Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Editor: Trà Xanh
Ba người trong phòng không hẹn đều cùng nhìn Thẩm Oanh. Dịch cô cô nghiêm trang nói: “Cô nương đừng nói bậy. Chuyện đó là điều kiên kị.”
Thẩm Oanh cười tự giễu, nàng nói chuyện của chính mình cũng trở thành điều kiêng kị. Nhưng trong phòng chỉ có người của nàng, chẳng sợ ai nghe lỏm.
Thẩm Oanh biết Tạ Vân Lãng từ thưở thiếu thời.
Giống các nhân vật truyền kỳ, Tạ Vân Lãng là thần đồng. Ba tuổi thuộc thi văn, năm tuổi biết làm thơ. Sau tham gia khoa cử, thi một lần liền đậu Thám hoa. Vào mùa xuân tháng ba, thiếu niên tuấn tú đầu đội trâm hoa đi dạo phố cùng Trạng nguyên đã gây thương nhớ cho biết bao thiếu nữ kinh thành.
Thẩm Oanh thường nghe Cao Nam Cẩm kể về Tạ Vân Lãng, về văn chương, thi tập của hắn, đặc biệt hắn là cháu nội Tạ thái phó, được khen ngợi rất có phong phạm của tổ phụ. Có lần, Cao Nam Cẩm rủ nàng đi xem hội thơ ở một tửu lầu nào đó. Lần đầu thấy hắn, trong đầu lập tức hiện lên “Nhạt như triều quang phù với thủy, tĩnh như thanh phong sơ liễu sắc.”
Đúng là con cháu Tạ gia, cao quý thong dong, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Dù không xếp hạng nhất, tư chất và tài văn chương của hắn vẫn được mọi người ca ngợi.
Trở về nhà, Thẩm Oanh lập tức vẽ một bức tranh, mượn điển tích Mạnh phu tử vẽ người trong tranh lại là hắn. Đạp tuyết tìm mai, mai chưa nở, đứng lặng giữa tuyết chờ đợi hoa. Còn đem câu kia thoáng hiện trong đầu viết xuống giấy. Cao Nam Cẩm vô cùng thích bức tranh nên mượn ngắm mấy ngày. Nhưng bức tranh bị lạc mất, mãi không tìm được.
Thẩm Oanh thời niên thiếu rất kiêu ngạo, không làm học trò Tạ thái phó được thì muốn cùng với cháu nội của ông luận bàn thi thơ. Nàng không ngại lễ nghĩa liêm sỉ vờ ngẫu nhiên gặp mặt, giả bộ làm cô nương bình dân vì ngưỡng mộ Tạ Vân Lãng muốn cùng hắn thảo luận thi văn.
Tạ Vân Lãng đương nhiên không xem trọng nàng. Thẩm Oanh chẳng nản chí, theo đến tận nhà, hắn thấy phiền chán, sai tùy tùng đuổi nàng. Sau đó Tạ thủ phụ phát hiện thân phận của nàng, hiểu lầm nàng thích Tạ Vân Lãng. Thủ phụ tự mình tới gặp phụ thân, muốn vẹn toàn mối nhân duyên này. Phụ thân không trả lời, chẳng lâu sau gả nàng cho Lệ Vương, còn Tạ Vân Lãng cưới Cao Cẩm Nam.
“Cô nương, ngài sao vậy?” Hồng Lăng nhận ra cảm xúc của cô nương khác thường nên quan tâm hỏi han.
Thẩm Oanh lắc đầu. Những hoang đường thời niên thiếu đã phủ đầy bụi ở nơi sâu nhất của ký ức. Nàng cân nhắc hao tâm làm Hoàng hậu, không thể khóc, không thể cười to, không thể nói nhiều. Chút nữa đã quên, chính mình từng là thiếu nữ vô tư vô lo, có dũng khí thẳng tiến chẳng lùi.
“Đi nghỉ ngơi thôi.” Thẩm Oanh xua tay nói.
