Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
"Diing doong!"
Tiếng chuông cửa vang lên đều đều, Shukasa sốt ruột đứng nhìn vào bên trong biệt thự Lavender.
Anh nhìn xuống đồng hồ, đã 11 giờ khuya, chẳng hiểu đầu óc anh nghĩ gì mà lại phóng xe tới nơi Yui và Sewashi mở.
- Chú là giám đốc Hanagato sao? - Đang sốt ruột, chợt một giọng nói lanh lảnh vang lên. Anh ngơ ngác nhìn xuống.
Akako mặc chiếc đầm ngủ công chúa trông rất nữ tính, tay ôm con gấu bông to bự, nghiêng đầu cười.
- Ừ, Oga Akako? - Shukasa mỉm cười dịu dàng nhìn cô bé xinh xắn dưới chân. Từ đầu đến chân, cô bé trông rất giống Yui, giống đến từng nét.
Shukasa thoáng đau lòng. Anh từng mơ về một gia đình nhỏ, có anh, Yui và những đứa trẻ. Nếu là con gái, chắc chắn nó sẽ rất xinh đẹp và lanh lợi giống Yui. Giờ đây, Akako chính là tưởng tượng của anh, nhưng cô bé lại là cốt nhục của một người đàn ông khác.
- Chú tìm mẹ cháu? - Akako ngước con mắt tròn xinh nhìn anh, tươi tắn.
- Akako mở cửa cho chú được không?
Thế nhưng, con bé lại lắc đầu ngay tắp lự, không chút chần chừ.
- Mẹ Yui không cho cháu mở cửa cho người lạ.
Nghe vậy, Shukasa đau đến cháy lòng. Cũng phải, giờ đây anh chỉ là người dưng bước qua cuộc đời cô bé, tình cảm giữa anh và mẹ Akako cũng chỉ là dĩ vãng, giờ chỉ là người lạ, không hơn không kém.
- Akako. Ai tới vậy? - Đang trầm ngâm suy nghĩ, từ hiên cửa có một giọng nói dịu dàng và âu yếm vang lên. Tim Shukasa bỗng lệch nhịp.
- Yui, là anh, Shukasa đây. - Bàn tay anh vô thức nắm lấy song sắt, gọi với vào.
Chợt gương mặt Yui đanh lại, trầm ngâm. Cô không nói năng bất cứ thứ gì, chỉ lặng im nhìn về phía cổng.
- Akako, khuya rồi. Sáng mai còn phải đi học nữa, con đi ngủ đi. - Cô không trả lời câu hỏi của anh, quay sang đứa con gái nhỏ, nghiêm giọng.
- Dạ. - Akako ngoan ngoãn ôm gấu bông chạy vào. Chờ cô bé khuất tầm nhìn, Yui khoan thai bước ra cổng.
Theo từng bước chân của cô, hình hài Yui mỗi lúc một hiện rõ. Tim Shukasa càng lúc càng đập mạnh hơn.
Mái tóc đen dài, xoăn nhẹ buộc hờ qua vai, rũ từng lọn xuống hờ hững. Bộ váy ngủ màu đen bằng ren, mỏng, cơ thể trắng ngần tuyệt đẹp lúc ẩn lúc hiện.
- Không biết cơn gió nào đưa giám đốc Hanagato đến nhà tôi vào giờ này. - Yui nhếch môi cười nhẹ, tay mở cổng ra. Tiếng chốt kêu lạch cạch, lát sau mở rộng đưa Shukasa vào.
Cô khóa cổng lại, rồi vươn tay mời anh vào trong nhà.
Shukasa lặng nhìn người con gái trước mắt mà áp lực mỗi lúc một đè nén. Bộ đồ lót cùng chiếc váy ren, quả thật rất khiêu gợi, phô bày toàn bộ đường cong hoàn mĩ cùng nước da trắng trẻo của cô trước mắt anh.
Quả nhiên là một Satake Yui hoàn toàn khác. Yui của tám năm trước chất lừ, cá tính bao nhiêu, giờ đây lại càng trưởng thành và quyến rũ bấy nhiêu.
Thấy Shukasa mải nhìn vào cơ thể mình, Yui cười khẽ.
- Thật ngại quá, tôi chuẩn bị đi ngủ. Lại không biết có khách quý tới, chưa kịp thay đồ nên có hơi phản cảm. Mong là giám đốc Hanagato sẽ lượng thứ. - Yui chỉ tay mời Shukasa ngồi, giọng bình thản.
