Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Dù sao thì việc đại hôn này tuyệt đối không được!
Bất kể thế nào Thẩm Thanh Huyền cũng không cho phép xảy ra!
Vậy nên khi quần thần đều dồn dập dâng tấu thỉnh, Thẩm Thanh Huyền bước ra khỏi hàng thưa: “Lập hậu là việc quan trọng của quốc gia, không thể qua loa, vẫn cần bàn bạc lại kỹ càng.”
Y vừa biểu hiện thái độ, cả triều lập tức trở nên vi diệu.
Người là loại sinh vật giảo hoạt khôn khéo, trong thoáng chốc đã nghĩ được cả đống thứ cong cong vẹo vẹo.
Chẳng hạn như phe của Tôn lão, chắc mẩm Thẩm Thanh Huyền lòng lang dạ sói, 100% là Vệ Tấn số hai.
Đã nhiều năm như thế, Thẩm Thanh Huyền đương nhiên thu nạp không ít tâm phúc, tâm phúc của y cũng hưng phấn lắm, cảm thấy lãnh đạo nhà mình quả nhiên có tâm chí mạnh mẽ.
Những người này đều nghĩ được, sao thiếu niên đế vương trên ngự tọa không nghĩ tới cho được?
Hoàn toàn nằm trong dự kiến, chẳng có gì bất ngờ, thế nhưng lồng ngực không tránh khỏi dâng lên một luồng lạnh lẽo.
Năm năm …
Thời gian tươi đẹp ngần ấy, xem ra sắp phải vẽ một dấu chấm tròn rồi.
Không chờ người khác mở miệng, Cố Kiến Thâm đã tự mình lên tiếng: “Quốc sư nói đúng, chuyện đại hôn không vội.”
Hắn nói thế, mấy người Tôn lão cũng chỉ đành than thở.
Đến giờ vẫn luôn là vậy, Tần Thanh nói gì, Bệ hạ bọn họ đều sẽ phụ họa theo, trước đây còn có Vệ Tấn chống lại, mà hiện giờ đã là nơi Tần Thanh lên tiếng.
Tôn lão cũng chẳng dám làm cứng, lúc này Vệ Tấn vừa mới chết, là thời điểm Bệ hạ tin cậy Tần Thanh nhất, hiện giờ đối nghịch với Tần Thanh, ngược lại sẽ bị y tiện tay diệt trừ.
Đợi tới khi trên triều toàn là người của Tần Thanh, có lẽ đã đến lúc thay đổi triều đại rồi.
Việc này cứ như vậy bị Thẩm Thanh Huyền dằn xuống.
Ngặt nỗi y vẫn lo cực kỳ, chỉ áp chế được tạm thời chứ không thể cả đời, vẫn phải nghĩ ra cách giải quyết mới được.
Kỳ thực đơn giản nhất là khiến Cố Kiến Thâm thích y, vậy thì tất nhiên hắn không thể lấy vợ.
Nhưng mà … Thẩm Thanh Huyền nhìn thiếu niên một tay mình nuôi nấng …
Không xuống tay được!
Nếu là Cố Đại Thâm, y sẽ không chút do dự tới câu dẫn hắn, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải thu phục được hắn.
Song đối mặt với Cố Tiểu Thâm …
Quốc sư đại nhân bày tỏ: Thần không làm được.
Sau khi hạ triều, Thẩm Thanh Huyền ở lại trong cung.
Cố Kiến Thâm vẫn như trước kia, hỏi y vài thứ trong sách, còn đưa chữ viết gần đây cho y xem.
Thẩm Thanh Huyền giảng giải cho hắn một hồi, sau cùng vòng đề tài về lại chuyện đại hôn.
Việc này phải nói cho rõ, tuy hiện giờ y không cách nào bắt Cố Kiến Thâm không lập hậu, nhưng tốt xấu gì cũng phải nói rõ đạo lý.
Cố Kiến Thâm đã lớn, tới tuổi tự mình chấp chính, y chỉ không muốn hắn đại hôn, chứ không phải không muốn cho hắn chấp chính.
Khi còn bé, y và Cố Kiến Thâm ra sao cũng được, nhưng bây giờ đã lớn, có một số lời y vẫn phải nói rõ ra.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Chuyện hôm nay Tôn lão đề cập …”
Nào ngờ y vừa mở đầu, Cố Kiến Thâm đã nhân tiện bảo: “Trẫm không muốn lập hậu.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra, không nhịn được hỏi hắn: “Tại sao?”