Hai ngày kế tiếp, Bùi Duyên không có mặt trong phủ. Thanh Phong có tới vài lần, mang đến trái cây do cấp dưới của Bùi Duyên đem từ tây cảnh về tặng. Những loại này ít thấy ở kinh thành, ngay cả trong cung cũng không có thường xuyên. Thanh Phong còn đặc biệt nhấn mạnh, Bùi Duyên chưa hề nếm thử, ngoại trừ Thọ Khang Cư và Mộc Huy Đường, còn lại đều đưa đến viện Thẩm Oanh.
Thẩm Oanh không biết, Bùi Duyên đang trốn Vương thị hay thật sự bận rộn công vụ. Ở phương diện tình cảm, người này bày tỏ đơn giản trực tiếp. Nàng chẳng qua chỉ băng bó vết thương, lại như mở được cửa sổ tâm hồn hắn. Có thể không phải là tình yêu nam nữ, chắc là sự hồi đáp có qua có lại.
Ngày dự tiệc, Ngụy Lệnh Nghi phái Xuân Ngọc tới đón Thẩm Oanh. Thẩm Oanh ăn mặc vô cùng giản dị, cũng không đeo trang sức quý giá. Nàng không muốn làm người nổi bật, cố gắng làm bản thân mờ nhạt trong biển người.
Xuân Ngọc khách khí rất nhiều đối với Thẩm Oanh, còn nhắc nàng: “Hôm nay trong yến hội sẽ có nhiều quý phụ nhân, cô nương chỉ cần đi theo phu nhân, mọi việc có phu nhân phụ trách, chắc sẽ không có vấn đề gì. Thẩm gia nhị cô nương cũng sẽ có mặt, nếu cô nương có vật gì gởi về nhà thì mang theo.”
“Đa tạ Xuân Ngọc cô nương” Thẩm Oanh có chút ngạc nhiên trước thái độ thay đổi của nàng. Nhưng nha đầu này không giống những người âm trầm dối trá trong cung. Ít ra nàng trực tiếp tỏ thái độ, không giống đám người kia, chẳng biết khi nào sẽ đâm một dao sau lưng.
Thẩm Oanh không dám trông cậy vào Thẩm Dung. Không chừng nha đầu này vẫn còn hận nàng chuyện của hồi môn, không mặt nặng mày nhẹ với nàng là tốt rồi.
Tới trước cửa phủ, Ngụy Lệnh Nghi đã chờ nơi đó. Hôm nay nàng trang điểm kỹ một chút, mép tóc cuốn cao, mặc áo choàng da cáo, cúc áo mạ vàng khảm hoa, áo dài cổ cao kết hợp với váy mã diện.
Ngụy Lệnh Nghi nhìn Thẩm Oanh hơi kinh ngạc: “Ngươi ăn mặc quá đơn sắc giản dị!”
Nàng dẫn theo Thẩm Oanh là muốn nâng thân phận của Thẩm Oanh với các phu nhân. Bùi Duyên không có chính thê, một người thiếp thất tuy chưa viên phòng nhưng thân phận cũng không quá tệ. Nàng không biết do Thẩm Oanh không đoán được tâm ý của nàng hay chẳng qua là người quá giản dị. Mặc vậy đi dự tiệc chẳng hợp chút nào.
“Nếu ngươi không có xiêm y thích hợp…”
“Phu nhân, trước khi thiếp thân vào phủ, mẫu thân có may vài bộ xiêm y, căn bản là đủ dùng. Nhưng thiếp thân chỉ là thiếp thất, hôm nay phần lớn người dự tiệc là chính thất có thân phận cao quý. Thiếp thân may mắn được tham dự, nếu ăn mặc quá rêu rao lại làm người khác không vui, lúc đó lại gây phiền toái đến phủ và phu nhân. Cho nên thiếp thân mới chọn bộ xiêm y này.”