Anh ngó quanh căn nhà, bài trí rất đẹp, nội thất sang trọng và hài hòa. Căn nhà này tuy rộng nhưng không đem lại cảm giác cô đơn.
Yui pha trà mời, còn Shukasa vừa quan sát không gian vừa hỏi.
- Không có giúp việc sao?
- Có chứ, chúng tôi bận đầu tắt mặt tối thì lấy đâu ra thời gian dọn dẹp. - Yui cười khẽ rồi rót trà ra tách. - Chỉ là lâu lâu thì có thuê người dọn, giúp việc không ngủ ở đây vì chúng tôi cần sự riêng tư. Chúng tôi không thường xuyên ăn nhà, nhưng nếu có thì tôi cũng chỉ muốn ăn đồ chồng tôi nấu.
Shukasa thắt tim lại trong khoảnh khắc. Cô dường như đang rất hạnh phúc và mãn nguyện với cuộc sống thực tại,phải chăng sự xuất hiện của anh là cái gai sẽ phá đổ hạnh phúc của cô sao?
- Em là Satake Yui? - Shukasa cay đắng nhắm mắt, sự quặn đau hiện lên rất rõ.
- Không, sau khi kết hôn thì tôi đã đổi họ rồi. Tôi là Oga Yui. - Yui bình thản lắc đầu, gương mặt tỏ ra chẳng mấy quan tâm tới nỗi đau của anh. - Tuy nhiên khi làm ăn, tôi vẫn giữ nguyên họ cũ. Cấp dưới và đối tác gọi tôi là chủ tịch Satake, nhưng cấp dưới và đối tác của chồng tôi lại gọi tôi là thiếu phu nhân Oga.
- Ừ, phải. - Shukasa cười khổ ôm đầu. - Đây là Oga Yui, chứ Satake Yui đâu có biết nói dối.
Yui im lặng bình thản, nhìn vào nét mặt xanh xao của Shukasa mà có chút khó hiểu.
- Tại sao em lại giữ bộ mặt giả tạo đó hả Yui? Satake Yui của tám năm trước ghét ai là ghét ra mặt, công khai chống lại. Nhưng tại sao em vẫn giữ bộ mặt niềm nở đó với anh? Không phải em hận anh lắm sao? - Shukasa nhào tới, gương mặt đỏ bừng.
Nghe vậy, cô chỉ lặng lẽ nhếch môi cười. Yui điềm nhiên nâng tách trà lên uống một ngụm, rồi đặt xuống, phong thái rất tao nhã. Giọng cô đều đều.
- Cuộc đời đã dạy tôi như vậy. Anh cũng thế, cũng dạy tôi biết không có thứ gì mình có thể đặt niềm tin hoàn toàn. Người mình tin tưởng nhất, vào lúc không ngờ cũng có thể quay lại cắn mình một vố.
Trong ánh mắt vô hồn của Yui đang dần bùng lên một ngọn lửa.
- Nghe này, Yui... - Shukasa hít thở sâu, cố lấy lại bình tĩnh. - Thực sự chuyện của cha em không như em nghĩ đâu...
"Rầm!!"
Câu nói vừa dứt, Yui vung một cú đấm nhằm thẳng lên bàn. Tiếng cốc chén va đập kêu loảng xoảng, mọi vật rơi vào trạng thái tĩnh lặng ngay sau đó.
- Giám đốc Hanagato, thứ lỗi vì đã nói thẳng nhưng anh đang làm mất thời gian riêng tư của vợ chồng chúng tôi đấy. - Yui cúi gằm mặt, gằn giọng, đâu đó vang lên tiếng nghiến răng ken két. - Nếu là chuyện làm ăn, phiền anh ngày mai hãy sắp xếp lịch hẹn với thư ký của tôi. Còn nếu là chuyện riêng tư, tôi nghĩ giữa tôi và anh không còn gì để nói.
Nhìn bộ dạng phẫn uất mà phải kìm nén của Yui khiến Shukasa quặn đau đến tái lòng. Anh rất muốn giải thích, nhưng chẳng hiểu sao cổ họng lại nghẹn ứ.
- Yui, chuyện gì vậy? - Sewashi từ trên tầng hai bước xuống, giọng dịu dàng. - Nhà có khách sao?
- Sewashi, anh tiễn khách hộ em. Em vào cho Akako ngủ. - Yui đứng dậy, rời đi, bỏ lại một câu vội vàng.
