Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-14
Chương 14: Ngự Yến 4 – Tên Què Này Vừa Ngốc Vừa Thô Tục
Trên đường, vẻ mặt Tạ Thiếu Ly rất nghiêm túc, không hề nói lời nào.
Lâm Tư Niệm mẫn cảm cảm thấy tâm trạng của y không được tốt, hơn nữa từ sau khi rời khỏi Lâm phủ mới như vậy, lại cộng thêm việc ‘động phòng’ làm nàng càng cảm thấy xấu hổ bất an.
“Huynh không vui sao?” Nàng nhỏ giọng dò hỏi.
Tạ Thiếu Ly ngồi trong xe cúi đang cúi đầu, lông mi khẽ rung lên, cuối cùng thần sắc lộ ra vài phần phiền muộn. Bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi cũng từ từ nắm chặt lại, đôi môi khẽ mấp máy: “Không có.”
Lâm Tư Niệm cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ khắp người y, nghĩ: Không có mới lạ!
Nhưng nàng không dám hỏi nhiều, sợ làm y không thích. Đường về phủ còn dài, Lâm Tư Niệm chỉ có thể tự mình ngâm lên một tiểu khúc, cố gắng làm giảm bớt bầu không khí nặng nề trong xe ngựa.
Nàng ngâm một khúc Giang Lăng Cổ Điệu, âm điệu trầm thấp mà uyển chuyển phát ra từ mũi cô, âm cuối dường như còn màng theo một chút gì đó rất câu nhân.
Tạ Thiếu Ly nhìn nàng, bỗng nhiên dùng âm thanh thanh lãnh như tuyết khẽ ngâm: “Lúc trước ta đã từng đến nơi này, hàng liễu vẫn đung đưa trước khí. Hôm nay ta nhớ lại mưa tuyết đã mù mịt khắp trời.”*
*Ở đây tác giả chơi chữ, mưa tuyết mù mịt là vũ tuyết phi phi (雨雪霏霏), trong đó phi phi (霏霏) chính là nhũ danh của Lâm Tư Niệm.
“Ly ca ca vẫn còn nhớ sao!” Lâm Tư Niệm trong lúc kinh ngạc đã bất giác phun ra tiếng ‘Ly ca ca’.
Trong từ khúc này có nhũ danh của nàng, nàng chỉ hát qua một lần vào bảy năm trước. Lúc đó bộ dạng lãnh mạc của Tạ Thiếu Ly như không hề để ý, Lâm Tư Niệm còn tưởng rằng bản thân ngâm rất khó nghe, đau lòng không thôi, không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy Tạ Thiếu Ly vẫn còn nhớ từ khúc này.
Tuyết lạnh trong mắt Tạ Thiếu Ly như được ánh nắng chiếu qua mà nháy mắt tan ra, gương mặt tuấn lãnh cũng hòa hoãn đi không ít, khóe miệng không kìm nổi nâng lên một độ cong nhỏ... Y vốn là một nam tử vô cùng tuấn nhã, chỉ là luôn thích làm ra bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu làm phong thái giảm đi mấy phần.
Lúc này cười một cái, cả người liền như gió xuân thổi qua bạt ngàn tuyết trắng, vô cùng rực rỡ.
Người này lúc cười thực sự là quá đẹp trai rồi. Y vừa cười một cái, dường như tất cả đau khổ và xa cách của bảy năm đều có thể từ từ chữa khỏi. Lâm Tư Niệm nhìn đến phát ngốc, giật mình mới phản ứng lại Tạ Thiếu Ly chính là vì câu ‘Ly ca ca’ của mình mà trở nên sáng lạng như vậy.
Chẳng trách lúc trước nàng gọi ‘Thế tử’ y luôn chưng ra bộ dáng khó chịu... Lâm Tư Niệm giống như phát hiện được một bí mật to lớn, lấy tay áo che miệng, nháy mắt nghĩ: Thì ra Tạ Thiếu Ly thích mình gọi y như vậy.
Lâm Tư Niệm vừa khinh bỉ bản thân mê mỹ sắc, không có tiền đồ vừa nhịn không được mà trêu y: “Ly ca ca, Ly ca ca?”
Mỗi tiếng của Lâm Tư Niệm khiến tai của Tạ Thiếu Ly đỏ lên mấy phần. Sắc mặt y vẫn nghiêm túc lãnh đạm như cũ nhưng ánh mắt đã có chút lay động, dứt khoát nhìn ra cửa sổ trên xe, chỉ để lộ lỗ tai đỏ ửng về phía Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm sợ y thẹn quá hóa giận liền dừng lại, giương lên đôi mắt cong như trăng khuyết nên trộm cười.
