Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Editor: Trà Xanh
Ngụy Lệnh Nghi trở lại hậu viện, truyền đạt lời nữ quan nói cho Thẩm Oanh. Trang phi không chỉ mời Thẩm Oanh, còn mời Thẩm Dung, nói rằng muốn tỷ muội gặp nhau.
Thẩm Oanh chưa nói gì, Vương thị đã lên tiếng: “Trang phi nương nương là biểu tỷ của ngươi. Nghe nói lần này sinh con vô cùng gian nan và nguy hiểm, đi thăm nàng cũng tốt. Nhà các ngươi và Từ gia không có quan hệ tốt, đây là dịp nối lại tình xưa phải không? Ngươi mới vừa về, nàng đã biết ngươi trở lại, chứng tỏ đã phái người nhìn chằm chằm cửa phủ chúng ta từ lâu.”
Lời này mới nghe tưởng như vì Thẩm Oanh, thật ra là muốn lợi dụng Thẩm Oanh để thiết lập quan hệ với Trang phi, hiện giờ là nhân vật chạm vào là phỏng tay. Vị này là mẫu thân của hoàng trưởng tử, nghe nói sắp thăng chức lên Quý Phi, đương nhiên mọi người trong kinh thành đều muốn nịnh nọt.
Thẩm Oanh không sợ gặp Từ Hành. Trước kia khi nàng ở Trường Tín Cung, giữa hai người có quá nhiều lợi ích và tính toán ngăn cách. Trước mặt nàng, Từ Hành luôn kiêu căng vô lễ, muốn ngang hàng với nàng trong mọi chuyện. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Từ Hành bày trò cho người khác xem. Trong cung, trong mười người có đến tám chín người đeo mặt nạ để sống.
Nàng chỉ không muốn gặp lại Bùi Chương trong cung.
Tuy nhiên Bùi Chương hiếm khi đến hậu cung vào ban ngày, hẳn là sẽ không chạm mặt.
Về việc điều tra nguyên nhân cái chết của nàng, Trần thị chưa có hồi báo, có lẽ vào cung sẽ nghe được chút gì đó.
Buổi tối Thẩm Oanh tắm gội xong, ngồi ở mép giường, Dịch cô cô vừa giúp Thẩm Oanh thoa nước hoa hồng lên da vừa nói: “Ngày mai cô nương vào cung có lo lắng không?”
Thẩm Oanh ở trong cung mấy năm. Trước kia khi còn là Lệ Vương phi cũng thường xuyên vào cung, nhìn quen nên rất bình tĩnh. Thật ra Dịch cô cô sẽ đi theo Thẩm Oanh vào cung ngày mai, bà chưa đi lần nào nên tự nhiên vô cùng hồi hộp.
Thẩm Oanh cười nói: “Không có gì, trong cung có nhiều người nhưng không ai ăn thịt người cả.”
Hồng Lăng đang thu dọn đồ nghe thấy, quay đầu lại nói: “Cô nương nói cứ như mình từng vào cung rồi. Trong cung nhiều quy củ, cho dù Trang phi nương nương là biểu tỷ của ngài cũng không thể xem nhẹ. Theo ý nô tỳ, hay là nhờ đại phu nhân đi với ngài?”
Lục La ngồi bên cạnh ăn đậu phộng, phản bác: “Trang phi nương nương chỉ thỉnh cô nương, đâu có thỉnh đại phu nhân. Cô nương hồi giờ rất to gan và có chủ ý, sẽ không sao đâu.”
“Trang phi nương nương đột nhiên kêu cô nương vào cung, thật sự chỉ ôn chuyện đơn giản vậy? Sao không sớm hay muộn hơn, mà đúng ngay lúc cô nương vừa trở về.” Hồng Lăng nghi ngờ.
Dịch cô cô thoa nước hoa hồng xong, Thẩm Oanh xốc chăn, nằm lên giường nói: “Đừng đoán mò. Ngày mai vào cung là biết phải không? Các ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Đã lâu không nằm trên giường này, tự nhiên có cảm giác an tâm. Khi còn ở Đại Đồng, tuy giường cũng thoải mái nhưng có cảm giác là người tha hương. Nàng là người hoài cổ, trước khi vào cung, nàng đem theo nhiều đồ ở Lệ Vương phủ và của hồi môn của mình. Ngay cả cây mai cũng không chừa lại.
