Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 9: Tranh Ghế Gia Chủ
Chương 9 : Tranh ghế gia chủ
Đại lao ở một góc phủ thứ sử, Lâm Nhữ từ đại lao chạy một mạch đến nội viện. Sai dịch chỉ canh giữ cửa lớn chứ không canh giữ cửa phụ, nên có thể vào thẳng nội viện. Lâm Nguyên đứng ở cửa phụ này thấy Lâm Nhữ đỏ mắt xông vào. Gã ngẫm đến tình hình của Phương Đức Thanh, đều là “kiệt tác” gã tạo ra. Tuy là phụng mệnh mà làm nhưng mối thù này vẫn tính một phần lên đầu gã, gã có hơi khiếp sợ mà tránh ra, không muốn đối mặt với nàng.
Gã cũng không yên lòng, trên đầu chữ sắc là thanh đao, sợ Lỗ Huyền bị Lâm Nhữ quyến rũ sẽ thả Phương Đức Thanh ra. Gã đã dùng trọng hình với Phương Đức Thanh nên lo ngại sau khi Lâm Nhữ được Lỗ Huyền sủng ái sẽ tính sổ với gã. Lòng như lửa đốt, gã do dự đến thư phòng, nghe tiếng ngâm rên mê người, gã vừa kinh vừa sợ.
Gã thầm nghĩ, lẽ nào một kẻ đến cả đàn ông cũng không chừa, một kẻ vì phụ thân mà hiến thân, cho nên liền hóa thành chuyện tốt?
Gã bất chấp mà vội đẩy cửa vào trong.
Gã bước vào suýt nữa đụng phải Lâm Nhữ đang muốn ra ngoài.
“Lâm chủ bộ đến thật đúng lúc, mau đi mời đại phu, Lỗ thứ sử bỗng dưng té xỉu.” Lâm Nhữ vội nói, mấy phần nũng nịu mấy phần ngượng ngùng.
Lâm Nguyên vào trong nhìn thử thấy Lỗ Huyền nằm dưới đất, cẩm bào phần dưới bụng ướt một vũng vô cùng khiếm nhã. Gã không vội gọi đại phu mà vào phòng nâng Lỗ Huyền dậy, muốn đỡ hắn dìu đến giường, cánh tay Lỗ Huyền mắc trên vai gã lại rũ xuống. Mấy lần như vậy khiến sắc mặt Lâm Nguyên trắng bệch, cúi đầu xem xét, hoảng sợ mà hét lớn.
“Sao thế?” Lâm Nhữ sáp lại gần, ân cần hỏi thăm, bày ra bộ dạng thân thiết.
“Hình như Lỗ công… chết rồi…” Lâm Nguyên lắp bắp.
“Sao có thể được? Mới vừa rồi vẫn khỏe mạnh, có phải ngươi đã làm gì không?” Lâm Nhữ hét chói tai, đi tới cạnh cửa lớn tiếng kêu: “Người đâu mau đến đây, Lâm chủ bộ ra tay giết Lỗ thứ sử!”
“Đừng hét! Đừng kêu!” Lâm Nguyên sợ hãi than, bị Lâm Nhữ đánh đòn phủ đầu làm rối loạn, gã chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi hiềm nghi giết người. Đặt Lỗ Huyền xuống, nắm lấy tay áo Lâm Nhữ, gã nói bằng giọng khẩn khoản: “Có vẻ Lỗ công chết đột ngột do trúng phong (1), không liên quan đến ta.”
(1) 马上风: Mã thượng phong (còn gọi là phạm phòng, trúng phong) là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định.
“Hàm hồ, xiêm áo của Lỗ công chỉnh tề, sao có thể chết đột ngột do trúng phong được. Vả lại trong phòng chỉ có ta và ngươi, đều là nam nhi cả, sao Lỗ công có thể trúng phong mà chết?” Lâm Nhữ bác bỏ bằng lời lẽ hùng hồn.
Nguyên do sao lại đột ngột trúng phong mà chết không phải nên hỏi mi à!
Lâm Nguyên run run tay chỉ vào Lâm Nhữ mà nói: “Là mi… là mi hại chết Lỗ công.”