Cố Kiến Thâm nhìn y, sau một lát dịch tầm mắt sang chỗ khác: “Trẫm không tin nàng.”
Bốn chữ này làm lòng Thẩm Thanh Huyền mềm đi một nửa, theo lý thuyết lúc này y nên răn dạy hắn, nói hắn biết hôn nhân là chuyện mà đời người tất yếu trải qua, giúp hắn cởi bỏ khúc mắc, tìm một thê tử bầu bạn cả đời …
Đây mới là suy nghĩ bình thường của một trưởng giả, nhưng Thẩm Thanh Huyền không thể.
Nếu hiện giờ y không xuống tay được với Cố Kiến Thâm, không bằng kéo dài thời gian, tốt xấu gì cũng phải kéo tới khi hắn thành niên rồi bàn bạc kỹ lại.
Thẩm Thanh Huyền ôn hòa nói: “Sau cùng Bệ hạ cũng sẽ gặp được bạn đời đáng để tin tưởng, chẳng qua bây giờ còn hơi sớm.”
Cố Kiến Thâm nhìn y, con ngươi đen thẳm, nhưng dịu dàng đến bất ngờ: “Liên Hoa ca ca, trẫm chỉ tin ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền nghe mà lỗ tai hơi ngứa.
Cố Kiến Thâm bé xíu gọi y như thế, y chỉ cảm thấy mềm mại êm tai, bây giờ hắn đã là thiếu niên choai choai, giọng cũng trầm đi, gọi y như thế tự dưng có thêm cảm giác gì đó lạ lùng.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, không nói gì nữa.
Y vẫn rất yên tâm với Cố Kiến Thâm, tuy không thể nhắc tới chuyện tự mình chấp chính, chỉ có điều thi hội lần này y sẽ để hắn tiếp nhận.
Tự mình chấp chính không phải chỉ nói ngoài miệng là có thể ném toàn bộ cho hắn.
Đây là một quá trình phát triển từng bước, bàn giao từng việc mới không phạm sai lầm.
Buổi chiều Thẩm Thanh Huyền rời cung, Cố Kiến Thâm ngồi một mình luyện chữ trong ngự thư phòng, văn chương rơi trên giấy, một chữ “Thanh” mạnh mẽ nằm trên đó. Ba nét phẩy khỏe khoắn, chữ Thanh lỗi lạc, một chữ đơn giản lại hệt như tuốt kiếm khỏi đao, nhiễm cái khí sát phạt của chủ nhân.
Thanh, Tần Thanh, Tần Liên Hoa.
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm thật lâu.
Hắn bỗng dưng viết một chấm đen thật to nhấn chìm con chữ kia, hệt như đầm lầy lầy lội nuốt chửng con mồi.
Vậy mà hắn vẫn mong chờ, còn gì đáng để hy vọng?
Vừa bắt đầu đã là giả dối, tất cả đều là giả, lòng người … sao có thể tồn tại.
Cố Kiến Thâm vò nát trang giấy, ném vào bên trong chậu than, nhìn nó bị đốt thành tro bụi.
Ban đêm, Thẩm Thanh Huyền bị vài việc vặt vãnh ngáng chân nên đến hơi trễ.
Đã trễ thế này, y thiết nghĩ Cố Kiến Thâm hẳn đã ngủ rồi, song vẫn nhịn không được mà tới đây.
Thói quen là thế đó, chỉ cần nuôi thành quen, có khi thân thể còn nhanh hơn suy nghĩ, vào lúc y chưa kịp cân nhắc kỹ càng đến cùng có nên tới hay không, y đã tới đây mất rồi.
Thẩm Thanh Huyền khẽ khàng đi tới, phát hiện Cố Kiến Thâm quả nhiên đã ngủ.
Khi còn bé, đứa trẻ hàng đêm tỉnh giấc đã không còn sợ bóng tối nữa, nhưng y vẫn không yên lòng.
Đã tới rồi thì … ở lại đây vậy.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ thế, nhẹ nhàng đi vào, vừa tới gần hắn liền lắc đầu cười khổ … lại không đắp chăn nữa rồi.
Tiết trời đã vào thu, Cố Kiến Thâm lại luôn không thích đắp chăn.
