Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
C102.txt
Editor: Trà Xanh
Sự việc Hoàng đế tạm dừng nửa tháng triều chính lập tức được lan truyền khắp kinh thành, mọi người sôi nổi suy đoán, vì sao Hoàng thượng vốn luôn siêng năng chính sự đột nhiên đổi tính. Người ngẫu nhiên biết nội tình cũng không dám lộ ra. Nếu để Hoàng thượng biết mình lắm miệng, có khi chết cũng không biết.
Bùi Duyên bị hoàng đế chỉ định đàm phán với đoàn sứ thần Thát Đát, bề ngoài thoạt nhìn như Hoàng thượng trọng dụng Tĩnh Viễn Hầu. Đàm phán ngày thứ nhất, bên Thát Đát đề xuất mở thêm hoạt động giao lưu ở biên giới. Hơn nữa hiện nay, cả hai nước có quân đội đóng quân trên biên giới của hai nước, vì tình hữu nghị của hai nước, bọn họ còn đề nghị quân đội rút lui năm dặm để bá tánh tự do sinh hoạt.
Theo quan điểm của Bùi Duyên, yêu cầu này không quá đáng. Mặc dù trải qua cuộc tranh đoạt hãn vị lần này, sinh lực của Thát Đát tổn thương rất nhiều, kỵ binh bọn họ vẫn có sức chiến đấu rất hiệu quả. Nghỉ ngơi, gia tăng dân cư nơi biên giới, không tùy tiện khơi mào chiến tranh, lui quân sẽ không dễ dàng nảy sinh xích mích và va chạm, đối với bá tánh địa phương cũng tốt hơn.
Hắn truyền đạt ý của Thát Đát cho Bùi Chương nhưng bị từ chối. Hắn cố gắng lần nữa nhưng Bùi Chương không nghe, trực tiếp đuổi hắn về.
Bùi Duyên trở về phủ, gọi Thanh Phong và Côn Luân đến nói chuyện hôm nay.
Thanh Phong nói: “Hoàng thượng thật kỳ quái. Nếu hắn không có thành ý đàm phán, vì sao kêu Hầu gia đón tiếp sứ thần Thát Đát? Đây không phải là muốn gài bẫy Hầu gia sao?”
Côn Luân lẩm bẩm: “Có lẽ Hoàng thượng sáng sớm định làm Hầu gia khó xử.”
Bùi Duyên cũng lờ mờ có cảm giác này. Đàm phán vì muốn sửa chữa, nếu hoàng đế biểu hiện thái độ có thể thương lượng, như vậy mọi việc đều dễ làm, cùng lắm thì Đại Nghiệp cũng đưa ra điều kiện có thể đổi lấy một số lợi ích, đôi bên đều vui vẻ.
Nhưng sự thật không phải thế.
“Hay là Gia hỏi Thẩm di nương thử? Có lẽ nàng biết.” Thanh Phong đề nghị. Hắn vốn cảm thấy chuyện của nam nhân không thể bàn với nữ nhân, nhưng các biểu hiện của Thẩm di nương sau khi vào phủ đã chứng minh nữ tử này cũng đủ thông minh và không giống người khác. Có lẽ nàng có thể giải quyết nghi ngờ trong lòng Hầu gia.
Bùi Duyên lắc đầu, hắn muốn Thẩm Oanh yên ổn dưỡng thai, không muốn làm phiền nàng những việc này. Hắn nói chuyện với Thanh Phong và Côn Luân xong thì đi thẳng đến Duyên Xuân Các. Thẩm Oanh đang thảo luận cách làm món tráng miệng với Lục La, chủ tớ bốn người ở trong phòng vừa nói vừa cười. Dường như thời điểm nghịch cảnh vừa nhập phủ hay là thời điểm thuận lợi bây giờ, nàng vĩnh viễn luôn bình thản thoải mái.
Về mặt này, Bùi Duyên tự thấy mình kém hơn nàng.
“Hầu gia.” Dịch cô cô nhìn thấy Bùi Duyên trước, lập tức hành lễ.
Hồng Lăng và Lục La cũng hành lễ, Thẩm Oanh muốn đứng dậy, Bùi Duyên đè tay nói: “Nàng cứ ngồi, đã nói không cần đa lễ.”
Thẩm Oanh ngồi yên, chỉ nhìn vẻ mặt Bùi Duyên và nói: “Hôm nay có vẻ Hầu gia đàm phán với đoàn sứ thần Thát Đát không thuận lợi à?”
Nàng hỏi thẳng.
Dịch cô cô dẫn hai nha hoàn lui ra để bọn họ có thể dễ dàng nói chuyện. Bùi Duyên thở dài: “Ta vốn không muốn nói chuyện này với nàng, sợ phiền nàng.”
