Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Editor: Trà Xanh
Tây Bắc xảy ra động đất không phải là chuyện lạ. Riêng năm Hoằng Trị thời tiên đế đã xảy ra bốn năm lần, nhưng chưa bao giờ giống lần này, nhà cửa ở thành phố Đại Đồng hầu như bị sụp một nửa, vô số người chết và bị thương.
Tạ Vân Lãng đến Đại Đồng ngay lúc bắt đầu động đất. Lúc đó xe ngựa của hắn dừng ở bên đường, nhìn mặt đất rung chuyển, đất đá lăn từ trên nhà xuống, tiếng kêu rên khắp nơi. Hắn lập tức chạy tới phủ nha của Đại Đồng, thấy toàn bộ phủ nha rối loạn cả lên. Bọn nha dịch chạy ra chạy vào, va vào nhau như ruồi mất đầu.
Theo thông lệ của Đại Nghiệp, quan viên địa phương không được nhậm chức hơn ba năm, không được tái nhiệm hơn hai lần, phải đổi thẩm quyền mới. Tạ Vân Lãng nhớ rõ tri phủ hiện tại là Phùng Ấp, mới nhậm chức hai năm, hiển nhiên thiếu kinh nghiệm đối phó những chuyện thế này, nếu không, phủ nha với tư cách là trung tâm cứu hộ sẽ không loạn như bây giờ. Hắn bước vào bên trong, không có người ra tiếp đón hắn.
Trên công đường, một nam nhân vừa lùn vừa đen mặc quan bào tri phủ đang đi qua đi lại.
“Phùng đại nhân!” Tạ Vân Lãng đi tới. Phùng Ấp quay lại nhìn hắn, sửng sốt, ngay sau đó lạnh giọng quát: “Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi vào phủ nha!”
“Ta là Tạ Vân Lãng. Lần này được điều đến Tây Bắc tòng quân, đi ngang qua Đại Đồng phủ, có cần hỗ trợ gì không?” Tạ Vân Lãng đưa quan bằng ra.
Vẻ mặt Phùng Ấp tức khắc biến đổi, nở ra nụ cười tươi. Hắn đã nhận được tin, Lại Bộ Thị Lang Tạ Vân Lãng được điều đến quân đội của Tĩnh Viễn Hầu, vài ngày nữa sẽ đến. Hắn đã nghe danh Tạ Vân Lãng từ lâu, Tạ gia chính là đệ nhất danh môn vọng tộc ở Đại Nghiệp, trên có thiên tử coi trọng, dưới có môn sinh bạn cũ trải rộng, quan viên nào cũng nghĩ cách nịnh bợ.
Chẳng qua Phùng Ấp đã ngoài bốn mươi tuổi vẫn cứ được lưu chuyển ở địa phương, chưa từng gặp Tạ Vân Lãng.
Hắn ôm quyền hành lễ: “Hóa ra là Tạ đại nhân, hạ quan thất kính. Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, vô cùng có triển vọng.”
Tạ Vân Lãng tuy được điều đến quân đội nhưng chức vụ thấp hơn tri phủ Đại Đồng phủ. Nhưng hắn mang chức Lại Bộ Thị Lang, cao hơn Phùng Ấp vài bậc.
Tạ Vân Lãng xưa nay đã nghe quen mấy lời a dua nịnh hót kiểu này, chỉ thờ ơ đáp lại. Đối với hắn, làm sao để cứu trợ bá tánh Đại Đồng mới là chuyện quan trọng nhất, không muốn phí lời hàn huyên khách sáo với Phùng Ấp.
“Đại nhân, đại nhân, không xong rồi!” Vài nha dịch từ bên ngoài hoang mang rối loạn chạy vào, vẻ mặt vô cùng chật vật.
Phùng Ấp ho khan một tiếng, cố gắng trấn tĩnh: “Chuyện gì mà hoảng sợ? Từ từ nói.”
Nha dịch không biết thân phận Tạ Vân Lãng, tự nói: “Người trong chợ quá nhiều, lúc xảy ra động đất, rất nhiều nhà cửa bị sập, thương vong thê thảm. Có rất nhiều người bị đè phía dưới quán ăn lớn nhất kia, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Phùng Ấp không biết phải làm sao, liếc nhìn Tạ Vân Lãng theo bản năng.
Tạ Vân Lãng nhắm mắt, hỏi: “Phùng đại nhân có bản đồ vẽ đường phố trong thành không? Càng tỉ mỉ càng tốt.”
“Đương nhiên có! Mau lấy ra đây!” Phùng Ấp quay đầu ra lệnh nha dịch, nha dịch vội vàng chạy đi lấy.
“Ta nhớ rõ Phùng đại nhân trước đây nhậm chức vùng sông nước, không có kinh nghiệm xử lý động đất. Tạm thời hãy giao quyền chỉ huy Đại Đồng phủ cho ta, kêu tất cả quan viên trong thành trở lại, chờ phân công.” Tạ Vân Lãng vừa xăng tay áo vừa nói. Thanh âm nói chuyện của hắn như làn gió mát nhưng giọng điệu lộ ra uy lực của kẻ bề trên, không cho ai xía vào.