Xe ngựa rất nhanh đã dừng lại trước cửa phủ tướng quân, Lâm Tư Niệm vẫn chưa cười đủ liền thở ra một hơi, lần đầu tiên cảm thấy quảng đường hai nhà Lâm Tạ lại ngắn như vậy.
Nhưng sau khi dùng xong cơm trưa, nàng phải chuẩn bị đi dự tiệc rồi, chút tâm trạng vui vẻ lúc nãy cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên.
Vì đại lễ sắc phong Lưu quý phi vừa hay lại vào dịp trung thu cho nên lần yến hội này cũng khá chỉnh chủ. Lâm Tư Niệm mặc một bộ lễ phục đỏ thắm, bên dưới thêu chim tước ẩn dưới tầng mây, thắt lưng ngọc bích, tóc búi lên cao, lại đội thêm mũ quan nặng nề nhưng hoa lệ.
Nàng nhìn bản thân trong gương, tuy chỉ có bảy phần dung mạo nhưng cũng được bộ quần áo hoa mỹ này làm cho mười phần kiều mỵ.
Thanh Linh bưng hộp phấn đến, theo phân phó của Lâm Tư Niệm mà cẩn thận trang điểm cho nàng. Chân mày như viễn sơn, gò má ửng hồng, đôi môi đỏ thắm, giữa chân mày điểm một nốt hoa mai, đuôi mắt thêm chút hồng đào càng toát lên vẻ diễm lệ khó sánh của nàng, như hồ yêu mặt mày nhỏ nhắn từ trong tranh bước ra.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng đáng tiếc là quá lòe loẹt.
Thanh Linh có chút lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, kiến nghị: “Phu nhân, hay là chúng ta trang điểm nhạt một chút, như thế này có quá lòe loẹt không.”
Đây chính là điều mà nàng muốn.
Nếu như nàng biểu hiện quá hòa nhã, một nhà đồng tâm hòa hợp, như vậy chỉ làm cho phía Thái tử càng kiêng kỵ Tạ Thiếu Ly thì chẳng bằng giả ngốc, im lặng làm một nữ nhân ngu ngốc chỉ biết đắm chìm trong đống son phấn.
Lâm Tư Niệm sờ vào trâm cài trên đầu, lại giang hai cánh tay đứng trước gương tỉ mỉ xem xét hồi lâu, giương như còn chưa mãn ý lại mang thêm hai cái vòng ngọc lên tay. Thanh Linh đứng bên cạnh vẻ mặt thảm thương nói: “Đủ rồi đủ rồi! Nếu còn mang thêm nữa phu nhân liền đi không nổi nữa đâu.”
Lâm Tư Niệm lúc này mới thôi.
Giờ dậu, xe ngựa đến đón đã dừng trước cửa phủ.
Lâm Tư Niệm mang bộ lễ phục đỏ thắm rườm rà hoa lệ, cả người như được vàng ngọc đắp lên, dưới sự dìu dắt của Thanh Linh mà khập khễnh bước ra cửa.
Thanh Linh nhìn Lâm Tư Niệm ăn mặc lòe loẹt đến đi đường cũng không vững, nhất thời cảm thấy cay mắt không thôi.
Tạ Thiếu Ly sớm đã sắp xếp ổn thỏa, đang đứng đợi trước cửa.
Y thay một quan bào tử sắc đậm, thắt lưng đen óng, mái tóc đen dài toàn bộ đều được bó buộc vào trong kim quan, cả người thanh cao dần dần chìm vào trong ánh hoàng hôn u ám càng làm lộ ra dáng người cao cao thẳng tắp. Nhìn thấy bộ dáng Lâm Tư Niệm, y cũng bị dọa đến ngây người.
Lâm Tư Niệm đỡ lấy mũ quan nặng nề trên đầu, vòng ngọc trên lay va chạm phát lên tiếng kêu cạch cạch. Nàng nhìn Tạ Thiếu Ly cười, gương mặt nhỏ dài nhiễm chút hồng đào như say: “Sao, có được không?”
Bộ dáng khiêu khích của nàng, linh động mà kiều diễm. Tạ Thiếu Ly nghiêm túc đánh quan sát, thật lâu sau mới chịu thu hồi ánh mắt, vén tấm màn xe lên giúp nàng: “Rất tốt.”
Dứt lời, y tự nhiên mà giơ tay ra để Lâm Tư Niệm chân trái bất tiện có thể đỡ lấy y mà bước lên xe.
Lâm Tư Niệm ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, cũng không quên sửa sang lại vạt áo, xốc lên màn xe nói với Tạ Thiếu Ly: “Thế tử yên tâm, muội sẽ biểu hiện thật tốt.”
Tạ Thiếu Ly xoay người lên ngựa, không nóng không lạnh “ừm” một tiếng.
Lâm Tư Niệm cảm thấy giọng nói của y có chút mất mác, vừa chuyển tầm mắt liền vội vàng sửa lời: “Đi thôi, phu quân.”