Một đêm ngủ thẳng giấc đến bình minh, Thẩm Oanh rời giường, Hồng Lăng và Lục La giúp nàng trang điểm.
Nàng nhìn trái nhìn phải chẳng thấy Dịch cô cô nên hỏi Hồng Lăng. Hồng Lăng nói: “Tối hôm qua nô tỳ nghe động tĩnh, Dịch cô cô quá căng thẳng nên cả đêm không ngủ. Hiện tại đang ngủ bù.”
Đối với bá tánh bình dân, vào cung là sự kiện trọng đại. Đối với Thẩm Oanh lại là không đau không ngứa.
Đang chuẩn bị đi, Ngụy Lệnh Nghi kêu Xuân Ngọc tới dặn dò vài điều cần chú ý. Xuân Ngọc tôn trọng Thẩm Oanh rất nhiều so với trước đây, nói chuyện có nề nếp, không có biểu hiện dư thừa. Nói xong lập tức cáo lui đi về.
Xe ngựa trong cung đang đợi bên ngoài, thoáng nhìn không bắt mắt lắm, nhưng ở đầu xe có tấm biển gỗ. Người đánh xe là nội thị trong cung, đếm số người xong liền vén rèm, đỡ bọn họ lên xe. Thông thường các mệnh phụ mở tiệc chiêu đãi khách tại hậu cung thường cho xe ngựa từ trong cung ra ngoài đón người, để tránh việc các nữ quyến có thân phận tôn quý bị kiểm tra rắc rối ở cửa cung.
Thẩm Oanh hiện tại chỉ là thiếp thất, chẳng có thân phận tôn quý gì. Từ Hành dùng xe ngựa tới đón có vẻ chuyện bé xé ra to.
Nhưng loại mánh khóe này chỉ có mệnh phụ trong cung mới biết được. Thẩm Oanh vờ như không biết, bình tĩnh ngồi trong xe ngựa. Hôm nay Dịch cô cô rất ít lời, lo lắng bất an, dưới mắt còn có quầng thâm. Đối với bá tánh bình thường, hoàng cung là nơi bọn họ khao khát nhưng không dám nghĩ đến.
Xe ngựa chạy dọc theo đường lớn trong kinh thành đến thẳng hoàng thành tráng lệ. Thẩm Oanh cảm nhận được tốc độ xe ngựa dần giảm lại, sau đó nội thị ở bên ngoài nói: “Khách của Trang phi nương nương.”
Rèm xe bị vén lên, một cấm vệ mặc áo giáp bước vào nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Oanh, thoáng sửng sốt, rồi buông rèm: “Đi qua.”
Xe ngựa ngừng phía trước đường đi đến lục cung, ở đây có đặt ngạch cửa, xe ngựa không qua được. Thẩm Oanh và Dịch cô cô xuống xe, một nữ quan đứng cạnh cửa tươi cười chào đón: “Thỉnh an Tam cô nương. Thỉnh đi với nô tỳ.”
Gió trên đường đi thổi tới cuốn theo mùi son phấn trong lục cung. Tường cao màu son đỏ, ngói lưu ly màu vàng, cứ cách mười bước sẽ có một lu đồng đựng nước. Đối với Thẩm Oanh, mọi thứ ở nơi này quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi từng hơi thở dường như đều có thể gợi lên những việc nhỏ không đáng kể trong trí nhớ.
Kiêm Gia Cung chỉ bằng một nửa Trường Tín Cung, cũng không trang trí lộng lẫy như Trường Tín Cung. Nếu nói Trường Tín Cung giống một con phượng hoàng nhìn xuống lục cung, thì Kiêm Gia Cung tựa như con khổng tước tự ngắm bản thân. Thẩm Oanh bước lên thềm đá, đứng ngoài cửa cung, chờ nữ quan đi vào thông báo.
Một lúc sau, nữ quan đi ra nói: “Nương nương thỉnh Tam cô nương vào.”