Sewashi nhìn theo bóng cô gái, rồi thản nhiên bước đến ngồi đối diện Shukasa.
- Đó đâu phải là Satake Yui... - Shukasa đau lòng nhìn theo cô đang khuất dần, buột miệng nói.
- Dĩ nhiên. Đó là Oga Yui, người phụ nữ của tôi. - Sewashi bình thản rót trà vào một cái tách khác cho bản thân. - Tám năm trước, chúng ta đều là những đứa trẻ ngờ nghệch, cư xử bồng bột. Bây giờ đều đã trưởng thành rồi, chuyện hôn sự đã thành, cũng xin chúc phúc cho anh và tiểu thư nhà Kanami.
- Anh biết tôi không làm chuyện đó. Tôi không hề hại đến cố chủ tịch Satake. - Shukasa mất bình tình mà nói, mồ hôi chảy nơi thái dương.
- Tôi không biết và cũng không cần biết. - Sewashi thẳng thừng gạt tay. - Có điều bây giờ cô ấy là vợ hợp pháp của tôi, chuyện xưa xin anh đừng nhắc lại. Làm ơn hãy tránh xa vợ tôi ra, đừng bắt tôi phải kiện anh vì tội cố tình chen ngang hôn nhân của người khác.
Giọng của Sewashi cứng rắn và quả quyết, khiến Shukasa nhất thời cứng họng không biết nói gì. Anh ta nói không sai, tình cảm tám năm trước giờ còn nghĩa lí gì. Hôn nhân của cô được pháp luật thừa nhận và bảo vệ, bây giờ anh chẳng qua cũng chỉ là nam phụ trong cuộc đời cô thôi.
- Tôi biết. - Anh cười đau khổ, ánh mắt ngập tràn sự tiếc nuối sầu u. - Đã làm phiền hai người rồi. Tôi xin phép về trước.
- Vậy để tôi tiễn anh.
...
Yui lặng nhìn mình trong gương, ánh mắt vô hồn và thẫn thờ. Đôi mắt vốn to tròn và hiền lành kia bây giờ chẳng còn nữa, ngày này qua ngày khác cô đều kẻ xếch lên, ít nhất để tạo vỏ bọc của sự mạnh mẽ.
Mái tóc xoăn bồng kia cũng là đi làm, chẳng còn sự tự nhiên năm nào. Trên người cô bây giờ chỉ toàn giả dối, thời gian đã thay đổi sự chất phác thật thà của cô.
Yui cười lạnh, tay giơ lên tháo nữ trang.
Cánh cửa phòng mở ra, Sewashi bình thản bước vào, đưa mắt nhìn người vợ vẫn còn dư âm của chuyến ghé thăm đường đột vừa rồi.
- Em còn lưu luyến hắn ta? - Sewashi nheo mày nhìn, sự tinh tế khiến anh nhận ra Yui có chút lúng túng vì câu hỏi của anh.
- Không hề. - Cô thẳng thừng đáp, rồi đứng dậy khỏi bàn trang điểm, leo lên giường nằm. - Anh về phòng anh đi. Em muốn ngủ.
Sewashi cười khẩy, rồi như một con sói lao lên giường, dùng thân hình rắn chắc đè Yui xuống, lấy hay tay khóa cô lại. Trong khoảnh khắc cô hoàn toàn bị anh khống chế.
- Về phòng? - Sewashi bật cười. - Tôi là chồng của cô, dĩ nhiên cô phải ngủ cạnh tôi. Dựa vào lí do gì cô lại đuổi tôi đi?
- Oga Sewashi, khi kết hôn chúng ta đã thỏa thuận rồi. - Yui có chút hoảng loạn, liên tục vùng vẫy. - Suốt năm năm qua anh cũng có bao giờ đòi ngủ cùng tôi đâu.
- Hôn nhân này là tôi giúp cô ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch đó. Cô cũng nên làm tốt phận sự của người vợ đi chứ.
- Chỉ là hôn nhân sắp đặt, anh còn muốn gì? - Yui càng vùng vẫy hơn, gào lên.
- Satake Yui, cô rốt cuộc coi tôi ra gì? Suốt năm năm qua cô không hề cho tôi chạm vào người cô, có phải vì muốn giữ cho thằng tiểu tử kia không?
