyển Sơ sửa sang lại chăn nệm ở trước giường, kiểu tóc bách hợp được búi gọn gàng, giữa chân mày đeo trang sức bằng lông chim trả, áo trắng váy xanh, bên ngoài khoác áo bông bằng vải Lĩnh. Dáng vẻ yểu điệu, mặt ngọc mày ngài. Nghe tiến bước chân, Hà Lịch vào cửa, Uyển Sơ nghiêng đầu nhìn bộ dạng của hắn, nàng thoáng ngạc nhiên rồi gương mặt trắng nõn đỏ bừng. Ban đầu nàng cúi đầu ra ngoài, đến bên cạnh Hà Lịch nghiêng đầu, ngượng ngùng mở miệng: “Trời lạnh, chăn cũng lạnh, có muốn nô tỳ sưởi ấm Hà đại lang hay không?”
Hà Lịch không nghe thấy, mắt hắn chẳng nhìn thấy một người sống sờ sờ như Uyển Sơ, trong đầu chỉ có bóng hình Lâm Nhữ.
Tuy rằng hắn không đồng ý, nhưng cũng chẳng phản đối, Uyển Sơ khẽ cắn môi, chậm rãi xoay người lại.
Cái mền màu xanh đậm được xếp ngay ngắn, vuông vắn đứng đắn như dáng lưng người đó. Phần ở giữa vì ngồi lâu nên hơi lõm hơn so với xung quanh, màu sắc cũng tối hơn. Nàng nằm trên ấy, phần mông cũng vừa khéo đặt lên đó. Cả người Uyển Sơ như lửa cháy, đôi tay run rẩy đặt trên cổ áo bông bằng vải Lĩnh xanh, mặt gấm trơn lạnh mềm mượt nhanh chóng được nhiệt độ ngón tay ủ ấm, khiến người ta nghe thấy tiếng lửa hừng lên. Áo bông rơi xuống đất, áo trắng bên trong cởi cả buổi cũng không rơi xuống. Sợ hãi, hốt hoảng, ngượng ngùng. Uyển Sơ nghiêng đầu, đôi môi thoa son hoa lựu đỏ mọng khẽ há, mí mắt run run ngẩng lên nhìn Hà Lịch.
Ánh mắt Hà Lịch nhìn thẳng, cổ họng nghe tiếng nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng dán chặt, không có nét chín chắn dịu dàng thường ngày mà như một chú sư tử thô bạo đang đói meo. Uyển Sơ sợ hãi lui một bước, xiêm áo mỏng màu trắng nhẹ lay trong gió, không khí lạnh khiến da nổi một lớp da gà. Hà Lịch nhìn thẳng, đi đến trước giường rồi ngồi xuống, hắn cúi nửa đầu, trên mặt càng thêm đỏ ửng. Vẫn không nói lời nào. Uyển Sơ cắn môi đến gần, ngón tay thon dài trắng nõn cởi cổ áo Hà Lịch.
Hà Lịch ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng sáng ngời, có điều ánh mắt lại không có tiêu điểm, như đang nhìn nàng, mà cũng như không phải.
Chương 185 : Trót động lòng phàm
Ngày mười lăm tháng chạp là lễ lớn kế vị chức gia chủ, theo như quy củ tổ truyền nhà họ Phương, trong buổi lễ phải lấy ra quạt hợp hoan mỹ nhân để mọi người cùng thưởng thức. Dạo gần đây Lâm Nhữ đều phải hành tẩu bên ngoài, buổi tối được chút nhàn rỗi đều suy nghĩ đến vấn đề này. Khi quay về Nhuận Châu đã quyết định được chủ ý.
Lâm Nhữ quyết định, lễ lớn kế vị chức gia chủ là lần cuối cùng quạt hợp hoan mỹ nhân xuất hiện, từ nay về sau không cần dùng đến nữa.