Thẩm Oanh hít sâu một hơi, giả vờ lãnh đạm bước vào trong điện. Từ Hành đang nói chuyện với Thẩm Dung. Từ Hành mặc cung trang cẩm tú, váy dài phết đất, trang điểm tinh tế, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ. Riêng Thẩm Dung tiều tụy rất nhiều so với trước khi xuất giá, tuy cũng tỉ mỉ trang điểm, nhưng có thể thấy là đang miễn cưỡng vui vẻ.
Từ Hành ngẩng đầu và thấy Thẩm Oanh đi tới, hoảng hốt như bị ảo giác. Hình như Gia Huệ hậu đang đứng ở đó.
Trước đây nàng chưa từng quan tâm đến chuyện nhà mình có bao nhiêu biểu muội, càng không biết các nàng tên họ là gì. Cho đến một ngày, Hoàng thượng hỏi nàng về biểu muội này. Nàng hỏi mẫu thân mới biết, biểu muội này của mình lại trùng tên trùng họ với tiên Hoàng hậu!
Tuy rằng chỉ là một sự trùng hợp, bá tánh bình thường sẽ không biết khuê danh của Hoàng hậu, nhưng các nàng ở thâm cung đều biết lẫn nhau. Đột nhiên nghe được có một nữ tử cùng tên với Gia Huệ hậu, lại khiến cho hoàng đế quan tâm, Từ Hành đương nhiên muốn gặp một lần.
Trước đây nghe nói biểu muội này là mỹ nhân, nhưng tính tình hơi nhút nhát, không thích ra ngoài, cả ngày nhốt mình trong phòng, cho nên không có sức hút. Nhưng sau khi theo Tĩnh Viễn Hầu, mau chóng nhận được sự cưng chiều và đã mang thai, không thể là tính tình không màng tranh đua.
“Tam muội muội tới rồi.” Từ Hành mỉm cười đứng dậy.
Lúc này nàng là Trang phi duyên dáng sang trọng, giản dị gần gũi, khác hẳn với trước kia ở trước mặt Thẩm Oanh.
Thẩm Oanh hành lễ: “Gặp qua Trang phi nương nương.”
“Mình là tỷ muội một nhà, đừng xưng hô quá khách khí, cứ gọi ta là biểu tỷ.” Từ Hành nói, lệnh nữ quan cầm ghế thêu đến cho Thẩm Oanh ngồi.
Thẩm Oanh khẽ gật đầu, nhưng vẫn không gọi. Khách khí là một chuyện, quy củ là chuyện khác. Hoàng cung luôn là nơi để ý quy củ nhất. Tiểu hoàng tử còn rất yếu, để ở thiên điện cho thái y chăm sóc. Từ Hành nói bé không thể ra gió, nên không ôm tới cho hai người xem. Nhưng Thẩm Oanh và Thẩm Dung vẫn lần lượt tặng quà gặp mặt.
Tới thời gian cho tiểu hoàng tử bú sữa, Từ Hành không yên tâm nên tự mình đến thiên điện.
Thẩm Dung thấy Thẩm Oanh hình như hơi đẫy đà, nét mặt có vẻ rạng rỡ hơn lúc còn ở nhà, trong lòng chua xót nói: “Hóa ra Tam muội muội ở biệt viện ngoại thành khá tốt.”
Nàng chỉ biết Thẩm Oanh bị đưa đến biệt viện ở ngoại thành khi Tĩnh Viễn Hầu đi Tây Bắc. Người ngoài suy đoán rằng thiếp thất này không được lòng lão phu nhân nên bị Tĩnh Viễn Hầu đuổi đi. Thẩm Oanh lười giải thích với nàng, chỉ cười: “Nhị tỷ tỷ nhìn gầy đi rất nhiều. Làm dâu nhà các lão hơi vất vả phải không?”
Thẩm Dung bị nàng đâm trúng nỗi đau, tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt. Nàng không phải vì câu nói của Thẩm Oanh mà đang nghĩ đến cuộc hôn nhân đau khổ của mình, không biết kể với ai. Cao Tử Tùng không hợp với nàng, sau khi thành thân, hai người ở chung không bao nhiêu. Thời gian đầu, Thẩm Dung còn nhẫn nhịn không dám nói bởi vì quan hệ với Cao gia. Sau đó nàng phát hiện, Cao Tử Tùng có người thân mật ở nơi trăng gió nổi tiếng trong kinh thành. Không chỉ mình hắn, ngay cả Cao Tử Thanh cũng có.