Nghe đến đây, trái tim Yui thắt lại. Hạt nước mắt trong veo rơi xuống, cô vẫn trừng mắt nhìn anh. Sự căm phẫn, sự bất lực, sự đớn đau, tất cả đều hằn rõ trên gương mặt đó.
- Anh thôi dày vò tôi chuyện quá khứ được không? - Yui giọng run run, có chút bất lực, ra chiều van nài.
Sewashi không phải sắt đá, liền mủi lòng, bàn tay đang gắt gao nắm chặt kia liền nới lòng. Anh âu yếm hôn lên nước mắt cô, rồi rời đi.
- Em ngủ đi. Anh còn việc. Akako ngủ rồi chứ?
- Rồi.
Nghe giọng cô, Sewashi chắc chắn rằng cô đang giận, liền thở dài.
- Đừng khóc nữa. Ngày mai chúng ta còn về nhà lớn, mắt em đỏ cha mẹ lại sinh nghi.
Nói rồi anh lặng lẽ rời khỏi, không để Yui phải vặc lại thêm câu nào nữa.
Yui mím môi đi vào nhà tắm lau mặt. Lát cô ra khỏi phòng, bước sang phòng của Akako.
Cô lặng nhìn con bé đang cuộn mình trong chăn say ngủ, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy chú gấu bông liền thắt lòng. Yui cúi xuống hôn lên trán Akako, đau đớn mà nói.
- Satake Akako, chị xin lỗi em...
Giờ đây cô đang lừa gạt tất cả mọi người, cùng với Sewashi để lừa cả thế giới.
Cô và anh nghe theo sự sắp xếp của hai nhà cùng tiến đến hôn nhân, nhưng cô đã thỏa thuận với anh. Cô và Sewashi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ngoài ra không có bất cứ mối quan hệ về thể xác nào khác.
Còn Akako, chẳng phải con gái cô, mà lại là em gái ruột của cô...
Năm cha cô trở thành người thực vật, mẹ cô đương có mang. Nhưng sau đó bà lại mắc bệnh trầm cảm, Akako sinh ra không mấy khỏe mạnh, hay bệnh tật. Chị cô liền nghĩ ra kế cho con bé giả làm con của cô, bên nhà Oga cũng chấp thuận. Và thế là trong thời gian ngắn, Yui đã có một gia đình nhỏ.
Akako vẫn ngây thơ chẳng biết gì. Con bé mắc bệnh hen suyễn, hay phải đi viện, ngoài ra vẫn rất ngoan. Ngoại hình vẫn giống như một thiên thần, vẫn chăm chỉ học hành, lễ phép và rất thương cha mẹ. Càng ngắm Akako, Yui càng đau lòng vì không biết đến bao giờ mới có thể nói ra sự thật phũ phàng đến thế
Cô đắp lại chăn cho con bé, hôn một cái nữa rồi rời đi.
Cô từng mơ đến một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Shukasa từng hứa sẽ tổ chức tiệc cưới cho cô ở nhà thờ, sau đó sẽ tuần trăng mật tới Maldives. Anh thường huyên thuyên về những đứa trẻ, muốn cô đẻ cho anh một đàn con, mấy anh cũng nuôi được. Shukasa còn nghĩ ra những cái tên. Nếu là con trai anh sẽ đặt là Hanagato Hitoshi, nếu là con gái sẽ là Hanagato Kazumi.
Nghĩ đến đây Yui lại bật cười, một nụ cười lạnh chế giễu bản thân.
Những lời anh nói cô còn nhớ như in, mọi kỉ niệm về anh giờ đây vẫn vẹn nguyên trong kí ức. Rốt cuộc chỉ mình cô mới là kẻ thất bại, chẳng thể rũ bỏ anh.
Còn hôn nhân bây giờ của cô thì sao? Sewashi rất tốt với cô, rất dịu dàng và chăm sóc cô chu đáo. Anh quá tốt, tốt đến mức Yui không dám làm phật lòng anh. Nhưng cô lại chẳng có tí cảm giác nào với anh cả, chẳng phải cảm giác an toàn hay ấm áp khi ở bên Shukasa. Cô cũng chẳng bị mùi hương của anh quấn lấy, chẳng thích hương vị mỗi món ăn anh làm dù nó rất ngon. Chẳng qua với cô, Sewashi cũng chỉ là ân nhân mà cô phải dùng hôn nhân để đáp trả.
Mà, hôn nhân đó, chỉ toàn là giả dối...
___o0o0o___
Hết chương 4.