Phùng Ấp kinh ngạc há miệng, không ngờ Tạ thị lang biết lý lịch một nhân vật nhỏ ít tên tuổi như hắn. Hắn hiện tại hoang mang lo sợ, ước gì có người có thể tới nắm quyền chỉ huy, đương nhiên hoàn toàn đồng ý.
Không bao lâu sau, mười mấy quan viên của Đại Đồng phủ đều tập trung ở đại đường phủ nha. Bọn họ được nghỉ tắm gội nhưng lại bị Phùng Ấp cưỡng bức quay lại. Có người mới trải qua cơn động đất còn chưa hoàn hồn. Tạ Vân Lãng nhíu mày liếc nhìn những người này, rồi hạ lệnh rõ ràng.
Những quan viên đó biết người trước mắt là Tạ Vân Lãng, Lại Bộ Thị Lang, phụ trách việc kiểm tra và đánh giá các quan chức, nên ai nấy đều mừng rỡ, không dám sơ xuất. Con đường làm quan của bọn họ đều nằm trong tay người ta, đến lúc đó vị này chỉ cần nhấc bút có thể quyết định bọn họ được thăng chức hay là giáng chức. Hơn nữa vị Tạ đại nhân này nhìn lịch sự lễ độ, nhưng thực ra rất mạnh mẽ kiên quyết, làm việc có quy tắc hơn tri phủ của bọn họ. Nếu không, hắn sẽ không đạt được vị trí cao như Lại Bộ Thị Lang.
Sau khi những quan viên đó dẫn đội nha dịch trật tự rời đi, Tạ Vân Lãng mới nói với Phùng Ấp: “Đại nhân đi ra chợ với ta xem tình hình.”
Chợ là nơi bị thiệt hại nghiêm trọng nhất trong trận động đất lần này. Bởi khi ấy là lúc tụ tập rất nhiều thương nhân từ nam ra bắc, còn tiến hành giao dịch số lượng lớn hàng hóa. Giờ phút này ở chợ vẫn ồn ào như cũ, tới tìm người, tới cứu người, đủ loại thanh âm xen lẫn vào nhau.
Kiến trúc hầu như biến thành đống đổ nát, người bị thương nằm hoặc ngồi khắp nơi, rên rỉ không dứt. Y quán trong thành đã tự nguyện đến cứu chữa, nhưng tỉ lệ đại phu chữa cho người bị thương vẫn thiếu trầm trọng, rất nhiều người không được cứu chữa kịp thời.
“Đã thông báo với Tĩnh Viễn Hầu chưa?” Tạ Vân Lãng vừa đi vừa hỏi.
Phùng Ấp lại sửng sốt, chột dạ trả lời: “Chưa” Động đất xảy ra đột ngột không kịp phòng ngừa, hắn không nghĩ được nhiều như vậy.
Tạ Vân Lãng quay đầu nhìn hắn, kìm nén sự bất mãn trong lòng xuống. Từ lúc xảy ra động đất đến bây giờ đã khá lâu, gã tri phủ Đại Đồng phủ rốt cuộc đã làm được gì! Loại người này làm thế nào quản lý được một phủ? Đây không phải là thời điểm trách móc, hắn cố gắng bình tĩnh nói: “Hiện tại thiếu nhân lực nghiêm trọng, còn có nhiều người bị đè phía dưới đống đổ nát, càng cần nhiều người tới hỗ trợ dọn dẹp. Mau cử người đi cầu viện Tĩnh Viễn Hầu, sau đó đưa toàn bộ dược liệu và đại phu từ các thị trấn lân cận tới đây.”
“Hạ quan tức khắc làm.” Phùng Ấp xấu hổ. Ở trước mặt người trẻ tuổi này, hắn cảm thấy mình non nớt như người mới bước chân vào quan trường.
Các lều tạm thời đang được dựng lên ở chợ để đặt những người bị thương, nhưng số lượng còn lâu mới đủ. Tạ Vân Lãng cũng không nhàn rỗi, chủ động giúp đỡ bá tánh địa phương khiêng gỗ từ khu đổ nát dùng để dựng lều. Thư Mặc thấy vậy, vội vàng kéo hắn: “Công tử, ngài ngồi xuống, để tiểu nhân làm!”
Tạ Vân Lãng nhẹ nhàng đẩy hắn: “Ngươi vào bên trong chăm sóc người bị thương, hiện tại không đủ người, ai cũng phải giúp một tay.”
Thư Mặc há miệng, công tử nhà mình là thư sinh yếu ớt, có bao giờ làm việc nặng? Nhưng theo bọn họ thấy, khắp nơi đều thảm thương, tiếng kêu than tràn đầy đau buồn, hiện tại không phải lúc quan tâm những thứ này.
“Tương Tư! Tương Tư, con ở đâu!” Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
Tạ Vân Lãng quay đầu nhìn thấy một ông lão run rẩy, vỗ hai chân kêu to, lập tức đi qua hỏi: “Lão bá, ngài có sao không?”
Kiều thúc thấy nam tử trước mắt ưu tú xuất chúng, nhưng hiện tại không có lòng thưởng thức, chỉ vào đống đổ nát cách đó không xa, nức nở nói: “Cháu gái ta và cháu trai bà con xa buổi chiều đến chợ chơi, nay vẫn chưa về. Có người nói thấy bọn họ vào quán ăn. Ta lo lắng bọn họ lành ít dữ nhiều!” Nói xong, khóe mắt tràn ra nước mắt.