Một tiếng ‘phu quân’ buộc miệng nói ra nhưng lại mềm mại dịu dàng hơn bao giờ.
Trên tuấn mã hắc tung (bờm đen), bàn tay nắm lấy giây cương của Tạ Thiếu Ly nắm chặt lại, bằng mắt thường có thể nhìn thấy vành tai y đang dần chuyển đỏ. Y quay đầu ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước như thường nói: “Khởi hành.”
Lâm Tư Niệm cũng có chút ngượng. Tuy chỉ là đang đóng kịch nhưng xưng hô quá thân mật này vẫn khiến mặt nàng đỏ lên.
Nàng nhanh chóng buông màn xuống che đậy đi vẻ ngượng ngùng của mình, cũng để ngăn cách ý cười chợt lóe lên trong mắt Tạ Thiếu Ly.
Lúc xe ngựa đi ngang qua Định Tây Vương phủ, Lâm Tư Niệm xuống xe thỉnh an vợ chồng Tạ Doãn. Đợi cho đến lúc xe ngựa của Vương phủ đi trước rồi Lâm Tư Niệm mới lại lên xe, lắc lư vào cung.
Theo quy cũ, xe ngựa đến cửa công đều không thể đi nữa, Lâm Tư Niệm hạ kiệu, sánh vai với Tạ Thiếu Ly đi sau hai vợ chồng Tạ Doãn từng bước tiến vào chính điện.
Đường rất dài, lúc này trời đã dần tối, ánh sáng của lồng đèn chiếu sáng cả cung điện rộng lớn ít người như ban ngày. Nhiều người đã đến trước, nam nhân đều mang các loại quan bào màu sắc khác nhau, phu nhân thì theo phẩm cấp mà mang lễ phục, búi tóc theo kiểu phổ biến nhất, hai ba người chụm lại một chổ cười hỏi hàn huyên.
Nhìn xung quanh, hồng nam lục nữ, vương kỳ phấp phới, lộng lẫy như thiên cung.
Tạ gia là vọng tộc ở Lâm An. Mặc dù cha con Tạ gia trời sinh đã kiệm lời lãnh mạc, lúc đi đến cũng có không ít hoàng thân quốc thích tranh nhau đến chào hỏi bọn họ.
“Đây là phu nhân ta.” Tạ Thiếu Ly giới thiệu Lâm Tư Niệm với mọi người.
Lời còn chưa dứt đã có một đám phu nhân trang điểm lộng lấy đi đến, nửa thật nửa đùa nói chuyện với với Lâm Tư Niệm, thuận tiện đánh giá nàng một lượt từ đầu đến chân. Lâm Tư Niệm mặc họ đánh giá mình, gật đầu với bọn họ chào hỏi, cười đến cứng ngắc, nhìn vào có chút ngốc.
Đám phu nhân đó ồn ào cười nói, bên ngoài khen Lâm Tư Niệm lên tận trời, đợi nàng xoay người đi thì liền chụm lại một chỗ, vừa nhìn bóng lưng khập khểnh của Lâm Tư Niệm vừa lấy quạt che mặt, che đi khóe miệng đang nói những lời châm chọc đầy ác ý.
“Là một đứa què, lại vừa ngốc vừa thô tục.” Trong đó có một thục nhân chỉnh lại đầu tóc, kinh thường nhìn Lâm Tư Niệm, “Con gái của An Khang Đế ngưỡng mệ Thế tử Tạ gia nhiều năm như vậy cuối cùng lại thu bởi một nữ nhân tầm thường như thế, làm sao có thể nuốt nổi cục tức này chứ!”
“Xụy!” Một người khác nhanh chóng kéo ả, ý bào chớ lên tiếng.
“Sợ gì chứ.” Thục nhân đang bất bình giùm Công chúa An Khang đè lại thanh âm, nói thầm: “Dù sao thì nàng ta cũng không nghe thấy.”
Ta chỉ là một người què, cũng chẳng phải bị điếc. Trong lòng Lâm Tư Niệm cười thầm. Nàng biết Tạ Thiếu Ly từng là vị hôn thê trong mộng của rất nhiều con gái quý tộc, nhưng không biết đến công chúa An Khang thâm cùng cũng có tình ý với y.
Suy nghĩ của nàng nhanh chóng rục rịch: An Khang là muội muội cùng mẹ với Thái tử. Từ giọng điệu của lúc này của thục nhân kia có thể thầm đoán được Thái tử đã ngầm đồng ý gả muội muội cho Tạ Thiếu Ly, thuận thế khống chế Tạ gia. Ai ngờ giữa đường nhảy ra một Lâm Tư Niệm khiến kế hoạch của Thái tử hoàn toàn bị rối loạn.