Thẩm Oanh không quan tâm, mỉm cười: “Hầu gia nói chuyện khách khí quá. Nếu ngài nguyện ý nói với ta, ta đương nhiên muốn nghe. Biết đâu có thể giúp Hầu gia một chút.”
Bùi Duyên nói ngắn gọn rõ ràng những gì xảy ra hôm nay. Thẩm Oanh nghe xong rồi hỏi: “Hoàng thượng không nói cho ngài biết hắn muốn đạt được điều kiện gì sao?”
Trong quá khứ khi hai bên đàm phán hòa bình, quan viên được cử đi đàm phán sẽ nhận được chỉ thị của hoàng đế trước để biết điểm mấu chốt của cuộc đàm phán ở đâu, hoặc hoàng đế muốn đạt mục đích gì. Nhưng Hoàng thượng chỉ phái Bùi Duyên đến đàm phán với đoàn sứ thần Thát Đát, hoàn toàn không đề cập đến bất cứ điều gì khác, điều này rất kỳ quái. Làm sao Bùi Duyên có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Bùi Duyên có kinh nghiệm trên chiến trường và hiểu rõ các trận chiến, nhưng không thành thạo cách làm của quan văn, rõ ràng thiếu kinh nghiệm.
Thẩm Oanh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, khẽ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ. Hai bên vừa đình chiến, tuy rằng mấy năm nay không có chiến tranh quy mô lớn, nhưng ở biên giới có xảy ra xích mích, không thể coi là thái bình. Thát Đát phái đoàn sứ thần đến, còn để Tứ vương tử dẫn đầu, rõ ràng bày tỏ thành ý vô cùng.
Nhưng Bùi Chương dường như không theo mà có tính toán khác. Thủ đoạn quen thuộc của hắn mỗi khi muốn động thủ với người nào là, bề ngoài sẽ im lặng, khiến người nọ tự mắc lỗi, sau đó thuận tay loại bỏ.
Lúc trước vài hoàng huynh của hắn đều bị loại bỏ một cách lặng lẽ như vậy.
“Hầu gia nhất định phải đề phòng Hoàng thượng.” Thẩm Oanh nói, “Những ngày đoàn sứ thần Thát Đát ở kinh thành, ngoại trừ trường hợp công khai gặp mặt, ngài và Tứ vương tử nên giữ khoảng cách trong chuyện riêng tư. Ta cảm thấy trong nửa tháng này sẽ có chuyện lớn xảy ra, ngài phải cẩn thận đối phó, đừng để người khác bắt lỗi. Ngài đừng quan tâm thái độ của Hoàng thượng đối với Thát Đát.”
“Ý của nàng là, Hoàng thượng có thể không để bọn họ đi?” Bùi Duyên nhíu mày hỏi, “Sao hắn có thể làm chuyện này được!”
Thẩm Oanh lắc đầu, làm động tác im lặng, nắm chặt tay Bùi Duyên.
Đây chỉ là suy đoán của nàng, nàng không dám nghĩ sâu hơn.
“Hầu gia hứa với ta, bất kể Hoàng thượng làm gì, ngài cũng không phản đối, càng không cần có hành động gì. Đây là vì tốt cho ngài.”
Bùi Duyên không thể tưởng tượng được hậu quả của việc làm này, nhưng nhìn đôi mắt sáng rực của Thẩm Oanh, hắn không cách nào từ chối. Không khí có chút lắng đọng, hai người đều trầm mặc một đỗi, Bùi Duyên mở miệng trước phá vỡ sự bế tắc: “Hôm nay ta nhìn thấy Hoắc Lục trong cung. Bộ dạng hắn vui vẻ như nóng lòng đi dành công. Bên cạnh có một người bị trói, mặt mũi sưng vù, nhìn y phục giống như người gác cổng của nơi phong nguyệt.”
Thẩm Oanh nghe nơi phong nguyệt tự nhiên nghĩ đến Lam Yên. Tuy không biết hai việc này có liên quan hay không, nếu để Bùi Chương biết Lam Yên còn sống, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng. Thẩm Oanh quyết định cho người đến Ca Nguyệt Phường báo tin.
Nàng và Lam Yên không quá thân thiết, nhưng lúc trước Bùi Chương đuổi tận giết tuyệt huynh đệ mình, nàng là thê tử của Bùi Chương, Hoàng hậu của một nước lại không khuyên câu nào nên trong lòng có chút áy náy.
Hơn nữa Lam Yên chỉ là một nữ nhân, cuộc chiến giữa các nam nhân lại liên lụy đến người vô tội như nàng. Thẩm Oanh nghĩ, nếu lúc trước Bùi Chương là người thua, không biết mình sẽ ra sao nên có chút xúc động trong lòng.
Nàng lấy cớ đến nhà bếp xem Lục La nấu ăn, gọi Dịch cô cô ra hành lang: “Lý phúc gia lạ mặt, ngươi kêu nàng đến Ca Nguyệt Lâu báo tin.”