Ngụy Lệnh Nghi nghĩ nghĩ: “Ngươi nói cũng đúng. Nhưng Tạ phu nhân rất nhiệt tình hiếu khách, hòa nhã vui vẻ. Nàng đã mời ngươi thì sẽ sắp xếp êm xui, không có nhiễu loạn gì đâu. Không còn sớm nữa, chúng ta khởi hành thôi.”
Xuân Ngọc đỡ nàng bước vào xe ngựa. Thẩm Oanh cũng lên xe ngựa của mình.
Xe của nàng không cao rộng bằng xe Ngụy Lệnh Nghi, chỉ chứa được một người bên trong, hạ nhân chỉ có thể đi theo bên ngoài.
Ra khỏi cửa thành, xe chạy thẳng đường đến Hương Sơn. Vùng này có không ít các biệt viện của quan to hiển quý cho nên đường đi được tu sửa rộng rãi. Một con sông lớn trải dài mấy chục dặm dọc con đường, cây cối vờn quanh, còn có một vùng lớn trải cỏ dùng để đạp thanh (*) ngày xuân.
Xe ngựa bỗng dừng lại, Thẩm Oanh hỏi Dịch cô cô bên ngoài: “Sao lại dừng?”
Dịch cô cô trả lời: “Có chiếc xe ngựa ở lối rẽ phía trước, trên xe có một phụ nhân mỹ mạo đang hàn huyên với đại phu nhân, giống như đang nhường nhau chuyện ai đi trước. Cô nương cứ từ từ, chắc sẽ nói xong liền thôi.”
Thẩm Oanh vén mành nhìn thoáng bên ngoài, tức khắc nhận ra người đứng cạnh xe ngựa mặc áo da cáo đỏ thẩm đang tươi cười kia là Cao Nam Cẩm.
Nàng hơi hoảng, không nghĩ lại gặp nhanh thế, vội thả mành xuống.
Cao Nam Cẩm khách sáo vài câu với Ngụy Lệnh Nghi, đang định trở về xe ngựa thì nhìn thoáng chiếc xe ngựa phía sau, quay đầu hỏi: “Ngụy tỷ tỷ, thiếp thất của Hầu gia ngồi trong xe ngựa kia à?”
Ngụy Lệnh Nghi gật đầu: “Đúng vậy. Ta quên khuấy đi, để ta kêu nàng xuống…”
Cao Nam Cẩm liền cười: “Không sao. Nghe nói vị muội muội này vừa mới khỏe lại, nơi này gió lại to, chờ tới biệt viện sẽ gặp. Nếu tỷ tỷ đã nhường, ta không khách khí đi trước một chút, gặp lại tỷ tỷ ở biệt viện.”
Ngụy Lệnh Nghi nói: “Phu nhân khách khí rồi.”
Đoàn xe ngựa hoa lệ đi ngang qua trước. Xuân Ngọc đứng cạnh Ngụy Lệnh Nghi nói chuyện: “Sơn đạo phía trước chỉ có thể chạy một xe. Phu nhân và nàng ấy có phẩm cấp cáo mệnh tương đồng, ngài lại là chủ mẫu Hầu phủ, sao lại nhường?”
“Người ta nói chuyện khách khí, lại là chủ nhân yến hội lần này, chúng ta không cần vì việc này mà trở mặt. Nhường một chút chẳng mất mát gì.” Ngụy Lệnh Nghi xoay người, không để ý. Tuy Cao Nam Cẩm tỏ thân mật kêu tỷ muội, nhưng Ngụy Lệnh Nghi và nàng không có nhiều giao tình. Nàng biết Cao thị biết cách làm người, nếu không tiên Hoàng hậu không bị nàng ấy dỗ ngọt một cách dễ dàng.
Cao Nam Cẩm trở lại xe ngựa. Một người nam tử ngồi sau bàn thấp đang xem công văn. Ngón tay hắn thon dài, ngũ quan rất tuấn tú, mũi cao thẳng, làn da trắng nõn. Diện mạo thanh tuấn rõ là ôn nhu nhưng ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Cao Nam Cẩm ngồi đối diện, tay chống cằm, bộ dáng vô tư: “Lang quân thật đẹp.”