Nàng lén nhìn Tạ Thiếu Ly mặt lạnh như sương ở bên cạnh nghĩ: Người Tạ gia đúng là thật có thủ đoạn.
“Thê tử của An nhạc hầu Vương Triển.” Tạ Thiếu Ly mặt lạnh nói một câu, trong mắt hắt lên ánh đèn lúc sáng lúc tối.
Lâm Tư Niệm cho rằng Tạ Thiếu Ly còn để ý đến lời nói của thục nhân lúc nãy liền chậm rãi “ờ” một tiếng, quay đầu nhìn y: “Huynh đường giận. Nàng ta chỉ là ngoài miệng nói như vậy thôi, muội không để trong lòng đâu.” Càng huống hồ đây chính là hiệu quả mà nàng mong muốn.
Tạ Thiếu Ly dừng lại cước bộ.
Thềm đá bạch ngọc sa hoa giường như không có điểm dừng, nối thẳng đến thiên cung. Ánh nến rực rỡ, nam nữ xung quanh ăn mặc lộng lẫy, Tạ Thiếu Ly làm như không thấy, chỉ nghiêm túc mà thâm tình nhìn Lâm Tư Niệm, cánh môi mỏng nhạt từ từ mở ra: “Muội cũng là phu nhân, phẩm chất còn cao hơn bọn họ, không cần phải ủy khuất bản thân mình.”
Dừng một lát y lại nhẹ giọng bổ sung: “Dù sao đi nữa, vẫn còn có Tạ phủ đây.”
Ế, đây là đang dịu dàng chống lưng cho mình sao?
Lâm Tư Niệm cười nói: “Chuyện nhỏ không nhịn được chuyện lớn ắt sẽ loạn. Huynh cưới muội vốn là để tránh thế lực Thái tử, sao lại có thể vì muội mà Tạ phủ ra che chắn được?”
Nàng luôn nghĩ đến lợi ích của Tạ gia nhưng Tạ Thiếu Ly lại không vui chút nào.
Tạ Thiếu Ly nhíu mày: “Nàng trang điểm quá...” Yết hầu của y giật giật, dường như đang tìm từ, hồi lâu mới hạ giọng nói: “Đẹp như vậy, cũng là muốn thay Tạ gia gánh đầu sóng gió”?
“Đương nhiên. Thái tử sẽ không mong huynh cưới một hiền thê thông minh hiểu chuyện đâu.” Lâm Tư Niệm nhìn ánh mắt dần lãnh đạm của Tạ Thiếu Ly, nhỏ giọng hỏi: “Không thì huynh cho rằng như thế nào?”
Tạ Thiếu Ly không nói một lời, nhíu mi tránh khỏi tầm nhìn của nàng.
Y cho rằng thế nào? Y cho rằng... nữ vị duyệt kỉ giả dung. (phụ nữ thường trang điểm vì người khiến họ vui)
Nhưng thì ra, là tự mình đa tình thôi.
Tạ Doãn ở đằng trước thấy bọn họ không theo kịp liền nhanh chóng đi xuống bậc thềm, quay lại gọi: “Yến hội sắp bắt đầu rồi, có gì muốn nói vào trong rồi nói, đứng trên đó còn ra thể thống gì.”
Lúc này Lâm Tư Niệm mới hồi thần, nhanh chóng tiến vào trong điện.
Hơn một trăm bậc thềm, Lâm Tư Niệm đi có chút khó khăn, mồ hôi trên đầu cũng bắt đầu tuôn ra dày đặc.
Tạ Thiếu Ly không tự chủ được thả chậm cước bộ, sóng vai đứng bên cạnh Lâm Tư Niệm, khó chịu không nói liền đưa cánh tay mình qua.
“Không...” Lâm Tư Niệm nhìn mọi người xung quanh, đều là thê tử đứng sau trượng phu hai bậc thềm để bày tỏ sự thuận theo và cung kính đối với trượng phu. Nàng không muốn người bên cạnh hiểu lầm rằng Tạ Thiếu Ly rất xem trọng nàng để khỏi phải chọc đến phiền toái không cần thiết, liền cự tuyệt: “Điều này không hợp lễ nghĩa. Huynh đi chậm chút, muội có thể theo kịp.”
Tạ Thiếu Ly một mảnh trầm mặc, cánh tay đang đưa ra liền thu lại, thuận thế nắm lấy tay Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm ngẩn người, rút tay lại, Tạ Thiếu Ly lại nắm càng chặt hơn, đến lòng bàn tay cũng sắp chảy cả mồ hôi.
Đèn lồng rực rỡ, trời đêm trong vắt, dưới bầu trời đầy sao, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau giấu dưới tay áo rộng lớn, dưới ánh nhìn của mọi người mà sóng vai từng bước bước chậm rãi bước lên thềm tiến vào Cửu Trọng Thiên cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Trên đường, vẻ mặt Tạ Thiếu Ly rất nghiêm túc, không hề nói lời nào.