“Cô nương, đã xảy ra chuyện gì?” Dịch cô cô khó hiểu hỏi.
Thẩm Oanh không muốn nhiều lời: “Ngươi cứ để cho bọn họ nhắn với chủ nhân, kiểm tra trong lâu có ai mất tích không. Nói như vậy là được rồi.”
Dịch cô cô gật đầu, xoay người đi làm.
Thẩm Oanh nhìn theo bóng dáng Dịch cô cô rời đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh xa xa không một gợn mây. Hy vọng nàng nghĩ nhiều, Lam Yên không phải đến tìm Bùi Chương để trả thù, mà Bùi Chương cũng sẽ không biết sự tồn tại của Lam Yên. Mọi việc đều là nàng lo lắng vô căn cứ.
Không lâu sau, Lam Yên đang chơi cờ một mình trong phòng thì nhận được tin nhắn của Thẩm Oanh, nàng hơi sững sờ một chút.
“Ai nói với ngươi điều này?” Nàng hỏi.
Người báo tin bên ngoài bình phong lắc đầu: “Bà tử kia nhìn lạ mắt, hỏi bà từ phủ nào, bà không chịu nói, chỉ cần tiểu nhân nói cho ngài những lời này.”
“Đi kêu quản sự kiểm tra trong lâu rốt cuộc thiếu ai.” Lam Yên đặt một con cờ đen xuống, cờ đen lập tức hình thành xu hướng vây quanh cờ trắng.
Người nọ nghe lệnh rời đi, không lâu sau, quản sự phía trước tự mình tới bẩm báo: “Phu nhân, không ổn rồi, phía trước đúng là có một quy nô gác cổng bị mất tích. Hôm qua Hoắc Lục công tử đến, bí mật cầm theo một bức vẽ hỏi khắp nơi, chúng ta không để ý. Ai ngờ hắn thừa dịp người chưa chuẩn bị, bắt quy nô kia đi.”
Lam Yên hỏi: “Quy nô kia biết điều gì?”
“Hắn chỉ là người gác cổng, nhưng thật ra hắn đã gặp người của ngự dược phòng trong cung kia, còn nói với hắn mấy câu.”
Lam Yên bấm quân cờ, cẩu hoàng đế quả nhiên không yên tâm, để kẻ vô dụng như Hoắc Lục công tử làm thám tử khiến bọn họ bất cẩn bỏ qua. Người đến báo tin hôm nay làm sao biết chuyện này? Người này có liên hệ với hoàng cung, dường như biết nàng định làm gì hoặc là biết thân phận của nàng, cho nên mới phái người đến nhắc nhở nàng.
Điều này làm nàng lạnh cả sống lưng còn hơn đối phó với cẩu hoàng đế, đối phương có địa vị gì? Chẳng lẽ năm đó người không chết không chỉ mình nàng mà còn có người khác?
“Đừng để ý quy nô kia, ta sẽ đi ngoại thành tránh ngọn gió đầu sóng, nơi này giao cho các ngươi.”
Ở Ca Nguyệt Phường, ngoại trừ thân tín của Lam Yên, những người khác không biết chủ nhân là ai. Những người thân tín này được Lam Yên đặc biệt tuyển chọn, họ có thù không đội trời chung với hoàng đế nên sẽ không phản bội nàng. Chỉ cần Lam Yên không ở đây, cho dù Cẩm Y Vệ tới cũng không tìm được dấu vết gì. Người như nàng cả ngày đứng mũi chịu sào sẽ không dễ dàng để lộ nhược điểm cho kẻ thù.
Tuy nhiên Bùi Chương có lòng dạ hiểm độc hơn suy nghĩ của nàng, càng khó đối phó.
Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ không điều tra được gì từ một người quản lý thuốc nho nhỏ, không ngờ cũng lần được tới đây.
Hoắc Văn Tiến dẫn Phùng Miểu và một đội Cẩm Y Vệ lao vào Ca Nguyệt Phường, các cô nương và những người khách chạy trốn khắp nơi đều bị bọn họ bắt, Phùng Miểu rất quen thuộc với vài khách nhưng giả vờ không nhìn thấy họ.
Hoắc Văn Tiến uất ức hai mươi mấy năm, lần đầu tiên thấy mình rất oai, nhìn trái nhìn phải nói: “Cẩm Y Vệ đang phá án, các ngươi ngoan ngoãn hợp tác sẽ không làm các ngươi bị thương.”
Một lúc sau, một đám người chờ đều bị bắt quỳ dưới đất, cô nương trong lâu ở một bên, khách tới mua vui ở một bên. Phùng Miểu giũ bức vẽ ra và hỏi: “Ai đã gặp người này? Tự mình đứng lên, những người khác có thể rời đi.”