Vì áp chế ảnh hưởng xuống mức thấp nhất, cũng làm bước đệm cho chuyện bản thân mình là gái tránh về sau bại lộ sẽ gây ra náo động, nàng quyết định mặc đồ con gái để Sùng Huy vẽ chân dung mình, sau khi phác thảo xong rồi mới vẽ trên quạt hợp hoan mỹ nhân, một bên quạt sẽ dùng nước thuốc đặc biệt để viết hàng chữ: Đại tộc trăm năm phát triển hưng thịnh, thần quạt coi trọng giới buôn nể phục. Quạt họ Phương lấy con gái nhà họ Phương làm điểm kết, thuận dư luận nhận mệnh trời, từ đó thần quạt quy ẩn.
Trước đó đặt sẵn phấn lân đỏ (1) trong một góc hộp, sau khi mọi người nhìn thấy hàng chữ đó thì cất quạt vào trong hộp gỗ trắc, nhờ có nắp hộp che lại, đánh đá lửa đốt phấn lân đỏ tạo ra hình ảnh quạt hợp hoan mỹ nhân tự bốc cháy thành tro bụi để mọi người chứng kiến. Về sau, nhà họ Phương không cần dùng đến quạt hợp hoan mỹ nhân nữa.
(1) Phấn lân đỏ là bột phốt pho đỏ.
Hàng chữ đó làm cách nào để lúc cần hiện thì hiện lúc chưa cần thì giấu đi đã có Sùng Huy hiến kế.
Vẫn sử dụng nguyên lý điều hòa màu sắc trong hội họa, Lâm Nhữ không hiểu, Sùng Huy đã làm mẫu một lần cho nàng xem, quả thật có thể xuất hiện và mất đi theo ý muốn của hắn, nên Lâm Nhữ cũng an tâm.
Hà Lịch không tán thành việc trong lúc nhà họ Phương vẫn chưa ổn định lại cho kết thúc chiêu bài ngàn vàng - quạt hợp hoan mỹ nhân.
“Nếu hủy đi quạt hợp hoan mỹ nhân, từ nay về sau có gì bất trắc thì biết làm sao? Quách Thành An như hổ rình mồi, Lâm Nguyên cũng một lòng muốn phá hoại nhà họ Phương, các người buôn quạt bên ngoài e rằng vì nhà họ Phương không còn quạt hợp hoan mỹ nhân nữa mà đổi sang đặt quạt nhà họ Quách.”
“Ý muội đã quyết rồi.” Lâm Nhữ nhấc ly trà thật chậm, từ từ nói: “Thật ra muội cũng không nỡ. Cái không nỡ ở đây không phải là không nỡ với lợi ích mà quạt hợp hoan có thể mang lại cho nhà họ Phương, mà là muội lớn lên cùng với chiếc quạt ấy. Từ nhỏ muội đã lấy xuất thân của mình từ một gia tộc được thần quạt coi trọng làm vinh. Ở trong lòng muội, chuôi quạt hợp hoan mỹ nhân này là linh hồn của nhà họ Phương. Nếu phá hủy nó cũng như phá hủy đi cột trụ tinh thần và linh hồn của mình. Nhưng muội không thể không phá hủy nó, gạt đời lấy tiếng gian dối mọi người, phụ lòng tin của người buôn, giết hại mỹ nhân trên mặt quạt, từng thứ một đều quan trọng hơn ký thác tinh thần của cá nhân muội.”
Nàng gác lại ly trà, đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Nàng đẩy cửa, gió bắc quét qua khiến gương mặt ửng đỏ mượt mà thoáng trắng nhợt. Lâm Nhữ chà mặt, toét miệng cười nói: “Mọi người chung lòng có thể dời non lấp bể. Biểu ca, sau khi phá hủy quạt hợp hoan mỹ nhân, dù trời có sập xuống, chỉ cần có huynh, có Sùng Huy, có mọi người ở bên muội, sẽ không có chuyện gì không thể giải quyết.”
Bóng người thon dài trở nên yếu ớt trong gió bắc, nhưng lại cao ngất như thế, gió thổi rào rào, xiêm áo lay động. Hà Lịch muốn đi đến giữ lấy nàng cũng không dám.
“Nhữ lang!” Hắn khẽ gọi, tâm tư quẩn quanh trăm mối.