Lâm Tư Niệm mẫn cảm cảm thấy tâm trạng của y không được tốt, hơn nữa từ sau khi rời khỏi Lâm phủ mới như vậy, lại cộng thêm việc ‘động phòng’ làm nàng càng cảm thấy xấu hổ bất an.
“Huynh không vui sao?” Nàng nhỏ giọng dò hỏi.
Tạ Thiếu Ly ngồi trong xe cúi đang cúi đầu, lông mi khẽ rung lên, cuối cùng thần sắc lộ ra vài phần phiền muộn. Bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi cũng từ từ nắm chặt lại, đôi môi khẽ mấp máy: “Không có.”
Lâm Tư Niệm cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ khắp người y, nghĩ: Không có mới lạ!
Nhưng nàng không dám hỏi nhiều, sợ làm y không thích. Đường về phủ còn dài, Lâm Tư Niệm chỉ có thể tự mình ngâm lên một tiểu khúc, cố gắng làm giảm bớt bầu không khí nặng nề trong xe ngựa.
Nàng ngâm một khúc Giang Lăng Cổ Điệu, âm điệu trầm thấp mà uyển chuyển phát ra từ mũi cô, âm cuối dường như còn màng theo một chút gì đó rất câu nhân.
Tạ Thiếu Ly nhìn nàng, bỗng nhiên dùng âm thanh thanh lãnh như tuyết khẽ ngâm: “Lúc trước ta đã từng đến nơi này, hàng liễu vẫn đung đưa trước khí. Hôm nay ta nhớ lại mưa tuyết đã mù mịt khắp trời.”*
*Ở đây tác giả chơi chữ, mưa tuyết mù mịt là vũ tuyết phi phi (雨雪霏霏), trong đó phi phi (霏霏) chính là nhũ danh của Lâm Tư Niệm.
“Ly ca ca vẫn còn nhớ sao!” Lâm Tư Niệm trong lúc kinh ngạc đã bất giác phun ra tiếng ‘Ly ca ca’.
Trong từ khúc này có nhũ danh của nàng, nàng chỉ hát qua một lần vào bảy năm trước. Lúc đó bộ dạng lãnh mạc của Tạ Thiếu Ly như không hề để ý, Lâm Tư Niệm còn tưởng rằng bản thân ngâm rất khó nghe, đau lòng không thôi, không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy Tạ Thiếu Ly vẫn còn nhớ từ khúc này.
Tuyết lạnh trong mắt Tạ Thiếu Ly như được ánh nắng chiếu qua mà nháy mắt tan ra, gương mặt tuấn lãnh cũng hòa hoãn đi không ít, khóe miệng không kìm nổi nâng lên một độ cong nhỏ... Y vốn là một nam tử vô cùng tuấn nhã, chỉ là luôn thích làm ra bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu làm phong thái giảm đi mấy phần.
Lúc này cười một cái, cả người liền như gió xuân thổi qua bạt ngàn tuyết trắng, vô cùng rực rỡ.
Người này lúc cười thực sự là quá đẹp trai rồi. Y vừa cười một cái, dường như tất cả đau khổ và xa cách của bảy năm đều có thể từ từ chữa khỏi. Lâm Tư Niệm nhìn đến phát ngốc, giật mình mới phản ứng lại Tạ Thiếu Ly chính là vì câu ‘Ly ca ca’ của mình mà trở nên sáng lạng như vậy.
Chẳng trách lúc trước nàng gọi ‘Thế tử’ y luôn chưng ra bộ dáng khó chịu... Lâm Tư Niệm giống như phát hiện được một bí mật to lớn, lấy tay áo che miệng, nháy mắt nghĩ: Thì ra Tạ Thiếu Ly thích mình gọi y như vậy.
Lâm Tư Niệm vừa khinh bỉ bản thân mê mỹ sắc, không có tiền đồ vừa nhịn không được mà trêu y: “Ly ca ca, Ly ca ca?”
Mỗi tiếng của Lâm Tư Niệm khiến tai của Tạ Thiếu Ly đỏ lên mấy phần. Sắc mặt y vẫn nghiêm túc lãnh đạm như cũ nhưng ánh mắt đã có chút lay động, dứt khoát nhìn ra cửa sổ trên xe, chỉ để lộ lỗ tai đỏ ửng về phía Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm sợ y thẹn quá hóa giận liền dừng lại, giương lên đôi mắt cong như trăng khuyết nên trộm cười.
Xe ngựa rất nhanh đã dừng lại trước cửa phủ tướng quân, Lâm Tư Niệm vẫn chưa cười đủ liền thở ra một hơi, lần đầu tiên cảm thấy quảng đường hai nhà Lâm Tạ lại ngắn như vậy.