Tiếng chuông cửa vang lên đều đều, Shukasa sốt ruột đứng nhìn vào bên trong biệt thự Lavender.
Anh nhìn xuống đồng hồ, đã 11 giờ khuya, chẳng hiểu đầu óc anh nghĩ gì mà lại phóng xe tới nơi Yui và Sewashi mở.
- Chú là giám đốc Hanagato sao? - Đang sốt ruột, chợt một giọng nói lanh lảnh vang lên. Anh ngơ ngác nhìn xuống.
Akako mặc chiếc đầm ngủ công chúa trông rất nữ tính, tay ôm con gấu bông to bự, nghiêng đầu cười.
- Ừ, Oga Akako? - Shukasa mỉm cười dịu dàng nhìn cô bé xinh xắn dưới chân. Từ đầu đến chân, cô bé trông rất giống Yui, giống đến từng nét.
Shukasa thoáng đau lòng. Anh từng mơ về một gia đình nhỏ, có anh, Yui và những đứa trẻ. Nếu là con gái, chắc chắn nó sẽ rất xinh đẹp và lanh lợi giống Yui. Giờ đây, Akako chính là tưởng tượng của anh, nhưng cô bé lại là cốt nhục của một người đàn ông khác.
- Chú tìm mẹ cháu? - Akako ngước con mắt tròn xinh nhìn anh, tươi tắn.
- Akako mở cửa cho chú được không?
Thế nhưng, con bé lại lắc đầu ngay tắp lự, không chút chần chừ.
- Mẹ Yui không cho cháu mở cửa cho người lạ.
Nghe vậy, Shukasa đau đến cháy lòng. Cũng phải, giờ đây anh chỉ là người dưng bước qua cuộc đời cô bé, tình cảm giữa anh và mẹ Akako cũng chỉ là dĩ vãng, giờ chỉ là người lạ, không hơn không kém.
- Akako. Ai tới vậy? - Đang trầm ngâm suy nghĩ, từ hiên cửa có một giọng nói dịu dàng và âu yếm vang lên. Tim Shukasa bỗng lệch nhịp.
- Yui, là anh, Shukasa đây. - Bàn tay anh vô thức nắm lấy song sắt, gọi với vào.
Chợt gương mặt Yui đanh lại, trầm ngâm. Cô không nói năng bất cứ thứ gì, chỉ lặng im nhìn về phía cổng.
- Akako, khuya rồi. Sáng mai còn phải đi học nữa, con đi ngủ đi. - Cô không trả lời câu hỏi của anh, quay sang đứa con gái nhỏ, nghiêm giọng.
- Dạ. - Akako ngoan ngoãn ôm gấu bông chạy vào. Chờ cô bé khuất tầm nhìn, Yui khoan thai bước ra cổng.
Theo từng bước chân của cô, hình hài Yui mỗi lúc một hiện rõ. Tim Shukasa càng lúc càng đập mạnh hơn.
Mái tóc đen dài, xoăn nhẹ buộc hờ qua vai, rũ từng lọn xuống hờ hững. Bộ váy ngủ màu đen bằng ren, mỏng, cơ thể trắng ngần tuyệt đẹp lúc ẩn lúc hiện.
- Không biết cơn gió nào đưa giám đốc Hanagato đến nhà tôi vào giờ này. - Yui nhếch môi cười nhẹ, tay mở cổng ra. Tiếng chốt kêu lạch cạch, lát sau mở rộng đưa Shukasa vào.
Cô khóa cổng lại, rồi vươn tay mời anh vào trong nhà.
Shukasa lặng nhìn người con gái trước mắt mà áp lực mỗi lúc một đè nén. Bộ đồ lót cùng chiếc váy ren, quả thật rất khiêu gợi, phô bày toàn bộ đường cong hoàn mĩ cùng nước da trắng trẻo của cô trước mắt anh.
Quả nhiên là một Satake Yui hoàn toàn khác. Yui của tám năm trước chất lừ, cá tính bao nhiêu, giờ đây lại càng trưởng thành và quyến rũ bấy nhiêu.
Thấy Shukasa mải nhìn vào cơ thể mình, Yui cười khẽ.
- Thật ngại quá, tôi chuẩn bị đi ngủ. Lại không biết có khách quý tới, chưa kịp thay đồ nên có hơi phản cảm. Mong là giám đốc Hanagato sẽ lượng thứ. - Yui chỉ tay mời Shukasa ngồi, giọng bình thản.