Chắc là vì thiếu niên có sức chịu lạnh tốt? Không sợ lạnh?
Nhưng buổi tối hắn lạnh thật, vậy mà Cố Kiến Thâm thường không đắp chăn.
Thẩm Thanh Huyền sợ hắn bị cảm, bèn cẩn thận đắp chăn cho hắn.
Gần như cùng lúc chăn rơi xuống, tay y bị người dùng sức nắm chặt.
Thẩm Thanh Huyền sững sờ.
Cố Kiến Thâm lại có thể dùng một tay kéo y tới.
Lần này Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc thực sự, y vừa mới có phòng bị, vậy mà động tác Cố Kiến Thâm vừa nhanh sức lại lớn, làm y không sao né tránh được.
Thẩm Thanh Huyền ngủ trên giường, Cố Kiến Thâm nằm phía trên nhìn y.
Hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Thanh Huyền mở miệng trước: “Bệ hạ?”
Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm không chớp mắt, nhìn ngũ quan xinh xắn của y, nhìn mặt mày ôn nhu của y, nhìn lo lắng cùng mong nhớ trong đôi mắt ấy.
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi hắn: “Gặp ác mộng ư?”
Sau cùng Cố Kiến Thâm vẫn buông y ra.
Ác mộng gì chứ, chẳng phải mọi giây mọi phút hắn đều bị giam trong đó sao?
“Xin lỗi.” Hắn thấp giọng nói, “Chắc là gặp ác mộng.” Dứt lời hắn đứng dậy xuống giường.
Tay Thẩm Thanh Huyền bị hắn siết hơi đau, mặc dù y kinh ngạc với sức mạnh của Cố Kiến Thâm, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn gặp ác mộng.
Y đứng dậy rót nước cho hắn: “Uống chút nước nóng đi.”
Cố Kiến Thâm nhận ly, giọng nói đã khôi phục như thường: “Vừa rồi không dọa ngươi chứ?”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu nói: “Ta không sao.”
Cố Kiến Thâm uống một hớp, ấm áp chảy vào lồng ngực, lại chẳng hòa tan được băng hàn trong đó.
Hắn nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền: “Quốc sư, ngươi có muốn gì không?”
Muốn? Có chứ, Thẩm Thanh Huyền mỉm cười bảo: “Đương nhiên là có.”
Cố Kiến Thâm quay đầu nhìn y: “Trẫm có thể thỏa mãn ngươi không?”
Đúng là việc này ngoài Cố Kiến Thâm ra không ai có thể thỏa mãn y, Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại thấy thú vị quá chừng, y bảo: “Có thể.”
Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm nói: “Nói ta biết đi.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Vẫn chưa thể nói.”
Y cười nhạt đến là thuần khiết, vốn là đôi mắt xinh đẹp, giờ khắc này dưới ánh nến chập chờn, nom còn dịu dàng hơn mọi ngày.
Tựa như y đang nhìn hắn, trong lòng cũng nghĩ về hắn, toàn bộ hành động đều là vì hắn.
Cố Kiến Thâm dời mắt đi, hơi cứng ngắc mà nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Thẩm Thanh Huyền cũng thấy hơi mệt, thế là đồng ý.
Bóng đêm dần sâu thẳm, ánh trăng lại càng sáng rỡ, chiếu vào gian phòng tối đen, tựa như phủ xuống một tầng sương mỏng.
Cố Kiến Thâm xoay người, nhìn Thẩm Thanh Huyền đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn có thể giết y, đây là thời cơ tốt nhất, bởi vì y không hề phòng bị với hắn.
Nhưng hắn lại không xuống tay được.
Dẫu biết rõ y hư tình giả ý, song hắn lại không muốn từ bỏ chút ấm áp vỏn vẹn này.
Như một người rơi vào bùn lầy, dù biết rõ thứ đưa tới là cây gai độc, hắn vẫn muốn nắm thật chặt, ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, khát vọng được người cứu rỗi.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Mượn bình luận dùng trong tiểu kịch trường.
Cố Kiến Thâm: Ta biết, ngươi muốn ngôi vị hoàng đế của ta mà. (,,꒪꒫꒪,,)
Thẩm Thanh Huyền: Không, ta muốn chịch ngươi trên hoàng tọa.
Ha ha ha!