“Sau khi giết người Lâm chủ bộ liền giá họa cho kẻ khác sao?” Lâm Nhữ cười nhạt. “Chúng ta cùng nhau đi báo quan, Lỗ thứ sử chết, thành Nhuận Châu vẫn còn có Tiết độ sứ trông coi.” Nàng đưa tay làm động tác mời, còn đi ra ngoài trước.
Lâm Nguyên bị dọa sợ khiến người như nhũn ra không thể đứng vững.
Nàng không sợ, nhưng gã sợ.
Không có người thứ ba làm chứng tại hiện trường, chỉ có hai bọn họ chỉ trích lẫn nhau, chân tướng không thể rõ ràng được. Lâm Nhữ gan to bằng trời, cơ mưu thâm sâu khó lường, mồm mép gian xảo, gã chưa chắc nói lại. Khi thẩm đi thẩm lại, ngắn thì kéo dài vài tháng, dài thì đến một hai năm, chức quan chủ bộ khó khăn mới lấy được cũng đi tong.
Huống hồ họ Phương rất có tiền, cứ đút nay ít mai nhiều thì chẳng mấy chốc tội danh giết người do mình lãnh đủ.
Lỗ Huyền không có ngoại thương, nhìn qua giống như bị trúng phong, nếu muốn bảo toàn cho cả mình và Phương Lâm Nhữ thật ra không hề khó.
Nếu thẩm án cùng Phương Lâm Nhữ thì hai bên đều rơi vào tình cảnh thua thiệt. Còn ngược lại, cả hai sẽ cùng có lợi.
Ơn nghĩa chủ tớ với Lỗ Huyền sao sánh được tiền đồ bản thân, Lâm Nguyên thoáng chốc đã có quyết định.
Lâm Nhữ mới đi được mười mấy bước đã bị Lâm Nguyên giữ chặt lại, lắp bắp nói: “Phương nhị lang, về việc này chúng ta nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”
Thân tín của thứ sử một châu, trong tay nắm một ít quyền hành luôn tác oai tác quái, giờ lại khom người đối đáp với vẻ mặt tươi cười, giọng nói khi bổng khi trầm, nịnh hót, chỉ thiếu điều muốn gọi Lâm Nhữ một tiếng tổ tông.
Bàn bạc hồi lâu, Lâm Nhữ thở ra, Lâm Nguyên đã chắc chắn cái chết của Lỗ Huyền do trúng phong đột ngột, Lâm Nhữ không biết gì cả. Lỗ Huyền không cưới thê tử, chỉ nạp vài tiểu thiếp. Làm thế nào để chặn miệng mấy vị tiểu thiếp ấy thì để cho Lâm Nguyên một mực lo liệu.
Còn việc Phương Đức Thanh bị hiềm nghi dính líu đến án mưu phản, thì sau khi tra ra đều là giả.
Lỗ Huyền chết, phủ Thứ sử do một tay Lâm Nguyên định đoạt, hoàng hôn buông xuống, đất trời mờ tối. Lâm Nhữ cùng Phương Du Phong mang thi thể Phương Đức Thanh từ đại lao trong phủ thứ sử về nhà.
Gia chủ qua đời, buổi đặt hàng quạt sẽ bị lùi vô thời hạn.
Đài xem quạt bị dỡ, đèn lồng đỏ cất vào kho. Cổng phủ dán giấy trắng, rào cây cao lương kẹp giấy diêm cài vào sườn trái cổng chính, gian Hồng Xuân được sắp xếp thành linh đường.
Bức trướng đen được treo cao, phướn trắng lay động, tiếng tụng kinh văng vẳng, tiền giấy trong chậu âm dương được đốt liên tục. Lâm Nhữ mặc đồ tang, đầu buộc vải trắng, đội mũ mấn bằng sợi gai, khoác áo xô vải bố bên ngoài, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt.
Phương Khương thị khóc đến mức ngất xỉu, sau khi tỉnh lại tiếp tục đến trước linh cữu khóc không thành tiếng.
Lâm Nhữ không khóc. Khi đau đớn đến tận cùng nước mắt sẽ ngưng kết lại, trái tim tê dại chậm chạp hẳn đi. Lỗ Huyền đã chết, nhưng trong đầu nàng vẫn tua đi tua lại cái khoảnh khắc sinh tử mong manh ấy. Cảm giác buồn nôn trào dâng trong cổ họng, cảm giác thù hận và phẫn nộ còn mãnh liệt hơn lúc phụ thân mới mất chứ không giảm đi chút nào.