Tạ Vân Lãng trầm mặc xem công văn tựa như không nghe thấy.
Cao Nam Cẩm hứng thú bừng bừng tiếp tục nói: “Lang quân không hỏi vừa rồi gặp xe ngựa nhà ai à? Là xe ngựa phủ Tĩnh Viễn Hầu.”
Nàng tự hỏi tự đáp. Tạ Vân Lãng nhàn nhạt đáp: “Nàng đừng xen vào những chuyện có quan hệ với Tĩnh Viễn Hầu.”
Lần trước trên triều đình huyên náo chuyện Tĩnh Viễn Hầu giết tù binh, hai ngày sau những chuyện bát nháo đó bỗng nhiên lặng lẽ biến mất. Đều nói là do bố chính sử của Sơn Tây và Thiểm Tây dâng lên sổ con, tấu cặn kẽ chuyện tù binh, nguyên nhân là do dịch bệnh, để giữ mạng các tướng sĩ đành phải đem chôn những người bị nhiễm bệnh. Bởi thương vong quá nhiều, hố chôn hơn vạn người, khi truyền tới kinh thành lại biến thành đào hố giết tù binh nên gây tình trạng náo loạn.
Sự tình xảy ra hơn nửa năm trước, lúc này mới dâng sổ con làm sáng tỏ, chỉ có thể nói rằng chuyện này đã được vạch kế hoạch, bị người ta áp xuống.
Chỉ cần mượn chuyện này, Tĩnh Viễn Hầu liền tìm được ai là địch nhân trong triều, ai là người trung lập, phải nói thủ đoạn rất cao minh.
Cao Nam Cẩm nghiêng đầu, nhìn thẳng trượng phu, nhẹ nhàng nói: “Lang quân không hiếu kỳ chuyện Tĩnh Viễn Hầu coi trọng nữ nhân sao? Mọi người nói Tĩnh Viễn Hầu không màng danh lợi, không gần nữ sắc, nhưng thiếu chút nữa hắn nháo với Hoắc gia vì cô nương này. Ta nhờ người hỏi thăm mới biết, khuê danh của Thẩm gia tam cô nương giống A Oanh. Nàng cũng tên Thẩm Oanh.”
Tạ Vân Lãng nhíu mày, ngẩng đầu: “Nàng muốn làm gì?”
Cao Nam Cẩm khẽ mỉm cười, khóe mắt vương lệ: “Ta nhớ A Oanh, nhưng nàng không còn nữa. Ta muốn gặp cô nương này, biết đâu sẽ tìm được bóng dáng A Oanh trên người nàng? Lang quân có muốn gặp không? Nếu lúc trước chàng cưới nàng ấy, có lẽ nàng sẽ không chết sớm vậy. Cuộc sống trong hoàng thành quá khó khăn, chúng ta đều…”
“Cao Nam Cẩm!” Mu bàn tay Tạ Vân Lãng nổi đầy gân xanh, “Nàng nên biết chừng mực, nếu không hôm nay tự đi biệt viện!”
Trong xe ngựa an tĩnh chốc lát, Cao Nam Cẩm nhìn ngoài cửa sổ: “Lang quân, chàng đừng giận. Ta sợ, sợ Hoàng thượng trở mặt vô tình. Nhìn cách hắn đối xử An Quốc Công phủ, đối xử với A Oanh, một ngày nào đó sẽ đối phó chàng và Tạ gia. Ta chết không sao, ta chỉ lo chàng và hai đứa nhỏ…”
Tạ Vân Lãng nhắm mắt, tiếp tục cầm lên công văn, lãnh đạm nói: “Nàng đừng nhọc lòng chuyện trên triều. Ta biết chừng mực.”
Cao Nam Cẩm không nói nữa, khóe mắt lặng lẽ rơi dòng lệ.