Ngồi chờ Hắc Thâm bị Tôn chủ đại nhân chọc điên 23333
Bất kể thế nào Thẩm Thanh Huyền cũng không cho phép xảy ra!
Vậy nên khi quần thần đều dồn dập dâng tấu thỉnh, Thẩm Thanh Huyền bước ra khỏi hàng thưa: “Lập hậu là việc quan trọng của quốc gia, không thể qua loa, vẫn cần bàn bạc lại kỹ càng.”
Y vừa biểu hiện thái độ, cả triều lập tức trở nên vi diệu.
Người là loại sinh vật giảo hoạt khôn khéo, trong thoáng chốc đã nghĩ được cả đống thứ cong cong vẹo vẹo.
Chẳng hạn như phe của Tôn lão, chắc mẩm Thẩm Thanh Huyền lòng lang dạ sói, 100% là Vệ Tấn số hai.
Đã nhiều năm như thế, Thẩm Thanh Huyền đương nhiên thu nạp không ít tâm phúc, tâm phúc của y cũng hưng phấn lắm, cảm thấy lãnh đạo nhà mình quả nhiên có tâm chí mạnh mẽ.
Những người này đều nghĩ được, sao thiếu niên đế vương trên ngự tọa không nghĩ tới cho được?
Hoàn toàn nằm trong dự kiến, chẳng có gì bất ngờ, thế nhưng lồng ngực không tránh khỏi dâng lên một luồng lạnh lẽo.
Năm năm …
Thời gian tươi đẹp ngần ấy, xem ra sắp phải vẽ một dấu chấm tròn rồi.
Không chờ người khác mở miệng, Cố Kiến Thâm đã tự mình lên tiếng: “Quốc sư nói đúng, chuyện đại hôn không vội.”
Hắn nói thế, mấy người Tôn lão cũng chỉ đành than thở.
Đến giờ vẫn luôn là vậy, Tần Thanh nói gì, Bệ hạ bọn họ đều sẽ phụ họa theo, trước đây còn có Vệ Tấn chống lại, mà hiện giờ đã là nơi Tần Thanh lên tiếng.
Tôn lão cũng chẳng dám làm cứng, lúc này Vệ Tấn vừa mới chết, là thời điểm Bệ hạ tin cậy Tần Thanh nhất, hiện giờ đối nghịch với Tần Thanh, ngược lại sẽ bị y tiện tay diệt trừ.
Đợi tới khi trên triều toàn là người của Tần Thanh, có lẽ đã đến lúc thay đổi triều đại rồi.
Việc này cứ như vậy bị Thẩm Thanh Huyền dằn xuống.
Ngặt nỗi y vẫn lo cực kỳ, chỉ áp chế được tạm thời chứ không thể cả đời, vẫn phải nghĩ ra cách giải quyết mới được.
Kỳ thực đơn giản nhất là khiến Cố Kiến Thâm thích y, vậy thì tất nhiên hắn không thể lấy vợ.
Nhưng mà … Thẩm Thanh Huyền nhìn thiếu niên một tay mình nuôi nấng …
Không xuống tay được!
Nếu là Cố Đại Thâm, y sẽ không chút do dự tới câu dẫn hắn, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải thu phục được hắn.
Song đối mặt với Cố Tiểu Thâm …
Quốc sư đại nhân bày tỏ: Thần không làm được.
Sau khi hạ triều, Thẩm Thanh Huyền ở lại trong cung.
Cố Kiến Thâm vẫn như trước kia, hỏi y vài thứ trong sách, còn đưa chữ viết gần đây cho y xem.
Thẩm Thanh Huyền giảng giải cho hắn một hồi, sau cùng vòng đề tài về lại chuyện đại hôn.
Việc này phải nói cho rõ, tuy hiện giờ y không cách nào bắt Cố Kiến Thâm không lập hậu, nhưng tốt xấu gì cũng phải nói rõ đạo lý.
Cố Kiến Thâm đã lớn, tới tuổi tự mình chấp chính, y chỉ không muốn hắn đại hôn, chứ không phải không muốn cho hắn chấp chính.
Khi còn bé, y và Cố Kiến Thâm ra sao cũng được, nhưng bây giờ đã lớn, có một số lời y vẫn phải nói rõ ra.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Chuyện hôm nay Tôn lão đề cập …”
Nào ngờ y vừa mở đầu, Cố Kiến Thâm đã nhân tiện bảo: “Trẫm không muốn lập hậu.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra, không nhịn được hỏi hắn: “Tại sao?”