Phương Đức Thanh mặc áo liệm, chải đầu buộc tóc, áo bào mới toanh bằng tơ lụa màu xanh đậm thêu hoa bảo tương tám cánh che đi cơ thể chằng chịt vết thương, nhìn qua cũng giữ được tôn vinh thể diện. Nhưng chính mắt thấy thảm trạng khi còn sống của ông, Lâm Nhữ không thể xóa khỏi đầu những đau đớn mà phụ thân nàng phải chịu.
Phụ thân nàng mới bốn mươi, đêm trước còn hào hứng nói với nàng, năm nay không chừng đến một triệu rưỡi chiếc quạt được đặt hàng. Sau buổi đặt quạt ông muốn đi một chuyến đến Trường An, tranh thủ chào hàng quạt hợp hoan của họ Phương vào trong kinh thành để làm hoàng thương.
Lời nói còn vang vọng bên tai mà người đã lìa đời.
Giường thờ được dời đến linh đường, kế đến sẽ thắp hương, đốt giấy, khóc tang, mặc tang phục theo lễ (2). Cẩm Phong đang đau bệnh cũng được tỳ nữ đỡ đến, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, đứng không nổi quỳ không xong. Thiếp thất Liễu thị cùng đại nương Phương Hương Văn và tam nương Phương Tú Khởi của Phương phủ vẫn chưa đến.
(2) 遵礼成服: ngày xưa, trong lúc liệm, sẽ dựa vào mối quan hệ thân sơ đối với người chết mà mặc những loại áo tang khác nhau.
Lâm Nhữ chau mày, vừa muốn tỳ nữ đi giục bỗng truyền đến tiếng khóc từ xa, tiếng oán than cao thấp đan xen: “Lang quân, sao chàng nỡ bỏ lại mẫu tử bọn thiếp? Chàng bảo thiếp từ nay phải sống làm sao?”
Lâm Nhữ chau mày, đáy mắt hiện lên sự không vui.
Phương Du Phong quỳ trước linh cữu, len lén nhìn Lâm Nhữ, mặt ủ mày chau hướng ra ngoài.
Tiếng khóc càng gần linh đường hơn nữa, Liễu thị đỡ lấy eo thon ngả nghiêng đi tới.
Người trong phủ trong lúc sắp xếp linh đường không cần Lâm Nhữ nhắc nhở đã để tang. Khi Phương Khương thị biết tin Phương Đức Thanh chết lập tức mặc đồ tang, lau sạch phấn son, tháo hết trang sức. Liễu thị lại mặc xiêm áo như thường, áo xanh váy thạch lựu, buộc kiểu tóc tinh xảo, vấn kẹp ngọc hình con ve. Tuy đã bốn mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, da dẻ nõn nà như con gái mười tám, mắt mi quyến rũ, gò má dặm phấn, xinh đẹp động lòng người.
“Lang quân, sao chàng nói đi là đi, không để thiếp gặp được lần cuối.” Liễu thị nhào đến linh sàng, khăn tay chấm chấm khóe mắt, kêu khóc om sòm. Khăn tay không bị nước mắt thấm ướt, mà dính đỏ do lau phải phấn dặm trên mặt.
Hạ nhân âm thầm bĩu môi. Phương Du Phong ngượng đỏ mặt, nhích lại gần, lấy khuỷu tay lặng lẽ chọt Liễu thị.
“Làm gì đó?” Giọng Liễu thị không vui, thấy ánh mắt của mọi người đổ về phía mình, bà cố ý không thay đồ tang tới đây, đắc ý bản thân xinh đẹp mê hoặc mọi người.
Phương Du Phong không dám nói gì, chỉ chỉ khăn lau trên mặt bà.
Liễu thị không nhận ra được nên mặc kệ gã. Bà vốn tới vì việc quan trọng khác, vô cùng khí khái hếch mũi lên trời nhìn bốn phía, quản sự Phương phủ - Phương Hiếu, quản sự phường quạt – Phương Thành, cả đại quản sự lo việc vặt cùng chuyện làm ăn – Hà Lịch đều ở đây, ngang nhiên nói: “Mọi người đều ở đây cả, ta cũng không cần phải dông dài thêm. Gia tộc không thể một ngày không có chủ, các ngươi mau sớm chọn ngày lành tháng tốt để đại lang tiếp nhận ghế gia chủ.”