Lâm Nhữ vốn là con gái nhưng lại sống cuộc đời hoàn toàn là một người con trai. Trong gian khổ, hắn vẫn một lòng phụng sự cho nàng tiến bước, không đành lòng phản đối khiến nàng phiền muộn, nhưng không kiềm được nỗi lo nên hắn mất hồn mất vía.
Cẩm Phong có đồ đạc con gái. Tuy chàng nhỏ gầy nhưng vóc dáng cao hơn Lâm Nhữ một chút, không chọn mấy bộ áo tay hẹp để mặc là được, đồ trang sức không nhiều chỉ có vài món cũng đủ rồi. Lâm Nhữ cũng cầm đến, định mặc thử để Sùng Huy chọn giúp.
Hình vẽ mỹ nhân trên mặt quạt hợp hoan sử dụng lối vẽ tỉ mỉ, muốn vẽ ra phải tốn bao nhiêu công sức của họa sư. Mỹ nhân đứng mãi không được nhúc nhích cũng không đơn giản, một bức họa ít nhất phải tốn bốn ngày, sau khi phác thảo xong vẽ lần nữa thành ra sáu ngày. Chỉ còn mười ngày nữa là đến lễ lớn kế vị chức gia chủ, Lâm Nhữ chỉ nói với bên ngoài mình bôn ba mệt nhọc cần tịnh dưỡng, căn dặn không được quấy rầy, kêu Cảnh Sơ đến quán Khúc Khê ở chung với Uyển Sơ.
Trong vườn trúc tía, Sùng Huy là trai giả gái nên búi tóc dặm phấn thoa son đều rất thuần thục. Đợi mọi thứ được chuẩn bị đầy đủ, Lâm Nhữ khóa cửa viện, âm thầm đổi đồ con gái bên trong phòng.
Lần đầu tiên trong đời mặc đồ con gái, Lâm Nhữ soi gương, giai nhân phản chiếu trong gương thật lạ lẫm. Kiểu tóc quạ búi cao, mắt ngọc mày ngài, da trắng môi đỏ, mặt mày rực rỡ. Có điều, cứ cảm thấy không được hài hòa, nhưng lại không nghĩ ra là lạ ở đâu.
Váy rộng uốn quanh, đầm dài như nước lê lết mặt đất, cất bước dài suýt chút đã vấp ngã. Lâm Nhữ nhấc gấu váy, thở dài bước ra ngoài.
Sùng Huy nhìn chằm chằm, dần dần lông mày hắn nhíu chặt lại.
“Sao thế?” Lâm Nhữ hỏi lớn tiếng, mặc đồ con gái khiến nàng thật mất tự nhiên, Sùng Huy lại trông như vậy khiến nàng thoáng xấu hổ.
“Bình thường trông nàng rất đẹp, sao giờ trông quái quái thế nhỉ.” Sùng Huy lẩm bẩm.
Nhìn bộ dạng của nàng chẳng thấy xinh đẹp đâu mà là kinh hãi mới đúng.
Lâm Nhữ bực bội xoay người vào trong thay bộ khác rồi ra lại.
Sùng Huy vẫn lắc đầu.
Lâm Nhữ không tin, thay tiếp.
Thử hết đống xiêm áo của Cẩm Phong rồi, Sùng Huy đều chê xấu.
“Chẳng lẽ mấy bộ này không may cho ta nên mặc không hợp sao?” Lâm Nhữ bị đánh bại.
“Chi bằng để ta mời Hà đại lang xem thử.” Sùng Huy nói, hoài nghi ánh mắt của mình không ổn.
“Thế cũng được.” Lâm Nhữ nói, thương tích của Hà Lịch khá lắm rồi, tuy không thể đi lại như người thường nhưng ghé một lát không vấn đề gì.
Hà Lịch đến, nhìn thấy thì nói: “Đợi huynh một chút.”
Hà Lịch lấy một chiếc áo tay rộng khoác lên người mình rồi xoay một vòng, hỏi: “Đẹp không?”
“Gớm chết đi được, đàn ông đàn ang lại mặc áo đàn bà.” Lâm Nhữ bật thốt, chà xát cánh tay nổi đầy da gà.