Mọi người trên mặt đất ngẩng đầu nhìn kỹ bức vẽ, đa số đều lắc đầu.
Hoắc Văn Tiến dựa hơi dọa nạt: “Có người báo thằng nhãi này thường xuyên đến đây, ta không tin không ai trong các ngươi chưa từng gặp! Biết mà không báo thì tội càng nặng!”
Phùng Miểu nghiêng đầu nhìn hắn, khó chịu vì hắn chen vào nói nhưng vì thân phận của hắn nên không nổi giận.
“Không ai nói thì ta sẽ đưa tất cả các ngươi về thẩm vấn.” Phùng Miểu nói.
Mọi người liên tục kêu oan, Cẩm Y Vệ là nơi thế nào? Đi vào không chết thì cũng bị lột da. Hơn nữa ở đây còn có vài nhân vật có uy tín danh dự trong kinh thành, truyền ra ngoài hoặc bị trong nhà biết, sau này còn mặt mũi nào đi lại trong kinh thành?
Đúng lúc này, trong đám người đang quỳ cuối cùng có một cô nương rụt rè nói: “Hắn, hắn tới để tìm ta.”
Phùng Miểu nhìn nàng, rồi nhìn Hoắc Văn Tiến, chẳng phải nói rằng kẻ quản lý thuốc kia không có cô nương thân mật ở Ca Nguyệt Phường hay sao? Vậy cô nương này ở đâu chui ra?
Hoắc Văn Tiến cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nghĩ không ai dám chủ động khiêu khích Cẩm Y Vệ, vẫn nên đưa cô nương này đi hỏi một câu.
“Đưa nàng đến đây.” Phùng Miểu ra hiệu thuộc hạ dẫn cô nương kia đến phòng bên cạnh. Theo lời cô nương này, gã quản lý thuốc kia đến Ca Nguyệt Phường tìm nàng uống rượu, than thở bản thân thất bại trong cuộc sống. Hắn nói bậc cha chú vốn ở trong vương phủ nào đó, hắn cũng có tương lai khá tốt. Sau đó vị vương kia thất bại, phụ thân chết, hắn cũng bị liên lụy, cuối cùng đến làm trong ngự dược phòng dưới Thái Y Viện. Hắn không cam lòng và muốn chứng minh bản thân.
Câu chuyện này nghe có vẻ hợp lý, cũng không có sơ hở gì.
Phùng Miểu đột nhiên hỏi: “Người này thuận tay trái phải không?”
Cô nương ngớ người, nhỏ giọng trả lời: “Thường thấy hắn cầm chén rượu bằng tay trái, không biết có thuận tay trái hay không. Phần lớn hắn tới tìm nô gia để than thở chứ không qua đêm.”
Phùng Miểu phất tay cho cô nương đi ra ngoài.
Hoắc Văn Tiến luôn ở bên cạnh nghe, cảm thấy chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nổi tiếng cũng chỉ vậy, dăm ba câu là thả người nên sốt ruột nói: “Đại nhân, ngài cứ để nàng đi vậy à? Nếu nàng nói dối thì sao? Nên hỏi rõ ràng chứ.”
Phùng Miểu từ tốn nói: “Nàng nói dối. Bởi vì nàng hoàn toàn không quen kẻ quản lý thuốc kia.”
“Hở?” Hoắc Văn Tiến không phản ứng kịp. Vừa rồi Phùng Miểu lừa nàng?
“Chúng ta đã rút dây động rừng, đối phương vô cùng xảo quyệt, giấu mình rất kỹ, vậy mà còn sai người ra đầu thú, chắc đã biết chúng ta sẽ đến nên chuẩn bị trước. Hôm nay giam nàng cũng vô dụng, chúng ta thu binh trước.” Phùng Miểu đứng lên, “Ta sẽ phái người tiếp tục nhìn chằm chằm nơi này.”
Hoắc Văn Tiến cảm thấy mình không đủ thông minh, chẳng trách gả này từ một người bình dân có thể ngồi vào vị trí hiện tại, thậm chí sau khi đường huynh Phùng Ấp xảy ra chuyện vẫn còn được Hoàng thượng trọng dụng, quả nhiên rất lợi hại.
Cẩm Y Vệ giả vờ kiểm tra một lúc, lật từng phòng trong lâu, sau đó mới rời đi. Hôm nay Ca Nguyệt Phường xảy ra chuyện, không thể kinh doanh nên tiễn tất cả khách đi.
Xong việc, cô nương kia tìm quản sự nói với hắn: “E rằng nô gia không lừa được bọn họ. Đặc biệt là vị chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ kia, hạ gục nô gia chỉ bằng một câu hỏi.”
Quản sự gật đầu: “Ngươi đã vất vả rồi, ta sẽ báo với chủ nhân.”