Chương 9 : Tranh ghế gia chủ
Đại lao ở một góc phủ thứ sử, Lâm Nhữ từ đại lao chạy một mạch đến nội viện. Sai dịch chỉ canh giữ cửa lớn chứ không canh giữ cửa phụ, nên có thể vào thẳng nội viện. Lâm Nguyên đứng ở cửa phụ này thấy Lâm Nhữ đỏ mắt xông vào. Gã ngẫm đến tình hình của Phương Đức Thanh, đều là “kiệt tác” gã tạo ra. Tuy là phụng mệnh mà làm nhưng mối thù này vẫn tính một phần lên đầu gã, gã có hơi khiếp sợ mà tránh ra, không muốn đối mặt với nàng.
Gã cũng không yên lòng, trên đầu chữ sắc là thanh đao, sợ Lỗ Huyền bị Lâm Nhữ quyến rũ sẽ thả Phương Đức Thanh ra. Gã đã dùng trọng hình với Phương Đức Thanh nên lo ngại sau khi Lâm Nhữ được Lỗ Huyền sủng ái sẽ tính sổ với gã. Lòng như lửa đốt, gã do dự đến thư phòng, nghe tiếng ngâm rên mê người, gã vừa kinh vừa sợ.
Gã thầm nghĩ, lẽ nào một kẻ đến cả đàn ông cũng không chừa, một kẻ vì phụ thân mà hiến thân, cho nên liền hóa thành chuyện tốt?
Gã bất chấp mà vội đẩy cửa vào trong.
Gã bước vào suýt nữa đụng phải Lâm Nhữ đang muốn ra ngoài.
“Lâm chủ bộ đến thật đúng lúc, mau đi mời đại phu, Lỗ thứ sử bỗng dưng té xỉu.” Lâm Nhữ vội nói, mấy phần nũng nịu mấy phần ngượng ngùng.
Lâm Nguyên vào trong nhìn thử thấy Lỗ Huyền nằm dưới đất, cẩm bào phần dưới bụng ướt một vũng vô cùng khiếm nhã. Gã không vội gọi đại phu mà vào phòng nâng Lỗ Huyền dậy, muốn đỡ hắn dìu đến giường, cánh tay Lỗ Huyền mắc trên vai gã lại rũ xuống. Mấy lần như vậy khiến sắc mặt Lâm Nguyên trắng bệch, cúi đầu xem xét, hoảng sợ mà hét lớn.
“Sao thế?” Lâm Nhữ sáp lại gần, ân cần hỏi thăm, bày ra bộ dạng thân thiết.
“Hình như Lỗ công… chết rồi…” Lâm Nguyên lắp bắp.
“Sao có thể được? Mới vừa rồi vẫn khỏe mạnh, có phải ngươi đã làm gì không?” Lâm Nhữ hét chói tai, đi tới cạnh cửa lớn tiếng kêu: “Người đâu mau đến đây, Lâm chủ bộ ra tay giết Lỗ thứ sử!”
“Đừng hét! Đừng kêu!” Lâm Nguyên sợ hãi than, bị Lâm Nhữ đánh đòn phủ đầu làm rối loạn, gã chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi hiềm nghi giết người. Đặt Lỗ Huyền xuống, nắm lấy tay áo Lâm Nhữ, gã nói bằng giọng khẩn khoản: “Có vẻ Lỗ công chết đột ngột do trúng phong (1), không liên quan đến ta.”
(1) 马上风: Mã thượng phong (còn gọi là phạm phòng, trúng phong) là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định.
“Hàm hồ, xiêm áo của Lỗ công chỉnh tề, sao có thể chết đột ngột do trúng phong được. Vả lại trong phòng chỉ có ta và ngươi, đều là nam nhi cả, sao Lỗ công có thể trúng phong mà chết?” Lâm Nhữ bác bỏ bằng lời lẽ hùng hồn.
Nguyên do sao lại đột ngột trúng phong mà chết không phải nên hỏi mi à!
Lâm Nguyên run run tay chỉ vào Lâm Nhữ mà nói: “Là mi… là mi hại chết Lỗ công.”
“Sau khi giết người Lâm chủ bộ liền giá họa cho kẻ khác sao?” Lâm Nhữ cười nhạt. “Chúng ta cùng nhau đi báo quan, Lỗ thứ sử chết, thành Nhuận Châu vẫn còn có Tiết độ sứ trông coi.” Nàng đưa tay làm động tác mời, còn đi ra ngoài trước.