“Ngài đừng gấp, người của quan phủ đang dốc sức tìm người sống sót. Bên cạnh có ghế, ngài ngồi xuống đi.” Tạ Vân Lãng an ủi.
“Ta, ta…” Lòng Kiều thúc nóng như lửa đốt, sao không nóng nảy được? Nhưng lại không biết nên nói gì. Hầu gia để Thẩm thị ở Đại Đồng, nếu Thẩm thị có bất trắc gì, ông sẽ giải thích thế nào với Hầu gia? Huống chi Tương Tư cũng không thấy.
Nhưng sốt ruột cũng không phải biện pháp, thân già của ông không đi hỗ trợ được, không liên lụy người ta coi như tốt rồi.
Hai ngày trôi qua, con số thương vong đã tăng lên. Có nhiều thi thể được đào ra từ dưới quán ăn bị sập, cơ bản đều bị tảng đá lớn hoặc là xà ngang đè chết, nhưng cũng có vài người sống sót. Theo thời gian, không khí phía dưới càng ngày càng ít, cơ hội sống sót càng xa vời.
Kiều thúc vẫn ngồi trong căn lều gần đó, không về nhà. Mỗi lần đào ra một người, ông đứng lên nhìn, sợ nhìn thấy thi thể Thẩm Oanh và Tương Tư, nhưng vẫn có hy vọng. Ông phát hiện người trẻ tuổi tới an ủi ông đã hai ngày hai đêm không ngủ, vẫn luôn bận rộn, xiêm y sạch sẽ ban đầu đã vô cùng dơ bẩn, tay khẽ run không nói lời nào.
Kiều thúc nghe người bên cạnh gọi hắn là đại nhân mới biết đó là quan chức.
Những năm nay, rất hiếm gặp vị quan nào tự tay phụ giúp và không ngại cực khổ như vậy.
“Tránh ra, tất cả tránh ra!” Cách đó không xa truyền đến một thanh âm quen thuộc, Kiều thúc vội vàng nhìn ra ngoài lều. Chỉ thấy một con ngựa dẫn đầu, chạy như điên lao qua đây. Người cưỡi ngựa là Bùi Duyên, hai mắt hắn đỏ bừng, không đợi ngựa dừng đã nhảy xuống, bước nhanh vào lều, nhìn khắp nơi.
“Hầu gia!” Kiều thúc tập tễnh đi tới, hai ngày chưa ăn gì, không còn sức.
“Người đâu?” Bùi Duyên nắm cánh tay ông hỏi.
“Ở phía dưới kia, chưa đào ra.” Kiều thúc vươn tay, run rẩy chỉ cách đó không xa.
Đó là đống đổ nát lớn nhất trong toàn bộ khu chợ, gạch đá gỗ sụp xuống như ngọn núi nhỏ, nhiều người đang di chuyển đá và gỗ phía trên mặt, đều là vật liệu xây dựng ban đầu của căn nhà, nhưng tiến độ rất chậm.
Bùi Duyên hít một hơi, trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên. Động đất xảy ra cách đây hai ngày còn chưa tìm được người… Liệu người ta có ổn không khi bị mấy thứ này đè xuống? Hắn lắc đầu, vứt bỏ những ý nghĩ xấu, trực tiếp đi tới, một mình bắt đầu di chuyển những tảng đá vừa to vừa nặng.
Trong đám người có quan lại nhận ra hắn, trong lòng hoảng sợ, vội vàng chạy tới bẩm báo Phùng Ấp. Phùng Ấp mệt mỏi đến tê liệt, trốn ở sau lều. Tạ Vân Lãng là thượng quan còn chưa nghỉ ngơi, hắn dĩ nhiên không dám giáp mặt nói mệt. Nhưng hắn là người phàm, chịu không nổi nữa nên lén tìm nơi không người để nghỉ ngơi.
Phùng Ấp nằm trên một chiếc xe đẩy đầy rơm, lấy tay che lỗ tai: “Có chuyện gì cũng chờ ta ngủ một giấc rồi nói.”
“Không được đâu đại nhân!” Quan lại kia nhỏ giọng nói, “Tĩnh Viễn Hầu tới rồi!”
Phùng Ấp ngồi bật dậy, đội mũ quan: “Sao tới nhanh vậy? Ta tưởng từ doanh trại tiền tuyến đến đây phải mất hai ngày. Những người khác ở đâu?”
“Ở bên ngoài di chuyển đá. Nghe nói có một người rất quan trọng bị vùi phía dưới, còn chưa đào ra, không biết sống hay chết.”
Phùng Ấp chạy nhanh ra khỏi khu lều, nhìn thấy có nhiều người vây quanh Bùi Duyên. Có rất nhiều cấp dưới của hắn, còn lại là bá tánh trong thành. Bọn họ cố gắng khuyên hắn đừng làm bừa, nhưng hắn tựa như không nghe thấy, một mình ôm tảng đá lớn cần vài người ôm mới hết, thở hổn hển như bò, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Tạ Vân Lãng đến gần, nói: “Hầu gia, ngài như vậy sẽ làm bản thân bị thương.”