Sự việc Hoàng đế tạm dừng nửa tháng triều chính lập tức được lan truyền khắp kinh thành, mọi người sôi nổi suy đoán, vì sao Hoàng thượng vốn luôn siêng năng chính sự đột nhiên đổi tính. Người ngẫu nhiên biết nội tình cũng không dám lộ ra. Nếu để Hoàng thượng biết mình lắm miệng, có khi chết cũng không biết.
Bùi Duyên bị hoàng đế chỉ định đàm phán với đoàn sứ thần Thát Đát, bề ngoài thoạt nhìn như Hoàng thượng trọng dụng Tĩnh Viễn Hầu. Đàm phán ngày thứ nhất, bên Thát Đát đề xuất mở thêm hoạt động giao lưu ở biên giới. Hơn nữa hiện nay, cả hai nước có quân đội đóng quân trên biên giới của hai nước, vì tình hữu nghị của hai nước, bọn họ còn đề nghị quân đội rút lui năm dặm để bá tánh tự do sinh hoạt.
Theo quan điểm của Bùi Duyên, yêu cầu này không quá đáng. Mặc dù trải qua cuộc tranh đoạt hãn vị lần này, sinh lực của Thát Đát tổn thương rất nhiều, kỵ binh bọn họ vẫn có sức chiến đấu rất hiệu quả. Nghỉ ngơi, gia tăng dân cư nơi biên giới, không tùy tiện khơi mào chiến tranh, lui quân sẽ không dễ dàng nảy sinh xích mích và va chạm, đối với bá tánh địa phương cũng tốt hơn.
Hắn truyền đạt ý của Thát Đát cho Bùi Chương nhưng bị từ chối. Hắn cố gắng lần nữa nhưng Bùi Chương không nghe, trực tiếp đuổi hắn về.
Bùi Duyên trở về phủ, gọi Thanh Phong và Côn Luân đến nói chuyện hôm nay.
Thanh Phong nói: “Hoàng thượng thật kỳ quái. Nếu hắn không có thành ý đàm phán, vì sao kêu Hầu gia đón tiếp sứ thần Thát Đát? Đây không phải là muốn gài bẫy Hầu gia sao?”
Côn Luân lẩm bẩm: “Có lẽ Hoàng thượng sáng sớm định làm Hầu gia khó xử.”
Bùi Duyên cũng lờ mờ có cảm giác này. Đàm phán vì muốn sửa chữa, nếu hoàng đế biểu hiện thái độ có thể thương lượng, như vậy mọi việc đều dễ làm, cùng lắm thì Đại Nghiệp cũng đưa ra điều kiện có thể đổi lấy một số lợi ích, đôi bên đều vui vẻ.
Nhưng sự thật không phải thế.
“Hay là Gia hỏi Thẩm di nương thử? Có lẽ nàng biết.” Thanh Phong đề nghị. Hắn vốn cảm thấy chuyện của nam nhân không thể bàn với nữ nhân, nhưng các biểu hiện của Thẩm di nương sau khi vào phủ đã chứng minh nữ tử này cũng đủ thông minh và không giống người khác. Có lẽ nàng có thể giải quyết nghi ngờ trong lòng Hầu gia.
Bùi Duyên lắc đầu, hắn muốn Thẩm Oanh yên ổn dưỡng thai, không muốn làm phiền nàng những việc này. Hắn nói chuyện với Thanh Phong và Côn Luân xong thì đi thẳng đến Duyên Xuân Các. Thẩm Oanh đang thảo luận cách làm món tráng miệng với Lục La, chủ tớ bốn người ở trong phòng vừa nói vừa cười. Dường như thời điểm nghịch cảnh vừa nhập phủ hay là thời điểm thuận lợi bây giờ, nàng vĩnh viễn luôn bình thản thoải mái.
Về mặt này, Bùi Duyên tự thấy mình kém hơn nàng.
“Hầu gia.” Dịch cô cô nhìn thấy Bùi Duyên trước, lập tức hành lễ.
Hồng Lăng và Lục La cũng hành lễ, Thẩm Oanh muốn đứng dậy, Bùi Duyên đè tay nói: “Nàng cứ ngồi, đã nói không cần đa lễ.”
Thẩm Oanh ngồi yên, chỉ nhìn vẻ mặt Bùi Duyên và nói: “Hôm nay có vẻ Hầu gia đàm phán với đoàn sứ thần Thát Đát không thuận lợi à?”
Nàng hỏi thẳng.
Dịch cô cô dẫn hai nha hoàn lui ra để bọn họ có thể dễ dàng nói chuyện. Bùi Duyên thở dài: “Ta vốn không muốn nói chuyện này với nàng, sợ phiền nàng.”