Anh ngó quanh căn nhà, bài trí rất đẹp, nội thất sang trọng và hài hòa. Căn nhà này tuy rộng nhưng không đem lại cảm giác cô đơn.
Yui pha trà mời, còn Shukasa vừa quan sát không gian vừa hỏi.
- Không có giúp việc sao?
- Có chứ, chúng tôi bận đầu tắt mặt tối thì lấy đâu ra thời gian dọn dẹp. - Yui cười khẽ rồi rót trà ra tách. - Chỉ là lâu lâu thì có thuê người dọn, giúp việc không ngủ ở đây vì chúng tôi cần sự riêng tư. Chúng tôi không thường xuyên ăn nhà, nhưng nếu có thì tôi cũng chỉ muốn ăn đồ chồng tôi nấu.
Shukasa thắt tim lại trong khoảnh khắc. Cô dường như đang rất hạnh phúc và mãn nguyện với cuộc sống thực tại,phải chăng sự xuất hiện của anh là cái gai sẽ phá đổ hạnh phúc của cô sao?
- Em là Satake Yui? - Shukasa cay đắng nhắm mắt, sự quặn đau hiện lên rất rõ.
- Không, sau khi kết hôn thì tôi đã đổi họ rồi. Tôi là Oga Yui. - Yui bình thản lắc đầu, gương mặt tỏ ra chẳng mấy quan tâm tới nỗi đau của anh. - Tuy nhiên khi làm ăn, tôi vẫn giữ nguyên họ cũ. Cấp dưới và đối tác gọi tôi là chủ tịch Satake, nhưng cấp dưới và đối tác của chồng tôi lại gọi tôi là thiếu phu nhân Oga.
- Ừ, phải. - Shukasa cười khổ ôm đầu. - Đây là Oga Yui, chứ Satake Yui đâu có biết nói dối.
Yui im lặng bình thản, nhìn vào nét mặt xanh xao của Shukasa mà có chút khó hiểu.
- Tại sao em lại giữ bộ mặt giả tạo đó hả Yui? Satake Yui của tám năm trước ghét ai là ghét ra mặt, công khai chống lại. Nhưng tại sao em vẫn giữ bộ mặt niềm nở đó với anh? Không phải em hận anh lắm sao? - Shukasa nhào tới, gương mặt đỏ bừng.
Nghe vậy, cô chỉ lặng lẽ nhếch môi cười. Yui điềm nhiên nâng tách trà lên uống một ngụm, rồi đặt xuống, phong thái rất tao nhã. Giọng cô đều đều.
- Cuộc đời đã dạy tôi như vậy. Anh cũng thế, cũng dạy tôi biết không có thứ gì mình có thể đặt niềm tin hoàn toàn. Người mình tin tưởng nhất, vào lúc không ngờ cũng có thể quay lại cắn mình một vố.
Trong ánh mắt vô hồn của Yui đang dần bùng lên một ngọn lửa.
- Nghe này, Yui... - Shukasa hít thở sâu, cố lấy lại bình tĩnh. - Thực sự chuyện của cha em không như em nghĩ đâu...
"Rầm!!"
Câu nói vừa dứt, Yui vung một cú đấm nhằm thẳng lên bàn. Tiếng cốc chén va đập kêu loảng xoảng, mọi vật rơi vào trạng thái tĩnh lặng ngay sau đó.
- Giám đốc Hanagato, thứ lỗi vì đã nói thẳng nhưng anh đang làm mất thời gian riêng tư của vợ chồng chúng tôi đấy. - Yui cúi gằm mặt, gằn giọng, đâu đó vang lên tiếng nghiến răng ken két. - Nếu là chuyện làm ăn, phiền anh ngày mai hãy sắp xếp lịch hẹn với thư ký của tôi. Còn nếu là chuyện riêng tư, tôi nghĩ giữa tôi và anh không còn gì để nói.
Nhìn bộ dạng phẫn uất mà phải kìm nén của Yui khiến Shukasa quặn đau đến tái lòng. Anh rất muốn giải thích, nhưng chẳng hiểu sao cổ họng lại nghẹn ứ.
- Yui, chuyện gì vậy? - Sewashi từ trên tầng hai bước xuống, giọng dịu dàng. - Nhà có khách sao?
- Sewashi, anh tiễn khách hộ em. Em vào cho Akako ngủ. - Yui đứng dậy, rời đi, bỏ lại một câu vội vàng.