Nàng bấy giờ mới hiểu, cái gọi là gia đình thanh cao chẳng qua là nói cho dễ nghe, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.
Thẩm Oanh vốn tưởng rằng Thẩm Dung sẽ nói lại đôi câu, không ngờ nàng tựa như có chuyện nói không nên lời, không nhiều lời gì cả.
Một lúc sau, Từ Hành từ thiên điện trở về, nàng nói: “Trước đây mẫu thân không hiểu chuyện, còn nhớ chuyện cũ năm xưa nên không chịu giảng hòa với bà ngoại, ta đã nói với bà rồi. Sau này các ngươi thường xuyên vào cung trò chuyện với ta.”
Thẩm Dung vội nói: “Biểu tỷ, ta muốn thăm ngài từ lâu. Nghe nói ngài sinh xong bị tổn thương cơ thể nên không dám quấy rầy.”
Thẩm Dung vô tình hỏi tới trọng điểm.
Từ Hành than thở: “Cơ thể ta vốn không có vấn đề. Chỉ trách Thái Y Viện và ngự dược phòng bất cẩn, để một tàn dư của nhóm phản bội ẩn nấp bên trong, trộn thuốc vào hương liệu của các cung. May mắn ngày thường ta không dùng hương, nếu không lần này e là không giữ được hoàng tử.”
“Còn có chuyện như vậy à?” Thẩm Dung kinh ngạc.
Thẩm Oanh nghe hiểu là hương liệu trong cung có vấn đề. Ngày ấy nàng ngửi được mùi hương trong cung đã đổi nhưng không để ý. Nhưng Cao Nam Cẩm là cao thủ dùng hương, sao nàng không phát hiện sự bất thường? Thẩm Oanh khẽ giật khóe miệng.
“Không biết người nọ có thân phận gì? Trà trộn được trong cung e là địa vị không đơn giản.” Thẩm Oanh nói.
Từ Hành thấy điểm chú ý giữa nàng và Thẩm Dung hoàn toàn khác nhau, không tránh khỏi có cái nhìn khác về nàng. Cô nương này chỉ mười mấy tuổi, kinh nghiệm ít ỏi nhưng vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức có thể dễ dàng nhìn ra bản chất của vấn đề.
“Ta chỉ nghe nói thế thôi. Hậu cung không được tham gia vào chính sự, cho nên cũng không hỏi nhiều.” Từ Hành nhàn nhạt nói.
Nếu là Thẩm Oanh trước đây, gặp chuyện lớn như vậy, nàng chắc chắn sẽ hỏi Bùi Chương rõ ràng. Không phải chỉ bằng một câu đơn giản ‘hậu cung không được tham gia vào chính sự’ là có thể phủi sạch. Nếu người kia có thể trộn lẫn thuốc trong trong, vậy thức ăn và thuốc uống của hoàng đế có bị động tay chân không? Ai sai khiến hắn? Có đồng đảng hay không?
Nhưng hiện giờ, nàng không quan tâm.
Trước kia nàng bị mù mới cảm thấy Bùi Chương thích Từ Hành. Hai người rõ ràng bằng mặt không bằng lòng, không hề có dáng vẻ là người yêu nhau và quan tâm lẫn nhau. Nữ nhân bị sự ghen tuông xâm chiếm đúng là không có đầu óc.
Từ Hành giữ Thẩm Oanh và Thẩm Dung ở lại dùng cơm trưa, sau đó phái người đưa các nàng ra cung. Ngày xưa Thẩm Dung nhất định tìm cơ hội nói móc Thẩm Oanh vài câu, nhưng hôm nay lại hơi trầm lặng. Lúc Thẩm Oanh nghiêng đầu thì thấy sau tai Thẩm Dung có dấu ngón tay. Tuy rằng đã dùng phấn che phủ nhưng vẫn lộ rõ.
Nữ quan đưa các nàng đến ngoài cửa, nơi đó có hai chiếc xe ngựa đang đậu.
Thẩm Dung đang định leo lên xe ngựa của mình, Thẩm Oanh đột nhiên giơ tay kéo cánh tay của nàng: “Nhị tỷ tỷ, đã lâu không gặp, hay là chúng ta ngồi chung xe để tâm sự?”