Thẩm Oanh không quan tâm, mỉm cười: “Hầu gia nói chuyện khách khí quá. Nếu ngài nguyện ý nói với ta, ta đương nhiên muốn nghe. Biết đâu có thể giúp Hầu gia một chút.”
Bùi Duyên nói ngắn gọn rõ ràng những gì xảy ra hôm nay. Thẩm Oanh nghe xong rồi hỏi: “Hoàng thượng không nói cho ngài biết hắn muốn đạt được điều kiện gì sao?”
Trong quá khứ khi hai bên đàm phán hòa bình, quan viên được cử đi đàm phán sẽ nhận được chỉ thị của hoàng đế trước để biết điểm mấu chốt của cuộc đàm phán ở đâu, hoặc hoàng đế muốn đạt mục đích gì. Nhưng Hoàng thượng chỉ phái Bùi Duyên đến đàm phán với đoàn sứ thần Thát Đát, hoàn toàn không đề cập đến bất cứ điều gì khác, điều này rất kỳ quái. Làm sao Bùi Duyên có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Bùi Duyên có kinh nghiệm trên chiến trường và hiểu rõ các trận chiến, nhưng không thành thạo cách làm của quan văn, rõ ràng thiếu kinh nghiệm.
Thẩm Oanh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, khẽ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ. Hai bên vừa đình chiến, tuy rằng mấy năm nay không có chiến tranh quy mô lớn, nhưng ở biên giới có xảy ra xích mích, không thể coi là thái bình. Thát Đát phái đoàn sứ thần đến, còn để Tứ vương tử dẫn đầu, rõ ràng bày tỏ thành ý vô cùng.
Nhưng Bùi Chương dường như không theo mà có tính toán khác. Thủ đoạn quen thuộc của hắn mỗi khi muốn động thủ với người nào là, bề ngoài sẽ im lặng, khiến người nọ tự mắc lỗi, sau đó thuận tay loại bỏ.
Lúc trước vài hoàng huynh của hắn đều bị loại bỏ một cách lặng lẽ như vậy.
“Hầu gia nhất định phải đề phòng Hoàng thượng.” Thẩm Oanh nói, “Những ngày đoàn sứ thần Thát Đát ở kinh thành, ngoại trừ trường hợp công khai gặp mặt, ngài và Tứ vương tử nên giữ khoảng cách trong chuyện riêng tư. Ta cảm thấy trong nửa tháng này sẽ có chuyện lớn xảy ra, ngài phải cẩn thận đối phó, đừng để người khác bắt lỗi. Ngài đừng quan tâm thái độ của Hoàng thượng đối với Thát Đát.”
“Ý của nàng là, Hoàng thượng có thể không để bọn họ đi?” Bùi Duyên nhíu mày hỏi, “Sao hắn có thể làm chuyện này được!”
Thẩm Oanh lắc đầu, làm động tác im lặng, nắm chặt tay Bùi Duyên.
Đây chỉ là suy đoán của nàng, nàng không dám nghĩ sâu hơn.
“Hầu gia hứa với ta, bất kể Hoàng thượng làm gì, ngài cũng không phản đối, càng không cần có hành động gì. Đây là vì tốt cho ngài.”
Bùi Duyên không thể tưởng tượng được hậu quả của việc làm này, nhưng nhìn đôi mắt sáng rực của Thẩm Oanh, hắn không cách nào từ chối. Không khí có chút lắng đọng, hai người đều trầm mặc một đỗi, Bùi Duyên mở miệng trước phá vỡ sự bế tắc: “Hôm nay ta nhìn thấy Hoắc Lục trong cung. Bộ dạng hắn vui vẻ như nóng lòng đi dành công. Bên cạnh có một người bị trói, mặt mũi sưng vù, nhìn y phục giống như người gác cổng của nơi phong nguyệt.”
Thẩm Oanh nghe nơi phong nguyệt tự nhiên nghĩ đến Lam Yên. Tuy không biết hai việc này có liên quan hay không, nếu để Bùi Chương biết Lam Yên còn sống, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng. Thẩm Oanh quyết định cho người đến Ca Nguyệt Phường báo tin.
Nàng và Lam Yên không quá thân thiết, nhưng lúc trước Bùi Chương đuổi tận giết tuyệt huynh đệ mình, nàng là thê tử của Bùi Chương, Hoàng hậu của một nước lại không khuyên câu nào nên trong lòng có chút áy náy.
Hơn nữa Lam Yên chỉ là một nữ nhân, cuộc chiến giữa các nam nhân lại liên lụy đến người vô tội như nàng. Thẩm Oanh nghĩ, nếu lúc trước Bùi Chương là người thua, không biết mình sẽ ra sao nên có chút xúc động trong lòng.
Nàng lấy cớ đến nhà bếp xem Lục La nấu ăn, gọi Dịch cô cô ra hành lang: “Lý phúc gia lạ mặt, ngươi kêu nàng đến Ca Nguyệt Lâu báo tin.”