Bùi Duyên nhìn hắn như nhìn kẻ lạ, tiếp tục dọn đá không để ý ai. Hai tay của hắn đã bị đá cứng mài ra nhiều vết máu, móng tay dính đầy bùn. Nhưng hắn dường như không hề hay biết, ánh mắt kiên định tìm kiếm gì đó.
Tạ Vân Lãng biết, Bùi Duyên hiện tại trông như mọi khi, nhưng cả người bùng cháy một niềm tin mãnh liệt. Niềm tin ấy như con rồng khổng lồ muốn lao lên tận trời, có năng lượng hủy diệt cả thế giới. Hắn dường như nhìn thấy bản thân khi nghe tiếng chuông báo tang của hoàng thành. Loại suy sụp bên bờ tuyệt vọng nuốt chửng bản thân như ngọn sóng lớn, trước mắt chỉ có bóng tối vô tận.
Hắn biết rằng một khi niềm tin giúp Bùi Duyên chống đỡ bị tan vỡ, kết quả sẽ bi thảm như núi lở.
“Hầu gia!” Người chung quanh lần lượt hét lên, nhưng Bùi Duyên không để ý đến ai. Bọn họ suy đoán, không biết ai bị chôn phía dưới? Là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm Tĩnh Viễn Hầu bối rối đến tận đây.
“Đừng nói nữa, mau hỗ trợ đi.” Tạ Vân Lãng nói với mọi người trái phải. Lúc trước hắn cũng không biết mình đã vượt qua thế nào, có thể bởi vì gia tộc và vợ con nên mới chậm rãi tiếp nhận sự thật. Giờ phút này nhìn Bùi Duyên, hắn đồng cảm như thấy bản thân mình nên muốn giúp một tay.
Chỉ mong người hắn muốn cứu vẫn còn sống.
Trước khi Bùi Duyên rời quân doanh đã dặn Côn Luân và Thanh Phong dẫn một nhóm binh lính tới Đại Đồng tiếp viện. Bọn họ đi bộ với tốc độ nhanh nhất vẫn chậm hơn Bùi Duyên nửa ngày. Đội ngũ mấy trăm người mệt mỏi kiệt sức, nhưng không ai dám đề nghị nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu thu dọn đống đổ nát trên hiện trường.
Có bọn họ trợ giúp, tốc độ cuối cùng cũng nhanh hơn, những tảng đá lớn đè phía trên đống đất cơ bản đã bị dọn sạch.
Trong lòng Bùi Duyên chỉ có một niềm tin, chỉ cần Thẩm Oanh còn sống, hắn nguyện ý giảm tuổi thọ, thậm chí có thể từ bỏ vinh quang đầy người, chỉ cầu ông trời trả Thẩm Oanh cho hắn. Trước giờ hắn không biết, cảm tình của mình đối với nàng sâu như vậy. Có lẽ vì chưa từng được thứ gì, cho nên không thể buông thứ duy nhất hắn nắm được.
Sức lực của hắn đã cạn kiệt, không còn cảm giác được sự mỏi mệt, tay thì tê cứng đào đất, yết hầu khô khốc đến mức không phát ra được thanh âm. Nhưng hắn bất chấp không dừng, không thể dừng lại, ngược lại càng dùng sức đào sâu hơn.
Kiều thúc và những người khác chưa bao giờ thấy Bùi Duyên như thế, bọn họ hơi hoảng sợ và đau lòng. Đã hai ngày rưỡi trôi qua, khả năng còn sống càng ngày càng nhỏ. Nhưng không ai dám nói với Bùi Duyên chuyện này.
“Nơi này hình như có người, mau tới hỗ trợ!” Tạ Vân Lãng nói to.
Bùi Duyên ngẩng đầu, nhanh chóng lao qua, nhìn thấy một góc xiêm y lộ ra trên đất cát. Là áo gấm màu xanh lục bảo vô cùng quen mắt.
Hắn đẩy Tạ Vân Lãng ra, quỳ gối bên cạnh dùng sức đào đất, rốt cuộc nhìn thấy gương mặt quen thuộc từ từ lộ ra. Hắn mừng như điên, dùng lưng đẩy mạnh thanh gỗ to lớn phía trên nàng, những người khác ba chân bốn cẳng nâng Thẩm Oanh ra. Phía dưới nàng còn vài người chồng lên nhau, mỗi người vẫn còn hơi thở mong manh. Bọn họ thật may mắn, nơi này được hai xà ngang gỗ chồng lên nhau chống đỡ, chừa ra khoảng trống, cho nên bọn họ không bị tảng đá va vào, còn có chỗ để thở.
“Thẩm Oanh, Thẩm Oanh.” Bùi Duyên không dám đụng Thẩm Oanh, sợ nàng bị gãy xương, chỉ dùng tay vỗ nhẹ gương mặt nàng. Hắn không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể mở miệng, phát ra vài âm a ô.
Tạ Vân Lãng thấy người nằm trên mặt đất thì âm thầm kinh hãi. Đây là… thiếp thất của Bùi Duyên? Sao nàng có mặt ở đây?
Hắn nhíu mày, người trên mặt đất hình như nhúc nhích, tựa hồ nghe thấy nàng nói câu: “Bùi Chương… Đau quá.”