Ngụy Lệnh Nghi trở lại hậu viện, truyền đạt lời nữ quan nói cho Thẩm Oanh. Trang phi không chỉ mời Thẩm Oanh, còn mời Thẩm Dung, nói rằng muốn tỷ muội gặp nhau.
Thẩm Oanh chưa nói gì, Vương thị đã lên tiếng: “Trang phi nương nương là biểu tỷ của ngươi. Nghe nói lần này sinh con vô cùng gian nan và nguy hiểm, đi thăm nàng cũng tốt. Nhà các ngươi và Từ gia không có quan hệ tốt, đây là dịp nối lại tình xưa phải không? Ngươi mới vừa về, nàng đã biết ngươi trở lại, chứng tỏ đã phái người nhìn chằm chằm cửa phủ chúng ta từ lâu.”
Lời này mới nghe tưởng như vì Thẩm Oanh, thật ra là muốn lợi dụng Thẩm Oanh để thiết lập quan hệ với Trang phi, hiện giờ là nhân vật chạm vào là phỏng tay. Vị này là mẫu thân của hoàng trưởng tử, nghe nói sắp thăng chức lên Quý Phi, đương nhiên mọi người trong kinh thành đều muốn nịnh nọt.
Thẩm Oanh không sợ gặp Từ Hành. Trước kia khi nàng ở Trường Tín Cung, giữa hai người có quá nhiều lợi ích và tính toán ngăn cách. Trước mặt nàng, Từ Hành luôn kiêu căng vô lễ, muốn ngang hàng với nàng trong mọi chuyện. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Từ Hành bày trò cho người khác xem. Trong cung, trong mười người có đến tám chín người đeo mặt nạ để sống.
Nàng chỉ không muốn gặp lại Bùi Chương trong cung.
Tuy nhiên Bùi Chương hiếm khi đến hậu cung vào ban ngày, hẳn là sẽ không chạm mặt.
Về việc điều tra nguyên nhân cái chết của nàng, Trần thị chưa có hồi báo, có lẽ vào cung sẽ nghe được chút gì đó.
Buổi tối Thẩm Oanh tắm gội xong, ngồi ở mép giường, Dịch cô cô vừa giúp Thẩm Oanh thoa nước hoa hồng lên da vừa nói: “Ngày mai cô nương vào cung có lo lắng không?”
Thẩm Oanh ở trong cung mấy năm. Trước kia khi còn là Lệ Vương phi cũng thường xuyên vào cung, nhìn quen nên rất bình tĩnh. Thật ra Dịch cô cô sẽ đi theo Thẩm Oanh vào cung ngày mai, bà chưa đi lần nào nên tự nhiên vô cùng hồi hộp.
Thẩm Oanh cười nói: “Không có gì, trong cung có nhiều người nhưng không ai ăn thịt người cả.”
Hồng Lăng đang thu dọn đồ nghe thấy, quay đầu lại nói: “Cô nương nói cứ như mình từng vào cung rồi. Trong cung nhiều quy củ, cho dù Trang phi nương nương là biểu tỷ của ngài cũng không thể xem nhẹ. Theo ý nô tỳ, hay là nhờ đại phu nhân đi với ngài?”
Lục La ngồi bên cạnh ăn đậu phộng, phản bác: “Trang phi nương nương chỉ thỉnh cô nương, đâu có thỉnh đại phu nhân. Cô nương hồi giờ rất to gan và có chủ ý, sẽ không sao đâu.”
“Trang phi nương nương đột nhiên kêu cô nương vào cung, thật sự chỉ ôn chuyện đơn giản vậy? Sao không sớm hay muộn hơn, mà đúng ngay lúc cô nương vừa trở về.” Hồng Lăng nghi ngờ.
Dịch cô cô thoa nước hoa hồng xong, Thẩm Oanh xốc chăn, nằm lên giường nói: “Đừng đoán mò. Ngày mai vào cung là biết phải không? Các ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Đã lâu không nằm trên giường này, tự nhiên có cảm giác an tâm. Khi còn ở Đại Đồng, tuy giường cũng thoải mái nhưng có cảm giác là người tha hương. Nàng là người hoài cổ, trước khi vào cung, nàng đem theo nhiều đồ ở Lệ Vương phủ và của hồi môn của mình. Ngay cả cây mai cũng không chừa lại.