Sewashi nhìn theo bóng cô gái, rồi thản nhiên bước đến ngồi đối diện Shukasa.
- Đó đâu phải là Satake Yui... - Shukasa đau lòng nhìn theo cô đang khuất dần, buột miệng nói.
- Dĩ nhiên. Đó là Oga Yui, người phụ nữ của tôi. - Sewashi bình thản rót trà vào một cái tách khác cho bản thân. - Tám năm trước, chúng ta đều là những đứa trẻ ngờ nghệch, cư xử bồng bột. Bây giờ đều đã trưởng thành rồi, chuyện hôn sự đã thành, cũng xin chúc phúc cho anh và tiểu thư nhà Kanami.
- Anh biết tôi không làm chuyện đó. Tôi không hề hại đến cố chủ tịch Satake. - Shukasa mất bình tình mà nói, mồ hôi chảy nơi thái dương.
- Tôi không biết và cũng không cần biết. - Sewashi thẳng thừng gạt tay. - Có điều bây giờ cô ấy là vợ hợp pháp của tôi, chuyện xưa xin anh đừng nhắc lại. Làm ơn hãy tránh xa vợ tôi ra, đừng bắt tôi phải kiện anh vì tội cố tình chen ngang hôn nhân của người khác.
Giọng của Sewashi cứng rắn và quả quyết, khiến Shukasa nhất thời cứng họng không biết nói gì. Anh ta nói không sai, tình cảm tám năm trước giờ còn nghĩa lí gì. Hôn nhân của cô được pháp luật thừa nhận và bảo vệ, bây giờ anh chẳng qua cũng chỉ là nam phụ trong cuộc đời cô thôi.
- Tôi biết. - Anh cười đau khổ, ánh mắt ngập tràn sự tiếc nuối sầu u. - Đã làm phiền hai người rồi. Tôi xin phép về trước.
- Vậy để tôi tiễn anh.
...
Yui lặng nhìn mình trong gương, ánh mắt vô hồn và thẫn thờ. Đôi mắt vốn to tròn và hiền lành kia bây giờ chẳng còn nữa, ngày này qua ngày khác cô đều kẻ xếch lên, ít nhất để tạo vỏ bọc của sự mạnh mẽ.
Mái tóc xoăn bồng kia cũng là đi làm, chẳng còn sự tự nhiên năm nào. Trên người cô bây giờ chỉ toàn giả dối, thời gian đã thay đổi sự chất phác thật thà của cô.
Yui cười lạnh, tay giơ lên tháo nữ trang.
Cánh cửa phòng mở ra, Sewashi bình thản bước vào, đưa mắt nhìn người vợ vẫn còn dư âm của chuyến ghé thăm đường đột vừa rồi.
- Em còn lưu luyến hắn ta? - Sewashi nheo mày nhìn, sự tinh tế khiến anh nhận ra Yui có chút lúng túng vì câu hỏi của anh.
- Không hề. - Cô thẳng thừng đáp, rồi đứng dậy khỏi bàn trang điểm, leo lên giường nằm. - Anh về phòng anh đi. Em muốn ngủ.
Sewashi cười khẩy, rồi như một con sói lao lên giường, dùng thân hình rắn chắc đè Yui xuống, lấy hay tay khóa cô lại. Trong khoảnh khắc cô hoàn toàn bị anh khống chế.
- Về phòng? - Sewashi bật cười. - Tôi là chồng của cô, dĩ nhiên cô phải ngủ cạnh tôi. Dựa vào lí do gì cô lại đuổi tôi đi?
- Oga Sewashi, khi kết hôn chúng ta đã thỏa thuận rồi. - Yui có chút hoảng loạn, liên tục vùng vẫy. - Suốt năm năm qua anh cũng có bao giờ đòi ngủ cùng tôi đâu.
- Hôn nhân này là tôi giúp cô ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch đó. Cô cũng nên làm tốt phận sự của người vợ đi chứ.
- Chỉ là hôn nhân sắp đặt, anh còn muốn gì? - Yui càng vùng vẫy hơn, gào lên.
- Satake Yui, cô rốt cuộc coi tôi ra gì? Suốt năm năm qua cô không hề cho tôi chạm vào người cô, có phải vì muốn giữ cho thằng tiểu tử kia không?