——
(*) Đạp thanh: ý nói trai gái đi chơi xuân, dẫm lên cỏ xanh ngoài đồng
Ba người trong phòng không hẹn đều cùng nhìn Thẩm Oanh. Dịch cô cô nghiêm trang nói: “Cô nương đừng nói bậy. Chuyện đó là điều kiên kị.”
Thẩm Oanh cười tự giễu, nàng nói chuyện của chính mình cũng trở thành điều kiêng kị. Nhưng trong phòng chỉ có người của nàng, chẳng sợ ai nghe lỏm.
Thẩm Oanh biết Tạ Vân Lãng từ thưở thiếu thời.
Giống các nhân vật truyền kỳ, Tạ Vân Lãng là thần đồng. Ba tuổi thuộc thi văn, năm tuổi biết làm thơ. Sau tham gia khoa cử, thi một lần liền đậu Thám hoa. Vào mùa xuân tháng ba, thiếu niên tuấn tú đầu đội trâm hoa đi dạo phố cùng Trạng nguyên đã gây thương nhớ cho biết bao thiếu nữ kinh thành.
Thẩm Oanh thường nghe Cao Nam Cẩm kể về Tạ Vân Lãng, về văn chương, thi tập của hắn, đặc biệt hắn là cháu nội Tạ thái phó, được khen ngợi rất có phong phạm của tổ phụ. Có lần, Cao Nam Cẩm rủ nàng đi xem hội thơ ở một tửu lầu nào đó. Lần đầu thấy hắn, trong đầu lập tức hiện lên “Nhạt như triều quang phù với thủy, tĩnh như thanh phong sơ liễu sắc.”
Đúng là con cháu Tạ gia, cao quý thong dong, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Dù không xếp hạng nhất, tư chất và tài văn chương của hắn vẫn được mọi người ca ngợi.
Trở về nhà, Thẩm Oanh lập tức vẽ một bức tranh, mượn điển tích Mạnh phu tử vẽ người trong tranh lại là hắn. Đạp tuyết tìm mai, mai chưa nở, đứng lặng giữa tuyết chờ đợi hoa. Còn đem câu kia thoáng hiện trong đầu viết xuống giấy. Cao Nam Cẩm vô cùng thích bức tranh nên mượn ngắm mấy ngày. Nhưng bức tranh bị lạc mất, mãi không tìm được.
Thẩm Oanh thời niên thiếu rất kiêu ngạo, không làm học trò Tạ thái phó được thì muốn cùng với cháu nội của ông luận bàn thi thơ. Nàng không ngại lễ nghĩa liêm sỉ vờ ngẫu nhiên gặp mặt, giả bộ làm cô nương bình dân vì ngưỡng mộ Tạ Vân Lãng muốn cùng hắn thảo luận thi văn.
Tạ Vân Lãng đương nhiên không xem trọng nàng. Thẩm Oanh chẳng nản chí, theo đến tận nhà, hắn thấy phiền chán, sai tùy tùng đuổi nàng. Sau đó Tạ thủ phụ phát hiện thân phận của nàng, hiểu lầm nàng thích Tạ Vân Lãng. Thủ phụ tự mình tới gặp phụ thân, muốn vẹn toàn mối nhân duyên này. Phụ thân không trả lời, chẳng lâu sau gả nàng cho Lệ Vương, còn Tạ Vân Lãng cưới Cao Cẩm Nam.
“Cô nương, ngài sao vậy?” Hồng Lăng nhận ra cảm xúc của cô nương khác thường nên quan tâm hỏi han.
Thẩm Oanh lắc đầu. Những hoang đường thời niên thiếu đã phủ đầy bụi ở nơi sâu nhất của ký ức. Nàng cân nhắc hao tâm làm Hoàng hậu, không thể khóc, không thể cười to, không thể nói nhiều. Chút nữa đã quên, chính mình từng là thiếu nữ vô tư vô lo, có dũng khí thẳng tiến chẳng lùi.
“Đi nghỉ ngơi thôi.” Thẩm Oanh xua tay nói.