Nhưng sau khi dùng xong cơm trưa, nàng phải chuẩn bị đi dự tiệc rồi, chút tâm trạng vui vẻ lúc nãy cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên.
Vì đại lễ sắc phong Lưu quý phi vừa hay lại vào dịp trung thu cho nên lần yến hội này cũng khá chỉnh chủ. Lâm Tư Niệm mặc một bộ lễ phục đỏ thắm, bên dưới thêu chim tước ẩn dưới tầng mây, thắt lưng ngọc bích, tóc búi lên cao, lại đội thêm mũ quan nặng nề nhưng hoa lệ.
Nàng nhìn bản thân trong gương, tuy chỉ có bảy phần dung mạo nhưng cũng được bộ quần áo hoa mỹ này làm cho mười phần kiều mỵ.
Thanh Linh bưng hộp phấn đến, theo phân phó của Lâm Tư Niệm mà cẩn thận trang điểm cho nàng. Chân mày như viễn sơn, gò má ửng hồng, đôi môi đỏ thắm, giữa chân mày điểm một nốt hoa mai, đuôi mắt thêm chút hồng đào càng toát lên vẻ diễm lệ khó sánh của nàng, như hồ yêu mặt mày nhỏ nhắn từ trong tranh bước ra.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng đáng tiếc là quá lòe loẹt.
Thanh Linh có chút lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, kiến nghị: “Phu nhân, hay là chúng ta trang điểm nhạt một chút, như thế này có quá lòe loẹt không.”
Đây chính là điều mà nàng muốn.
Nếu như nàng biểu hiện quá hòa nhã, một nhà đồng tâm hòa hợp, như vậy chỉ làm cho phía Thái tử càng kiêng kỵ Tạ Thiếu Ly thì chẳng bằng giả ngốc, im lặng làm một nữ nhân ngu ngốc chỉ biết đắm chìm trong đống son phấn.
Lâm Tư Niệm sờ vào trâm cài trên đầu, lại giang hai cánh tay đứng trước gương tỉ mỉ xem xét hồi lâu, giương như còn chưa mãn ý lại mang thêm hai cái vòng ngọc lên tay. Thanh Linh đứng bên cạnh vẻ mặt thảm thương nói: “Đủ rồi đủ rồi! Nếu còn mang thêm nữa phu nhân liền đi không nổi nữa đâu.”
Lâm Tư Niệm lúc này mới thôi.
Giờ dậu, xe ngựa đến đón đã dừng trước cửa phủ.
Lâm Tư Niệm mang bộ lễ phục đỏ thắm rườm rà hoa lệ, cả người như được vàng ngọc đắp lên, dưới sự dìu dắt của Thanh Linh mà khập khễnh bước ra cửa.
Thanh Linh nhìn Lâm Tư Niệm ăn mặc lòe loẹt đến đi đường cũng không vững, nhất thời cảm thấy cay mắt không thôi.
Tạ Thiếu Ly sớm đã sắp xếp ổn thỏa, đang đứng đợi trước cửa.
Y thay một quan bào tử sắc đậm, thắt lưng đen óng, mái tóc đen dài toàn bộ đều được bó buộc vào trong kim quan, cả người thanh cao dần dần chìm vào trong ánh hoàng hôn u ám càng làm lộ ra dáng người cao cao thẳng tắp. Nhìn thấy bộ dáng Lâm Tư Niệm, y cũng bị dọa đến ngây người.
Lâm Tư Niệm đỡ lấy mũ quan nặng nề trên đầu, vòng ngọc trên lay va chạm phát lên tiếng kêu cạch cạch. Nàng nhìn Tạ Thiếu Ly cười, gương mặt nhỏ dài nhiễm chút hồng đào như say: “Sao, có được không?”
Bộ dáng khiêu khích của nàng, linh động mà kiều diễm. Tạ Thiếu Ly nghiêm túc đánh quan sát, thật lâu sau mới chịu thu hồi ánh mắt, vén tấm màn xe lên giúp nàng: “Rất tốt.”
Dứt lời, y tự nhiên mà giơ tay ra để Lâm Tư Niệm chân trái bất tiện có thể đỡ lấy y mà bước lên xe.
Lâm Tư Niệm ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, cũng không quên sửa sang lại vạt áo, xốc lên màn xe nói với Tạ Thiếu Ly: “Thế tử yên tâm, muội sẽ biểu hiện thật tốt.”
Tạ Thiếu Ly xoay người lên ngựa, không nóng không lạnh “ừm” một tiếng.
Lâm Tư Niệm cảm thấy giọng nói của y có chút mất mác, vừa chuyển tầm mắt liền vội vàng sửa lời: “Đi thôi, phu quân.”