“Muội mặc đồ con gái trông giống vậy đó.” Hà Lịch thở dài.
Lâm Nhữ kinh ngạc, nàng nhìn Sùng Huy rồi nói: “Sùng Huy là con trai mặc đồ con gái chẳng những không thấy gớm mà còn đẹp không ai sánh bằng. Muội là con gái thật sao mặc đồ con gái lại giống trai giả gái được?”
“Từ nhỏ Sùng Huy đã giả làm con gái, lớn lên trong son phấn. Tuy hắn là con trai nhưng điệu bộ không hề thiếu đi vẻ uyển chuyển. Cả người muội từ trên xuống dưới là khí khái con trai, ánh mắt sắc bén, dáng lưng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thái ngạo nghễ, chẳng có nét nào mềm mại duyên dáng của con gái cả, có mặc đồ con gái vẫn giống con trai, cho nên mới quái quái vậy đó.” Hà Lịch nói.
“Không thì vẽ nhị nương vậy.” Hà Lịch nói. Đôi má lúm của Cẩm Phong thoáng buồn, hơi thở khe khẽ, yếu đuối mỏng manh. Khi người ta nhìn vào không ai cho rằng Cẩm Phong là con trai.
Lâm Nhữ lắc đầu. Sức khỏe của Cẩm Phong yếu ớt, để vẽ chân dung phải đứng mấy canh giờ sao chàng chịu đựng nổi. Huống chi mục đích vẽ mình lên trên mặt quạt vì một mai thân phận con gái bị đưa ra ánh sáng, có thể nói đã ám chỉ trong lễ lớn kế vị chức gia chủ rồi, dễ dàng chối bỏ trách nhiệm.
Nàng cau mày suy nghĩ thật kĩ, sau đó vào trong phòng ngủ. Lúc nàng đi ra, xiêm áo trong tay Hà Lịch rơi xuống, Sùng Huy đánh rơi đồ rửa bút.
Kiểu tóc áng mây, lớp phấn làm gương mặt rạng ngời, mi như dáng núi thanh tú tinh xảo, đôi mắt phượng như làn nước thu mờ khói tỏa, đôi môi thoa son thắm. Hai mắt long lanh, sắc núi lờ mờ, bên môi như cười như không. Đỡ chiếc bình dựng, Quan Âm ngậm xuân; chọn một đóa hoa, thiếu nữ yêu kiều thưởng thức hương xuân. Cô gái trong khuê phòng mặc áo ngủ bằng gấm, rèm trướng rũ, uyên ương cùng múa vang.
“Thế này… rất xinh đẹp.” Hà Lịch lắp bắp. Hắn nhấc chân, suýt nữa đã đạp lên xiêm áo rơi trên sàn, khom người nhặt lên, hoang mang nhét vào cánh tay của Sùng Huy rồi nói: “Huynh về đây.”
“Vậy là ổn rồi?” Lâm Nhữ kinh ngạc, trong lúc nói chuyện thì dáng lưng thẳng tắp, phong độ mười phần, khí chất hiên ngang.
Sùng Huy “ồ” lên một tiếng, trợn tròn mắt hỏi: “Nhị lang, vừa rồi nàng giả làm con gái sao?”
“Nhìn ra rồi à?” Lâm Nhữ hơi ủ rũ.
“Không nhìn ra, ta đoán thôi.” Sùng Huy cười hì hì, trong lòng vui vẻ, Lâm Nhữ luôn giống như con trai như vậy rất tốt, không sợ có ai đó tranh giành Lâm Nhữ với hắn.
Nếu bình thường nàng cũng mang dáng dấp khiến bao người thèm khát, chẳng biết sẽ có bao thằng đàn ông vây quanh Lâm Nhữ, đoán chừng ngay cả vạt áo của Lâm Nhữ hắn cũng không chạm vào được.