Tây Bắc xảy ra động đất không phải là chuyện lạ. Riêng năm Hoằng Trị thời tiên đế đã xảy ra bốn năm lần, nhưng chưa bao giờ giống lần này, nhà cửa ở thành phố Đại Đồng hầu như bị sụp một nửa, vô số người chết và bị thương.
Tạ Vân Lãng đến Đại Đồng ngay lúc bắt đầu động đất. Lúc đó xe ngựa của hắn dừng ở bên đường, nhìn mặt đất rung chuyển, đất đá lăn từ trên nhà xuống, tiếng kêu rên khắp nơi. Hắn lập tức chạy tới phủ nha của Đại Đồng, thấy toàn bộ phủ nha rối loạn cả lên. Bọn nha dịch chạy ra chạy vào, va vào nhau như ruồi mất đầu.
Theo thông lệ của Đại Nghiệp, quan viên địa phương không được nhậm chức hơn ba năm, không được tái nhiệm hơn hai lần, phải đổi thẩm quyền mới. Tạ Vân Lãng nhớ rõ tri phủ hiện tại là Phùng Ấp, mới nhậm chức hai năm, hiển nhiên thiếu kinh nghiệm đối phó những chuyện thế này, nếu không, phủ nha với tư cách là trung tâm cứu hộ sẽ không loạn như bây giờ. Hắn bước vào bên trong, không có người ra tiếp đón hắn.
Trên công đường, một nam nhân vừa lùn vừa đen mặc quan bào tri phủ đang đi qua đi lại.
“Phùng đại nhân!” Tạ Vân Lãng đi tới. Phùng Ấp quay lại nhìn hắn, sửng sốt, ngay sau đó lạnh giọng quát: “Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi vào phủ nha!”
“Ta là Tạ Vân Lãng. Lần này được điều đến Tây Bắc tòng quân, đi ngang qua Đại Đồng phủ, có cần hỗ trợ gì không?” Tạ Vân Lãng đưa quan bằng ra.
Vẻ mặt Phùng Ấp tức khắc biến đổi, nở ra nụ cười tươi. Hắn đã nhận được tin, Lại Bộ Thị Lang Tạ Vân Lãng được điều đến quân đội của Tĩnh Viễn Hầu, vài ngày nữa sẽ đến. Hắn đã nghe danh Tạ Vân Lãng từ lâu, Tạ gia chính là đệ nhất danh môn vọng tộc ở Đại Nghiệp, trên có thiên tử coi trọng, dưới có môn sinh bạn cũ trải rộng, quan viên nào cũng nghĩ cách nịnh bợ.
Chẳng qua Phùng Ấp đã ngoài bốn mươi tuổi vẫn cứ được lưu chuyển ở địa phương, chưa từng gặp Tạ Vân Lãng.
Hắn ôm quyền hành lễ: “Hóa ra là Tạ đại nhân, hạ quan thất kính. Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, vô cùng có triển vọng.”
Tạ Vân Lãng tuy được điều đến quân đội nhưng chức vụ thấp hơn tri phủ Đại Đồng phủ. Nhưng hắn mang chức Lại Bộ Thị Lang, cao hơn Phùng Ấp vài bậc.
Tạ Vân Lãng xưa nay đã nghe quen mấy lời a dua nịnh hót kiểu này, chỉ thờ ơ đáp lại. Đối với hắn, làm sao để cứu trợ bá tánh Đại Đồng mới là chuyện quan trọng nhất, không muốn phí lời hàn huyên khách sáo với Phùng Ấp.
“Đại nhân, đại nhân, không xong rồi!” Vài nha dịch từ bên ngoài hoang mang rối loạn chạy vào, vẻ mặt vô cùng chật vật.
Phùng Ấp ho khan một tiếng, cố gắng trấn tĩnh: “Chuyện gì mà hoảng sợ? Từ từ nói.”
Nha dịch không biết thân phận Tạ Vân Lãng, tự nói: “Người trong chợ quá nhiều, lúc xảy ra động đất, rất nhiều nhà cửa bị sập, thương vong thê thảm. Có rất nhiều người bị đè phía dưới quán ăn lớn nhất kia, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Phùng Ấp không biết phải làm sao, liếc nhìn Tạ Vân Lãng theo bản năng.
Tạ Vân Lãng nhắm mắt, hỏi: “Phùng đại nhân có bản đồ vẽ đường phố trong thành không? Càng tỉ mỉ càng tốt.”
“Đương nhiên có! Mau lấy ra đây!” Phùng Ấp quay đầu ra lệnh nha dịch, nha dịch vội vàng chạy đi lấy.
“Ta nhớ rõ Phùng đại nhân trước đây nhậm chức vùng sông nước, không có kinh nghiệm xử lý động đất. Tạm thời hãy giao quyền chỉ huy Đại Đồng phủ cho ta, kêu tất cả quan viên trong thành trở lại, chờ phân công.” Tạ Vân Lãng vừa xăng tay áo vừa nói. Thanh âm nói chuyện của hắn như làn gió mát nhưng giọng điệu lộ ra uy lực của kẻ bề trên, không cho ai xía vào.