Nghe đến đây, trái tim Yui thắt lại. Hạt nước mắt trong veo rơi xuống, cô vẫn trừng mắt nhìn anh. Sự căm phẫn, sự bất lực, sự đớn đau, tất cả đều hằn rõ trên gương mặt đó.
- Anh thôi dày vò tôi chuyện quá khứ được không? - Yui giọng run run, có chút bất lực, ra chiều van nài.
Sewashi không phải sắt đá, liền mủi lòng, bàn tay đang gắt gao nắm chặt kia liền nới lòng. Anh âu yếm hôn lên nước mắt cô, rồi rời đi.
- Em ngủ đi. Anh còn việc. Akako ngủ rồi chứ?
- Rồi.
Nghe giọng cô, Sewashi chắc chắn rằng cô đang giận, liền thở dài.
- Đừng khóc nữa. Ngày mai chúng ta còn về nhà lớn, mắt em đỏ cha mẹ lại sinh nghi.
Nói rồi anh lặng lẽ rời khỏi, không để Yui phải vặc lại thêm câu nào nữa.
Yui mím môi đi vào nhà tắm lau mặt. Lát cô ra khỏi phòng, bước sang phòng của Akako.
Cô lặng nhìn con bé đang cuộn mình trong chăn say ngủ, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy chú gấu bông liền thắt lòng. Yui cúi xuống hôn lên trán Akako, đau đớn mà nói.
- Satake Akako, chị xin lỗi em...
Giờ đây cô đang lừa gạt tất cả mọi người, cùng với Sewashi để lừa cả thế giới.
Cô và anh nghe theo sự sắp xếp của hai nhà cùng tiến đến hôn nhân, nhưng cô đã thỏa thuận với anh. Cô và Sewashi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ngoài ra không có bất cứ mối quan hệ về thể xác nào khác.
Còn Akako, chẳng phải con gái cô, mà lại là em gái ruột của cô...
Năm cha cô trở thành người thực vật, mẹ cô đương có mang. Nhưng sau đó bà lại mắc bệnh trầm cảm, Akako sinh ra không mấy khỏe mạnh, hay bệnh tật. Chị cô liền nghĩ ra kế cho con bé giả làm con của cô, bên nhà Oga cũng chấp thuận. Và thế là trong thời gian ngắn, Yui đã có một gia đình nhỏ.
Akako vẫn ngây thơ chẳng biết gì. Con bé mắc bệnh hen suyễn, hay phải đi viện, ngoài ra vẫn rất ngoan. Ngoại hình vẫn giống như một thiên thần, vẫn chăm chỉ học hành, lễ phép và rất thương cha mẹ. Càng ngắm Akako, Yui càng đau lòng vì không biết đến bao giờ mới có thể nói ra sự thật phũ phàng đến thế
Cô đắp lại chăn cho con bé, hôn một cái nữa rồi rời đi.
Cô từng mơ đến một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Shukasa từng hứa sẽ tổ chức tiệc cưới cho cô ở nhà thờ, sau đó sẽ tuần trăng mật tới Maldives. Anh thường huyên thuyên về những đứa trẻ, muốn cô đẻ cho anh một đàn con, mấy anh cũng nuôi được. Shukasa còn nghĩ ra những cái tên. Nếu là con trai anh sẽ đặt là Hanagato Hitoshi, nếu là con gái sẽ là Hanagato Kazumi.
Nghĩ đến đây Yui lại bật cười, một nụ cười lạnh chế giễu bản thân.
Những lời anh nói cô còn nhớ như in, mọi kỉ niệm về anh giờ đây vẫn vẹn nguyên trong kí ức. Rốt cuộc chỉ mình cô mới là kẻ thất bại, chẳng thể rũ bỏ anh.
Còn hôn nhân bây giờ của cô thì sao? Sewashi rất tốt với cô, rất dịu dàng và chăm sóc cô chu đáo. Anh quá tốt, tốt đến mức Yui không dám làm phật lòng anh. Nhưng cô lại chẳng có tí cảm giác nào với anh cả, chẳng phải cảm giác an toàn hay ấm áp khi ở bên Shukasa. Cô cũng chẳng bị mùi hương của anh quấn lấy, chẳng thích hương vị mỗi món ăn anh làm dù nó rất ngon. Chẳng qua với cô, Sewashi cũng chỉ là ân nhân mà cô phải dùng hôn nhân để đáp trả.
Mà, hôn nhân đó, chỉ toàn là giả dối...
___o0o0o___
Hết chương 4.