Một đêm ngủ thẳng giấc đến bình minh, Thẩm Oanh rời giường, Hồng Lăng và Lục La giúp nàng trang điểm.
Nàng nhìn trái nhìn phải chẳng thấy Dịch cô cô nên hỏi Hồng Lăng. Hồng Lăng nói: “Tối hôm qua nô tỳ nghe động tĩnh, Dịch cô cô quá căng thẳng nên cả đêm không ngủ. Hiện tại đang ngủ bù.”
Đối với bá tánh bình dân, vào cung là sự kiện trọng đại. Đối với Thẩm Oanh lại là không đau không ngứa.
Đang chuẩn bị đi, Ngụy Lệnh Nghi kêu Xuân Ngọc tới dặn dò vài điều cần chú ý. Xuân Ngọc tôn trọng Thẩm Oanh rất nhiều so với trước đây, nói chuyện có nề nếp, không có biểu hiện dư thừa. Nói xong lập tức cáo lui đi về.
Xe ngựa trong cung đang đợi bên ngoài, thoáng nhìn không bắt mắt lắm, nhưng ở đầu xe có tấm biển gỗ. Người đánh xe là nội thị trong cung, đếm số người xong liền vén rèm, đỡ bọn họ lên xe. Thông thường các mệnh phụ mở tiệc chiêu đãi khách tại hậu cung thường cho xe ngựa từ trong cung ra ngoài đón người, để tránh việc các nữ quyến có thân phận tôn quý bị kiểm tra rắc rối ở cửa cung.
Thẩm Oanh hiện tại chỉ là thiếp thất, chẳng có thân phận tôn quý gì. Từ Hành dùng xe ngựa tới đón có vẻ chuyện bé xé ra to.
Nhưng loại mánh khóe này chỉ có mệnh phụ trong cung mới biết được. Thẩm Oanh vờ như không biết, bình tĩnh ngồi trong xe ngựa. Hôm nay Dịch cô cô rất ít lời, lo lắng bất an, dưới mắt còn có quầng thâm. Đối với bá tánh bình thường, hoàng cung là nơi bọn họ khao khát nhưng không dám nghĩ đến.
Xe ngựa chạy dọc theo đường lớn trong kinh thành đến thẳng hoàng thành tráng lệ. Thẩm Oanh cảm nhận được tốc độ xe ngựa dần giảm lại, sau đó nội thị ở bên ngoài nói: “Khách của Trang phi nương nương.”
Rèm xe bị vén lên, một cấm vệ mặc áo giáp bước vào nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Oanh, thoáng sửng sốt, rồi buông rèm: “Đi qua.”
Xe ngựa ngừng phía trước đường đi đến lục cung, ở đây có đặt ngạch cửa, xe ngựa không qua được. Thẩm Oanh và Dịch cô cô xuống xe, một nữ quan đứng cạnh cửa tươi cười chào đón: “Thỉnh an Tam cô nương. Thỉnh đi với nô tỳ.”
Gió trên đường đi thổi tới cuốn theo mùi son phấn trong lục cung. Tường cao màu son đỏ, ngói lưu ly màu vàng, cứ cách mười bước sẽ có một lu đồng đựng nước. Đối với Thẩm Oanh, mọi thứ ở nơi này quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi từng hơi thở dường như đều có thể gợi lên những việc nhỏ không đáng kể trong trí nhớ.
Kiêm Gia Cung chỉ bằng một nửa Trường Tín Cung, cũng không trang trí lộng lẫy như Trường Tín Cung. Nếu nói Trường Tín Cung giống một con phượng hoàng nhìn xuống lục cung, thì Kiêm Gia Cung tựa như con khổng tước tự ngắm bản thân. Thẩm Oanh bước lên thềm đá, đứng ngoài cửa cung, chờ nữ quan đi vào thông báo.
Một lúc sau, nữ quan đi ra nói: “Nương nương thỉnh Tam cô nương vào.”
Thẩm Oanh hít sâu một hơi, giả vờ lãnh đạm bước vào trong điện. Từ Hành đang nói chuyện với Thẩm Dung. Từ Hành mặc cung trang cẩm tú, váy dài phết đất, trang điểm tinh tế, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ. Riêng Thẩm Dung tiều tụy rất nhiều so với trước khi xuất giá, tuy cũng tỉ mỉ trang điểm, nhưng có thể thấy là đang miễn cưỡng vui vẻ.