Lâm Nguyên bị dọa sợ khiến người như nhũn ra không thể đứng vững.
Nàng không sợ, nhưng gã sợ.
Không có người thứ ba làm chứng tại hiện trường, chỉ có hai bọn họ chỉ trích lẫn nhau, chân tướng không thể rõ ràng được. Lâm Nhữ gan to bằng trời, cơ mưu thâm sâu khó lường, mồm mép gian xảo, gã chưa chắc nói lại. Khi thẩm đi thẩm lại, ngắn thì kéo dài vài tháng, dài thì đến một hai năm, chức quan chủ bộ khó khăn mới lấy được cũng đi tong.
Huống hồ họ Phương rất có tiền, cứ đút nay ít mai nhiều thì chẳng mấy chốc tội danh giết người do mình lãnh đủ.
Lỗ Huyền không có ngoại thương, nhìn qua giống như bị trúng phong, nếu muốn bảo toàn cho cả mình và Phương Lâm Nhữ thật ra không hề khó.
Nếu thẩm án cùng Phương Lâm Nhữ thì hai bên đều rơi vào tình cảnh thua thiệt. Còn ngược lại, cả hai sẽ cùng có lợi.
Ơn nghĩa chủ tớ với Lỗ Huyền sao sánh được tiền đồ bản thân, Lâm Nguyên thoáng chốc đã có quyết định.
Lâm Nhữ mới đi được mười mấy bước đã bị Lâm Nguyên giữ chặt lại, lắp bắp nói: “Phương nhị lang, về việc này chúng ta nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”
Thân tín của thứ sử một châu, trong tay nắm một ít quyền hành luôn tác oai tác quái, giờ lại khom người đối đáp với vẻ mặt tươi cười, giọng nói khi bổng khi trầm, nịnh hót, chỉ thiếu điều muốn gọi Lâm Nhữ một tiếng tổ tông.
Bàn bạc hồi lâu, Lâm Nhữ thở ra, Lâm Nguyên đã chắc chắn cái chết của Lỗ Huyền do trúng phong đột ngột, Lâm Nhữ không biết gì cả. Lỗ Huyền không cưới thê tử, chỉ nạp vài tiểu thiếp. Làm thế nào để chặn miệng mấy vị tiểu thiếp ấy thì để cho Lâm Nguyên một mực lo liệu.
Còn việc Phương Đức Thanh bị hiềm nghi dính líu đến án mưu phản, thì sau khi tra ra đều là giả.
Lỗ Huyền chết, phủ Thứ sử do một tay Lâm Nguyên định đoạt, hoàng hôn buông xuống, đất trời mờ tối. Lâm Nhữ cùng Phương Du Phong mang thi thể Phương Đức Thanh từ đại lao trong phủ thứ sử về nhà.
Gia chủ qua đời, buổi đặt hàng quạt sẽ bị lùi vô thời hạn.
Đài xem quạt bị dỡ, đèn lồng đỏ cất vào kho. Cổng phủ dán giấy trắng, rào cây cao lương kẹp giấy diêm cài vào sườn trái cổng chính, gian Hồng Xuân được sắp xếp thành linh đường.
Bức trướng đen được treo cao, phướn trắng lay động, tiếng tụng kinh văng vẳng, tiền giấy trong chậu âm dương được đốt liên tục. Lâm Nhữ mặc đồ tang, đầu buộc vải trắng, đội mũ mấn bằng sợi gai, khoác áo xô vải bố bên ngoài, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt.
Phương Khương thị khóc đến mức ngất xỉu, sau khi tỉnh lại tiếp tục đến trước linh cữu khóc không thành tiếng.
Lâm Nhữ không khóc. Khi đau đớn đến tận cùng nước mắt sẽ ngưng kết lại, trái tim tê dại chậm chạp hẳn đi. Lỗ Huyền đã chết, nhưng trong đầu nàng vẫn tua đi tua lại cái khoảnh khắc sinh tử mong manh ấy. Cảm giác buồn nôn trào dâng trong cổ họng, cảm giác thù hận và phẫn nộ còn mãnh liệt hơn lúc phụ thân mới mất chứ không giảm đi chút nào.