Phùng Ấp kinh ngạc há miệng, không ngờ Tạ thị lang biết lý lịch một nhân vật nhỏ ít tên tuổi như hắn. Hắn hiện tại hoang mang lo sợ, ước gì có người có thể tới nắm quyền chỉ huy, đương nhiên hoàn toàn đồng ý.
Không bao lâu sau, mười mấy quan viên của Đại Đồng phủ đều tập trung ở đại đường phủ nha. Bọn họ được nghỉ tắm gội nhưng lại bị Phùng Ấp cưỡng bức quay lại. Có người mới trải qua cơn động đất còn chưa hoàn hồn. Tạ Vân Lãng nhíu mày liếc nhìn những người này, rồi hạ lệnh rõ ràng.
Những quan viên đó biết người trước mắt là Tạ Vân Lãng, Lại Bộ Thị Lang, phụ trách việc kiểm tra và đánh giá các quan chức, nên ai nấy đều mừng rỡ, không dám sơ xuất. Con đường làm quan của bọn họ đều nằm trong tay người ta, đến lúc đó vị này chỉ cần nhấc bút có thể quyết định bọn họ được thăng chức hay là giáng chức. Hơn nữa vị Tạ đại nhân này nhìn lịch sự lễ độ, nhưng thực ra rất mạnh mẽ kiên quyết, làm việc có quy tắc hơn tri phủ của bọn họ. Nếu không, hắn sẽ không đạt được vị trí cao như Lại Bộ Thị Lang.
Sau khi những quan viên đó dẫn đội nha dịch trật tự rời đi, Tạ Vân Lãng mới nói với Phùng Ấp: “Đại nhân đi ra chợ với ta xem tình hình.”
Chợ là nơi bị thiệt hại nghiêm trọng nhất trong trận động đất lần này. Bởi khi ấy là lúc tụ tập rất nhiều thương nhân từ nam ra bắc, còn tiến hành giao dịch số lượng lớn hàng hóa. Giờ phút này ở chợ vẫn ồn ào như cũ, tới tìm người, tới cứu người, đủ loại thanh âm xen lẫn vào nhau.
Kiến trúc hầu như biến thành đống đổ nát, người bị thương nằm hoặc ngồi khắp nơi, rên rỉ không dứt. Y quán trong thành đã tự nguyện đến cứu chữa, nhưng tỉ lệ đại phu chữa cho người bị thương vẫn thiếu trầm trọng, rất nhiều người không được cứu chữa kịp thời.
“Đã thông báo với Tĩnh Viễn Hầu chưa?” Tạ Vân Lãng vừa đi vừa hỏi.
Phùng Ấp lại sửng sốt, chột dạ trả lời: “Chưa” Động đất xảy ra đột ngột không kịp phòng ngừa, hắn không nghĩ được nhiều như vậy.
Tạ Vân Lãng quay đầu nhìn hắn, kìm nén sự bất mãn trong lòng xuống. Từ lúc xảy ra động đất đến bây giờ đã khá lâu, gã tri phủ Đại Đồng phủ rốt cuộc đã làm được gì! Loại người này làm thế nào quản lý được một phủ? Đây không phải là thời điểm trách móc, hắn cố gắng bình tĩnh nói: “Hiện tại thiếu nhân lực nghiêm trọng, còn có nhiều người bị đè phía dưới đống đổ nát, càng cần nhiều người tới hỗ trợ dọn dẹp. Mau cử người đi cầu viện Tĩnh Viễn Hầu, sau đó đưa toàn bộ dược liệu và đại phu từ các thị trấn lân cận tới đây.”
“Hạ quan tức khắc làm.” Phùng Ấp xấu hổ. Ở trước mặt người trẻ tuổi này, hắn cảm thấy mình non nớt như người mới bước chân vào quan trường.
Các lều tạm thời đang được dựng lên ở chợ để đặt những người bị thương, nhưng số lượng còn lâu mới đủ. Tạ Vân Lãng cũng không nhàn rỗi, chủ động giúp đỡ bá tánh địa phương khiêng gỗ từ khu đổ nát dùng để dựng lều. Thư Mặc thấy vậy, vội vàng kéo hắn: “Công tử, ngài ngồi xuống, để tiểu nhân làm!”
Tạ Vân Lãng nhẹ nhàng đẩy hắn: “Ngươi vào bên trong chăm sóc người bị thương, hiện tại không đủ người, ai cũng phải giúp một tay.”
Thư Mặc há miệng, công tử nhà mình là thư sinh yếu ớt, có bao giờ làm việc nặng? Nhưng theo bọn họ thấy, khắp nơi đều thảm thương, tiếng kêu than tràn đầy đau buồn, hiện tại không phải lúc quan tâm những thứ này.
“Tương Tư! Tương Tư, con ở đâu!” Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
Tạ Vân Lãng quay đầu nhìn thấy một ông lão run rẩy, vỗ hai chân kêu to, lập tức đi qua hỏi: “Lão bá, ngài có sao không?”
Kiều thúc thấy nam tử trước mắt ưu tú xuất chúng, nhưng hiện tại không có lòng thưởng thức, chỉ vào đống đổ nát cách đó không xa, nức nở nói: “Cháu gái ta và cháu trai bà con xa buổi chiều đến chợ chơi, nay vẫn chưa về. Có người nói thấy bọn họ vào quán ăn. Ta lo lắng bọn họ lành ít dữ nhiều!” Nói xong, khóe mắt tràn ra nước mắt.