Hà Lịch bước đi lảo đảo giống như đằng sau có lũ cuốn và mãnh thú đuổi theo vậy. Trong mùa đông mà trán hắn mướt mồ hôi. Gò má hắn đỏ bừng. Tâm tư đã giấu kín bao lâu, khi đối diện với Lâm Nhữ như tùng xanh như hùng ưng mới có thể khắc chế, hôm nay lại được thấy cảnh trí đào hạnh nở rộ thời điểm đẹp nhất, bước chân nhẹ nhàng, đôi mắt duyên dáng thanh tú lại quyến rũ mê người. Cơ thể thướt tha duyên dáng, từng tơ từng sợi đều lộ ra mùi thơm thiếu nữ. Hắn thoáng nghĩ, cả người như ngâm vào trong một ao nước xuân sôi sùng sục, xương cụt tê dại, cảm giác ngưa ngứa len vào trong từng ngõ ngách.
Hắn đã hai mươi, lại giống như thiếu niên mười bốn mười lăm khờ dại lần đầu rời vách nhà tranh, như tiểu hòa thượng thanh tu trong miếu lần đầu xuống núi chưa từng gặp qua cô gái nào, khi nhìn thấy thì da thịt trở thành củi mục, trong gió bắc thét gào như mang theo đốm lửa, vừa chạm vào lập tức đốt cháy.
Uyển Sơ sửa sang lại chăn nệm ở trước giường, kiểu tóc bách hợp được búi gọn gàng, giữa chân mày đeo trang sức bằng lông chim trả, áo trắng váy xanh, bên ngoài khoác áo bông bằng vải Lĩnh. Dáng vẻ yểu điệu, mặt ngọc mày ngài. Nghe tiến bước chân, Hà Lịch vào cửa, Uyển Sơ nghiêng đầu nhìn bộ dạng của hắn, nàng thoáng ngạc nhiên rồi gương mặt trắng nõn đỏ bừng. Ban đầu nàng cúi đầu ra ngoài, đến bên cạnh Hà Lịch nghiêng đầu, ngượng ngùng mở miệng: “Trời lạnh, chăn cũng lạnh, có muốn nô tỳ sưởi ấm Hà đại lang hay không?”
Hà Lịch không nghe thấy, mắt hắn chẳng nhìn thấy một người sống sờ sờ như Uyển Sơ, trong đầu chỉ có bóng hình Lâm Nhữ.
Tuy rằng hắn không đồng ý, nhưng cũng chẳng phản đối, Uyển Sơ khẽ cắn môi, chậm rãi xoay người lại.
Cái mền màu xanh đậm được xếp ngay ngắn, vuông vắn đứng đắn như dáng lưng người đó. Phần ở giữa vì ngồi lâu nên hơi lõm hơn so với xung quanh, màu sắc cũng tối hơn. Nàng nằm trên ấy, phần mông cũng vừa khéo đặt lên đó. Cả người Uyển Sơ như lửa cháy, đôi tay run rẩy đặt trên cổ áo bông bằng vải Lĩnh xanh, mặt gấm trơn lạnh mềm mượt nhanh chóng được nhiệt độ ngón tay ủ ấm, khiến người ta nghe thấy tiếng lửa hừng lên. Áo bông rơi xuống đất, áo trắng bên trong cởi cả buổi cũng không rơi xuống. Sợ hãi, hốt hoảng, ngượng ngùng. Uyển Sơ nghiêng đầu, đôi môi thoa son hoa lựu đỏ mọng khẽ há, mí mắt run run ngẩng lên nhìn Hà Lịch.
Ánh mắt Hà Lịch nhìn thẳng, cổ họng nghe tiếng nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng dán chặt, không có nét chín chắn dịu dàng thường ngày mà như một chú sư tử thô bạo đang đói meo. Uyển Sơ sợ hãi lui một bước, xiêm áo mỏng màu trắng nhẹ lay trong gió, không khí lạnh khiến da nổi một lớp da gà. Hà Lịch nhìn thẳng, đi đến trước giường rồi ngồi xuống, hắn cúi nửa đầu, trên mặt càng thêm đỏ ửng. Vẫn không nói lời nào. Uyển Sơ cắn môi đến gần, ngón tay thon dài trắng nõn cởi cổ áo Hà Lịch.
Hà Lịch ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng sáng ngời, có điều ánh mắt lại không có tiêu điểm, như đang nhìn nàng, mà cũng như không phải.