Hai ngày kế tiếp, Bùi Duyên không có mặt trong phủ. Thanh Phong có tới vài lần, mang đến trái cây do cấp dưới của Bùi Duyên đem từ tây cảnh về tặng. Những loại này ít thấy ở kinh thành, ngay cả trong cung cũng không có thường xuyên. Thanh Phong còn đặc biệt nhấn mạnh, Bùi Duyên chưa hề nếm thử, ngoại trừ Thọ Khang Cư và Mộc Huy Đường, còn lại đều đưa đến viện Thẩm Oanh.
Thẩm Oanh không biết, Bùi Duyên đang trốn Vương thị hay thật sự bận rộn công vụ. Ở phương diện tình cảm, người này bày tỏ đơn giản trực tiếp. Nàng chẳng qua chỉ băng bó vết thương, lại như mở được cửa sổ tâm hồn hắn. Có thể không phải là tình yêu nam nữ, chắc là sự hồi đáp có qua có lại.
Ngày dự tiệc, Ngụy Lệnh Nghi phái Xuân Ngọc tới đón Thẩm Oanh. Thẩm Oanh ăn mặc vô cùng giản dị, cũng không đeo trang sức quý giá. Nàng không muốn làm người nổi bật, cố gắng làm bản thân mờ nhạt trong biển người.
Xuân Ngọc khách khí rất nhiều đối với Thẩm Oanh, còn nhắc nàng: “Hôm nay trong yến hội sẽ có nhiều quý phụ nhân, cô nương chỉ cần đi theo phu nhân, mọi việc có phu nhân phụ trách, chắc sẽ không có vấn đề gì. Thẩm gia nhị cô nương cũng sẽ có mặt, nếu cô nương có vật gì gởi về nhà thì mang theo.”
“Đa tạ Xuân Ngọc cô nương” Thẩm Oanh có chút ngạc nhiên trước thái độ thay đổi của nàng. Nhưng nha đầu này không giống những người âm trầm dối trá trong cung. Ít ra nàng trực tiếp tỏ thái độ, không giống đám người kia, chẳng biết khi nào sẽ đâm một dao sau lưng.
Thẩm Oanh không dám trông cậy vào Thẩm Dung. Không chừng nha đầu này vẫn còn hận nàng chuyện của hồi môn, không mặt nặng mày nhẹ với nàng là tốt rồi.
Tới trước cửa phủ, Ngụy Lệnh Nghi đã chờ nơi đó. Hôm nay nàng trang điểm kỹ một chút, mép tóc cuốn cao, mặc áo choàng da cáo, cúc áo mạ vàng khảm hoa, áo dài cổ cao kết hợp với váy mã diện.
Ngụy Lệnh Nghi nhìn Thẩm Oanh hơi kinh ngạc: “Ngươi ăn mặc quá đơn sắc giản dị!”
Nàng dẫn theo Thẩm Oanh là muốn nâng thân phận của Thẩm Oanh với các phu nhân. Bùi Duyên không có chính thê, một người thiếp thất tuy chưa viên phòng nhưng thân phận cũng không quá tệ. Nàng không biết do Thẩm Oanh không đoán được tâm ý của nàng hay chẳng qua là người quá giản dị. Mặc vậy đi dự tiệc chẳng hợp chút nào.
“Nếu ngươi không có xiêm y thích hợp…”
“Phu nhân, trước khi thiếp thân vào phủ, mẫu thân có may vài bộ xiêm y, căn bản là đủ dùng. Nhưng thiếp thân chỉ là thiếp thất, hôm nay phần lớn người dự tiệc là chính thất có thân phận cao quý. Thiếp thân may mắn được tham dự, nếu ăn mặc quá rêu rao lại làm người khác không vui, lúc đó lại gây phiền toái đến phủ và phu nhân. Cho nên thiếp thân mới chọn bộ xiêm y này.”