“Ngài đừng gấp, người của quan phủ đang dốc sức tìm người sống sót. Bên cạnh có ghế, ngài ngồi xuống đi.” Tạ Vân Lãng an ủi.
“Ta, ta…” Lòng Kiều thúc nóng như lửa đốt, sao không nóng nảy được? Nhưng lại không biết nên nói gì. Hầu gia để Thẩm thị ở Đại Đồng, nếu Thẩm thị có bất trắc gì, ông sẽ giải thích thế nào với Hầu gia? Huống chi Tương Tư cũng không thấy.
Nhưng sốt ruột cũng không phải biện pháp, thân già của ông không đi hỗ trợ được, không liên lụy người ta coi như tốt rồi.
Hai ngày trôi qua, con số thương vong đã tăng lên. Có nhiều thi thể được đào ra từ dưới quán ăn bị sập, cơ bản đều bị tảng đá lớn hoặc là xà ngang đè chết, nhưng cũng có vài người sống sót. Theo thời gian, không khí phía dưới càng ngày càng ít, cơ hội sống sót càng xa vời.
Kiều thúc vẫn ngồi trong căn lều gần đó, không về nhà. Mỗi lần đào ra một người, ông đứng lên nhìn, sợ nhìn thấy thi thể Thẩm Oanh và Tương Tư, nhưng vẫn có hy vọng. Ông phát hiện người trẻ tuổi tới an ủi ông đã hai ngày hai đêm không ngủ, vẫn luôn bận rộn, xiêm y sạch sẽ ban đầu đã vô cùng dơ bẩn, tay khẽ run không nói lời nào.
Kiều thúc nghe người bên cạnh gọi hắn là đại nhân mới biết đó là quan chức.
Những năm nay, rất hiếm gặp vị quan nào tự tay phụ giúp và không ngại cực khổ như vậy.
“Tránh ra, tất cả tránh ra!” Cách đó không xa truyền đến một thanh âm quen thuộc, Kiều thúc vội vàng nhìn ra ngoài lều. Chỉ thấy một con ngựa dẫn đầu, chạy như điên lao qua đây. Người cưỡi ngựa là Bùi Duyên, hai mắt hắn đỏ bừng, không đợi ngựa dừng đã nhảy xuống, bước nhanh vào lều, nhìn khắp nơi.
“Hầu gia!” Kiều thúc tập tễnh đi tới, hai ngày chưa ăn gì, không còn sức.
“Người đâu?” Bùi Duyên nắm cánh tay ông hỏi.
“Ở phía dưới kia, chưa đào ra.” Kiều thúc vươn tay, run rẩy chỉ cách đó không xa.
Đó là đống đổ nát lớn nhất trong toàn bộ khu chợ, gạch đá gỗ sụp xuống như ngọn núi nhỏ, nhiều người đang di chuyển đá và gỗ phía trên mặt, đều là vật liệu xây dựng ban đầu của căn nhà, nhưng tiến độ rất chậm.
Bùi Duyên hít một hơi, trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên. Động đất xảy ra cách đây hai ngày còn chưa tìm được người… Liệu người ta có ổn không khi bị mấy thứ này đè xuống? Hắn lắc đầu, vứt bỏ những ý nghĩ xấu, trực tiếp đi tới, một mình bắt đầu di chuyển những tảng đá vừa to vừa nặng.
Trong đám người có quan lại nhận ra hắn, trong lòng hoảng sợ, vội vàng chạy tới bẩm báo Phùng Ấp. Phùng Ấp mệt mỏi đến tê liệt, trốn ở sau lều. Tạ Vân Lãng là thượng quan còn chưa nghỉ ngơi, hắn dĩ nhiên không dám giáp mặt nói mệt. Nhưng hắn là người phàm, chịu không nổi nữa nên lén tìm nơi không người để nghỉ ngơi.
Phùng Ấp nằm trên một chiếc xe đẩy đầy rơm, lấy tay che lỗ tai: “Có chuyện gì cũng chờ ta ngủ một giấc rồi nói.”
“Không được đâu đại nhân!” Quan lại kia nhỏ giọng nói, “Tĩnh Viễn Hầu tới rồi!”
Phùng Ấp ngồi bật dậy, đội mũ quan: “Sao tới nhanh vậy? Ta tưởng từ doanh trại tiền tuyến đến đây phải mất hai ngày. Những người khác ở đâu?”
“Ở bên ngoài di chuyển đá. Nghe nói có một người rất quan trọng bị vùi phía dưới, còn chưa đào ra, không biết sống hay chết.”
Phùng Ấp chạy nhanh ra khỏi khu lều, nhìn thấy có nhiều người vây quanh Bùi Duyên. Có rất nhiều cấp dưới của hắn, còn lại là bá tánh trong thành. Bọn họ cố gắng khuyên hắn đừng làm bừa, nhưng hắn tựa như không nghe thấy, một mình ôm tảng đá lớn cần vài người ôm mới hết, thở hổn hển như bò, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Tạ Vân Lãng đến gần, nói: “Hầu gia, ngài như vậy sẽ làm bản thân bị thương.”