“Cô nương, đã xảy ra chuyện gì?” Dịch cô cô khó hiểu hỏi.
Thẩm Oanh không muốn nhiều lời: “Ngươi cứ để cho bọn họ nhắn với chủ nhân, kiểm tra trong lâu có ai mất tích không. Nói như vậy là được rồi.”
Dịch cô cô gật đầu, xoay người đi làm.
Thẩm Oanh nhìn theo bóng dáng Dịch cô cô rời đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh xa xa không một gợn mây. Hy vọng nàng nghĩ nhiều, Lam Yên không phải đến tìm Bùi Chương để trả thù, mà Bùi Chương cũng sẽ không biết sự tồn tại của Lam Yên. Mọi việc đều là nàng lo lắng vô căn cứ.
Không lâu sau, Lam Yên đang chơi cờ một mình trong phòng thì nhận được tin nhắn của Thẩm Oanh, nàng hơi sững sờ một chút.
“Ai nói với ngươi điều này?” Nàng hỏi.
Người báo tin bên ngoài bình phong lắc đầu: “Bà tử kia nhìn lạ mắt, hỏi bà từ phủ nào, bà không chịu nói, chỉ cần tiểu nhân nói cho ngài những lời này.”
“Đi kêu quản sự kiểm tra trong lâu rốt cuộc thiếu ai.” Lam Yên đặt một con cờ đen xuống, cờ đen lập tức hình thành xu hướng vây quanh cờ trắng.
Người nọ nghe lệnh rời đi, không lâu sau, quản sự phía trước tự mình tới bẩm báo: “Phu nhân, không ổn rồi, phía trước đúng là có một quy nô gác cổng bị mất tích. Hôm qua Hoắc Lục công tử đến, bí mật cầm theo một bức vẽ hỏi khắp nơi, chúng ta không để ý. Ai ngờ hắn thừa dịp người chưa chuẩn bị, bắt quy nô kia đi.”
Lam Yên hỏi: “Quy nô kia biết điều gì?”
“Hắn chỉ là người gác cổng, nhưng thật ra hắn đã gặp người của ngự dược phòng trong cung kia, còn nói với hắn mấy câu.”
Lam Yên bấm quân cờ, cẩu hoàng đế quả nhiên không yên tâm, để kẻ vô dụng như Hoắc Lục công tử làm thám tử khiến bọn họ bất cẩn bỏ qua. Người đến báo tin hôm nay làm sao biết chuyện này? Người này có liên hệ với hoàng cung, dường như biết nàng định làm gì hoặc là biết thân phận của nàng, cho nên mới phái người đến nhắc nhở nàng.
Điều này làm nàng lạnh cả sống lưng còn hơn đối phó với cẩu hoàng đế, đối phương có địa vị gì? Chẳng lẽ năm đó người không chết không chỉ mình nàng mà còn có người khác?
“Đừng để ý quy nô kia, ta sẽ đi ngoại thành tránh ngọn gió đầu sóng, nơi này giao cho các ngươi.”
Ở Ca Nguyệt Phường, ngoại trừ thân tín của Lam Yên, những người khác không biết chủ nhân là ai. Những người thân tín này được Lam Yên đặc biệt tuyển chọn, họ có thù không đội trời chung với hoàng đế nên sẽ không phản bội nàng. Chỉ cần Lam Yên không ở đây, cho dù Cẩm Y Vệ tới cũng không tìm được dấu vết gì. Người như nàng cả ngày đứng mũi chịu sào sẽ không dễ dàng để lộ nhược điểm cho kẻ thù.
Tuy nhiên Bùi Chương có lòng dạ hiểm độc hơn suy nghĩ của nàng, càng khó đối phó.
Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ không điều tra được gì từ một người quản lý thuốc nho nhỏ, không ngờ cũng lần được tới đây.
Hoắc Văn Tiến dẫn Phùng Miểu và một đội Cẩm Y Vệ lao vào Ca Nguyệt Phường, các cô nương và những người khách chạy trốn khắp nơi đều bị bọn họ bắt, Phùng Miểu rất quen thuộc với vài khách nhưng giả vờ không nhìn thấy họ.
Hoắc Văn Tiến uất ức hai mươi mấy năm, lần đầu tiên thấy mình rất oai, nhìn trái nhìn phải nói: “Cẩm Y Vệ đang phá án, các ngươi ngoan ngoãn hợp tác sẽ không làm các ngươi bị thương.”
Một lúc sau, một đám người chờ đều bị bắt quỳ dưới đất, cô nương trong lâu ở một bên, khách tới mua vui ở một bên. Phùng Miểu giũ bức vẽ ra và hỏi: “Ai đã gặp người này? Tự mình đứng lên, những người khác có thể rời đi.”