Từ Hành ngẩng đầu và thấy Thẩm Oanh đi tới, hoảng hốt như bị ảo giác. Hình như Gia Huệ hậu đang đứng ở đó.
Trước đây nàng chưa từng quan tâm đến chuyện nhà mình có bao nhiêu biểu muội, càng không biết các nàng tên họ là gì. Cho đến một ngày, Hoàng thượng hỏi nàng về biểu muội này. Nàng hỏi mẫu thân mới biết, biểu muội này của mình lại trùng tên trùng họ với tiên Hoàng hậu!
Tuy rằng chỉ là một sự trùng hợp, bá tánh bình thường sẽ không biết khuê danh của Hoàng hậu, nhưng các nàng ở thâm cung đều biết lẫn nhau. Đột nhiên nghe được có một nữ tử cùng tên với Gia Huệ hậu, lại khiến cho hoàng đế quan tâm, Từ Hành đương nhiên muốn gặp một lần.
Trước đây nghe nói biểu muội này là mỹ nhân, nhưng tính tình hơi nhút nhát, không thích ra ngoài, cả ngày nhốt mình trong phòng, cho nên không có sức hút. Nhưng sau khi theo Tĩnh Viễn Hầu, mau chóng nhận được sự cưng chiều và đã mang thai, không thể là tính tình không màng tranh đua.
“Tam muội muội tới rồi.” Từ Hành mỉm cười đứng dậy.
Lúc này nàng là Trang phi duyên dáng sang trọng, giản dị gần gũi, khác hẳn với trước kia ở trước mặt Thẩm Oanh.
Thẩm Oanh hành lễ: “Gặp qua Trang phi nương nương.”
“Mình là tỷ muội một nhà, đừng xưng hô quá khách khí, cứ gọi ta là biểu tỷ.” Từ Hành nói, lệnh nữ quan cầm ghế thêu đến cho Thẩm Oanh ngồi.
Thẩm Oanh khẽ gật đầu, nhưng vẫn không gọi. Khách khí là một chuyện, quy củ là chuyện khác. Hoàng cung luôn là nơi để ý quy củ nhất. Tiểu hoàng tử còn rất yếu, để ở thiên điện cho thái y chăm sóc. Từ Hành nói bé không thể ra gió, nên không ôm tới cho hai người xem. Nhưng Thẩm Oanh và Thẩm Dung vẫn lần lượt tặng quà gặp mặt.
Tới thời gian cho tiểu hoàng tử bú sữa, Từ Hành không yên tâm nên tự mình đến thiên điện.
Thẩm Dung thấy Thẩm Oanh hình như hơi đẫy đà, nét mặt có vẻ rạng rỡ hơn lúc còn ở nhà, trong lòng chua xót nói: “Hóa ra Tam muội muội ở biệt viện ngoại thành khá tốt.”
Nàng chỉ biết Thẩm Oanh bị đưa đến biệt viện ở ngoại thành khi Tĩnh Viễn Hầu đi Tây Bắc. Người ngoài suy đoán rằng thiếp thất này không được lòng lão phu nhân nên bị Tĩnh Viễn Hầu đuổi đi. Thẩm Oanh lười giải thích với nàng, chỉ cười: “Nhị tỷ tỷ nhìn gầy đi rất nhiều. Làm dâu nhà các lão hơi vất vả phải không?”
Thẩm Dung bị nàng đâm trúng nỗi đau, tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt. Nàng không phải vì câu nói của Thẩm Oanh mà đang nghĩ đến cuộc hôn nhân đau khổ của mình, không biết kể với ai. Cao Tử Tùng không hợp với nàng, sau khi thành thân, hai người ở chung không bao nhiêu. Thời gian đầu, Thẩm Dung còn nhẫn nhịn không dám nói bởi vì quan hệ với Cao gia. Sau đó nàng phát hiện, Cao Tử Tùng có người thân mật ở nơi trăng gió nổi tiếng trong kinh thành. Không chỉ mình hắn, ngay cả Cao Tử Thanh cũng có.