Ngụy Lệnh Nghi nghĩ nghĩ: “Ngươi nói cũng đúng. Nhưng Tạ phu nhân rất nhiệt tình hiếu khách, hòa nhã vui vẻ. Nàng đã mời ngươi thì sẽ sắp xếp êm xui, không có nhiễu loạn gì đâu. Không còn sớm nữa, chúng ta khởi hành thôi.”
Xuân Ngọc đỡ nàng bước vào xe ngựa. Thẩm Oanh cũng lên xe ngựa của mình.
Xe của nàng không cao rộng bằng xe Ngụy Lệnh Nghi, chỉ chứa được một người bên trong, hạ nhân chỉ có thể đi theo bên ngoài.
Ra khỏi cửa thành, xe chạy thẳng đường đến Hương Sơn. Vùng này có không ít các biệt viện của quan to hiển quý cho nên đường đi được tu sửa rộng rãi. Một con sông lớn trải dài mấy chục dặm dọc con đường, cây cối vờn quanh, còn có một vùng lớn trải cỏ dùng để đạp thanh (*) ngày xuân.
Xe ngựa bỗng dừng lại, Thẩm Oanh hỏi Dịch cô cô bên ngoài: “Sao lại dừng?”
Dịch cô cô trả lời: “Có chiếc xe ngựa ở lối rẽ phía trước, trên xe có một phụ nhân mỹ mạo đang hàn huyên với đại phu nhân, giống như đang nhường nhau chuyện ai đi trước. Cô nương cứ từ từ, chắc sẽ nói xong liền thôi.”
Thẩm Oanh vén mành nhìn thoáng bên ngoài, tức khắc nhận ra người đứng cạnh xe ngựa mặc áo da cáo đỏ thẩm đang tươi cười kia là Cao Nam Cẩm.
Nàng hơi hoảng, không nghĩ lại gặp nhanh thế, vội thả mành xuống.
Cao Nam Cẩm khách sáo vài câu với Ngụy Lệnh Nghi, đang định trở về xe ngựa thì nhìn thoáng chiếc xe ngựa phía sau, quay đầu hỏi: “Ngụy tỷ tỷ, thiếp thất của Hầu gia ngồi trong xe ngựa kia à?”
Ngụy Lệnh Nghi gật đầu: “Đúng vậy. Ta quên khuấy đi, để ta kêu nàng xuống…”
Cao Nam Cẩm liền cười: “Không sao. Nghe nói vị muội muội này vừa mới khỏe lại, nơi này gió lại to, chờ tới biệt viện sẽ gặp. Nếu tỷ tỷ đã nhường, ta không khách khí đi trước một chút, gặp lại tỷ tỷ ở biệt viện.”
Ngụy Lệnh Nghi nói: “Phu nhân khách khí rồi.”
Đoàn xe ngựa hoa lệ đi ngang qua trước. Xuân Ngọc đứng cạnh Ngụy Lệnh Nghi nói chuyện: “Sơn đạo phía trước chỉ có thể chạy một xe. Phu nhân và nàng ấy có phẩm cấp cáo mệnh tương đồng, ngài lại là chủ mẫu Hầu phủ, sao lại nhường?”
“Người ta nói chuyện khách khí, lại là chủ nhân yến hội lần này, chúng ta không cần vì việc này mà trở mặt. Nhường một chút chẳng mất mát gì.” Ngụy Lệnh Nghi xoay người, không để ý. Tuy Cao Nam Cẩm tỏ thân mật kêu tỷ muội, nhưng Ngụy Lệnh Nghi và nàng không có nhiều giao tình. Nàng biết Cao thị biết cách làm người, nếu không tiên Hoàng hậu không bị nàng ấy dỗ ngọt một cách dễ dàng.
Cao Nam Cẩm trở lại xe ngựa. Một người nam tử ngồi sau bàn thấp đang xem công văn. Ngón tay hắn thon dài, ngũ quan rất tuấn tú, mũi cao thẳng, làn da trắng nõn. Diện mạo thanh tuấn rõ là ôn nhu nhưng ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Cao Nam Cẩm ngồi đối diện, tay chống cằm, bộ dáng vô tư: “Lang quân thật đẹp.”