Một tiếng ‘phu quân’ buộc miệng nói ra nhưng lại mềm mại dịu dàng hơn bao giờ.
Trên tuấn mã hắc tung (bờm đen), bàn tay nắm lấy giây cương của Tạ Thiếu Ly nắm chặt lại, bằng mắt thường có thể nhìn thấy vành tai y đang dần chuyển đỏ. Y quay đầu ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước như thường nói: “Khởi hành.”
Lâm Tư Niệm cũng có chút ngượng. Tuy chỉ là đang đóng kịch nhưng xưng hô quá thân mật này vẫn khiến mặt nàng đỏ lên.
Nàng nhanh chóng buông màn xuống che đậy đi vẻ ngượng ngùng của mình, cũng để ngăn cách ý cười chợt lóe lên trong mắt Tạ Thiếu Ly.
Lúc xe ngựa đi ngang qua Định Tây Vương phủ, Lâm Tư Niệm xuống xe thỉnh an vợ chồng Tạ Doãn. Đợi cho đến lúc xe ngựa của Vương phủ đi trước rồi Lâm Tư Niệm mới lại lên xe, lắc lư vào cung.
Theo quy cũ, xe ngựa đến cửa công đều không thể đi nữa, Lâm Tư Niệm hạ kiệu, sánh vai với Tạ Thiếu Ly đi sau hai vợ chồng Tạ Doãn từng bước tiến vào chính điện.
Đường rất dài, lúc này trời đã dần tối, ánh sáng của lồng đèn chiếu sáng cả cung điện rộng lớn ít người như ban ngày. Nhiều người đã đến trước, nam nhân đều mang các loại quan bào màu sắc khác nhau, phu nhân thì theo phẩm cấp mà mang lễ phục, búi tóc theo kiểu phổ biến nhất, hai ba người chụm lại một chổ cười hỏi hàn huyên.
Nhìn xung quanh, hồng nam lục nữ, vương kỳ phấp phới, lộng lẫy như thiên cung.
Tạ gia là vọng tộc ở Lâm An. Mặc dù cha con Tạ gia trời sinh đã kiệm lời lãnh mạc, lúc đi đến cũng có không ít hoàng thân quốc thích tranh nhau đến chào hỏi bọn họ.
“Đây là phu nhân ta.” Tạ Thiếu Ly giới thiệu Lâm Tư Niệm với mọi người.
Lời còn chưa dứt đã có một đám phu nhân trang điểm lộng lấy đi đến, nửa thật nửa đùa nói chuyện với với Lâm Tư Niệm, thuận tiện đánh giá nàng một lượt từ đầu đến chân. Lâm Tư Niệm mặc họ đánh giá mình, gật đầu với bọn họ chào hỏi, cười đến cứng ngắc, nhìn vào có chút ngốc.
Đám phu nhân đó ồn ào cười nói, bên ngoài khen Lâm Tư Niệm lên tận trời, đợi nàng xoay người đi thì liền chụm lại một chỗ, vừa nhìn bóng lưng khập khểnh của Lâm Tư Niệm vừa lấy quạt che mặt, che đi khóe miệng đang nói những lời châm chọc đầy ác ý.
“Là một đứa què, lại vừa ngốc vừa thô tục.” Trong đó có một thục nhân chỉnh lại đầu tóc, kinh thường nhìn Lâm Tư Niệm, “Con gái của An Khang Đế ngưỡng mệ Thế tử Tạ gia nhiều năm như vậy cuối cùng lại thu bởi một nữ nhân tầm thường như thế, làm sao có thể nuốt nổi cục tức này chứ!”
“Xụy!” Một người khác nhanh chóng kéo ả, ý bào chớ lên tiếng.
“Sợ gì chứ.” Thục nhân đang bất bình giùm Công chúa An Khang đè lại thanh âm, nói thầm: “Dù sao thì nàng ta cũng không nghe thấy.”
Ta chỉ là một người què, cũng chẳng phải bị điếc. Trong lòng Lâm Tư Niệm cười thầm. Nàng biết Tạ Thiếu Ly từng là vị hôn thê trong mộng của rất nhiều con gái quý tộc, nhưng không biết đến công chúa An Khang thâm cùng cũng có tình ý với y.
Suy nghĩ của nàng nhanh chóng rục rịch: An Khang là muội muội cùng mẹ với Thái tử. Từ giọng điệu của lúc này của thục nhân kia có thể thầm đoán được Thái tử đã ngầm đồng ý gả muội muội cho Tạ Thiếu Ly, thuận thế khống chế Tạ gia. Ai ngờ giữa đường nhảy ra một Lâm Tư Niệm khiến kế hoạch của Thái tử hoàn toàn bị rối loạn.