Mọi người trên mặt đất ngẩng đầu nhìn kỹ bức vẽ, đa số đều lắc đầu.
Hoắc Văn Tiến dựa hơi dọa nạt: “Có người báo thằng nhãi này thường xuyên đến đây, ta không tin không ai trong các ngươi chưa từng gặp! Biết mà không báo thì tội càng nặng!”
Phùng Miểu nghiêng đầu nhìn hắn, khó chịu vì hắn chen vào nói nhưng vì thân phận của hắn nên không nổi giận.
“Không ai nói thì ta sẽ đưa tất cả các ngươi về thẩm vấn.” Phùng Miểu nói.
Mọi người liên tục kêu oan, Cẩm Y Vệ là nơi thế nào? Đi vào không chết thì cũng bị lột da. Hơn nữa ở đây còn có vài nhân vật có uy tín danh dự trong kinh thành, truyền ra ngoài hoặc bị trong nhà biết, sau này còn mặt mũi nào đi lại trong kinh thành?
Đúng lúc này, trong đám người đang quỳ cuối cùng có một cô nương rụt rè nói: “Hắn, hắn tới để tìm ta.”
Phùng Miểu nhìn nàng, rồi nhìn Hoắc Văn Tiến, chẳng phải nói rằng kẻ quản lý thuốc kia không có cô nương thân mật ở Ca Nguyệt Phường hay sao? Vậy cô nương này ở đâu chui ra?
Hoắc Văn Tiến cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nghĩ không ai dám chủ động khiêu khích Cẩm Y Vệ, vẫn nên đưa cô nương này đi hỏi một câu.
“Đưa nàng đến đây.” Phùng Miểu ra hiệu thuộc hạ dẫn cô nương kia đến phòng bên cạnh. Theo lời cô nương này, gã quản lý thuốc kia đến Ca Nguyệt Phường tìm nàng uống rượu, than thở bản thân thất bại trong cuộc sống. Hắn nói bậc cha chú vốn ở trong vương phủ nào đó, hắn cũng có tương lai khá tốt. Sau đó vị vương kia thất bại, phụ thân chết, hắn cũng bị liên lụy, cuối cùng đến làm trong ngự dược phòng dưới Thái Y Viện. Hắn không cam lòng và muốn chứng minh bản thân.
Câu chuyện này nghe có vẻ hợp lý, cũng không có sơ hở gì.
Phùng Miểu đột nhiên hỏi: “Người này thuận tay trái phải không?”
Cô nương ngớ người, nhỏ giọng trả lời: “Thường thấy hắn cầm chén rượu bằng tay trái, không biết có thuận tay trái hay không. Phần lớn hắn tới tìm nô gia để than thở chứ không qua đêm.”
Phùng Miểu phất tay cho cô nương đi ra ngoài.
Hoắc Văn Tiến luôn ở bên cạnh nghe, cảm thấy chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nổi tiếng cũng chỉ vậy, dăm ba câu là thả người nên sốt ruột nói: “Đại nhân, ngài cứ để nàng đi vậy à? Nếu nàng nói dối thì sao? Nên hỏi rõ ràng chứ.”
Phùng Miểu từ tốn nói: “Nàng nói dối. Bởi vì nàng hoàn toàn không quen kẻ quản lý thuốc kia.”
“Hở?” Hoắc Văn Tiến không phản ứng kịp. Vừa rồi Phùng Miểu lừa nàng?
“Chúng ta đã rút dây động rừng, đối phương vô cùng xảo quyệt, giấu mình rất kỹ, vậy mà còn sai người ra đầu thú, chắc đã biết chúng ta sẽ đến nên chuẩn bị trước. Hôm nay giam nàng cũng vô dụng, chúng ta thu binh trước.” Phùng Miểu đứng lên, “Ta sẽ phái người tiếp tục nhìn chằm chằm nơi này.”
Hoắc Văn Tiến cảm thấy mình không đủ thông minh, chẳng trách gả này từ một người bình dân có thể ngồi vào vị trí hiện tại, thậm chí sau khi đường huynh Phùng Ấp xảy ra chuyện vẫn còn được Hoàng thượng trọng dụng, quả nhiên rất lợi hại.
Cẩm Y Vệ giả vờ kiểm tra một lúc, lật từng phòng trong lâu, sau đó mới rời đi. Hôm nay Ca Nguyệt Phường xảy ra chuyện, không thể kinh doanh nên tiễn tất cả khách đi.
Xong việc, cô nương kia tìm quản sự nói với hắn: “E rằng nô gia không lừa được bọn họ. Đặc biệt là vị chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ kia, hạ gục nô gia chỉ bằng một câu hỏi.”
Quản sự gật đầu: “Ngươi đã vất vả rồi, ta sẽ báo với chủ nhân.”