Nàng bấy giờ mới hiểu, cái gọi là gia đình thanh cao chẳng qua là nói cho dễ nghe, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.
Thẩm Oanh vốn tưởng rằng Thẩm Dung sẽ nói lại đôi câu, không ngờ nàng tựa như có chuyện nói không nên lời, không nhiều lời gì cả.
Một lúc sau, Từ Hành từ thiên điện trở về, nàng nói: “Trước đây mẫu thân không hiểu chuyện, còn nhớ chuyện cũ năm xưa nên không chịu giảng hòa với bà ngoại, ta đã nói với bà rồi. Sau này các ngươi thường xuyên vào cung trò chuyện với ta.”
Thẩm Dung vội nói: “Biểu tỷ, ta muốn thăm ngài từ lâu. Nghe nói ngài sinh xong bị tổn thương cơ thể nên không dám quấy rầy.”
Thẩm Dung vô tình hỏi tới trọng điểm.
Từ Hành than thở: “Cơ thể ta vốn không có vấn đề. Chỉ trách Thái Y Viện và ngự dược phòng bất cẩn, để một tàn dư của nhóm phản bội ẩn nấp bên trong, trộn thuốc vào hương liệu của các cung. May mắn ngày thường ta không dùng hương, nếu không lần này e là không giữ được hoàng tử.”
“Còn có chuyện như vậy à?” Thẩm Dung kinh ngạc.
Thẩm Oanh nghe hiểu là hương liệu trong cung có vấn đề. Ngày ấy nàng ngửi được mùi hương trong cung đã đổi nhưng không để ý. Nhưng Cao Nam Cẩm là cao thủ dùng hương, sao nàng không phát hiện sự bất thường? Thẩm Oanh khẽ giật khóe miệng.
“Không biết người nọ có thân phận gì? Trà trộn được trong cung e là địa vị không đơn giản.” Thẩm Oanh nói.
Từ Hành thấy điểm chú ý giữa nàng và Thẩm Dung hoàn toàn khác nhau, không tránh khỏi có cái nhìn khác về nàng. Cô nương này chỉ mười mấy tuổi, kinh nghiệm ít ỏi nhưng vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức có thể dễ dàng nhìn ra bản chất của vấn đề.
“Ta chỉ nghe nói thế thôi. Hậu cung không được tham gia vào chính sự, cho nên cũng không hỏi nhiều.” Từ Hành nhàn nhạt nói.
Nếu là Thẩm Oanh trước đây, gặp chuyện lớn như vậy, nàng chắc chắn sẽ hỏi Bùi Chương rõ ràng. Không phải chỉ bằng một câu đơn giản ‘hậu cung không được tham gia vào chính sự’ là có thể phủi sạch. Nếu người kia có thể trộn lẫn thuốc trong trong, vậy thức ăn và thuốc uống của hoàng đế có bị động tay chân không? Ai sai khiến hắn? Có đồng đảng hay không?
Nhưng hiện giờ, nàng không quan tâm.
Trước kia nàng bị mù mới cảm thấy Bùi Chương thích Từ Hành. Hai người rõ ràng bằng mặt không bằng lòng, không hề có dáng vẻ là người yêu nhau và quan tâm lẫn nhau. Nữ nhân bị sự ghen tuông xâm chiếm đúng là không có đầu óc.
Từ Hành giữ Thẩm Oanh và Thẩm Dung ở lại dùng cơm trưa, sau đó phái người đưa các nàng ra cung. Ngày xưa Thẩm Dung nhất định tìm cơ hội nói móc Thẩm Oanh vài câu, nhưng hôm nay lại hơi trầm lặng. Lúc Thẩm Oanh nghiêng đầu thì thấy sau tai Thẩm Dung có dấu ngón tay. Tuy rằng đã dùng phấn che phủ nhưng vẫn lộ rõ.
Nữ quan đưa các nàng đến ngoài cửa, nơi đó có hai chiếc xe ngựa đang đậu.
Thẩm Dung đang định leo lên xe ngựa của mình, Thẩm Oanh đột nhiên giơ tay kéo cánh tay của nàng: “Nhị tỷ tỷ, đã lâu không gặp, hay là chúng ta ngồi chung xe để tâm sự?”
Bình luận facebook