Nàng lén nhìn Tạ Thiếu Ly mặt lạnh như sương ở bên cạnh nghĩ: Người Tạ gia đúng là thật có thủ đoạn.
“Thê tử của An nhạc hầu Vương Triển.” Tạ Thiếu Ly mặt lạnh nói một câu, trong mắt hắt lên ánh đèn lúc sáng lúc tối.
Lâm Tư Niệm cho rằng Tạ Thiếu Ly còn để ý đến lời nói của thục nhân lúc nãy liền chậm rãi “ờ” một tiếng, quay đầu nhìn y: “Huynh đường giận. Nàng ta chỉ là ngoài miệng nói như vậy thôi, muội không để trong lòng đâu.” Càng huống hồ đây chính là hiệu quả mà nàng mong muốn.
Tạ Thiếu Ly dừng lại cước bộ.
Thềm đá bạch ngọc sa hoa giường như không có điểm dừng, nối thẳng đến thiên cung. Ánh nến rực rỡ, nam nữ xung quanh ăn mặc lộng lẫy, Tạ Thiếu Ly làm như không thấy, chỉ nghiêm túc mà thâm tình nhìn Lâm Tư Niệm, cánh môi mỏng nhạt từ từ mở ra: “Muội cũng là phu nhân, phẩm chất còn cao hơn bọn họ, không cần phải ủy khuất bản thân mình.”
Dừng một lát y lại nhẹ giọng bổ sung: “Dù sao đi nữa, vẫn còn có Tạ phủ đây.”
Ế, đây là đang dịu dàng chống lưng cho mình sao?
Lâm Tư Niệm cười nói: “Chuyện nhỏ không nhịn được chuyện lớn ắt sẽ loạn. Huynh cưới muội vốn là để tránh thế lực Thái tử, sao lại có thể vì muội mà Tạ phủ ra che chắn được?”
Nàng luôn nghĩ đến lợi ích của Tạ gia nhưng Tạ Thiếu Ly lại không vui chút nào.
Tạ Thiếu Ly nhíu mày: “Nàng trang điểm quá...” Yết hầu của y giật giật, dường như đang tìm từ, hồi lâu mới hạ giọng nói: “Đẹp như vậy, cũng là muốn thay Tạ gia gánh đầu sóng gió”?
“Đương nhiên. Thái tử sẽ không mong huynh cưới một hiền thê thông minh hiểu chuyện đâu.” Lâm Tư Niệm nhìn ánh mắt dần lãnh đạm của Tạ Thiếu Ly, nhỏ giọng hỏi: “Không thì huynh cho rằng như thế nào?”
Tạ Thiếu Ly không nói một lời, nhíu mi tránh khỏi tầm nhìn của nàng.
Y cho rằng thế nào? Y cho rằng... nữ vị duyệt kỉ giả dung. (phụ nữ thường trang điểm vì người khiến họ vui)
Nhưng thì ra, là tự mình đa tình thôi.
Tạ Doãn ở đằng trước thấy bọn họ không theo kịp liền nhanh chóng đi xuống bậc thềm, quay lại gọi: “Yến hội sắp bắt đầu rồi, có gì muốn nói vào trong rồi nói, đứng trên đó còn ra thể thống gì.”
Lúc này Lâm Tư Niệm mới hồi thần, nhanh chóng tiến vào trong điện.
Hơn một trăm bậc thềm, Lâm Tư Niệm đi có chút khó khăn, mồ hôi trên đầu cũng bắt đầu tuôn ra dày đặc.
Tạ Thiếu Ly không tự chủ được thả chậm cước bộ, sóng vai đứng bên cạnh Lâm Tư Niệm, khó chịu không nói liền đưa cánh tay mình qua.
“Không...” Lâm Tư Niệm nhìn mọi người xung quanh, đều là thê tử đứng sau trượng phu hai bậc thềm để bày tỏ sự thuận theo và cung kính đối với trượng phu. Nàng không muốn người bên cạnh hiểu lầm rằng Tạ Thiếu Ly rất xem trọng nàng để khỏi phải chọc đến phiền toái không cần thiết, liền cự tuyệt: “Điều này không hợp lễ nghĩa. Huynh đi chậm chút, muội có thể theo kịp.”
Tạ Thiếu Ly một mảnh trầm mặc, cánh tay đang đưa ra liền thu lại, thuận thế nắm lấy tay Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm ngẩn người, rút tay lại, Tạ Thiếu Ly lại nắm càng chặt hơn, đến lòng bàn tay cũng sắp chảy cả mồ hôi.
Đèn lồng rực rỡ, trời đêm trong vắt, dưới bầu trời đầy sao, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau giấu dưới tay áo rộng lớn, dưới ánh nhìn của mọi người mà sóng vai từng bước bước chậm rãi bước lên thềm tiến vào Cửu Trọng Thiên cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com