Cố Kiến Thâm nhìn y, sau một lát dịch tầm mắt sang chỗ khác: “Trẫm không tin nàng.”
Bốn chữ này làm lòng Thẩm Thanh Huyền mềm đi một nửa, theo lý thuyết lúc này y nên răn dạy hắn, nói hắn biết hôn nhân là chuyện mà đời người tất yếu trải qua, giúp hắn cởi bỏ khúc mắc, tìm một thê tử bầu bạn cả đời …
Đây mới là suy nghĩ bình thường của một trưởng giả, nhưng Thẩm Thanh Huyền không thể.
Nếu hiện giờ y không xuống tay được với Cố Kiến Thâm, không bằng kéo dài thời gian, tốt xấu gì cũng phải kéo tới khi hắn thành niên rồi bàn bạc kỹ lại.
Thẩm Thanh Huyền ôn hòa nói: “Sau cùng Bệ hạ cũng sẽ gặp được bạn đời đáng để tin tưởng, chẳng qua bây giờ còn hơi sớm.”
Cố Kiến Thâm nhìn y, con ngươi đen thẳm, nhưng dịu dàng đến bất ngờ: “Liên Hoa ca ca, trẫm chỉ tin ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền nghe mà lỗ tai hơi ngứa.
Cố Kiến Thâm bé xíu gọi y như thế, y chỉ cảm thấy mềm mại êm tai, bây giờ hắn đã là thiếu niên choai choai, giọng cũng trầm đi, gọi y như thế tự dưng có thêm cảm giác gì đó lạ lùng.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, không nói gì nữa.
Y vẫn rất yên tâm với Cố Kiến Thâm, tuy không thể nhắc tới chuyện tự mình chấp chính, chỉ có điều thi hội lần này y sẽ để hắn tiếp nhận.
Tự mình chấp chính không phải chỉ nói ngoài miệng là có thể ném toàn bộ cho hắn.
Đây là một quá trình phát triển từng bước, bàn giao từng việc mới không phạm sai lầm.
Buổi chiều Thẩm Thanh Huyền rời cung, Cố Kiến Thâm ngồi một mình luyện chữ trong ngự thư phòng, văn chương rơi trên giấy, một chữ “Thanh” mạnh mẽ nằm trên đó. Ba nét phẩy khỏe khoắn, chữ Thanh lỗi lạc, một chữ đơn giản lại hệt như tuốt kiếm khỏi đao, nhiễm cái khí sát phạt của chủ nhân.
Thanh, Tần Thanh, Tần Liên Hoa.
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm thật lâu.
Hắn bỗng dưng viết một chấm đen thật to nhấn chìm con chữ kia, hệt như đầm lầy lầy lội nuốt chửng con mồi.
Vậy mà hắn vẫn mong chờ, còn gì đáng để hy vọng?
Vừa bắt đầu đã là giả dối, tất cả đều là giả, lòng người … sao có thể tồn tại.
Cố Kiến Thâm vò nát trang giấy, ném vào bên trong chậu than, nhìn nó bị đốt thành tro bụi.
Ban đêm, Thẩm Thanh Huyền bị vài việc vặt vãnh ngáng chân nên đến hơi trễ.
Đã trễ thế này, y thiết nghĩ Cố Kiến Thâm hẳn đã ngủ rồi, song vẫn nhịn không được mà tới đây.
Thói quen là thế đó, chỉ cần nuôi thành quen, có khi thân thể còn nhanh hơn suy nghĩ, vào lúc y chưa kịp cân nhắc kỹ càng đến cùng có nên tới hay không, y đã tới đây mất rồi.
Thẩm Thanh Huyền khẽ khàng đi tới, phát hiện Cố Kiến Thâm quả nhiên đã ngủ.
Khi còn bé, đứa trẻ hàng đêm tỉnh giấc đã không còn sợ bóng tối nữa, nhưng y vẫn không yên lòng.
Đã tới rồi thì … ở lại đây vậy.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ thế, nhẹ nhàng đi vào, vừa tới gần hắn liền lắc đầu cười khổ … lại không đắp chăn nữa rồi.
Tiết trời đã vào thu, Cố Kiến Thâm lại luôn không thích đắp chăn.