Phương Đức Thanh mặc áo liệm, chải đầu buộc tóc, áo bào mới toanh bằng tơ lụa màu xanh đậm thêu hoa bảo tương tám cánh che đi cơ thể chằng chịt vết thương, nhìn qua cũng giữ được tôn vinh thể diện. Nhưng chính mắt thấy thảm trạng khi còn sống của ông, Lâm Nhữ không thể xóa khỏi đầu những đau đớn mà phụ thân nàng phải chịu.
Phụ thân nàng mới bốn mươi, đêm trước còn hào hứng nói với nàng, năm nay không chừng đến một triệu rưỡi chiếc quạt được đặt hàng. Sau buổi đặt quạt ông muốn đi một chuyến đến Trường An, tranh thủ chào hàng quạt hợp hoan của họ Phương vào trong kinh thành để làm hoàng thương.
Lời nói còn vang vọng bên tai mà người đã lìa đời.
Giường thờ được dời đến linh đường, kế đến sẽ thắp hương, đốt giấy, khóc tang, mặc tang phục theo lễ (2). Cẩm Phong đang đau bệnh cũng được tỳ nữ đỡ đến, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, đứng không nổi quỳ không xong. Thiếp thất Liễu thị cùng đại nương Phương Hương Văn và tam nương Phương Tú Khởi của Phương phủ vẫn chưa đến.
(2) 遵礼成服: ngày xưa, trong lúc liệm, sẽ dựa vào mối quan hệ thân sơ đối với người chết mà mặc những loại áo tang khác nhau.
Lâm Nhữ chau mày, vừa muốn tỳ nữ đi giục bỗng truyền đến tiếng khóc từ xa, tiếng oán than cao thấp đan xen: “Lang quân, sao chàng nỡ bỏ lại mẫu tử bọn thiếp? Chàng bảo thiếp từ nay phải sống làm sao?”
Lâm Nhữ chau mày, đáy mắt hiện lên sự không vui.
Phương Du Phong quỳ trước linh cữu, len lén nhìn Lâm Nhữ, mặt ủ mày chau hướng ra ngoài.
Tiếng khóc càng gần linh đường hơn nữa, Liễu thị đỡ lấy eo thon ngả nghiêng đi tới.
Người trong phủ trong lúc sắp xếp linh đường không cần Lâm Nhữ nhắc nhở đã để tang. Khi Phương Khương thị biết tin Phương Đức Thanh chết lập tức mặc đồ tang, lau sạch phấn son, tháo hết trang sức. Liễu thị lại mặc xiêm áo như thường, áo xanh váy thạch lựu, buộc kiểu tóc tinh xảo, vấn kẹp ngọc hình con ve. Tuy đã bốn mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, da dẻ nõn nà như con gái mười tám, mắt mi quyến rũ, gò má dặm phấn, xinh đẹp động lòng người.
“Lang quân, sao chàng nói đi là đi, không để thiếp gặp được lần cuối.” Liễu thị nhào đến linh sàng, khăn tay chấm chấm khóe mắt, kêu khóc om sòm. Khăn tay không bị nước mắt thấm ướt, mà dính đỏ do lau phải phấn dặm trên mặt.
Hạ nhân âm thầm bĩu môi. Phương Du Phong ngượng đỏ mặt, nhích lại gần, lấy khuỷu tay lặng lẽ chọt Liễu thị.
“Làm gì đó?” Giọng Liễu thị không vui, thấy ánh mắt của mọi người đổ về phía mình, bà cố ý không thay đồ tang tới đây, đắc ý bản thân xinh đẹp mê hoặc mọi người.
Phương Du Phong không dám nói gì, chỉ chỉ khăn lau trên mặt bà.
Liễu thị không nhận ra được nên mặc kệ gã. Bà vốn tới vì việc quan trọng khác, vô cùng khí khái hếch mũi lên trời nhìn bốn phía, quản sự Phương phủ - Phương Hiếu, quản sự phường quạt – Phương Thành, cả đại quản sự lo việc vặt cùng chuyện làm ăn – Hà Lịch đều ở đây, ngang nhiên nói: “Mọi người đều ở đây cả, ta cũng không cần phải dông dài thêm. Gia tộc không thể một ngày không có chủ, các ngươi mau sớm chọn ngày lành tháng tốt để đại lang tiếp nhận ghế gia chủ.”