Bùi Duyên nhìn hắn như nhìn kẻ lạ, tiếp tục dọn đá không để ý ai. Hai tay của hắn đã bị đá cứng mài ra nhiều vết máu, móng tay dính đầy bùn. Nhưng hắn dường như không hề hay biết, ánh mắt kiên định tìm kiếm gì đó.
Tạ Vân Lãng biết, Bùi Duyên hiện tại trông như mọi khi, nhưng cả người bùng cháy một niềm tin mãnh liệt. Niềm tin ấy như con rồng khổng lồ muốn lao lên tận trời, có năng lượng hủy diệt cả thế giới. Hắn dường như nhìn thấy bản thân khi nghe tiếng chuông báo tang của hoàng thành. Loại suy sụp bên bờ tuyệt vọng nuốt chửng bản thân như ngọn sóng lớn, trước mắt chỉ có bóng tối vô tận.
Hắn biết rằng một khi niềm tin giúp Bùi Duyên chống đỡ bị tan vỡ, kết quả sẽ bi thảm như núi lở.
“Hầu gia!” Người chung quanh lần lượt hét lên, nhưng Bùi Duyên không để ý đến ai. Bọn họ suy đoán, không biết ai bị chôn phía dưới? Là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm Tĩnh Viễn Hầu bối rối đến tận đây.
“Đừng nói nữa, mau hỗ trợ đi.” Tạ Vân Lãng nói với mọi người trái phải. Lúc trước hắn cũng không biết mình đã vượt qua thế nào, có thể bởi vì gia tộc và vợ con nên mới chậm rãi tiếp nhận sự thật. Giờ phút này nhìn Bùi Duyên, hắn đồng cảm như thấy bản thân mình nên muốn giúp một tay.
Chỉ mong người hắn muốn cứu vẫn còn sống.
Trước khi Bùi Duyên rời quân doanh đã dặn Côn Luân và Thanh Phong dẫn một nhóm binh lính tới Đại Đồng tiếp viện. Bọn họ đi bộ với tốc độ nhanh nhất vẫn chậm hơn Bùi Duyên nửa ngày. Đội ngũ mấy trăm người mệt mỏi kiệt sức, nhưng không ai dám đề nghị nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu thu dọn đống đổ nát trên hiện trường.
Có bọn họ trợ giúp, tốc độ cuối cùng cũng nhanh hơn, những tảng đá lớn đè phía trên đống đất cơ bản đã bị dọn sạch.
Trong lòng Bùi Duyên chỉ có một niềm tin, chỉ cần Thẩm Oanh còn sống, hắn nguyện ý giảm tuổi thọ, thậm chí có thể từ bỏ vinh quang đầy người, chỉ cầu ông trời trả Thẩm Oanh cho hắn. Trước giờ hắn không biết, cảm tình của mình đối với nàng sâu như vậy. Có lẽ vì chưa từng được thứ gì, cho nên không thể buông thứ duy nhất hắn nắm được.
Sức lực của hắn đã cạn kiệt, không còn cảm giác được sự mỏi mệt, tay thì tê cứng đào đất, yết hầu khô khốc đến mức không phát ra được thanh âm. Nhưng hắn bất chấp không dừng, không thể dừng lại, ngược lại càng dùng sức đào sâu hơn.
Kiều thúc và những người khác chưa bao giờ thấy Bùi Duyên như thế, bọn họ hơi hoảng sợ và đau lòng. Đã hai ngày rưỡi trôi qua, khả năng còn sống càng ngày càng nhỏ. Nhưng không ai dám nói với Bùi Duyên chuyện này.
“Nơi này hình như có người, mau tới hỗ trợ!” Tạ Vân Lãng nói to.
Bùi Duyên ngẩng đầu, nhanh chóng lao qua, nhìn thấy một góc xiêm y lộ ra trên đất cát. Là áo gấm màu xanh lục bảo vô cùng quen mắt.
Hắn đẩy Tạ Vân Lãng ra, quỳ gối bên cạnh dùng sức đào đất, rốt cuộc nhìn thấy gương mặt quen thuộc từ từ lộ ra. Hắn mừng như điên, dùng lưng đẩy mạnh thanh gỗ to lớn phía trên nàng, những người khác ba chân bốn cẳng nâng Thẩm Oanh ra. Phía dưới nàng còn vài người chồng lên nhau, mỗi người vẫn còn hơi thở mong manh. Bọn họ thật may mắn, nơi này được hai xà ngang gỗ chồng lên nhau chống đỡ, chừa ra khoảng trống, cho nên bọn họ không bị tảng đá va vào, còn có chỗ để thở.
“Thẩm Oanh, Thẩm Oanh.” Bùi Duyên không dám đụng Thẩm Oanh, sợ nàng bị gãy xương, chỉ dùng tay vỗ nhẹ gương mặt nàng. Hắn không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể mở miệng, phát ra vài âm a ô.
Tạ Vân Lãng thấy người nằm trên mặt đất thì âm thầm kinh hãi. Đây là… thiếp thất của Bùi Duyên? Sao nàng có mặt ở đây?
Hắn nhíu mày, người trên mặt đất hình như nhúc nhích, tựa hồ nghe thấy nàng nói câu: “Bùi Chương… Đau quá.”
Bình luận facebook