Chắc là vì thiếu niên có sức chịu lạnh tốt? Không sợ lạnh?
Nhưng buổi tối hắn lạnh thật, vậy mà Cố Kiến Thâm thường không đắp chăn.
Thẩm Thanh Huyền sợ hắn bị cảm, bèn cẩn thận đắp chăn cho hắn.
Gần như cùng lúc chăn rơi xuống, tay y bị người dùng sức nắm chặt.
Thẩm Thanh Huyền sững sờ.
Cố Kiến Thâm lại có thể dùng một tay kéo y tới.
Lần này Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc thực sự, y vừa mới có phòng bị, vậy mà động tác Cố Kiến Thâm vừa nhanh sức lại lớn, làm y không sao né tránh được.
Thẩm Thanh Huyền ngủ trên giường, Cố Kiến Thâm nằm phía trên nhìn y.
Hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Thanh Huyền mở miệng trước: “Bệ hạ?”
Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm không chớp mắt, nhìn ngũ quan xinh xắn của y, nhìn mặt mày ôn nhu của y, nhìn lo lắng cùng mong nhớ trong đôi mắt ấy.
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi hắn: “Gặp ác mộng ư?”
Sau cùng Cố Kiến Thâm vẫn buông y ra.
Ác mộng gì chứ, chẳng phải mọi giây mọi phút hắn đều bị giam trong đó sao?
“Xin lỗi.” Hắn thấp giọng nói, “Chắc là gặp ác mộng.” Dứt lời hắn đứng dậy xuống giường.
Tay Thẩm Thanh Huyền bị hắn siết hơi đau, mặc dù y kinh ngạc với sức mạnh của Cố Kiến Thâm, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn gặp ác mộng.
Y đứng dậy rót nước cho hắn: “Uống chút nước nóng đi.”
Cố Kiến Thâm nhận ly, giọng nói đã khôi phục như thường: “Vừa rồi không dọa ngươi chứ?”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu nói: “Ta không sao.”
Cố Kiến Thâm uống một hớp, ấm áp chảy vào lồng ngực, lại chẳng hòa tan được băng hàn trong đó.
Hắn nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền: “Quốc sư, ngươi có muốn gì không?”
Muốn? Có chứ, Thẩm Thanh Huyền mỉm cười bảo: “Đương nhiên là có.”
Cố Kiến Thâm quay đầu nhìn y: “Trẫm có thể thỏa mãn ngươi không?”
Đúng là việc này ngoài Cố Kiến Thâm ra không ai có thể thỏa mãn y, Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại thấy thú vị quá chừng, y bảo: “Có thể.”
Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm nói: “Nói ta biết đi.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Vẫn chưa thể nói.”
Y cười nhạt đến là thuần khiết, vốn là đôi mắt xinh đẹp, giờ khắc này dưới ánh nến chập chờn, nom còn dịu dàng hơn mọi ngày.
Tựa như y đang nhìn hắn, trong lòng cũng nghĩ về hắn, toàn bộ hành động đều là vì hắn.
Cố Kiến Thâm dời mắt đi, hơi cứng ngắc mà nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Thẩm Thanh Huyền cũng thấy hơi mệt, thế là đồng ý.
Bóng đêm dần sâu thẳm, ánh trăng lại càng sáng rỡ, chiếu vào gian phòng tối đen, tựa như phủ xuống một tầng sương mỏng.
Cố Kiến Thâm xoay người, nhìn Thẩm Thanh Huyền đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn có thể giết y, đây là thời cơ tốt nhất, bởi vì y không hề phòng bị với hắn.
Nhưng hắn lại không xuống tay được.
Dẫu biết rõ y hư tình giả ý, song hắn lại không muốn từ bỏ chút ấm áp vỏn vẹn này.
Như một người rơi vào bùn lầy, dù biết rõ thứ đưa tới là cây gai độc, hắn vẫn muốn nắm thật chặt, ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, khát vọng được người cứu rỗi.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Mượn bình luận dùng trong tiểu kịch trường.
Cố Kiến Thâm: Ta biết, ngươi muốn ngôi vị hoàng đế của ta mà. (,,꒪꒫꒪,,)
Thẩm Thanh Huyền: Không, ta muốn chịch ngươi trên hoàng tọa.
Ha ha ha!
Ngồi chờ Hắc Thâm bị Tôn chủ đại nhân chọc điên 23333