Tạ Vân Lãng trầm mặc xem công văn tựa như không nghe thấy.
Cao Nam Cẩm hứng thú bừng bừng tiếp tục nói: “Lang quân không hỏi vừa rồi gặp xe ngựa nhà ai à? Là xe ngựa phủ Tĩnh Viễn Hầu.”
Nàng tự hỏi tự đáp. Tạ Vân Lãng nhàn nhạt đáp: “Nàng đừng xen vào những chuyện có quan hệ với Tĩnh Viễn Hầu.”
Lần trước trên triều đình huyên náo chuyện Tĩnh Viễn Hầu giết tù binh, hai ngày sau những chuyện bát nháo đó bỗng nhiên lặng lẽ biến mất. Đều nói là do bố chính sử của Sơn Tây và Thiểm Tây dâng lên sổ con, tấu cặn kẽ chuyện tù binh, nguyên nhân là do dịch bệnh, để giữ mạng các tướng sĩ đành phải đem chôn những người bị nhiễm bệnh. Bởi thương vong quá nhiều, hố chôn hơn vạn người, khi truyền tới kinh thành lại biến thành đào hố giết tù binh nên gây tình trạng náo loạn.
Sự tình xảy ra hơn nửa năm trước, lúc này mới dâng sổ con làm sáng tỏ, chỉ có thể nói rằng chuyện này đã được vạch kế hoạch, bị người ta áp xuống.
Chỉ cần mượn chuyện này, Tĩnh Viễn Hầu liền tìm được ai là địch nhân trong triều, ai là người trung lập, phải nói thủ đoạn rất cao minh.
Cao Nam Cẩm nghiêng đầu, nhìn thẳng trượng phu, nhẹ nhàng nói: “Lang quân không hiếu kỳ chuyện Tĩnh Viễn Hầu coi trọng nữ nhân sao? Mọi người nói Tĩnh Viễn Hầu không màng danh lợi, không gần nữ sắc, nhưng thiếu chút nữa hắn nháo với Hoắc gia vì cô nương này. Ta nhờ người hỏi thăm mới biết, khuê danh của Thẩm gia tam cô nương giống A Oanh. Nàng cũng tên Thẩm Oanh.”
Tạ Vân Lãng nhíu mày, ngẩng đầu: “Nàng muốn làm gì?”
Cao Nam Cẩm khẽ mỉm cười, khóe mắt vương lệ: “Ta nhớ A Oanh, nhưng nàng không còn nữa. Ta muốn gặp cô nương này, biết đâu sẽ tìm được bóng dáng A Oanh trên người nàng? Lang quân có muốn gặp không? Nếu lúc trước chàng cưới nàng ấy, có lẽ nàng sẽ không chết sớm vậy. Cuộc sống trong hoàng thành quá khó khăn, chúng ta đều…”
“Cao Nam Cẩm!” Mu bàn tay Tạ Vân Lãng nổi đầy gân xanh, “Nàng nên biết chừng mực, nếu không hôm nay tự đi biệt viện!”
Trong xe ngựa an tĩnh chốc lát, Cao Nam Cẩm nhìn ngoài cửa sổ: “Lang quân, chàng đừng giận. Ta sợ, sợ Hoàng thượng trở mặt vô tình. Nhìn cách hắn đối xử An Quốc Công phủ, đối xử với A Oanh, một ngày nào đó sẽ đối phó chàng và Tạ gia. Ta chết không sao, ta chỉ lo chàng và hai đứa nhỏ…”
Tạ Vân Lãng nhắm mắt, tiếp tục cầm lên công văn, lãnh đạm nói: “Nàng đừng nhọc lòng chuyện trên triều. Ta biết chừng mực.”
Cao Nam Cẩm không nói nữa, khóe mắt lặng lẽ rơi dòng lệ.
——
(*) Đạp thanh: ý nói trai gái đi chơi xuân, dẫm lên cỏ xanh ngoài đồng